“Đi...đi Thuỵ Sĩ!? Tại sao con phải sang Thuỵ Sĩ với người?” Lam Hạ hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Ngạo Lăng Cẩn, mắt môi một lúc đều mở tròn hết cỡ.
Còn Ngạo Lăng Cẩn vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, lần nữa nói: “Chẳng phải ta vừa nói với con sẽ có cuộc hội nghị hay sao!”
“Không, không phải! Ý con là...”
Lam Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, sự lạnh lùng toát ra từ đáy mắt ấy quá mức khắc nghiệt, nhất thời làm cô ngập ngừng một chút.
Ngạo Lăng Cẩn nhướng mày, kiệm lời không hỏi nhưng đủ để Lam Hạ hiểu, anh đang muốn nghe hết câu nói của cô.
Chần chừ đủ lâu, Lam Hạ mới dám hỏi: “Ý của con là tại sao con phải cùng người sang Thuỵ Sĩ để dự hội nghị? Con không...”
Lam Hạ còn chưa nói hết, Ngạo Lăng Cẩn đã đột ngột xen vào: “Bởi vì đặc biệt quan trọng, cho nên con cũng đừng nhiều lời nữa. Đúng theo ý ta, tuần sau sẽ thu xếp sang Thuỵ Sĩ.”
“Là vì đặc biệt quan trọng ư? Câu nói đó của cha nuôi...là hội nghị quan trọng hay là mình?”
Lam Hạ ngồi ngẫn người trước gương, vô thức lẩm bẩm khi nhớ lại cuộc nói chuyện trôi qua cách đây hơn mười phút ở hành lang.
Trong đâu cô vẫn còn lưu lại vẻ mặt ngang ngược của Ngạo Lăng Cẩn, anh chẳng hề quan tâm xem cô có đồng ý chuyến đi này hay không thì đã tự mình quyết định mọi thứ.
Nói với cô điều đó, âu cũng chỉ như một thông báo nhỏ mà thôi. Chẳng khác gì mệnh lệnh, nói ra rồi phải tuyệt đối tuân theo, nửa lời cũng không được cãi.
Lam Hạ mơ hồ nghĩ ngợi, trong suy nghĩ không ngừng lặp đi lặp lại bốn từ mà Ngạo Lăng Cẩn đã nói...
“Đặc biệt quan trọng” ở đây trong câu nói của anh, là ý gì kia chứ?
“Mình điên mất! Sao lại bận tâm vì một câu nói qua loa như vậy được!”
Lam Hạ cáu gắt, dẫm dẫm chân xuống sàn. Trên gò má vương chút ngượng ngùng, đỏ hồng như mận.
Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Mao Vũ cất lên.
“Tiểu thư, còn thức chứ?”
Tạm gác lại tâm tư trong lòng, Lam Hạ đi đến mở cửa. Mọi khi vừa nhìn thấy cô, sắc mặt Mao Vũ rất tốt, nhưng hôm nay thì không. Sắc mặt Mao Vũ có vẻ khá mệt mỏi, dường như có rất nhiều chuyện muốn giải bày mà không thể.
Nhất là ánh mắt bất lực hiện tại của cậu ta đang nhìn Lam Hạ chằm chằm, khiến cô khó hiểu.
“Mao Vũ, anh sao vậy? Sắc mặt của anh hình như không tốt cho lắm!”
“Tiểu thư.”
Mao Vũ ngắn gọn gọi, ngữ khí có phần trấm thấp khác thường. Dường như có gì đó muốn nói nhưng đột nhiên lại thôi, liền cố gắng quay lại vẻ thường trưng ra trước mặt Lam Hạ.
Vui vẻ nói: “Không có gì! Tôi chỉ muốn đưa thứ này cho tiểu thư.”
Vừa nói xong, trên tay Mao Vũ đã đưa ra một chiếc kẹp đính đá tuyệt đẹp. Lam Hạ hơi ngạc nhiên nhìn lên: “Thứ này....”
“Cái này tôi đã mua cho tiểu thư lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, trở về Bạch Ngự dinh gấp quá nên tôi nhất thời quên mất. Giờ nhớ ra rồi tôi mang sang đưa cho tiểu thư.”
Đặt chiếc kẹp vào tay Lam Hạ, Mao Vũ nở nụ cười, tuy nhẹ nhàng nhưng thực chất trong lòng lại nặng nề vô cùng.
Lam Hạ cầm chiếc kẹp đưa lên mắt nhìn ngắm, suýt xoa cười: “Đẹp thật! Cảm ơn anh, Mao Vũ.”
“Nhưng mà cái này giá trị cũng không rẻ! Mao Vũ nè, cha nuôi nhất định đã trả lương cho anh và mọi người ở Bạch Ngự dinh rất hậu hĩnh có đúng không?”
Lam Hạ nheo mắt, thích thù trêu đùa Mao Vũ vài câu.
