Ngọc Tử lại trở về với hai bàn tay trắng, rít gào một hồi mới quay về nhà gỗ, bi ai mà đi.
Nàng không biết, mãi đến khi nàng ủ rũ rời đi thì thái giám truyền lệnh kia mới ra khỏi rừng cây.
Buồn bực suốt một ngày, cuối cùng Ngọc Tử cũng tỉnh táo lại, lại đi về phía sân của công tử Xuất. Người mà, không thể cứ mãi sa đà vào nỗi bi thương, dù thế nào thì nhất định cũng phải không ngừng cố gắng, đúng không?
Không ngờ công tử Xuất vẫn còn ở trong điện nghị sự, ơ, chẳng lẽ hai ngày nay hắn đều không dám quay về tẩm điện? Trong đầu Ngọc Tử đột nhiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ của công tử Xuất khi đối mặt với công chúa nước Hàn, đột nhiên tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều.
Trong điện, đối diện với công tử Xuất là bốn thực khách ngồi đó, năm người đang nói chuyện với nhau.
Ngọc Tử lặng lẽ đi vào, cúi đầu, im lặng quỳ sát ở bên chân công tử.
Trên đỉnh đầu, giọng nói của công tử Xuất trầm thấp mà mạnh mẽ: “Cổ, ngươi về nước trước đi.”
“Vâng.”
Trong tiếng đáp lời thanh thúy, công tử Xuất thản nhiên hỏi: “Sao không rót rượu?”
A? Đang nói chuyện với ta sao? Ngọc Tử ngẩng đầu lên, nàng nhìn vào gương mặt tuấn tú đang tươi cười, thản nhiên kia, chăng hiểu vì sao, nụ cười vốn dịu dàng lập tức trở thành cứng ngắc.
Nàng vội vàng cụp mắt, cầm bầu rượu lên, rót rượu cho công tử Xuất và các thực khách.
Rượu rót đầy, Ngọc Tử cúi đầu, tiếp tục thẫn thờ quay về ngồi xổm xuống bên chân công tử Xuất.
Nàng vừa quỳ thì chân phải của công tử Xuất lại duỗi ra, đặt ở ngay trước gối nàng.
Ngọc Tử chậm rãi ngẩng đầu lên.
Công tử Xuất đang chầm chậm nhấp rượu, hơi khép mắt liếc nhìn nàng một cái.
Ý tứ của cái liếc này nàng hiểu, hắn đang ra lệnh cho nàng đấm chân cho hắn.
Vốn ở thời này, cơ thiếp người hầu không có thói quen đấm chân cho chủ nhân nhưng từ khi Ngọc Tử tới phủ công tử Xuất, vì để lấy lòng hắn để hắn không đuổi mình đi, chỉ cần rảnh thì sẽ tự giác đấm chân cho hắn. Giờ xem ra, hắn đã thành thói quen rồi đó.
Ngọc Tử trừng mắt nhìn đôi chân to trước mắt mình, nghiến răng, cố gắng mỉm cười rồi mới vươn tay, nhẹ nhàng đấm đấm chân cho hắn.
Trong nhịp đấm chân chậm rãi, thư hoãn mà có tiết tấu này, Ngọc Tử phải tốn rất nhiều sức mới khống chế được bản thân, không hung hăng đấm cho hắn một quyền.
Một thực khách hỏi: “Công tử, giờ tôi quay về nước hoặc đi lại giữa các nước khác, ai sẽ làm bạn bên cạnh công tử?”
Một bàn tay ấm áp xoa đầu Ngọc Tử.
Bàn tay đó sờ sờ, tiếng cười trầm thấp, ôn hòa vang lên: “Tề vương và các công tử nước Tề khá gần gũi với ta, có kiếm khách bảo vệ sự an toàn của ta là được rồi, không cần hiền sĩ làm bạn.”
Hắn nói tới đây, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, bên cạnh ta thực sự không có ai có thể dùng.”
