Chạy nhanh đến cổng lớn, bước chân Lam Hạ có phần khựng lại đôi chút. Xung quanh toàn là người của Ngạo Lăng Cẩn, đám người này có nhiệm vụ canh giữ cổng chính của Bạch Ngự dinh. Vẻ mặt tên nào cũng đầy khắc khe và u ám.
Thật không chút thiện cảm.
Lam Hạ vừa bước đến trước một bước, lập tức đã có một tên cất giọng.
“Tiểu thư!”
Người ta nói có tật thì giật mình. Quả không sai!
Lam Hạ biết rõ việc mình đang làm, biết rõ người mình chuẩn bị gặp là ai. Bởi thế cô càng lấy làm lo sợ với mỗi tên thuộc hạ của Ngạo Lăng Cẩn.
Hai tay cơ hồ hơi siết lại, tinh thần cô thực sự có chút căng thẳng.
Thấy cô im lặng, tên thuộc hạ kia lại hỏi: “Tiểu thư muốn ra ngoài?”
Ngẩng mặt nhìn hắn ta, Lam Ha gật gật: “À...phải! Tôi có hẹn với một người bạn ở bên ngoài. Người đó...đang đợi tôi.”
“Là người bạn nào vậy thưa tiểu thư?”
Tên thuộc hạ lại tiếp tục, ánh mắt dò xét của hắn ta nhất thời làm Lam Hạ đổ mồ hôi.
Cô gượng cười: “Bạn học, chỉ là bạn học thôi.”
“Ra là vậy!”
Giọng tên thuộc hạ bỗng nhiên thấp xuống. Hắn ta cúi đầu, vui vẻ nói: “Không phiền tiểu thư!”
Sau đó quay sang lớn tiếng: “Mở cổng!”
Ngay lập tức, hai cánh cổng cao lớn phía trước từ từ chuyển động.
Tên thuộc hạ vừa rồi còn không quên hạ gập người, kính cẩn nói: “Tiểu thư, mời!”
Tuy có chút khó hiểu nhưng Lam Hạ không có thời gian để suy nghĩ. Chỉ biết thuận lợi thế này thì cứ lo việc trước mắt đã.
“Cảm ơn!” Lam Hạ khẽ nói rồi vội vã chạy ngay qua cổng.
Ở phía xa, cô có thể thấy Nguỵ Thái Văn đang ngồi trên moto. Bộ trang phục đen kịt từ đầu đến chân phần nào khiến anh mang trên người một thần thái hoàn toàn khác biệt.
Không giống với loại hình ảnh dễ gần mà Lam Hạ đã thấy suốt những năm cùng trường.
Nguỵ Thái Văn hôm nay vừa cá tính lạnh lùng, lại vừa mang chút ảm đạm lạ lùng.
Phải mất vài giây, Lam Hạ mới làm quen được với hình ảnh này. Cô cất giọng, vui mừng gọi: “Nguỵ Thái Văn!”
Vừa nghe thấy giọng cô, nét mặt Nguỵ Thái Văn liền thay đổi. Anh mỉm cười, là nụ cười vô cùng rực rỡ.
“Lam Hạ!”
Đây rồi! Vẻ mặt này mới đúng là Nguỵ Thái Văn mà cô đã biết.
Lam Hạ vui vẻ chạy đến phía anh, thích thú khen ngợi: “Chà! Nguỵ thiếu gia hôm nay trông rất khác. Suýt thì em còn không nhận ra!”
Bất chợt, dường như có thứ gì đó nổi bật lọt vào tầm mắt Lam Hạ. Khiến cô phấn khích reo lên: “Arai RX - 7 SRC!”
“Em cũng biết thứ này à?”
Nguỵ Thái Văn hơi ngạc nhiên khi thấy Lam Hạ tỏ ra yêu thích với chiếc mũ bảo hiểm mà anh đang cầm trên tay.
Lam Hạ gật đầu, tự tin đáp: “Đừng xem thường em chứ! Nói cho anh biết, em cũng rất đam mê bộ môn tốc độ này. Đừng nói là chiếc mũ này, cả bộ giáp anh đang mặc em cũng biết là của hãng nào, trị giá bao nhiêu!”
“Giỏi vậy!”
Nguỵ Thái Văn véo nhẹ lên má Lam Hạ, bật cười thành tiếng.
Lam Hạ cong môi vờ trách: “A, đây gọi là cách anh khen ngợi sao?”
Vừa nói Lam Hạ vừa đưa tay xoa xoa bên má bị véo cho ửng đỏ. Thực ra Nguỵ Thái Văn không hề dùng sức, chỉ tại da dẻ của cô quá trắng, căn bản lại vô cùng nhạy cảm. Động vào một tí liền rất dễ lưu lại dấu vết đỏ hồng.
Nét mặt Nguỵ Thái Văn đột nhiên chuyển sang nghiêm túc, anh khẽ gọi: “Lam Hạ, qua đây!”
“Qua đây!”
Lam Hạ hơi giật mình, tại sao giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn lại bất chợt vang lên trong đầu cô thế này?
