Trận chiến giành vị trí đội hoa cho công chúa đầy kịch tính cuối cùng cũng kết thúc, lúc này yến hội mới thật sự bắt đầu.
-Các vị. -Ngao Nguyệt phất tay nói: - Ngao Nguyệt trước tiên xin cảm ơn các vị đã tới, giờ thì mời mọi người ngồi.
-Tiểu Nguyệt, sao lại không chờ bọn ta chứ.- Giọng nói trung tính vang lên, tiếp đó có sáu người đi vào đại sảnh.
Trung niên đi đầu hơi nhỏ con, người lại rất mập, đôi tai lại hơi dài. Trên gương mặt bình thường lại có đôi mắt bất phàm sâu sắc đầy trí tuệ tinh tường. Trong ánh mắt ấy không hề có chút tâm cơ mưu kế gì nhưng lại như có pháp lực thu hút người khác. Một người có diện mạo bình thường như thế lại sở hữu đôi mắt đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ở bên cạnh hắn có một ông lão tiên phong đạo cốt râu tóc phấp phới đang khép hờ mắt, vậy mà ông lại có thể ổn định đi sát trung niên đi đầu, hơn nưa mỗi bước đi đều chậm hơn trung niên kia đúng nửa bước.
Tiếp đó là một mỹ phụ trông như hai mấy tuổi có gương mặt rất giống Ngao Nguyệt, như thể được đúc ra từ một khuôn, nhưng đôi mắt của nàng lại tràn ngập vẻ từng trải.
Ba người còn lại vừa vặn đi theo ba người kia, trong đó có một người Hàn Phong Tuyết rất quen thuộc, chính là bà chủ của cầm hàng đế đô, dì Băng. Phía trước dì Băng là một nam tử cao lớn có khí chất tương tự Ngao Dương, nhưng khí thế của quân nhân lại chiếm nhiều hơn.
Người còn lại cũng là người thu hút ánh mắt mọi người nhất, một thiếu nữ. Làn da như mỡ đông, lông mi cong vắt, ngọc cốt băng cơ, ánh mắt trong vắt như ngọc tuyệt trần, hơn nữa lại có dáng người kiều diễm hoàn hảo, trên dưới không tìm được nửa điểm tì vết. Hàn Phong Tuyết chưa từng gặp cô gái nào như vậy, trong mắt cậu thì Ngao Nguyệt đã là người xinh đẹp nhất, vậy mà người vừa xuất hiện này lại phá tan nhận định đó của cậu.
-Phụ hoàng, mẫu hậu.
-Bệ hạ, hoàng hậu.
Tiếng hô của mọi người đã chứng minh thân phận của trung niên và mỹ phụ đi đầu, nó cũng đồng thời kéo mọi người ra khỏi giấc mộng.
Mọi người vội quỳ xuống đồng thanh hành lễ:
-Bái kiến bệ hạ, bái kiến hoàng hậu.
Trong đại sảnh ngoài ba vị điện hạ chỉ còn một người không quỳ là Hàn Phong Tuyết.
Tuệ nhãn của trung niên mập mạp lóe lên rồi lập tức biến mất, hắn bình thản nói:
-Mọi người đứng lên đi, cứ coi như ta chỉ là cha của một cô nhóc, không cần quá câu lệ.
Liếc Hàn Phong Tuyết một chút rồi hoàng đế cũng không nói thêm gì nữa, nhưng ông lão bên cạnh lại trợn trừng mắt lên, ánh mắt sắc bén cũng theo đó mang theo áp lực ngập trời hướng về Hàn Phong Tuyết, lão quát:
-Thấy bệ hạ vì sao không quỳ?
Áp lực đó như một ngọn núi lớn đè lên người Hàn Phong Tuyết. Vậy mà cậu không những không nhăn mặt còn đứng thẳng đối mắt với lão, sau đó mới hơi khom người với hoàng đế:
-Bái kiến bệ hạ, bái kiến hoàng hậu.
