- Ha ha, không biết có tới chậm không?- Giọng cười hào sảng vang lên, Ngao Dương cũng nhanh chóng tiến vào đại sảnh. Bên cạnh Ngao Dương chính là Ngao Vân Tinh mang theo nụ cười trên khóe miệng, không ai nhìn ra được sự ác độc trong lòng hắn.
- Bái kiến thái tử điện hạ, tam điện hạ. -Phần lớn người trong sảnh lập tức hành lễ. Ngao Nguyệt là chủ nhân yến hội, bọn họ là khách, nhưng Ngao Dương và Ngao Vân Tinh lại hoàn toàn khác, bọn họ cũng là khách nhưng lại mang thân phận hoàng tử, Ngao Dương còn có thể là chủ nhân tương lai của đế quốc nữa.
- Hôm nay là sinh nhật của Nhị muội, mọi người cứ thoải mái đi.- Ngao Dương thoải mái cười bảo, trường bào làm từ tơ tử kim càng tôn lên vẻ cao quý của y.
Ngao Dương xin lỗi Ngao Nguyệt vì đến muộn rồi thấy Hàn Phong Tuyết đang đứng trong đại sảnh, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn mỉm cười tiến tới ôm cậu cất tiếng nói:
-Tuyết Phong huynh đệ, đệ thật là xấu, không biết là chạy đi đâu khiến mọi người không tìm thấy.- Chuyện ám sát lần trước cũng không để lại dấu ấn gì trong lòng nên y vẫn nhiệt tình với Hàn Phong Tuyết như vậy, cũng không hề để tâm tới thân phận thái tử để xưng huynh gọi đệ.
"Xem ra Ngao Dương đại ca sợ ta có chuyện nên có ý đi tìm" Trong lòng Hàn Phong Tuyết có chút cảm động nên cũng vỗ mạnh vai Ngao Dương:
-Đại ca, ta đi Lạc Nhật sơn mạch.
Ngao Vân Tinh nhìn thấy bọn họ như vậy thì giật mình, ánh mắt cũng lộ ra chút ngoan độc. Lúc này hắn đã hiểu tại sao kế hoạch của mình thất bại, chỉ là hắn không hiểu, vì sao qua lần ám sát đó mà hai người vẫn không hề có khoảng cách, tất cả chỉ vì hắn không hiểu thế nào là huynh đệ.
"Hả..." Người trong sảnh đều trở nên ngây ngốc. Người đầu tiên thái tử điện hạ chào không phải là quý tộc, cũng không phải người trong tam đại học viện mà lại là kẻ bị chế nhạo lúc nãy, hạ nhân của Long Phụng Tề Vũ. Cái này vẫn chưa coi vào đâu, kì lạ là hai người họ lại xưng huynh đệ, tất cả ánh mắt bọn họ đều tràn ngập tò mò khó hiểu.
Lúc này Nhạc Linh đã thật sự kinh ngạc, môi nàng cũng run lên, gương mặt cũng trở nên mơ màng. Nàng không hiểu nổi tại sao một hạ nhân ở tửu lâu như cậu lại có vận khí tốt vậy, chẳng những được Ngao công chúa ưu ái mà ngay cả thái tử điện hạ cũng gọi là huynh đệ.
Trong sảnh lúc này chỉ còn có Ngao Nguyệt là giữ được bình tĩnh, tựa như cũng sớm biết quan hệ của hai người nên khẽ cười.
- Thái tử điện hạ, không rõ vị này là..- Thanh niên áo trắng nhìn Hàn Phong Tuyết khó hiểu hỏi.
Liếc qua người đó một chút, Ngao Dương đáp:
-Đây là huynh đệ của ta, Tuyết Phong. - Lại chỉ vào thanh niên áo trắng nói với Hàn Phong Tuyết: - Đây là đường đệ của ta, con của Tiêu Diêu vương, Ngao Khiếu Vân.
- Ngao Khiếu Vân, tiểu vương gia, hơn nữa với thực lực của mình thì đúng là tư cách để cao ngạo. - Hàn Phong Tuyết mỉm cười gật đầu khen.
