Trải qua một đêm thật dài, sắc mặt Ngạo Lăng Cẩn sáng nay thực sự không tốt cho lắm. Cả đêm qua anh không tài nào chợp mắt được, thứ mùi hương trinh nguyên của Lam Hạ cứ không ngừng vây lấy anh.
Từng cảm giác tê tái lưu lại trên đầu ngón tay như thể tra tấn anh bằng thứ ham muốn nguyên thuỷ nhất của một nguòi đàn ông.
Anh muốn Lam Hạ, anh thực sự muốn cô đến phát điên.
Bây giờ, anh đã ngâm mình trong bồn tắm đã hơn hai mưoi phút. Bên ngoài, Hắc Vũ có chút làm lạ bèn gõ cửa.
"Thiếu gia, ngài ổn chứ?"
Không có ai đáp lại, khoảng chừng năm phút sau thì cửa mở. Ngạo Lăng Cẩn khoác áo lông bước ra ngoài, ngắn gọn nói: "Không sao."
Anh tiến ra phía ban công rồi ngồi vào bàn, nơi đã chuẩn bị sẵn một bữa sáng thật thịnh soạn như mọi hôm.
Hắc Vũ như thường lệ sẽ rót một ly rượu nhẹ cho anh, nhưng hôm nay quái lạ thay. Khi hắn vừa nghiêng chai rượu đã bị anh lên tiếng ngăn cản.
"Không cần!"
Hắc Vũ tuy làm theo lời anh, nhưng vẫn không tránh khỏi hoài nghi: "Thiếu gia, ngài không khoẻ sao? Hay do khẩu vị hôm nay không tốt?"
Lưỡi dao trong tay Ngạo Lăng Cẩn kéo nhẹ một đường, miếng thịt bò đã bị cắt một mảng. Đường cắt sắc bén, thẳng tấp không đứt đoạn. Máu tươi bên trong bắt đầu ứa ra, hoà vào miếng thịt đang đưa vào miệng tạo nên một loại hương vị thơm ngon thượng hạng.
Nét mặt Ngạo Lăng Cẩn lãnh đạm như không, chẳng trả lời câu hỏi của Hắc Vũ mà chỉ trầm thấp cất giọng: "Mọi việc đã sắp xếp đến đâu rồi?"
Hắc Vũ đưa chai rượu qua tay một cô hầu, giọng có chút đắc ý: "Thiếu gia yên tâm! Mọi việc đều đã nằm trong lòng bàn tay của ngài. Đúng như ý ngài muốn, phía Nguỵ gia sẽ trắng tay trong buổi đấu thầu ngày hôm nay."
"Tốt!" Ngạo Lăng Cẩn khẽ phát ra tiếng như khen ngợi, nhưng trong ngữ khí vẫn chất đầy thờ ơ.
Cứ như thể là một sự thật hiển nhiên, mọi việc trên đời này, chỉ cần là anh muốn đều phải có được.
Lam Hạ thích Nguỵ Thái Văn, anh nhất định sẽ tận tay huỷ hoại mối quan hệ này.
Nguỵ Thái Văn thích Lam Hạ, anh nhất định sẽ tận tay huỷ diệt tên nhóc ấy.
Lam Hạ là của anh, là của riêng một mình anh. Chín năm qua là như vậy, mãi mãi về sau cũng là như vậy.
Con người của Ngạo Lăng Cẩn, độc chiếm vốn dĩ đã là bản chất.
Chẳng qua bấy lâu anh đã thả lỏng cô quá nhiều, khiến cho cô tự do bay nhảy theo sở thích. Anh đã vô tình lãng tránh cô bấy lâu, đến mức suýt không kịp nhận ra...
Cô ở trong tim anh, quan trọng đến nhường nào.
Nhấp một ngụm nước ép, Ngạo Lăng Cẩn mới dừng tay tạm gác dao nĩa xuống đĩa. Rời khỏi ghế, anh đi vào bên trong chuẩn bị thay quần áo.
Bên ngoài, hai cô hầu nhìn thấy số thức ăn thừa trên đĩa của anh liền lấy làm lo sợ. Một cô liền run rẫy hỏi: “Thiếu gia, có phải khẩu vị không vừa ý ngài?”
Ngạo Lăng Cẩn im lặng, chỉ tập trung cài khuy áo ở cổ tay. Anh quay trở ra ngoài, đứng trước gương rồi cẩn thận chỉnh chu lại trang phục lần nữa.
