Gắn xong thuốc nổ vào đường dây điện tổng, Vô Phong sẽ rời căn cứ phiến quân. Kế hoạch ban đầu là vậy nhưng Mi Kha nói hắn phải tiếp tục đóng vai Tô Mãn và ở đây tới đêm ngày 9. Bởi lẽ Lực Lượng Mù Thủy đang siết chặt an ninh, không còn nhiều cơ hội xâm nhập. Vô Phong bực bội khôn tả. Nghĩ cảnh cứ rảo qua rảo lại, diễn vai thục nữ ngây thơ cười duyên e thẹn, hắn phát bệnh. Hắn định trút giận lên Tháp Đăng dù gã này đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Vô Phong không luận ra Mi Kha dùng thủ pháp gì, chỉ nghĩ Tháp Đăng dính thuốc mê hoặc phép thuật cực mạnh
Nhưng tên tóc đỏ quên béng Tháp Đăng ngay khi nhận cú điện từ Kh’srak. Băng Thổ chiến sự, lính đánh thuê tập trung về đây là chuyện thường, chỉ là hắn không ngờ đội Thổ Hành cũng tới.
“Có Vạn Thế chứng giám, tôi đã thấy Độc Trùng. Người Thanh Thủy nhớ nhân dạng hơn bất cứ ai, cộng sự của tôi.” – Kh’srak quả quyết – “Anh ta dẫn theo bốn người nữa, một tiểu đội. Sao? Hắc Hùng? To cao đen hôi như gấu? Không, tôi không thấy ai như vậy. Nhưng tôi chắc đó là Thổ Hành. Mấy người đi theo Độc Trùng, tôi không biết tên họ, nhưng từng gặp ở Thần Sấm. Mà tại sao Thổ Hành đến, anh bạn biết không?”
Câu hỏi cuối cùng, Vô Phong không thể trả lời. Hắn không biết. Sực nhớ mấy ngày nay chưa xem hòm thư điện tử, hắn liền mở máy chiếu, lập tức thấy hai tin nhắn chưa đọc. Một của Tiểu Hồ gửi từ hai hôm trước, một của Hỏa Nghi gửi tối qua. Tin nhắn của Tiểu Hồ viết thế này:
“Anh khỏe chứ? Kh’srak thế nào? Công chúa hỏi hai người suốt đấy. Xin lỗi vì không đến chỗ anh được, tôi muốn lắm, nhưng công chúa đang khó, tôi phải ở lại.
Anh gặp nguy hiểm, Phong à. Chuyện dài lắm, tôi không kể chi tiết đâu. Đại khái tôi nghe lỏm được Cao Khánh nói chuyện điện thoại với “ông chủ” của gã. Họ muốn giết Tập Lâm, cái gã mà anh đang tìm. Hình như Cao Khánh đã mua cái gì đấy từ Tập Lâm, mà Cao Khánh nói cái gì đấy đang ở chỗ anh. Chiếc đĩa vàng chăng? Tôi nghĩ thế! Dù gì anh cũng nên khẩn trương, “ông chủ” của gã béo cử người xử lý Tập Lâm rồi. Bọn họ nói về anh nữa! Gã béo nói muốn xử anh, nhưng ý tứ “ông chủ” thế nào thì tôi không biết. Chỉ nghe được vậy, tới đó họ cúp máy. “Ông chủ” là Trần Độ, nhỉ? Lão vẫn luôn giám sát anh mà! Nghe này, đừng ở chỗ đó quá lâu, xong thì về ngay. Đừng đùa với Trần Độ. Nếu đọc được tin nhắn, nhớ hồi đáp cho tôi ngay! Đừng trễ hẹn, tôi lo chết mất!
Tái bút: cái bật lửa hoạt động tốt chứ?”
Vô Phong vội viết tin nhắn trả lời Tiểu Hồ rồi lặng lẽ suy ngẫm. Không đương dưng đội Thổ Hành xuất hiện ở đây, phải nhân vật rất quyền lực mới có thể điều động họ. Hắn dợm nghĩ tới Bạch Dương đệ thập hoặc Hội Đồng Pháp Quan. Tên tóc đỏ không chắc đã làm hoàng đế ngứa mắt lần nào, riêng Trần Độ thì vô số. Hắn như con ruồi vo ve quá lâu, quá ồn ào, giờ tới phiên Trần Độ xịt thuốc diệt côn trùng. Vô Phong thực sự không muốn đối đầu Thổ Hành hay bất kỳ thành viên nào, kể cả người hiền lành nhất.
Vô Phong đọc tiếp tin nhắn từ Hỏa Nghi. Trái những lần trước, kỳ này Hỏa Nghi viết khá dài; gã đoán Vô Phong không dư thời gian gọi điện nên nhồi nhét kha khá thông tin, chữ nghĩa số má chi chít, tên tóc đỏ đọc muốn lòi mắt:
“Thú dữ nhắn tin cho tôi, giờ mới đọc được, liền nhắn cho cậu ngay. Nghe nè, thằng cha Cao Khánh mới giành được hợp đồng xây khu phức hợp giải trí ở Đông Thổ. Nhờ Trần Độ cả(*). Con nhỏ thú dữ đúng đấy, “ông chủ” là lão ta, không phải ai khác. Cẩn thận, lão có thể cử sát thủ, tệ nhất là dùng Thổ Hành xử lý cậu. Còn nữa, hãy cẩn thận đội đánh thuê của cậu, biết đâu lão cài người vào đó? Chuyện gì cũng có thể xảy ra, ông bạn à!
Tôi đã kiểm tra nhật ký khách sạn mà cậu đưa ngày 25 tháng trước. Hỏa Phu đã ở đó nhưng đúng như tôi dự đoán, ông ta sử dụng hộ chiếu giả, thẻ căn cước giả, phẫu thuật thẩm mỹ luôn(**)! Nếu không có công nghệ quét tròng mắt, tôi đã chịu thua. Ảnh của ông ta và số tài khoản ngân hàng nằm trong thư mục đính kèm, mở nó ra. Ông ta dùng năm tài khoản lận! Nếu có thể, hãy nhớ mấy số này, không thì ghi ra giấy:
TX-1000167
TX-1000598
HM-220091
LK-28vj109
XY-754089
Đây là năm tài khoản của Hỏa Phu. Tôi cần cậu điều tra xem Hỏa Phu đã dùng tài khoản nào để mua máy tạo nội lực(***). Chúng ta chỉ có thể tập trung một tài khoản, cậu biết đấy, đám ngân hàng kín miệng lắm, tôi chẳng phải ông tướng nọ kia mà đòi nạy răng bọn họ. Nếu điều tra cả đống này, e phải mất nửa năm. Điều tra bằng cách nào chứ gì? Tập Lâm có thể không nhớ số tài khoản, nhưng sổ kế toán của gã có ghi chép. Hãy tìm sổ kế toán. Nó là chìa khóa.
Có điều là năm tài khoản này hiện đã ngừng hoạt động sau năm 7507. Chính xác là hồi đầu năm 7507, trùng với thời điểm Hỏa Phu quay lại khu thí nghiệm ở Tầng 17 chợ rác. Tôi không đoán được gì nữa, anh bạn. Cậu nên chuẩn bị tinh thần. Có thể Hỏa Phu đã chết và chúng ta sẽ chỉ tìm thấy xương của ông ta. Nhưng nói gì thì nói, hãy túm cổ Tập Lâm trước. Nhanh lên, cậu không còn thời gian đâu. Trần Độ thò tay đến Mù Thủy rồi.
Tái bút: đính chính lại, tôi không nghĩ Trần Độ xử cậu. Lão cần cái đĩa vàng. Lão phải hỏi cậu mới biết cái đĩa ở đâu chứ? Yên tâm, tôi vẫn giữ nó an toàn. Nếu cậu ngủm, Trần Độ cũng đừng hòng động tới cái đĩa. Tôi đảm bảo.
