Cô chưa từng nghĩ tới cảnh này, khuôn mặt đỏ lên, vô thức muốn nhé tránh anh. Làm sao Đường Diệc Đình có thể để cô được như ý nguyện, một tay anh mạnh mẽ khống chế cô, một tay kia lại giữ chặt cằm của cô, một lần nữa đặt lên bức tường lạnh buốt như băng kẹo đường.
Chiếc cài tóc trên đầu cô bị anh gỡ xuống, làn tóc dài như sóng nước tùy ý xõa xuống, bị gió biến thổi lất phất, càng làm cô thêm mấy phần quyến rũ.
Ngón tay thon dài của anh luồn qua khe hở, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô, nụ hôn càng thêm nhiệt tình.
…
Ánh mắt Đường Diệc Đình thoáng buồn bã. Cô nhiệt tình như vậy, thật là hiếm thấy, làm anh không kiềm chế được có khát vọng trong nội tâm đối với cô. Bàn tay anh lần mò lên trên, “Xoạc...”, khóa kéo phía sau lễ phục hồng nhạt dễ dàng bị anh kéo xuống, phần lưng của cô khẽ run, lộ ra một mảng lưng trần trắng trẻo.
Cảm thấy lạnh buốt, cô bỗng chốc run rẩy, còn anh lại thuận thế ôm cô lên, mở cửa xe, hai người cứ như vậy chui vào chỗ ngồi nhỏ hẹp phía sau.
…
Trời ạ, sao cô có thể
“Không, bây giờ không được.”
Đôi mắt vốn đang mờ mịt, trong nháy mắt trở nên vô cùng tỉnh táo. Siết chặt bàn tay của mình, cô cố gắng đẩy lồng ngực cứng rắn của anh ra xa.
Đường Diệc Đình không nghĩ tới, đang trong giờ khắc quan trọng như vậy mà cô gái này lại kêu anh dừng lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên lạnh lẽo. Chẳng lẽ cô thủ thân như ngọc là vì Lục Tuyển Thần?
Nghĩ đến khả năng này, anh liền không kiềm chế nổi, mang theo sự trừng phạt, cắn thật mạnh lên môi cô.
“Đừng... Đừng có như vậy được không? Đường Diệc Đình, hôm nay thật sự không được, hôm nay em... cái kia tới.”
Lý Nguyên Y không chịu nổi bộ dạng lạnh lùng của anh, vội vàng giải thích, đúng là cô sợ Đường Diệc Đình sẽ làm chuyện kia.
“Em đến cái kia rồi?”
Lời của cô, như một thùng nước lạnh trong mùa đông, khiến anh hoàn toàn tỉnh táo.
“Ừm”
Thẹn thùng gật đầu, cô thầm mắng mình ở trong lòng, vừa mới bị anh hôn, thế mà đã quên hôm nay bà dì của mình tới thăm.
Lý Nguyên Y ơi là Lý Nguyên Y, mày đúng là càng sống càng ngốc.
Nhưng dù cô có ngu ngốc cũng hiểu, đàn ông sau khi bị khiêu khích, nếu không thể làm cái kia, rất có thể sẽ vì nín nhịn mà sinh bệnh.
Nghĩ vậy, cô nhìn vào mắt của anh, mang theo một chút áy náy.
Mặt Đường Diệc Đình lúc trắng lúc xanh, thầm thở dài một hơi, tiếp đó thật khó khăn rời khỏi người cô.
Khép quần áo của cô lại, tiếp theo đưa áo vest đã bị ném sang một bên cho cô mặc vào, giọng nói dịu dàng như nước: “Đến cái đó mà còn mặc ít như vậy, nếu em bị bệnh thì phải làm sao?”
Cô không ngờ tới anh lại như vậy, trong lòng còn đang cố tránh thân thể của anh, trong nháy mắt, hai mắt như nhiễm một làn sương mù mỏng manh.
Nhìn thấy anh ở trước mặt mình cầm lấy từng cái quần áo mặc lên, trong lòng Lý Nguyên Y tựa như nghiêng ngả.
“Thế nào? Có phải cảm thấy có chút tiếc nuối?”
Đường Diệc mặc quần áo tử tế, nhìn thấy cô vẫn sững sờ ngẩn người, không nhịn được sờ sờ đầu cô, mỉm cười bỡn cợt.
“Hứ, còn lâu em mới…”
Người đàn ông này, da mặt còn có thể dày hơn không.
“Haiz, thật đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn…”
Đường Diệc Đình giả vờ bực bội lắc đầu, nhưng đôi mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
“Anh khó chịu ư?”
