Ngọt Ẩn

Chương 55 - Bánh Hoa Quế 〔2〕

/59


Chuyện kết hôn, đối với trải qua hai mươi năm kinh nghiệm của Nhan Tiêu là con số không, tự nhận là xa xôi không thể với tới, mà muốn Hoắc Trạch Tích nói được câu kết hôn, vốn tưởng chuyện này là xa tận chân trời, ngay lập tức xuất hiện trước mặt, khiến cô trở tay không kịp.

Tuy là một chuyện rất bình thường, nhưng lại xảy ra trên người mình, lại khó tránh khỏi thiếu sót.

Nhan Tiêu lúng túng không nói nên lời, chỉ là không thể tưởng tượng mà nhìn anh, cau mày, lại cười, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô đã từng nghĩ đến chuyện này, cho rằng sẽ giống như phim điện ảnh ôm đối phương khóc, lúc này tới rồi, đầu óc lại trống rỗng, cư nhiên ngơ ngác nói ra một câu: “Em còn chưa có tốt nghiệp.”

Hoắc Trạch Tích hơi ngẩn ra, trầm mặc nhìn cô, thật lâu sau thu hồi ánh mắt: “Có phải anh quá nóng vội hay không?”

Lúc này mới phản ứng lại cảm thấy bản thân có chút mất hứng, có thể khiến anh có cảm giác bị từ chối hay không.

Nhan Tiêu nhìn anh, lắc đầu: “Em chỉ là…… Chỉ là có chút…… “

Nói cũng không thể nói rõ được cảm giác là gì, rõ ràng biết anh là nghiêm túc, rồi lại sợ anh không phải nghiêm túc, sau lại có chút king ngạc, lại không thể nói rõ.

Nhìn dáng vẻ mâu thuẫn của cô, Hoắc Trạch Tích chần chờ vài giây, “Nếu chưa nghĩ ra, bây giờ chưa cần trả lời.”

Cô cúi đầu, cắn môi: “Xin lỗi……”

Anh giơ tay sờ lên má cô, cười cười: “Là anh quá nóng vội.”

Anh nói rất phong vân khinh đạm, Nhan Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cũng cười theo.

Lúc xuống núi trời đã chạng vạng tối, bà nội nhìn theo, mỗi bước đi Nhan Tiêu rất lưu luyến, vẫy tay liên tiếp.

Đồng ý yêu cầu của Nhan Tiêu, lúc sau xuống núi Hoắc Trạch Tích mang theo cô vào quán bán hàng rong nhỏ ven đường ăn bánh lạnh, Nhan Tiêu ăn một phần bánh rán, mà bác sĩ Hoắc lại đứng quan sát.

Nhan Tiêu biết, bác sĩ Hoắc người này rất không thú vị, ngày thường toàn từ chối quán ăn ven đường, từ chối thức ăn nhanh, không có ngăn cản cô, xem như là anh nhượng bộ.

Nhưng cô vẫn giơ cái bánh rán trong tay lên, khuyên anh: “Anh không nếm thử sao! Không nếm thử làm sao anh biết thích hay không?”

Hoắc Trạch Tích vẫn như cũ lắc đầu.

Nhan Tiêu giơ lên bên miệng anh: “Ukm! Bà chủ đang nhìn, anh như vậy là không cho người ta mặt mũi!”

Hoắc Trạch Tích cau mày, thoáng nhìn qua bà chủ bán hàng rong đang nhìn sang bên này, chần chờ một chút, vẫn cắn một miếng bánh rán.

Vẻ mặt anh không có gì, Nhan Tiêu vui tươi hớn hở hỏi anh hương vị, anh hơi gật đầu.

“Em đã nói là ăn rất ngon mà!” Vẻ mặt Nhan Tiêu đắc ý dào dạt.

Hoắc Trạch Tích giúp cô lau hạt mè dính trên miệng, “Đã quên nói với em, hai ngày nữa anh phải đi thành phố H tham gia một hội nghị học thuật.”

“Vậy đi bao lâu?”

“Khoảng một tuần, còn muốn đi thăm quan mấy bệnh viện.”