Tái bút 1: đọc xong tin này, trả lời tôi trong một tuần.
Tái bút 2: gái Mù Thủy thế nào?”
Tên tóc đỏ vội trả lời tin nhắn rồi tiếp tục suy tính. Tập Lâm là mấu chốt vấn đề. Vô Phong phải giữ gã sống, đồng nghĩa đối đầu Thổ Hành dù muốn hay không. Vấn đề phức tạp hơn là hắn cần sổ kế toán của Tập Lâm để đối chiếu tài khoản ngân hàng của Hỏa Phu, nhưng có thể Mi Kha cũng cần nó để trao đổi với Băng Hóa quốc. Nhiều mục đích, nhiều trở ngại, tên tóc đỏ thực sự gặp khó.
Tính hết khả năng, Vô Phong quyết định mạo hiểm. Hắn dò hỏi Mi Kha và đúng như dự liệu, cô ả cũng nhắm tới sổ kế toán bằng cách dùng chị em Si Thăng – Si Giáng tiếp cận Tập Lâm. Băng Hóa quốc ra điều kiện Mi Kha không được bán hay cung cấp sổ kế toán cho bên thứ ba. Nghe thế, thâm tâm Vô Phong chùng xuống. Dù vậy hắn vẫn trình bày mục đích của mình, thanh quản sẵn sàng cuộc thương lượng tốn hàng lít nước bọt. Song chưa đầy nửa phút nghĩ ngợi, Mi Kha hứa gửi hắn bản sao, chỉ một bản duy nhất. Vô Phong ngạc nhiên, chẳng dè mọi chuyện dễ dàng thế.
-Miễn sau này Băng Hóa không tìm tôi chất vấn là được. – Mi Kha giao hẹn – Nếu chuyện đó xảy ra, anh nên chuẩn bị thật nhiều tài khoản, trốn đâu đó thật xa và cầu nguyện Vạn Thế rằng tôi không tìm thấy anh.
Cô ả cười tươi rồi trang điểm hộ Vô Phong, vừa làm vừa rúc rích cười. Tên tóc đỏ không để ý, chỉ cố lý giải tại sao Mi Kha chấp thuận nhanh như vậy. Hắn thắc mắc thì Mi Kha trả lời:
-Cái gì không vi phạm hợp đồng mà có thể làm, tôi sẽ làm. Hiện tôi là lính đánh thuê của Bán Dạ Giáo Đoàn, không phải quân nhân Băng Hóa.
Vô Phong gật gù song lòng lợn cợn chẳng yên, lát sau lại hỏi:
-Cô có điều kiện gì không?
Mi Kha im lặng, chỉ tập trung gắn mấu nối tóc giả vào tóc thật của hắn. Bất chợt cô ả ôm cổ nựng má Vô Phong rồi hôn hôn hít hít:
-Không điều kiện gì cả, vì em dễ thương quá, Tô Mãn à!
Tên tóc đỏ vội hẩy Mi Kha, coi đó như sự xúc phạm ghê gớm. Cô ả cười ngất đoạn kéo hắn rời khỏi phòng. Dưới những máy quay dọc hành lang, nụ cười trên môi Mi Kha tắt ngấm, Vô Phong trở lại làm nàng Tô Mãn rụt rè e thẹn. Từ nay tới đêm ngày 9 còn dài và Vô Phong phải tiếp tục giả gái. Cũng đêm ấy hắn nghe tin Tháp Đăng về nước, lòng tự hỏi Mi Kha dùng cách gì sai khiến gã. Nhưng trước mắt là chiến dịch bắt sống Tập Lâm, thành thử hắn không để chuyện đó quấy rối trí óc quá lâu.
Ngày 7 rồi ngày 8, Vô Phong theo chân Mi Kha đi khắp căn cứ phiến quân. Mấy ngày này Tập Lâm luôn mở tiệc chiêu đãi khách hàng, gái điếm bởi thế chạy tới chạy lui. Nhiều cô bị vắt kiệt sức chưa kể vài người ngã bệnh, đám thương nhân lại điều xe chở gái điếm tới. Hai ngày ấy, Vô Phong hứng chịu không biết bao nhiêu cặp mắt thèm thuồng mà kể. Từ lũ sói trẻ đến con sói già, tất cả đều chảy dãi trước “nàng” Tô Mãn, răng nghiến trèo trẹo muốn xơi tái cô gái trong trắng thuần khiết ngay tức khắc (Vô Phong thấy nhục khôn tả). Nhưng lần này Mi Kha bảo vệ Vô Phong rất kỹ, khước từ mọi đề nghị mời “nàng” về phòng riêng tâm sự. Thành ra Vô Phong chỉ việc uống rượu hầu khách và làm bia hứng đạn cho những cặp mắt đói khát.
Song nhờ tiệc tùng, Vô Phong dần quen thuộc ngõ ngách trong căn cứ. Nơi đây vốn là tòa lâu đài cũ, sau được sửa sang thành một mớ hỗn tạp gồm khách sạn, nhà thổ, hầm ngục, khu vui chơi giải trí, vân vân. Lâu đài cao sáu tầng, riêng Tập Lâm chiếm toàn bộ tầng trên cùng, có sẵn phi thuyền tẩu thoát phòng trường hợp bị tấn công. Khắp các hành lang đầy rẫy máy quay giám sát, lính canh dày đặc, ngoài ra còn khá nhiều cạm bẫy hoặc ngõ cụt đánh lừa kẻ lạ nước lạ cái. Theo lý thuyết, Tập Lâm an toàn tuyệt đối.
Ngày 8, Vô Phong gặp hai thành viên cuối cùng của Đội 11: chị em sinh đôi Si Thăng – Si Giáng. Cùng kiểu tóc ngắn, chung đôi bốt đen, y sì đồ thời trang hở hang nhiều hình họa, thậm chí giống cả cách trang điểm – hai chị em như tạc từ một khuôn và chẳng thể phân biệt nếu họ không nhuộm tóc khác màu. Cô chị Si Thăng tóc cam, em Si Giáng tóc tím. Lần đầu gặp Vô Phong, bọn họ mắt tròn mắt dẹt rồi vây quanh, hết vuốt tóc lại chọt má tên tóc đỏ:
-Con trai… con trai thiệt hả? Vạn Thế ơi, thật không vậy? Sao dễ thương quá vầy nè? Đáng yêu quá, cho hôn cái coi! Oa, thơm quá đi! Kết hôn thôi! Kết hôn, Tô Mãn phải kết hôn!
Bài ca kết hôn nghe rất ư bắt tai, Vô Phong thực tình muốn vặt răng hai con nhỏ. Mà chị em Si Thăng đúng nghĩa “nhỏ” cả vóc dáng lẫn tuổi tác. Hỏi qua, Vô Phong té ngửa khi biết họ chưa đủ mười tám tuổi nhưng đã làm lính đánh thuê hai năm, hành nghề gái điếm còn lâu hơn. Tập Lâm cực khoái gái tuổi chanh cốm nên chị em Si Thăng dễ dàng tiếp cận gã. Khi chiến dịch bắt đầu, họ sẽ khống chế Tập Lâm, tẩu thoát bằng phi thuyền rồi hội quân với Đội 11 tại đường mòn phía bắc, bên ngoài thành phố Mù Thủy. Hiện hai chị em đang cố moi thông tin về sổ kế toán và hứa sẽ gửi bản sao cho Vô Phong. Tên tóc đỏ cảm ơn đoạn hỏi tiếp:
-Còn một chuyện nữa… Mấy hôm nay Tập Lâm có đến phía nam thành phố không? Một khu xưởng, hai cô nghe bao giờ chưa?
