Cả đoàn xe tiến về quảng trường trung tâm, càng gần quảng trường càng nhiều tang thi, dù sao mạt thế bình nổ vào ngày giáng sinh, mọi người đều ra quảng trường tản bộ hoặc chụp hình chung với mọi người. Số lượng tang thi ngày càng dày đặc làm cho các thành viên trong đoàn xe cảm thấy áp lực rất lớn nhưng không một ai trong họ lên tiếng kháng nghị cả.
Cứ đi được tầm hai trăm mét là đoàn xe phải dừng lại một lần xuống xe chém giết tang thi, trong lúc đó có người quyết tâm đi theo đoàn đội sống chết tới cùng, có người tâm ý xoay chuyển bỏ trốn khỏi đoàn xe. Đi chưa đầy hai canh giờ mà cả đoàn xe đã vơi đi một phần ba số người, có người là bỏ trốn, có người là bị tang thi cào trúng tự mình xông thẳng vào bầy tang thi chém giết điên cuồng. Họ hy vọng trong lúc họ còn được một chút lý trí có thể giết càng nhiều tang thi hơn nữa, dù con số đó không thấm là bao so với cả đàn tang thi to lớn này nhưng họ mong rằng, một con tang thi ngã xuống là người thân của họ có thể tranh thủ sống thêm một tý.
Cả đoàn người điên cuồng xông vào quảng trường, làm cả bọn bất ngờ là ở giữa quảng trường không có một con tang thi nào tới gần, cả đoàn đều cảm thấy họ đã tìm được đường sống trong chỗ chết, liều mạng chạy vào giữa quảng trường.
Sau khi xác định tang thi thật sự không có tiến vào phạm vi của bọn họ thì thở phào ngồi phịch xuống đất, cười ha hả, họ cười như điên, nếu ngày xưa có lẽ bọn họ không bao giờ hiểu được cảm giác này, còn sống thật tốt, nhất là sống bằng chính bản lĩnh của mình.
Trong khi mọi người thả lỏng bản thân thì Ngũ Nam và Ngạo Vũ Băng đều tiến về một phía đó là đài phun nước ở trung tâm quảng trường, có một loại năng lượng đang kêu gọi họ. Đứng trước đài phun nước Ngạo Vũ Băng im lặng nắm chặt thanh nhuyễn kiếm trong tay (giải thích một tý, những lúc tang thi quá đông Ngạo Vũ Băng lựa chọn sử dụng kiếm để chiến đấu, vì roi không thích hợp để tàn sát trong chớp mắt).
Thương Hy và ba người Ngạo Thiên Khải đi theo mờ mịt nhìn Ngũ Nam và Ngạo Vũ Băng đứng im ở đó, họ không biết hai người kia tại sao lại im lặng đứng đó, nhưng cũng không quấy rầy. Ngạo Vũ Băng nhìn Ngũ Nam một cái rồi rảo bước về phía trước, đài phun nước lúc này đã không còn hoạt động nữa rồi cho nên Ngạo Vũ Băng chỉ cần nhảy một cái đã đứng phía trên vòi phun. Cô đưa tay nhặt lấy một mảnh đá màu đỏ ở đó rồi nhảy ra khỏi đài.
Đúng lúc này, ở một phía bầy tang thi lại tiến gần thêm vài bước, và phía ngược lại chúng nó lại ra xa vài bước, làm một số đội viên sợ hết hồn, có người xém tý nữa là đứng tim luôn. Ngạo Vũ Băng nhìn nhìn một tý rồi mở miệng.
“Vì viên đá này nên đám tang thi không dám lại gần, từ trong viên đá tỏa ra một loại lực lượng làm cho đám thi cảm thấy e ngại, bán kính ảnh hưởng tầm một trăm mét, nhưng loại lực lượng này không phải là vô hạn, xem ra chúng nó cũng gần hết rồi, theo tình trạng này chắc sẽ cầm cự được một tuần nữa.”
Ngũ Nam di chuyển về phía Ngạo Vũ Băng nhìn một cái, viên đá này ngoại trừ màu đỏ hơi bắt mắt ra hình như còn có một thứ gì đó đang dao động. Ngũ Nam cảm thấy lời nói của Ngạo Vũ Băng có tính chân thật rất cao nên thở dài một cái.
“Phải chi nó có tác dụng lâu thật lâu thì tốt biết mấy.”
Ngạo Vũ Băng nghe Ngũ Nam nói vậy thì cười cười, đem viên đá bỏ xuống đất rồi từ ba lô lấy ra vài viên linh thạch nát vụn, bày ra một phòng hộ trận mini. “Cái gì cũng có cái giá của nó, tốt rồi, nghỉ ngơi thôi, trong những ngày này chúng ta sẽ tận dụng công kích từ xa giết bớt đám tang thi này.”