Lúc hắn nói đến đây, hai tay đấm chân của Ngọc Tử hơi khựng lại. Tâm hồn nàng lập tức bay từ mặt đất lên thẳng đến bầu trời: Ta đây, ta đây, ta là người có thể dùng!
Lúc này, hai mắt nàng đã trở nên sáng bừng, vẻ mặt vốn thẫn thờ cũng biến mất. Sở dĩ nàng nhất quyết phải ở lại bên cạnh công tử Xuất, ngoài hắn là người ôn hòa, dễ gần thì còn có một ưu điểm, đó chính là hắn là người rời xa cố quốc. Chỉ có người như vậy mới có thể trọng dụng một nữ tử như nàng.
Lúc này, trước mắt nàng là một vùng rộng rãi, tâm tình tốt, tay đấm chân cho công tử Xuất cũng trở nên nhẹ nhàng, ôn nhu, hòa hoãn và thong dong, chẳng còn chút vẻ nghiến răng nghiến lợi nào như lúc trước nữa.
Ngay cả bàn tay hắn xoa đầu mình cũng trở nên thật hòa ái, ân cần!
Ngọc Tử không phát hiện, lúc này công tử Xuất đang cúi đầu, lúc liếc nhìn qua nàng, thần sắc kia đang như cười như không.
Công tử Xuất và mấy thực khách thương nghị một hồi rồi cho mọi người rời đi. Lúc này Ngọc Tử cũng lui xuống.
Vừa ra đến cửa điện, nàng đã ưỡn thẳng lưng, dáng đi dứt khoát mà bước ra ngoài.
Ngọc Tử vừa đi vừa nắm chặt tay, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển: Hiền sĩ bên cạnh công tử Xuất đều đã ra ngoài, vô hình trung cơ hội để trổ tài lại tăng lên nhiều. Bất luận là thế nào, ta cũng phải để cho hắn cảm thấy ta là người có tài, làm cho hắn chấp nhận trả giá đắt để giữ ta ở lại bên mình.
Ngay lúc lòng nàng đang náo nức, tin tưởng ngập tràn thì vút một tiếng, trong rừng cây có một thứ lao ra, đứng thẳng tắp trước mắt nàng.
Ngọc Tử đang xuất thần bị hoảng hốt, nhảy dựng lên, nàng vội vàng lùi lại, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vừa nhìn thấy người đến, nàng thở ra một hơi mệt mỏi, cười nói: “Vì sao trông công chúa không vui? Trừng mắt nhìn tôi như đang giận dữ vậy?”
Chắn giữa đường nàng đi chính là công chúa nước Hàn. Lúc này, vị công chúa này đang chống nạnh, đôi mắt tròn mở lớn, thở phì phì nhìn Ngọc Tử.
Nhìn vào gương mặt tươi cười của Ngọc Tử, sắc mặt giận dữ của công chúa cũng dần biến mất, chớp mắt, nàng bĩu môi, lớn tiếng chất vấn: “Nữ nhân kia! Công tử Xuất đẩy ta ra Vu viện ở bên ngoài, chỉ ngươi mới được ở gần, đây là vì sao?”
Sau khi công chúa lanh lảnh nói ra câu nói này thì như sợ còn chưa đủ, giọng nói của nàng lại trầm lại, ấm ách, cúi đầu rầu rĩ nói tiếp: “Các nàng đều nói, ngươi… ngươi có quyến rũ chi đạo.”
Nàng nhìn Ngọc Tử đầy vẻ chờ mong, vẻ mặt cũng khao khát hỏi han: “Ngọc cơ, ngươi có thể dạy cho ta?”
Ngọc Tử không biết nên khóc hay cười, nàng bất lực hỏi lại: “Tôi dạy cho công chúa?”
“Đúng thế, ngươi dạy dỗ ta cách quyến rũ đi!” Công chúa vội nắm chặt tay nàng, giọng nói vừa vội vừa giòn giã.
“Dạy công chúa cách quyến rũ?”
