“Ngạo tiểu thư, mời!”
Nam MC cúi đầu, niềm nở nhìn Lam Hạ.
Lam Hạ có chút bối rối, cô nhìn sang Ngạo Lăng Cẩn, đã thấy anh yên vị trên ghế, chăm chú nhìn cô.
Từ đầu đến giờ, Ngạo Lăng Cẩn chưa hề nói với cô về việc sẽ để cô ngồi vào chiếc ghế khách mời vinh dự trên sân khấu. Thế nào bây giờ lại rơi vào tình cảnh khó xử này?
“Ngạo tiểu thư!”
Lam Hạ đứng ngơ ngác trong vài giây, sau đó mới bị giọng của nam MC lần nữa gọi tên mới giật mình. Lam Hạ gật đầu đáp lại, nụ cười trên môi cơ hồ có chút gượng gạo.
Cô ngồi xuống ghế, đối diện với cô chính là Ngạo Lăng Cẩn. Với ánh mắt sắc bén, ẩn chứa cái nhìn thâm sâu khó đoán bất giác làm cô sợ hãi trong lòng, tay vô thức cấu chặt lên váy, trong mắt đã thực sự không giấu được căng thẳng.
Chẳng rõ là do sức nóng tản ra từ hệ thống ánh sáng phía trên hay do bản thân Lam Hạ đang không kiểm soát được bản thân, mồ hôi trên trán đã bắt đầu tuôn ra lấm tấm.
Thấy vậy, nam MC mới hướng mắt về phía cánh gà, nheo mắt ra hiệu cho ai đó. Ngay lập tức từ phía trong đã có một cô gái tay mang khăn giấy, trực tiếp đưa cho Lam Hạ.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng không đáng có, nam MC mới bật cười.
“Xem ra Ngạo tiểu thư khá căng thẳng nhỉ?”
Lam Hạ không nói, chỉ gượng gạo cười một cái. Đúng là cô rất căng thẳng, nhưng đó là do cách mà Ngạo Lăng Cẩn đang nhìn cô gây ra. Quả thực đó là ánh mắt mang theo loại áp lực không hề đơn giản.
Không như Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn vốn dĩ đã quá quen với bầu không khí sắc tựa như dao của đám đông dư luận. Hoặc giả là do bản thân anh căn bản đã quá kiêu ngạo, đến mức thờ ơ với mọi sự soi mói từ xung quanh.
Anh ngồi đối diện với Lam Hạ, dáng vẻ thoải mái vô cùng, trên mặt cũng không hề để lộ chút biểu hiện nào khác. Chỉ có lạnh lùng và khắc nghiệt mới khiến cho nam MC ngồi ở ghế giữa cũng phải hết sức thận trọng với từng câu mà mình thốt ra.
“Con bé không quen tiếp xúc với truyền thông, căng thẳng một chút cũng là điều đương nhiên!”
Ngạo Lăng Cẩn nhìn Lam Hạ, giọng nói trầm thấp đều đặn cất lên.
Sau đó, lại hỏi: “Lam Hạ, ổn chứ?”
Lam Hạ mang đôi mắt chất đầy bối rối nhìn đáp lại anh, nhỏ giọng gật đầu.
“Ổn thưa cha!”
Vừa đến đây, nam MC mới vui vẻ bật cười. Hào hứng nói:
“Vậy thì tốt quá! Được rồi! Ngạo tiên sinh, Ngạo tiểu thư! Chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện tối nay được rồi chứ?”
Phía dưới, Nguỵ Thái Văn chăm chú quan sát những gì đang diễn ra trên sân khấu. Ngồi bên cạnh là Nguỵ Lâm Lâm, cô kéo tay áo em trai, thì thầm vào tai một câu đầy tò mò.
“Em và cô gái đó, có phải là sự thật không?”
Câu hỏi của Nguỵ Lâm Lâm thoạt đầu không cách nào lọt được qua tai Nguỵ Thái Văn, anh đang bận phải quan sát ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn đang dành cho Lam Hạ ở phía trên kia, chú tâm đến mức cả hai đầu lông mày cũng cơ hồ nhíu chặt.
Mãi đến khi Nguỵ Lâm Lâm nói thêm một câu mới làm Nguỵ Thái Văn để ý nhìn sang.
