Vòng hai kỳ thi Tổng Lãnh quá khó khăn, nhiều thánh sứ bỏ dở, chỉ một số ít hoàn thành trọn vẹn. Trong số ít đó, công chúa Lục Châu vượt lên tất cả và đạt điểm tuyệt đối. Nhưng đó không phải tin tức sốt dẻo nhất. Vài ngày nay, truyền hình liên tục phát hình ảnh về trợ thủ của Lục Châu: một người đàn ông trung tuổi, không đồng hành cùng công chúa, chỉ xuất hiện lúc nàng gặp nguy hiểm. Dân tình đồn thổi người ấy là Bất Vọng, nhân vật đứng đầu Bảy người mạnh nhất. Phiền nỗi chẳng máy quay nào thu được ảnh cận mặt, thành thử cũng lắm nghi ngờ. Tin đồn loan xa, dư luận tranh cãi kịch liệt, truyền thông vớ được miếng ăn béo bở bèn thi nhau đào xới. Lặng lẽ bao năm, cái tên “Bất Vọng” bỗng chốc bị mổ xẻ không thương tiếc. Chẳng ai quan tâm nhân vật chính của câu chuyện khó chịu cỡ nào.
Để tránh rắc rối, Bất Vọng ở lì trong phòng khách sạn. Nhưng tin nhắn của Vô Phong gửi tối ngày 8 khiến gã đứng ngồi chẳng yên. Trần Độ dự đoán chính xác: Lực Lượng Mù Thủy đang nghiên cứu Ngục Thánh. Chiều ngày 9, Bất Vọng rời phòng, băng qua những con phố đông đúc của Thục Đán thành trong nghi ngờ lẫn tức giận. Nếu được ước, gã mong có phép dịch chuyển đưa mình tới miền nam Kim Ngân để đấm vỡ mặt người bạn thân thiết một thời. “Cậu nghĩ cái quái gì thế, Liệt Giả? Không lo lắng cho Liệt Trúc sao?” – Gã tự hỏi và tự đi tìm câu trả lời.
Mỗi kỳ thi Tổng Lãnh, du khách thập phương đổ về mang theo văn hóa lẫn đồ ăn của nước mình, tự nhiên hình thành lễ hội ẩm thực, năm nào cũng vậy. Bất Vọng len qua dòng người đông đúc, ngó nghiêng những sạp hàng lưu động. Thi thoảng gã kéo mũ lưỡi che mặt vì sợ người ta nhận ra. Chưa thấy điều cần thấy, gã lại chuyển qua con phố khác. Tuổi tác làm Bất Vọng quên nhiều chuyện nhưng cũng lắm thứ đóng cặn vào não, như kẻ sở hữu “dạ dày không đáy” là ví dụ. Ở đâu có đồ ăn, cái dạ dày không đáy ở đó, huống hồ lễ hội ẩm thực khổng lồ này. Tin chắc hắn sẽ xuất hiện nên Bất Vọng tiếp tục tìm kiếm.
Nỗ lực của Bất Vọng không vô ích. Đi một quãng, gã bỗng nhận ra kẻ “dạ dày không đáy”. Hắn trước đây thế nào thì giờ vẫn y chang: tóc trắng, tai bấm đầy khuyên bạc, áo ba lỗ, quần ngố thùng thình. Mình tên này chiếm trọn một bàn ăn, trước mặt ngổn ngang những chồng bát, vỏ bánh, xiên que, lăn lóc những chai bia và lon rỗng… Chừng ấy đủ làm mười người căng bụng nhưng kẻ nọ không dừng lại mà vẫn tiếp tục đánh chén, vẻ mặt rất ư khoan khoái. Bất Vọng không vội gọi, chỉ khoanh tay chờ đợi. Cuối bữa, kẻ nọ đứng dậy thanh toán, bản mặt đương tơn hớn chợt biến sắc bởi ví tiền không cánh mà bay từ đời nào. Hắn cười hì hì xin nợ nhưng chủ hàng không bán chịu. Tên tóc trắng vò đầu bứt tai, tay lần túi quần lôi điện thoại ra bấm bấm một hồi, sau ngẩn tò te như sực nhớ điều gì đấy. Bấy giờ Bất Vọng mới tiến đến vỗ vai hắn:
-Định gọi ta trả tiền cho chú mày? Như hồi ở Cửu Long?
Tên tóc trắng há hốc miệng, sau mừng rỡ muốn gọi to tên vị cứu tinh. Nhưng Bất Vọng kịp ngăn lại trước khi hắn oang oang. Thời buổi này ai gặp Bất Vọng cũng hành xử như tên tóc trắng. Nhưng hắn đặc biệt hơn vì đã cùng Bất Vọng phục vụ ông chủ Đông Hoàng. Hắn là Thiên Hải.
Lát sau, Bất Vọng mua hai cốc trà rồi kéo Thiên Hải tới quảng trường thành phố. Trên băng ghế, họ trò chuyện hỏi thăm nhau vài câu rồi Bất Vọng vào ngay vấn đề:
-Ta muốn hỏi vài chuyện về Xích Tuyết. Đừng ngạc nhiên thế, ta biết chú mày làm việc cho Liệt Giả lâu rồi. Tiện đây cho chú mày biết, hắn là bạn ta.
Thiên Hải mở to mắt:
-Vậy sao? Thế mà thủ lĩnh, ý tôi là ông ấy, Liệt Giả, chẳng bao giờ nói!
Bất Vọng gật đầu. Thiên Hải gãi đầu gãi tai:
-Vậy ra… ông hỏi cung tôi?
-Hỏi cung? Sau khi trả tiền giùm và mua cho chú mày cốc trà? Chúng ta đang “trò chuyện”, đừng nhầm lẫn.
Thiên Hải tặc lưỡi:
-Nếu ông biết tôi là người của thủ lĩnh thì đừng hỏi chứ! Tôi không khai đâu!
-“Trò chuyện” với ta dễ chịu hơn với chính phủ Phi Thiên đấy, nhóc con. Ta không làm khó chú mày, chỉ hỏi những điều cần thiết.
Thiên Hải thở dài, đành chấp nhận ngồi lại. Hắn thừa biết trốn chạy khỏi Bất Vọng là vô ích. Thiên Hải giơ tay:
-Nói trước, tôi chẳng biết nhiều! Ông biết đấy, đầu óc tôi đơn giản mà, thế nên thủ lĩnh hiếm khi kể cho tôi nghe mấy công tác của tổ chức. Ông ta bảo gì, tôi làm nấy thôi!
Bất Vọng gật gù uống ngụm trà, châm điếu thuốc sau hỏi:
-Liệt Giả đang bận ở miền nam Kim Ngân, sao chú mày tới đây?
-Công việc hòm hòm rồi nên thủ lĩnh cho phép tôi tự do. Khi nào có việc, ổng mới gọi về.
-Có phải Liệt Giả muốn đánh Tuyệt Tưởng Thành?