Tiếc là Ngao Khiếu Vân cũng không hề có chút tiếp nhận mà chỉ lạnh lùng nhìn Hàn Phong Tuyết, trong lòng cũng có chút khó chịu. Đó là do thứ tự giới thiệu của Ngao Dương, Ngao Dương lại đứng trước mặt mọi người giới thiệu Hàn Phong Tuyết cho hắn trước, hiển nhiên là coi trọng y hơn, như vậy mà sắc mặt vẫn còn tốt thì mới lạ.
- Thái tử điện hạ đến thật đúng lúc, ta còn đang muốn cho huynh xem thử tài năng của cao thủ học viện Diệu Huy, mời huynh cho mọi người mở mang tầm mắt một chút. - Nói tới mấy chữ học viện Diệu Huy hắn đặc biệt nhấn giọng, Ngao Khiếu Vân nhìn Hàn Phong Tuyết rồi nhanh chóng mở miệng khiến cậu không thể từ chối. Hôm nay phải khiến hắn mất mặt nếu không ta làm gì còn thể diện nữa.
- Sao? - Ngao Dương nhìn Hàn Phong Tuyết không nói gì, ánh mắt cũng có phần lo lắng. Dù biết lần trước Hàn Phong Tuyết đã lộ ra thực lực chín sao kỹ tông nhưng hắn cũng biết rõ thực lực của Ngao Khiếu Vân nên hơi do dự.
-Ta không có ý kiến. - Hàn Phong Tuyết mỉm cười đáp lại, trong lòng lại nghĩ: "Ngươi muốn ta đẹp mặt vậy thì chịu nhục đi".
Ngao Dương nhìn thấy vẻ tự tin trong mắt Hàn Phong Tuyết nên cũng gật đầu.
-Vậy xin mời. - Ngao Khiếu Vân thấy âm mưu đã thành nên vội nói.
-Ngươi vừa đấu một chưởng, ta cũng không cần chút lợi này, cứ nghỉ ngơi đi. - Hàn Phong Tuyết lắc đầu cười nói.
-Không cần, đấu với ngươi vậy là đủ rồi. - Hắn nghĩ rằng Hàn Phong Tuyết chỉ là một kẻ may mắn quen được Ngao Dương, một đệ tử của học viện Diệu Huy lại còn là một hạ nhân thì có năng lực gì cơ chứ.
- Ngươi đã muốn vậy thì cứ vậy đi, ta cũng không muốn bại tướng dưới tay ta có cớ để nói.
Lời nói của Hàn Phong Tuyết lại khiến cho những tiếng xì xầm khinh bỉ xung quanh lại vang lên, cũng vì giữ thể diện cho Ngao Dương nên cũng không quá to như lúc nãy.
Trong mắt Ngao Khiếu Vân lộ ra vẻ khinh miệt, Hàn Phong Tuyết trước mặt này lại chẳng hề biết điều.
- Ngươi muốn nhiều lời hay sao, Nguyệt công chúa còn đang đợi đó
Hàn Phong Tuyết nhìn qua Ngao Nguyệt, thấy nàng buông ra ánh mắt tùy ngươi thì cười đáp:
- Là ngươi tự chuộc lấy. - Nói xong cậu hướng mắt nhìn Ngao Dương, Ngao Dương cũng hiểu ý lùi lại đằng sau.
- Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là không thể nói bừa. - Tóc Ngao Khiếu Vân không gió tung bay, kình khí trong cơ thể cũng điên cuồng truyền đi, theo tứ chi bách hải tụ về lòng bàn tay, Hàn Phong Tuyết phải nằm xuống mới có thể giải mối hận này của hắn.
Quanh người Hàn Phong Tuyết cũng không hề có lực nguyên tố bốc lên, nhưng trong lòng bàn tay cậu lại có một ngọn lửa đang nhanh chóng được hình thành, sức nóng cậu không khống chế cũng thuận theo đó tỏa ra.
"Ầm àm..." Tay phải giơ cao, kình khí được tập trung khiến không khí cũng bị đốt cháy, tầm mắt mọi người cũng mờ đi, dòng khí mơ hồ cũng nhanh chóng lao về Hàn Phong Tuyết, như sư tử lao đến, như mãnh hổ nổi giận, thậm chí còn đáng sợ hơn chưởng lúc nãy đấu với kị sĩ, rõ ràng là hắn vẫn đang giữ sức.
