Editor: Chi Anh
Cung Minh Giác lung la lung lay đến gần Cung Phấn, mỗi một bước đi gần như là sắp biến mất, bước chân không lưu loát, trên mặt đất là những vết kéo lê thật sâu, như vết thương trên thân thể nàng sắp không chịu nổi.
Cung Phấn, vì ngươi nên mẫu thân ta mới chết? Cung Minh Giác đứng trước mặt Cung Phấn, thấp giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được.
Tất cả chướng ngại vật ta đều phải tiêu diệt. Cung Minh Giác là các ngươi không sáng suốt, không phải lỗi của ta. Trong tay Cung Phấn bạch sắc quang mang lóe lên, một thanh trường kiếm xuất hiện, thấp giọng cười lạnh, tuyên cáo thắng lợi thuộc về hắn: Nếu như ngươi không trở về, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi ngu xuẩn trở về, đây chính là do ngươi tự tìm cái chết không có quan hệ gì với ta.
Cung Minh Giác, đi chết đi! Hét lớn một tiếng, bạch sắc quang mang lóe lên, trường kiếm không chút lưu tình chém xuống. Bịch một tiếng, từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt còn chưa kéo dài tới mười giây.
A - -. Tiếng thét thê lương cất lên từ trong miệng của một nữ nhân đứng trong đám người, làm cho Cung Tín bất mãn cấp thấp quát: Câm miệng, thời điểm hồn lực khiêu chiến há lại phóng ra.... Lời còn chưa nói hết, đột nhiên một vật thể không rõ bay thẳng đến mặt hắn, theo bản năng tóm lấy, cảm giác trên tay lạnh buốt, ngưng thần nhìn lại, dọa hắn hồn bay phách tán, đầu người, nửa cái đầu! Chính xác hơn chính là nửa cái đầu của Cung Phấn!
Trên làn da nhợt nhạt phủ một lớp băng mỏng, từ trong ra ngoài bị đông cứng mười phần vẹn mười, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy trong nội viện Cung Minh Giác khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, tà tà nhếch môi cười vô lại khiêu khích nhìn hắn. Đập vào mắt hắn đều là những mảnh vụn, thi thể của Cung Phấn hóa thành những mãnh vụn, không một chút máu tươi, toàn bộ đều biến thành băng vụn.
Đến cùng là làm sao vậy? Đáy lòng Cung Tín hoảng sợ hỏi, thậm chí ngay cả hắn đều không nhìn rõ, Cung Phấn một kiếm vung xuống, đáng nhẽ Cung Minh Giác toàn thân là máu mới đúng chứ? Làm sao lại biến hóa thành thế này? Ánh mắt hắn nhìn về phía An Thanh Lâm vẫn không chút kinh ngạc: Sứ giả, tình hình vừa nãy...
Nàng khế ước với yêu thú rất lợi hại. An Thanh Lâm thấy rất rõ ràng, ngay lúc trường kiếm Cung Phấn vung xuống, Cung Minh Giác động thủ, chiêu thức rất bình thường, không một mánh khóe, một quyền đánh thẳng vào ngực Cung Phấn. Chỉ là, tốc độ quá nhanh khiến người ngoài không thể nắm bắt, đồng thời, quả đấm của nàng còn chưa đụng vào Cung Phấn, một cổ hàn lưu(*) đã nhào tới Cung Phấn. Nói một cách khác, quả đấm của Cung Minh Giác vẫn chưa tiếp xúc đến Cung Phấn, hắn đã chết, bị đại hàn khí đánh chết, ngay lập tức!
(*) cổ hàn lưu: dòng nước lạnh.
Động tác quá nhanh, làm liền một mạch, không người nhìn rõ. Cung Phấn đã bị đánh nát trên mặt đất.
Yêu quái quả nhiên lợi hại, tâm cơ thật là đáng sợ. An Thanh Lâm có thâm ý khác nhìn chằm chằm vào Cung Minh Giác, nàng vừa xảy ra một cuộc tỉ thí, chẳng lẽ chỉ là muốn diễn cho người nhìn thôi sao? Cố ý để người ta khinh suất, sau đó thành công đánh lén, chiêu thức như vậy, không thân cân căn bản không thể nào thi triển.
Cung Tín, thi thể mẫu thân ta. Xưng hô trong miệng Cung Minh Giác đã cải biến, nàng không còn là người của Cung gia nữa.