Ngọc Tử lại nhắc lại một lượt.
Công chúa kiên quyết gật đầu, tay càng nắm chặt tay nàng hơn.
Dần dần, vẻ mặt của Ngọc Tử từ không biết nên khóc hay cười đã biến mất, thay vào đó là vẻ suy tư.
Lúc này, chẳng hiểu sao tim nàng lại đập loạn, một suy nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu: thuật quyến rũ? Ô, kiếp trước ta lên mạng chẳng phải đọc được rất nhiều kỹ xảo lấy lòng nam nhân sao? Nếu ta đem nó truyền thụ cho công chúa, có phải sẽ kiếm được một đĩnh vàng lớn từ tay nàng không?
Tưởng tượng đến đĩnh vàng sáng chói kia, Ngọc Tử nuốt nước miếng cái ực. Bàn tay bị công chúa nắm cũng nóng rực lên.
Trong tiếng tim đập thình thịch, một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu đổ xuống: Nếu để công tử Xuất biết ta lấy hắn làm sức ép để kiếm được vàng thì liệu hắn có tha cho ta không?
Không được, không được, việc này phải suy nghĩ kỹ hơn. Ngọc Tử không biết, sự do dự, lúc vui lúc buồn của nàng lúc này ở trong mắt công chúa thì quả thực chính là bằng chứng, bằng chứng rõ rành rành!
Nàng dám khẳng định một trăm phần trăm, Ngọc cơ này tuyệt đối hiểu thuật quyến rũ đó! Nàng ấy hiểu!
Ngọc Tử hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự mê hoặc từ những đĩnh vàng kia, lắc lắc đầu rồi nói: “Công chúa nói quá lời rồi, tôi đâu có biết thuật quyến rũ gì?”
Vừa nói, nàng vừa chậm rãi rút hai tay mình ra, xoay người rời đi.
Công chúa không đuổi theo, nàng đứng đó, mắt sáng bừng lên nhìn chằm chằm theo bóng dáng Ngọc Tử. Khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như ánh lên luồng sáng trong suốt mà sắc nhọn.
Nàng không biết, mãi đến khi nàng ủ rũ rời đi thì thái giám truyền lệnh kia mới ra khỏi rừng cây.
Buồn bực suốt một ngày, cuối cùng Ngọc Tử cũng tỉnh táo lại, lại đi về phía sân của công tử Xuất. Người mà, không thể cứ mãi sa đà vào nỗi bi thương, dù thế nào thì nhất định cũng phải không ngừng cố gắng, đúng không?
Không ngờ công tử Xuất vẫn còn ở trong điện nghị sự, ơ, chẳng lẽ hai ngày nay hắn đều không dám quay về tẩm điện? Trong đầu Ngọc Tử đột nhiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ của công tử Xuất khi đối mặt với công chúa nước Hàn, đột nhiên tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều.
Trong điện, đối diện với công tử Xuất là bốn thực khách ngồi đó, năm người đang nói chuyện với nhau.
Ngọc Tử lặng lẽ đi vào, cúi đầu, im lặng quỳ sát ở bên chân công tử.
Trên đỉnh đầu, giọng nói của công tử Xuất trầm thấp mà mạnh mẽ: “Cổ, ngươi về nước trước đi.”
“Vâng.”
Trong tiếng đáp lời thanh thúy, công tử Xuất thản nhiên hỏi: “Sao không rót rượu?”
A? Đang nói chuyện với ta sao? Ngọc Tử ngẩng đầu lên, nàng nhìn vào gương mặt tuấn tú đang tươi cười, thản nhiên kia, chăng hiểu vì sao, nụ cười vốn dịu dàng lập tức trở thành cứng ngắc.
Nàng vội vàng cụp mắt, cầm bầu rượu lên, rót rượu cho công tử Xuất và các thực khách.
Rượu rót đầy, Ngọc Tử cúi đầu, tiếp tục thẫn thờ quay về ngồi xổm xuống bên chân công tử Xuất.
