Chương 2.1: Lớn gan bằng trời
Mặc dù ngoài miệng Trạm Vạn Hoàng thì nói như vậy, nhưng trán lại bắt đầu đổ mồ hôi, bởi vì anh biết, anh không phải là không có phản ứng, anh đang cố gắng áp chế bản năng phái nam của mình!
Lúc hít đất cái đầu tiên, thân thể đáng chết của anh đã có phản ứng!
Chỉ là làm sao anh có thể cho phép mình lộ ra tâm tư trước mặt người phụ nữ không biết xấu hổ!
Hơn nữa, vẫn là một người phụ nữ nửa đêm mình leo lên giường của mình, có mưu mô, có khéo léo!
"Vậy sao?" Hòa Mộc cười, trong lòng là một mảnh chua xót, Trạm Vạn Hoàng này quả nhiên không dễ giải quyết, xem ra nửa đời sau của cô thật sự muốn sống trong ngục…..
Không!
Cô không cam lòng vào ngục!
Tất cả đều là lỗi của Mạnh Nhất Hàng, nếu không phải Mạnh Nhất Hàng làm chuyện như vậy, làm sao cô lại làm ra chuyện phạm pháp!
Cô không cam lòng cô vào ngục giam, Mạnh Nhất Hàng lại đón nhận tình yêu mới!
Mà trước mắt người duy nhất có thể cứu cô đang ở trước mặt.
Chỉ cần cô ngủ với anh, vậy tất cả đều giải quyết dễ dàng.
Sự kiên quyết trong mắt cô càng trở nên kiên định, quyết tâm này khiến Trạm Vạn Hoàng vốn luôn chú ý đến cô tối sầm mắt, anh không biết người phụ nữ không biết xấu khổ dưới thân mình lại đang có ý gì!
Anh đã sắp không khắc chế nổi bản thân!
"Vậy chúng ta thử nhìn xem, nhìn anh có phải thật sự không có cảm giác gì với tôi hay không?!"
Ở trước mặt Trạm Vạn Hoàng, cô đã sớm không còn mặt mũi, hiện tại không sợ ra đòn cuối cùng càng không biết xấu hổ!
Lúc nói lời này, cô còn dùng người chủ động cọ xát với thân thể cường tráng của Trạm Vạn Hoàng.
Những năm này vì để tiếp tục nhận được sự cưng chiều của Mạnh Nhất Hàng, phương diện vóc dáng và gương mặt, cô cũng được bảo dưỡng cực tốt.
Đôi chân thon dài xinh đẹp của cô móc vào eo Trạm Vạn Hoàng, đùi cô thỉnh thoảng cọ xát vào eo Trạm Vạn Hoàng.
Thân thể mềm mại đẫy đà cũng cố gắng gần sát cơ ngực rắn chắc của Trạm Vạn Hoàng, cô tạm thời dùng hết kỹ năng học để quyến rũ đàn ông.
Liều chết đánh một trận!
"Người phụ nữ đáng chết! Cô còn mặt mũi hay không!" Hơi thở của Trạm Vạn Hoàng trở nên nặng, thanh âm cũng có chút khàn khàn, anh đang cố gắng áp chế ngọn lửa đang thiêu đốt trong bụng.
"Anh Trạm cho mặt mũi thì tôi có mặt mũi." Hòa Mộc mỉm cười cười một tiếng, tâm tính cũng khá hơn nhiều, không còn cảm thấy lạnh như trước nữa, bởi vì cô cảm thấy bụng như bị lửa thiêu đốt.
Cho dù là phụ nữ, cô dĩ nhiên biết đó là cái gì, trước đây, Mạnh Nhất Hàng cũng sẽ bị cô móc ra lửa, nhưng bởi vì hai người còn chưa kết hôn, cho nên Mạnh Nhất Hàng rất tôn trọng cô, chỉ biết bất đắc dĩ cười cười với cô, sau đó một mình đến nhà vệ sinh tắm nước lạnh để giải quyết.
Vừa rồi còn thật sự cho rằng Trạm Vạn Hoàng bị rối loạn chức năng tình dục, không nghĩ tới...
Hòa Mộc rũ mắt liếc nhìn chỗ kiêu ngạo của Trạm Vạn Hoàng, cái nhìn này không có bị Trạm Vạn Hoàng coi thường, nhưng khiến Trạm Vạn Hoàng nổi cơn giận dữ.
Đáng chết, anh không khống chế được, lại nổi lên phản ứng!
Hơn nữa, đáng chết, còn để cho người đàn bà này càng tự tin!
Anh từ trên giường đứng dậy, nhưng Hòa Mộc vẫn bám chặt lấy anh như bạch tuộc, anh cười lạnh một tiếng, cầm lấy chiếc điện thoại đặt cạnh giường, bấm số...
Hòa Mộc có loại dự cảm xấu, lập tức bắt lấy tay Trạm Vạn Hoàng, trong lòng đánh trống, Trạm Vạn Hoàng lựa chọn lúc này gọi điện thoại, còn không biết có phải muốn gọi người đi vào hay không.
Dù vô cùng sexy nhưng không muốn hình tượng như vậy của mình của mình như thế này bị người khác nhìn thấy.
"Anh Trạm, có lòng tin với bản thân như vậy sao? Còn muốn gọi điện thoại kêu người tới giúp trợ hứng?" Hòa Mộc vừa nói ra khỏi miệng, liền có chút hối hận liễu, bởi vì cô thấy Trạm Vạn Hoàng buông điện thoại xuống như ý nguyện, nhưng mặt của Trạm Vạn Hoàng đen một mảnh, tựa như tháng sáu tuyết bay.
/2658
|