Cô ngơ ngác hỏi anh, mãi đến lúc nói xong mới kịp phản ứng, đã biết là như vậy mà còn ngu ngốc hỏi cái vấn đề nhạy cảm đó.
“Bảo bối, nếu như anh khó chịu, em sẽ giúp anh sao?”
Lời của anh đầy ẩn ý, Lý Nguyên Y đột nhiên cảm thấy khoang xe thật nhỏ hẹp, trong không khí tràn đầy mùi vị ám muội làm tim cô đập liên hồi.
“Em cũng không biết làm thế nào để giúp anh.”
Cô khó khăn nuốt nuốt nước bọt, chưa kịp suy nghĩ đã phát ngôn. Lại một lần nữa, cô hận không thể cắt đứt chính cái lưỡi của bản thân.
Lý Nguyên Y, mày đúng là không có tiền đồ.
“Bảo bối, nếu biết làm thế nào để giúp thì em sẽ giúp sao? Hả? Có muốn anh dạy em không?” Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên áp sát cô, đôi mắt chợt lóe lên ý cười.
“Ối, Đường Diệc Đình, em có chút không thoải mái, chúng ta vẫn nên trở về thôi.” Cô lắc đầu một cái , tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi nơi này, bằng không lại phát sinh sự việc gì đó.
Mỗi lần nghĩ đến Đường Diệc Đình, cái đầu thông minh của cô thật sự không kịp phản ứng, gậy ông đập lưng ông, cô đúng là luôn làm chuyên ngu ngốc. Haiz!
“Được.”
Giơ tay lên xem, đã hơn mười giờ, anh cũng không muốn trêu đùa cô nữa, dù sao cũng còn nhiều thời gian, trải qua tối nay, anh đã xác định, ít nhất trong lòng mình cũng có tình cảm với cô gái này, chỉ cần anh không buông tay, anh tin tưởng nhất định có một ngày anh có thể thay thế người kia, trở thành người quan trọng nhất trong lòng cô.
Thực ra Đường Diệc Đình không biết là, anh cũng đã sớm để cô ở nơi quan trọng nhất trong lòng. Chằng qua, rất lâu sau đó anh mới có thể hiểu được chuyện này.
Lúc Lý Nguyên Y trở lại khách sạn thì lại bị cảnh tượng đồ sộ trước cửa làm cho hoa mắt.
Fendi, Gucci, Prada, LV, chỉ thấy một đống túi xách vô cùng đẹp đặt ngay ngắn trước cổng, rực rỡ muôn màu, thấy vậy khiến cô hoa cả mắt.
Trời, đây là tình huống gì đây?
Cô theo bản năng nhìn quanh bốn phía, một bóng người cũng không có? Rốt cuộc là ai đặt mấy thứ này ở cửa phòng của cô?
Đang lúc buồn bực không thôi, thì từ phía sau truyền đến giọng nói ngọt ngào:
“Y Y cuối cùng cậu cũng trở về!”
Cô xoay người thì thấy là Lê Lâm!
“Không phải cậu quay về thành phố A rồi sao?” Lý Nguyên Y hơi giật mình, nội tâm dậy sóng, thật may mắn, Đường Diệc Đình vừa mới nói còn có chút chuyện, không đi lên cùng cô, bằng không nếu bị Lê Lâm bắt gặp, vậy thì thật là thảm.
Nghĩ vậy, cô sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
“Haiz, đừng nói nữa, tớ vừa đến sân bay mới phát hiện để quên giấy thông hành, không bay được.” Lê Lâm kể lại.
“Cho nên cậu cảm thấy buồn bực, liền chạy đến thành phố Hải Cảng, quét sạch các cửa hàng ở Quảng Đông hả?” Nhìn cái túi to đùng, đầu Lý Nguyên Y có chút đau, đột nhiên có chút tò mò, tại sao cô nhóc này lại mang nhiều đồ về như vậy?
“Tớ về thì sao?” Lê Lâm bĩu môi, cười có phần điên điên: “Mở cửa nhanh lên, hôm nay tớ có chuyện thú vị muốn nói với cậu.”
“Ừ, nói nghe một chút.” Cô mở cửa, xách giúp đống túi xách chuẩn bị đi vào phòng.
“Ôi, mệt chết mất.” Lê Lâm vừa vào cửa, người liền mềm nhũn, lục lọi một cách rất không có hình tượng, chỉ chốc lát lại ngồi dậy, hưng phấn nói: “Hôm nay tớ đi xem bói, giúp cậu cầu được một quẻ tốt.”