Nếu là trước đây thấy hoàng đế của Sí Nhiệt đế quốc thì có lẽ Hàn Phong Tuyết sẽ quỳ, nhưng từ khi nghe được Sài lão nói về sự tồn tại của Kỹ Thần sơn thì cậu cũng không còn để ý tới quyền lực thế tục nữa. Hơn nưa sau khi đạt tới Kỹ vương cậu cũng hiểu sớm muộn gì sẽ có ngày địa vị của bản thân cậu hoàn toàn hơn xa đế vương, vì thế cậu cũng không để mình quá kém cỏi nên sẽ không quỳ.
-Ta bảo ngươi quỳ xuống! - Lão nhân bị Hàn Phong Tuyết coi thường nên gia tăng áp lực.
Cảm giác được áp lực của lão, Hàn Phong Tuyết đoán rằng có lẽ người này yếu hơn viện trưởng của cậu một chút. Hắn lại trừng mắt quát to:
-Ngươi là kẻ nào dám giương oai trước mặt bệ hạ?
"Tiểu tử ngông cuồng." Lão có phần kinh ngạc với thực lực của Hàn Phong Tuyết, nhưng lại càng phẫn nộ hơn. Ngay cả mấy người bên cạnh này cũng phải khách khí với hắn vậy mà Hàn Phong Tuyết lại dám buông lời mạt sát.
-Phụ hoàng, Tuyết Phong là huynh đệ của con! -Ngao Dương chắn trước mặt Hàn Phong Tuyết lo sợ nói.
-Phụ hoàng, Tuyết Phong là bằng hữu của con.- Ngao Nguyệt cũng tiến lên.
Hoàng đế không khỏi quay qua nhìn kỹ Hàn Phong Tuyết. Ngài biết rõ ngạo khí của Ngao Dương và Ngao Nguyệt, có thể khiến hai người họ đồng thời cầu xin thì đủ thấy kẻ này cũng không phải tầm thường, dù rằng chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng ánh mắt lại rất xuất chúng.
Dì Băng cũng tiến lên cười nói:
-Bệ hạ, ta cũng biết Tuyết Phong, hy vọng ngài có thể bỏ qua cho cậu ấy còn trẻ tuổi không hiểu chuyện.
"Tiểu tử này rốt cuộc như thế nào đây." Hoàng đế nhìn lão nhân kia nói:
-Thái lão, bỏ qua đi.
-Bệ hạ! - Thái lão hơi cúi mình:
- Hắn dám không coi trọng tôn nghiêm của ngài, phải giáo huấn hắn một chút!
Bị Thái lão cự tuyệt, Hoàng đế cũng chỉ lơ đi, ngài cũng biết tính khí của lão nên lắc đầu cười khổ:
-Thủ hạ lưu tình! - Ngài cũng chỉ có thể nói được câu đó thôi.
-Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo, hôm nay ta thay trưởng bối ngươi dạy dỗ một chút vậy.
-Ta muốn hỏi ngươi một câu.- Hàn Phong Tuyết thản nhiên nói.
-Nói.
-Ngươi thấy bệ hạ thì có quỳ không?
-Không cần. - Thái lão lắc đầu, ánh mắt có phần đắc ý.
-Như vậy ta có thể nói là ngươi không coi trọng tôn nghiêm của bệ hạ không?- Hàn Phong Tuyết hỏi tiếp.
Thái lão giờ mới nhận ra đối phương đang trêu đùa mình nên tức giận nói:
-Ngươi là ai mà dám đánh đồng với ta.
Cậu cười nhạt rồi nhếch mép nói:
-Ngươi đã là ai, mới từng ấy tuổi mà dám lớn tiếng thay trưởng bối dạy bảo ta, nếu ta là ngươi thì xấu hổ chết mất. Dù rằng ta giờ không bằng ngươi nhưng nếu ta bằng tuổi ngươi thì ngươi chỉ đáng xách giày cho ta mà thôi.- Thái lão dám nói thay mặt trưởng bối cậu, điều này đã vượt quá giới hạn của cậu rồi.