Nàng vừa quỳ thì chân phải của công tử Xuất lại duỗi ra, đặt ở ngay trước gối nàng.
Ngọc Tử chậm rãi ngẩng đầu lên.
Công tử Xuất đang chầm chậm nhấp rượu, hơi khép mắt liếc nhìn nàng một cái.
Ý tứ của cái liếc này nàng hiểu, hắn đang ra lệnh cho nàng đấm chân cho hắn.
Vốn ở thời này, cơ thiếp người hầu không có thói quen đấm chân cho chủ nhân nhưng từ khi Ngọc Tử tới phủ công tử Xuất, vì để lấy lòng hắn để hắn không đuổi mình đi, chỉ cần rảnh thì sẽ tự giác đấm chân cho hắn. Giờ xem ra, hắn đã thành thói quen rồi đó.
Ngọc Tử trừng mắt nhìn đôi chân to trước mắt mình, nghiến răng, cố gắng mỉm cười rồi mới vươn tay, nhẹ nhàng đấm đấm chân cho hắn.
Trong nhịp đấm chân chậm rãi, thư hoãn mà có tiết tấu này, Ngọc Tử phải tốn rất nhiều sức mới khống chế được bản thân, không hung hăng đấm cho hắn một quyền.
Một thực khách hỏi: “Công tử, giờ tôi quay về nước hoặc đi lại giữa các nước khác, ai sẽ làm bạn bên cạnh công tử?”
Một bàn tay ấm áp xoa đầu Ngọc Tử.
Bàn tay đó sờ sờ, tiếng cười trầm thấp, ôn hòa vang lên: “Tề vương và các công tử nước Tề khá gần gũi với ta, có kiếm khách bảo vệ sự an toàn của ta là được rồi, không cần hiền sĩ làm bạn.”
Hắn nói tới đây, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, bên cạnh ta thực sự không có ai có thể dùng.”
Lúc hắn nói đến đây, hai tay đấm chân của Ngọc Tử hơi khựng lại. Tâm hồn nàng lập tức bay từ mặt đất lên thẳng đến bầu trời: Ta đây, ta đây, ta là người có thể dùng!
Lúc này, hai mắt nàng đã trở nên sáng bừng, vẻ mặt vốn thẫn thờ cũng biến mất. Sở dĩ nàng nhất quyết phải ở lại bên cạnh công tử Xuất, ngoài hắn là người ôn hòa, dễ gần thì còn có một ưu điểm, đó chính là hắn là người rời xa cố quốc. Chỉ có người như vậy mới có thể trọng dụng một nữ tử như nàng.
Lúc này, trước mắt nàng là một vùng rộng rãi, tâm tình tốt, tay đấm chân cho công tử Xuất cũng trở nên nhẹ nhàng, ôn nhu, hòa hoãn và thong dong, chẳng còn chút vẻ nghiến răng nghiến lợi nào như lúc trước nữa.
Ngay cả bàn tay hắn xoa đầu mình cũng trở nên thật hòa ái, ân cần!
Ngọc Tử không phát hiện, lúc này công tử Xuất đang cúi đầu, lúc liếc nhìn qua nàng, thần sắc kia đang như cười như không.
Công tử Xuất và mấy thực khách thương nghị một hồi rồi cho mọi người rời đi. Lúc này Ngọc Tử cũng lui xuống.
Vừa ra đến cửa điện, nàng đã ưỡn thẳng lưng, dáng đi dứt khoát mà bước ra ngoài.
Ngọc Tử vừa đi vừa nắm chặt tay, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển: Hiền sĩ bên cạnh công tử Xuất đều đã ra ngoài, vô hình trung cơ hội để trổ tài lại tăng lên nhiều. Bất luận là thế nào, ta cũng phải để cho hắn cảm thấy ta là người có tài, làm cho hắn chấp nhận trả giá đắt để giữ ta ở lại bên mình.