“Hả?” Lý Nguyên Y ngồi xuống, hứng thú hỏi han.
“Ôi, cậu không thích hợp bắt lính theo danh sách, chuyện chung thân đại sự của cậu, sao lại không quan tâm như vậy?”
Lê Lâm thật sự không thể chịu được vẻ mặt không sao cả của cô bạn tốt, không khỏi sốt ruột. Trong lòng âm thầm ảo tượng bộ dạng Lê Lâm dán hai cái râu, khóe miệng không tự giác thoáng hiện lên nét cười yếu ớt, chẳng qua cô cũng không dám nói ra: “Vậy xin mời Lê đại sư nói tường tận, tiểu nữ xin rửa tai lắng nghe?”
“Cũng không nhiều lắm, tớ hôm nay chỉ giúp cậu cầu được quẻ tốt, nói cậu năm nay Hồng Loan Tinh động, nhân duyên nhất định sẽ xuất hiện.”
“Hả?”
Lê Lâm nói xong, hứng trí hừng hực, mà Lý Nguyên Y thì lại không tự giác nhớ tới khuôn mặt của Đường Diệc Đình, người yêu định mệnh, nếu là Đường Diệc Đình thi thật tốt!
“Người giải xăm nói, hai người sẽ gặp rất nhiều trắc trở, nhưng nếu hai người chân thành mở lòng, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn, mây mờ trăng tỏ nha. Này, cậu có đang nghe mình nói chuyện không? Thấy bạn thân có chút không tập trung, Lê Lâm trở nên bực bội, trực tiếp ném cái gối đầu qua.
“A, cậu đây là bạo lực nha!”
Lý Nguyên Y rất nhanh bắt lấy cái gối, thuận tay ôm vào trong ngực, tức giận trừng mắt liếc mắt cô bạn tốt.
“Haiz, cậu như vậy mà không hiểu nỗi khổ tâm của tớ, hu hu.”
“Vậy của cậu thì sao?”
“Tớ hả, không xin quẻ, chỉ thử đi bái nguyệt lão, thuận tiện buộc dải lụa đỏ lại. Người ta nói thầm đọc tên của đối phương, sau đó buộc dải lụa đỏ lại, rồi bái Nguyệt Lão sẽ linh nghiệm. Tớ hả, tớ cầu lấy một người có cái tên vang dội trong tương lại.”
“Là cái gì?” Lý Nguyên Y đứng lên, đi tới cái tủ trước, rót một ly nước lọc.
“Tiểu Rùa Vàng.”
“Phụt…”
Nước uống đến miệng, thiếu chút nữa thì phun ra, Lý Nguyên Y đang muốn nói gì đó, lúc này tiếng đập cửa vang lên, trong đầu cô không khỏi có linh cảm mãnh liệt, trời ơi, sẽ không phải là…
Đang lúc cô muốn chạy đi mở cửa thì Lê Lâm đã sớm bước tới cửa.
“Đã trễ thế này, người nào vậy?”
Lê Lâm nhíu mày cau mặt, chậm rãi mở cửa, mà Lý Nguyên Y lại căng thẳng theo sau cô, thật hận không thể xông lên kéo Lê Lâm lại.
Nhưng mà, cô không dám!
“Anh..”
Một người đàn ông đứng ở cửa. Anh ta rất cao , ít nhất cũng trên 1m85, cho dù là người cao 1m65 như Lê Lâm cũng phải ngẩng cổ lên mói có thể nhìn được mặt anh.
Rất đẹp trai nha!
Ngũ quan tinh xảo, khí chất thanh cao, quần áo toàn một màu đen, lại ở trong đêm khuya làm cho cả người thoạt nhìn đặc biệt lạnh lùng, tuấn mỹ tựa như quỷ Satan, tràn ngập trí mạng.”
Lê Lâm gian nan nuốt nước bọt, hai mắt nhìn chòng chọc anh. Sao người đàn ông này lại có chút quen quen chứ? Hình như đã gặp qua ở đâu?!
Đột nhiên giật mình, người đàn ông này không phải là…
Đường Diệc Đình không ngờ đến người phụ nữ nhà anh đêm nay còn ở Hồng Kông, con mắt âm u kín đáo giật mình, chứng kiến người đằng sau Lê Lâm vụng trộm khoa tay múa chân , trong lòng anh mừng thầm, mặt không chút thay đổi nói câu “Thật có lỗi.”, cũng không chờ Lê Lâm kịp phản ứng, trực tiếp mở cánh cửa bên cạnh, đi vào.
“Vù…”
Cuối cùng Lý Nguyên Y thở phào nhẹ nhõm, ôm ngực chậm rãi đi vào buồng trong.
