Bầu không khí đột nhiên bị cả ba người bọn họ làm cho trở nên căng thẳng, chẳng một ai dám lên tiếng xen vào cuộc nói chuyện khó hiểu ấy.
Lam Hạ nhìn vẻ mặt của Ngạo Lăng Cẩn và Nguỵ Thái Văn, trong mắt đã tràn ngập hỗn loạn.
Trước cái nhìn đầy chất vấn của Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ nhất thời run sợ không nói được gì ra hồn.
Chỉ có thể lấp bấp, giọng nhỏ xíu: “Cha nuôi…người có thể buông con ra không? Mọi người đang nhìn…”
Nhưng Lam Hạ hoàn toàn không biết, trong lòng Ngạo Lăng Cẩ bấy lâu không hề để tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình ra sao.
Chỉ có Lam Hạ, mỗi ánh mắt của cô đều trở thành thứ quan trọng nhất trong lòng anh.
Và với đôi mắt chất đầy sợ hãi này của cô, Ngạo Lăng Cẩn tự hỏi. Liệu có phải anh đã quá khắc nghiệt với cô hay không? Để đến bây giờ, ánh mắt mà cô nhìn anh chỉ có mười phần khiếp đảm.
Ngạo Lăng Cẩn không cảm nhận được bất kì sự bận tâm nào trong đôi mắt đó của Lam Hạ.
Cũng vì vậy, đau lòng lại hoá thành ghen tức. Ghen tức lại hoá thành giận dữ.
Mà sự giận dữ này không đơn thuần như những gì vốn có. Giận dữ của Ngạo Lăng Cẩn hiện tại được hình thành từ tình cảm đang nằm sâu trong tim anh, chính là loại tình cảm mà bấy lâu anh đã một lòng che đậy.
Nhưng anh biết, dù anh có qua mắt được tất cả mọi người, duy nhất chính bản thân anh lại không thể.
Anh thừa nhận, anh đã thật sự yêu Lam Hạ. Yêu ngay chính đứa con gái của Trịnh Thiếu Dĩ. Yêu ngay chính đứa trẻ mà năm xưa anh đã từng có ý định một tay giết chết.
Nếu nói ông trời có mắt sẽ trừng phạt những kẻ ngầm mang tội lỗi, thì không đâu khác chính là Ngạo Lăng Cẩn.
Yêu Lam Hạ, chính là hình phạt nặng nhất mà ông trời đã dành cho anh.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
Đây, vốn dĩ đâu phải những gì mà anh đã muốn.
Yêu, nhưng sự kiêu ngạo căn bản không cho Ngạo Lăng Cẩn thể hiện điều đó ra trước mặt Lam Hạ.
Trên mặt Ngạo Lăng Cẩn, ngoài lạnh lùng và tàn nhẫn, hoàn toàn không xen thêm bất kì loại cảm xúc nào khác.
Mà đối diện với vẻ khắc nghiệt này của anh, lần nữa lại khiến Lam Hạ đau lòng.
Rốt cuộc, có lẽ trong tim Ngạo Lăng Cẩn, cô không có lấy một ví trị quan trọng.
Sự giận dữ của anh, cùng lắm cũng chỉ vì hiềm khích với Nguỵ gia bấy lâu mà có.
Anh tức giận đến vậy, cũng là do phát hiện ra cô vẫn còn qua lại với Nguỵ Thái Văn.
Cô thật lòng yêu Ngạo Lăng Cẩn, nhưng loại tình cảm sai trái này thử hỏi trên đời có ai mà chấp nhận. Mà có lẽ, nếu để Ngạo Lăng Cẩn biết cô yêu anh, anh cũng sẽ một lòng vứt bỏ.
Ngay lúc này, Lam Hạ nhìn thấy từ sau lưng Ngạo Lăng Cẩn, người phụ nữ kia đang từ xa bước đến.
Lam Hạ chợt hiểu, để hoàn hảo che đậy tình cảm của bản thân, chỉ có thể biến mình thành một kẻ nói dối thật tài tình.
