Hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng tất cả mọi người đều thức dậy, lục tục dọn dẹp mọi thứ, thứ gì mang theo được đều mang theo, tập trung ở đại sảnh chờ thủ lĩnh nói xuất phát sẽ xuất phát, chỉ có điều Ngũ Nam thủ lĩnh cứ chần chờ chưa đi. Ngũ Nam xoa xoa trán, gọi Thẩm Lan.
“Thẩm Lan, cô đi nấu một ít cháo khoai và làm một ít thức ăn mặn để mọi người ăn sáng dù sao thịt chúng ta cũng không thể bảo quản lâu được, hôm nay xuất phát trễ một tý.”
Thẩm Lan nhìn nhìn trong đám người, thì ra là bốn người đó còn chưa xuống, có vẻ thủ lĩnh đang đợi họ, cô tin tưởng thủ lĩnh sẽ không làm gì bất lợi cho đội ngũ nhưng lại không thích thủ lĩnh dung túng cho mấy người họ. Bất mãn thì bất mãn, Thẩm Lan cũng im lặng đi làm việc, cô là một người biết thân biết phận.
Ngạo Thiên Khải từ khi bên ngoài lục đục thức dậy cũng đã tỉnh nhưng nhìn thấy Ngạo Vũ Băng ngủ ngon lành thì không nỡ gọi dậy, lâu lắm mới thấy bảo bối nhà họ ngủ ngon vậy, hắn liền dứt khoác nhắm mắt tu luyện, Ngạo Thiên Hoành bên kia thấy Mộ Hàn Vũ ngóc đầu dậy gọi ba người thì trực tiếp dùng dị năng sóng âm cản âm thanh cùa Mộ Hàn Vũ lại, xoay người ôm lấy Ngạo Vũ Băng ngủ tiếp.
Mộ Hàn Vũ cảm nhận được Ngạo Thiên Hoành sử dụng dị năng, mà mỗi lần như vậy chỉ có một mục đích là ngắn cái miệng của cậu lại, Mộ Hàn Vũ ngoan ngoãn ngồi một chỗ tu luyện, cậu không được sung sướng như mấy người kia, kể cả nằm cũng có thể tu luyện. Mộ Hàn Vũ cũng vừa trở thành dị năng giả cấp một vài ngày trước mà thôi, chưa thể làm gì nhiều, chỉ có thể đơn giản thao túng vài đồ vật.
Tới khi ánh sáng tràn ngập gian phòng thì Ngạo Vũ Băng mở mở ra đôi mắt tràn ngập sương mù, ngủ thật tốt a~ Nhưng khi nhìn thấy trời sáng trưng như vậy thì hết hồn bật dậy, đáng lý giờ này họ nên xuất phát rồi chứ, vậy mà còn ngủ ở đây.
Ngạo Thiên Khải nhìn Ngạo Vũ Băng ngồi dậy lấy dụng cụ vệ sinh răng miệng từ Linh Phủ ra thì nhanh chóng tiếp nhận, vệ sinh sạch sẽ rồi ra ngoài, dù không tắm thì họ cũng không thể chịu được mùi hôi phát ra từ miệng được.
Chưa đầy hai phút sau tất cả đều xong xuôi, bốn người vội vã đi xuống đại sảnh, họ thật sự đi rất nhanh nhưng trong mắt người khác lại trở nên tràn đầy lịch lãm và quý phái, thật không biết trong đầu mấy người này nghĩ gì nữa. Cũng bới vì vậy nhiều người sinh ra không thích bốn người Ngạo Vũ Băng, nghĩ rằng bốn người Ngạo Vũ Băng ỷ vào mình có thực lực mà lên mặt.
Nhìn thấy mọi người đều đã ăn uống xong thì Ngạo Vũ Băng tiến đến trước mặt Ngũ Nam, nhẹ giọng xin lỗi.
“Thật là ngại quá, đầu trọc ca, hôm nay em dậy trễ, xin lỗi huynh rất nhiều, chúng ta xuất phát thôi.”
Ngũ Nam thấy mọi người đều hành trang tươm tất thì gật đầu hạ lệnh xuất phát, nếu đi với tốc độ hôm qua thì chắc tầm hai ba giờ chiều sẽ tới quảng trường, trưa nay tốt nhất là tìm một chỗ nghỉ ngơi bàn bạc với mọi người trong đoàn mới được.