Một lúc lâu sau, Lê Lâm mới kịp phản ứng, rầm một tiếng, đóng cửa lại, sau đó như phát hiện thấy đại lục mới, hưng phấn lắc vai Lý Nguyên Y: “Hoàng đại tiên đúng là linh, Y Y, Đường Diệc Đình nha!”
“Đường Diệc Đình thì liên quan gì đến Hoàng đại tiên?” Ngược lại, Lý Nguyên Y có chút tò mò.
“Trời ơi, ở Hồng Kông cũng có thể gặp được, không chừng anh ta chính là mạng Thiên Tử.” Lê Lâm nói xong, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, mở bức rèm ra, cái đầu nhỏ ngó ra ngoài dò xét, nhìn về phía bên trái, tự thì thào nói,~~>: “Trèo qua độ khó cũng không lớn, Y Y, vì chung thân đại sự, đêm nay phải trèo cửa sổ?”
Lý Nguyên Y vừa nghe, lập tức ngã lộn nhào.
Lúc này, điện thoại có tin nhắn, cô vội vã mở ra…
“Vừa rồi không tiện đưa canh đậu đỏ cho em, tí nữa sẽ có người đưa đến, buổi tối uống nước nóng, sẽ ngủ dễ chịu hơn.”
Tin nhắn vừa mới không lâu lắm, cô liên tục nhìn tới mấy lần, tuy canh đậu đỏ còn chưa thấy nhưng lúc này trong lòng cô đã thấy rất ngọt ngào, thì ra vừa mới rồi anh đi mua canh đậu đỏ cho cô.
“Cám ơn anh.”
Tay nhỏ bé đánh chữ hồi lâu, sau cùng lại xóa đi, chỉ gửi đi ba chữ, ba chữ rất bình thường như đại biểu cho nơi sâu nhất trong nội tâm của cô, thật cảm động.
“Ngày mai anh quay về New York có việc.”
Chỉ chốc lát, di động lại có tin nhắn gửi đến.
Nhìn đến ba chữ quay về New York, lòng của cô mãnh liệt run lên một cái, bốc chốc hô hấp có phần khó khăn, anh tại sao lại phải về New York rồi?
Thật luyến tiếc!
Lý Nguyên Y ngơ ngác cầm điện thoại, ngồi ở mép giường, không biết nên trả lời như thế nào.
Mà Lê Lâm vẫn chưa phát hiện ra nội tâm đang rung động của cô, tâm tình của cô ấy rất tốt, vừa hát vừa cầm quần áo đi vào toilet.
Lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, Lý Nguyên Y vừa mở cửa liền nhìn thấy nhân viên phục vụ đem canh đậu đỏ đến. Vành mắt đột nhiên nóng lên, đợi người phục vụ đi xa, lúc sau cô đi đến gõ cửa phòng Đường Diệc Đình.
Hồi lâu cũng không có động tĩnh, có lẽ là đang tắm. Nhìn cái túi trong tay, cô chu chu môi buồn bã quay trở về phòng, đóng cửa lại.
Sau khi trở lại thành phố A, cuộc sống của Lý Nguyên Y lại trở lại quỹ đạo bình thường.
Lý Xương Húc đã đi vùng khác tập huấn, trong khoảng thời gian này, cô đều một mình ở nhà.
Sau khi tắm rửa xong, cô cầm một quyển sách từ trên giá, tùy ý nằm trên sô pha, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng không có cách gì tĩnh tâm.
Lúc này, điện thoại vang lên tiếng ting ting, tưởng là Đường Diệc Đình, ai ngờ lại là Lê Lâm, gọi điện qua nói cho cô, một thời gian nữa Lục Tuyển Thần sẽ đến thành phố A chụp quảng cáo.
“Thân ái, quảng cáo JS kia thật là tốt nha, người có thể là nhân vật nữ chính, thật là kiếp trước đã cứu vớt cả hệ ngân hà.” Giọng nói của Lê Lâm đầy sức sống.
Lý Nguyên Y cười cười, thực ra cũng chẳng hiểu được tấm lòng của người hâm mộ.
Nhưng nếu nhìn người trong lòng mình cùng người khác thân mật, trong lòng nhất định sẽ không thoải mái. Nghĩ vậy, bỗng nhiên cô nhớ tới mấy ngày nữa trong buổi tiệc ngôi sao long trọng, Đường Diệc Đình sẽ đi cùng với Tô Tâm Lôi, thật bế tắc.
