Chuyến bay kéo dài hơn bốn tiếng, chuyên cơ của Ngạo gia cuối cùng cũng đáp xuống sân bay ở đảo tư nhân, thuộc gia sản của Ngạo Lăng Cẩn trong phạm vi thành phố Geneva, bang Geneva.
Đảo nằm bên bờ sông thơ mộng. Trên đảo gồm tám ngôi nhà với đầy đủ những tiện nghi bậc nhất, trong đó dinh thự chính rộng hơn bảy trăm mét vuông là nơi mà Ngạo Lăng Cẩn thi thoảng lui đến mỗi lần ghé sang.
Phía Bắc đảo là bến tàu, phía Tây đảo là sân bay. Bao quanh dinh thự chính gồm có sân tennis, sân golf và một trường đua ngựa.
Hiện tại đã là sáu giờ tối, khắp đảo từ trong ra ngoài đều bật đèn sáng rực. Đảo tư nhân của Ngạo Lăng Cẩn lại lần nữa nghiễm nhiên trở thành viên ngọc nổi bật nhất tại hồ Geneva.
Còn chưa kịp chiêm ngưỡng cảnh quan hoành tráng ở đây, Lam Hạ đã phải ngồi yên chịu trận để cho các chuyên viên trang điểm và trang phục chuẩn bị cho cô.
Buổi tiệc đêm nay, Ngạo Lăng Cẩn đã nhấn mạnh đạc biệt quan trọng, một chút sơ suất cũng không được phép xảy ra.
Lam Hạ ngồi trước gương, nhìn mái tóc đang được nữ chuyên viên phía sau chăm chút, trong lòng cơ hồ thấy nặng trĩu.
“Hội nghị của cha nuôi thì liên quan gì đến mình? Sao nhất quyết phải bắt mình theo mới được chứ? Thật mệt chết mất!”
Lẩm bẩm rồi Lam Hạ khẽ cau mày, lập tức khiến chuyên viên trang điểm phải nhắc nhẹ.
“Ngạo tiểu thư, chỉ một chút nữa chúng ta đã xong rồi! Cẩn thận, kẻo làm hỏng cả thì nguy mất.”
“Xin lỗi, tôi không cố ý!”
Cúi xuống nhìn bộ váy trên người, thực sự trong lòng có chút cảm thán về mắt thẩm mỹ của Ngạo Lăng Cẩn.
Những bộ cánh dạ hội mà Ngạo Lăng Cẩn đã chọn cho cô, tất thảy mười đều tuyệt cả mười!
“Nếu cha nuôi có bạn gái, chắc chắn cô gái đó sẽ còn khoác lên người những thứ còn đẹp hơn như thế!”
Lam Hạ nghiêng đầu, trong miệng khẽ nói một câu khen ngợi.
Bỗng, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Sau đó là Ngạo Lăng Cẩn bước vào.
Thật ngắn gọn như mọi khi, anh hỏi: “Xong chưa?”
“Ngạo tiên sinh, chúng tôi đã xong rồi! Ngài nhìn xem, có vừa ý hay chưa?”
Nói rồi ba nữ chuyên viên liền tránh sang một bên, để tiện cho Ngạo Lăng Cẩn quan sát.
Lam Hạ ngồi ngây người tại chỗ, tròn mắt nhìn người đàn ông cao quý đang chậm rãi tiến về phía mình.
Tự nhiên trong lòng cảm thấy có chút hồi hộp.
“Cha nuôi…”
Lam Hạ khẽ gọi, trong giọng nói vẫn là sự căng thẳng vụn về không thể che đậy.
Ngạo Lăng Cẩn đứng ngay trước mặt cô, đưa mắt nhìn lấy hình ảnh của cô trong gương.
Hài lòng nói: “Rất đẹp!”
“Cha nuôi, con…”
“Vẫn là thứ này hợp với con hơn!”
Ngạo Lăng Cẩn nói, tiện tay tháo bỏ sợi dây chuyền mà Nguỵ Thái Văn đã tặng cho Lam Hạ.
“Cái này…”
Lam Hạ lúng túng muốn lấy lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Ngạo Lăng Cẩn làm bàn tay vừa muốn đưa ra của cô liền thu về vị trí cũ.
Nhíu mày nhìn cô, Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng hỏi: “Con vẫn còn cả gan dám đeo nó?”
“Cha nuôi, người vẫn còn giận sao?”
Lam Hạ lo sợ nhìn Ngạo Lăng Cẩn, cánh môi căng mọng vì lớp son dưỡng hơi mím lại với nhau.
Cử chỉ này của cô vô tình lọt vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, khiến anh thực muốn một lần nữa đem đôi môi ngọt ngào này mà ăn trọn.
Ngạo Lăng Cẩn kéo ngăn tủ, không nương tay ném mạnh sợi dây chuyền vào trong.
