Cung Minh Giác ngươi điên rồi à? Cung Tín tức giận rống to, nàng không muốn sống nữa thì cũng không cần kéo theo Cung gia chôn cùng.
Đại sứ giả, ánh sáng của Thần chiếu rọi vào mỗi người, vô luận nghèo khó hay phú quý, tà ác hay thiện lương. Không biết tội nhân như ta đây có được nói hết lời hay không? Cung Minh Giác nghiêm trang nhìn An Thanh Lâm.
Thần cho phép. An Thanh Lâm rất nghiêm túc nói.
Con nối dõi của Cung gia không được là nữ, nhưng vạn vật truyền thừa không có phái nữ thì sao có thể kéo dài. Trời đất có Âm Dương, cực âm cực dương chính là trụ cột của vạn vật phồn vinh. Cung gia không cho phép con nối dõi là phái nữ, nên rất nhiều nhiều hài nữ sinh ra không được nhìn thấy mặt trời đã bị người bóp chết. Thế gian chúng sinh vạn vật ngang hàng, không biết Cung gia làm như vậy có phải đã vi phạm đến bản tính từ bi của Thần? Cung Minh Giác chậm rãi nói, ánh mắt lưu chuyển nhìn từng người trong đại sảnh Cung gia sắc mặt đang xám xịt như tro, huyết sắc mất hết.
Không phải Thần khởi xướng chính nghĩa và lương thiện đó sao? Lời của nàng hợp tình hợp lý, hoàn toàn xuất phát từ ý chỉ rất vĩ đại của Thần, Cung gia nào dám phản bác một chữ? Bọn hắn dám phản bác lập trường này sao?
An Thanh Lâm gật đầu: Không sai. Phá hư pháp tắc tự nhiên là chuyện thiên lý bất dung. Mắt chuyển sang nhìn Cung Tín: Cung gia thân là gia tộc tế tự cho Thần , sao có thể làm như vậy?
Sứ giả, không... Chúng ta... Cung Tín lúng túng hồi lâu, sững sờ tìm không ra lời phản bác. Chết tiệt, hắn đã tính toán kỹ hết rồi, chỉ cần đẩy Cung Minh Giác đi ra, hết thảy mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng làm sao trong thời khắc mấu chốt này lại bị nha đầu này cắn ngượi một cái? Chẳng những không tiêu trừ được tai họa cho Cung gia, ngược lại lại tăng thêm một bậc tội.
Nộ khí đằng đằng trừng mắt nhìn Cung Minh Giác, sát ý trong mắt đại thịnh.
Ta không hiểu vì sao ta sinh ra là một chuyện đại nghịch bất đạo. Cung Minh Giác buồn bã cười: Ta không có giết người phóng hỏa, không nguy hại quê nhà, từ nhỏ đến lớn đều hết mực tôn kính các trưởng bối. Tuân theo thánh dụ của Thần, tôn trùng sinh mệnh. Vậy vì cớ gì lại tước đi sinh mệnh thánh khiết nhất của thế gian, chẳng lẽ là vì ta là thân phận nữ tử nên phải bị như vậy?
Nếu Thần đã nói qua chúng sinh ngang hàng, vì sao con nối dõi của Cung gia là nữ nhi thì không được tế tự? Chẳng lẽ nữ tử là cội nguồn của mọi tội ác sao? Sứ giả, ta tuổi trẻ, tư chất ngu xuẩn, kính xin sứ giả giải thích cho ta một chút. Cung Minh Giác nói xong, rất cung kính đứng ở một bên nghe An Thanh Lâm dạy bảo.
Bên trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, không ai mở miệng. Ngay cả An Thanh Lâm luôn luôn cao cao tại thượng cũng không biết nói gì cho phải. Cho tới tận bây giờ không ai hoài nghi quyết định của Thần, vô luận cái gì, đều toàn lực chấp hành, từ xưa đến nay chưa từng ai chất vấn, nói ra quan điểm bất đồng.
Nhưng, Cung Minh Giác, khiến hắn phải cứng họng, nửa câu phản bác đều không thể nói ra được.
A, vì sao trong gia tộc tế tự Thần không được có phái nữ?
Ta đã xem thường ngươi? Giọng nói Tuyền lẳng lặng vang lên trong đầu Cung Minh Giác.
Nhóc con xem ta đây? Cung Minh Giác âm thầm trả lời trong lòng.
Gậy ông đập lưng ông, lợi hại. Tuyền cười lớn: Ngươi ngay cả lời Thần cũng dám chất vấn.
Lời thừa, ngươi nhìn lại xem chủ nhân ngươi là ai? Cãi nhau với ta à, thực không biết lượng sức. Cung Minh Giác đùa bỡn nhớn mày: Thuận tiện nói ngươi một câu, câu nói kia của ngươi có thể quy nạp vì bốn chữ - - tự mâu thuẫn. Không nên quá bội phục ta, ta biết ta rất là lợi hại rồi, ngươi không cần sùng bái ta đâu. Tâm ý cuồng nhiệt của ngươi ta nhận là được rồi.
Tuyền làm bộ muốn ói ra: Ngươi vẫn rất lợi hại, cực phẩm - - cực phẩm vô lại!
Vậy, ngươi cho rằng ai cũng có thể vô lại được sao? Đạo hạnh còn chưa đủ đừng vô lại để bị mất mặt! Cung Minh Giác đắc ý ngẩng cao đầu.
Tuyền lựa chọn trầm mặc, đối với cái nữ nhân tự luyến tự đại như thế này hắn có thể nói gì được sao? Đoán chừng hai chữ khiêm tốn nàng còn không nhận ra được đâu.
