Ngợi Ca Người Giữ Tủ

Chương 15 - Chương 8

/19


Sau khi tắt đèn, một bóng người rón rén đi đến chỗ tủ Gỗ sưa trong phòng khách.

Tiếng than nhỏ bé vang lên, Hừm, mình chỉ muốn xem bên trong có gì thôi, chỉ liếc một cái thôi.

Ra vẻ phải lấy dũng khí lớn lao, Hạng Bội Tâm cầm chìa khóa đồng run run tra nó vào ổ khóa đồng của tủ Gỗ sưa, nhưng xoay lật mấy lần, vẫn không cách nào mở ra.

Sao có thể như vậy? Trong giọng nói nhỏ bé lộ ra sự lo lắng, cô nhìn quanh bốn phía, kiên trì tiếp tục thử.

Tay cầm chìa khóa xoay lật thử thêm vài lần, vẫn không cách nào mở được. Trong bóng đêm, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay lộ ra vẻ mất mát.

Lẽ nào, ổ khóa đã bị thay? Chống trán lên tủ, Hạng Bội Tâm có chút chán chường.

Sau một lúc lâu, cô cầm chìa khóa về phòng, lông mày xoắn lại.

Gió đêm thổi tung tấm mành ở phòng khách, để lộ bóng người ở ban công, vừa rồi mỗi một động tác của cô đều lọt vào trong một đôi mắt thâm thúy, Dương Duy đứng im lặng trên ban công sau tấm mành, khói thuốc lượn lờ hòa cùng suy nghĩ, và cả những việc bất ngờ rơi vào trong đáy mắt.

Đây là một buổi tối kỳ lạ, anh và Vương Chí Hoằng gặp mặt, ngược lại làm sâu sắc thêm suy nghĩ anh chưa bao giờ dám nghĩ xa, anh muốn dùng khói thuốc phóng thích những sự lương thiện dư thừa, không ngờ lại trông thấy cảnh đó, khóe miệng anh nhướng lên thành ý cười.

Anh cúi đầu lẩm bẩm, Em muốn có được nó sao? Vậy em sẽ lấy gì để trao đổi? Nếu anh muốn trái tim của em thì sao? Em sẽ cho chứ?

Anh dập tắt điếu thuốc, nhẹ nhàng không tạo ra bất cứ âm thanh nào, lặng lẽ trở lại phòng, để nguyên quần áo nằm lên giường, một lúc sau, anh lại ngồi dậy.

Nếu anh muốn gia tăng lợi thế đàm phán, phải từ bỏ giấc ngủ thư thái này, nếu anh muốn có được em, nhất định phải mang đến cho em càng nhiều sự an toàn.

Dương Duy lấy bảng báo cáo còn dang dở, tạm thời quên đi tư lợi, tập trung vào công việc.

Hôm sau, mặc dù cả đêm không ngủ, anh vẫn vô cùng tỉnh táo, ngược lại Hạng Bội Tâm có vẻ ủ rũ cực kỳ.

Ồ --- hôm nay gấu trúc đi tuần đó à? Dương Đông chuẩn bị bữa sáng trông thấy cô thì giật mình.

Cô lườm một cái khinh thường, Anh không nói tiếng nào thì tôi sẽ rất cảm kích.

Đừng bao giờ nhắc nhở về sự mệt mỏi và thảm hại của phụ nữ trước mặt họ! Không hề nghi ngờ, Dương Đông là tên ngốc.

Boss, hôm nay tôi sẽ gặp mặt giáo sư Cao, ông ấy đã đồng ý lấy thừa bù thiếu cho tài chính của chúng ta.

Cao tầng của Uy Cơ tôi đã tiếp xúc qua, giá thu mua cổ phiếu còn có cơ hội đàm phán, tôi nghĩ ông ta đang chờ xem thái độ của những người khác, cho nên, trước tiên tôi sẽ đè ý đồ của chúng ta xuống, để trái quyền của ngân hàng đứng ra tạo áp lực cho Uy Cơ, việc này so ra hữu ích với chúng ta hơn.

Ừ, nợ nần hiện nay của Dương Thị cũng không phải con số nhỏ, thật sự không chấp nhận được thêm tổn thất nào, Uy Cơ muốn nâng giá cổ phiếu, trừ phi những chủ tịch khác ra tay, chúng ta phải cẩn trọng quan sát.

Đang trên bàn ăn mà hai người cứ bàn chủ đề kém tiêu hóa này vậy? Dương Đông kháng nghị.

Kết thúc chủ đề. Dương Duy nuốt miếng sandwich cuối cùng, chủ động kéo Hạng Bội Tâm ra ngoài.

Song chiếc xe của họ lại bãi công, hai người nhìn nhau bất đắc dĩ.

Chết mất, tại sao lại bãi công nữa! Dương Đông vâng mệnh sửa xe không nhịn được chửi bới.

Dương Duy định xắn tay áo gia nhập đội ngũ sửa xe, Hạng Bội Tâm không thể nhịn được nữa đột nhiên hào khí lên mây nói: Đừng sửa nữa, tôi quyết định, sau khi tan ca ngày hôm nay, chúng ta sẽ đi mua xe mới.

