Nhớ đến lần đầu gặp gỡ ấy, Nguỵ Thái Văn vô thức bật cười.
“Vẫn lắm trò như vậy!”
Trong tâm trí Nguỵ Thái Văn chợt hiện lên nụ cười của Lam Hạ. Khi đó, nụ cười trên môi cô đậm nét hồn nhiên, ánh mắt cũng trong vắt chưa vướng muộn phiền.
Còn Lam Hạ hiện tại, đã không ít lần vô tình để lộ sự mong đợi của bản thân từ một người nào đó.
Một người mà nhất định có chết cô cũng không nên nghĩ đến.
“Ngạo Lăng Cẩn!”
Cái tên vô thức bật ra khỏi miệng, sắc mặt Nguỵ Thái Văn liền tệ đi trông thấy.
Có nghĩ bao nhiêu lần, Nguỵ Thái Văn vẫn không hiểu được lí do nào mà Ngạo Lăng Cẩn làm được việc khó tin này.
Bấy lâu nay, không phải Nguỵ Thái Văn không biết con người của Ngạo Lăng Cẩn.
Chuyện riêng tư vô cùng kín tiếng, lại xem việc công khai đời tư là việc tối kị nhất của anh.
Nhưng đột nhiên, Ngạo Lăng Cẩn lại rầm rộ tuyên bố bản thân đã có một cô con gái nuôi.
Mà danh tính thực sự của cô con gái này không một ai biết được.
Ngạo Lam Hạ rốt cuộc là ai trước khi chính thức trở thành con gái nuôi độc nhất của Ngạo Lăng Cẩn.
“Tại sao lại là ông ta?”
Nguỵ Thái Văn chán ghét tự hỏi, trong trí nhớ chợt thấy ánh mắt say mê khó hiểu của Lam Hạ mỗi lần cô nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn.
Tuy Nguỵ Thái Văn thực sự nghi ngờ cảm xúc của Lam Hạ dành cho cha nuôi của cô, nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa dám khẳng định điều đó là đúng.
Hoặc, anh thực sự chẳng muốn khẳng định.
Nếu điều mà anh suy đoán là thật, có lẽ anh sẽ phát điên mất!
Nhớ đến Lam Hạ, lại lập tức muốn được nghe giọng của cô. Cũng một thời gian rồi cả hai không gặp, anh thực sự rất nhớ Lam Hạ.
Nhớ đến mức kiệt quệ cả tinh thần!
Cầm di động trên tay, Nguỵ Thái Văn bấm gọi vào số máy của Lam Hạ. Bên tai bắt đầu truyền đến những âm thanh lặp lại một cách đều đặn.
“Không nghe máy sao?”
Ngạo Lăng Cẩn hỏi, mắt không hề nhìn sang.
Lam Hạ cố che đi cái tên đang hiện lên trên màn hình di động, cười cười nói: “Dạ không! Chỉ là đôi khi có những việc không tiện để thực hiện cho lắm!”
“Vậy ra là do ta ở đây, khiến con không thoải mái?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên trầm hơn, ẩn chứa sự nóng giận.
Lam Hạ căng thẳng, vội lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy thì không phiền con. Cứ thoải mái!”
Nói ra một câu, Ngạo Lăng Cẩn đã đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, đứng dậy lướt qua trước mặt Lam Hạ.
“Cha nuôi...”
Lam Hạ nhìn theo bóng lưng đang xa dần về lối thang xuống, khẽ gọi một tiếng.
Nhưng Ngạo Lăng Cẩn có lẽ không nghe thấy, hoặc là nghe thấy nhưng lại không muốn để tâm đến. Cho nên mới một lời vừa nói đã lập tức quay đi, không hề nhìn lại.
Lam Hạ ngồi ngây ngốc tại chỗ, nhất thời không hiểu được thái độ vừa rồi của Ngạo Lăng Cẩn là có ý gì.
Gì mà thoải mái hay không thoải mái, phiền hay không phiền.
Anh đang ám chỉ điều gì đây chứ?