Ngươi giết Cung Phấn. Cung Tín cắn răng nhíu mày, hận không thể chụp một cái giết chết nàng, từ lúc nào nàng đã thu được một yêu quái? Thất sách, thật là thất sách!
Đại sứ giả, không biết khiêu chiến của ta có phải tuân theo quy định? Cung Minh Giác không một chút để ý đến Cung Tín, đưa mắt nhìn sang An Thanh Lâm.
Không có, điều kiện của ngươi, Cung gia hoàn toàn đáp ứng. An Thanh Lâm công chính nói: Cung Tín, có vấn đề gì không?
Môi Cung Tín run rẩy, hung hăng trợn mắt nhìn Cung Minh Giác, ngại An Thanh Lâm đang đứng ở một bên. Hôm nay hắn không ra vẻ ta đây, là muốn Cung Minh Giác hiểu được, sứ giả của thần tuyệt đối không thể đắc tội. Nuốt nước miếng một cái, đè xuống lửa giận trong lòng: Không có, nhưng mà... Ánh mắt lóe lên: Thi thể của mẫu thân ngươi đã không ở Cung gia.
Có ý gì? Trong mắt Cung Minh Giác chợt lóe lên ánh sáng lạnh, Cung Tín đùa giỡn nàng?
Mẫu thân ngươi sau khi uống thuốc độc, tự vẫn nhảy xuống giếng rồi. Cung Tín chỉ chỉ sau lưng Cung Minh Giác: Chính là miệng giếng kia, ngươi có thể tự mình kiếm, nhưng ta khuyên ngươi một câu, nước giếng trôi giạt, vẫn không biết bên dưới có còn hay không?
Tuyền, hắn gạt ta! Ngươi có thể giết hắn không? Sát ý trong lòng Cung Minh Giác đại thịnh, Cung Tín chết tiệt.
Hắn không có lừa ngươi, nước giếng kia thực sự lưu chảy, hơn nữa ta còn cảm nhận được từ bên trong từng có ngươi có khí tức giống ngươi. Tuyền nhẹ nhàng nói, hắn có khả năng cảm nhận được khí tức sự vật có liên quan đến chủ nhân khế ước.
Ý của ngươi, nương ta thật sự không có ở Cung gia nửa?
Tuyền không trả lời, hắn trầm mặc lại để cho Cung Minh Giác gật đầu: Được, đại sứ giả, cảm tạ ngài có thể vì ta chứng kiến, từ hôm nay trở đi ta không còn là người của Cung gia nữa. Nói xong, Cung Minh Giác xoay người rời đi.
Bước nhanh rời khỏi Cung gia, càng chạy hô hấp càng nhanh, đi khoảng chừng 200m Cung Minh Giác dừng lại bên một gốc cây nghĩ mệt. Thấp giọng nức nở, rất đau.
Đột nhiên, trên mặt miệng vết thương đụng phải một luồng băng lạnh lẽo, nàng không ngừng toét miệng cười: Tuyền? Làm sao ngươi đi ra?
Rõ ràng đã cho ngươi mượn sức mạnh, vậy mà vẫn làm tổn thương chính mình, ngu ngốc! Tuyền trả lời nhưng vẫn dùng nước lạnh lau mặt cho nàng, thuận tiện tặng thêm vô số bạch nhãn(*)
(*) bạch nhãn: khinh bỉ, khinh người.
Không có gì, ta chỉ không muốn thiếu nợ bọn họ thôi. Cung Minh Giác bị đau rúc về phía sau, lại bị Tuyền đè đầu
lại, ép buộc chà vết thương
Dù sao vài chục năm qua ta vẫn ăn ở trong Cung gia. Nàng không thích thiếu nợ ai cả.
Khó có khi ngươi có lòng. Tuyền nhìn Cung Minh Giác từ trên xuống dưới.
Nè nè, nhìn một chút xem ta là ai? Người như ta phẩm đức vô cùng cao thượng đấy, thế gian người như vậy rất là thưa thớt. Ba phần khí sắc trở nên tốt hơn, nàng lại bắt đầu xướng lên, Cung Minh Giác đùa bỡn mái tóc, vô tình đụng phải vết thương, đau đến mức nàng mắng nhiếc gào khóc thét lên.
Phẩm đức thật là cao thượng. Tuyền lãnh sất một tiếng, cực kỳ khinh thường, không biết là ai, dụ dỗ hắn ký khế ước? Phẩm đức thật là cao thượng!