Chị em sinh đôi nhìn nhau. Cô chị Si Thăng nhướn mắt suy nghĩ, hàm răng trắng bóc không ngừng nhai kẹo cao su:
-Chịu á! Tập Lâm khá rành mạch, làm là làm, chơi là chơi. Hắn không mang gái vào công việc. Nhưng thi thoảng chúng tôi nghe hắn nói về khu xưởng. Đại khái là công việc tắc tị!
Cô em Si Giáng tiếp lời:
-Hình như Tập Lâm đang nghiên cứu á! Tôi nghe hắn nói “thí nghiệm”, “hóa chất”, “tế bào”… đại khái vậy! Nhưng anh có chuyện gì với khu vực ấy? Hình như nó không nằm trong nhiệm vụ?!
Vô Phong vuốt cằm ngẫm nghĩ, sau nói:
-Nếu được, hai cô có thể nghe ngóng giùm tôi về cái xưởng? Tôi biết chuyện này ngoài luồng nên sẽ trả tiền. Giá bao nhiêu?
Chị em Si Thăng nhìn nhau rồi cười phá:
-Lần này miễn phí! Bọn này chỉ xin “chị” mấy cái hôn thôi! Ai bảo xinh quá làm chi? Ngồi yên coi! Oa, thơm quá đi! Kết hôn! Kết hôn! Tô Mãn phải kết hôn!
Chị em sinh đôi kết thúc cuộc đối thoại bằng bài ca kết hôn rồi hát hò suốt đường về. Dường như họ chẳng quan tâm nhiệm vụ hay công việc. Trong lúc đó Vô Phong ở lại, tâm trí mải mê phỏng đoán. Hắn biết phiến quân đang nghiên cứu Ngục Thánh nhưng không rõ phục vụ ai, vì mục đích gì. Nếu không vì Mi Kha gọi, hắn còn chạy theo những suy luận tới khi ngủ gục vì quá mệt đầu. Tối hôm ấy, Vô Phong viết tin nhắn rồi gửi Bất Vọng – một việc mà hắn cho là kỳ khôi nhất cuộc đời mình. Nội dung tin nhắn thế này:
“Chào ông già. Tôi có vài tin tức, hãy cố đọc hết. Tôi đang ở Mù Thủy, chính xác là thành phố Mù Thủy, căn cứ của phiến quân. Mấy ngày trước, tôi phát hiện bọn này đang nghiên cứu Ngục Thánh. Chúng khởi động đề án rồi, từ bao giờ thì tôi không rõ. Chúng có liên hệ với Tân đảng, hai thành viên Quạ Đen và Tang Nguyên đã tới đây, họ nói gì đó về Xích Tuyết nữa. HÌnh như có liên minh giữa ba tổ chức, tôi đoán vậy. Tôi thắc mắc là Liệt Giả căm thù Đề Án Ngục Thánh, tại sao ông ta cho phép Lực Lượng Mù Thủy nghiên cứu? Trả lời tôi sớm, ông già.”
…
Ngày 9 tháng 3, Mù Thủy mưa lớn. Mây đen sậm lợp khắp bầu trời từ sáng sớm, chốc chốc nhá chớp chói lòa nhưng không có tiếng sấm. Nước ào ào trút, nuốt chửng sáu tiểu khu lẫn ánh đèn cao áp. Dân chúng ngại ra đường, ngay cả tin tức kỳ thi Tổng Lãnh cũng không thể lôi họ ra khỏi căn phòng thấm đẫm hơi ấm lò sưởi. Mù Thủy vắng người, chỉ còn nước mưa mang bùn đất đua nhau trẩy hội qua những lối mòn chằng chịt.
Trưa hôm ấy Tập Lâm mở tiệc lớn, dự tính diễn ra thâu đêm. Tiệc vừa mở, toàn bộ Đội 11 vào vị trí. Lạn Bà và Ung Khấu trà trộn hàng ngũ phiến quân; Vong Liêm, Mai Hoa cùng Đấu Thánh đợi bên ngoài, chờ căn cứ mất điện là tấn công; chị em Si Thăng xử lý Tập Lâm; Mi Kha cùng Vô Phong làm nhiệm vụ con thoi, trợ giúp các đội khác khi cần. Kh’srak trực chiến vòng ngoài cùng. Họ chỉ có một tiếng hành động trước khi cả vùng đất này xù lông nhím. Điều đáng tiếc là dù rất cố gắng nhưng chị em Si Thăng không tìm thấy sổ kế toán. Tập Lâm giấu rất kỹ. Vô Phong lo lắng bởi không có sổ kế toán, hắn không thể đối chiếu tài khoản ngân hàng của Hỏa Phu.
-Đồ đạc của anh cất ở nhà vệ sinh, cuối hành lang tầng bốn. – Mi Kha dặn dò Vô Phong – Khi chiến dịch bắt đầu, chúng ta chia nhóm. Tôi giúp bọn Mai Hoa, thu hút bớt lũ lính gác từ mấy tầng trên xuống. Đợi lúc nào vãn, anh lên tầng sáu giúp chị em Si Thăng. Rõ rồi chứ? Giờ anh phải tham gia tiệc. Cố gắng lên, nốt hôm nay thôi, cả căn cứ này biết Tô Mãn rồi. Giờ “nàng” mà không xuất hiện là biểu tình đình công đó!
Vô Phong gật gật song thâm tâm bồn chồn, không phải vì chuyện giả gái mà bởi sự xuất hiện của Thổ Hành. Họ đã tới, lẩn quất giữa màn mưa trắng xóa ngoài kia và khi Đội 11 bắt đầu chiến dịch, họ sẽ can dự. Tên tóc đỏ thầm cầu Hắc Hùng không có ở đây. Nội cái cảnh đối mặt gã đội trưởng, Vô Phong bất giác rợn xương sống.
Một giờ chiều, Vô Phong theo Mi Kha tới sảnh tiệc. Người đông gấp đôi gấp ba so với ngày đầu tiên, gái điếm nhiều vô kể, tòa sảnh rộng mênh mông bỗng chốc chật chội. Thu mình len lỏi giữa dòng người, Vô Phong nhận ra Tập Lâm đương trò chuyện với bạn hàng, xung quanh đầy vệ sĩ mặt lạnh tanh. Lát sau gã về góc sảnh, vui vẻ chè chén với chị em Si Thăng cùng khách khứa. Vô Phong lảng vảng gần đó, giả bộ lơ đãng ngắm trời nhìn mây nhưng luôn giữ Tập Lâm trong tầm mắt.
Bất quá tên tóc đỏ không được yên thân. Trong bộ dạng Tô Mãn, “nàng” trở thành miếng thịt béo ngậy thu hút bầy sói đói ăn. Suốt bữa tiệc, vô số gã trai trẻ lẫn ông già khú đế lởn vởn rồi gạ gẫm “nàng” uống rượu hoặc khiêu vũ. Lắm gã vũ phu sấn sổ nắm tay Tô Mãn đòi tâm sự riêng, Mi Kha buộc phải can thiệp. Sự tình phức tạp khi Tập Lâm bắt đầu để ý đám lộn xộn này. Hỏi han đám vệ sĩ một hồi, Tập Lâm rời chỗ ngồi sau tiến đến Tô Mãn, cất giọng ồm ồm nhưng đàng hoàng tử tế, nhuốm chút phương ngữ Mù Thủy:
-Cô rảnh chứ? Tui có thể mời cô một ly? Ở đằng kia, tui ngồi đó, cô tham gia chứ?
Chuyện này nằm ngoài kế hoạch. Mi Kha không dè khẩu vị của Tập Lâm đa dạng như thế. Chợt thấy Tô Mãn nhìn mình, cô ả liền nhún vai ý bảo rằng không nên từ chối đề nghị này. “Cô gái” Tô Mãn thừ người, lòng nhục một ít. Theo chân Tập Lâm về chỗ ngồi, chợt để ý chị em Si Thăng hết ngắm nghía mình rồi nhấm nháy cười, “nàng” tự thấy nhục thêm ít nữa.