-Tôi không chắc. Tôi chẳng dự họp nhiều, nhưng dạo này nghe nội bộ đồn thổi thủ lĩnh sắp đánh Tuyệt Tưởng Thành. Chắc thế thật!
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang khi cảnh binh nhắc nhở Bất Vọng không được hút thuốc nơi công cộng. Khó khăn lắm gã mới dập thuốc, dồn cơn thèm khói vào ngụm trà:
-Xích Tuyết có làm ăn với Lực Lượng Mù Thủy không? Hay Tân đảng?
-Tôi không biết Lực Lượng Mù Thủy. Nhưng Tân đảng thì có, hồi giữa năm ngoái, chúng tôi gặp họ ở Âm Giới quốc(*). Hai bên liên minh rồi cử người tới Xích Quỷ quốc.
Bất Vọng đoán chuyện này dẫn tới cuộc đụng độ trên đỉnh Hoành Sơn của nhóm công chúa Lục Châu. Gã hỏi tiếp:
-Tiếu, thằng vũ công đeo mặt nạ, vẫn làm ăn với Xích Tuyết chứ? Từ đầu năm tới giờ, Liệt Giả gặp hắn lần nào không?
Thiên Hải gãi gãi cằm:
-Hình như… có. Có! Cuối năm ngoái, Tiếu gặp thủ lĩnh, nói chuyện gì đấy rồi thủ lĩnh biến mất vài ngày. Sau kễ năm mới vài hôm, ông ấy trở về và gặp Tiếu thêm lần nữa. Tôi không rõ chi tiết, chỉ nghe kể ông ấy dần thằng vũ công nhừ tử. Nhưng thủ lĩnh vẫn cộng tác với Tiếu.
Bất Vọng mím môi, tay vo nghiến cốc trà. Gã mường tượng cảnh Liệt Giả đấm Tiếu một trận ra trò, thằng vũ công lết dậy cười cười nói nói và đưa ra đề nghị mới, gã thủ lĩnh Xích Tuyết suy nghĩ hồi lâu rồi chấp thuận. Bất Vọng gấp gáp:
-Đề nghị gì? Có phải liên quan tới Ngục Thánh không?
-Tôi không rõ. – Thiên Hải nhún vai – Mà Ngục Thánh là cái gì?
Bất Vọng im lặng, tay lần túi áo theo thói quen. Chợt nhớ quy định cấm hút thuốc nơi công cộng, gã bèn thôi lục lọi. Thiếu hơi khói, gã khó thông đầu óc, sức phân tích không đuổi kịp những thông tin mới nhận được. Nhiều khả năng Liệt Giả đang mượn tay Lực Lượng Mù Thủy nghiên cứu Ngục Thánh. “Hắn cần vũ khí đánh Tuyệt Tưởng Thành? Hắn muốn tạo quân đội toàn Ngục Thánh? Hay vì mục đích nào nữa?” – Bất Vọng suy đoán. Chưa khi nào gã mong Vô Phong trở về hơn lúc này. Gã cần truy vấn thằng tóc đỏ.
…
Nếu biết Bất Vọng lo lắng giùm mình, Vô Phong mừng rỡ phát khóc. Giờ đây thân thể hắn hết sức nhạy cảm, phàm ai đụng vào cũng rởn gai ốc. Trong bộ dạng “nàng” Tô Mãn, hắn theo Tập Lâm lên tầng sáu lâu đài, chân nặng như đeo chì. Mi Kha hứa sẽ tới nhưng chính xác là lúc nào, hắn chẳng hay. Ngó quanh ngó quất, Vô Phong chỉ thấy đường hành lang tối mò, đèn máy quay nhấp nháy màu xanh lét tựa những cặp mắt tọc mạch. Chẳng bao lâu nữa, giữa khung cảnh mưa mù trời cùng ánh chớp lấp lóe, “nàng” Tô Mãn trinh trắng bị quẳng lên giường, mặc gã Tập Lâm lột hết xiêm y còn nàng khóc thét trong tủi nhục. Nghĩ cảnh ấy, Vô Phong bụm miệng, tự thấy mình như một tạo vật đáng tởm. Để kéo dài quãng đường, hắn lên tiếng hỏi Tập Lâm:
-Thưa, tôi có thể hỏi ngài một điều không? Đầu của ngài… tại sao phải gắn đinh tán?
Giọng Tô Mãn bẽn lẽn thỏ thẻ, lũ cận vệ của Tập Lâm nhìn “nàng” bằng ánh mắt đói khát. Tập Lâm toét miệng cười với đám đàn em, sau trả lời:
-Tôi đã kể mấy vụ tra tấn của Băng Hóa quốc, nhỉ? Họ khoan sọ tôi. Sau khi trốn thoát, tôi phải gắn mấy cái đinh vào nhằm cố định vỏ não. Vỏ não thiếu ổn định sẽ sinh ảo giác, thay đổi cách nhìn nhận thế giới bên ngoài. Cô hiểu chứ?
Vô Phong gật gật mà ánh mắt hoảng hốt khi thấy cả đám đã lên tầng bốn. Đồ đạc của hắn nằm trong phòng vệ sinh cuối hành lang, chỉ cách đây ba chục bước chân. Nhưng hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc bước theo Tập Lâm. Viễn cảnh bị lột đồ khiến Vô Phong mau mồm hơn hẳn:
-Ngài có vợ không?
-Ý cô là gì? – Tập Lâm cau mày.
-Thưa, không có! Tôi chỉ tò mò thôi! – Vô Phong vội cúi đầu.
Tập Lâm nhếch mép:
-Vợ con chỉ tổ phiền phức! Tôi là kho thông tin, là thẻ dữ liệu sống của tổ chức. – Gã chỉ chỉ lên cái đầu trọc gắn đầy đinh tán – Vô số kẻ muốn tóm tôi để hỏi cung, nhưng ai có thể tra khảo một kẻ không quá khứ, không người thân, không điểm yếu?
-Tôi nghĩ ngài nên sống như người bình thường!
Tập Lâm dừng chân, cau mày nhìn Vô Phong. Tên tóc đỏ cả sợ, dùng hết sức bình sinh diễn vai “nàng” Tô Mãn ngây thơ không hiểu chuyện:
-Xin lỗi, ý tôi là ngài cũng nên chăm lo cho mình. Một cuộc sống riêng tư, tôi muốn nói vậy!
Gã đầu đinh tán bật cười:
-Cảm ơn! Nhưng tôi không cần. Tôi tin sự ràng buộc sẽ khiến mình yếu đuối và gây hại cho tổ chức. Hãy để những suy nghĩ tốt đẹp đó cho người chồng tương lai của cô, nếu cô có thể lấy ai đó.
Vô Phong gai người rồi hỏi:
-Tổ chức quan trọng với ngài vậy sao?