Bước một bước, chỉ còn lại tàn ảnh như mũi tên phá trời, lưu tinh đổ bộ.
Rất nhiều người biến sắc, khí thế đó mạnh hơn họ rất nhiều, mà ánh mắt ba người của ba đại học viện cũng tràn đầy chiến ý.
Hàn Phong Tuyết vẫn mỉm cười như ánh dương ấm áp, như thể cũng không thấy uy lực chưởng đó của đối phương, khóe miệng còn mang theo chút đùa cợt.
Cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, cũng không hề có âm thanh gì to lớn, cũng không hề có khí thế khiến người ta sợ hãi, Vô Ảnh chưởng hòa cùng Thu Phong Lạc Diệp chưởng có hỏa nguyên tố được nén lại cực độ sẽ sinh ra tác dụng gì đây!
Hai chưởng cuồng bạo và ưu nhã va vào nhau. Ánh mắt mọi người nhìn Hàn phong Tuyết đều có vẻ thương hại, bọn họ nghĩ rằng Hàn Phong Tuyết là người đầu tiên chết trong yến hội của quý tộc.
"Uỳnh..." Hai chưởng va chạm cũng không hề tạo ra cảnh tượng hay âm thanh vang vọng nào, chỉ có dòng lửa đỏ theo đó ào ra, khiến cả đại sảnh trở nên nóng bỏng.
Hàn Phong Tuyết cũng không hề bay đi như trong tưởng tượng, ngược lại một bóng người như diều đứt dây, lắc lư bay trong không trung, cuối cùng đập mạnh xuống đất khiến cả đại sảnh ngây ngốc. Bóng người vừa rồi chính là Ngao Khiếu Vân. Còn về phía Hàn Phong Tuyết lại như ngọn núi bất động, mái tóc cùng bộ quần áo tầm thường cũng phất phới bay trong dòng khí còn lưu lại.
Vô số ánh mắt không thể tin nổi nhìn về Hàn Phong Tuyết, giờ phút này kẻ cực kì bình thường ấy lại trở nên rất chói mắt, hoàn toàn vượt xa người thường. Đó là một cảnh giới, đơn giản mà tiêu sái, sau khi thực lực được hiện lộ, hình ảnh một người trong mắt họ lại hoàn toàn thay đổi.
"Hạ nhân?" Ánh mắt Nhạc Linh trống rỗng, đây là hạ nhân trong tửu lâu của nàng sao? Lúc này nàng đã hiểu được mình bỉ ổi như nào, nhỏ bé như nào, thậm chí có thể nói là vô cùng ngu xuẩn. Người có thể nhận được ưu ái của công chúa và Thái Tử há có thể tầm thường, có thể chỉ là một hỏa phu hay sao? Vốn dĩ nàng đã có mối quan hệ không tệ với Hàn Phong Tuyết, vậy mà tất cả đều bị nàng hất bỏ.
"Tiểu tử này quá là đáng sợ." Ngao Dương và Ngao Nguyệt cùng nghĩ vậy, họ không thể không sợ hãi tiến bộ của Hàn Phong Tuyết, ngược lại với bọn họ, tâm tình Ngao Vân Tinh lại vô cùng phức tạp.
- Làm nhục kẻ khác thì chịu nhục đi. Loại đệ tử quý tộc mắt chó này đáng nhận được kết quả như thế.- Hàn Phong Tuyết nhìn ánh mắt vô hồn của Ngao Khiếu Vân rồi không chút hòa nhã nói. Cậu cũng không phải là người tốt, ngày càng tiếp xúc với thế giới này cậu càng hiểu rõ cái gì gọi là cường giả vi tôn.
Ngao Khiếu Vân lại nôn ra một ngụm máu tươi. Lúc này trong người hắn tràn đầy lửa nóng đang thiêu đốt nội tạng. Có vài người tiến tới mang hắn đi chữa thương, kẻ vốn dĩ là chủ của tràng diễn này lại bởi vì khinh thường Hàn Phong Tuyết mà đành phải sớm bỏ cuộc chơi.
Kẻ thắng là Hàn Phong Tuyết lại đành cười khổ đeo vòng hoa cho Ngao Nguyệt. Ngao Nguyệt tươi cười khiến cậu không được tự nhiên, còn Nhạc Linh thì hoàn toàn bị bỏ qua, cậu cũng không muốn dính dáng gì với nữ nhân này nữa.
