Editor: Chi Anh
Ngươi nên biết quy củ. Cung Tín nghe xong, rất vui mừng đáp ứng, hắn còn đang suy nghĩ chờ đến khi An Thanh Lâm rời đi, sẽ phải nghĩ xử phạt Cung Minh Giác như thế nào. Tiểu nha đầu tự tìm chết, rất hợp tâm ý của hắn: Chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được một khắc đồng hồ, xem như ngươi thắng, ngươi được nói lên điều kiện, toàn bộ Cung gia sẽ đáp ứng. Nếu như trong thời gian quy định đó ngươi nhận thua hoặc chết, kết quả lập tức rõ ràng.
Cung Minh Giác nhíu mày, cũng không để ý đến lời hắn nói: Nhị thúc, thân là một phần tử của Cung gia, ta đương nhiên biết rõ quy củ rồi.
Được, hãy nói ra điều kiện của ngươi đi. Cung Tín ngửa đầu tà nghễ từ trên cao nhìn Cung Minh Giác, một người không có hồn lực chẳng dám khiêu chiến một gia hỏa có hồn lực, thực sự là muốn tìm cái chết mà. Ngu xuẩn nhưng hắn thích, như thế thật đơn giản giải quyết xong một cái phiền phức, giết chết Cung Minh Giác thì thế nào, có An Thanh Lâm làm chứng, ai dám nói Cung gia bọn hắn khi phụ hiếp yếu.
Ta muốn ly khai khỏi Cung gia, từ nay về sau như người dưng nước lã. Cung Minh Giác dựng hai ngón tay lên, cười lạnh, dù sao từ trước tới giờ nơi đây đâu cho rằng nàng là người một nhà, đình viện kia đơn giản chính là nhà lao mà thôi: Thứ hai, ta muốn thi thể của mẫu thân.
Được. Cung Tín dù muốn hay không vẫn đáp ứng: Đối thủ ngươi có thể lựa chọn còn ta tới điều khiển .
Nhị thúc điều khiển, ta chỉ muốn Nhị thúc không lấy mạnh hiếp yếu là được rồi. Cung Minh Giác đứng ở đó, không có hồn lực nàng đối phó với ai cũng không khác biệt. Nàng muốn xem bọn hắn vô sỉ đến mức nào.
Được lắm, Cung Hằng, Cung Phấn các ngươi tới đi. Cung Tín tùy ý nói, nhưng những người bên cạnh đã lắp bắt kinh hãi.
Cung Minh Giác híp đôi mắt: Tuyền, xem ra Nhị thúc rất thương ta kìa, đều là Linh sĩ Ngũ tinh. Chỉ khác nhau ở chỗ, Cung Hằng là Linh Sư còn Cung Phấn là kiếm sĩ.
Ngươi rất có duyên. Tuyền giống như tiếc nuối thở dài một tiếng: Muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Linh sư hoặc là Kiếm sĩ, sức mạnh đều không sai biệt, ứng chiến chỉ cần một người là đủ. Kết quả không ngoài hai người, sống hoặc chết. Nên, phần trăm tỉ lệ thắng của Cung Minh Giác là 50:50. Nhưng cả hai loại kĩ năng ra ứng chiến, Cung Minh Giác đối với phương thức chiến đấu, đương nhiên, chỉ cần nàng có cấp bậc cao hơn thì việc thắng hai người đó sẽ rất dễ dàng, nhưng ai cũng biết, Cung Minh Giác là người không mang hồn lực, cho nên, khả năng nàng chiến thắng sẽ về không.
May mà có ngươi, không thì ta chắc chắn sẽ thua đúng không? Cung Minh Giác cười trong lòng, bởi vì nàng cảm nhận được Tuyền đã phóng xuất lực lượng của mình ngập tràn trong cơ thể nàng. Lực lượng no đủ khiến tinh thần nàng càng thoải mái, trong lòng càng thêm nắm chắc.
Đã sớm nói, không nên lấy thứ cấp thấp như vậy để so với ta. Linh sĩ Ngũ tinh không thấy ngại hay sao mà ra mặt.
Cung Minh Giác mỉm cười, không trả lời, nàng đối mặt nói với Cung Tín: Ta có quyền lựa chọn thứ tự trước sau chứ?
Đương nhiên. Cung Tín hào phóng mở miệng, dù sao nàng khiên chiến ai trước thì cũng như nhau mà thôi, kết quả của nàng chỉ có một chữ - - chết!
