Chạng vạng.
Trong xe ngựa, Ngọc Tử quỳ ở đằng sau công tử Xuất. Trước mắt nàng, bình rượu tứ phương màu xanh đặt trong lò lửa hồng rực kia đang tỏa hương rượu thơm nồng.
Rượu phải đun nóng, còn mất thêm một đoạn thời gian nữa, Ngọc Tử lén lút giương mắt lên nhìn công tử Xuất.
Công tử Xuất đang quỳ gối ngồi trên sập, lưng hắn thẳng tắp, dù xe ngựa lắc lư nhưng hắn vẫn ngồi rất vững vàng. Cũng không biết hắn ngồi thế nào, cũng là tư thế quỳ ngồi mà tư thái của hắn lại có phần nhàn nhã, thong dong.
Hắn hơi khép hờ đôi mắt, gương mặt tuấn mỹ mỉm cười nhàn nhạt.
Đó cũng không phải là nguyên nhân khiến Ngọc Tử chú ý đến hắn.
Điều khiến Ngọc Tử nhìn hắn chăm chú là vì hai tai hắn đều có đeo hai viên bảo thạch.
Nói cách khác, các công tử cao quý ở thời đại này đều đeo khuyên tai.
Hôm nay, công tử Xuất hiển nhiên là đã rất cầu kỳ trong cách ăn mặc. Hắn đội mũ da hươu, trên mũ còn gắn một miếng ngọc quý. Tóc hắn đã chải bới cẩn thận, tỉ mỉ vô cùng.
Đến giờ Ngọc Tử vẫn biết công tử Xuất trông rất tuấn tú, chỉ là giờ khắc này nàng mới cảm nhận được cảm giác bất ngờ. Công tử Xuất trước mặt này là một quý công tử có dung quang tuyệt thế, ưu nhã thong dong, khí độ trầm ổn, thâm sâu như nước.
Giống như lần đầu tiên gặp, Ngọc Tử chỉ liếc mắt một cái đã cảm giác được ánh hào quang cao quý của hắn khiến nàng phải tự hổ thẹn, kinh tâm động phách.
Nàng không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu.
Xe ngựa đi được nửa canh giờ, một giọng nói vang lên từ bên ngoài: “Công tử, đã đến vương cung rồi!”
Trong giọng nói này, màn xe được xốc lên, hai kiếm khách bước lên hầu, người khom lại, mặt nhìn ra bên ngoài, ánh mắt rủ xuống nghênh đón bọn họ xuống xe.
Công tử Xuất chậm rãi mở mắt ra.
Hắn chậm rãi bước xuống xe ngựa.
Ngọc Tử đi theo sát đằng sau, nàng cúi đầu, khóe miệng luôn mỉm cười nhàn nhạt, lưng ưỡn thẳng tắp, chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa.
Bên ngoài, người đến người đi, tiếng cười khẽ vang lên không dứt nhưng không có ai chú ý đến nàng. Điều này, Ngọc Tử biết, vô cùng biết, nàng cũng không dám khinh mạn.
Yến hội tối nay là yến hội Tề vương chiêu đãi công tử nước Hàn, nước Triệu. Sở dĩ nàng có thể được công tử Xuất dẫn theo là vì nàng là quý nữ nước Lỗ, người hiểu biết lễ nghĩa quy củ nhất trong các nước. Nàng tuyệt đối sẽ không thất lễ trong buổi tiệc này, sẽ không khiến hắn thất vọng.
Cho nên, lúc này, Ngọc Tử vô cùng lo lắng, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, nàng cố gắng nhớ lại lễ nghi đã từng được dạy, cố gắng đi lại theo bản năng của cơ thể này.
Trong sân rộng, khắp nơi cắm đầy đèn đuốc, trong ngọn lửa bập bùng, trong không khí có làn gió ấm áp tản ra. Sự ấm áp này đã bức đi khí lạnh của đêm đầu đông.
Trong ánh lửa hồng, công tử Xuất vừa xuất hiện đã khiến vô số người nhìn qua.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, công tử Xuất mỉm cười, chậm rãi bước lên trước. Đi được hai trăm bước, cuối cùng cung điện lớn cũng đã xuất hiện. Cung điện kia ngự trị trên những bậc thang hình vòng cung thật dài. Mỗi một bậc thang lớn đó lại có chín bậc thang nhỏ. Hai bên những bậc thang là những võ sĩ tay cầm trường kích, mặt không chút biến sắc.