Ngũ Nam nhìn Ngạo Vũ Băng đặt lung tung mấy hòn đá thì nhíu nhíu mày, chẳng lẽ đây là trận pháp trong truyền thuyết, Ngũ Nam vì để khẳng định ý nghĩ của mình mà đưa tay vào phạm vi bố trí, quả nhiên có một bình chướng vô hình ngăn chặn lại. Đúng là thế giới còn rất nhiều chuyện phản khoa học, bất quá việc tang thi xuất hiện đã phản khoa học lắm rồi, dù có nói sau này động thực vật tiến hóa hắn cũng sẽ không kinh ngạc nữa.
Nếu đám người Ngạo Vũ Băng mà biết được suy nghĩ của Ngũ Nam thì chắc chắn sẽ bật ngón cái khen một câu: “Quả đúng là người có dị năng trực giác.”
Sau khi an bày ổn thỏa cả đám người mang rượu từ trong xe vật tư ra, ai nấy cũng cầm một chén uống thật sảng khoái, nếu lần này thuận lợi thì bọn họ sẽ thoát khỏi cái chết còn không thì tặng một mạng này cho tang thi, tốt nhất là nên uống một lần thật tốt.
Ngạo Thiên Khải cũng cầm ly rượu uống, tựa lưng vào thành đài phun nước nhìn mọi người xung quanh.
“Thật không dám tưởng rằng chúng ta có ngày ngồi giữa một bầy tang thi như thế này uống rượu.”
Một đội viên khác ngồi gần đó nghe được thì cũng cười sang sảng, truyền lại lời của Ngạo Thiên Khải, cả đoàn người bèn cười vang lên. Sau khi uống rượu xong cả đoàn người bắt đầu lục tục đi giết tang thi, lần này giết tang thi thật sự rất thoải mái, tang thi cứ như không cảm nhận được mùi máu tươi bên cạnh, nhanh chóng bị chém giết.
Cho dù là người già, trẻ nhỏ, phụ nữ cũng tham gia, tang thi từng con từng con ngã xuống như rơm rạ rồi lại nhanh chóng lấp đầy như cỏ dại sau mưa, mọi người hăng say giết cho tới khi trời sụp tối. Ngạo Vũ Băng thì lại lén lút đem tinh hạch của những con tang thi cấp một thu vào không gian.
Đêm nay quả thật là đêm mà mọi người cảm thấy vui vẻ nhất kể từ khi mạt thế ập tới, có thể sảng khoái chém giết tang thi, nhưng mà đâu đó vẫn là nỗi bi thương không thể xóa nhòa, trước đó, người thân, đồng đội của họ đã ngã xuống, chỉ cạnh bên kia thôi.
Cứ đi được tầm hai trăm mét là đoàn xe phải dừng lại một lần xuống xe chém giết tang thi, trong lúc đó có người quyết tâm đi theo đoàn đội sống chết tới cùng, có người tâm ý xoay chuyển bỏ trốn khỏi đoàn xe. Đi chưa đầy hai canh giờ mà cả đoàn xe đã vơi đi một phần ba số người, có người là bỏ trốn, có người là bị tang thi cào trúng tự mình xông thẳng vào bầy tang thi chém giết điên cuồng. Họ hy vọng trong lúc họ còn được một chút lý trí có thể giết càng nhiều tang thi hơn nữa, dù con số đó không thấm là bao so với cả đàn tang thi to lớn này nhưng họ mong rằng, một con tang thi ngã xuống là người thân của họ có thể tranh thủ sống thêm một tý.
Cả đoàn người điên cuồng xông vào quảng trường, làm cả bọn bất ngờ là ở giữa quảng trường không có một con tang thi nào tới gần, cả đoàn đều cảm thấy họ đã tìm được đường sống trong chỗ chết, liều mạng chạy vào giữa quảng trường.
Sau khi xác định tang thi thật sự không có tiến vào phạm vi của bọn họ thì thở phào ngồi phịch xuống đất, cười ha hả, họ cười như điên, nếu ngày xưa có lẽ bọn họ không bao giờ hiểu được cảm giác này, còn sống thật tốt, nhất là sống bằng chính bản lĩnh của mình.
Trong khi mọi người thả lỏng bản thân thì Ngũ Nam và Ngạo Vũ Băng đều tiến về một phía đó là đài phun nước ở trung tâm quảng trường, có một loại năng lượng đang kêu gọi họ. Đứng trước đài phun nước Ngạo Vũ Băng im lặng nắm chặt thanh nhuyễn kiếm trong tay (giải thích một tý, những lúc tang thi quá đông Ngạo Vũ Băng lựa chọn sử dụng kiếm để chiến đấu, vì roi không thích hợp để tàn sát trong chớp mắt).