Lê Lâm cũng không biết nỗi buồn của cô, cứ thế kể ra: “Cho nên đến lúc quay phim, cậu nhất định phải đến nha.”
“Được, có thời gian tớ sẽ đi xem một chút.” Lý Nguyên Y nghĩ thầm, chuyện này ít nhất cũng phải một tháng sau, không vội.
Lê Lâm nhận được câu trả lời, liền thỏa mãn cúp điện thoại.
Lý Nguyên Y thở dài, gấp sách lại, tắt đèn đi ngủ.
Đêm nay, cô có một giấc mơ.
Trong mơ, có một cánh đồng lavender trải dài, còn cô mặc áo cưới tuyệt đẹp, chạy băng băng trong biển hoa, có một người đàn ông cao lớn từ phía sau ôm lấy cô, cô muốn quay đầu lại xem nhưng anh lại bá đạo hôn cô…
“Đinh linh đinh linh…”
Đồng hồ báo thức vang lên, cô vẫn không muốn mở mắt, tiếp tục đắm chìm trong giấc mơ. Hình ảnh này đẹp quá, nơi nơi tràn ngập không khí hạnh phúc, nhưng vì sao khuôn mặt người đàn ông lại mơ hồ như vậy, mặc kệ cô cố gắng bao nhiêu cũng không nhìn rõ…
“Đinh linh đinh linh…”
Mười phút sau, đồng hồ báo thức lại vang lên lần thứ hai, đang lúc mơ mơ màng màng, cuối cùng Lý Nguyên Y cũng tỉnh lại, đưa tay cầm lấy đồng hồ, thì thấy bảy giờ ba mươi phút.
A, chết chắc rồi!
Thời gian cấp bách, cô không rảnh rỗi để nghĩ về giấc mơ ngọt ngào kia nữa, vội vàng đi vào toilet đánh răng rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó xách túi lao ra cửa như tên bắn.
Lúc này, lá phong đã đỏ.
Lúc trước, sở dĩ ban đầu Lý Xương Húc mua căn hộ ba tầng ở tòa nhà Tiểu Dương này là vì bên ngoài có một rừng phong lớn, là thứ em gái bảo bối của anh yêu thích.
Tiếc là hôm nay Lý Nguyên Y không có nhàn hạ thoải mái thưởng thức lá phong mà là chạy một mạch, thầm nghĩ chỉ cần đi qua rừng phong này là có thể bắt xe rồi.
“Chạy cái gì mà chạy!”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới, ngực Lý Nguyên Y run lên, lập tức dừng chân, quay đầu lại…
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang dựa vào chiếc Ferrari màu xanh ngọc, ánh mặt trời xuyên qua rừng phong đỏ chiếu xuống khuôn mặt tuấn dật vô song của anh.
Lúc này, anh như được bao bọc bởi ánh sáng, cả người đột nhiên trở nên thần thánh. Gió nhẹ hiu hiu, cùng với vài chiếc lá đỏ bay lả tả rơi xuống trên vai anh, chỉ là một động tác nhỏ nhưng rơi vào mắt Lý Nguyên Y, lại giống như là phong cảnh đẹp nhất.
Lúc này Lý Nguyên Y như bị đổ thạch cao, cũng vừa khẽ động~~> cũng không động đậy. Tâm tư của cô phiêu dạt, cảnh trong mộng lại một lần nữa hiện lên rõ ràng trong đầu, vào giờ khắc này, cô có cảm giác người đàn ông kia chính là Đường Diệc Đình, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, tầm mắt không tự chủ đặt trên người anh, không dời.
Mãi đến khi anh đi tới trước mặt cô, cô mới hết thất thần, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Anh trở về từ bao giờ vậy?”
Giọng nói không giấu nổi sự vui sướng, mang theo chút hờn dỗi đặc biệt của cô gái nhỏ vào tai Đường Diệc Đình cực kỳ xuôi tai.
“Vừa mới quay về, qua đây đón em đi ăn sáng.” Khuôn mặt Đường Diệc Đình dịu dàng, xoa xoa đầu cô giống như xoa đầu cún con.
“Em đi làm muộn rồi, không có thời gian với anh.” Lý Nguyên Y nhìn đồng hồ thấy đã tám giờ rồi. Chín giờ cô còn có cuộc họp phải đi sớm.
“Chỉ là ăn bữa sáng thôi, rất nhanh, đảm bảo em sẽ không đến muộn.” Anh nói xong, mở cửa xe, ra hiệu cho cô đi vào.
Lý Nguyên Y cắn cắn cánh môi, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Xe liền khởi động rất nhanh.
