ONE
Giờ nghỉ giải lao giữa buổi sáng hôm sau. Lúc tôi đang chăm chú ngồi giải bài tập thì Thiên Vân tới tìm. Hai đứa nhí nha nhí nhảnh kéo tay nhau định chạy ra đến cửa lớp thì vừa đúng lúc gắp Thắng Quân và Hoàng Phong bước vào, bốn đứa suýt chuta nữa thì đã tông sầm vào nhau.
- A, Quân, Phong, hai cậu vừa đi chơi bóng rổ về đấy à?
Chẳng biết có chuyện gì vui mà Vũ Hoàng Phong cười hớn hở ra mặt. Cậu ấy gật đầu với tôi rồi nhìn sang Thiên Vân:
- Cô ấy là...
- Đinh Ngọc Thiên Vân, bạn rất rất thân của tớ. Mà hai cậu tới chỗ bảng thông báo xem điểm bài kiểm tra hôm qua chưa? Là đợt thi tuyển chọn Ngũ Hổ Tướng đó...
- Vẫn chưa._ Quân khẽ lắc đầu.
- Chúng ta cùng tới đó đi...
.....
Ở trường Lâm Văn, chỉ tính riêng mười hai lớp khối 10 thôi thì chũng đã có đến gần 600 học sinh. Ba khối lớp, gần hai ngàn người, con số khổng lồ đó lại hầu như được đặt hoàn toàn dưới sự quản lý của hội học sinh.
Vì để có thể phản ánh chính xác năng lực học tập của từng người, hội trưởng Hội Học sinh và Ngũ Hổ Tướng các nhiệm kỳ trước đã cho xây dựng ba bức tường thi đua bằng đá khổng lồ ngay trước cửa tòa nhà văn phòng của hội. Trên đó có gắn ba tấm bảng điện tử lớn, thực hiện nhiệm vụ cao cả là công bố một cách nhanh chóng và chính xác kết quả tất cả các kì thi lớp nhỏ của mọi học sinh của ba khối lớp.
Đây cũng chính là lí do khiến cho tòa nhà văn phòng Hội Học sinh này trở thành khu vực tập trung đông người nhất vào giờ ra chơi, giờ nghỉ trưa,... Từ sáng đến tối có không biết bao nhiêu người kéo nhau đến đây xì xào bàn tán, chỉ trỏ, rồi thì kẻ khóc người cười...
- Oa, ghê cậu nha, đứng thứ 205 trong bảng đỏ luôn kìa.
- Có gì đâu hì hì...
- Đúng là lù đù vác lu chạy mà, bình thường có thấy học hành gì đâu...
- A sao tên mình lại có trong bảng đen thế này...?
- Hura! Tớ đứng đầu bảng xanh rồi nè các cậu ơi!!!
- Chúc mừng nha, cậu hỏi giỏi quá trời...
- Sao? Tên tớ có trong bảng trắng á? Thứ bao nhiêu???
Tiếng bàn tán xôn xao khắp nơi vọng lại, cả biển người đông luca nhúc đang vây kín lấy bức tường thi đua của khối mười. Chỉ nhìn từ đằng xa cũng có thể thấy tấm bảng điện tử được chia thành bốn bảng màu rõ ràng: phần màu đỏ đề tên những học sinh có kết quả thi xuất sắc, màu xanh dương là những học sinh có kết quả khá, bảng trắng cho học sinh trung bình và bảng đen cho học sinh yếu.
Một ngôi trường đầu vào gần như chỉ tuyển thiên tài mà lại còn phân chia yếu kém rạch ròi tới mức đó...
Tôi kéo tay Thiên Vân, cùng Quân và Phong khó khăn lắm mới chen vào được bên trong biển người đông như kiến, căng mắt nhìn vào bảng đề tên màu đỏ ở tít trên cao.
1. Trương Vĩ Nhật Thành
2. Tô Vũ Uyên
3. ...
Trương Vĩ Nhật Thành... Không phải chứ?
Tôi lia mắt sang chỗ ghi điểm số cuối mỗi cái tên. Rõ ràng đều là điểm tuyệt đối cơ mà! Sao cái tên dài ngoằng đáng ghét kia lại nằm chình ình ngay ở vị trí số một mà không phải là tên tôi???
- Vũ Uyên, là Vũ Uyên đấy!
- Lần này cô ấy lại xếp thứ hai nữa kìa...
- ...
Đầu óc tôi ong lên, nhớ tới lúc cả hai đứa vừa làm xong bài kiểm tra, tôi có nhìn sang bài làm của Trương Vĩ Nhật Thành...
Đề bài thì khó nhằn, đặc biệt là câu toán cực kì hại não thế mà hắn lại có thể trong một thời gian ngắn nghĩ ra ba cách giải khác nhau cho ra cùng một đáp án đem viết vào bài thi...