Dưới ánh đèn trắng tinh khôi hoa lệ, tiếng nhạc du dương len qua sàn nhảy đầy ắp cặp đôi khiêu vũ, khung cảnh như cái tát đau điếng cho thời tiết sậm sùi đen thui bên ngoài. Ở bàn tiệc góc sảnh, Tô Mãn chẳng làm gì nhiều ngoài uống rượu hay mỉm cười mua vui cho những vị khách của Tập Lâm. Các vị khách đâm xao nhãng, ít bàn công việc và ngồi lâu hơn thường lệ, kẻ nào cũng mong đợi ông chủ nhà Tập Lâm hào phóng biếu tặng cô gái cao ráo tóc vàng óng kia. Nhưng tiếc rằng Tập Lâm chỉ hào phóng tặng họ chị em Si Thăng. Riêng Tô Mãn, gã kè kè một bên giữ làm của riêng, cứ như vậy hàng tiếng đồng hồ. Qua những cuộc đối thoại, Tô Mãn loáng thoáng nghe chiến sự Băng Thổ, mối làm ăn của Lực Lượng Mù Thủy, nhưng chẳng thứ nào liên quan tới Ngục Thánh. Tập Lâm rất kín miệng.
Chờ khách khứa tạm vãn, Tập Lâm rót rượu mời Tô Mãn bằng vẻ lịch sự không chút ăn rơ với vẻ ngoài bặm trợn. Tô Mãn bất đắc dĩ phải uống. Được một lúc Tập Lâm bỗng mở lời, gã điều chỉnh giọng cho bớt “mùi” Mù Thủy:
-Mấy hôm nay cô khá nổi tiếng. Tên cô là Tô Mãn? Cô đến từ Băng Hóa quốc à? Thành phố nào?
Bằng giọng nữ tính cùng dáng vẻ rụt rè, “nàng” Tô Mãn trả lời:
-Thưa, từ Băng Hóa thành.
-Chà, thủ đô cơ đấy! – Tập Lâm chép miệng – Cũng lâu rồi tôi chưa tới đó, dễ chừng đã bảy, tám năm. Vậy giờ Băng Hóa thành khó sống thế à? Đừng nói họ sắp dẹp bỏ tượng đài Biệt Liên Đại Đế nhé?
Tô Mãn im lặng. “Nàng” chẳng biết nhiều về Băng Hóa thành vì nàng không sống ở đó, cùng lắm chỉ biết tượng đài khổng lồ kia, thế nên ít mồm ít miệng là giải pháp tốt nhất. Tập Lâm cười khề khà:
-Tôi thích Biệt Liên Đại Đế, nhưng tôi cũng ghét ông ta. Xin lỗi vì nói thẳng, tôi thích người Băng Hóa nhưng cũng ghét họ. Thống trị, thống trị và thống trị, người Băng Hóa là vậy. Và bởi vậy, người Băng Hóa không bao giờ tốt.
Tô Mãn tiếp tục im lặng. Tập Lâm nốc hết ly rượu đoạn chỉ lên đầu:
-Không ai tra tấn giỏi bằng người Băng Hóa. Họ tiêm hóa chất vào người tôi để tra khảo. Thậm chí họ sử dụng cách khoan hộp sọ. Một vết khoan vừa đủ sẽ khiến não bộ sinh ảo giác, làm méo mó hình ảnh thế giới thực tại, tệ nhất là phát điên. Tôi thuộc số ít những kẻ sống sót qua cuộc tra tấn đó.
Khoe chiến tích là bệnh chung của đàn ông mỗi khi gặp phụ nữ. Nhưng Tập Lâm không khoác lác. Gã nói thật. Tô Mãn dợm lời:
-Thưa, tôi nghĩ ngài nên nghỉ ngơi.
-Ý cô là nghỉ việc đấu tranh này? Không. Chúng tôi sẽ tiếp tục cho đến khi Lực Lượng Mù Thủy biến mất, hoặc là Băng Hóa biến mất. Chúng tôi tồn tại vì lý do đó.
-Các ngài không bao giờ thương lượng sao?
Tập Lâm cười rung vai:
-Có! Chúng tôi không phải khủng bố. Chúng tôi biết thương lượng. Nhưng chúng tôi nhận ra thương lượng vô nghĩa với người Băng Hóa. Chúng tôi cần “độc lập” trong khi họ cần “thống trị”. Thương lượng giúp chúng tôi hiểu họ, họ hiểu chúng tôi. Vậy thôi! Hiểu nhau chỉ khiến mọi thứ thêm tồi tệ.
-Hiểu nhau là tốt, tại sao tồi tệ?
-Thế giới Tâm Mộng là vậy! – Tập Lâm cười – Hiểu nhau không phải để thông cảm, mà giúp chúng ta giết nhau dễ dàng hơn.
Tô Mãn im lặng một chút rồi nói:
-Vậy ngài có chắc khi Băng Hóa quốc biến mất, sẽ không còn Băng Hóa quốc thứ hai xuất hiện?
Tập Lâm ngẩn mặt, bộ mặt bặm trợn bỗng nở nụ cười. Gã khoác vai Tô Mãn, tay nâng cằm “cô gái”:
-Hóa ra cô không phải loại “tóc vàng hoe”, nhỉ? Ai biết được chứ? Một Băng Hóa quốc thứ hai, rất có thể. Như thế càng vui!
Tô Mãn nuốt nước bọt, lòng kinh tởm vì sự đụng chạm này, giọng lí nhí:
-Sao lại vui?
-Con người tồn tại khi có hòa bình, người ta nói vậy, phải chứ? Nhưng nó mới đúng một nửa. Nửa còn lại là những kẻ chỉ sống khi có chiến tranh, chỉ tồn tại khi có hỗn loạn. Lực Lượng Mù Thủy là thế. Chúng tôi không thích hòa bình. Chúng tôi không muốn hòa bình. Chúng – tôi – không – cần – hòa – bình.
Cuộc đối thoại kết thúc khi một vị khách ngồi xuống bàn tiệc. Ngẫm nghĩ lời Tập Lâm, Tô Mãn chợt nhớ lần gặp gỡ Tiểu Hồ trước ngày rời Phi Thiên thành. Hai ngọn diêm sinh châu đầu thì bùng lửa lớn – “nàng” vẫn chưa quên cảnh tượng ấy.
Thời gian tà tà trôi theo tiếng nhạc, tiếng người cười nói lẫn ánh chớp bên ngoài lâu đài. Hiện đã năm giờ chiều, còn hai tiếng nữa Đội 11 mới bắt đầu chiến dịch. Nhưng sự tình thay đổi khi Tập Lâm đòi về phòng sớm. Gã muốn “vui vẻ” với Tô Mãn. Vì đồng ý ngồi uống rượu nên Tô Mãn chẳng có lý do từ chối chuyện lên giường. Bữa nay Tập Lâm muốn đổi khẩu vị, gã hoàn toàn quên béng chị em Si Thăng. Thấy gã đưa Tô Mãn đi, Mi Kha kín đáo gọi bộ đàm:
-Kế hoạch thay đổi. Chúng ta đánh ngay bây giờ! Nhanh lên! Vô Phong gặp nguy hiểm!
Cùng lúc, toàn Đội 11 sẵn sàng cuộc đột kích căn cứ. Giả như Vô Phong là nữ, mọi chuyện đã đơn giản hơn. “Ai bảo anh là nam chứ, tóc đỏ?” – Mi Kha nhếch mép.
Nhưng Mi Kha không hề biết bên ngoài Mù Thủy, những bóng người trong quân phục trắng xám đang lặng lẽ xâm nhập thành phố. Họ giết hết lính canh cửa khẩu phía bắc, giả trang và tiến về căn cứ bằng xe cơ giới. Trên ngọn cây, Kh’srak chứng kiến sự việc từ đầu chí cuối. Sự tình khẩn cấp, anh chàng Thanh Thủy cố liên lạc với Mi Kha, phiền nỗi khí hậu Mù Thủy là thiên địch của thiết bị điện tử. Mấy ngày dầm mưa, bộ đàm trên cổ Kh’srak trục trặc, mãi không hoạt động:
-Cô Mi Kha, đội Thổ Hành từ Phi Thiên quốc sắp đến rồi! Cô Mi Kha?! Nghe rõ tôi nói không?