-Hơn bất cứ thứ gì, kể cả cái mạng này! – Tập Lâm vỗ ngực khẳng định – Đàn ông chúng tôi không giống đàn bà các cô, có thể đánh đổi tất cả cho một mục đích. Và cô biết sao không? Khi một kẻ có thể bán mạng mình thì dư sức bán mạng người khác.
Cuộc nói chuyện chỉ làm chậm chứ không thay đổi chuyện trước mắt. Đường tới tầng sáu càng gần, Vô Phong bồn chồn nhìn quanh nhưng chẳng dấu hiệu nào cho thấy Mi Kha sắp xuất hiện. Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt, ánh chớp dội từng trảng sáng lạnh tanh xuống những đoạn hành lang lạnh ngắt của lâu đài. Vô Phong liếc sang hai bên, thấy đám vệ sĩ của Tập Lâm cao to như bò mộng, khó xơi vô cùng. Không có Bộc Phá, hắn chẳng thể làm gì bọn họ.
Cả đám đến tầng sáu sau dăm mười phút. Tầng này toàn trạm điều hành, trạm kiểm soát không lưu, binh lính tuần tra cùng máy quay soi từng ngõ ngách, chỉ duy nhất một phòng ngủ dành cho Tập Lâm. Trước lúc vào phòng, đám vệ sĩ yêu cầu lục soát người Tô Mãn. “Cô gái” giật thót, bọn vệ sĩ mà phát hiện bộ phận dưới rốn ba tấc là đời “nàng” đi đứt. Nhưng trong giây phút cao hứng, Tập Lâm phẩy tay, cho rằng quá nhiêu khê phiền phức. Đám vệ sĩ kháo nhau rằng “Sếp không chờ được nữa!” đoạn ngó sang “cô gái” Tô Mãn với ánh mắt tiếc rẻ.
Sốt ruột, kinh hãi, buồn nôn… Vô Phong mang tâm trạng tạp phí lù vô phòng Tập Lâm. Chỗ này rộng, thoáng đãng và ấm áp. Hắn thoáng thấy máy chiếu trên bàn làm việc hiển thị vài tin nhắn chưa đọc và một cuộc gọi nhỡ. Tập Lâm kìm cơn háu gái, nhắc khéo Vô Phong đi tắm. Tên tóc đỏ vội chuồn vào phòng tắm, lưng đẫm mồ hôi. Hắn bật vòi nước, ra vẻ đang kỳ cọ rất hăng đoạn ngồi bệt trên bồn cầu thở hổn hển. Hắn dợm nghĩ trường hợp Mi Kha bỏ nhiệm vụ. Nếu nó xảy ra, Vô Phong phải tự tìm cách thoát thân dù cơ hội sống sót rất thấp.
Đang bối rối chưa biết làm thế nào, Vô Phong chợt nghe giọng Tập Lâm ồm ồm bên ngoài, dường như là nói chuyện điện thoại. Hắn khóa vòi nước rồi áp tai lên cửa, nghe ngóng được gã đầu đinh tán nói thế này:
-Chúng tôi gặp khó. Phải… phải… đúng vậy… mấy thứ đó rất phức tạp! Chúng tôi đã tạm hiểu “tế bào bảy mạch”, nhưng không hiểu chúng liên kết thế nào. Không hiểu sự liên kết, Vòng Trí Uẩn không thể thực hiện. Nếu được, ông có thể liên hệ những khoa học gia từng làm việc ở Cửu Long? Những người mà Đông Hoàng từng thuê? Tôi cần họ…
Tập Lâm ngừng nói như vừa phát hiện điều bất thường. Vô Phong vội rón rén mở vòi nước, thi thoảng tắt đi rồi mở lại nhằm ngụy tạo chuyện tắm rửa. Im ắng một lúc, Tập Lâm tiếp tục đàm thoại. Gã nói khi nhỏ khi to, Vô Phong không nghe được chuyện gì ra chuyện gì. Được một lát, Tập Lâm cao giọng:
-Đừng đánh giá thấp chúng tôi, quý ông mặt nạ! Băng Hóa quốc tưởng mình chiến thắng, nhưng chúng đang sa lầy. Nửa năm tới, chúng sẽ chết dí ở U Thủy, đừng hòng tiến được bước nào! Và chúng tôi đủ thời gian để đốt cháy Đông Thổ lục địa. Lực Lượng Mù Thủy chưa bao giờ sai hẹn, Xích Tuyết sẽ có cái họ muốn. Thế nhé!
Tập Lâm cúp máy. Vô Phong suy nghĩ. Mọi phỏng đoán của hắn đều khớp, vấn đề là sắp xếp chúng theo trình tự. Nếu xếp trình tự đúng, hắn sẽ đoán ra điều gì đó. Nhưng Tập Lâm không cho hắn thời gian, gã đập cửa phòng tắm:
-Lâu thế em gái? Đằng nào chẳng tắm thêm lần nữa? Nhanh lên nào!
Vô Phong mím môi, buộc phải chấp nhận Mi Kha đã bỏ rơi mình. Hắn bước ra, âm thầm sắp xếp kế hoạch. Nếu có thể khống chế và dùng Tập Lâm làm bia đỡ đạn, hắn sẽ mò được xuống tầng bốn. Nhưng Tập Lâm cũng thuộc loại vai u thịt bắp, tay không đối đầu khéo Vô Phong nằm sàn trước. Hắn đảo mắt nhìn quanh, tìm vật dụng khả dĩ làm vũ khí. Trong khi ấy gã đầu đinh tán ngó Vô Phong từ đầu tới chân, sau hỏi:
-Cô em không tắm à?
-Dạ không. Tôi thấy không cần thiết.
-Thế sao mở nước to vậy?
-À, à… tôi rửa tay thôi! – Vô Phong lấp liếm.
Tập Lâm nhún vai cho đó là chuyện thú vị. Gã rót rượu vang mời Vô Phong. Nghĩ cảnh suýt bị thằng khốn Tháp Đăng cưỡng bức, tên tóc đỏ từ chối. Tập Lâm gật gù rồi hỏi có biết nhảy không thì Vô Phong lắc đầu. Gã đầu đinh tán cười xòa đoạn ngả lưng trên ghế, nói:
-Không biết múa thoát y à? Thôi không sao, cởi đồ ra, chậm rãi và nhẹ nhàng nhé! Hôm nay ta thừa thời gian.
Tập Lâm uống rượu hút thuốc, chống cằm chờ đợi Vô Phong thoát y. Vừa nhục vừa tức, tên tóc đỏ cởi khuy áo, đôi mắt điên cuồng tìm kiếm vũ khí. Chợt thấy bên tay Tập Lâm có gạt tàn thủy tinh, hắn mon men lại gần định bụng vớ lấy nó. Gã đầu đinh tán chẳng hề phòng bị vì suy nghĩ dồn cả xuống đầu dưới thay vì đầu trên. Giữa lúc ấy, tiếng điện thoại reo như chiếc xe mất phanh phóng vọt qua mặt hai người. Vô Phong giật mình thon thót, tim chực vọt đằng cổ. Tập Lâm chép miệng đành bỏ dở màn trình diễn gay cấn của Vô Phong rồi nghe điện. Gã lên tiếng chào hỏi người ở đầu dây bên kia, sau nói:
-Ông ta quan trọng thế sao? Để xem… nếu không nhầm, tôi từng làm việc với ông ta, hơn mười năm trước… tầm ấy! Từ từ, tôi cần xác nhận lại.