Cô nhìn ra trước, rõ ràng đó là tiếng Nguỵ Thái Văn vừa gọi cô kia mà!
Thật không chút thiện cảm.
Lam Hạ vừa bước đến trước một bước, lập tức đã có một tên cất giọng.
“Tiểu thư!”
Người ta nói có tật thì giật mình. Quả không sai!
Lam Hạ biết rõ việc mình đang làm, biết rõ người mình chuẩn bị gặp là ai. Bởi thế cô càng lấy làm lo sợ với mỗi tên thuộc hạ của Ngạo Lăng Cẩn.
Hai tay cơ hồ hơi siết lại, tinh thần cô thực sự có chút căng thẳng.
Thấy cô im lặng, tên thuộc hạ kia lại hỏi: “Tiểu thư muốn ra ngoài?”
Ngẩng mặt nhìn hắn ta, Lam Ha gật gật: “À...phải! Tôi có hẹn với một người bạn ở bên ngoài. Người đó...đang đợi tôi.”
“Là người bạn nào vậy thưa tiểu thư?”
Tên thuộc hạ lại tiếp tục, ánh mắt dò xét của hắn ta nhất thời làm Lam Hạ đổ mồ hôi.
Cô gượng cười: “Bạn học, chỉ là bạn học thôi.”
“Ra là vậy!”
Giọng tên thuộc hạ bỗng nhiên thấp xuống. Hắn ta cúi đầu, vui vẻ nói: “Không phiền tiểu thư!”
Sau đó quay sang lớn tiếng: “Mở cổng!”
Ngay lập tức, hai cánh cổng cao lớn phía trước từ từ chuyển động.
Tên thuộc hạ vừa rồi còn không quên hạ gập người, kính cẩn nói: “Tiểu thư, mời!”
Tuy có chút khó hiểu nhưng Lam Hạ không có thời gian để suy nghĩ. Chỉ biết thuận lợi thế này thì cứ lo việc trước mắt đã.
“Cảm ơn!” Lam Hạ khẽ nói rồi vội vã chạy ngay qua cổng.
Ở phía xa, cô có thể thấy Nguỵ Thái Văn đang ngồi trên moto. Bộ trang phục đen kịt từ đầu đến chân phần nào khiến anh mang trên người một thần thái hoàn toàn khác biệt.
Không giống với loại hình ảnh dễ gần mà Lam Hạ đã thấy suốt những năm cùng trường.
Nguỵ Thái Văn hôm nay vừa cá tính lạnh lùng, lại vừa mang chút ảm đạm lạ lùng.
Phải mất vài giây, Lam Hạ mới làm quen được với hình ảnh này. Cô cất giọng, vui mừng gọi: “Nguỵ Thái Văn!”
Vừa nghe thấy giọng cô, nét mặt Nguỵ Thái Văn liền thay đổi. Anh mỉm cười, là nụ cười vô cùng rực rỡ.
“Lam Hạ!”
Đây rồi! Vẻ mặt này mới đúng là Nguỵ Thái Văn mà cô đã biết.
Lam Hạ vui vẻ chạy đến phía anh, thích thú khen ngợi: “Chà! Nguỵ thiếu gia hôm nay trông rất khác. Suýt thì em còn không nhận ra!”
Bất chợt, dường như có thứ gì đó nổi bật lọt vào tầm mắt Lam Hạ. Khiến cô phấn khích reo lên: “Arai RX - 7 SRC!”
“Em cũng biết thứ này à?”
Nguỵ Thái Văn hơi ngạc nhiên khi thấy Lam Hạ tỏ ra yêu thích với chiếc mũ bảo hiểm mà anh đang cầm trên tay.
Lam Hạ gật đầu, tự tin đáp: “Đừng xem thường em chứ! Nói cho anh biết, em cũng rất đam mê bộ môn tốc độ này. Đừng nói là chiếc mũ này, cả bộ giáp anh đang mặc em cũng biết là của hãng nào, trị giá bao nhiêu!”
“Giỏi vậy!”
Nguỵ Thái Văn véo nhẹ lên má Lam Hạ, bật cười thành tiếng.
Lam Hạ cong môi vờ trách: “A, đây gọi là cách anh khen ngợi sao?”
Vừa nói Lam Hạ vừa đưa tay xoa xoa bên má bị véo cho ửng đỏ. Thực ra Nguỵ Thái Văn không hề dùng sức, chỉ tại da dẻ của cô quá trắng, căn bản lại vô cùng nhạy cảm. Động vào một tí liền rất dễ lưu lại dấu vết đỏ hồng.
Nét mặt Nguỵ Thái Văn đột nhiên chuyển sang nghiêm túc, anh khẽ gọi: “Lam Hạ, qua đây!”
“Qua đây!”
Lam Hạ hơi giật mình, tại sao giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn lại bất chợt vang lên trong đầu cô thế này?
Cô nhìn ra trước, rõ ràng đó là tiếng Nguỵ Thái Văn vừa gọi cô kia mà!