Từng chiếc xe chạy ra khỏi khách sạn, giữa một thành phố chết chỉ có xác sống lởn vởn, mấy chiếc xe trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, bay vun vút vun vút trên đường nhựa, bất chấp phía trước là gì đều đâm thẳng tiến tới, cứ như biểu tượng của những đoàn xe không kính thời còn chiến tranh, kiên cường bất khuất. (lạy trời, viết truyện mà tưng tưng viết cả cái này luôn)
Khi đoàn xe gần tới quảng trường thì đổ lại tại một trạm xăng hẻo lánh, xung quanh chỉ toàn là đất hoang, rất tiện lợi cho việc quan sát, nhiều thành viên cũng từ trên xe đi xuống, chạy về phía chứa xăng nhìn nhìn, chọc chọc một lát rồi chữi ầm lên.
“Má nó, một tý xăng cũng không để lại, cái bọn bất lương này.”
Thời mạt thế nói lên câu này thì hơi kỳ cục một tý, làm gì có ai ngại xăng ít mà không mang theo hết nhưng bọn họ đúng là có tư cách để nói câu này vì lần nào lấy hàng hóa họ cũng để lại một ít, chừa cho người sau tới có thể lấy. Đặc trường hợp là bọn họ, liều mạng tìm tới một cửa hàng hay siêu thị má phát hiện ở đó rỗng tuếch thì sẽ ra sao?
Ngũ Nam thấy vậy thì im lặng không nói gì, lặng lẽ gặm mì gói, Ngũ Nam nhìn nhìn xung quanh cảm thấy không có dự cảm bất hảo nào cho nên kêu tất cả mọi người xuống xe nghỉ ngơi.
“Mọi người xuống xe hết đi, cẩn thận một chút, ăn uống đầy đủ đừng tiết kiệm, một lát sẽ phải ác chiến, ăn no mới có sức giết tang thi còn không thì chết cũng không phải làm con ma đói, tốt, một tiếng nữa xuất phát.”
Thẩm Lan là một người phụ nữ rất đảm đang, lo lắng phần hậu cần không có gì để chê, cô mang những gói bích quy phát cho thanh niên trai tráng, bánh bao trắng cho trẻ nhỏ và người già còn phụ nữ như cô thì lặng lẽ gặm mì gói. Không ai phản đói việc chia thức ăn cả.
Bên kia Ngũ Nam và những dị năng giả lại họp bàn với nhau, bọn họ cần phải có một chiến lượt thích hợp, nói là chiến lượt cho vui vậy thôi chứ cứ xông lên mà đánh thôi, chỉ có điều là ai đánh trước mới tốt và dự tính những tình huống bất chợt ngoài ý muốn, cuộc họp bàn này kéo dài hơn nửa tiếng, chiến lượt được vạch ra cũng không tệ. Nửa tiếng còn lại, mọi người giải tán ăn chút gì đó, nhắm mắt một chút rồi lên xe tiến tới quảng trường trung tâm của thành phố!
“Thẩm Lan, cô đi nấu một ít cháo khoai và làm một ít thức ăn mặn để mọi người ăn sáng dù sao thịt chúng ta cũng không thể bảo quản lâu được, hôm nay xuất phát trễ một tý.”
Thẩm Lan nhìn nhìn trong đám người, thì ra là bốn người đó còn chưa xuống, có vẻ thủ lĩnh đang đợi họ, cô tin tưởng thủ lĩnh sẽ không làm gì bất lợi cho đội ngũ nhưng lại không thích thủ lĩnh dung túng cho mấy người họ. Bất mãn thì bất mãn, Thẩm Lan cũng im lặng đi làm việc, cô là một người biết thân biết phận.
Ngạo Thiên Khải từ khi bên ngoài lục đục thức dậy cũng đã tỉnh nhưng nhìn thấy Ngạo Vũ Băng ngủ ngon lành thì không nỡ gọi dậy, lâu lắm mới thấy bảo bối nhà họ ngủ ngon vậy, hắn liền dứt khoác nhắm mắt tu luyện, Ngạo Thiên Hoành bên kia thấy Mộ Hàn Vũ ngóc đầu dậy gọi ba người thì trực tiếp dùng dị năng sóng âm cản âm thanh cùa Mộ Hàn Vũ lại, xoay người ôm lấy Ngạo Vũ Băng ngủ tiếp.
Mộ Hàn Vũ cảm nhận được Ngạo Thiên Hoành sử dụng dị năng, mà mỗi lần như vậy chỉ có một mục đích là ngắn cái miệng của cậu lại, Mộ Hàn Vũ ngoan ngoãn ngồi một chỗ tu luyện, cậu không được sung sướng như mấy người kia, kể cả nằm cũng có thể tu luyện. Mộ Hàn Vũ cũng vừa trở thành dị năng giả cấp một vài ngày trước mà thôi, chưa thể làm gì nhiều, chỉ có thể đơn giản thao túng vài đồ vật.
Tới khi ánh sáng tràn ngập gian phòng thì Ngạo Vũ Băng mở mở ra đôi mắt tràn ngập sương mù, ngủ thật tốt a~ Nhưng khi nhìn thấy trời sáng trưng như vậy thì hết hồn bật dậy, đáng lý giờ này họ nên xuất phát rồi chứ, vậy mà còn ngủ ở đây.