Thương Hy và ba người Ngạo Thiên Khải đi theo mờ mịt nhìn Ngũ Nam và Ngạo Vũ Băng đứng im ở đó, họ không biết hai người kia tại sao lại im lặng đứng đó, nhưng cũng không quấy rầy. Ngạo Vũ Băng nhìn Ngũ Nam một cái rồi rảo bước về phía trước, đài phun nước lúc này đã không còn hoạt động nữa rồi cho nên Ngạo Vũ Băng chỉ cần nhảy một cái đã đứng phía trên vòi phun. Cô đưa tay nhặt lấy một mảnh đá màu đỏ ở đó rồi nhảy ra khỏi đài.
Đúng lúc này, ở một phía bầy tang thi lại tiến gần thêm vài bước, và phía ngược lại chúng nó lại ra xa vài bước, làm một số đội viên sợ hết hồn, có người xém tý nữa là đứng tim luôn. Ngạo Vũ Băng nhìn nhìn một tý rồi mở miệng.
“Vì viên đá này nên đám tang thi không dám lại gần, từ trong viên đá tỏa ra một loại lực lượng làm cho đám thi cảm thấy e ngại, bán kính ảnh hưởng tầm một trăm mét, nhưng loại lực lượng này không phải là vô hạn, xem ra chúng nó cũng gần hết rồi, theo tình trạng này chắc sẽ cầm cự được một tuần nữa.”
Ngũ Nam di chuyển về phía Ngạo Vũ Băng nhìn một cái, viên đá này ngoại trừ màu đỏ hơi bắt mắt ra hình như còn có một thứ gì đó đang dao động. Ngũ Nam cảm thấy lời nói của Ngạo Vũ Băng có tính chân thật rất cao nên thở dài một cái.
“Phải chi nó có tác dụng lâu thật lâu thì tốt biết mấy.”
Ngạo Vũ Băng nghe Ngũ Nam nói vậy thì cười cười, đem viên đá bỏ xuống đất rồi từ ba lô lấy ra vài viên linh thạch nát vụn, bày ra một phòng hộ trận mini. “Cái gì cũng có cái giá của nó, tốt rồi, nghỉ ngơi thôi, trong những ngày này chúng ta sẽ tận dụng công kích từ xa giết bớt đám tang thi này.”
Ngũ Nam nhìn Ngạo Vũ Băng đặt lung tung mấy hòn đá thì nhíu nhíu mày, chẳng lẽ đây là trận pháp trong truyền thuyết, Ngũ Nam vì để khẳng định ý nghĩ của mình mà đưa tay vào phạm vi bố trí, quả nhiên có một bình chướng vô hình ngăn chặn lại. Đúng là thế giới còn rất nhiều chuyện phản khoa học, bất quá việc tang thi xuất hiện đã phản khoa học lắm rồi, dù có nói sau này động thực vật tiến hóa hắn cũng sẽ không kinh ngạc nữa.
Nếu đám người Ngạo Vũ Băng mà biết được suy nghĩ của Ngũ Nam thì chắc chắn sẽ bật ngón cái khen một câu: “Quả đúng là người có dị năng trực giác.”
Sau khi an bày ổn thỏa cả đám người mang rượu từ trong xe vật tư ra, ai nấy cũng cầm một chén uống thật sảng khoái, nếu lần này thuận lợi thì bọn họ sẽ thoát khỏi cái chết còn không thì tặng một mạng này cho tang thi, tốt nhất là nên uống một lần thật tốt.
Ngạo Thiên Khải cũng cầm ly rượu uống, tựa lưng vào thành đài phun nước nhìn mọi người xung quanh.
“Thật không dám tưởng rằng chúng ta có ngày ngồi giữa một bầy tang thi như thế này uống rượu.”
Một đội viên khác ngồi gần đó nghe được thì cũng cười sang sảng, truyền lại lời của Ngạo Thiên Khải, cả đoàn người bèn cười vang lên. Sau khi uống rượu xong cả đoàn người bắt đầu lục tục đi giết tang thi, lần này giết tang thi thật sự rất thoải mái, tang thi cứ như không cảm nhận được mùi máu tươi bên cạnh, nhanh chóng bị chém giết.
Cho dù là người già, trẻ nhỏ, phụ nữ cũng tham gia, tang thi từng con từng con ngã xuống như rơm rạ rồi lại nhanh chóng lấp đầy như cỏ dại sau mưa, mọi người hăng say giết cho tới khi trời sụp tối. Ngạo Vũ Băng thì lại lén lút đem tinh hạch của những con tang thi cấp một thu vào không gian.
Đêm nay quả thật là đêm mà mọi người cảm thấy vui vẻ nhất kể từ khi mạt thế ập tới, có thể sảng khoái chém giết tang thi, nhưng mà đâu đó vẫn là nỗi bi thương không thể xóa nhòa, trước đó, người thân, đồng đội của họ đã ngã xuống, chỉ cạnh bên kia thôi.
/32
|