Ta chọn Cung Hằng, rời khỏi Cung gia. Cung Minh Giác chậm rãi đi tới trước, dừng lại trong sân, lưng thẳng tắp, không chút sợ sệt.
An Thanh Lâm nhìn thoáng qua bát lư hương được bưng lên, phía trên có cắm một cây nhang, hương đốt vừa đủ một khắc đồng hồ: Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Có thể bắt đầu. Cung Minh Giác mỉm cười nhìn Cung Hằng đứng đối diện, vẻ mặt hắn toàn là khinh thường, đoán chừng không thèm dùng hồn lực để động thủ đi, chê nàng bôi nhọ thân phận Linh sĩ Ngũ tinh của hắn đây mà.
Bắt đầu. Âm thanh An Thanh Lâm vừa kết thúc, cây hương đã được đốt lên.
Cung Hằng lao đến, tung ra một quyền cho Cung Minh Giác, bịch một tiếng. Cung Minh Giác một tiếng kêu rên cũng không phát ra, nàng bay xa ra ba mét, ngã rầm trên mặt đất, không một tiếng động.
Tốt rồi, kết quả đã phân, làm phiền sứ giả rồi. Cung Tín mắt lạnh nhìn Cung Minh Giác nằm dưới đất, một quyền kia không cho nàng quyền ngất đi. Tuy Linh sĩ Ngũ tinh chưa phải là cấp bậc cao nhất nhưng dư sức đối phó với một thứ phế vật như nàng.
Ta chưa có nhận thua đâu, Nhị thúc à. Đột nhiên một giọng nói vang lên làm cho tất cả mọi người giật nảy mình, tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người Cung Minh Giác. Chỉ thấy nàng hai tay chống trên mặt đất, chậm rãi bò dậy, động tác rất chậm rất chậm, đủ để nhìn ra Cung Hằng đã làm nàng thương tổn không hề nhẹ. Ho khan hai tiếng, nở ra một nụ cười lưu manh: Nhanh như vậy mà đã định ra kết quả, thật không công bằng nha, đại sứ giả.
An Thanh Lâm bình tĩnh nói. Tiếp tục khiêu chiến.
Người khác kinh ngạc, mà Cung Minh Giác lại tiếp tục không chịu nhận thua Cung Hằng chính là một sự nhục nhã đối với hắn, hắn là thân là một Linh sĩ Ngũ tinh vậy mà ngay cả một phế vật cũng không đánh thắng, về sau còn mặt mũi nào ở trong Cung gia.
Nồng đậm lục sắc quang mang chớp liên tục, bí mật chầm chậm mang theo phẫn nộ của Cung Hằng tất cả đều tấn công về phía Cung Minh Giác. Thân thể gầy yếu không thể nào chống cự nổi lực lượng ấy, rất nhanh khóe môi liền có một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống. Bước chân lộn xộn, đứng cũng không vững, lung la lung lay nhưng không chịu ngã xuống.
Cung Hằng động tác nhanh chóng mang theo rất nhiều trần thổ(*), thời gian dần qua cổ họng tất cả mọi người đều sặc vì trần thổ này. Từ trong miệng mũi chui ra trần thổ đồng thời bí mật mang theo nhàn nhạt máu tanh, công kích của một Linh sĩ Ngũ tinh không tính mạnh mẽ, nhưng đối với một phế vật mà nói, tuyệt đối trọng thương. Tựa như một thanh niên tráng kiện đánh nện đứa bé hai ba tuổi bình thường, lực lượng cách xa rất lớn.
(*) trần thổ: bụi bặm, bụi đất.
Không có ai biết Cung Minh Giác chống đỡ bằng cách nào, chỉ thấy thương thế trên người nàng nhiều càng thêm nhiều, máu chảy càng lúc càng nhanh.
Hết giờ. Âm thanh An Thanh Lâm bình tĩnh không lay động vang lên, tuyên cáo cuộc khiêu chiến chấm dứt.
Đột nhiên, trong tình cảnh đó một tiếng kêu rên vang lên như một chú chó thê lương bị ghìm cổ thật chặt. Cung Hằng giống như nổi điên nắm lấy đầu mình, ra sức vặn tóc, sắc mặt còn thê thảm hơn cả Cung Minh Giác đang bị trọng thương, hắn nhìn Cung Minh Giác như nhìn thấy quỷ, toàn thân phát run không thể át chế nổi.
Nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, ai đã từng thấy qua người bị đánh luôn nở một nụ cười lưu manh như vậy không? Càng đánh hắn càng kinh ngạc, về sau hắn căn bản cũng không biết chính mình đang làm gì đây, đây giống như một động tác máy móc, bên tai vang lên từng tiếng đập thình thịch, trước mắt Cung Minh Giác vẫn nở nụ cười. Vặn vẹo, xoay tròn, như âm thanh đến từ địa ngục, toàn bộ cắn nuốt lấy hắn, từ trong ra ngoài sinh ra một sự sợ hãi lạnh băng lan tràn đến mỗi sợi dây thần kinh của hắn: Ngươi không phải là người! Hắn thét lên như một cây kim thép thả vào không trung, Cung Hằng đột nhiên xông ra ngoài.
Cung Phấn... Khụ khụ, thi thể của mẫu thân ta. Cung Minh Giác ho khan hai tiếng, sặc ra một bụng máu.
Không ai quy định không được nghỉ ngơi giữa hai trận đấu. Giọng nói bình thản vang lên, là An Thanh Lâm. Trong lúc nhất thời, tiêu điểm của mọi người thay đổi.
Đương nhiên, Cung Minh Giác, ngươi có thể nghỉ ngơi. An Thanh Lâm mở miệng Cung Tín đành phải nói theo, hắn đa nghi suy đoán trong lòng, An Thanh Lâm bị sao thế? Sao hắn phải nói thay cho Cung Minh Giác?
Cung Minh Giác nhướng nhướng mày, nàng cũng rất kinh ngạc khi thấy An Thanh Lâm che chở nàng, hắn không phải là sứ giả lãnh huyết vô tình sao? Sao lại đột nhiên phát lương tâm vào lúc này?
Không cần, một lần giải quyết hết. Cung Minh Giác ngón tay chỉ vào Cung Phấn: Cung Phấn, đến đây.
Được. Cung Phấn cười lạnh, Cung Minh Giác là ngươi tự tìm cái chết, ngươi cho rằng có thể cứng rắn chống đỡ nổi Kiếm sĩ sao? Chỉ cần một kiếm hắn vung tới, nàng nhất định sẽ mất mạng tại chỗ.
Ngươi nên biết quy củ. Cung Tín nghe xong, rất vui mừng đáp ứng, hắn còn đang suy nghĩ chờ đến khi An Thanh Lâm rời đi, sẽ phải nghĩ xử phạt Cung Minh Giác như thế nào. Tiểu nha đầu tự tìm chết, rất hợp tâm ý của hắn: Chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được một khắc đồng hồ, xem như ngươi thắng, ngươi được nói lên điều kiện, toàn bộ Cung gia sẽ đáp ứng. Nếu như trong thời gian quy định đó ngươi nhận thua hoặc chết, kết quả lập tức rõ ràng.
Cung Minh Giác nhíu mày, cũng không để ý đến lời hắn nói: Nhị thúc, thân là một phần tử của Cung gia, ta đương nhiên biết rõ quy củ rồi.
Được, hãy nói ra điều kiện của ngươi đi. Cung Tín ngửa đầu tà nghễ từ trên cao nhìn Cung Minh Giác, một người không có hồn lực chẳng dám khiêu chiến một gia hỏa có hồn lực, thực sự là muốn tìm cái chết mà. Ngu xuẩn nhưng hắn thích, như thế thật đơn giản giải quyết xong một cái phiền phức, giết chết Cung Minh Giác thì thế nào, có An Thanh Lâm làm chứng, ai dám nói Cung gia bọn hắn khi phụ hiếp yếu.
Ta muốn ly khai khỏi Cung gia, từ nay về sau như người dưng nước lã. Cung Minh Giác dựng hai ngón tay lên, cười lạnh, dù sao từ trước tới giờ nơi đây đâu cho rằng nàng là người một nhà, đình viện kia đơn giản chính là nhà lao mà thôi: Thứ hai, ta muốn thi thể của mẫu thân.
Được. Cung Tín dù muốn hay không vẫn đáp ứng: Đối thủ ngươi có thể lựa chọn còn ta tới điều khiển .
Nhị thúc điều khiển, ta chỉ muốn Nhị thúc không lấy mạnh hiếp yếu là được rồi. Cung Minh Giác đứng ở đó, không có hồn lực nàng đối phó với ai cũng không khác biệt. Nàng muốn xem bọn hắn vô sỉ đến mức nào.