“Cha nuôi làm sao vậy? Lại vô cớ nổi giận nữa rồi hay sao?”
“Vẫn lắm trò như vậy!”
Trong tâm trí Nguỵ Thái Văn chợt hiện lên nụ cười của Lam Hạ. Khi đó, nụ cười trên môi cô đậm nét hồn nhiên, ánh mắt cũng trong vắt chưa vướng muộn phiền.
Còn Lam Hạ hiện tại, đã không ít lần vô tình để lộ sự mong đợi của bản thân từ một người nào đó.
Một người mà nhất định có chết cô cũng không nên nghĩ đến.
“Ngạo Lăng Cẩn!”
Cái tên vô thức bật ra khỏi miệng, sắc mặt Nguỵ Thái Văn liền tệ đi trông thấy.
Có nghĩ bao nhiêu lần, Nguỵ Thái Văn vẫn không hiểu được lí do nào mà Ngạo Lăng Cẩn làm được việc khó tin này.
Bấy lâu nay, không phải Nguỵ Thái Văn không biết con người của Ngạo Lăng Cẩn.
Chuyện riêng tư vô cùng kín tiếng, lại xem việc công khai đời tư là việc tối kị nhất của anh.
Nhưng đột nhiên, Ngạo Lăng Cẩn lại rầm rộ tuyên bố bản thân đã có một cô con gái nuôi.
Mà danh tính thực sự của cô con gái này không một ai biết được.
Ngạo Lam Hạ rốt cuộc là ai trước khi chính thức trở thành con gái nuôi độc nhất của Ngạo Lăng Cẩn.
“Tại sao lại là ông ta?”
Nguỵ Thái Văn chán ghét tự hỏi, trong trí nhớ chợt thấy ánh mắt say mê khó hiểu của Lam Hạ mỗi lần cô nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn.
Tuy Nguỵ Thái Văn thực sự nghi ngờ cảm xúc của Lam Hạ dành cho cha nuôi của cô, nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa dám khẳng định điều đó là đúng.
Hoặc, anh thực sự chẳng muốn khẳng định.
Nếu điều mà anh suy đoán là thật, có lẽ anh sẽ phát điên mất!
Nhớ đến Lam Hạ, lại lập tức muốn được nghe giọng của cô. Cũng một thời gian rồi cả hai không gặp, anh thực sự rất nhớ Lam Hạ.
Nhớ đến mức kiệt quệ cả tinh thần!
Cầm di động trên tay, Nguỵ Thái Văn bấm gọi vào số máy của Lam Hạ. Bên tai bắt đầu truyền đến những âm thanh lặp lại một cách đều đặn.
“Không nghe máy sao?”
Ngạo Lăng Cẩn hỏi, mắt không hề nhìn sang.
Lam Hạ cố che đi cái tên đang hiện lên trên màn hình di động, cười cười nói: “Dạ không! Chỉ là đôi khi có những việc không tiện để thực hiện cho lắm!”
“Vậy ra là do ta ở đây, khiến con không thoải mái?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên trầm hơn, ẩn chứa sự nóng giận.
Lam Hạ căng thẳng, vội lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy thì không phiền con. Cứ thoải mái!”
Nói ra một câu, Ngạo Lăng Cẩn đã đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, đứng dậy lướt qua trước mặt Lam Hạ.
“Cha nuôi...”
Lam Hạ nhìn theo bóng lưng đang xa dần về lối thang xuống, khẽ gọi một tiếng.
Nhưng Ngạo Lăng Cẩn có lẽ không nghe thấy, hoặc là nghe thấy nhưng lại không muốn để tâm đến. Cho nên mới một lời vừa nói đã lập tức quay đi, không hề nhìn lại.
Lam Hạ ngồi ngây ngốc tại chỗ, nhất thời không hiểu được thái độ vừa rồi của Ngạo Lăng Cẩn là có ý gì.
Gì mà thoải mái hay không thoải mái, phiền hay không phiền.
Anh đang ám chỉ điều gì đây chứ?
“Cha nuôi làm sao vậy? Lại vô cớ nổi giận nữa rồi hay sao?”