Tập Lâm đến bàn làm việc mở máy chiếu đoạn cắm thẻ dữ liệu. Vô Phong liếc sang, thấy giữa màn hình ba chiều xuất hiện một bảng đầy rẫy các cột số. Hồi làm việc ở trường sĩ quan, hắn trông thấy một thứ tương tự thế này, khác chăng là ít cột số hơn. “Sổ kế toán!” – Vô Phong nghĩ thầm. Tập Lâm khoát tay cuộn bảng số lên trên, sau cuộn xuống, rồi lại cuộn lên, cuối cùng chỉ vào một mục:
-À, đây! Chính xác là mười hai năm trước, tôi và ông ta từng làm ăn. Hồi giữa năm 7505, ông ta hỏi mua máy phát nội lực. Tôi nói cần thời gian chuẩn bị, không phải muốn là có. Ông ta đợi thật! Cuối năm 7506, ông ta nhận hàng rồi biến mất hoàn toàn. Sao? Truy tìm ông ta? Thôi được, tôi sẽ cử người. Hợp tác vui vẻ!
Dứt lời, Tập Lâm ngắt máy. Thấy “nàng” Tô Mãn chú mục máy chiếu, gã bèn lừ mắt đe dọa. Vô Phong vội quay đi. Hắn nghe tiếng máy chiều ngừng hoạt động, song chẳng thấy tiếng mở ngăn kéo hay tiếng loạt soạt áo quần. Tập Lâm không cất thẻ dữ liệu trong hộc bàn hay mang bên mình. Vậy nó ở đâu? – Vô Phong tự hỏi. Đúng lúc đó, gã đầu đinh tán hạ thân phịch xuống ghế, miệng phì phèo thuốc:
-Từ rày khi tôi nghe điện thì quay mặt chỗ khác. Nhớ chưa? Lần đầu nên nhắc nhở, tái phạm lần sau, coi chừng tôi bẻ cổ. Hiểu chứ cô bé dễ thương?
Vô Phong gật gật. Tập Lâm cười tươi đoạn bảo tên tóc đỏ tiếp tục màn thoát y. Vô Phong ngập ngừng một chút, sau đánh bạo hỏi:
-Thưa, tôi có chút thắc mắc. Máy phát nội lực là cái gì?
Tập Lâm nhướn mày, nghĩ xem nên nói hay không. Sau cùng cái vẻ bẽn lẽn rụt rè của “nàng” Tô Mãn đánh gục gã. Gã mô tả máy phát nội lực, giới thiệu cách thức hoạt động, khuyến mãi thêm vài câu chuyện li kỳ xung quanh. Mấy chuyện đó Thày Dạy Học đã kể hết, cái Vô Phong cần là tên người mua. Đợi Tập Lâm nói xong, tên tóc đỏ ướm lời:
-Phải chờ một năm mới mua được máy sao? Người đàn ông đó thực kiên nhẫn quá!
Gã đầu đinh tán cao hứng định nói tiếp. Bỗng nhiên gã im bặt, nhìn Vô Phong một hồi sau vào phòng tắm. Lát sau gã trở ra, cười cười nói nói:
-Ta không biết em sạch sẽ vậy đâu, Tô Mãn. Rửa tay mà phải xả đầy bồn tắm sao? À, em được quảng cáo là “còn trinh”, “trong trắng” và “ngây thơ”. Hai cái đầu chưa rõ, nhưng cái sau thì ta chắc chắn là không phải. Em chẳng ngây thơ chút nào, Tô Mãn à. Cách đặt câu hỏi của em đó! Nó làm ta nhớ đến người mua máy phát nội lực. Và khi chúng ta quằn quại trên giường, em mớm câu hỏi lần nữa, ta sẽ phun khai người đó ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi, phải chứ? Kỹ thuật khai thác tốt đấy, Tô Mãn!
Vô Phong ngừng thở, ngón tay khẽ động. Sự việc đã bại lộ, hắn cần xử lý thằng đầu đinh tán ngay. Nhưng chưa kịp hành động, Tập Lâm đã chồm tới bóp cổ Vô Phong đè xuống giường. Gã sừng sộ, giọng đặc sệt phương ngữ Mù Thủy:
-Mầy là ai? Ai cử mầy đến? Bọn Băng Hóa quốc phải không? Nói ngay, con điếm!
Bàn tay to bè của Tập Lâm vả mặt Vô Phong liên hồi. Nếu tên tóc đỏ là nữ giới khéo đã bất tỉnh từ lâu. Hắn giãy giụa nhưng không sao thoát nổi. Bất thình lình, một tiếng nổ lớn như mũi khoan khổng lồ dùi thẳng vào tầng sáu. Đèn trong phòng chớp tắt, Tập Lâm giật mình. Vô Phong nhân cơ hội vùng lên như phụ nữ đòi quyền bình đẳng, tung một đấm lật hàm Tập Lâm. Gã đầu đinh tán bổ ngửa, tấm thân bồ tượng đè bẹp bàn rượu. Vô Phong nhổ đống máu, nghiến răng làu bàu:
-Thằng khốn, mày tát “chị” thế à?!
Cửa phòng mở toang, đám vệ sĩ ập vào. Chúng xồ đến bảo vệ Tập Lâm đoạn chĩa nòng súng về phía Vô Phong mà bóp cò. Tên tóc đỏ vội lao mình qua quầy rượu trước khi làn đạn đục hắn thành cái rổ. Giữa trường hỗn loạn, hắn thoáng nghe bọn vệ sĩ hò nhau đưa Tập Lâm ra ngoài, còn gã đầu đinh tán hét chúng phải giết bằng được “con điếm Tô Mãn”. Những bước chân khẩn trương đi ra, lại thêm tiếng chân rầm rập chạy vào, chốt an toàn vang lách cách rồi hàng chục nòng súng xả đạn về quầy rượu. Vô Phong lồm cồm bò dưới sàn, đầu ù đi vì âm thanh vang rền khắp màng nhĩ. Mi Kha, cô ở đâu? – Hắn muốn gào lên.
Đúng lúc Vô Phong tưởng mình tàn đời, căn phòng tắt phụt điện, tất cả chìm vào bóng đêm. Giữa ánh chớp nhập nhằng, hắn nhận ra hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện giữa phiến quân vung kiếm hạ gục từng gã phiến quân. Đám lính vội vã bắn trả nhưng không kịp, tất cả bị tiêu diệt trong nháy mắt. Hai bóng người nọ lao qua quầy rượu, soi đèn pin vào mặt Vô Phong. Tên tóc đỏ nheo mắt:
-Si Thăng? Si Giáng? Sao giờ mới đến?