Lý Nguyên Y ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, qua một hồi lầu, đột nhiên cảm thấy hơi buồn chán, ánh mắt không tự giác liếc về phía Đường Diệc Đình, cuối cùng dừng ở hình ảnh tay anh nắm vô lăng.
Tay của anh rất đẹp, ngón tay thon dài sạch sẽ, làm cho cô có cảm giác muốn nắm lấy. Trong đầu không kìm nổi lòng hiện lên hình ảnh bàn tay to của anh nắm lấy tay nhỏ bé của cô, một loại cảm giác hạnh phúc dần dần làn ra.
Nhưng nghĩ lại thực tế trước mặt, trái tim lại cô lạnh lẽo, dứt khoát không cho mình suy nghĩ thêm nữa.
Dọc theo đường đi, Đường Diệc Đình liên tiếp nhận được điện thoại của mọi người, ngay cả thời gian nói chuyện với cô cũng không có, chạy xe thằng đến một chiếc cổng có kiến trúc trang hoàng xa hoa mới dừng lại.
Đây là một khách sạn hội viên cao cấp, hai người vừa đi vào, quản lí khách sạn nhìn thấy Đường Diệc Đình, ánh mắt liền sáng lên, vội vàng cúi người chào hỏi: “Đường thiếu đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh. Trầm Thiểu, đưa ngài đây đến gian phòng ở lầu sáu, bên này xin mời.”
“Ừ, dẫn đường đi.” Đường Diệc Đình gật đầu, bàn tay to bá đạo giữ lấy bả vai Lý Nguyên Y, cô đang muốn tránh thoát lại anh gắt gao giữ lại, cuổi cùng chỉ có thể cam chịu số phận đi theo anh vào thang máy.
Quản lí khách sạn rất nhanh đã nhận ra Lý Nguyên Y. Thời gian trước “đại nhân vật ước hẹn”, người sáng suốt đều nhìn ra Đường thiếu cực kì hứng thú với Lý tiểu thư, không nghĩ tới hai người này lén lút, nhưng thật sự lại có không ít quan hệ.
Tin tức này nêu lộ ra ngoài, tuyệt đối sẽ là đề tài hấp dẫn, chẳng qua từ trước đến nay, chuyện tình của Đường Diệc Đình, truyền thông không dám viết bậy, mà người thông minh như hắn, đương nhiên cũng biết giữ mồm giữ miệng.
Thang máy “Đinh” một tiếng, tầng 6 mở ra, đi qua hành lang trang hoàng xa hoa, rốt cục cũng tới.
Lý Nguyên Y là một người đơn giản, luôn luôn không thích nơi quá xa hoa, quan niệm của cô, càng là phù hoa, càng là mê loạn, có điều cánh cửa mở ra, giờ phút này lại khiến cô tưởng niệm.
Cho dù là ai cũng không thể nghĩ đến, ở giữa phố xa náo nhiệt, khách sạn tráng lệ này lại có nơi trang nhã khác biệt như vậy. Cùng là một căn phòng, cũng không phải nói là yên tĩnh như trời đất. Mặc dù không có cầu nước nhỏ giống như thi tình họa ý, nhưng cũng có trăm hoa rực rỡ, thật giống chốn bồng lai.
Cơ hồ liếc mắt một cái, cô liền thích nơi này, nghĩ thầm, gió mát từ từ thổi tới, lại ngâm một bình trà ngon, thật vô cùng hài lòng.
“Rất thích nơi này sao?” Giọng nói trầm thấp khêu gợi của Đường Diệc Đình đột nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Lý Nguyên Y, cô ngẩng đầu ngó anh một cai, khẽ vuốt cằm: “Vâng, môi trường ở đây rất tốt.”
Nơi này đương nhiên là tốt. Gần như chiếm cả không gian tầng lầu, thiết kế trang hoàng, tất cả đều là theo sở thích yêu thích không khí trong lành của cô, đặc biệt vì cô thiết kế, hơn nữa chủ yếu nhất là không hướng ngoại.
Trước khi mang cô tới đây, Đường Diệc Đình luôn thấp thỏm bất an, tựa như mối tình đầu lúc người con trai lần đầu tiên tặng quà cho người con gái mình yêu mến, trong lòng vừa căng thẳng lại mong đợi. Mà hiện tại, nghe cô gật đầu khẳng định, cảm giác thỏa mãn không cần nói cũng biết.
“Nơi này cách chỗ làm của em rất gần, nếu thực sự thích, có thể thường xuyên đến đây.” Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông quét qua mặt cô một vòng, bắt gặp vài sợi tóc lộn xộn trên trán cô, anh không được lòng đưa tay giúp cô cài vào sau tai.