Không cần khen ngợi ta, ta biết ta rất chi là ưu tú rồi, khiến cho ngươi lại tự tin trong lòng. Cho tới bây giờ Cung Minh Giác không cho rằng mấy lời đó là châm chọc, tất cả đều trở thành bản ca ca tụng của nàng.
Tuyền chán nản, chính là hắn không tài nào nói chuyện được với nữ nhân này, thực sự rất tức giận.
Bước tiếp theo ngươi sẽ làm gì? Rời khỏi Cung gia, một nữ tử độc thân thì sinh tồn bằng cách gì?
Ta muốn đi tìm nương ta. Lúc này Cung Minh Giác mới thu hồi nụ cười lưu manh của mình, vô cùng chăm chú kiên định: Dù là đi khắp chân trời góc biển. Thò tay, xoa cánh tay trái của mình, phía trên là một chữ Tội sĩ nhục, kéo ra một nụ cười, lông mày nhướng lên: Tuyền, có chủ nhân như ta, ngươi có thấy bị sỉ nhục không?
Đẳng cấp phân chia của loài người không quan hệ với yêu. Tuyền như trước đáp phi sở vấn(*), nhưng mà, hắn có thể cảm nhận được trong lòng Cung Minh Giác hơi mù một mực đè nén rất nhanh đã quét sạch, giống như một vấn đề bị che mù rất nhanh đã có thể nghĩ thông suốt.
Thế giới bên ngoài có thể không thái bình, chỉ sợ cửu tử nhất sinh.
(*) đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Không có việc gì, ta sẽ cố gắng nỗ lực sống tiếp. Cung Minh Giác nhún vai, mẹ, hai đời mẹ đều là vì mình, lo lắng hãi hùng nỗ lực còn sống, vô luận như thế nào tuyệt đối không được phí hoài bản thân, mà nàng có quyền gì mà chấm dứt sinh mạng? Vô luận tương lai có thế nào, nàng phải cẩn thận mà sống, đưa tay ra, mập mờ xoa đôi má tinh xảo của Tuyền, nhẹ cười: Huống chi lại có một mỹ nhân phụng bồi như vậy sao ta có thể không sống khỏe mạnh được?
Cung Minh Giác lung la lung lay đến gần Cung Phấn, mỗi một bước đi gần như là sắp biến mất, bước chân không lưu loát, trên mặt đất là những vết kéo lê thật sâu, như vết thương trên thân thể nàng sắp không chịu nổi.
Cung Phấn, vì ngươi nên mẫu thân ta mới chết? Cung Minh Giác đứng trước mặt Cung Phấn, thấp giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được.
Tất cả chướng ngại vật ta đều phải tiêu diệt. Cung Minh Giác là các ngươi không sáng suốt, không phải lỗi của ta. Trong tay Cung Phấn bạch sắc quang mang lóe lên, một thanh trường kiếm xuất hiện, thấp giọng cười lạnh, tuyên cáo thắng lợi thuộc về hắn: Nếu như ngươi không trở về, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi ngu xuẩn trở về, đây chính là do ngươi tự tìm cái chết không có quan hệ gì với ta.
Cung Minh Giác, đi chết đi! Hét lớn một tiếng, bạch sắc quang mang lóe lên, trường kiếm không chút lưu tình chém xuống. Bịch một tiếng, từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt còn chưa kéo dài tới mười giây.
A - -. Tiếng thét thê lương cất lên từ trong miệng của một nữ nhân đứng trong đám người, làm cho Cung Tín bất mãn cấp thấp quát: Câm miệng, thời điểm hồn lực khiêu chiến há lại phóng ra.... Lời còn chưa nói hết, đột nhiên một vật thể không rõ bay thẳng đến mặt hắn, theo bản năng tóm lấy, cảm giác trên tay lạnh buốt, ngưng thần nhìn lại, dọa hắn hồn bay phách tán, đầu người, nửa cái đầu! Chính xác hơn chính là nửa cái đầu của Cung Phấn!
Trên làn da nhợt nhạt phủ một lớp băng mỏng, từ trong ra ngoài bị đông cứng mười phần vẹn mười, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy trong nội viện Cung Minh Giác khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, tà tà nhếch môi cười vô lại khiêu khích nhìn hắn. Đập vào mắt hắn đều là những mảnh vụn, thi thể của Cung Phấn hóa thành những mãnh vụn, không một chút máu tươi, toàn bộ đều biến thành băng vụn.