Ngay lúc lòng nàng đang náo nức, tin tưởng ngập tràn thì vút một tiếng, trong rừng cây có một thứ lao ra, đứng thẳng tắp trước mắt nàng.
Ngọc Tử đang xuất thần bị hoảng hốt, nhảy dựng lên, nàng vội vàng lùi lại, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vừa nhìn thấy người đến, nàng thở ra một hơi mệt mỏi, cười nói: “Vì sao trông công chúa không vui? Trừng mắt nhìn tôi như đang giận dữ vậy?”
Chắn giữa đường nàng đi chính là công chúa nước Hàn. Lúc này, vị công chúa này đang chống nạnh, đôi mắt tròn mở lớn, thở phì phì nhìn Ngọc Tử.
Nhìn vào gương mặt tươi cười của Ngọc Tử, sắc mặt giận dữ của công chúa cũng dần biến mất, chớp mắt, nàng bĩu môi, lớn tiếng chất vấn: “Nữ nhân kia! Công tử Xuất đẩy ta ra Vu viện ở bên ngoài, chỉ ngươi mới được ở gần, đây là vì sao?”
Sau khi công chúa lanh lảnh nói ra câu nói này thì như sợ còn chưa đủ, giọng nói của nàng lại trầm lại, ấm ách, cúi đầu rầu rĩ nói tiếp: “Các nàng đều nói, ngươi… ngươi có quyến rũ chi đạo.”
Nàng nhìn Ngọc Tử đầy vẻ chờ mong, vẻ mặt cũng khao khát hỏi han: “Ngọc cơ, ngươi có thể dạy cho ta?”
Ngọc Tử không biết nên khóc hay cười, nàng bất lực hỏi lại: “Tôi dạy cho công chúa?”
“Đúng thế, ngươi dạy dỗ ta cách quyến rũ đi!” Công chúa vội nắm chặt tay nàng, giọng nói vừa vội vừa giòn giã.
“Dạy công chúa cách quyến rũ?”
Ngọc Tử lại nhắc lại một lượt.
Công chúa kiên quyết gật đầu, tay càng nắm chặt tay nàng hơn.
Dần dần, vẻ mặt của Ngọc Tử từ không biết nên khóc hay cười đã biến mất, thay vào đó là vẻ suy tư.
Lúc này, chẳng hiểu sao tim nàng lại đập loạn, một suy nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu: thuật quyến rũ? Ô, kiếp trước ta lên mạng chẳng phải đọc được rất nhiều kỹ xảo lấy lòng nam nhân sao? Nếu ta đem nó truyền thụ cho công chúa, có phải sẽ kiếm được một đĩnh vàng lớn từ tay nàng không?
Tưởng tượng đến đĩnh vàng sáng chói kia, Ngọc Tử nuốt nước miếng cái ực. Bàn tay bị công chúa nắm cũng nóng rực lên.
Trong tiếng tim đập thình thịch, một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu đổ xuống: Nếu để công tử Xuất biết ta lấy hắn làm sức ép để kiếm được vàng thì liệu hắn có tha cho ta không?
Không được, không được, việc này phải suy nghĩ kỹ hơn. Ngọc Tử không biết, sự do dự, lúc vui lúc buồn của nàng lúc này ở trong mắt công chúa thì quả thực chính là bằng chứng, bằng chứng rõ rành rành!
Nàng dám khẳng định một trăm phần trăm, Ngọc cơ này tuyệt đối hiểu thuật quyến rũ đó! Nàng ấy hiểu!
Ngọc Tử hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự mê hoặc từ những đĩnh vàng kia, lắc lắc đầu rồi nói: “Công chúa nói quá lời rồi, tôi đâu có biết thuật quyến rũ gì?”
Vừa nói, nàng vừa chậm rãi rút hai tay mình ra, xoay người rời đi.
Công chúa không đuổi theo, nàng đứng đó, mắt sáng bừng lên nhìn chằm chằm theo bóng dáng Ngọc Tử. Khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như ánh lên luồng sáng trong suốt mà sắc nhọn.
/142
|