Không cười đùa như mọi khi, hai cô gái lập tức đưa túi đồ cho hắn. Họ giúp tên tóc đỏ lột chiếc váy vướng víu, tháo bộ tóc giả. Si Thăng thở dốc:
-Rắc rối to á! Một đám khác đang ở đây, họ cũng tìm Tập Lâm. Không rõ họ có bao nhiêu người, chỉ thấy mặc đồng phục rằn ri đen xám. Anh chàng Khọt Khẹt nói họ là đội Thổ Hành từ Phi Thiên quốc. Thổ Hành là cái gì? Anh biết không?
“Cuối cùng cũng đến!” – Vô Phong nghĩ thầm đoạn hỏi:
-Vậy tiếng nổ vừa nãy…
-Do Thổ Hành làm, không phải chúng ta. – Si Giáng tiếp lời – Bãi đáp trên tầng sáu hỏng rồi á! Tập Lâm không thể dùng phi thuyền nữa, gã phải tìm đường khác.
Tình hình hiện tại rất khác kế hoạch ban đầu. Vô Phong hỏi tiếp:
-Vậy làm gì đây? Ai sẽ bắt Tập Lâm?
-Anh! – Si Thăng nói – Toàn đội chặn phiến quân và Thổ Hành, anh đuổi theo Tập Lâm. Lạn Bà sẽ hướng dẫn anh!
Vô Phong kiểm tra quân trang, giắt Bộc Phá cạnh hông rồi theo chị em Si Thăng ra ngoài. Cả tầng sáu hỗn loạn. Đứng từ đây, Vô Phong thấy phía cuối hành lang sáng rực những chùm đạn dội qua dội lại. Hắn giật thót khi phát hiện giữa lửa đạn bỗng xuất hiện một sinh vật cao lớn. Nó đâm thẳng vào phiến quân Mù Thủy, cánh tay dài ngoằng xé xác từng tên phiến quân, hệt cái cách giết lũ Chó Hoang khi ở Dương Hoa Tụ. “Thú!” – Vô Phong cả sợ, vội kéo chị em Si Thăng chạy đi như thể chính hắn mới là người dẫn đường. Tới cầu thang, chị em sinh đôi dừng bước, họ có nhiệm vụ chặn tầng sáu. Vô Phong thở phù:
-Đừng đối đầu Thổ Hành! Nếu được, hãy tránh mặt họ! Lời khuyên chân thành đấy!
Chị em sinh đôi nhìn nhau rồi nháy mắt với hắn:
-Bọn này nghe lời “chị” mà, Tô Mãn!
Hai người cười ngất rồi quay vào bóng tối, tựa thể đây chỉ là cuộc chơi trong suốt quãng đời vui vẻ của họ. Vô Phong nhào xuống tầng dưới, hộc tốc lao đi giữa những hành lang tối mù. Hắn vừa chạy vừa cầu khẩn đừng chạm mặt gã Thổ Hành nào, đặc biệt là Hắc Hùng.
Để tránh rắc rối, Bất Vọng ở lì trong phòng khách sạn. Nhưng tin nhắn của Vô Phong gửi tối ngày 8 khiến gã đứng ngồi chẳng yên. Trần Độ dự đoán chính xác: Lực Lượng Mù Thủy đang nghiên cứu Ngục Thánh. Chiều ngày 9, Bất Vọng rời phòng, băng qua những con phố đông đúc của Thục Đán thành trong nghi ngờ lẫn tức giận. Nếu được ước, gã mong có phép dịch chuyển đưa mình tới miền nam Kim Ngân để đấm vỡ mặt người bạn thân thiết một thời. “Cậu nghĩ cái quái gì thế, Liệt Giả? Không lo lắng cho Liệt Trúc sao?” – Gã tự hỏi và tự đi tìm câu trả lời.
Mỗi kỳ thi Tổng Lãnh, du khách thập phương đổ về mang theo văn hóa lẫn đồ ăn của nước mình, tự nhiên hình thành lễ hội ẩm thực, năm nào cũng vậy. Bất Vọng len qua dòng người đông đúc, ngó nghiêng những sạp hàng lưu động. Thi thoảng gã kéo mũ lưỡi che mặt vì sợ người ta nhận ra. Chưa thấy điều cần thấy, gã lại chuyển qua con phố khác. Tuổi tác làm Bất Vọng quên nhiều chuyện nhưng cũng lắm thứ đóng cặn vào não, như kẻ sở hữu “dạ dày không đáy” là ví dụ. Ở đâu có đồ ăn, cái dạ dày không đáy ở đó, huống hồ lễ hội ẩm thực khổng lồ này. Tin chắc hắn sẽ xuất hiện nên Bất Vọng tiếp tục tìm kiếm.
Nỗ lực của Bất Vọng không vô ích. Đi một quãng, gã bỗng nhận ra kẻ “dạ dày không đáy”. Hắn trước đây thế nào thì giờ vẫn y chang: tóc trắng, tai bấm đầy khuyên bạc, áo ba lỗ, quần ngố thùng thình. Mình tên này chiếm trọn một bàn ăn, trước mặt ngổn ngang những chồng bát, vỏ bánh, xiên que, lăn lóc những chai bia và lon rỗng… Chừng ấy đủ làm mười người căng bụng nhưng kẻ nọ không dừng lại mà vẫn tiếp tục đánh chén, vẻ mặt rất ư khoan khoái. Bất Vọng không vội gọi, chỉ khoanh tay chờ đợi. Cuối bữa, kẻ nọ đứng dậy thanh toán, bản mặt đương tơn hớn chợt biến sắc bởi ví tiền không cánh mà bay từ đời nào. Hắn cười hì hì xin nợ nhưng chủ hàng không bán chịu. Tên tóc trắng vò đầu bứt tai, tay lần túi quần lôi điện thoại ra bấm bấm một hồi, sau ngẩn tò te như sực nhớ điều gì đấy. Bấy giờ Bất Vọng mới tiến đến vỗ vai hắn:
-Định gọi ta trả tiền cho chú mày? Như hồi ở Cửu Long?
Tên tóc trắng há hốc miệng, sau mừng rỡ muốn gọi to tên vị cứu tinh. Nhưng Bất Vọng kịp ngăn lại trước khi hắn oang oang. Thời buổi này ai gặp Bất Vọng cũng hành xử như tên tóc trắng. Nhưng hắn đặc biệt hơn vì đã cùng Bất Vọng phục vụ ông chủ Đông Hoàng. Hắn là Thiên Hải.
Lát sau, Bất Vọng mua hai cốc trà rồi kéo Thiên Hải tới quảng trường thành phố. Trên băng ghế, họ trò chuyện hỏi thăm nhau vài câu rồi Bất Vọng vào ngay vấn đề:
-Ta muốn hỏi vài chuyện về Xích Tuyết. Đừng ngạc nhiên thế, ta biết chú mày làm việc cho Liệt Giả lâu rồi. Tiện đây cho chú mày biết, hắn là bạn ta.