Nhưng tên tóc đỏ quên béng Tháp Đăng ngay khi nhận cú điện từ Kh’srak. Băng Thổ chiến sự, lính đánh thuê tập trung về đây là chuyện thường, chỉ là hắn không ngờ đội Thổ Hành cũng tới.
“Có Vạn Thế chứng giám, tôi đã thấy Độc Trùng. Người Thanh Thủy nhớ nhân dạng hơn bất cứ ai, cộng sự của tôi.” – Kh’srak quả quyết – “Anh ta dẫn theo bốn người nữa, một tiểu đội. Sao? Hắc Hùng? To cao đen hôi như gấu? Không, tôi không thấy ai như vậy. Nhưng tôi chắc đó là Thổ Hành. Mấy người đi theo Độc Trùng, tôi không biết tên họ, nhưng từng gặp ở Thần Sấm. Mà tại sao Thổ Hành đến, anh bạn biết không?”
Câu hỏi cuối cùng, Vô Phong không thể trả lời. Hắn không biết. Sực nhớ mấy ngày nay chưa xem hòm thư điện tử, hắn liền mở máy chiếu, lập tức thấy hai tin nhắn chưa đọc. Một của Tiểu Hồ gửi từ hai hôm trước, một của Hỏa Nghi gửi tối qua. Tin nhắn của Tiểu Hồ viết thế này:
“Anh khỏe chứ? Kh’srak thế nào? Công chúa hỏi hai người suốt đấy. Xin lỗi vì không đến chỗ anh được, tôi muốn lắm, nhưng công chúa đang khó, tôi phải ở lại.
Anh gặp nguy hiểm, Phong à. Chuyện dài lắm, tôi không kể chi tiết đâu. Đại khái tôi nghe lỏm được Cao Khánh nói chuyện điện thoại với “ông chủ” của gã. Họ muốn giết Tập Lâm, cái gã mà anh đang tìm. Hình như Cao Khánh đã mua cái gì đấy từ Tập Lâm, mà Cao Khánh nói cái gì đấy đang ở chỗ anh. Chiếc đĩa vàng chăng? Tôi nghĩ thế! Dù gì anh cũng nên khẩn trương, “ông chủ” của gã béo cử người xử lý Tập Lâm rồi. Bọn họ nói về anh nữa! Gã béo nói muốn xử anh, nhưng ý tứ “ông chủ” thế nào thì tôi không biết. Chỉ nghe được vậy, tới đó họ cúp máy. “Ông chủ” là Trần Độ, nhỉ? Lão vẫn luôn giám sát anh mà! Nghe này, đừng ở chỗ đó quá lâu, xong thì về ngay. Đừng đùa với Trần Độ. Nếu đọc được tin nhắn, nhớ hồi đáp cho tôi ngay! Đừng trễ hẹn, tôi lo chết mất!
Tái bút: cái bật lửa hoạt động tốt chứ?”
Vô Phong vội viết tin nhắn trả lời Tiểu Hồ rồi lặng lẽ suy ngẫm. Không đương dưng đội Thổ Hành xuất hiện ở đây, phải nhân vật rất quyền lực mới có thể điều động họ. Hắn dợm nghĩ tới Bạch Dương đệ thập hoặc Hội Đồng Pháp Quan. Tên tóc đỏ không chắc đã làm hoàng đế ngứa mắt lần nào, riêng Trần Độ thì vô số. Hắn như con ruồi vo ve quá lâu, quá ồn ào, giờ tới phiên Trần Độ xịt thuốc diệt côn trùng. Vô Phong thực sự không muốn đối đầu Thổ Hành hay bất kỳ thành viên nào, kể cả người hiền lành nhất.
Vô Phong đọc tiếp tin nhắn từ Hỏa Nghi. Trái những lần trước, kỳ này Hỏa Nghi viết khá dài; gã đoán Vô Phong không dư thời gian gọi điện nên nhồi nhét kha khá thông tin, chữ nghĩa số má chi chít, tên tóc đỏ đọc muốn lòi mắt:
“Thú dữ nhắn tin cho tôi, giờ mới đọc được, liền nhắn cho cậu ngay. Nghe nè, thằng cha Cao Khánh mới giành được hợp đồng xây khu phức hợp giải trí ở Đông Thổ. Nhờ Trần Độ cả(*). Con nhỏ thú dữ đúng đấy, “ông chủ” là lão ta, không phải ai khác. Cẩn thận, lão có thể cử sát thủ, tệ nhất là dùng Thổ Hành xử lý cậu. Còn nữa, hãy cẩn thận đội đánh thuê của cậu, biết đâu lão cài người vào đó? Chuyện gì cũng có thể xảy ra, ông bạn à!
Tôi đã kiểm tra nhật ký khách sạn mà cậu đưa ngày 25 tháng trước. Hỏa Phu đã ở đó nhưng đúng như tôi dự đoán, ông ta sử dụng hộ chiếu giả, thẻ căn cước giả, phẫu thuật thẩm mỹ luôn(**)! Nếu không có công nghệ quét tròng mắt, tôi đã chịu thua. Ảnh của ông ta và số tài khoản ngân hàng nằm trong thư mục đính kèm, mở nó ra. Ông ta dùng năm tài khoản lận! Nếu có thể, hãy nhớ mấy số này, không thì ghi ra giấy:
TX-1000167
TX-1000598
HM-220091
LK-28vj109
XY-754089
Đây là năm tài khoản của Hỏa Phu. Tôi cần cậu điều tra xem Hỏa Phu đã dùng tài khoản nào để mua máy tạo nội lực(***). Chúng ta chỉ có thể tập trung một tài khoản, cậu biết đấy, đám ngân hàng kín miệng lắm, tôi chẳng phải ông tướng nọ kia mà đòi nạy răng bọn họ. Nếu điều tra cả đống này, e phải mất nửa năm. Điều tra bằng cách nào chứ gì? Tập Lâm có thể không nhớ số tài khoản, nhưng sổ kế toán của gã có ghi chép. Hãy tìm sổ kế toán. Nó là chìa khóa.
Có điều là năm tài khoản này hiện đã ngừng hoạt động sau năm 7507. Chính xác là hồi đầu năm 7507, trùng với thời điểm Hỏa Phu quay lại khu thí nghiệm ở Tầng 17 chợ rác. Tôi không đoán được gì nữa, anh bạn. Cậu nên chuẩn bị tinh thần. Có thể Hỏa Phu đã chết và chúng ta sẽ chỉ tìm thấy xương của ông ta. Nhưng nói gì thì nói, hãy túm cổ Tập Lâm trước. Nhanh lên, cậu không còn thời gian đâu. Trần Độ thò tay đến Mù Thủy rồi.
Tái bút: đính chính lại, tôi không nghĩ Trần Độ xử cậu. Lão cần cái đĩa vàng. Lão phải hỏi cậu mới biết cái đĩa ở đâu chứ? Yên tâm, tôi vẫn giữ nó an toàn. Nếu cậu ngủm, Trần Độ cũng đừng hòng động tới cái đĩa. Tôi đảm bảo.
Tái bút 1: đọc xong tin này, trả lời tôi trong một tuần.
Tái bút 2: gái Mù Thủy thế nào?”
