Ánh mắt thâm sâu dừng trên mái tóc đen nhánh của cô đảo qua một vòng, một bộ phận nào đó trên cơ thể trở nên cứng ngắc, anh quyết tâm gạt đi khát vọng mãnh liệt muốn cô, dẫm mạnh chân ga chiếc xe thể thao xa hoa, đi mất.
Xe ở gần đài truyền hình rẽ mấy vòng, cuối cùng dừng cách cửa sau không xa trên đường nhỏ.
“Yêu thích em trai của anh như vậy, có phải nên tìm một chỗ cho em xem thử hay không?”
Giọng nói của người đàn ông tựa tiếu phi tiếu, từ trên đỉnh đầu truyền đến rõ ràng, Lý Nguyên Y không nói gì, âm thầm cắn chặt hàm răng trắng, rõ ràng là anh đè lại không để cho cô đứng dật, anh đang lái xe, cô sợ gặp sự cô nên không có giãy giụa, hiện tại lại đổ cho cô ăn đậu phụ của anh?
Quên đi, quân tử không chấp nhặt với tiểu nhân, cô lười lý luận với anh!
Nghĩ tới đây, Lý Nguyên Y hít một hơi thật sâu, thuận tay chải chải đầu tóc hơi rối: “Em đi đây, bye bye!”
Cô vừa nói xong, đang định mở cửa xe, anh lại đột nhiên mở miệng: “Đừng quên buổi lễ ngôi sao long trọng.”
“Đến lúc đó khác nói.” Lý Nguyên Y không dám quả quyết cự tuyệt lần nữa, tuy nói chung đụng cùng anh chưa lâu, nhưng tính tình của anh, cô vẫn hiểu một chút, đối với loại thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) như Đường Diệc Đình, muốn có được thì nhất định nghĩ mọi cách để đạt được, cho nên cô đành phải dùng chiến thuật vòng vo, có thể kéo dài thêm một ngày thì là một ngày, dù sao đến lúc đó cô chính là tuyệt đối không đi.
Đường Diệc Đình ngược lại không ép cô, ân cần giúp cô mở cửa xe, ở phía sau đợi cô đứng vững anh mới rời đi.
Thực ra, rất nhiều chuyện, đều nghiệm chứng một đạo lý, đó chính là người tính không bằng trời tính! Trước thời khắc cử hành buổi lễ ngôi sao long trọng, Tô Lâm Lôi đột nhiên bị thương, trẹo chân, không thể đi cùng người chủ trì. Cuổi cùng Lý Nguyên Y không còn cách nào, được Lucy khuyên bảo, vẫn là gật đầu tiếp nhận công tác.
****
Trong biệt thử trên đảo ở Nam Thái Bình Dương, người đàn ông anh tuấn ngồi trên sô pha không yên lòng xoay xoay chơi đùa chiếc cốc lưu ly trong tay.
Lúc này, di động ở phòng bên cạnh vang lên, hăn nhếch môi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra nét dịu dàng như ngọc, tạo ra đường cong khiến người khác sợ hãi: “Sự việc làm được thế nào rồi?”
“Ông chủ, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa. Chúng ta đã động tay động chân vào thủy tinh cầu ở buổi kỷ niệm 10 năm của tập Stars, Đường Diệc Đình chỉ cần vừa chạm vào, không chết cũng phải tàn phế.” Lúc đối phương hồi báo tin này, rõ ràng có chút dương dương tự đắc.
“Rất tốt!” Người đàn ông cười lạnh: “Chúng ta sẽ chờ ngày này tới. Ha ha!”
…
Rất nhanh đã đến ngày đó.
Sân khấu được dựng tại trung tâm hội nghị lớn nhất ở thành phố A, có thể chứa được hơn một nghìn người.
Buổi tối hôm đó, tất cả mọi người trang phục lộng lẫy đều có mặt, hình thức vô cùng đẹp.
Theo tiếng âm nhạc mở màn kết thúc, Lý Nguyên Y tựa như tiên nữ, phong thái yểu điệu đứng giữa sân khấu, thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tiếng vỗ tay như sấm bỗng nhiên vang lên, tiếng huýt sáo cũng nối liền không dứt, hết sức hiển nhiên, mọi người đều vì sự xuất hiện của cô mà điên cuồng.
Đường Diệc Đình ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt thâm thúy không hề chớp, dừng trên ngườ cô không cách nào rời đi.
Cô mặc bộ váy dài màu trắng, thiết kế vừa vặn, phác họa rõ dáng người xinh đẹp của cô, bên hông lại có một chiếc nơ con bướm càng làm người phụ nữ được miêu tả mười phần dịu dàng như nước.