Cứ cho là cô hèn nhát, trốn tránh cũng được. Chỉ cần không ai phát hiện sẽ ổn cả thôi!
Nhưng đột nhiên, dường như Ngạo Lăng Cẩn đã mất dần kiên nhẫn. Tay anh siết mạnh hơn, cả ánh mắt cũng cơ hồ đen tối đáng sợ.
“Ta hỏi con những gì Nguỵ Thái Văn nói có phải sự thật hay không? Tại sao không trả lời?”
Lam Hạ giật mình, khẽ nhíu mày.
Lực siết phía sau đầu thực sự làm cô đau nhói, nhưng cũng chẳng qua được nỗi đau thực sự đang đến từ trong tim.
Cô thở mạnh, giương mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Lại nhìn ra cô gái đã đến thật gần ở phía sau lưng, Lam Hạ lại nhớ đến cảnh tượng mà cô ta đã ôm lấy Ngạo Lăng Cẩn, môi chợt nở nụ cười mang đầy tổn thương.
“Cha nuôi, con đã lớn thế này rồi, người có thể không quản những chuyện riêng tư như vậy có được không?”
Câu trả lời của Lam Hạ một lúc đốt cháy lửa giận trong lòng Ngạo Lăng Cẩn, ngọn lửa ấy đã lớn, nay càng trở nên dữ dội.
Nóng, Ngạo Lăng Cẩn chỉ cảm thấy đầu mình nóng đến sắp nổ tung.
Lam Hạ đáp lại anh như vậy, chẳng khác nào ngầm khẳng định lời mà Nguỵ Thái Văn nói là đúng. Lam Hạ lần này thực sự đã làm anh tức chết rồi!
“Lam Hạ, con dám bảo ta không thể quản con ư!?”
Qua ngữ khí của Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ biết, anh đang giận đến mức nào. Bàn tay đang siết chặt sau đầu cô cũng đã vì giận dữ mà bắt đầu phát run. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Lam Hạ bây giờ lại can đảm một cách kì lạ.
Lam Hạ nhìn vẻ mặt của Ngạo Lăng Cẩn và Nguỵ Thái Văn, trong mắt đã tràn ngập hỗn loạn.
Trước cái nhìn đầy chất vấn của Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ nhất thời run sợ không nói được gì ra hồn.
Chỉ có thể lấp bấp, giọng nhỏ xíu: “Cha nuôi…người có thể buông con ra không? Mọi người đang nhìn…”
Nhưng Lam Hạ hoàn toàn không biết, trong lòng Ngạo Lăng Cẩ bấy lâu không hề để tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình ra sao.
Chỉ có Lam Hạ, mỗi ánh mắt của cô đều trở thành thứ quan trọng nhất trong lòng anh.
Và với đôi mắt chất đầy sợ hãi này của cô, Ngạo Lăng Cẩn tự hỏi. Liệu có phải anh đã quá khắc nghiệt với cô hay không? Để đến bây giờ, ánh mắt mà cô nhìn anh chỉ có mười phần khiếp đảm.
Ngạo Lăng Cẩn không cảm nhận được bất kì sự bận tâm nào trong đôi mắt đó của Lam Hạ.
Cũng vì vậy, đau lòng lại hoá thành ghen tức. Ghen tức lại hoá thành giận dữ.
Mà sự giận dữ này không đơn thuần như những gì vốn có. Giận dữ của Ngạo Lăng Cẩn hiện tại được hình thành từ tình cảm đang nằm sâu trong tim anh, chính là loại tình cảm mà bấy lâu anh đã một lòng che đậy.
Nhưng anh biết, dù anh có qua mắt được tất cả mọi người, duy nhất chính bản thân anh lại không thể.
Anh thừa nhận, anh đã thật sự yêu Lam Hạ. Yêu ngay chính đứa con gái của Trịnh Thiếu Dĩ. Yêu ngay chính đứa trẻ mà năm xưa anh đã từng có ý định một tay giết chết.