Đến cùng là làm sao vậy? Đáy lòng Cung Tín hoảng sợ hỏi, thậm chí ngay cả hắn đều không nhìn rõ, Cung Phấn một kiếm vung xuống, đáng nhẽ Cung Minh Giác toàn thân là máu mới đúng chứ? Làm sao lại biến hóa thành thế này? Ánh mắt hắn nhìn về phía An Thanh Lâm vẫn không chút kinh ngạc: Sứ giả, tình hình vừa nãy...
Nàng khế ước với yêu thú rất lợi hại. An Thanh Lâm thấy rất rõ ràng, ngay lúc trường kiếm Cung Phấn vung xuống, Cung Minh Giác động thủ, chiêu thức rất bình thường, không một mánh khóe, một quyền đánh thẳng vào ngực Cung Phấn. Chỉ là, tốc độ quá nhanh khiến người ngoài không thể nắm bắt, đồng thời, quả đấm của nàng còn chưa đụng vào Cung Phấn, một cổ hàn lưu(*) đã nhào tới Cung Phấn. Nói một cách khác, quả đấm của Cung Minh Giác vẫn chưa tiếp xúc đến Cung Phấn, hắn đã chết, bị đại hàn khí đánh chết, ngay lập tức!
(*) cổ hàn lưu: dòng nước lạnh.
Động tác quá nhanh, làm liền một mạch, không người nhìn rõ. Cung Phấn đã bị đánh nát trên mặt đất.
Yêu quái quả nhiên lợi hại, tâm cơ thật là đáng sợ. An Thanh Lâm có thâm ý khác nhìn chằm chằm vào Cung Minh Giác, nàng vừa xảy ra một cuộc tỉ thí, chẳng lẽ chỉ là muốn diễn cho người nhìn thôi sao? Cố ý để người ta khinh suất, sau đó thành công đánh lén, chiêu thức như vậy, không thân cân căn bản không thể nào thi triển.
Cung Tín, thi thể mẫu thân ta. Xưng hô trong miệng Cung Minh Giác đã cải biến, nàng không còn là người của Cung gia nữa.
Ngươi giết Cung Phấn. Cung Tín cắn răng nhíu mày, hận không thể chụp một cái giết chết nàng, từ lúc nào nàng đã thu được một yêu quái? Thất sách, thật là thất sách!
Đại sứ giả, không biết khiêu chiến của ta có phải tuân theo quy định? Cung Minh Giác không một chút để ý đến Cung Tín, đưa mắt nhìn sang An Thanh Lâm.
Không có, điều kiện của ngươi, Cung gia hoàn toàn đáp ứng. An Thanh Lâm công chính nói: Cung Tín, có vấn đề gì không?
Môi Cung Tín run rẩy, hung hăng trợn mắt nhìn Cung Minh Giác, ngại An Thanh Lâm đang đứng ở một bên. Hôm nay hắn không ra vẻ ta đây, là muốn Cung Minh Giác hiểu được, sứ giả của thần tuyệt đối không thể đắc tội. Nuốt nước miếng một cái, đè xuống lửa giận trong lòng: Không có, nhưng mà... Ánh mắt lóe lên: Thi thể của mẫu thân ngươi đã không ở Cung gia.
Có ý gì? Trong mắt Cung Minh Giác chợt lóe lên ánh sáng lạnh, Cung Tín đùa giỡn nàng?
Mẫu thân ngươi sau khi uống thuốc độc, tự vẫn nhảy xuống giếng rồi. Cung Tín chỉ chỉ sau lưng Cung Minh Giác: Chính là miệng giếng kia, ngươi có thể tự mình kiếm, nhưng ta khuyên ngươi một câu, nước giếng trôi giạt, vẫn không biết bên dưới có còn hay không?
Tuyền, hắn gạt ta! Ngươi có thể giết hắn không? Sát ý trong lòng Cung Minh Giác đại thịnh, Cung Tín chết tiệt.
Hắn không có lừa ngươi, nước giếng kia thực sự lưu chảy, hơn nữa ta còn cảm nhận được từ bên trong từng có ngươi có khí tức giống ngươi. Tuyền nhẹ nhàng nói, hắn có khả năng cảm nhận được khí tức sự vật có liên quan đến chủ nhân khế ước.
Ý của ngươi, nương ta thật sự không có ở Cung gia nửa?