Không nhìn Lam Hạ, nhưng khẩu khí lại đầy mùi đe doạ.
Đảo nằm bên bờ sông thơ mộng. Trên đảo gồm tám ngôi nhà với đầy đủ những tiện nghi bậc nhất, trong đó dinh thự chính rộng hơn bảy trăm mét vuông là nơi mà Ngạo Lăng Cẩn thi thoảng lui đến mỗi lần ghé sang.
Phía Bắc đảo là bến tàu, phía Tây đảo là sân bay. Bao quanh dinh thự chính gồm có sân tennis, sân golf và một trường đua ngựa.
Hiện tại đã là sáu giờ tối, khắp đảo từ trong ra ngoài đều bật đèn sáng rực. Đảo tư nhân của Ngạo Lăng Cẩn lại lần nữa nghiễm nhiên trở thành viên ngọc nổi bật nhất tại hồ Geneva.
Còn chưa kịp chiêm ngưỡng cảnh quan hoành tráng ở đây, Lam Hạ đã phải ngồi yên chịu trận để cho các chuyên viên trang điểm và trang phục chuẩn bị cho cô.
Buổi tiệc đêm nay, Ngạo Lăng Cẩn đã nhấn mạnh đạc biệt quan trọng, một chút sơ suất cũng không được phép xảy ra.
Lam Hạ ngồi trước gương, nhìn mái tóc đang được nữ chuyên viên phía sau chăm chút, trong lòng cơ hồ thấy nặng trĩu.
“Hội nghị của cha nuôi thì liên quan gì đến mình? Sao nhất quyết phải bắt mình theo mới được chứ? Thật mệt chết mất!”
Lẩm bẩm rồi Lam Hạ khẽ cau mày, lập tức khiến chuyên viên trang điểm phải nhắc nhẹ.
“Ngạo tiểu thư, chỉ một chút nữa chúng ta đã xong rồi! Cẩn thận, kẻo làm hỏng cả thì nguy mất.”
“Xin lỗi, tôi không cố ý!”
Cúi xuống nhìn bộ váy trên người, thực sự trong lòng có chút cảm thán về mắt thẩm mỹ của Ngạo Lăng Cẩn.
Những bộ cánh dạ hội mà Ngạo Lăng Cẩn đã chọn cho cô, tất thảy mười đều tuyệt cả mười!
“Nếu cha nuôi có bạn gái, chắc chắn cô gái đó sẽ còn khoác lên người những thứ còn đẹp hơn như thế!”
Lam Hạ nghiêng đầu, trong miệng khẽ nói một câu khen ngợi.
Bỗng, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Sau đó là Ngạo Lăng Cẩn bước vào.
Thật ngắn gọn như mọi khi, anh hỏi: “Xong chưa?”
“Ngạo tiên sinh, chúng tôi đã xong rồi! Ngài nhìn xem, có vừa ý hay chưa?”
Nói rồi ba nữ chuyên viên liền tránh sang một bên, để tiện cho Ngạo Lăng Cẩn quan sát.
Lam Hạ ngồi ngây người tại chỗ, tròn mắt nhìn người đàn ông cao quý đang chậm rãi tiến về phía mình.
Tự nhiên trong lòng cảm thấy có chút hồi hộp.
“Cha nuôi…”
Lam Hạ khẽ gọi, trong giọng nói vẫn là sự căng thẳng vụn về không thể che đậy.
Ngạo Lăng Cẩn đứng ngay trước mặt cô, đưa mắt nhìn lấy hình ảnh của cô trong gương.
Hài lòng nói: “Rất đẹp!”
“Cha nuôi, con…”
“Vẫn là thứ này hợp với con hơn!”
Ngạo Lăng Cẩn nói, tiện tay tháo bỏ sợi dây chuyền mà Nguỵ Thái Văn đã tặng cho Lam Hạ.
“Cái này…”
Lam Hạ lúng túng muốn lấy lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Ngạo Lăng Cẩn làm bàn tay vừa muốn đưa ra của cô liền thu về vị trí cũ.
Nhíu mày nhìn cô, Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng hỏi: “Con vẫn còn cả gan dám đeo nó?”
“Cha nuôi, người vẫn còn giận sao?”
Lam Hạ lo sợ nhìn Ngạo Lăng Cẩn, cánh môi căng mọng vì lớp son dưỡng hơi mím lại với nhau.
Cử chỉ này của cô vô tình lọt vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, khiến anh thực muốn một lần nữa đem đôi môi ngọt ngào này mà ăn trọn.
Ngạo Lăng Cẩn kéo ngăn tủ, không nương tay ném mạnh sợi dây chuyền vào trong.
Không nhìn Lam Hạ, nhưng khẩu khí lại đầy mùi đe doạ.