Ngọt Ẩn

Chương 54 - Bánh Hoa Quế 〔1〕

/59


Sáng sớm ngày hôm sau phải đi ra ngoại thành, Hoắc Trạch Tích lái xe, Nhan Tiêu ngồi ở ghế phụ mơ màng sắp ngủ.

Ra khỏi nội thành đến núi đoạn này hầu như là đường cao tốc, lái xe dễ dàng mệt mỏi, Nhan Tiêu lại luôn duy trì sự tỉnh táo, nói chuyện phiếm với Hoắc Trạch Tích, để cho anh đỡ mệt mỏi khi điều khiển xe.

Lần này là đi thăm bà nội anh, Nhan Tiêu cảm thấy đầu tiên cần biết được tình hình của bà nội anh, hỏi: “Bà năm nay bao nhiêu tuổi?”

“73.”

“Tim không tốt?” Tối hôm qua còn nghe người nhà anh nói phải làm phẫu thuật nối mạch máu ở tim.

Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nhìn phía trước, nói: “Suy tim, năm trước có cấy ghép khởi bác khí*, trước đó không lâu có làm một cuộc phẫu thuật lúc đó mới phát hiện trái tim của bà không biết khi nào, đã đập rất yếu.”

*)Khởi bác khí: một loại máy dùng cho bệnh tim.

Đó toàn là thuật ngữ y học cô nghe không hiểu, lại nghe hiểu một câu cuối cùng, lập tức sửng sốt không nói lên lời.

Hoắc Trạch Tích liếc nhìn cô một cái, giọng điệu hơi nhẹ: “Nhưng mà trước đó cấy ghép khởi bác khí, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

Cô nhịn không được hỏi: “Khởi bác khí là trợ giúp trái tim đập bình thường sao?”

“Là máy móc điện tử, trợ giúp cơ tim co rút lại hoạt động, trái tim cung cấp đủ máu.”

Kia không phải tương đương với, trái tim đã không có đập, toàn dựa máy móc để duy trì tính mạng?

Nhan Tiêu chỉ cảm thấy trong lòng có chút buồn, có chút khổ sở, cũng không biết nói cái gì, thay đổi đề tài: “Vậy bà anh có thân thiện không?”

Anh im lặng một giây, nhàn nhạt ừ một tiếng, lại như suy tư gì mở miệng: “Là người rất đặc biệt.”

Nhan Tiêu tò mò: “Đặc biệt?” Nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy anh cảm thấy, bà sẽ thích em sao?”

“Nhất định sẽ.”

Nhan Tiêu dựa vào ghế dựa cười, trên đường cao tốc cũng không nhiều xe lắm, anh chạy rất nhanh, cảnh vật bên cạnh rất nhanh biến mất trong tầm nhìn, bỗng nhiên trong lòng Nhan Tiêu vô cùng bình tĩnh.

Lúc đến núi đã là gần giữa trưa, xe không thể chạy lên núi, đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới chân núi, muốn đi bộ lên núi.

Trong núi cảnh vật rất tốt, lên núi là có thể ngửi được mùi hương tươi mát của lá cây, trên đỉnh đầu các loài chim kêu uyển chuyển, không khí mát mẻ, không khí tươi mát.

Có một đoạn đường rất dốc, là một con đường nhỏ vòng quanh núi, chỉ có hàng rào cao nửa thước che chắn, Nhan Tiêu đi phía trước, Hoắc Trạch Tích ở phía sau đỡ cô, lúc đi ra Nhan Tiêu đã thở hồng hộc, túm cánh tay Hoắc Trạch Tích thở dốc: “Đã lâu không có leo núi, mệt mỏi quá……”

“Không chịu rèn luyện, về sau không có việc gì anh sẽ mang em tới đây leo núi.” Hoắc Trạch Tích nhìn mái tóc cô ướt bởi vì toàn mồ hôi, lại nói: “Đi được không?”

“Không có việc gì, nghỉ ngơi một phút đồng hồ thì tốt rồi.” Nhan Tiêu lấy khăn giấy lau mồ hôi, lại giúp anh lau.

“Anh cõng em.” Hoắc Trạch Tích nói.

Nhan Tiêu hơi kinh ngạc, lại lắc đầu: “Không cần……”

Hoắc Trạch Tích nửa cười mà nhìn cô, “Cơ hội khó có được, bỏ lỡ là không còn đâu.”

“Được! Vậy anh cõng em!” Nhan Tiêu sảng khoái đồng ý.

Bị anh cõng lên, Nhan Tiêu nhịn không được cười, tay để ở bả vai anh, nhẹ giọng hỏi: “Em rất nhẹ phải không?”

“…… Rất nặng.”

“Thôi đi, lần trước một tay là anh đã có thể ôm được em.”

Anh không trả lời, cười cười.

