Cả một buổi sáng, Lam Hạ không dám bước ra khỏi phòng. Mặc dù Ngạo Lăng Cẩn đã ra ngoài cách đây vài tiếng, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn luôn mang cảm giác rằng khắp nơi trong mỗi góc của Bạch Ngự dinh đều có hình bóng anh.
Điều này nhất thời khiến cô thấy ngột ngạt, hơn hết là thấy căng thẳng vô cùng.
Chợt, Lam Hạ nghĩ đến lời nói của Sa quản gia lúc sáng đã nói với cô.
"Tiểu thư, xem ra đã trưởng thành thât rồi. Bây giờ còn rất nhanh đã biết yêu."
"Tôi là một người đơn giản, chỉ biết khuyên tiểu thư. Tuổi tiểu thư còn trẻ, thanh xuân chỉ vừa mới bắt đầu. Nếu thật lòng yêu ai đó, đừng ngại mà nói ra."
"Chỉ có hai khả năng xảy ra. Một là người đó cũng đã thầm yêu tiểu thư, hai là sẽ phụ lòng tiểu thư mà từ chối. Nếu bị từ chối, tiểu thư cũng chớ vội quá u buồn làm gì."
"Đời người không quá ngắn cũng chẳng quá dài. Tuổi trẻ còn đó, vấp ngã một lần cũng chẳng sao!"
"Dũng cảm lên! Tôi ủng hộ tiểu thư!"
"Bác Sa, nếu...nếu bác biết người đó là cha nuôi. Vậy bác còn dám ủng hộ con không?" Lam Hạ ngẫn ngơ lẩm bẩm, đầu gục lên ô kính lớn.
Trong suy nghĩ đột nhiên lần nữa vang lên ba từ Ngạo Lăng Cẩn. Cái tên này mỗi lần vô tình nghĩ đến đều khiến cô vô thức giật mình.
Cô không đủ sức để phản kháng lại sức hút mạnh mẽ từ cái tên cao quý ấy. Nội tâm ngây dại càng không đủ tỉnh táo để chối từ hình ảnh anh giăng lên chật kín.
Lam Hạ cô đã thực sự bị Ngạo Lăng Cẩn thu phục chỉ với màn cưỡng hôn nóng bỏng của đêm qua.
"Điên rồi, mình thực sự bị điên rồi!"
Ôm đầu bứt tóc, Lam Hạ khổ sở kêu la một mình. Nỗi lòng này của cô thử hỏi có ai hiểu được kia chứ?
Càng muốn loại bỏ hình ảnh của Ngạo Lăng Cẩn ra khỏi tâm trí thì mọi thứ lại dường như trái ngược. Gương mặt anh, ánh mắt anh, cả hơi thở lẫn sức ép đầy bức người kia của anh. Tất cả đều đồng loạt trở nên đậm nét hơn rất nhiều lần.
Lam Hạ bất lực, căn bản cô tự biết vị trí của anh ở trong lòng cô ngay từ đầu đã đặc biệt quan trọng.
Vậy thì sau sự cố xấu hổ đêm qua, làm sao cô gái mới lớn như cô có thể đủ bản lĩnh để vượt qua?
Mãi chìm trong mớ hỗn độn của bản thân thì tiếng chuông di động trên bàn thình lình reo lên, cắt đứt đoạn cảm xúc hỗn loạn.
Cô đi đến cầm lấy di động, nhìn thấy trên màn hình là ai đang gọi đến, cô mới hơi ngạc nhiên:
"Nguỵ Thái Văn!"
"Con thích Nguỵ Thái Văn?"
"Con tuyệt đối không được qua lại với tên tiểu tử họ Nguỵ đó!"
Câu nói đầy giận dữ của Ngạo Lăng Cẩn đêm qua đột ngột vang lên trong đầu.
Lam Hạ rùng mình lo sợ, nhưng lại cong môi khẽ trách: "Người đúng là vô lý mà!"
Không đắn đo thêm, ngón tay trên màn hình trượt nhẹ một lần.
Bên kia đầu dây, là giọng nói trầm ấm quen thuộc của Nguỵ Thái Văn.
"Lam Hạ, anh còn tưởng em giận anh cho nên mới lâu như vậy mới nghe máy."
Lam Hạ cười gượng: "À...em...em đang tắm. Điện thoại để bên ngoài nên em không nghe được. Xin lỗi anh."