"Hừ." Tiếng thở dốc vang lên, mọi người trong lòng ai nấy cũng kinh hãi: "Tiểu tử này chẳng những mạnh còn rất can đảm."
Hoàng đế vui vẻ nhìn Hàn phong Tuyết, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Thái lão khó chịu, cực kì khó chịu, râu tóc dựng ngược lên, lửa giận ngập trời. Có điều lão không thể phủ nhận sự thật Hàn Phong Tuyết nói, nhưng như thế lại càng mất mặt. Lão cố gắng kiềm chế giận dữ hỏi:
-Sư phụ của ngươi là ai?
"Hóa ra ngươi cũng biết sợ." Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ trong lòng rồi lấy ra một tín vật ném về phía Thái lão. Tuy rằng rất khó chịu nhưng hảo hán không để ý cái thiệt trước mắt.
Thái lão vừa nhìn qua tín vật thì lập tức biến sắc ném nó lại cho Hàn Phong Tuyết: "Hóa ra là đệ tử của người đó, khó trách ngươi không biết sợ là gì." Có điều hắn không dám động tới Hàn Phong Tuyết nữa, đúng như Hàn Phong Tuyết đoán, lão yếu hơn viện trưởng một chút, Hạc viện trưởng còn có tiếng bao che người nhà, tín vật Hàn Phong Tuyết đưa ra cũng là đồ mà Hạc viện trường đã đưa cho cậu.
-Thái lão, hắn là đệ tử của ai vậy? - Hoàng đế thờ ơ hỏi.
-Hạc Tiêu.
-Là người đó sao?- Hoàng đế lắc đầu cười: - Khó trách có thể dạy ra một đồ đệ như thế.
Bốn đại học viện tự thành một đường, ngay cả đế quốc cũng không quản được họ mấy điều, dù cho học viện Diệu Huy có thực lực thua xa ba học viện còn lại thì bốn vị viện trưởng cũng không hơn kém nhau là bao.
Nghe thấy cái tên này thì tất cả đều cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn chưa từng nghe tới. Nhưng dựa trên vẻ mặt của Thái lão và Hoàng đế thì cũng có thể biết được người này là một đại nhân vật.
Có điều Ngao Nguyệt lại rất khó hiểu. Nàng biết rõ sư phụ của hắn là Sài lão, nhưng không phải ông họ Sài sao, chẳng lẽ là thay tên đổi họ, nghĩ không được thì không nghĩ nữa, chắc chắn là Hàn Phong Tuyết có bí mật.
Tiếp theo mọi người bắt đầu ngồi vào vị trí. Hoàng đế ngồi ở chủ vị, hai bên là Hoàng hậu và Ngao Nguyệt, Thái lão ngồi cùng Ngao Vân Tinh, Ngao Dương lại ngồi cùng Hàn Phong Tuyết. Hoàng đế sau khi biết Hàn Phong Tuyết là đệ tử Hạc viện trưởng thì cũng để hai người thân cận, thân phận Hàn Phong Tuyết cũng coi như không làm nhục thái tử.
Trước tiên Hoàng đế giới thiệu nam tử bên cạnh dì Băng, Trấn quốc vương Băng Viễn Sơn, vị vương gia khác họ duy nhất của đế quốc, cũng là chồng của dì Băng. Cô gái tuyệt đẹp đi cùng là con của họ, Băng Hân Vân.
Nghi lễ cung đình bắt đầu bằng màn múa hát, vô số mỹ nữ khiến người ta mắt loạn thần mê đang uốn lượn nhảy múa, nhưng Hàn Phong Tuyết không thấy họ đẹp bởi sự có mặt của Băng Hân Vân khiến họ trở thành nền cho nàng nổi bật.
Mọi người cùng nhau ăn uống nói chuyện, bàn đến cùng lại đến chuyện thân phận của Hàn Phong Tuyết và Băng Hân Vân.
Rượu được nửa tuần, một người có dòng dõi quý tộc đứng lên nói:
-Bệ hạ, nương nương, cho phép thần dâng quà cho công chúa.