Nếu nói ông trời có mắt sẽ trừng phạt những kẻ ngầm mang tội lỗi, thì không đâu khác chính là Ngạo Lăng Cẩn.
Yêu Lam Hạ, chính là hình phạt nặng nhất mà ông trời đã dành cho anh.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
Đây, vốn dĩ đâu phải những gì mà anh đã muốn.
Yêu, nhưng sự kiêu ngạo căn bản không cho Ngạo Lăng Cẩn thể hiện điều đó ra trước mặt Lam Hạ.
Trên mặt Ngạo Lăng Cẩn, ngoài lạnh lùng và tàn nhẫn, hoàn toàn không xen thêm bất kì loại cảm xúc nào khác.
Mà đối diện với vẻ khắc nghiệt này của anh, lần nữa lại khiến Lam Hạ đau lòng.
Rốt cuộc, có lẽ trong tim Ngạo Lăng Cẩn, cô không có lấy một ví trị quan trọng.
Sự giận dữ của anh, cùng lắm cũng chỉ vì hiềm khích với Nguỵ gia bấy lâu mà có.
Anh tức giận đến vậy, cũng là do phát hiện ra cô vẫn còn qua lại với Nguỵ Thái Văn.
Cô thật lòng yêu Ngạo Lăng Cẩn, nhưng loại tình cảm sai trái này thử hỏi trên đời có ai mà chấp nhận. Mà có lẽ, nếu để Ngạo Lăng Cẩn biết cô yêu anh, anh cũng sẽ một lòng vứt bỏ.
Ngay lúc này, Lam Hạ nhìn thấy từ sau lưng Ngạo Lăng Cẩn, người phụ nữ kia đang từ xa bước đến.
Lam Hạ chợt hiểu, để hoàn hảo che đậy tình cảm của bản thân, chỉ có thể biến mình thành một kẻ nói dối thật tài tình.
Cứ cho là cô hèn nhát, trốn tránh cũng được. Chỉ cần không ai phát hiện sẽ ổn cả thôi!
Nhưng đột nhiên, dường như Ngạo Lăng Cẩn đã mất dần kiên nhẫn. Tay anh siết mạnh hơn, cả ánh mắt cũng cơ hồ đen tối đáng sợ.
“Ta hỏi con những gì Nguỵ Thái Văn nói có phải sự thật hay không? Tại sao không trả lời?”
Lam Hạ giật mình, khẽ nhíu mày.
Lực siết phía sau đầu thực sự làm cô đau nhói, nhưng cũng chẳng qua được nỗi đau thực sự đang đến từ trong tim.
Cô thở mạnh, giương mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Lại nhìn ra cô gái đã đến thật gần ở phía sau lưng, Lam Hạ lại nhớ đến cảnh tượng mà cô ta đã ôm lấy Ngạo Lăng Cẩn, môi chợt nở nụ cười mang đầy tổn thương.
“Cha nuôi, con đã lớn thế này rồi, người có thể không quản những chuyện riêng tư như vậy có được không?”
Câu trả lời của Lam Hạ một lúc đốt cháy lửa giận trong lòng Ngạo Lăng Cẩn, ngọn lửa ấy đã lớn, nay càng trở nên dữ dội.
Nóng, Ngạo Lăng Cẩn chỉ cảm thấy đầu mình nóng đến sắp nổ tung.
Lam Hạ đáp lại anh như vậy, chẳng khác nào ngầm khẳng định lời mà Nguỵ Thái Văn nói là đúng. Lam Hạ lần này thực sự đã làm anh tức chết rồi!
“Lam Hạ, con dám bảo ta không thể quản con ư!?”
Qua ngữ khí của Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ biết, anh đang giận đến mức nào. Bàn tay đang siết chặt sau đầu cô cũng đã vì giận dữ mà bắt đầu phát run. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Lam Hạ bây giờ lại can đảm một cách kì lạ.