Tên tóc đỏ vội trả lời tin nhắn rồi tiếp tục suy tính. Tập Lâm là mấu chốt vấn đề. Vô Phong phải giữ gã sống, đồng nghĩa đối đầu Thổ Hành dù muốn hay không. Vấn đề phức tạp hơn là hắn cần sổ kế toán của Tập Lâm để đối chiếu tài khoản ngân hàng của Hỏa Phu, nhưng có thể Mi Kha cũng cần nó để trao đổi với Băng Hóa quốc. Nhiều mục đích, nhiều trở ngại, tên tóc đỏ thực sự gặp khó.
Tính hết khả năng, Vô Phong quyết định mạo hiểm. Hắn dò hỏi Mi Kha và đúng như dự liệu, cô ả cũng nhắm tới sổ kế toán bằng cách dùng chị em Si Thăng – Si Giáng tiếp cận Tập Lâm. Băng Hóa quốc ra điều kiện Mi Kha không được bán hay cung cấp sổ kế toán cho bên thứ ba. Nghe thế, thâm tâm Vô Phong chùng xuống. Dù vậy hắn vẫn trình bày mục đích của mình, thanh quản sẵn sàng cuộc thương lượng tốn hàng lít nước bọt. Song chưa đầy nửa phút nghĩ ngợi, Mi Kha hứa gửi hắn bản sao, chỉ một bản duy nhất. Vô Phong ngạc nhiên, chẳng dè mọi chuyện dễ dàng thế.
-Miễn sau này Băng Hóa không tìm tôi chất vấn là được. – Mi Kha giao hẹn – Nếu chuyện đó xảy ra, anh nên chuẩn bị thật nhiều tài khoản, trốn đâu đó thật xa và cầu nguyện Vạn Thế rằng tôi không tìm thấy anh.
Cô ả cười tươi rồi trang điểm hộ Vô Phong, vừa làm vừa rúc rích cười. Tên tóc đỏ không để ý, chỉ cố lý giải tại sao Mi Kha chấp thuận nhanh như vậy. Hắn thắc mắc thì Mi Kha trả lời:
-Cái gì không vi phạm hợp đồng mà có thể làm, tôi sẽ làm. Hiện tôi là lính đánh thuê của Bán Dạ Giáo Đoàn, không phải quân nhân Băng Hóa.
Vô Phong gật gù song lòng lợn cợn chẳng yên, lát sau lại hỏi:
-Cô có điều kiện gì không?
Mi Kha im lặng, chỉ tập trung gắn mấu nối tóc giả vào tóc thật của hắn. Bất chợt cô ả ôm cổ nựng má Vô Phong rồi hôn hôn hít hít:
-Không điều kiện gì cả, vì em dễ thương quá, Tô Mãn à!
Tên tóc đỏ vội hẩy Mi Kha, coi đó như sự xúc phạm ghê gớm. Cô ả cười ngất đoạn kéo hắn rời khỏi phòng. Dưới những máy quay dọc hành lang, nụ cười trên môi Mi Kha tắt ngấm, Vô Phong trở lại làm nàng Tô Mãn rụt rè e thẹn. Từ nay tới đêm ngày 9 còn dài và Vô Phong phải tiếp tục giả gái. Cũng đêm ấy hắn nghe tin Tháp Đăng về nước, lòng tự hỏi Mi Kha dùng cách gì sai khiến gã. Nhưng trước mắt là chiến dịch bắt sống Tập Lâm, thành thử hắn không để chuyện đó quấy rối trí óc quá lâu.
Ngày 7 rồi ngày 8, Vô Phong theo chân Mi Kha đi khắp căn cứ phiến quân. Mấy ngày này Tập Lâm luôn mở tiệc chiêu đãi khách hàng, gái điếm bởi thế chạy tới chạy lui. Nhiều cô bị vắt kiệt sức chưa kể vài người ngã bệnh, đám thương nhân lại điều xe chở gái điếm tới. Hai ngày ấy, Vô Phong hứng chịu không biết bao nhiêu cặp mắt thèm thuồng mà kể. Từ lũ sói trẻ đến con sói già, tất cả đều chảy dãi trước “nàng” Tô Mãn, răng nghiến trèo trẹo muốn xơi tái cô gái trong trắng thuần khiết ngay tức khắc (Vô Phong thấy nhục khôn tả). Nhưng lần này Mi Kha bảo vệ Vô Phong rất kỹ, khước từ mọi đề nghị mời “nàng” về phòng riêng tâm sự. Thành ra Vô Phong chỉ việc uống rượu hầu khách và làm bia hứng đạn cho những cặp mắt đói khát.
Song nhờ tiệc tùng, Vô Phong dần quen thuộc ngõ ngách trong căn cứ. Nơi đây vốn là tòa lâu đài cũ, sau được sửa sang thành một mớ hỗn tạp gồm khách sạn, nhà thổ, hầm ngục, khu vui chơi giải trí, vân vân. Lâu đài cao sáu tầng, riêng Tập Lâm chiếm toàn bộ tầng trên cùng, có sẵn phi thuyền tẩu thoát phòng trường hợp bị tấn công. Khắp các hành lang đầy rẫy máy quay giám sát, lính canh dày đặc, ngoài ra còn khá nhiều cạm bẫy hoặc ngõ cụt đánh lừa kẻ lạ nước lạ cái. Theo lý thuyết, Tập Lâm an toàn tuyệt đối.
Ngày 8, Vô Phong gặp hai thành viên cuối cùng của Đội 11: chị em sinh đôi Si Thăng – Si Giáng. Cùng kiểu tóc ngắn, chung đôi bốt đen, y sì đồ thời trang hở hang nhiều hình họa, thậm chí giống cả cách trang điểm – hai chị em như tạc từ một khuôn và chẳng thể phân biệt nếu họ không nhuộm tóc khác màu. Cô chị Si Thăng tóc cam, em Si Giáng tóc tím. Lần đầu gặp Vô Phong, bọn họ mắt tròn mắt dẹt rồi vây quanh, hết vuốt tóc lại chọt má tên tóc đỏ:
-Con trai… con trai thiệt hả? Vạn Thế ơi, thật không vậy? Sao dễ thương quá vầy nè? Đáng yêu quá, cho hôn cái coi! Oa, thơm quá đi! Kết hôn thôi! Kết hôn, Tô Mãn phải kết hôn!
Bài ca kết hôn nghe rất ư bắt tai, Vô Phong thực tình muốn vặt răng hai con nhỏ. Mà chị em Si Thăng đúng nghĩa “nhỏ” cả vóc dáng lẫn tuổi tác. Hỏi qua, Vô Phong té ngửa khi biết họ chưa đủ mười tám tuổi nhưng đã làm lính đánh thuê hai năm, hành nghề gái điếm còn lâu hơn. Tập Lâm cực khoái gái tuổi chanh cốm nên chị em Si Thăng dễ dàng tiếp cận gã. Khi chiến dịch bắt đầu, họ sẽ khống chế Tập Lâm, tẩu thoát bằng phi thuyền rồi hội quân với Đội 11 tại đường mòn phía bắc, bên ngoài thành phố Mù Thủy. Hiện hai chị em đang cố moi thông tin về sổ kế toán và hứa sẽ gửi bản sao cho Vô Phong. Tên tóc đỏ cảm ơn đoạn hỏi tiếp:
-Còn một chuyện nữa… Mấy hôm nay Tập Lâm có đến phía nam thành phố không? Một khu xưởng, hai cô nghe bao giờ chưa?
Chị em sinh đôi nhìn nhau. Cô chị Si Thăng nhướn mắt suy nghĩ, hàm răng trắng bóc không ngừng nhai kẹo cao su:
-Chịu á! Tập Lâm khá rành mạch, làm là làm, chơi là chơi. Hắn không mang gái vào công việc. Nhưng thi thoảng chúng tôi nghe hắn nói về khu xưởng. Đại khái là công việc tắc tị!
Cô em Si Giáng tiếp lời:
-Hình như Tập Lâm đang nghiên cứu á! Tôi nghe hắn nói “thí nghiệm”, “hóa chất”, “tế bào”… đại khái vậy! Nhưng anh có chuyện gì với khu vực ấy? Hình như nó không nằm trong nhiệm vụ?!