Cung gia dập tắt Thánh Hỏa, phạm vào trọng tội. Thần mệnh Cung gia lấy Tử diễm Hương để tạ tội. An Thanh Lâm nói. Lời nói hời hợt làm Cung Minh Giác kinh ngạc nhíu mày: Tuyền, xem ra Thần cũng sợ vô lại.
Chỉ là hắn không muốn làm hư thanh danh của Thần mà thôi. Tuyền bất trí khả phủ(*) nói, giống như hắn không thoải mái với vị Thần này lắm
(*)Bất trí khả phủ: từ chối cho ý kiến
Cung gia nhất định sẽ dâng lên Tử Diễm Hương. Cung Tín thần kinh cẳng thẳng thoáng chốc thư giãn, Tử Diễm Hương, chính là linh vật trong truyền thuyết, nghe nói được đại yêu quái thủ hộ, thế nhân chỉ nghe tên không thấy người. Muốn lấy được khó càng thêm khó nhưng so với việc Cung gia bị diệt môn thì vẫn dễ chịu hơn rất nhiều.
Cung Minh Giác, Thần khoan dung cho ngươi con đường sống. An Thanh Lâm nhìn về phía Cung Minh Giác, đột nhiên, cánh tay trái nóng lên, một cỗ nóng bỏng nhắm thẳng bắn về phía nàng khiến nàng kinh hô, ghé mắt nhìn, một chữ màu đỏ xuyên thấu vào y phục, hằn sâu trên cánh tay trái của nàng. Nhướng mày, bị hắn lạc ấn! Ánh mắt Cung Minh Giác tối sầm lại, người nam nhân này quả nhiên là người tuyệt đối ủng hộ Thần, rõ ràng Thần hắn sau nhưng vẫn đẩy tội lỗi lên người nàng, mà ngoài miệng lại nói ban cho nàng con đường sống.
Thần in dấu một chữ tội, chính là người mang tội ác tày trời, thế nhân người người khinh bỉ, có thể nói địa vị của nàng ngay cả con chuột trong ống ngầm cũng không bằng nó. Đủ dối trá!
Vậy mới tốt chứ, cừu oán của bọn họ kết định rồi.
Nhẹ nhàng xoa lạc ấn trên cánh tay trái, Cung Minh Giác nở nụ cười, cúi đầu không tiếng động nhếch môi cười. Ngoại nhân không cách nào thấy được cảm xúc biến hóa của Cung Minh Giác, chỉ cho rằng nàng đã minh bạch tình cảnh của mình, lo âu sợ hãi. Chỉ có Tuyền ký kết khế ước chủ tớ mới rõ ràng cảm giác được những biến động của nàng.
Một cỗ nóng rực còn hơn cả nham thạch trong núi lửa lưu chuyển hóa thành chấp niệm trong lòng nàng, chấp niệm này còn đáng sợ hơn cả, mạnh hơn gấp trăm lần chấp niệm nàng dùng để ứng phó với Hàn Băng Tỏa Liên. Dẫn tới tâm hắn phải rung động, không biết cái gia hỏa này lại bị kích động như thế nào đây.
Tuyền, xem ra còn có người muốn so vô lại với ta. Cung Minh Giác lạnh lùng cười, khí tức lạnh lùng, chấp niệm nóng bỏng, làm Tuyền có chút không thoải mái, loại dày vò loại đáng sợ này, không khế ước sẽ không thể nào cảm nhận được. Đáy lòng ai thán một tiếng, hắn kí khế ước với người nào a? Xem ra, tiềm chất vô lại của ta không thể bảo lưu được rồi, phải phát huy đầy đủ mới được.
Mang giày sợ chân trần, chân trần sợ liều mạng, liều mạng sợ cái gì? Chính là sợ không biết xấu hổ đó.
Đại sứ giả, xin dừng bước. Cung Minh Giác lên tiếng, muốn An Thanh Lâm dừng cước bộ.
Ngươi còn việc gì sao? An Thanh Lâm quay đầu lại, trên mặt vĩnh viễn không lộ chút cảm xúc.
Đương nhiên. Ta cả gan thỉnh sứ giả làm chứng cho ta, ta muốn Cung gia phải tìm thi thể mẫu thân của ta về. Cung Minh Giác giơ lên cánh tay trái: Xem như đã là tội nhân thì cũng có thể được quyền lợi an táng thân nhân chứ?
Không sai. Nhưng... Dù cho ta là sứ giả của Thần cũng không thể tùy tiện tham dự vào nội bộ gia tộc. An Thanh Lâm ăn ngay nói thật.
Cho nên, ta chỉ muốn sử giả làm chứng cho ta thôi. Cung Minh Giác cười, ánh mắt đảo qua Cung Phấn, băng lãnh như đao đâm thẳng vào đáy lòng của hắn, theo bản năng khiến hắn phải rụt lại.
Nhị thúc, ta khiêu chiến hồn lực!
Vừa nói xong, một mảnh lập tức xôn xao, so với việc trầm mặc lúc nãy lại càng muốn lợi hại hơn. Cung Minh Giác mạo phạm Thần có thể xem như là lời nói ngu xuẩn nhưng câu nói lúc này chính là nàng muốn tìm cái chết. Một người thân không mang hồn lực muốn khiêu chiến một người hồn lực.
Ngoại trừ muốn chết, thật sự bọn họ không tài nào nghĩ ra được nàng đang muốn làm cái gì!
/12
|