Ai trả tiền? Dương Đông hỏi, mọi người đều nghèo rớt mùng tơi, phải ăn bánh mì đến nỗi ngửi thấy mùi thôi cũng muốn ói, nào có tiền mua xe?

Yên tâm, bổn cô nương trả tiền.

Điên rồi, người phụ nữ này tối qua nhất định ngủ không ngon, cho nên ngôn ngữ bắt đầu rối loạn, Dương Đông nghẹn họng nhìn trân trối, Dương Duy thì không ngăn cản, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười, ngắm nhìn Hạng Bội Tâm.

*

Trung tâm tiêu thụ trưng bày ô tô, từng chiếc xe được bày ra tại không gian rộng lớn, khí phái không ai bì nổi.

Cô thích chiếc nào? Dương Duy hỏi.

Hạng Bội Tâm là cô gái có chủ kiến, trước hết hỏi ý kiến của cô đã vô tình thành thói quen của Dương Duy.

Xe chú trọng tính năng, chúng ta không cần chiếc xa hoa bảnh tỏn, mà là một chiếc tính năng an toàn cao. Cô phát biểu ý kiến.

Anh gật đầu, rất cùng quan điểm.

Nhân viên bán xe A dùng động tác hình thể rất khoa trương, Anh Dương, vậy thì đúng rồi, chúng tôi mới cho ra một chiếc xe thông qua thí nghiệm đẳng cấp năm sao mà Cục An toàn giao thông Mỹ (NHTSA) ban hành.

Nhân viên bán xe B tiếp lời thuyết minh, Nói cách khác, chiếc 300C này khi đang lái với vận tốc 56 km/h, dưới tình huống gặp va chạm, mức độ bị thương của hành khách ngồi trước thấp hơn 10%. Thiết kế an toàn bị động hoàn mỹ nổi trội, để chủ xe có được sự bảo vệ an toàn kịp thời.

Chiếc xe này tuyệt đối chiếm vị trí số một trong thị phần xe hơi đồng cấp ở Bắc Mỹ, hai vị có ánh mắt rất tinh tường... Nhân viên bán xe A nước miếng tung bay nhiệt tình giới thiệu.

Bây giờ đang trong thời gian chiêm ngưỡng xe, hoan nghênh ngồi thử. Hai nhân viên bán xe một đáp một hát thuyết phục.

Anh có bằng lái chứ? Hạng Bội Tâm hỏi Dương Duy.

Ừ.

Vậy thì chiếc này. Cô lấy ra một tờ chi phiếu, không nhiều lời thanh toán tiền xe.

Jessica! Dương Duy vội vã muốn ngăn lại, thật ra trong túi anh cũng chuẩn bị một tờ chi phiếu, là do anh đi vay, Dương Đông là người đứng ra bảo đảm, chủ nợ là bác Dương.

Cho tôi cơ hội đi! Tôi đã sớm muốn mua một chiếc xe con để thử niềm vui thích khi được làm chủ một chiếc xe, chỉ là mãi không tìm được một lái xe miễn phí mà thôi, bây giờ tôi danh chính ngôn thuận ủy khuất Boss làm lái xe của tôi vậy, tất nhiên, đây là đóng góp của bà Mao, cho nên chúng ta cũng phải cám ơn sự hào phóng của bà ấy. Cô tinh nghịch chìa ra tờ chi phiếu trong tay.

Mãi đến khi ngồi lên chiếc xe mới tinh, Dương Duy vẫn cảm thấy như đang mơ. Trước kia anh chẳng thiếu gì cả, bây giờ lại vì một chiếc xe con mà cảm thấy khó khăn, chiếc xe này đã ghi lại khoảnh khắc đặc biệt nhất trong cuộc đời anh.

Hình như tôi chưa từng hỏi cô, vì sao bà Mao lại đưa cho cô số tiền đó. Anh chậm rãi lái xe ra.

Phí môi giới sân bãi.

Phí môi giới? Tôi không hiểu.

Người của công ty lễ phục biết bà Mao muốn mượn Paul Pador, nhưng bà chủ Thiện không có ý cho mượn, vậy nên tôi chủ động ra mặt hỗ trợ thuyết phục bà chủ Thiện, đây là phí môi giới.

Công ty lễ phục? Giao thiệp của cô thật rộng rãi.

Cũng tạm, có điều, bây giờ chúng ta nên về nhà chứ nhỉ? A Đông trông thấy chiếc xe nhất định rất vui, sau này khi đi mua thức ăn cũng dễ dàng hơn. Cô vui vẻ vỗ tay.

Dương Duy hiếm khi được ngồi ghế lái, nghe tiếng động cơ phát ra ầm ầm khi khởi động xe, anh và Hạng Bội Tâm cùng nở nụ cười hiểu ý.

Tiếng động cơ xe mới nghe rất khác biệt, quả nhiên không phải chiếc xe cũ kỹ khí


/19

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status