- Bái kiến thái tử điện hạ, tam điện hạ. -Phần lớn người trong sảnh lập tức hành lễ. Ngao Nguyệt là chủ nhân yến hội, bọn họ là khách, nhưng Ngao Dương và Ngao Vân Tinh lại hoàn toàn khác, bọn họ cũng là khách nhưng lại mang thân phận hoàng tử, Ngao Dương còn có thể là chủ nhân tương lai của đế quốc nữa.
- Hôm nay là sinh nhật của Nhị muội, mọi người cứ thoải mái đi.- Ngao Dương thoải mái cười bảo, trường bào làm từ tơ tử kim càng tôn lên vẻ cao quý của y.
Ngao Dương xin lỗi Ngao Nguyệt vì đến muộn rồi thấy Hàn Phong Tuyết đang đứng trong đại sảnh, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn mỉm cười tiến tới ôm cậu cất tiếng nói:
-Tuyết Phong huynh đệ, đệ thật là xấu, không biết là chạy đi đâu khiến mọi người không tìm thấy.- Chuyện ám sát lần trước cũng không để lại dấu ấn gì trong lòng nên y vẫn nhiệt tình với Hàn Phong Tuyết như vậy, cũng không hề để tâm tới thân phận thái tử để xưng huynh gọi đệ.
"Xem ra Ngao Dương đại ca sợ ta có chuyện nên có ý đi tìm" Trong lòng Hàn Phong Tuyết có chút cảm động nên cũng vỗ mạnh vai Ngao Dương:
-Đại ca, ta đi Lạc Nhật sơn mạch.
Ngao Vân Tinh nhìn thấy bọn họ như vậy thì giật mình, ánh mắt cũng lộ ra chút ngoan độc. Lúc này hắn đã hiểu tại sao kế hoạch của mình thất bại, chỉ là hắn không hiểu, vì sao qua lần ám sát đó mà hai người vẫn không hề có khoảng cách, tất cả chỉ vì hắn không hiểu thế nào là huynh đệ.
"Hả..." Người trong sảnh đều trở nên ngây ngốc. Người đầu tiên thái tử điện hạ chào không phải là quý tộc, cũng không phải người trong tam đại học viện mà lại là kẻ bị chế nhạo lúc nãy, hạ nhân của Long Phụng Tề Vũ. Cái này vẫn chưa coi vào đâu, kì lạ là hai người họ lại xưng huynh đệ, tất cả ánh mắt bọn họ đều tràn ngập tò mò khó hiểu.
Lúc này Nhạc Linh đã thật sự kinh ngạc, môi nàng cũng run lên, gương mặt cũng trở nên mơ màng. Nàng không hiểu nổi tại sao một hạ nhân ở tửu lâu như cậu lại có vận khí tốt vậy, chẳng những được Ngao công chúa ưu ái mà ngay cả thái tử điện hạ cũng gọi là huynh đệ.
Trong sảnh lúc này chỉ còn có Ngao Nguyệt là giữ được bình tĩnh, tựa như cũng sớm biết quan hệ của hai người nên khẽ cười.
- Thái tử điện hạ, không rõ vị này là..- Thanh niên áo trắng nhìn Hàn Phong Tuyết khó hiểu hỏi.
Liếc qua người đó một chút, Ngao Dương đáp:
-Đây là huynh đệ của ta, Tuyết Phong. - Lại chỉ vào thanh niên áo trắng nói với Hàn Phong Tuyết: - Đây là đường đệ của ta, con của Tiêu Diêu vương, Ngao Khiếu Vân.
- Ngao Khiếu Vân, tiểu vương gia, hơn nữa với thực lực của mình thì đúng là tư cách để cao ngạo. - Hàn Phong Tuyết mỉm cười gật đầu khen.
Tiếc là Ngao Khiếu Vân cũng không hề có chút tiếp nhận mà chỉ lạnh lùng nhìn Hàn Phong Tuyết, trong lòng cũng có chút khó chịu. Đó là do thứ tự giới thiệu của Ngao Dương, Ngao Dương lại đứng trước mặt mọi người giới thiệu Hàn Phong Tuyết cho hắn trước, hiển nhiên là coi trọng y hơn, như vậy mà sắc mặt vẫn còn tốt thì mới lạ.