Được lắm, Cung Hằng, Cung Phấn các ngươi tới đi. Cung Tín tùy ý nói, nhưng những người bên cạnh đã lắp bắt kinh hãi.
Cung Minh Giác híp đôi mắt: Tuyền, xem ra Nhị thúc rất thương ta kìa, đều là Linh sĩ Ngũ tinh. Chỉ khác nhau ở chỗ, Cung Hằng là Linh Sư còn Cung Phấn là kiếm sĩ.
Ngươi rất có duyên. Tuyền giống như tiếc nuối thở dài một tiếng: Muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Linh sư hoặc là Kiếm sĩ, sức mạnh đều không sai biệt, ứng chiến chỉ cần một người là đủ. Kết quả không ngoài hai người, sống hoặc chết. Nên, phần trăm tỉ lệ thắng của Cung Minh Giác là 50:50. Nhưng cả hai loại kĩ năng ra ứng chiến, Cung Minh Giác đối với phương thức chiến đấu, đương nhiên, chỉ cần nàng có cấp bậc cao hơn thì việc thắng hai người đó sẽ rất dễ dàng, nhưng ai cũng biết, Cung Minh Giác là người không mang hồn lực, cho nên, khả năng nàng chiến thắng sẽ về không.
May mà có ngươi, không thì ta chắc chắn sẽ thua đúng không? Cung Minh Giác cười trong lòng, bởi vì nàng cảm nhận được Tuyền đã phóng xuất lực lượng của mình ngập tràn trong cơ thể nàng. Lực lượng no đủ khiến tinh thần nàng càng thoải mái, trong lòng càng thêm nắm chắc.
Đã sớm nói, không nên lấy thứ cấp thấp như vậy để so với ta. Linh sĩ Ngũ tinh không thấy ngại hay sao mà ra mặt.
Cung Minh Giác mỉm cười, không trả lời, nàng đối mặt nói với Cung Tín: Ta có quyền lựa chọn thứ tự trước sau chứ?
Đương nhiên. Cung Tín hào phóng mở miệng, dù sao nàng khiên chiến ai trước thì cũng như nhau mà thôi, kết quả của nàng chỉ có một chữ - - chết!
Ta chọn Cung Hằng, rời khỏi Cung gia. Cung Minh Giác chậm rãi đi tới trước, dừng lại trong sân, lưng thẳng tắp, không chút sợ sệt.
An Thanh Lâm nhìn thoáng qua bát lư hương được bưng lên, phía trên có cắm một cây nhang, hương đốt vừa đủ một khắc đồng hồ: Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Có thể bắt đầu. Cung Minh Giác mỉm cười nhìn Cung Hằng đứng đối diện, vẻ mặt hắn toàn là khinh thường, đoán chừng không thèm dùng hồn lực để động thủ đi, chê nàng bôi nhọ thân phận Linh sĩ Ngũ tinh của hắn đây mà.
Bắt đầu. Âm thanh An Thanh Lâm vừa kết thúc, cây hương đã được đốt lên.
Cung Hằng lao đến, tung ra một quyền cho Cung Minh Giác, bịch một tiếng. Cung Minh Giác một tiếng kêu rên cũng không phát ra, nàng bay xa ra ba mét, ngã rầm trên mặt đất, không một tiếng động.
Tốt rồi, kết quả đã phân, làm phiền sứ giả rồi. Cung Tín mắt lạnh nhìn Cung Minh Giác nằm dưới đất, một quyền kia không cho nàng quyền ngất đi. Tuy Linh sĩ Ngũ tinh chưa phải là cấp bậc cao nhất nhưng dư sức đối phó với một thứ phế vật như nàng.
Ta chưa có nhận thua đâu, Nhị thúc à. Đột nhiên một giọng nói vang lên làm cho tất cả mọi người giật nảy mình, tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người Cung Minh Giác. Chỉ thấy nàng hai tay chống trên mặt đất, chậm rãi bò dậy, động tác rất chậm rất chậm, đủ để nhìn ra Cung Hằng đã làm nàng thương tổn không hề nhẹ. Ho khan hai tiếng, nở ra một nụ cười lưu manh: Nhanh như vậy mà đã định ra kết quả, thật không công bằng nha, đại sứ giả.
An Thanh Lâm bình tĩnh nói. Tiếp tục khiêu chiến.