Thiên Hải mở to mắt:
-Vậy sao? Thế mà thủ lĩnh, ý tôi là ông ấy, Liệt Giả, chẳng bao giờ nói!
Bất Vọng gật đầu. Thiên Hải gãi đầu gãi tai:
-Vậy ra… ông hỏi cung tôi?
-Hỏi cung? Sau khi trả tiền giùm và mua cho chú mày cốc trà? Chúng ta đang “trò chuyện”, đừng nhầm lẫn.
Thiên Hải tặc lưỡi:
-Nếu ông biết tôi là người của thủ lĩnh thì đừng hỏi chứ! Tôi không khai đâu!
-“Trò chuyện” với ta dễ chịu hơn với chính phủ Phi Thiên đấy, nhóc con. Ta không làm khó chú mày, chỉ hỏi những điều cần thiết.
Thiên Hải thở dài, đành chấp nhận ngồi lại. Hắn thừa biết trốn chạy khỏi Bất Vọng là vô ích. Thiên Hải giơ tay:
-Nói trước, tôi chẳng biết nhiều! Ông biết đấy, đầu óc tôi đơn giản mà, thế nên thủ lĩnh hiếm khi kể cho tôi nghe mấy công tác của tổ chức. Ông ta bảo gì, tôi làm nấy thôi!
Bất Vọng gật gù uống ngụm trà, châm điếu thuốc sau hỏi:
-Liệt Giả đang bận ở miền nam Kim Ngân, sao chú mày tới đây?
-Công việc hòm hòm rồi nên thủ lĩnh cho phép tôi tự do. Khi nào có việc, ổng mới gọi về.
-Có phải Liệt Giả muốn đánh Tuyệt Tưởng Thành?
-Tôi không chắc. Tôi chẳng dự họp nhiều, nhưng dạo này nghe nội bộ đồn thổi thủ lĩnh sắp đánh Tuyệt Tưởng Thành. Chắc thế thật!
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang khi cảnh binh nhắc nhở Bất Vọng không được hút thuốc nơi công cộng. Khó khăn lắm gã mới dập thuốc, dồn cơn thèm khói vào ngụm trà:
-Xích Tuyết có làm ăn với Lực Lượng Mù Thủy không? Hay Tân đảng?
-Tôi không biết Lực Lượng Mù Thủy. Nhưng Tân đảng thì có, hồi giữa năm ngoái, chúng tôi gặp họ ở Âm Giới quốc(*). Hai bên liên minh rồi cử người tới Xích Quỷ quốc.
Bất Vọng đoán chuyện này dẫn tới cuộc đụng độ trên đỉnh Hoành Sơn của nhóm công chúa Lục Châu. Gã hỏi tiếp:
-Tiếu, thằng vũ công đeo mặt nạ, vẫn làm ăn với Xích Tuyết chứ? Từ đầu năm tới giờ, Liệt Giả gặp hắn lần nào không?
Thiên Hải gãi gãi cằm:
-Hình như… có. Có! Cuối năm ngoái, Tiếu gặp thủ lĩnh, nói chuyện gì đấy rồi thủ lĩnh biến mất vài ngày. Sau kễ năm mới vài hôm, ông ấy trở về và gặp Tiếu thêm lần nữa. Tôi không rõ chi tiết, chỉ nghe kể ông ấy dần thằng vũ công nhừ tử. Nhưng thủ lĩnh vẫn cộng tác với Tiếu.
Bất Vọng mím môi, tay vo nghiến cốc trà. Gã mường tượng cảnh Liệt Giả đấm Tiếu một trận ra trò, thằng vũ công lết dậy cười cười nói nói và đưa ra đề nghị mới, gã thủ lĩnh Xích Tuyết suy nghĩ hồi lâu rồi chấp thuận. Bất Vọng gấp gáp:
-Đề nghị gì? Có phải liên quan tới Ngục Thánh không?
-Tôi không rõ. – Thiên Hải nhún vai – Mà Ngục Thánh là cái gì?
Bất Vọng im lặng, tay lần túi áo theo thói quen. Chợt nhớ quy định cấm hút thuốc nơi công cộng, gã bèn thôi lục lọi. Thiếu hơi khói, gã khó thông đầu óc, sức phân tích không đuổi kịp những thông tin mới nhận được. Nhiều khả năng Liệt Giả đang mượn tay Lực Lượng Mù Thủy nghiên cứu Ngục Thánh. “Hắn cần vũ khí đánh Tuyệt Tưởng Thành? Hắn muốn tạo quân đội toàn Ngục Thánh? Hay vì mục đích nào nữa?” – Bất Vọng suy đoán. Chưa khi nào gã mong Vô Phong trở về hơn lúc này. Gã cần truy vấn thằng tóc đỏ.
…
Nếu biết Bất Vọng lo lắng giùm mình, Vô Phong mừng rỡ phát khóc. Giờ đây thân thể hắn hết sức nhạy cảm, phàm ai đụng vào cũng rởn gai ốc. Trong bộ dạng “nàng” Tô Mãn, hắn theo Tập Lâm lên tầng sáu lâu đài, chân nặng như đeo chì. Mi Kha hứa sẽ tới nhưng chính xác là lúc nào, hắn chẳng hay. Ngó quanh ngó quất, Vô Phong chỉ thấy đường hành lang tối mò, đèn máy quay nhấp nháy màu xanh lét tựa những cặp mắt tọc mạch. Chẳng bao lâu nữa, giữa khung cảnh mưa mù trời cùng ánh chớp lấp lóe, “nàng” Tô Mãn trinh trắng bị quẳng lên giường, mặc gã Tập Lâm lột hết xiêm y còn nàng khóc thét trong tủi nhục. Nghĩ cảnh ấy, Vô Phong bụm miệng, tự thấy mình như một tạo vật đáng tởm. Để kéo dài quãng đường, hắn lên tiếng hỏi Tập Lâm:
-Thưa, tôi có thể hỏi ngài một điều không? Đầu của ngài… tại sao phải gắn đinh tán?
Giọng Tô Mãn bẽn lẽn thỏ thẻ, lũ cận vệ của Tập Lâm nhìn “nàng” bằng ánh mắt đói khát. Tập Lâm toét miệng cười với đám đàn em, sau trả lời:
-Tôi đã kể mấy vụ tra tấn của Băng Hóa quốc, nhỉ? Họ khoan sọ tôi. Sau khi trốn thoát, tôi phải gắn mấy cái đinh vào nhằm cố định vỏ não. Vỏ não thiếu ổn định sẽ sinh ảo giác, thay đổi cách nhìn nhận thế giới bên ngoài. Cô hiểu chứ?
Vô Phong gật gật mà ánh mắt hoảng hốt khi thấy cả đám đã lên tầng bốn. Đồ đạc của hắn nằm trong phòng vệ sinh cuối hành lang, chỉ cách đây ba chục bước chân. Nhưng hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc bước theo Tập Lâm. Viễn cảnh bị lột đồ khiến Vô Phong mau mồm hơn hẳn:
-Ngài có vợ không?