-Các vị. -Ngao Nguyệt phất tay nói: - Ngao Nguyệt trước tiên xin cảm ơn các vị đã tới, giờ thì mời mọi người ngồi.
-Tiểu Nguyệt, sao lại không chờ bọn ta chứ.- Giọng nói trung tính vang lên, tiếp đó có sáu người đi vào đại sảnh.
Trung niên đi đầu hơi nhỏ con, người lại rất mập, đôi tai lại hơi dài. Trên gương mặt bình thường lại có đôi mắt bất phàm sâu sắc đầy trí tuệ tinh tường. Trong ánh mắt ấy không hề có chút tâm cơ mưu kế gì nhưng lại như có pháp lực thu hút người khác. Một người có diện mạo bình thường như thế lại sở hữu đôi mắt đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ở bên cạnh hắn có một ông lão tiên phong đạo cốt râu tóc phấp phới đang khép hờ mắt, vậy mà ông lại có thể ổn định đi sát trung niên đi đầu, hơn nưa mỗi bước đi đều chậm hơn trung niên kia đúng nửa bước.
Tiếp đó là một mỹ phụ trông như hai mấy tuổi có gương mặt rất giống Ngao Nguyệt, như thể được đúc ra từ một khuôn, nhưng đôi mắt của nàng lại tràn ngập vẻ từng trải.
Ba người còn lại vừa vặn đi theo ba người kia, trong đó có một người Hàn Phong Tuyết rất quen thuộc, chính là bà chủ của cầm hàng đế đô, dì Băng. Phía trước dì Băng là một nam tử cao lớn có khí chất tương tự Ngao Dương, nhưng khí thế của quân nhân lại chiếm nhiều hơn.
Người còn lại cũng là người thu hút ánh mắt mọi người nhất, một thiếu nữ. Làn da như mỡ đông, lông mi cong vắt, ngọc cốt băng cơ, ánh mắt trong vắt như ngọc tuyệt trần, hơn nữa lại có dáng người kiều diễm hoàn hảo, trên dưới không tìm được nửa điểm tì vết. Hàn Phong Tuyết chưa từng gặp cô gái nào như vậy, trong mắt cậu thì Ngao Nguyệt đã là người xinh đẹp nhất, vậy mà người vừa xuất hiện này lại phá tan nhận định đó của cậu.
-Phụ hoàng, mẫu hậu.
-Bệ hạ, hoàng hậu.
Tiếng hô của mọi người đã chứng minh thân phận của trung niên và mỹ phụ đi đầu, nó cũng đồng thời kéo mọi người ra khỏi giấc mộng.
Mọi người vội quỳ xuống đồng thanh hành lễ:
-Bái kiến bệ hạ, bái kiến hoàng hậu.
Trong đại sảnh ngoài ba vị điện hạ chỉ còn một người không quỳ là Hàn Phong Tuyết.
Tuệ nhãn của trung niên mập mạp lóe lên rồi lập tức biến mất, hắn bình thản nói:
-Mọi người đứng lên đi, cứ coi như ta chỉ là cha của một cô nhóc, không cần quá câu lệ.
Liếc Hàn Phong Tuyết một chút rồi hoàng đế cũng không nói thêm gì nữa, nhưng ông lão bên cạnh lại trợn trừng mắt lên, ánh mắt sắc bén cũng theo đó mang theo áp lực ngập trời hướng về Hàn Phong Tuyết, lão quát:
-Thấy bệ hạ vì sao không quỳ?
Áp lực đó như một ngọn núi lớn đè lên người Hàn Phong Tuyết. Vậy mà cậu không những không nhăn mặt còn đứng thẳng đối mắt với lão, sau đó mới hơi khom người với hoàng đế:
-Bái kiến bệ hạ, bái kiến hoàng hậu.