Nam MC cúi đầu, niềm nở nhìn Lam Hạ.
Lam Hạ có chút bối rối, cô nhìn sang Ngạo Lăng Cẩn, đã thấy anh yên vị trên ghế, chăm chú nhìn cô.
Từ đầu đến giờ, Ngạo Lăng Cẩn chưa hề nói với cô về việc sẽ để cô ngồi vào chiếc ghế khách mời vinh dự trên sân khấu. Thế nào bây giờ lại rơi vào tình cảnh khó xử này?
“Ngạo tiểu thư!”
Lam Hạ đứng ngơ ngác trong vài giây, sau đó mới bị giọng của nam MC lần nữa gọi tên mới giật mình. Lam Hạ gật đầu đáp lại, nụ cười trên môi cơ hồ có chút gượng gạo.
Cô ngồi xuống ghế, đối diện với cô chính là Ngạo Lăng Cẩn. Với ánh mắt sắc bén, ẩn chứa cái nhìn thâm sâu khó đoán bất giác làm cô sợ hãi trong lòng, tay vô thức cấu chặt lên váy, trong mắt đã thực sự không giấu được căng thẳng.
Chẳng rõ là do sức nóng tản ra từ hệ thống ánh sáng phía trên hay do bản thân Lam Hạ đang không kiểm soát được bản thân, mồ hôi trên trán đã bắt đầu tuôn ra lấm tấm.
Thấy vậy, nam MC mới hướng mắt về phía cánh gà, nheo mắt ra hiệu cho ai đó. Ngay lập tức từ phía trong đã có một cô gái tay mang khăn giấy, trực tiếp đưa cho Lam Hạ.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng không đáng có, nam MC mới bật cười.
“Xem ra Ngạo tiểu thư khá căng thẳng nhỉ?”
Lam Hạ không nói, chỉ gượng gạo cười một cái. Đúng là cô rất căng thẳng, nhưng đó là do cách mà Ngạo Lăng Cẩn đang nhìn cô gây ra. Quả thực đó là ánh mắt mang theo loại áp lực không hề đơn giản.
Không như Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn vốn dĩ đã quá quen với bầu không khí sắc tựa như dao của đám đông dư luận. Hoặc giả là do bản thân anh căn bản đã quá kiêu ngạo, đến mức thờ ơ với mọi sự soi mói từ xung quanh.
Anh ngồi đối diện với Lam Hạ, dáng vẻ thoải mái vô cùng, trên mặt cũng không hề để lộ chút biểu hiện nào khác. Chỉ có lạnh lùng và khắc nghiệt mới khiến cho nam MC ngồi ở ghế giữa cũng phải hết sức thận trọng với từng câu mà mình thốt ra.
“Con bé không quen tiếp xúc với truyền thông, căng thẳng một chút cũng là điều đương nhiên!”
Ngạo Lăng Cẩn nhìn Lam Hạ, giọng nói trầm thấp đều đặn cất lên.
Sau đó, lại hỏi: “Lam Hạ, ổn chứ?”
Lam Hạ mang đôi mắt chất đầy bối rối nhìn đáp lại anh, nhỏ giọng gật đầu.
“Ổn thưa cha!”
Vừa đến đây, nam MC mới vui vẻ bật cười. Hào hứng nói:
“Vậy thì tốt quá! Được rồi! Ngạo tiên sinh, Ngạo tiểu thư! Chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện tối nay được rồi chứ?”
Phía dưới, Nguỵ Thái Văn chăm chú quan sát những gì đang diễn ra trên sân khấu. Ngồi bên cạnh là Nguỵ Lâm Lâm, cô kéo tay áo em trai, thì thầm vào tai một câu đầy tò mò.
“Em và cô gái đó, có phải là sự thật không?”
Câu hỏi của Nguỵ Lâm Lâm thoạt đầu không cách nào lọt được qua tai Nguỵ Thái Văn, anh đang bận phải quan sát ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn đang dành cho Lam Hạ ở phía trên kia, chú tâm đến mức cả hai đầu lông mày cũng cơ hồ nhíu chặt.
Mãi đến khi Nguỵ Lâm Lâm nói thêm một câu mới làm Nguỵ Thái Văn để ý nhìn sang.