Đựa ở trên vai anh trong chốc lát, Nhan Tiêu lại giơ tay túm nhánh cây, lực đạo rất lớn, những cành chìa ra, những con chim trên cây đều bị Nhan Tiêu làm cho sợ hãi bay đi, tất cả ở trên đỉnh đầu ríu rít nháo lên.

Cô vội vàng vỗ bả vai Hoắc Trạch Tích: “Hoắc Hoắc đi mau!”

“Làm gì?”

“Những con chim đó sẽ trả thù em, những con chim đó đang kéo nhau xuống dưới!!”

“……Em nghĩ quá xấu cho chúng rồi.”

Nhan Tiêu còn nghi thần nghi quỷ mà ngẩng đầu nhìn, đám chim kia tiếp tục ríu rít.

Hoắc Trạch Tích chống đỡ một chút, Nhan Tiêu đột nhiên ôm lấy đầu của anh: “Đi mau đi mau!”

Hoắc Trạch Tích giận: “…… Tay em che mắt của anh!”

“Em sợ chúng nó đậu trên đỉnh đầu anh!”

“……”

Nhan Tiêu nhịn không được: “Mau bỏ em xuống!”

Hoắc Trạch Tích không buông tay, Nhan Tiêu lại đánh bả vai anh: “Mau!”

Anh bất đắc dĩ, thoáng ngồi xổm thả cô xuống dưới, Nhan Tiêu vội vàng nắm tay anh rồi chạy nhanh.

Ngay từ đầu Hoắc Trạch Tích chưa kịp ứng phó đã bị cô kéo chạy được vài bước, sau đó Nhan Tiêu càng chạy càng hăng hái, anh nhìn nhịn không được cười, cũng chầm chậm chạy theo cô.

Quay đầu nhìn anh, Nhan Tiêu chậm rãi nghĩ lại chuyện vừa rồi, đột nhiên không nín được cười ra tiếng, vừa chạy vừa cười, cười đến rơi cả nước mắt, cuối cùng cũng nắm tay anh thả chậm bước chân.

Hô hấp không đều, Nhan Tiêu túm chặt anh, đầu dựa vào ngực anh, cúi đầu thở dốc điều chỉnh hô hấp.

Hoắc Trạch Tích ôm cô vào trong ngực, xoa xoa đầu cô, mang theo ý cười hỏi: “Em vụng về chứ không ngu?”

Nhan Tiêu lắc đầu: “Không ngu.”

Đi đến phiến rừng cây kia, mới phát hiện bọn họ đã đến lưng chừng núi, gần một vách núi, có thể thấy được dưới dốc núi cây cối được bao trùm một tầng sương mù, dòng suối mơ hồ.

Rốt cuộc cũng thấy một căn nhà cách đó không xa, Nhan Tiêu kích động hô lên: “Có phải chỗ đó hay không?”

Hoắc Trạch Tích cũng nhìn qua, “Hình như vậy.”

Đi qua mới thấy dưới tang cây dưới lầu có một bà cụ đang ở đó, ngồi ở trên xe lăn, Nhan Tiêu nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, anh hơi hơi cúi đầu: “Là bà nội.”

Đến gần mới thấy rõ bà đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu tóc ngắn ngủi, trắng hơn một nửa, có chút mảnh khảnh.

Hoắc Trạch Tích nhẹ giọng gọi bà, bà mới chậm rãi mở to mắt, lúc nhìn thấy rõ ràng có chút sửng sốt, lại chậm rãi phản ứng lại, cười: “Trạch Tích à?”

Hoắc Trạch Tích nhìn bà, cũng cười.

Nhan Tiêu nhìn anh có chút rung động, anh cười rộ lên rất dịu dàng.

Anh lại kéo Nhan Tiêu qua, “Bà nội, đây là bạn gái cháu, tên là Nhan Tiêu.”

Thính lực của bà không được tốt lắm, giọng nói của anh to hơn ngày thường, thả chậm tốc độ.

Nhan Tiêu tiến lên, tươi cười: “Chào bà nội!”

Bà nội có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc vài giây, mới đánh giá Nhan Tiêu một chút, lại cười gật đầu.

Thời tiết oi bức, âm u giống như trời muốn đổ mưa, Nhan Tiêu đi đến sau xe lăn, cúi đầu nói: “Bà nội, bên ngoài trời sắp mưa, cháu đẩy bà đi vào được không?”

Bà nội cười đồng ý, Nhan Tiêu thong thả đẩy xe lăn, Hoắc Trạch Tích đi ở phía sau.

Trong phòng còn có một dì để chiếu cố bà, ở một bên giúp bọn anh lấy nước.

Phòng khách có một cửa sổ sát đất, tầm nhìn trống trải, thấy phong cảnh bên ngoài, trời sắp mưa.

Bên cửa sổ có một cái bàn nhỏ, có một bộ dụng cụ pha trà, màu xanh nhạt men sứ, rất đẹp và tinh


/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status