Vô Phong vuốt cằm ngẫm nghĩ, sau nói:
-Nếu được, hai cô có thể nghe ngóng giùm tôi về cái xưởng? Tôi biết chuyện này ngoài luồng nên sẽ trả tiền. Giá bao nhiêu?
Chị em Si Thăng nhìn nhau rồi cười phá:
-Lần này miễn phí! Bọn này chỉ xin “chị” mấy cái hôn thôi! Ai bảo xinh quá làm chi? Ngồi yên coi! Oa, thơm quá đi! Kết hôn! Kết hôn! Tô Mãn phải kết hôn!
Chị em sinh đôi kết thúc cuộc đối thoại bằng bài ca kết hôn rồi hát hò suốt đường về. Dường như họ chẳng quan tâm nhiệm vụ hay công việc. Trong lúc đó Vô Phong ở lại, tâm trí mải mê phỏng đoán. Hắn biết phiến quân đang nghiên cứu Ngục Thánh nhưng không rõ phục vụ ai, vì mục đích gì. Nếu không vì Mi Kha gọi, hắn còn chạy theo những suy luận tới khi ngủ gục vì quá mệt đầu. Tối hôm ấy, Vô Phong viết tin nhắn rồi gửi Bất Vọng – một việc mà hắn cho là kỳ khôi nhất cuộc đời mình. Nội dung tin nhắn thế này:
“Chào ông già. Tôi có vài tin tức, hãy cố đọc hết. Tôi đang ở Mù Thủy, chính xác là thành phố Mù Thủy, căn cứ của phiến quân. Mấy ngày trước, tôi phát hiện bọn này đang nghiên cứu Ngục Thánh. Chúng khởi động đề án rồi, từ bao giờ thì tôi không rõ. Chúng có liên hệ với Tân đảng, hai thành viên Quạ Đen và Tang Nguyên đã tới đây, họ nói gì đó về Xích Tuyết nữa. HÌnh như có liên minh giữa ba tổ chức, tôi đoán vậy. Tôi thắc mắc là Liệt Giả căm thù Đề Án Ngục Thánh, tại sao ông ta cho phép Lực Lượng Mù Thủy nghiên cứu? Trả lời tôi sớm, ông già.”
…
Ngày 9 tháng 3, Mù Thủy mưa lớn. Mây đen sậm lợp khắp bầu trời từ sáng sớm, chốc chốc nhá chớp chói lòa nhưng không có tiếng sấm. Nước ào ào trút, nuốt chửng sáu tiểu khu lẫn ánh đèn cao áp. Dân chúng ngại ra đường, ngay cả tin tức kỳ thi Tổng Lãnh cũng không thể lôi họ ra khỏi căn phòng thấm đẫm hơi ấm lò sưởi. Mù Thủy vắng người, chỉ còn nước mưa mang bùn đất đua nhau trẩy hội qua những lối mòn chằng chịt.
Trưa hôm ấy Tập Lâm mở tiệc lớn, dự tính diễn ra thâu đêm. Tiệc vừa mở, toàn bộ Đội 11 vào vị trí. Lạn Bà và Ung Khấu trà trộn hàng ngũ phiến quân; Vong Liêm, Mai Hoa cùng Đấu Thánh đợi bên ngoài, chờ căn cứ mất điện là tấn công; chị em Si Thăng xử lý Tập Lâm; Mi Kha cùng Vô Phong làm nhiệm vụ con thoi, trợ giúp các đội khác khi cần. Kh’srak trực chiến vòng ngoài cùng. Họ chỉ có một tiếng hành động trước khi cả vùng đất này xù lông nhím. Điều đáng tiếc là dù rất cố gắng nhưng chị em Si Thăng không tìm thấy sổ kế toán. Tập Lâm giấu rất kỹ. Vô Phong lo lắng bởi không có sổ kế toán, hắn không thể đối chiếu tài khoản ngân hàng của Hỏa Phu.
-Đồ đạc của anh cất ở nhà vệ sinh, cuối hành lang tầng bốn. – Mi Kha dặn dò Vô Phong – Khi chiến dịch bắt đầu, chúng ta chia nhóm. Tôi giúp bọn Mai Hoa, thu hút bớt lũ lính gác từ mấy tầng trên xuống. Đợi lúc nào vãn, anh lên tầng sáu giúp chị em Si Thăng. Rõ rồi chứ? Giờ anh phải tham gia tiệc. Cố gắng lên, nốt hôm nay thôi, cả căn cứ này biết Tô Mãn rồi. Giờ “nàng” mà không xuất hiện là biểu tình đình công đó!
Vô Phong gật gật song thâm tâm bồn chồn, không phải vì chuyện giả gái mà bởi sự xuất hiện của Thổ Hành. Họ đã tới, lẩn quất giữa màn mưa trắng xóa ngoài kia và khi Đội 11 bắt đầu chiến dịch, họ sẽ can dự. Tên tóc đỏ thầm cầu Hắc Hùng không có ở đây. Nội cái cảnh đối mặt gã đội trưởng, Vô Phong bất giác rợn xương sống.
Một giờ chiều, Vô Phong theo Mi Kha tới sảnh tiệc. Người đông gấp đôi gấp ba so với ngày đầu tiên, gái điếm nhiều vô kể, tòa sảnh rộng mênh mông bỗng chốc chật chội. Thu mình len lỏi giữa dòng người, Vô Phong nhận ra Tập Lâm đương trò chuyện với bạn hàng, xung quanh đầy vệ sĩ mặt lạnh tanh. Lát sau gã về góc sảnh, vui vẻ chè chén với chị em Si Thăng cùng khách khứa. Vô Phong lảng vảng gần đó, giả bộ lơ đãng ngắm trời nhìn mây nhưng luôn giữ Tập Lâm trong tầm mắt.
Bất quá tên tóc đỏ không được yên thân. Trong bộ dạng Tô Mãn, “nàng” trở thành miếng thịt béo ngậy thu hút bầy sói đói ăn. Suốt bữa tiệc, vô số gã trai trẻ lẫn ông già khú đế lởn vởn rồi gạ gẫm “nàng” uống rượu hoặc khiêu vũ. Lắm gã vũ phu sấn sổ nắm tay Tô Mãn đòi tâm sự riêng, Mi Kha buộc phải can thiệp. Sự tình phức tạp khi Tập Lâm bắt đầu để ý đám lộn xộn này. Hỏi han đám vệ sĩ một hồi, Tập Lâm rời chỗ ngồi sau tiến đến Tô Mãn, cất giọng ồm ồm nhưng đàng hoàng tử tế, nhuốm chút phương ngữ Mù Thủy:
-Cô rảnh chứ? Tui có thể mời cô một ly? Ở đằng kia, tui ngồi đó, cô tham gia chứ?
Chuyện này nằm ngoài kế hoạch. Mi Kha không dè khẩu vị của Tập Lâm đa dạng như thế. Chợt thấy Tô Mãn nhìn mình, cô ả liền nhún vai ý bảo rằng không nên từ chối đề nghị này. “Cô gái” Tô Mãn thừ người, lòng nhục một ít. Theo chân Tập Lâm về chỗ ngồi, chợt để ý chị em Si Thăng hết ngắm nghía mình rồi nhấm nháy cười, “nàng” tự thấy nhục thêm ít nữa.