Tổng cộng có chín bậc thang lớn, từ dưới nhìn lên, cung điện nằm trên bậc thang cao nhất, áp đảo tất cả những kiến trúc ở bên dưới, dường như đã chạm đến trời cao. Trong ánh đèn rực rỡ huy hoàng, trong ban đêm thế này khiến người ta có cảm giác kinh ngạc vì sự phồn hoa này.
Đây là cung Tề vương.
Vốn trong thời đại chịu sự cai quản của Chu vương thì chư hầu như nước Tề không được làm cung điện trên chín tầng như vậy. Chín là con số lớn nhất, có ý nghĩa như vĩnh hằng, là số mà chỉ có đế vương mới có tư cách dùng.
Bên dưới là sân rộng, lúc này, trên sân là những quý tộc đang xếp hang đứng đó, mọi người đang hàn huyên với nhau.
Công tử Xuất bước nhanh hơn.
Hắn càng chạy càng nhanh, tiếng ồn ào trong sân cũng càng lúc càng yếu, càng ngày càng có nhiều người quay đầu nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt của mọi người, công tử Xuất mỉm cười, tiếp tục bước đến.
Khi hắn đền gần, bất tri bất giác, các quý tộc đều lui qua hai bên, nhường vị trí chính giữa lại cho hắn.
Công tử Xuất là người bước lên bậc thang đầu tiên.
Rất tự nhiên, mọi người đều đi theo hắn, bước lên từng bậc một.
Đây dường như là một sự ăn ý.
Ngọc Tử lén nhìn qua, phát hiện đi theo sau công tử Xuất không thiếu những công tử ăn mặc sang trọng.
Những người này lại lấy công tử Xuất làm thủ lĩnh để làm theo sao? Rõ ràng hắn chỉ là một quý tộc nước Triệu đang bỏ trốn.
Sự nghi hoặc hiện lên trong lòng Ngọc Tử.
Xét về tướng mạo mà nói, trong số công tử các nước, có rất ít người xuất sắc được như công tử Xuất. Dù rằng, mẫu thân của các công tử đều là các mỹ nhân được tuyển chọn cẩn thận, từng đời từng đời chọn lọc như vậy, con cháu quý tộc có muốn không tuấn tú cũng khó.
Chỉ là, bất kể là công tử cao quý thế nào, đứng trước mặt công tử Xuất thì hào quang cũng như giảm đi mấy phần. Bởi vì trên người hắn như có hào quang cao quý, đây là ánh hào quang cao khiết tựa mỹ ngọc ngà voi, tựa như chí khí cao vời.
Khí chất này, trong kiếp trước của Ngọc Tử thì hoàn toàn khác hẳn với khi chất của quý tộc phương Tây. Nó là sự hào hiệp, thong dong, bình thản. Nếu nói quý tộc phương Tây như kim cương, hào quang chói mắt đến bức người thì khí chất của hắn lại như ngọc, trong sự ôn nhuận bình thản lại có sự hào hiệp đến siêu trần thoát tục.
Trong tiếng bước chân, Ngọc Tử nghe được từ đằng sau có một tiếng hừ lạnh khe khẽ truyền đến, “Thôi đi! Thái tử nước Triệu thì phải làm thế nào? Người nước Triệu tuy là họ Doanh nhưng tổ tiên thường lấy những nữ tử Di, Địch*, huyết mạch sớm đã chẳng thuần khiết. Người thế này sao cao quý được như họ Cơ ta?” Họ Cơ là họ lớn, kéo dài nhiều đời, quyền thế hiển hách bậc nhất. Bất kể là thời Chu vương hay mấy năm năm sau này, người họ Cơ vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất trên vũ đài chính trị.
*Di, Địch: Những dân tộc ở phía đông (Di) và mạn bắc (Địch) của Trung Quốc, gộp chung lại thường mang ý khinh miệt kiểu man di mọi rợ.