Tuyền không trả lời, hắn trầm mặc lại để cho Cung Minh Giác gật đầu: Được, đại sứ giả, cảm tạ ngài có thể vì ta chứng kiến, từ hôm nay trở đi ta không còn là người của Cung gia nữa. Nói xong, Cung Minh Giác xoay người rời đi.
Bước nhanh rời khỏi Cung gia, càng chạy hô hấp càng nhanh, đi khoảng chừng 200m Cung Minh Giác dừng lại bên một gốc cây nghĩ mệt. Thấp giọng nức nở, rất đau.
Đột nhiên, trên mặt miệng vết thương đụng phải một luồng băng lạnh lẽo, nàng không ngừng toét miệng cười: Tuyền? Làm sao ngươi đi ra?
Rõ ràng đã cho ngươi mượn sức mạnh, vậy mà vẫn làm tổn thương chính mình, ngu ngốc! Tuyền trả lời nhưng vẫn dùng nước lạnh lau mặt cho nàng, thuận tiện tặng thêm vô số bạch nhãn(*)
(*) bạch nhãn: khinh bỉ, khinh người.
Không có gì, ta chỉ không muốn thiếu nợ bọn họ thôi. Cung Minh Giác bị đau rúc về phía sau, lại bị Tuyền đè đầu
lại, ép buộc chà vết thương
Dù sao vài chục năm qua ta vẫn ăn ở trong Cung gia. Nàng không thích thiếu nợ ai cả.
Khó có khi ngươi có lòng. Tuyền nhìn Cung Minh Giác từ trên xuống dưới.
Nè nè, nhìn một chút xem ta là ai? Người như ta phẩm đức vô cùng cao thượng đấy, thế gian người như vậy rất là thưa thớt. Ba phần khí sắc trở nên tốt hơn, nàng lại bắt đầu xướng lên, Cung Minh Giác đùa bỡn mái tóc, vô tình đụng phải vết thương, đau đến mức nàng mắng nhiếc gào khóc thét lên.
Phẩm đức thật là cao thượng. Tuyền lãnh sất một tiếng, cực kỳ khinh thường, không biết là ai, dụ dỗ hắn ký khế ước? Phẩm đức thật là cao thượng!
Không cần khen ngợi ta, ta biết ta rất chi là ưu tú rồi, khiến cho ngươi lại tự tin trong lòng. Cho tới bây giờ Cung Minh Giác không cho rằng mấy lời đó là châm chọc, tất cả đều trở thành bản ca ca tụng của nàng.
Tuyền chán nản, chính là hắn không tài nào nói chuyện được với nữ nhân này, thực sự rất tức giận.
Bước tiếp theo ngươi sẽ làm gì? Rời khỏi Cung gia, một nữ tử độc thân thì sinh tồn bằng cách gì?
Ta muốn đi tìm nương ta. Lúc này Cung Minh Giác mới thu hồi nụ cười lưu manh của mình, vô cùng chăm chú kiên định: Dù là đi khắp chân trời góc biển. Thò tay, xoa cánh tay trái của mình, phía trên là một chữ Tội sĩ nhục, kéo ra một nụ cười, lông mày nhướng lên: Tuyền, có chủ nhân như ta, ngươi có thấy bị sỉ nhục không?
Đẳng cấp phân chia của loài người không quan hệ với yêu. Tuyền như trước đáp phi sở vấn(*), nhưng mà, hắn có thể cảm nhận được trong lòng Cung Minh Giác hơi mù một mực đè nén rất nhanh đã quét sạch, giống như một vấn đề bị che mù rất nhanh đã có thể nghĩ thông suốt.
Thế giới bên ngoài có thể không thái bình, chỉ sợ cửu tử nhất sinh.
(*) đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Không có việc gì, ta sẽ cố gắng nỗ lực sống tiếp. Cung Minh Giác nhún vai, mẹ, hai đời mẹ đều là vì mình, lo lắng hãi hùng nỗ lực còn sống, vô luận như thế nào tuyệt đối không được phí hoài bản thân, mà nàng có quyền gì mà chấm dứt sinh mạng? Vô luận tương lai có thế nào, nàng phải cẩn thận mà sống, đưa tay ra, mập mờ xoa đôi má tinh xảo của Tuyền, nhẹ cười: Huống chi lại có một mỹ nhân phụng bồi như vậy sao ta có thể không sống khỏe mạnh được?
/12
|