Mao Vũ chỉ mỉm cười đáp: “Thiếu gia thực sự đối đãi với chúng tôi rất tốt!”
“Vậy thì hay quá rồi!”
Còn Ngạo Lăng Cẩn vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, lần nữa nói: “Chẳng phải ta vừa nói với con sẽ có cuộc hội nghị hay sao!”
“Không, không phải! Ý con là...”
Lam Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, sự lạnh lùng toát ra từ đáy mắt ấy quá mức khắc nghiệt, nhất thời làm cô ngập ngừng một chút.
Ngạo Lăng Cẩn nhướng mày, kiệm lời không hỏi nhưng đủ để Lam Hạ hiểu, anh đang muốn nghe hết câu nói của cô.
Chần chừ đủ lâu, Lam Hạ mới dám hỏi: “Ý của con là tại sao con phải cùng người sang Thuỵ Sĩ để dự hội nghị? Con không...”
Lam Hạ còn chưa nói hết, Ngạo Lăng Cẩn đã đột ngột xen vào: “Bởi vì đặc biệt quan trọng, cho nên con cũng đừng nhiều lời nữa. Đúng theo ý ta, tuần sau sẽ thu xếp sang Thuỵ Sĩ.”
“Là vì đặc biệt quan trọng ư? Câu nói đó của cha nuôi...là hội nghị quan trọng hay là mình?”
Lam Hạ ngồi ngẫn người trước gương, vô thức lẩm bẩm khi nhớ lại cuộc nói chuyện trôi qua cách đây hơn mười phút ở hành lang.
Trong đâu cô vẫn còn lưu lại vẻ mặt ngang ngược của Ngạo Lăng Cẩn, anh chẳng hề quan tâm xem cô có đồng ý chuyến đi này hay không thì đã tự mình quyết định mọi thứ.
Nói với cô điều đó, âu cũng chỉ như một thông báo nhỏ mà thôi. Chẳng khác gì mệnh lệnh, nói ra rồi phải tuyệt đối tuân theo, nửa lời cũng không được cãi.
Lam Hạ mơ hồ nghĩ ngợi, trong suy nghĩ không ngừng lặp đi lặp lại bốn từ mà Ngạo Lăng Cẩn đã nói...
“Đặc biệt quan trọng” ở đây trong câu nói của anh, là ý gì kia chứ?
“Mình điên mất! Sao lại bận tâm vì một câu nói qua loa như vậy được!”
Lam Hạ cáu gắt, dẫm dẫm chân xuống sàn. Trên gò má vương chút ngượng ngùng, đỏ hồng như mận.
Bỗng bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Mao Vũ cất lên.
“Tiểu thư, còn thức chứ?”
Tạm gác lại tâm tư trong lòng, Lam Hạ đi đến mở cửa. Mọi khi vừa nhìn thấy cô, sắc mặt Mao Vũ rất tốt, nhưng hôm nay thì không. Sắc mặt Mao Vũ có vẻ khá mệt mỏi, dường như có rất nhiều chuyện muốn giải bày mà không thể.
Nhất là ánh mắt bất lực hiện tại của cậu ta đang nhìn Lam Hạ chằm chằm, khiến cô khó hiểu.
“Mao Vũ, anh sao vậy? Sắc mặt của anh hình như không tốt cho lắm!”
“Tiểu thư.”
Mao Vũ ngắn gọn gọi, ngữ khí có phần trấm thấp khác thường. Dường như có gì đó muốn nói nhưng đột nhiên lại thôi, liền cố gắng quay lại vẻ thường trưng ra trước mặt Lam Hạ.
Vui vẻ nói: “Không có gì! Tôi chỉ muốn đưa thứ này cho tiểu thư.”
Vừa nói xong, trên tay Mao Vũ đã đưa ra một chiếc kẹp đính đá tuyệt đẹp. Lam Hạ hơi ngạc nhiên nhìn lên: “Thứ này....”
“Cái này tôi đã mua cho tiểu thư lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, trở về Bạch Ngự dinh gấp quá nên tôi nhất thời quên mất. Giờ nhớ ra rồi tôi mang sang đưa cho tiểu thư.”
Đặt chiếc kẹp vào tay Lam Hạ, Mao Vũ nở nụ cười, tuy nhẹ nhàng nhưng thực chất trong lòng lại nặng nề vô cùng.
Lam Hạ cầm chiếc kẹp đưa lên mắt nhìn ngắm, suýt xoa cười: “Đẹp thật! Cảm ơn anh, Mao Vũ.”
“Nhưng mà cái này giá trị cũng không rẻ! Mao Vũ nè, cha nuôi nhất định đã trả lương cho anh và mọi người ở Bạch Ngự dinh rất hậu hĩnh có đúng không?”
Lam Hạ nheo mắt, thích thù trêu đùa Mao Vũ vài câu.
Mao Vũ chỉ mỉm cười đáp: “Thiếu gia thực sự đối đãi với chúng tôi rất tốt!”
“Vậy thì hay quá rồi!”