-Ý cô là gì? – Tập Lâm cau mày.
-Thưa, không có! Tôi chỉ tò mò thôi! – Vô Phong vội cúi đầu.
Tập Lâm nhếch mép:
-Vợ con chỉ tổ phiền phức! Tôi là kho thông tin, là thẻ dữ liệu sống của tổ chức. – Gã chỉ chỉ lên cái đầu trọc gắn đầy đinh tán – Vô số kẻ muốn tóm tôi để hỏi cung, nhưng ai có thể tra khảo một kẻ không quá khứ, không người thân, không điểm yếu?
-Tôi nghĩ ngài nên sống như người bình thường!
Tập Lâm dừng chân, cau mày nhìn Vô Phong. Tên tóc đỏ cả sợ, dùng hết sức bình sinh diễn vai “nàng” Tô Mãn ngây thơ không hiểu chuyện:
-Xin lỗi, ý tôi là ngài cũng nên chăm lo cho mình. Một cuộc sống riêng tư, tôi muốn nói vậy!
Gã đầu đinh tán bật cười:
-Cảm ơn! Nhưng tôi không cần. Tôi tin sự ràng buộc sẽ khiến mình yếu đuối và gây hại cho tổ chức. Hãy để những suy nghĩ tốt đẹp đó cho người chồng tương lai của cô, nếu cô có thể lấy ai đó.
Vô Phong gai người rồi hỏi:
-Tổ chức quan trọng với ngài vậy sao?
-Hơn bất cứ thứ gì, kể cả cái mạng này! – Tập Lâm vỗ ngực khẳng định – Đàn ông chúng tôi không giống đàn bà các cô, có thể đánh đổi tất cả cho một mục đích. Và cô biết sao không? Khi một kẻ có thể bán mạng mình thì dư sức bán mạng người khác.
Cuộc nói chuyện chỉ làm chậm chứ không thay đổi chuyện trước mắt. Đường tới tầng sáu càng gần, Vô Phong bồn chồn nhìn quanh nhưng chẳng dấu hiệu nào cho thấy Mi Kha sắp xuất hiện. Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt, ánh chớp dội từng trảng sáng lạnh tanh xuống những đoạn hành lang lạnh ngắt của lâu đài. Vô Phong liếc sang hai bên, thấy đám vệ sĩ của Tập Lâm cao to như bò mộng, khó xơi vô cùng. Không có Bộc Phá, hắn chẳng thể làm gì bọn họ.
Cả đám đến tầng sáu sau dăm mười phút. Tầng này toàn trạm điều hành, trạm kiểm soát không lưu, binh lính tuần tra cùng máy quay soi từng ngõ ngách, chỉ duy nhất một phòng ngủ dành cho Tập Lâm. Trước lúc vào phòng, đám vệ sĩ yêu cầu lục soát người Tô Mãn. “Cô gái” giật thót, bọn vệ sĩ mà phát hiện bộ phận dưới rốn ba tấc là đời “nàng” đi đứt. Nhưng trong giây phút cao hứng, Tập Lâm phẩy tay, cho rằng quá nhiêu khê phiền phức. Đám vệ sĩ kháo nhau rằng “Sếp không chờ được nữa!” đoạn ngó sang “cô gái” Tô Mãn với ánh mắt tiếc rẻ.
Sốt ruột, kinh hãi, buồn nôn… Vô Phong mang tâm trạng tạp phí lù vô phòng Tập Lâm. Chỗ này rộng, thoáng đãng và ấm áp. Hắn thoáng thấy máy chiếu trên bàn làm việc hiển thị vài tin nhắn chưa đọc và một cuộc gọi nhỡ. Tập Lâm kìm cơn háu gái, nhắc khéo Vô Phong đi tắm. Tên tóc đỏ vội chuồn vào phòng tắm, lưng đẫm mồ hôi. Hắn bật vòi nước, ra vẻ đang kỳ cọ rất hăng đoạn ngồi bệt trên bồn cầu thở hổn hển. Hắn dợm nghĩ trường hợp Mi Kha bỏ nhiệm vụ. Nếu nó xảy ra, Vô Phong phải tự tìm cách thoát thân dù cơ hội sống sót rất thấp.
Đang bối rối chưa biết làm thế nào, Vô Phong chợt nghe giọng Tập Lâm ồm ồm bên ngoài, dường như là nói chuyện điện thoại. Hắn khóa vòi nước rồi áp tai lên cửa, nghe ngóng được gã đầu đinh tán nói thế này:
-Chúng tôi gặp khó. Phải… phải… đúng vậy… mấy thứ đó rất phức tạp! Chúng tôi đã tạm hiểu “tế bào bảy mạch”, nhưng không hiểu chúng liên kết thế nào. Không hiểu sự liên kết, Vòng Trí Uẩn không thể thực hiện. Nếu được, ông có thể liên hệ những khoa học gia từng làm việc ở Cửu Long? Những người mà Đông Hoàng từng thuê? Tôi cần họ…
Tập Lâm ngừng nói như vừa phát hiện điều bất thường. Vô Phong vội rón rén mở vòi nước, thi thoảng tắt đi rồi mở lại nhằm ngụy tạo chuyện tắm rửa. Im ắng một lúc, Tập Lâm tiếp tục đàm thoại. Gã nói khi nhỏ khi to, Vô Phong không nghe được chuyện gì ra chuyện gì. Được một lát, Tập Lâm cao giọng:
-Đừng đánh giá thấp chúng tôi, quý ông mặt nạ! Băng Hóa quốc tưởng mình chiến thắng, nhưng chúng đang sa lầy. Nửa năm tới, chúng sẽ chết dí ở U Thủy, đừng hòng tiến được bước nào! Và chúng tôi đủ thời gian để đốt cháy Đông Thổ lục địa. Lực Lượng Mù Thủy chưa bao giờ sai hẹn, Xích Tuyết sẽ có cái họ muốn. Thế nhé!
Tập Lâm cúp máy. Vô Phong suy nghĩ. Mọi phỏng đoán của hắn đều khớp, vấn đề là sắp xếp chúng theo trình tự. Nếu xếp trình tự đúng, hắn sẽ đoán ra điều gì đó. Nhưng Tập Lâm không cho hắn thời gian, gã đập cửa phòng tắm:
-Lâu thế em gái? Đằng nào chẳng tắm thêm lần nữa? Nhanh lên nào!
Vô Phong mím môi, buộc phải chấp nhận Mi Kha đã bỏ rơi mình. Hắn bước ra, âm thầm sắp xếp kế hoạch. Nếu có thể khống chế và dùng Tập Lâm làm bia đỡ đạn, hắn sẽ mò được xuống tầng bốn. Nhưng Tập Lâm cũng thuộc loại vai u thịt bắp, tay không đối đầu khéo Vô Phong nằm sàn trước. Hắn đảo mắt nhìn quanh, tìm vật dụng khả dĩ làm vũ khí. Trong khi ấy gã đầu đinh tán ngó Vô Phong từ đầu tới chân, sau hỏi:
-Cô em không tắm à?