Trong lòng Lý Nguyên Y một hồi tê dại, lại lý trí có một chút cự tuyệt: “Không cần, đài truyền hình có nhà ăn.”
Ở đây tiêu phí làm cho người khác phải chép miệng, cô mới không nghĩ phô trương lãng phí như vậy.
Cô cự tuyệt đúng như trong dự đoán của anh, mặc dù có chút thất vọng nhưng Đường Diệc Đình lại không biểu hiện ra ngoài, giúp cô múc một chén cháo tổ yến, đối đãi giống như với đứa trẻ, dặn dò cô: “Uống từ từ, em còn mười lăm phút để dùng cơm.”
“Công ty của anh xảy ra vấn đề sao?” Sau khi Lý Nguyên Y đã uống vài ngụm cháo, đột nhiên nhớ tới vừa rồi anh nói chuyện điện thoại ở trên xe, hình như có nhắc tới trung tâm thương mại của thành phố H, nhịn không được nhiều chuyện hỏi một câu.
Không ngờ cô sẽ chủ động hỏi về công việc của mình, đôi mắt thâm thúy của Đường Diệc Đình thoáng vài tia kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy cô vội vàng lắc lắc đầu: “Thật ngại, là em nhiều chuyện rồi, bí mật thương nghiệp, sao có thể nói với em được.”
Khóe môi Đường Diệc Đình khẽ nhếch lên, đưa tay ôm bả vai của cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút hài hước: “Ngay cả người cũng cho em, còn có bí mật nào không thể cho em?”
“Dừng, ai muốn người của anh.” Cô hơi trề môi, rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Người đàn ông bật cười, không nhịn được trộm lấy mùi hương bên khóe môi cô, nhân lúc cô tức giận liền mở miệng: “Đầu tư trung tâm thương mại ở thành phố H xảy ra một chút vấn đề. Buổi tiệc ngôi sao long trọng ngày hôm sau anh sẽ tham dự, có muốn đi cùng không?”
Lý Nguyên Y vừa nghe, tròng mắt đen lúng liếng chuyển chuyển, sau buổi tiệc ngôi sao long trọng vừa vặn là cuối tuần, cô có thời gian, chỉ là…
“Nhưng em lại không thể giúp được gì?”
“Buổi tối làm cô gái ấm áp của anh là được! Anh nắm cằm của cô, khóe mắt chân mày lúc này tỏ ra vui vẻ, phong tình vô hạn.
Lý Nguyên Y cảm giác tim của mình đập mỗi lúc một nhanh liền đưa tay đánh lên mặt anh, giận dữ mắng mỏ: “Nghĩ hay quá nhỉ, em mới không đi!”
“Không đi thật?” Đường Diệc Đình nhướng mày, đôi mắt thâm thúy xẹt qua nét u ám, “Bậc thầy quốc tế nổi danh An Đông Ni tọa đàm, em không muốn nghe sao?”
Quả thật, sau khi cô gái nào đó nghe thấy tên An Đông Ni, đôi mắt đen lúng liếng, trong nháy mắt phát sáng, tại thời khắc này, cô thậm chí vô tình cầm lấy tay Đường Diệc Đình, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy mong đợi: “Người đó thật sự ở thành phố H sao? Em muốn đi.”
An Đông Ni a!
Nếu như nói nam thần của Lê Lâm là Lục Tuyển Thần thì nam thần của Lý Nguyên Y tuyệt đối chính là An Đông Ni. Đó là người dẫn chương trình có thành tựu trong lịch sử truyền hình quốc tế, phàm là chương trình qua tay ông đều đạt được tỉ lệ người xem siêu cao, còn người dẫn chương trình mà ông bồi dưỡng, cũng đều trở thành những người nổi danh quốc tế. Ông ấy với cô mà nói, chính là nhân vật truyền kỳ, là thần tượng xa không với tới.
“Nhưng mà anh thay đổi chủ ý rồi.” Lần đầu tiên thấy cô ở trước mặt anh có bộ dạng hưng phấn như vậy, nhưng lại là vì người đàn ông khác, tuy nói người đó đủ tuổi để làm cha cô, nhưng Đường Diệc Đình vẫn không nhịn được ăn dấm.
“Anh sao có thể như vậy?” Lý Nguyên Y nóng nảy.
“Tại sao lại không thể?” Anh không đáp mà hỏi ngược lại.
“Anh - -.” Lý Nguyên Y kiềm chế, cắn cắn môi, cuối cùng dứt khoát thay đổi tính tình, “Em không thèm để ý tới anh nữa.”