Nếu là trước đây thấy hoàng đế của Sí Nhiệt đế quốc thì có lẽ Hàn Phong Tuyết sẽ quỳ, nhưng từ khi nghe được Sài lão nói về sự tồn tại của Kỹ Thần sơn thì cậu cũng không còn để ý tới quyền lực thế tục nữa. Hơn nưa sau khi đạt tới Kỹ vương cậu cũng hiểu sớm muộn gì sẽ có ngày địa vị của bản thân cậu hoàn toàn hơn xa đế vương, vì thế cậu cũng không để mình quá kém cỏi nên sẽ không quỳ.
-Ta bảo ngươi quỳ xuống! - Lão nhân bị Hàn Phong Tuyết coi thường nên gia tăng áp lực.
Cảm giác được áp lực của lão, Hàn Phong Tuyết đoán rằng có lẽ người này yếu hơn viện trưởng của cậu một chút. Hắn lại trừng mắt quát to:
-Ngươi là kẻ nào dám giương oai trước mặt bệ hạ?
"Tiểu tử ngông cuồng." Lão có phần kinh ngạc với thực lực của Hàn Phong Tuyết, nhưng lại càng phẫn nộ hơn. Ngay cả mấy người bên cạnh này cũng phải khách khí với hắn vậy mà Hàn Phong Tuyết lại dám buông lời mạt sát.
-Phụ hoàng, Tuyết Phong là huynh đệ của con! -Ngao Dương chắn trước mặt Hàn Phong Tuyết lo sợ nói.
-Phụ hoàng, Tuyết Phong là bằng hữu của con.- Ngao Nguyệt cũng tiến lên.
Hoàng đế không khỏi quay qua nhìn kỹ Hàn Phong Tuyết. Ngài biết rõ ngạo khí của Ngao Dương và Ngao Nguyệt, có thể khiến hai người họ đồng thời cầu xin thì đủ thấy kẻ này cũng không phải tầm thường, dù rằng chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng ánh mắt lại rất xuất chúng.
Dì Băng cũng tiến lên cười nói:
-Bệ hạ, ta cũng biết Tuyết Phong, hy vọng ngài có thể bỏ qua cho cậu ấy còn trẻ tuổi không hiểu chuyện.
"Tiểu tử này rốt cuộc như thế nào đây." Hoàng đế nhìn lão nhân kia nói:
-Thái lão, bỏ qua đi.
-Bệ hạ! - Thái lão hơi cúi mình:
- Hắn dám không coi trọng tôn nghiêm của ngài, phải giáo huấn hắn một chút!
Bị Thái lão cự tuyệt, Hoàng đế cũng chỉ lơ đi, ngài cũng biết tính khí của lão nên lắc đầu cười khổ:
-Thủ hạ lưu tình! - Ngài cũng chỉ có thể nói được câu đó thôi.
-Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo, hôm nay ta thay trưởng bối ngươi dạy dỗ một chút vậy.
-Ta muốn hỏi ngươi một câu.- Hàn Phong Tuyết thản nhiên nói.
-Nói.
-Ngươi thấy bệ hạ thì có quỳ không?
-Không cần. - Thái lão lắc đầu, ánh mắt có phần đắc ý.
-Như vậy ta có thể nói là ngươi không coi trọng tôn nghiêm của bệ hạ không?- Hàn Phong Tuyết hỏi tiếp.
Thái lão giờ mới nhận ra đối phương đang trêu đùa mình nên tức giận nói:
-Ngươi là ai mà dám đánh đồng với ta.
Cậu cười nhạt rồi nhếch mép nói:
-Ngươi đã là ai, mới từng ấy tuổi mà dám lớn tiếng thay trưởng bối dạy bảo ta, nếu ta là ngươi thì xấu hổ chết mất. Dù rằng ta giờ không bằng ngươi nhưng nếu ta bằng tuổi ngươi thì ngươi chỉ đáng xách giày cho ta mà thôi.- Thái lão dám nói thay mặt trưởng bối cậu, điều này đã vượt quá giới hạn của cậu rồi.