Giọng nói này rất nhỏ, người nói chuyện khoảng chừng 3,40 tuổi, ăn mặc như một công tử. Lúc hắn nói chuyện thì thỉnh thoảng vẫn nhìn quanh trái phải một chút, dường như không muốn để cho người ngoài nghe được.
Một công tử ăn mặc như quý tộc ở bên trầm mặt lại, thấp giọng quát mắng: “Chư quân bị gương mặt rực rỡ của công tử Xuất trấn nhiếp tâm hồn, tự nguyện nhường đường. Nếu ngươi không muốn thì sao không bước trước hắn đi!”
Công tử kia tắc nghẹn, vội ngậm miệng.
Chỉ trong chốc lát, công tử Xuất dẫn theo đám người Ngọc Tử bước đến bậc thang lớn cuối cùng. Nơi này, cứ năm bước lại có một võ sĩ cầm kích, ba bước lại có một cây đuốc sáng rực rỡ. Nhìn lại, trong hàng rào sâm nghiêm này, lan can ở hai bên tản ra ánh sáng mượt mà như ngọc.
Ngọc Tử nhìn chằm chằm, một hồi lâu sau, nàng hít sâu một hơi: Lan can này quả nhiên là làm bằng ngọc! Đúng là dùng ngọc mà làm thành!
Không đợi Ngọc Tử rời mắt khỏi vách tường và mặt sàn, một giọng nói trong trẻo cất cao: “Công tử Xuất nước Triệu đến!”
Trong tiếng hô này, công tử Xuất chậm rãi đi vào đại điện. Ngọc Tử vội bước nhanh hơn, đi theo mấy kiếm khách cùng vào điện.
Đại điện này rất lớn, rất cao, chiều rộng của nó đủ để chứa đến 1000 người, khoảng cách từ trần đến sàn điện ít nhất cũng phải đến mười thước. Bốn vách tường, cứ năm bước lại có một khối đá lớn, trên khối đá là một chậu đồng, trong chậu là ánh đèn đang cháy.
Đèn này hiển nhiên là làm theo cách khác, không hề có sương khói gì cả. Trong mấy trăm ánh đèn, đại điện sáng trưng như ban ngày.
Trong xe ngựa, Ngọc Tử quỳ ở đằng sau công tử Xuất. Trước mắt nàng, bình rượu tứ phương màu xanh đặt trong lò lửa hồng rực kia đang tỏa hương rượu thơm nồng.
Rượu phải đun nóng, còn mất thêm một đoạn thời gian nữa, Ngọc Tử lén lút giương mắt lên nhìn công tử Xuất.
Công tử Xuất đang quỳ gối ngồi trên sập, lưng hắn thẳng tắp, dù xe ngựa lắc lư nhưng hắn vẫn ngồi rất vững vàng. Cũng không biết hắn ngồi thế nào, cũng là tư thế quỳ ngồi mà tư thái của hắn lại có phần nhàn nhã, thong dong.
Hắn hơi khép hờ đôi mắt, gương mặt tuấn mỹ mỉm cười nhàn nhạt.
Đó cũng không phải là nguyên nhân khiến Ngọc Tử chú ý đến hắn.
Điều khiến Ngọc Tử nhìn hắn chăm chú là vì hai tai hắn đều có đeo hai viên bảo thạch.
Nói cách khác, các công tử cao quý ở thời đại này đều đeo khuyên tai.
Hôm nay, công tử Xuất hiển nhiên là đã rất cầu kỳ trong cách ăn mặc. Hắn đội mũ da hươu, trên mũ còn gắn một miếng ngọc quý. Tóc hắn đã chải bới cẩn thận, tỉ mỉ vô cùng.
Đến giờ Ngọc Tử vẫn biết công tử Xuất trông rất tuấn tú, chỉ là giờ khắc này nàng mới cảm nhận được cảm giác bất ngờ. Công tử Xuất trước mặt này là một quý công tử có dung quang tuyệt thế, ưu nhã thong dong, khí độ trầm ổn, thâm sâu như nước.
Giống như lần đầu tiên gặp, Ngọc Tử chỉ liếc mắt một cái đã cảm giác được ánh hào quang cao quý của hắn khiến nàng phải tự hổ thẹn, kinh tâm động phách.
Nàng không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu.