Một tuần……

Đôi mắt Nhan Tiêu trừng lướn: “Lâu như vậy?”

“Em ở một mình cảm thấy cô đơn, thì ở lại trường học.”

Đương nhiên là ở lại trường học, bằng không một mình ở một căn nhà lớn rất trống trải, lại sợ hãi lại tịch mịch.

Biết được tin này, Nhan Tiêu ăn cái gì cũng không còn cảm thấy ngon như ban đầu nữa, ngồi ở trong xe đều không ngừng nhắc đi nhắc lại chuyện này, trong chốc lát lo lắng thành phố H bên kia có quá nóng hay không, trong chốc lát lại suy nghĩ người đi cùng có thể là một nữ bác sĩ lớn lên xinh đẹp hay không……

Hoắc Trạch Tích chỉ cười, yên tĩnh ngồi nghe cô ồn ào, sau đó cô nói nhiều mệt mỏi, đường về nhà lại cảm thấy rất dài.

Trước mắt chỉ có phong cảnh đường cao tốc lặp lại, Nhan Tiêu nhìn đến mệt mỏi, cảm thấy buồn ngủ, quay đầu nhìn về phía Hoắc Trạch Tích: “Bác sĩ Hoắc nếu em ngủ, anh có phải cũng cảm thấy buồn ngủ hay không?”

Giọng nói Hoắc Trạch Tích dịu dàng: “Em ngủ đi.”

Nhan Tiêu dặn dò: “Vậy anh điều khiển xe đừng quá mệt mỏi, đường cao tốc rất nguy hiểm.”

“Yên tâm.”

Chờ Nhan Tiêu điều chỉnh ghế nằm thấp xuống một chút, nằm ngủ yên, Hoắc Trạch Tích mới chậm rãi nhìn về phía cô.

Còn lo lắng anh lái xe mệt mỏi, cô không biết, lúc cô ở trong xe, liền đủ để cho anh không dám chậm trễ.

-

Chờ sau khi bác sĩ Hoắc đi thành phố H, lại một lần nữa Nhan Tiêu quay trở lại ký túc xá trường, khôi phục lại sự gió êm biển lặng trước kia, ngày thường cũng trở nên đơn giản, sinh hoạt là ba điểm thẳng hàng.

Đêm thứ nhất ở ký túc xá, cô hàn huyên với bọn Tiểu Giai rất lâu, cho đến tận rạng sáng, bạn bè chân chính là, mặc dù xem nhẹ một đoạn thời gian, không cần lo lắng quan hệ gắn bó như thế nào, cũng không cần quá nhiều thời gian, rất nhanh quay trở về tình trạng trước kia không giấu diếm nhau điều gì.

Mấy ngày nay radio cũng tạm dừng, Nhan Tiêu không biết ban ngày bác sĩ Hoắc có phải không có thời gian hay không, không muốn làm phiền tới anh, ngày thường anh thường gọi điện thoại đến trước khi đi ngủ.

Nội dung nói chuyện cũng rất đơn giản, kể mấy chuyện vụn vặt mà ban ngày gặp phải ở trường học.

Chuyện bác gái ở nhà ăn cãi nhau với một nam sinh khóa dưới; món thịt gà cay ở căng tin ăn rất ngon; bạn học nam học Latin té ngã cầu thang, kết quả té ngã trong tư thế bổ dựng lên……

Chắc là Hoắc Trạch Tích đang đeo tai nghe nói chuyện với cô, có đôi khi nghe được tiếng anh uống nước ở bên kia, có đôi khi lại nghe thấy tiếng anh đi xuống lầu mua đồ ăn vặt, xung quanh anh là tiếng ô tô, cho rằng lúc đó anh đang không nghe, kể đến chỗ thú vị là anh lại cười trầm thấp.

Nhưng mà bác sĩ Hoắc thuộc kiểu đang ăn sẽ không nói chuyện, chỉ cần Nhan Tiêu nói xong lời này, đại khái sẽ kết thúc luôn cuộc trò truyện, so ngày thường thì ít hơn một chút.

Một bên chỉ phụ trách


/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status