Chỉ thấy cô hướng về người xem cười nhạt một tiếng, phong thái hào phóng, đoạn trang ưu nhã, tài trí của cô, ở trước mặt anh thật linh động đáng yêu, phong cách hoàng toàn khác nhau, nhưng mỗi một mặt cũng có thể vừa đúng chiếm được trái tim của anh, làm anh không cách nào để tâm tới
Xe ở gần đài truyền hình rẽ mấy vòng, cuối cùng dừng cách cửa sau không xa trên đường nhỏ.
“Yêu thích em trai của anh như vậy, có phải nên tìm một chỗ cho em xem thử hay không?”
Giọng nói của người đàn ông tựa tiếu phi tiếu, từ trên đỉnh đầu truyền đến rõ ràng, Lý Nguyên Y không nói gì, âm thầm cắn chặt hàm răng trắng, rõ ràng là anh đè lại không để cho cô đứng dật, anh đang lái xe, cô sợ gặp sự cô nên không có giãy giụa, hiện tại lại đổ cho cô ăn đậu phụ của anh?
Quên đi, quân tử không chấp nhặt với tiểu nhân, cô lười lý luận với anh!
Nghĩ tới đây, Lý Nguyên Y hít một hơi thật sâu, thuận tay chải chải đầu tóc hơi rối: “Em đi đây, bye bye!”
Cô vừa nói xong, đang định mở cửa xe, anh lại đột nhiên mở miệng: “Đừng quên buổi lễ ngôi sao long trọng.”
“Đến lúc đó khác nói.” Lý Nguyên Y không dám quả quyết cự tuyệt lần nữa, tuy nói chung đụng cùng anh chưa lâu, nhưng tính tình của anh, cô vẫn hiểu một chút, đối với loại thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) như Đường Diệc Đình, muốn có được thì nhất định nghĩ mọi cách để đạt được, cho nên cô đành phải dùng chiến thuật vòng vo, có thể kéo dài thêm một ngày thì là một ngày, dù sao đến lúc đó cô chính là tuyệt đối không đi.
Đường Diệc Đình ngược lại không ép cô, ân cần giúp cô mở cửa xe, ở phía sau đợi cô đứng vững anh mới rời đi.
Thực ra, rất nhiều chuyện, đều nghiệm chứng một đạo lý, đó chính là người tính không bằng trời tính! Trước thời khắc cử hành buổi lễ ngôi sao long trọng, Tô Lâm Lôi đột nhiên bị thương, trẹo chân, không thể đi cùng người chủ trì. Cuổi cùng Lý Nguyên Y không còn cách nào, được Lucy khuyên bảo, vẫn là gật đầu tiếp nhận công tác.
****
Trong biệt thử trên đảo ở Nam Thái Bình Dương, người đàn ông anh tuấn ngồi trên sô pha không yên lòng xoay xoay chơi đùa chiếc cốc lưu ly trong tay.
Lúc này, di động ở phòng bên cạnh vang lên, hăn nhếch môi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra nét dịu dàng như ngọc, tạo ra đường cong khiến người khác sợ hãi: “Sự việc làm được thế nào rồi?”
“Ông chủ, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa. Chúng ta đã động tay động chân vào thủy tinh cầu ở buổi kỷ niệm 10 năm của tập Stars, Đường Diệc Đình chỉ cần vừa chạm vào, không chết cũng phải tàn phế.” Lúc đối phương hồi báo tin này, rõ ràng có chút dương dương tự đắc.
“Rất tốt!” Người đàn ông cười lạnh: “Chúng ta sẽ chờ ngày này tới. Ha ha!”
…
Rất nhanh đã đến ngày đó.
Sân khấu được dựng tại trung tâm hội nghị lớn nhất ở thành phố A, có thể chứa được hơn một nghìn người.
Buổi tối hôm đó, tất cả mọi người trang phục lộng lẫy đều có mặt, hình thức vô cùng đẹp.
Theo tiếng âm nhạc mở màn kết thúc, Lý Nguyên Y tựa như tiên nữ, phong thái yểu điệu đứng giữa sân khấu, thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tiếng vỗ tay như sấm bỗng nhiên vang lên, tiếng huýt sáo cũng nối liền không dứt, hết sức hiển nhiên, mọi người đều vì sự xuất hiện của cô mà điên cuồng.
Đường Diệc Đình ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt thâm thúy không hề chớp, dừng trên ngườ cô không cách nào rời đi.
Cô mặc bộ váy dài màu trắng, thiết kế vừa vặn, phác họa rõ dáng người xinh đẹp của cô, bên hông lại có một chiếc nơ con bướm càng làm người phụ nữ được miêu tả mười phần dịu dàng như nước.
Chỉ thấy cô hướng về người xem cười nhạt một tiếng, phong thái hào phóng, đoạn trang ưu nhã, tài trí của cô, ở trước mặt anh thật linh động đáng yêu, phong cách hoàng toàn khác nhau, nhưng mỗi một mặt cũng có thể vừa đúng chiếm được trái tim của anh, làm anh không cách nào để tâm tới
/84
|