"Hừ." Tiếng thở dốc vang lên, mọi người trong lòng ai nấy cũng kinh hãi: "Tiểu tử này chẳng những mạnh còn rất can đảm."
Hoàng đế vui vẻ nhìn Hàn phong Tuyết, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Thái lão khó chịu, cực kì khó chịu, râu tóc dựng ngược lên, lửa giận ngập trời. Có điều lão không thể phủ nhận sự thật Hàn Phong Tuyết nói, nhưng như thế lại càng mất mặt. Lão cố gắng kiềm chế giận dữ hỏi:
-Sư phụ của ngươi là ai?
"Hóa ra ngươi cũng biết sợ." Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ trong lòng rồi lấy ra một tín vật ném về phía Thái lão. Tuy rằng rất khó chịu nhưng hảo hán không để ý cái thiệt trước mắt.
Thái lão vừa nhìn qua tín vật thì lập tức biến sắc ném nó lại cho Hàn Phong Tuyết: "Hóa ra là đệ tử của người đó, khó trách ngươi không biết sợ là gì." Có điều hắn không dám động tới Hàn Phong Tuyết nữa, đúng như Hàn Phong Tuyết đoán, lão yếu hơn viện trưởng một chút, Hạc viện trưởng còn có tiếng bao che người nhà, tín vật Hàn Phong Tuyết đưa ra cũng là đồ mà Hạc viện trường đã đưa cho cậu.
-Thái lão, hắn là đệ tử của ai vậy? - Hoàng đế thờ ơ hỏi.
-Hạc Tiêu.
-Là người đó sao?- Hoàng đế lắc đầu cười: - Khó trách có thể dạy ra một đồ đệ như thế.
Bốn đại học viện tự thành một đường, ngay cả đế quốc cũng không quản được họ mấy điều, dù cho học viện Diệu Huy có thực lực thua xa ba học viện còn lại thì bốn vị viện trưởng cũng không hơn kém nhau là bao.
Nghe thấy cái tên này thì tất cả đều cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn chưa từng nghe tới. Nhưng dựa trên vẻ mặt của Thái lão và Hoàng đế thì cũng có thể biết được người này là một đại nhân vật.
Có điều Ngao Nguyệt lại rất khó hiểu. Nàng biết rõ sư phụ của hắn là Sài lão, nhưng không phải ông họ Sài sao, chẳng lẽ là thay tên đổi họ, nghĩ không được thì không nghĩ nữa, chắc chắn là Hàn Phong Tuyết có bí mật.
Tiếp theo mọi người bắt đầu ngồi vào vị trí. Hoàng đế ngồi ở chủ vị, hai bên là Hoàng hậu và Ngao Nguyệt, Thái lão ngồi cùng Ngao Vân Tinh, Ngao Dương lại ngồi cùng Hàn Phong Tuyết. Hoàng đế sau khi biết Hàn Phong Tuyết là đệ tử Hạc viện trưởng thì cũng để hai người thân cận, thân phận Hàn Phong Tuyết cũng coi như không làm nhục thái tử.
Trước tiên Hoàng đế giới thiệu nam tử bên cạnh dì Băng, Trấn quốc vương Băng Viễn Sơn, vị vương gia khác họ duy nhất của đế quốc, cũng là chồng của dì Băng. Cô gái tuyệt đẹp đi cùng là con của họ, Băng Hân Vân.
Nghi lễ cung đình bắt đầu bằng màn múa hát, vô số mỹ nữ khiến người ta mắt loạn thần mê đang uốn lượn nhảy múa, nhưng Hàn Phong Tuyết không thấy họ đẹp bởi sự có mặt của Băng Hân Vân khiến họ trở thành nền cho nàng nổi bật.
Mọi người cùng nhau ăn uống nói chuyện, bàn đến cùng lại đến chuyện thân phận của Hàn Phong Tuyết và Băng Hân Vân.
Rượu được nửa tuần, một người có dòng dõi quý tộc đứng lên nói:
-Bệ hạ, nương nương, cho phép thần dâng quà cho công chúa.
/99
|