- Thái tử điện hạ đến thật đúng lúc, ta còn đang muốn cho huynh xem thử tài năng của cao thủ học viện Diệu Huy, mời huynh cho mọi người mở mang tầm mắt một chút. - Nói tới mấy chữ học viện Diệu Huy hắn đặc biệt nhấn giọng, Ngao Khiếu Vân nhìn Hàn Phong Tuyết rồi nhanh chóng mở miệng khiến cậu không thể từ chối. Hôm nay phải khiến hắn mất mặt nếu không ta làm gì còn thể diện nữa.
- Sao? - Ngao Dương nhìn Hàn Phong Tuyết không nói gì, ánh mắt cũng có phần lo lắng. Dù biết lần trước Hàn Phong Tuyết đã lộ ra thực lực chín sao kỹ tông nhưng hắn cũng biết rõ thực lực của Ngao Khiếu Vân nên hơi do dự.
-Ta không có ý kiến. - Hàn Phong Tuyết mỉm cười đáp lại, trong lòng lại nghĩ: "Ngươi muốn ta đẹp mặt vậy thì chịu nhục đi".
Ngao Dương nhìn thấy vẻ tự tin trong mắt Hàn Phong Tuyết nên cũng gật đầu.
-Vậy xin mời. - Ngao Khiếu Vân thấy âm mưu đã thành nên vội nói.
-Ngươi vừa đấu một chưởng, ta cũng không cần chút lợi này, cứ nghỉ ngơi đi. - Hàn Phong Tuyết lắc đầu cười nói.
-Không cần, đấu với ngươi vậy là đủ rồi. - Hắn nghĩ rằng Hàn Phong Tuyết chỉ là một kẻ may mắn quen được Ngao Dương, một đệ tử của học viện Diệu Huy lại còn là một hạ nhân thì có năng lực gì cơ chứ.
- Ngươi đã muốn vậy thì cứ vậy đi, ta cũng không muốn bại tướng dưới tay ta có cớ để nói.
Lời nói của Hàn Phong Tuyết lại khiến cho những tiếng xì xầm khinh bỉ xung quanh lại vang lên, cũng vì giữ thể diện cho Ngao Dương nên cũng không quá to như lúc nãy.
Trong mắt Ngao Khiếu Vân lộ ra vẻ khinh miệt, Hàn Phong Tuyết trước mặt này lại chẳng hề biết điều.
- Ngươi muốn nhiều lời hay sao, Nguyệt công chúa còn đang đợi đó
Hàn Phong Tuyết nhìn qua Ngao Nguyệt, thấy nàng buông ra ánh mắt tùy ngươi thì cười đáp:
- Là ngươi tự chuộc lấy. - Nói xong cậu hướng mắt nhìn Ngao Dương, Ngao Dương cũng hiểu ý lùi lại đằng sau.
- Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là không thể nói bừa. - Tóc Ngao Khiếu Vân không gió tung bay, kình khí trong cơ thể cũng điên cuồng truyền đi, theo tứ chi bách hải tụ về lòng bàn tay, Hàn Phong Tuyết phải nằm xuống mới có thể giải mối hận này của hắn.
Quanh người Hàn Phong Tuyết cũng không hề có lực nguyên tố bốc lên, nhưng trong lòng bàn tay cậu lại có một ngọn lửa đang nhanh chóng được hình thành, sức nóng cậu không khống chế cũng thuận theo đó tỏa ra.
"Ầm àm..." Tay phải giơ cao, kình khí được tập trung khiến không khí cũng bị đốt cháy, tầm mắt mọi người cũng mờ đi, dòng khí mơ hồ cũng nhanh chóng lao về Hàn Phong Tuyết, như sư tử lao đến, như mãnh hổ nổi giận, thậm chí còn đáng sợ hơn chưởng lúc nãy đấu với kị sĩ, rõ ràng là hắn vẫn đang giữ sức.
Bước một bước, chỉ còn lại tàn ảnh như mũi tên phá trời, lưu tinh đổ bộ.