Đường Diệc Đình lắc đầu, bất đắc dĩ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Mau uống cháo đi, không lại đi làm muộn.”
“Vậy anh đồng ý mang em đi.”
“Ấm áp sao?”
“Không ấm áp!”
“Vậy thì đừng gặp An Đông Ni nữa.”
“Đường Diệc Đình - -.”
…
Sau khi cơm nước xong, Đương Diệc Đình nhanh chóng lái xe đến đài truyền hình.
“Đến rồi.” Thấy Lý Nguyên Y nhắm mắt lại ngủ, anh không nhịn được bí mật đưa tay vuốt vuốt lông mi dài của cô.
Lý Nguyên Y khẽ mở mắt, lúc nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, ánh mắt chợt thoáng qua chút kinh hoàng, vội vàng thúc giục anh: “Sao anh lại dừng ở trước cửa đài truyền hình, nhanh lên, chạy đến đầu đường phía trước đi.”
Trời ạ, bây giờ đang là giờ cao điểm, anh lại đi chiếc xe thể thao số lượng có hạn, cả thành phố A chỉ có một chiếc, có người cố ý điều tra sẽ biết anh là Đường thiếu. Nếu bị đồng nghiệp nhìn thấy cô bước từ trong xe ra, cô sẽ hết đường chối cãi.
“Em không phải đang vội sao?” Đường Diệc Đình thấy bộ dáng cô nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, mày rậm khẽ cau lại, trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái.
Lý Nguyên Y lo lắng nhìn đồng hồ, tám giờ năm mươi phút, thời gian thật gấp rút!
Quên đi, vẫn là nên đi xuống.
Nghĩ vậy, cô cắn môi, cuối cùng ôm tâm lý may mắn mở cửa xe lại nhanh mắt nhìn thấy cách đó không xa có người chậm rãi mở cửa xe, đúng là Tô Tâm Lôi, sợ tới mức vội vàng đóng kín cửa xe một lần nữa, quay đầu, giọng nói thúc giục: “Nhanh lên, dừng ở đầu đương phía trước, làm ơn làm ơn?”
Nếu không đi, bị Tô Tâm Lôi phát hiện, chỉ sợ lại bị châm chọc khiêu khích một phen. Cô không phải sợ Tô Tâm Lôi, chỉ không muốn phiền phức mà thôi.
Thấy cô gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, Đường Diệc Đình bất giác mỉm cười, ung dung mở miệng: “Vậy phải xem thành ý của em.”
“Anh muốn thành ý?” Lý Nguyên Y tức giận trừng mắt liếc anh một cái, ở trước mặt người ngoài trước sau tao nhã ung dung, ở trước mặt anh, mỗi lần đều không còn sót lại chút gì.
“Thứ sáu tuần này, em làm bạn gái của anh, tham dự buổi tiệc ngôi sao long trọng.” Ngày đó, không chỉ là ngày kỷ niệm tròn mười năm sáng lập tập đoàn Star, lại là ngày quỹ JYX thành lập được năm năm, thời điểm quan trọng như vậy, anh đương nhiên hy vọng có thể cùng chia sẻ với cô.
“Không được!” Lý Nguyên Y lắc đâì, trực tiếp cự tuyệt. Cô bây giờ là bí mật lén lút cùng anh kết giao, nếu nghênh ngang đi đến buổi tiệc ngôi sao long trọng, không may truyền đến tai anh cả…
Chao ôi, thật buồn bực mà!
“Vậy thì không có biện pháp rồi.” Đường Diệc Đình thấy thế, lười nhác trả lời, thân thể cao to phút chốc tiến tới, rất dễ dàng vòng qua cô, mở cửa xe ra.
“Này, anh…” Lý Nguyên Y không ngờ anh lại xấu xa như vậy, mắt thấy Tô Tâm Lôi đã lái xe tới, cô cắn răng, tay chân lanh lẹ đóng cửa lại, không nghĩ nhiều, toàn bộ thân thể bổ nhào về phía anh, trực tiếp vùi mặt trước ngực anh, nghiến răng nhiến lợi: “Lái xe nhanh lên.”
“Hừ…” Đường Diệc Đình thở dốc vì kinh ngạc, đột nhiên ôm được ôn hương nhuyễn ngọc, làm anh trong nháy mắt lòng thầm nhộn nhào, không thể không thừa nhận, cô gái nhỏ của anh rất có bản lãnh trêu chọc anh, giống như bây giờ, tuy là vô tình nhưng lại hơn bất kỳ thủ đoạn nào.
/84
|