Xe ngựa đi được nửa canh giờ, một giọng nói vang lên từ bên ngoài: “Công tử, đã đến vương cung rồi!”
Trong giọng nói này, màn xe được xốc lên, hai kiếm khách bước lên hầu, người khom lại, mặt nhìn ra bên ngoài, ánh mắt rủ xuống nghênh đón bọn họ xuống xe.
Công tử Xuất chậm rãi mở mắt ra.
Hắn chậm rãi bước xuống xe ngựa.
Ngọc Tử đi theo sát đằng sau, nàng cúi đầu, khóe miệng luôn mỉm cười nhàn nhạt, lưng ưỡn thẳng tắp, chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa.
Bên ngoài, người đến người đi, tiếng cười khẽ vang lên không dứt nhưng không có ai chú ý đến nàng. Điều này, Ngọc Tử biết, vô cùng biết, nàng cũng không dám khinh mạn.
Yến hội tối nay là yến hội Tề vương chiêu đãi công tử nước Hàn, nước Triệu. Sở dĩ nàng có thể được công tử Xuất dẫn theo là vì nàng là quý nữ nước Lỗ, người hiểu biết lễ nghĩa quy củ nhất trong các nước. Nàng tuyệt đối sẽ không thất lễ trong buổi tiệc này, sẽ không khiến hắn thất vọng.
Cho nên, lúc này, Ngọc Tử vô cùng lo lắng, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, nàng cố gắng nhớ lại lễ nghi đã từng được dạy, cố gắng đi lại theo bản năng của cơ thể này.
Trong sân rộng, khắp nơi cắm đầy đèn đuốc, trong ngọn lửa bập bùng, trong không khí có làn gió ấm áp tản ra. Sự ấm áp này đã bức đi khí lạnh của đêm đầu đông.
Trong ánh lửa hồng, công tử Xuất vừa xuất hiện đã khiến vô số người nhìn qua.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, công tử Xuất mỉm cười, chậm rãi bước lên trước. Đi được hai trăm bước, cuối cùng cung điện lớn cũng đã xuất hiện. Cung điện kia ngự trị trên những bậc thang hình vòng cung thật dài. Mỗi một bậc thang lớn đó lại có chín bậc thang nhỏ. Hai bên những bậc thang là những võ sĩ tay cầm trường kích, mặt không chút biến sắc.
Tổng cộng có chín bậc thang lớn, từ dưới nhìn lên, cung điện nằm trên bậc thang cao nhất, áp đảo tất cả những kiến trúc ở bên dưới, dường như đã chạm đến trời cao. Trong ánh đèn rực rỡ huy hoàng, trong ban đêm thế này khiến người ta có cảm giác kinh ngạc vì sự phồn hoa này.
Đây là cung Tề vương.
Vốn trong thời đại chịu sự cai quản của Chu vương thì chư hầu như nước Tề không được làm cung điện trên chín tầng như vậy. Chín là con số lớn nhất, có ý nghĩa như vĩnh hằng, là số mà chỉ có đế vương mới có tư cách dùng.
Bên dưới là sân rộng, lúc này, trên sân là những quý tộc đang xếp hang đứng đó, mọi người đang hàn huyên với nhau.
Công tử Xuất bước nhanh hơn.
Hắn càng chạy càng nhanh, tiếng ồn ào trong sân cũng càng lúc càng yếu, càng ngày càng có nhiều người quay đầu nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt của mọi người, công tử Xuất mỉm cười, tiếp tục bước đến.
Khi hắn đền gần, bất tri bất giác, các quý tộc đều lui qua hai bên, nhường vị trí chính giữa lại cho hắn.
Công tử Xuất là người bước lên bậc thang đầu tiên.
Rất tự nhiên, mọi người đều đi theo hắn, bước lên từng bậc một.
Đây dường như là một sự ăn ý.
Ngọc Tử lén nhìn qua, phát hiện đi theo sau công tử Xuất không thiếu những công tử ăn mặc sang trọng.
Những người này lại lấy công tử Xuất làm thủ lĩnh để làm theo sao? Rõ ràng hắn chỉ là một quý tộc nước Triệu đang bỏ trốn.
Sự nghi hoặc hiện lên trong lòng Ngọc Tử.