Lúc đó, hắn thậm chí còn chường ra bộ mặt vênh váo tự đắc chê tôi học hành rập khuôn cứng ngắc, chê bài tôi làm không có gì sáng tạo mới mẻ cả...
Những tiếng bàn tán xung quanh vẫn vang lên không ngơi nghỉ. Tôi dường như thấy cả một bầy quạ đen sì đang bay vòng vòng trên đầu mình.
- Nhật Thành vẫn là số một!
- Chuyện đó mà còn phải nói! Cậu ấy là người có số điểm thi đầu vào cao nhất năm nay mà.
- Nhưng Vũ Uyên cũng xuất sắc mà. Cậu xem hai người họ bằng điểm nhau kia kìa. Tớ để ý thấy cô ấy làm cái bài kiểm tra vừa dài vừa khó đó trong vòng chưa tới ba mươi phút đấy!
- Oa giỏi ghê...
- Ơ mà không biết tên của Angel nằm trong bảng nào nhỉ? Còn cả Thắng Quân lớp 10A1 nữa...
- Đương nhiên là bảng đỏ rồi. Hỏi thế mà cũng hỏi! Cậu không nhìn trên đó à? Vị trí số 3 và 4 đó.
- Thật hả? Nhưng ai đứng thứ 3 mới được chứ. Tớ để quên kính cận trong lớp rồi, không thấy gì hết...
- Là Thắng Quân, Hoàng Phong xếp thứ tư kìa. Số 5 là Phạm Huyền Trang.
- Í không phải chứ? Không phải năm người đó đều học lớp 10A1 à?
- Toàn mấy người tài giỏi , tớ chắc mơ cả đời cũng không được như họ quá...
- Các cậu không thấy lạ à? Năm người giỏi nhất khối mười năm nay đều học ở lớp 10A1 cả thế thì công bằng ở đâu?
- Thấy bảo Thắng Quân tự xin chuyển sang lớp đó...
- Thì 10A1 là lớp chọn còn gì. Cậu xem Angel vừa chuyển trường tới có mấy ngày mà đã được xếp luôn vào lớp đó cơ mà.
- Haizz... Ngũ Hổ Tướng nhiệm kỳ này xác định là bọn họ châc rồi...
Xung quanh vẫn ồn ào như thế, Thiên Vân nãy giờ đứng xụ mặt vì xếp hạng chót trong bảng xanh cũng quay sang ôm lấy tôi nói chúc mừng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
- Ááááááá !!!
Một tiếng hét đột nhiên vang lên làm cả sân trường đang náo loạn chìm vào im lặng trong chốc lát, giọng điệu nghe kích động còn hơn cả đi xem concert gặp được thần tượng.
- Anh Hàn Vũ, là anh Hàn Vũ kìa!!!
- ...
- Cái gì cơ? Anh Hàn Vũ??? Đâu, anh ấy đâu?
- Trời ơi anh ấy đang nhìn tớ kìa...
- Không, là nhìn tớ mà!
- Anh ấy đẹp trai quá đi mất...
Hàn Vũ... Đúng rồi, là người hôm đó tôi và Trương Vĩ Nhật Thành gặp trong văn phòng Hội Học sinh! Chàng trai có nụ cười đẹp hơn thiên sứ đã giúp tôi băng vết thương ở đầu gối do trèo tường bị ngã hồi đầu năm học...
Tôi bất giác kiễng chân, ngó nghiêng xung quanh tìm bóng dáng anh ấy.
Kia rồi! Vẫn là vẻ chững chạc với nụ cười nhẹ như gió cùng vẻ mặt thánh thiện khiến tôi có cảm giác thân thuộc ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Trên đời này có một loại người mà chỉ cần cười một cái thôi thì ánh mặt trời cũng chẳng là gì. Người đó đang từ từ tiến gần đến chỗ tôi, càng lúc càng gần, giọng nói dịu dàng cất lên nghe cực kỳ êm tai:
- Chúc mừng em nhé Vũ Uyên, sau này nhớ phải quan tâm giúp đỡ anh nhiều hơn đấy.
- Ờ... dạ... cảm ơn anh...
Trời ạ, sao cứ mỗi lần gặp người con trai này là tôi lại thấy khó xử chứ nhỉ? Mà anh ấy nói quan tâm giúp đỡ là có ý gì?
Lúc tôi đang mơ màng không hiểu thì một luồng sáng trắng chợt lóe lên, tên Nữ Lâm Trần Nhất Linh không biết từ đâu chui ra đứng trước mặt tôi cười nham nhở:
- Bé yêu Vũ Uyên, chúc mừng em nhé. Em thật là tài giỏi.
Khóe miệng tôi vô thức giật giật mấy cái. Tên quái nhân đáng ghét này...
/20
|