Ngạo Thiên Khải nhìn Ngạo Vũ Băng ngồi dậy lấy dụng cụ vệ sinh răng miệng từ Linh Phủ ra thì nhanh chóng tiếp nhận, vệ sinh sạch sẽ rồi ra ngoài, dù không tắm thì họ cũng không thể chịu được mùi hôi phát ra từ miệng được.
Chưa đầy hai phút sau tất cả đều xong xuôi, bốn người vội vã đi xuống đại sảnh, họ thật sự đi rất nhanh nhưng trong mắt người khác lại trở nên tràn đầy lịch lãm và quý phái, thật không biết trong đầu mấy người này nghĩ gì nữa. Cũng bới vì vậy nhiều người sinh ra không thích bốn người Ngạo Vũ Băng, nghĩ rằng bốn người Ngạo Vũ Băng ỷ vào mình có thực lực mà lên mặt.
Nhìn thấy mọi người đều đã ăn uống xong thì Ngạo Vũ Băng tiến đến trước mặt Ngũ Nam, nhẹ giọng xin lỗi.
“Thật là ngại quá, đầu trọc ca, hôm nay em dậy trễ, xin lỗi huynh rất nhiều, chúng ta xuất phát thôi.”
Ngũ Nam thấy mọi người đều hành trang tươm tất thì gật đầu hạ lệnh xuất phát, nếu đi với tốc độ hôm qua thì chắc tầm hai ba giờ chiều sẽ tới quảng trường, trưa nay tốt nhất là tìm một chỗ nghỉ ngơi bàn bạc với mọi người trong đoàn mới được.
Từng chiếc xe chạy ra khỏi khách sạn, giữa một thành phố chết chỉ có xác sống lởn vởn, mấy chiếc xe trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, bay vun vút vun vút trên đường nhựa, bất chấp phía trước là gì đều đâm thẳng tiến tới, cứ như biểu tượng của những đoàn xe không kính thời còn chiến tranh, kiên cường bất khuất. (lạy trời, viết truyện mà tưng tưng viết cả cái này luôn)
Khi đoàn xe gần tới quảng trường thì đổ lại tại một trạm xăng hẻo lánh, xung quanh chỉ toàn là đất hoang, rất tiện lợi cho việc quan sát, nhiều thành viên cũng từ trên xe đi xuống, chạy về phía chứa xăng nhìn nhìn, chọc chọc một lát rồi chữi ầm lên.
“Má nó, một tý xăng cũng không để lại, cái bọn bất lương này.”
Thời mạt thế nói lên câu này thì hơi kỳ cục một tý, làm gì có ai ngại xăng ít mà không mang theo hết nhưng bọn họ đúng là có tư cách để nói câu này vì lần nào lấy hàng hóa họ cũng để lại một ít, chừa cho người sau tới có thể lấy. Đặc trường hợp là bọn họ, liều mạng tìm tới một cửa hàng hay siêu thị má phát hiện ở đó rỗng tuếch thì sẽ ra sao?
Ngũ Nam thấy vậy thì im lặng không nói gì, lặng lẽ gặm mì gói, Ngũ Nam nhìn nhìn xung quanh cảm thấy không có dự cảm bất hảo nào cho nên kêu tất cả mọi người xuống xe nghỉ ngơi.
“Mọi người xuống xe hết đi, cẩn thận một chút, ăn uống đầy đủ đừng tiết kiệm, một lát sẽ phải ác chiến, ăn no mới có sức giết tang thi còn không thì chết cũng không phải làm con ma đói, tốt, một tiếng nữa xuất phát.”
Thẩm Lan là một người phụ nữ rất đảm đang, lo lắng phần hậu cần không có gì để chê, cô mang những gói bích quy phát cho thanh niên trai tráng, bánh bao trắng cho trẻ nhỏ và người già còn phụ nữ như cô thì lặng lẽ gặm mì gói. Không ai phản đói việc chia thức ăn cả.
Bên kia Ngũ Nam và những dị năng giả lại họp bàn với nhau, bọn họ cần phải có một chiến lượt thích hợp, nói là chiến lượt cho vui vậy thôi chứ cứ xông lên mà đánh thôi, chỉ có điều là ai đánh trước mới tốt và dự tính những tình huống bất chợt ngoài ý muốn, cuộc họp bàn này kéo dài hơn nửa tiếng, chiến lượt được vạch ra cũng không tệ. Nửa tiếng còn lại, mọi người giải tán ăn chút gì đó, nhắm mắt một chút rồi lên xe tiến tới quảng trường trung tâm của thành phố!
/32
|