Trước khi rời khỏi, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Lần sau đừng để chín quá như hôm nay.”
“Tôi thích máu chảy nhiều một chút khi cắt nó ra! Hiểu chứ?”
Từng cảm giác tê tái lưu lại trên đầu ngón tay như thể tra tấn anh bằng thứ ham muốn nguyên thuỷ nhất của một nguòi đàn ông.
Anh muốn Lam Hạ, anh thực sự muốn cô đến phát điên.
Bây giờ, anh đã ngâm mình trong bồn tắm đã hơn hai mưoi phút. Bên ngoài, Hắc Vũ có chút làm lạ bèn gõ cửa.
"Thiếu gia, ngài ổn chứ?"
Không có ai đáp lại, khoảng chừng năm phút sau thì cửa mở. Ngạo Lăng Cẩn khoác áo lông bước ra ngoài, ngắn gọn nói: "Không sao."
Anh tiến ra phía ban công rồi ngồi vào bàn, nơi đã chuẩn bị sẵn một bữa sáng thật thịnh soạn như mọi hôm.
Hắc Vũ như thường lệ sẽ rót một ly rượu nhẹ cho anh, nhưng hôm nay quái lạ thay. Khi hắn vừa nghiêng chai rượu đã bị anh lên tiếng ngăn cản.
"Không cần!"
Hắc Vũ tuy làm theo lời anh, nhưng vẫn không tránh khỏi hoài nghi: "Thiếu gia, ngài không khoẻ sao? Hay do khẩu vị hôm nay không tốt?"
Lưỡi dao trong tay Ngạo Lăng Cẩn kéo nhẹ một đường, miếng thịt bò đã bị cắt một mảng. Đường cắt sắc bén, thẳng tấp không đứt đoạn. Máu tươi bên trong bắt đầu ứa ra, hoà vào miếng thịt đang đưa vào miệng tạo nên một loại hương vị thơm ngon thượng hạng.
Nét mặt Ngạo Lăng Cẩn lãnh đạm như không, chẳng trả lời câu hỏi của Hắc Vũ mà chỉ trầm thấp cất giọng: "Mọi việc đã sắp xếp đến đâu rồi?"
Hắc Vũ đưa chai rượu qua tay một cô hầu, giọng có chút đắc ý: "Thiếu gia yên tâm! Mọi việc đều đã nằm trong lòng bàn tay của ngài. Đúng như ý ngài muốn, phía Nguỵ gia sẽ trắng tay trong buổi đấu thầu ngày hôm nay."
"Tốt!" Ngạo Lăng Cẩn khẽ phát ra tiếng như khen ngợi, nhưng trong ngữ khí vẫn chất đầy thờ ơ.
Cứ như thể là một sự thật hiển nhiên, mọi việc trên đời này, chỉ cần là anh muốn đều phải có được.
Lam Hạ thích Nguỵ Thái Văn, anh nhất định sẽ tận tay huỷ hoại mối quan hệ này.
Nguỵ Thái Văn thích Lam Hạ, anh nhất định sẽ tận tay huỷ diệt tên nhóc ấy.
Lam Hạ là của anh, là của riêng một mình anh. Chín năm qua là như vậy, mãi mãi về sau cũng là như vậy.
Con người của Ngạo Lăng Cẩn, độc chiếm vốn dĩ đã là bản chất.
Chẳng qua bấy lâu anh đã thả lỏng cô quá nhiều, khiến cho cô tự do bay nhảy theo sở thích. Anh đã vô tình lãng tránh cô bấy lâu, đến mức suýt không kịp nhận ra...
Cô ở trong tim anh, quan trọng đến nhường nào.
Nhấp một ngụm nước ép, Ngạo Lăng Cẩn mới dừng tay tạm gác dao nĩa xuống đĩa. Rời khỏi ghế, anh đi vào bên trong chuẩn bị thay quần áo.
Bên ngoài, hai cô hầu nhìn thấy số thức ăn thừa trên đĩa của anh liền lấy làm lo sợ. Một cô liền run rẫy hỏi: “Thiếu gia, có phải khẩu vị không vừa ý ngài?”
Ngạo Lăng Cẩn im lặng, chỉ tập trung cài khuy áo ở cổ tay. Anh quay trở ra ngoài, đứng trước gương rồi cẩn thận chỉnh chu lại trang phục lần nữa.
Trước khi rời khỏi, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Lần sau đừng để chín quá như hôm nay.”
“Tôi thích máu chảy nhiều một chút khi cắt nó ra! Hiểu chứ?”