Chương 1.2: Giải quyết anh rất khó
Cô nhắm chặt mắt lại, cắn chặt đôi môi vốn đã đỏ mọng của mình, mặc cho Trạm Vạn Hoàng.....
Cơ thể không bị chạm vào của cô không thể chịu được sự tra tấn như vậy, nhưng trong vòng mười phút, cô nhỏ giọng thật thấp, đứt quãng, giống như nén giận nói nhỏ.
Trạm Vạn Hoàng chợt cảm thấy không đúng, lập tức mở hai mắt sắc bén ra, đúng lúc nhìn thấy đôi môi hồng hào của Hòa Mộc mở ra khép lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô dường như được phủ một lớp phấn hồng mịn màng, khiến cô trông vô cùng đẹp mắt.
Một vẻ đẹp như vậy, sợ là bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không kiềm chế được bản thân.
Nhưng!
Trạm Vạn Hoàng đã bế người dưới thân lên, dùng toàn lực ném xuống giường, giống như ác ma hạ xuống, lạnh lùng mắng: "Cút cho ông!"
Lần này bởi vì Trạm Vạn Hoàng tỉnh lại, cho nên Hòa Mộc bị dùng một lực rất lớn ném ra khỏi giường, toàn thân như bị nghiền nát, đau đớn khiến mồ hôi lạnh trên trán rỉ ra...
Cô cắn môi, ngẩng đầu nhìn thấy Trạm Vạn Hoàng đang nhìn cô với ánh mắt chán ghét và oán hận, ngực cô đột nhiên đau xót, nghẹt thở gần như không thở được.
Nhưng nghĩ đến tối nay làm cũng làm nhiều như vậy, nếu như cô còn không ngủ được với Trạm Vạn Hoàng, thì tất cả những động chạm trước đó đều vô ích, hơn nữa cô còn phải vào ngục, cô cắn cắn môi, lại cố nhịn xuống.
Dưới con mắt muốn giết cô của Trạm Vạn Hoàng, cô từ dưới đất bò dậy, lao tới Trạm Vạn Hoàng, lần này cô có ý chí chiến đấu, hoàn toàn khác với lần do dự trước đó, có cảm giác không sợ chết.
Mà Trạm Vạn Hoàng mặc dù uống rượu say, nhưng giờ phút này cũng đã tỉnh táo mấy phần.
Né người sang một bên, liền tránh được Hòa Mộc nhào tới.
Hòa Mộc một cước đạp tới, hai người cô tới tôi đi, giao chiến khoảng mười phút, đôi mắt của Trạm Vạn Hoàng càng ngày càng tối, mà đôi mắt của Hòa Mộc thì càng sáng rỡ.
Cuối cùng, Hòa Mộc một chiêu vẩy chân, giương đông kích tây, lập tức dùng tứ chi ôm lấy toàn thân Trạm Vạn Hoàng, giống như gấu không đuôi vậy, quấn chặt không chịu buông tay.
Trạm Vạn Hoàng cũng bị hành động không biết xấu hổ của người phụ nữ này kích thích, hoàn toàn tỉnh táo, lắc lắc cô mấy cái đều không hất được cô ra, sắc mặt âm trầm, giọng nói lạnh như băng: “Đồ đàn bà không biết xấu hổ này, xuống cho tôi!"
"Tôi không xuống, anh có thể làm gì tôi?" Hòa Mộc dương dương đắc ý ngước nhìn người đàn ông như sát thần trước mắt này, nói không sợ đó là giả, nhưng giao chiến chừng mười phút, cô rốt cuộc quấn lấy anh, trong lòng cô có bao nhiêu đắc ý.
Cả khuôn mặt Trạm Vạn Hoàng đều đen, anh còn chưa từng thấy người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, không chỉ cưỡng ép lên giường của anh, hơn nữa còn quấn anh không chịu buông tay, bây giờ lại dám đắc ý nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, thật là...
"Được! Rất tốt!" Trạm Vạn Hoàng cắn răng nói ra ba chữ, sau đó khóe miệng nhếch lên, thâm độc cười nói: "Tự gánh lấy hậu quả!"
Hòa Mộc cho rằng giờ phút này Trạm Vạn Hoàng sẽ giống như đa số những lời viết trong tiểu thuyết tình cảm, khi nói xong 'Tự gánh lấy hậu quả ' thì sẽ đối xử tàn bạo với cô, trong lòng cô vừa mong vừa sợ, đúng lúc cô đang chật vật!
Kết quả lại là!
Trạm Vạn Hoàng xoay mình, tứ chi Hòa Mộc quấn quanh người hắn, bị anh áp vào ngực.
Mà một giây kế tiếp, Trạm Vạn Hoàng bắt đầu chống đẩy trên giường!
Chiếc giường lớn KINGSIZE tuy mềm mại nhưng Trạm Vạn Hoàng hít đất mấy lần, sau lưng Hòa Mộc do bị đụng đau nhức không chịu nổi.
Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng đến bật máu, cô cũng không chịu kêu 'Cầu xin tha thứ', ngược lại khinh thường trợn mắt nhìn Trạm Vạn Hoàng lạnh lùng: " Trạm Vạn Hoàng, anh không phải đàn ông! Lâu như vậy, cũng không có phản ứng, tôi thấy anh là một kẻ yếu đuối!
"Phép khích tướng không có tác dụng với tôi! Người phụ nữ không biết xấu hổ như cô, cởi hết đưa cho tôi, tôi cũng sẽ không muốn!"
/2658
|