Xét về tướng mạo mà nói, trong số công tử các nước, có rất ít người xuất sắc được như công tử Xuất. Dù rằng, mẫu thân của các công tử đều là các mỹ nhân được tuyển chọn cẩn thận, từng đời từng đời chọn lọc như vậy, con cháu quý tộc có muốn không tuấn tú cũng khó.
Chỉ là, bất kể là công tử cao quý thế nào, đứng trước mặt công tử Xuất thì hào quang cũng như giảm đi mấy phần. Bởi vì trên người hắn như có hào quang cao quý, đây là ánh hào quang cao khiết tựa mỹ ngọc ngà voi, tựa như chí khí cao vời.
Khí chất này, trong kiếp trước của Ngọc Tử thì hoàn toàn khác hẳn với khi chất của quý tộc phương Tây. Nó là sự hào hiệp, thong dong, bình thản. Nếu nói quý tộc phương Tây như kim cương, hào quang chói mắt đến bức người thì khí chất của hắn lại như ngọc, trong sự ôn nhuận bình thản lại có sự hào hiệp đến siêu trần thoát tục.
Trong tiếng bước chân, Ngọc Tử nghe được từ đằng sau có một tiếng hừ lạnh khe khẽ truyền đến, “Thôi đi! Thái tử nước Triệu thì phải làm thế nào? Người nước Triệu tuy là họ Doanh nhưng tổ tiên thường lấy những nữ tử Di, Địch*, huyết mạch sớm đã chẳng thuần khiết. Người thế này sao cao quý được như họ Cơ ta?” Họ Cơ là họ lớn, kéo dài nhiều đời, quyền thế hiển hách bậc nhất. Bất kể là thời Chu vương hay mấy năm năm sau này, người họ Cơ vẫn chiếm vị trí quan trọng nhất trên vũ đài chính trị.
*Di, Địch: Những dân tộc ở phía đông (Di) và mạn bắc (Địch) của Trung Quốc, gộp chung lại thường mang ý khinh miệt kiểu man di mọi rợ.
Giọng nói này rất nhỏ, người nói chuyện khoảng chừng 3,40 tuổi, ăn mặc như một công tử. Lúc hắn nói chuyện thì thỉnh thoảng vẫn nhìn quanh trái phải một chút, dường như không muốn để cho người ngoài nghe được.
Một công tử ăn mặc như quý tộc ở bên trầm mặt lại, thấp giọng quát mắng: “Chư quân bị gương mặt rực rỡ của công tử Xuất trấn nhiếp tâm hồn, tự nguyện nhường đường. Nếu ngươi không muốn thì sao không bước trước hắn đi!”
Công tử kia tắc nghẹn, vội ngậm miệng.
Chỉ trong chốc lát, công tử Xuất dẫn theo đám người Ngọc Tử bước đến bậc thang lớn cuối cùng. Nơi này, cứ năm bước lại có một võ sĩ cầm kích, ba bước lại có một cây đuốc sáng rực rỡ. Nhìn lại, trong hàng rào sâm nghiêm này, lan can ở hai bên tản ra ánh sáng mượt mà như ngọc.
Ngọc Tử nhìn chằm chằm, một hồi lâu sau, nàng hít sâu một hơi: Lan can này quả nhiên là làm bằng ngọc! Đúng là dùng ngọc mà làm thành!
Không đợi Ngọc Tử rời mắt khỏi vách tường và mặt sàn, một giọng nói trong trẻo cất cao: “Công tử Xuất nước Triệu đến!”
Trong tiếng hô này, công tử Xuất chậm rãi đi vào đại điện. Ngọc Tử vội bước nhanh hơn, đi theo mấy kiếm khách cùng vào điện.
Đại điện này rất lớn, rất cao, chiều rộng của nó đủ để chứa đến 1000 người, khoảng cách từ trần đến sàn điện ít nhất cũng phải đến mười thước. Bốn vách tường, cứ năm bước lại có một khối đá lớn, trên khối đá là một chậu đồng, trong chậu là ánh đèn đang cháy.
Đèn này hiển nhiên là làm theo cách khác, không hề có sương khói gì cả. Trong mấy trăm ánh đèn, đại điện sáng trưng như ban ngày.
/142
|