Dưới ánh đèn trắng tinh khôi hoa lệ, tiếng nhạc du dương len qua sàn nhảy đầy ắp cặp đôi khiêu vũ, khung cảnh như cái tát đau điếng cho thời tiết sậm sùi đen thui bên ngoài. Ở bàn tiệc góc sảnh, Tô Mãn chẳng làm gì nhiều ngoài uống rượu hay mỉm cười mua vui cho những vị khách của Tập Lâm. Các vị khách đâm xao nhãng, ít bàn công việc và ngồi lâu hơn thường lệ, kẻ nào cũng mong đợi ông chủ nhà Tập Lâm hào phóng biếu tặng cô gái cao ráo tóc vàng óng kia. Nhưng tiếc rằng Tập Lâm chỉ hào phóng tặng họ chị em Si Thăng. Riêng Tô Mãn, gã kè kè một bên giữ làm của riêng, cứ như vậy hàng tiếng đồng hồ. Qua những cuộc đối thoại, Tô Mãn loáng thoáng nghe chiến sự Băng Thổ, mối làm ăn của Lực Lượng Mù Thủy, nhưng chẳng thứ nào liên quan tới Ngục Thánh. Tập Lâm rất kín miệng.
Chờ khách khứa tạm vãn, Tập Lâm rót rượu mời Tô Mãn bằng vẻ lịch sự không chút ăn rơ với vẻ ngoài bặm trợn. Tô Mãn bất đắc dĩ phải uống. Được một lúc Tập Lâm bỗng mở lời, gã điều chỉnh giọng cho bớt “mùi” Mù Thủy:
-Mấy hôm nay cô khá nổi tiếng. Tên cô là Tô Mãn? Cô đến từ Băng Hóa quốc à? Thành phố nào?
Bằng giọng nữ tính cùng dáng vẻ rụt rè, “nàng” Tô Mãn trả lời:
-Thưa, từ Băng Hóa thành.
-Chà, thủ đô cơ đấy! – Tập Lâm chép miệng – Cũng lâu rồi tôi chưa tới đó, dễ chừng đã bảy, tám năm. Vậy giờ Băng Hóa thành khó sống thế à? Đừng nói họ sắp dẹp bỏ tượng đài Biệt Liên Đại Đế nhé?
Tô Mãn im lặng. “Nàng” chẳng biết nhiều về Băng Hóa thành vì nàng không sống ở đó, cùng lắm chỉ biết tượng đài khổng lồ kia, thế nên ít mồm ít miệng là giải pháp tốt nhất. Tập Lâm cười khề khà:
-Tôi thích Biệt Liên Đại Đế, nhưng tôi cũng ghét ông ta. Xin lỗi vì nói thẳng, tôi thích người Băng Hóa nhưng cũng ghét họ. Thống trị, thống trị và thống trị, người Băng Hóa là vậy. Và bởi vậy, người Băng Hóa không bao giờ tốt.
Tô Mãn tiếp tục im lặng. Tập Lâm nốc hết ly rượu đoạn chỉ lên đầu:
-Không ai tra tấn giỏi bằng người Băng Hóa. Họ tiêm hóa chất vào người tôi để tra khảo. Thậm chí họ sử dụng cách khoan hộp sọ. Một vết khoan vừa đủ sẽ khiến não bộ sinh ảo giác, làm méo mó hình ảnh thế giới thực tại, tệ nhất là phát điên. Tôi thuộc số ít những kẻ sống sót qua cuộc tra tấn đó.
Khoe chiến tích là bệnh chung của đàn ông mỗi khi gặp phụ nữ. Nhưng Tập Lâm không khoác lác. Gã nói thật. Tô Mãn dợm lời:
-Thưa, tôi nghĩ ngài nên nghỉ ngơi.
-Ý cô là nghỉ việc đấu tranh này? Không. Chúng tôi sẽ tiếp tục cho đến khi Lực Lượng Mù Thủy biến mất, hoặc là Băng Hóa biến mất. Chúng tôi tồn tại vì lý do đó.
-Các ngài không bao giờ thương lượng sao?
Tập Lâm cười rung vai:
-Có! Chúng tôi không phải khủng bố. Chúng tôi biết thương lượng. Nhưng chúng tôi nhận ra thương lượng vô nghĩa với người Băng Hóa. Chúng tôi cần “độc lập” trong khi họ cần “thống trị”. Thương lượng giúp chúng tôi hiểu họ, họ hiểu chúng tôi. Vậy thôi! Hiểu nhau chỉ khiến mọi thứ thêm tồi tệ.
-Hiểu nhau là tốt, tại sao tồi tệ?
-Thế giới Tâm Mộng là vậy! – Tập Lâm cười – Hiểu nhau không phải để thông cảm, mà giúp chúng ta giết nhau dễ dàng hơn.
Tô Mãn im lặng một chút rồi nói:
-Vậy ngài có chắc khi Băng Hóa quốc biến mất, sẽ không còn Băng Hóa quốc thứ hai xuất hiện?
Tập Lâm ngẩn mặt, bộ mặt bặm trợn bỗng nở nụ cười. Gã khoác vai Tô Mãn, tay nâng cằm “cô gái”:
-Hóa ra cô không phải loại “tóc vàng hoe”, nhỉ? Ai biết được chứ? Một Băng Hóa quốc thứ hai, rất có thể. Như thế càng vui!
Tô Mãn nuốt nước bọt, lòng kinh tởm vì sự đụng chạm này, giọng lí nhí:
-Sao lại vui?
-Con người tồn tại khi có hòa bình, người ta nói vậy, phải chứ? Nhưng nó mới đúng một nửa. Nửa còn lại là những kẻ chỉ sống khi có chiến tranh, chỉ tồn tại khi có hỗn loạn. Lực Lượng Mù Thủy là thế. Chúng tôi không thích hòa bình. Chúng tôi không muốn hòa bình. Chúng – tôi – không – cần – hòa – bình.
Cuộc đối thoại kết thúc khi một vị khách ngồi xuống bàn tiệc. Ngẫm nghĩ lời Tập Lâm, Tô Mãn chợt nhớ lần gặp gỡ Tiểu Hồ trước ngày rời Phi Thiên thành. Hai ngọn diêm sinh châu đầu thì bùng lửa lớn – “nàng” vẫn chưa quên cảnh tượng ấy.
Thời gian tà tà trôi theo tiếng nhạc, tiếng người cười nói lẫn ánh chớp bên ngoài lâu đài. Hiện đã năm giờ chiều, còn hai tiếng nữa Đội 11 mới bắt đầu chiến dịch. Nhưng sự tình thay đổi khi Tập Lâm đòi về phòng sớm. Gã muốn “vui vẻ” với Tô Mãn. Vì đồng ý ngồi uống rượu nên Tô Mãn chẳng có lý do từ chối chuyện lên giường. Bữa nay Tập Lâm muốn đổi khẩu vị, gã hoàn toàn quên béng chị em Si Thăng. Thấy gã đưa Tô Mãn đi, Mi Kha kín đáo gọi bộ đàm:
-Kế hoạch thay đổi. Chúng ta đánh ngay bây giờ! Nhanh lên! Vô Phong gặp nguy hiểm!
Cùng lúc, toàn Đội 11 sẵn sàng cuộc đột kích căn cứ. Giả như Vô Phong là nữ, mọi chuyện đã đơn giản hơn. “Ai bảo anh là nam chứ, tóc đỏ?” – Mi Kha nhếch mép.
Nhưng Mi Kha không hề biết bên ngoài Mù Thủy, những bóng người trong quân phục trắng xám đang lặng lẽ xâm nhập thành phố. Họ giết hết lính canh cửa khẩu phía bắc, giả trang và tiến về căn cứ bằng xe cơ giới. Trên ngọn cây, Kh’srak chứng kiến sự việc từ đầu chí cuối. Sự tình khẩn cấp, anh chàng Thanh Thủy cố liên lạc với Mi Kha, phiền nỗi khí hậu Mù Thủy là thiên địch của thiết bị điện tử. Mấy ngày dầm mưa, bộ đàm trên cổ Kh’srak trục trặc, mãi không hoạt động:
-Cô Mi Kha, đội Thổ Hành từ Phi Thiên quốc sắp đến rồi! Cô Mi Kha?! Nghe rõ tôi nói không?
/334
|