Người khác kinh ngạc, mà Cung Minh Giác lại tiếp tục không chịu nhận thua Cung Hằng chính là một sự nhục nhã đối với hắn, hắn là thân là một Linh sĩ Ngũ tinh vậy mà ngay cả một phế vật cũng không đánh thắng, về sau còn mặt mũi nào ở trong Cung gia.
Nồng đậm lục sắc quang mang chớp liên tục, bí mật chầm chậm mang theo phẫn nộ của Cung Hằng tất cả đều tấn công về phía Cung Minh Giác. Thân thể gầy yếu không thể nào chống cự nổi lực lượng ấy, rất nhanh khóe môi liền có một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống. Bước chân lộn xộn, đứng cũng không vững, lung la lung lay nhưng không chịu ngã xuống.
Cung Hằng động tác nhanh chóng mang theo rất nhiều trần thổ(*), thời gian dần qua cổ họng tất cả mọi người đều sặc vì trần thổ này. Từ trong miệng mũi chui ra trần thổ đồng thời bí mật mang theo nhàn nhạt máu tanh, công kích của một Linh sĩ Ngũ tinh không tính mạnh mẽ, nhưng đối với một phế vật mà nói, tuyệt đối trọng thương. Tựa như một thanh niên tráng kiện đánh nện đứa bé hai ba tuổi bình thường, lực lượng cách xa rất lớn.
(*) trần thổ: bụi bặm, bụi đất.
Không có ai biết Cung Minh Giác chống đỡ bằng cách nào, chỉ thấy thương thế trên người nàng nhiều càng thêm nhiều, máu chảy càng lúc càng nhanh.
Hết giờ. Âm thanh An Thanh Lâm bình tĩnh không lay động vang lên, tuyên cáo cuộc khiêu chiến chấm dứt.
Đột nhiên, trong tình cảnh đó một tiếng kêu rên vang lên như một chú chó thê lương bị ghìm cổ thật chặt. Cung Hằng giống như nổi điên nắm lấy đầu mình, ra sức vặn tóc, sắc mặt còn thê thảm hơn cả Cung Minh Giác đang bị trọng thương, hắn nhìn Cung Minh Giác như nhìn thấy quỷ, toàn thân phát run không thể át chế nổi.
Nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, ai đã từng thấy qua người bị đánh luôn nở một nụ cười lưu manh như vậy không? Càng đánh hắn càng kinh ngạc, về sau hắn căn bản cũng không biết chính mình đang làm gì đây, đây giống như một động tác máy móc, bên tai vang lên từng tiếng đập thình thịch, trước mắt Cung Minh Giác vẫn nở nụ cười. Vặn vẹo, xoay tròn, như âm thanh đến từ địa ngục, toàn bộ cắn nuốt lấy hắn, từ trong ra ngoài sinh ra một sự sợ hãi lạnh băng lan tràn đến mỗi sợi dây thần kinh của hắn: Ngươi không phải là người! Hắn thét lên như một cây kim thép thả vào không trung, Cung Hằng đột nhiên xông ra ngoài.
Cung Phấn... Khụ khụ, thi thể của mẫu thân ta. Cung Minh Giác ho khan hai tiếng, sặc ra một bụng máu.
Không ai quy định không được nghỉ ngơi giữa hai trận đấu. Giọng nói bình thản vang lên, là An Thanh Lâm. Trong lúc nhất thời, tiêu điểm của mọi người thay đổi.
Đương nhiên, Cung Minh Giác, ngươi có thể nghỉ ngơi. An Thanh Lâm mở miệng Cung Tín đành phải nói theo, hắn đa nghi suy đoán trong lòng, An Thanh Lâm bị sao thế? Sao hắn phải nói thay cho Cung Minh Giác?
Cung Minh Giác nhướng nhướng mày, nàng cũng rất kinh ngạc khi thấy An Thanh Lâm che chở nàng, hắn không phải là sứ giả lãnh huyết vô tình sao? Sao lại đột nhiên phát lương tâm vào lúc này?
Không cần, một lần giải quyết hết. Cung Minh Giác ngón tay chỉ vào Cung Phấn: Cung Phấn, đến đây.
Được. Cung Phấn cười lạnh, Cung Minh Giác là ngươi tự tìm cái chết, ngươi cho rằng có thể cứng rắn chống đỡ nổi Kiếm sĩ sao? Chỉ cần một kiếm hắn vung tới, nàng nhất định sẽ mất mạng tại chỗ.
/12
|