"Không sao!" Nguỵ Thái Văn nhẹ nhàng nói.
"Em có rảnh không Lam Hạ?"
Điều này nhất thời khiến cô thấy ngột ngạt, hơn hết là thấy căng thẳng vô cùng.
Chợt, Lam Hạ nghĩ đến lời nói của Sa quản gia lúc sáng đã nói với cô.
"Tiểu thư, xem ra đã trưởng thành thât rồi. Bây giờ còn rất nhanh đã biết yêu."
"Tôi là một người đơn giản, chỉ biết khuyên tiểu thư. Tuổi tiểu thư còn trẻ, thanh xuân chỉ vừa mới bắt đầu. Nếu thật lòng yêu ai đó, đừng ngại mà nói ra."
"Chỉ có hai khả năng xảy ra. Một là người đó cũng đã thầm yêu tiểu thư, hai là sẽ phụ lòng tiểu thư mà từ chối. Nếu bị từ chối, tiểu thư cũng chớ vội quá u buồn làm gì."
"Đời người không quá ngắn cũng chẳng quá dài. Tuổi trẻ còn đó, vấp ngã một lần cũng chẳng sao!"
"Dũng cảm lên! Tôi ủng hộ tiểu thư!"
"Bác Sa, nếu...nếu bác biết người đó là cha nuôi. Vậy bác còn dám ủng hộ con không?" Lam Hạ ngẫn ngơ lẩm bẩm, đầu gục lên ô kính lớn.
Trong suy nghĩ đột nhiên lần nữa vang lên ba từ Ngạo Lăng Cẩn. Cái tên này mỗi lần vô tình nghĩ đến đều khiến cô vô thức giật mình.
Cô không đủ sức để phản kháng lại sức hút mạnh mẽ từ cái tên cao quý ấy. Nội tâm ngây dại càng không đủ tỉnh táo để chối từ hình ảnh anh giăng lên chật kín.
Lam Hạ cô đã thực sự bị Ngạo Lăng Cẩn thu phục chỉ với màn cưỡng hôn nóng bỏng của đêm qua.
"Điên rồi, mình thực sự bị điên rồi!"
Ôm đầu bứt tóc, Lam Hạ khổ sở kêu la một mình. Nỗi lòng này của cô thử hỏi có ai hiểu được kia chứ?
Càng muốn loại bỏ hình ảnh của Ngạo Lăng Cẩn ra khỏi tâm trí thì mọi thứ lại dường như trái ngược. Gương mặt anh, ánh mắt anh, cả hơi thở lẫn sức ép đầy bức người kia của anh. Tất cả đều đồng loạt trở nên đậm nét hơn rất nhiều lần.
Lam Hạ bất lực, căn bản cô tự biết vị trí của anh ở trong lòng cô ngay từ đầu đã đặc biệt quan trọng.
Vậy thì sau sự cố xấu hổ đêm qua, làm sao cô gái mới lớn như cô có thể đủ bản lĩnh để vượt qua?
Mãi chìm trong mớ hỗn độn của bản thân thì tiếng chuông di động trên bàn thình lình reo lên, cắt đứt đoạn cảm xúc hỗn loạn.
Cô đi đến cầm lấy di động, nhìn thấy trên màn hình là ai đang gọi đến, cô mới hơi ngạc nhiên:
"Nguỵ Thái Văn!"
"Con thích Nguỵ Thái Văn?"
"Con tuyệt đối không được qua lại với tên tiểu tử họ Nguỵ đó!"
Câu nói đầy giận dữ của Ngạo Lăng Cẩn đêm qua đột ngột vang lên trong đầu.
Lam Hạ rùng mình lo sợ, nhưng lại cong môi khẽ trách: "Người đúng là vô lý mà!"
Không đắn đo thêm, ngón tay trên màn hình trượt nhẹ một lần.
Bên kia đầu dây, là giọng nói trầm ấm quen thuộc của Nguỵ Thái Văn.
"Lam Hạ, anh còn tưởng em giận anh cho nên mới lâu như vậy mới nghe máy."
Lam Hạ cười gượng: "À...em...em đang tắm. Điện thoại để bên ngoài nên em không nghe được. Xin lỗi anh."
"Không sao!" Nguỵ Thái Văn nhẹ nhàng nói.
"Em có rảnh không Lam Hạ?"