Rất nhiều người biến sắc, khí thế đó mạnh hơn họ rất nhiều, mà ánh mắt ba người của ba đại học viện cũng tràn đầy chiến ý.
Hàn Phong Tuyết vẫn mỉm cười như ánh dương ấm áp, như thể cũng không thấy uy lực chưởng đó của đối phương, khóe miệng còn mang theo chút đùa cợt.
Cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, cũng không hề có âm thanh gì to lớn, cũng không hề có khí thế khiến người ta sợ hãi, Vô Ảnh chưởng hòa cùng Thu Phong Lạc Diệp chưởng có hỏa nguyên tố được nén lại cực độ sẽ sinh ra tác dụng gì đây!
Hai chưởng cuồng bạo và ưu nhã va vào nhau. Ánh mắt mọi người nhìn Hàn phong Tuyết đều có vẻ thương hại, bọn họ nghĩ rằng Hàn Phong Tuyết là người đầu tiên chết trong yến hội của quý tộc.
"Uỳnh..." Hai chưởng va chạm cũng không hề tạo ra cảnh tượng hay âm thanh vang vọng nào, chỉ có dòng lửa đỏ theo đó ào ra, khiến cả đại sảnh trở nên nóng bỏng.
Hàn Phong Tuyết cũng không hề bay đi như trong tưởng tượng, ngược lại một bóng người như diều đứt dây, lắc lư bay trong không trung, cuối cùng đập mạnh xuống đất khiến cả đại sảnh ngây ngốc. Bóng người vừa rồi chính là Ngao Khiếu Vân. Còn về phía Hàn Phong Tuyết lại như ngọn núi bất động, mái tóc cùng bộ quần áo tầm thường cũng phất phới bay trong dòng khí còn lưu lại.
Vô số ánh mắt không thể tin nổi nhìn về Hàn Phong Tuyết, giờ phút này kẻ cực kì bình thường ấy lại trở nên rất chói mắt, hoàn toàn vượt xa người thường. Đó là một cảnh giới, đơn giản mà tiêu sái, sau khi thực lực được hiện lộ, hình ảnh một người trong mắt họ lại hoàn toàn thay đổi.
"Hạ nhân?" Ánh mắt Nhạc Linh trống rỗng, đây là hạ nhân trong tửu lâu của nàng sao? Lúc này nàng đã hiểu được mình bỉ ổi như nào, nhỏ bé như nào, thậm chí có thể nói là vô cùng ngu xuẩn. Người có thể nhận được ưu ái của công chúa và Thái Tử há có thể tầm thường, có thể chỉ là một hỏa phu hay sao? Vốn dĩ nàng đã có mối quan hệ không tệ với Hàn Phong Tuyết, vậy mà tất cả đều bị nàng hất bỏ.
"Tiểu tử này quá là đáng sợ." Ngao Dương và Ngao Nguyệt cùng nghĩ vậy, họ không thể không sợ hãi tiến bộ của Hàn Phong Tuyết, ngược lại với bọn họ, tâm tình Ngao Vân Tinh lại vô cùng phức tạp.
- Làm nhục kẻ khác thì chịu nhục đi. Loại đệ tử quý tộc mắt chó này đáng nhận được kết quả như thế.- Hàn Phong Tuyết nhìn ánh mắt vô hồn của Ngao Khiếu Vân rồi không chút hòa nhã nói. Cậu cũng không phải là người tốt, ngày càng tiếp xúc với thế giới này cậu càng hiểu rõ cái gì gọi là cường giả vi tôn.
Ngao Khiếu Vân lại nôn ra một ngụm máu tươi. Lúc này trong người hắn tràn đầy lửa nóng đang thiêu đốt nội tạng. Có vài người tiến tới mang hắn đi chữa thương, kẻ vốn dĩ là chủ của tràng diễn này lại bởi vì khinh thường Hàn Phong Tuyết mà đành phải sớm bỏ cuộc chơi.
Kẻ thắng là Hàn Phong Tuyết lại đành cười khổ đeo vòng hoa cho Ngao Nguyệt. Ngao Nguyệt tươi cười khiến cậu không được tự nhiên, còn Nhạc Linh thì hoàn toàn bị bỏ qua, cậu cũng không muốn dính dáng gì với nữ nhân này nữa.
/99
|