-Dạ không. Tôi thấy không cần thiết.
-Thế sao mở nước to vậy?
-À, à… tôi rửa tay thôi! – Vô Phong lấp liếm.
Tập Lâm nhún vai cho đó là chuyện thú vị. Gã rót rượu vang mời Vô Phong. Nghĩ cảnh suýt bị thằng khốn Tháp Đăng cưỡng bức, tên tóc đỏ từ chối. Tập Lâm gật gù rồi hỏi có biết nhảy không thì Vô Phong lắc đầu. Gã đầu đinh tán cười xòa đoạn ngả lưng trên ghế, nói:
-Không biết múa thoát y à? Thôi không sao, cởi đồ ra, chậm rãi và nhẹ nhàng nhé! Hôm nay ta thừa thời gian.
Tập Lâm uống rượu hút thuốc, chống cằm chờ đợi Vô Phong thoát y. Vừa nhục vừa tức, tên tóc đỏ cởi khuy áo, đôi mắt điên cuồng tìm kiếm vũ khí. Chợt thấy bên tay Tập Lâm có gạt tàn thủy tinh, hắn mon men lại gần định bụng vớ lấy nó. Gã đầu đinh tán chẳng hề phòng bị vì suy nghĩ dồn cả xuống đầu dưới thay vì đầu trên. Giữa lúc ấy, tiếng điện thoại reo như chiếc xe mất phanh phóng vọt qua mặt hai người. Vô Phong giật mình thon thót, tim chực vọt đằng cổ. Tập Lâm chép miệng đành bỏ dở màn trình diễn gay cấn của Vô Phong rồi nghe điện. Gã lên tiếng chào hỏi người ở đầu dây bên kia, sau nói:
-Ông ta quan trọng thế sao? Để xem… nếu không nhầm, tôi từng làm việc với ông ta, hơn mười năm trước… tầm ấy! Từ từ, tôi cần xác nhận lại.
Tập Lâm đến bàn làm việc mở máy chiếu đoạn cắm thẻ dữ liệu. Vô Phong liếc sang, thấy giữa màn hình ba chiều xuất hiện một bảng đầy rẫy các cột số. Hồi làm việc ở trường sĩ quan, hắn trông thấy một thứ tương tự thế này, khác chăng là ít cột số hơn. “Sổ kế toán!” – Vô Phong nghĩ thầm. Tập Lâm khoát tay cuộn bảng số lên trên, sau cuộn xuống, rồi lại cuộn lên, cuối cùng chỉ vào một mục:
-À, đây! Chính xác là mười hai năm trước, tôi và ông ta từng làm ăn. Hồi giữa năm 7505, ông ta hỏi mua máy phát nội lực. Tôi nói cần thời gian chuẩn bị, không phải muốn là có. Ông ta đợi thật! Cuối năm 7506, ông ta nhận hàng rồi biến mất hoàn toàn. Sao? Truy tìm ông ta? Thôi được, tôi sẽ cử người. Hợp tác vui vẻ!
Dứt lời, Tập Lâm ngắt máy. Thấy “nàng” Tô Mãn chú mục máy chiếu, gã bèn lừ mắt đe dọa. Vô Phong vội quay đi. Hắn nghe tiếng máy chiều ngừng hoạt động, song chẳng thấy tiếng mở ngăn kéo hay tiếng loạt soạt áo quần. Tập Lâm không cất thẻ dữ liệu trong hộc bàn hay mang bên mình. Vậy nó ở đâu? – Vô Phong tự hỏi. Đúng lúc đó, gã đầu đinh tán hạ thân phịch xuống ghế, miệng phì phèo thuốc:
-Từ rày khi tôi nghe điện thì quay mặt chỗ khác. Nhớ chưa? Lần đầu nên nhắc nhở, tái phạm lần sau, coi chừng tôi bẻ cổ. Hiểu chứ cô bé dễ thương?
Vô Phong gật gật. Tập Lâm cười tươi đoạn bảo tên tóc đỏ tiếp tục màn thoát y. Vô Phong ngập ngừng một chút, sau đánh bạo hỏi:
-Thưa, tôi có chút thắc mắc. Máy phát nội lực là cái gì?
Tập Lâm nhướn mày, nghĩ xem nên nói hay không. Sau cùng cái vẻ bẽn lẽn rụt rè của “nàng” Tô Mãn đánh gục gã. Gã mô tả máy phát nội lực, giới thiệu cách thức hoạt động, khuyến mãi thêm vài câu chuyện li kỳ xung quanh. Mấy chuyện đó Thày Dạy Học đã kể hết, cái Vô Phong cần là tên người mua. Đợi Tập Lâm nói xong, tên tóc đỏ ướm lời:
-Phải chờ một năm mới mua được máy sao? Người đàn ông đó thực kiên nhẫn quá!
Gã đầu đinh tán cao hứng định nói tiếp. Bỗng nhiên gã im bặt, nhìn Vô Phong một hồi sau vào phòng tắm. Lát sau gã trở ra, cười cười nói nói:
-Ta không biết em sạch sẽ vậy đâu, Tô Mãn. Rửa tay mà phải xả đầy bồn tắm sao? À, em được quảng cáo là “còn trinh”, “trong trắng” và “ngây thơ”. Hai cái đầu chưa rõ, nhưng cái sau thì ta chắc chắn là không phải. Em chẳng ngây thơ chút nào, Tô Mãn à. Cách đặt câu hỏi của em đó! Nó làm ta nhớ đến người mua máy phát nội lực. Và khi chúng ta quằn quại trên giường, em mớm câu hỏi lần nữa, ta sẽ phun khai người đó ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi, phải chứ? Kỹ thuật khai thác tốt đấy, Tô Mãn!
Vô Phong ngừng thở, ngón tay khẽ động. Sự việc đã bại lộ, hắn cần xử lý thằng đầu đinh tán ngay. Nhưng chưa kịp hành động, Tập Lâm đã chồm tới bóp cổ Vô Phong đè xuống giường. Gã sừng sộ, giọng đặc sệt phương ngữ Mù Thủy:
-Mầy là ai? Ai cử mầy đến? Bọn Băng Hóa quốc phải không? Nói ngay, con điếm!
Bàn tay to bè của Tập Lâm vả mặt Vô Phong liên hồi. Nếu tên tóc đỏ là nữ giới khéo đã bất tỉnh từ lâu. Hắn giãy giụa nhưng không sao thoát nổi. Bất thình lình, một tiếng nổ lớn như mũi khoan khổng lồ dùi thẳng vào tầng sáu. Đèn trong phòng chớp tắt, Tập Lâm giật mình. Vô Phong nhân cơ hội vùng lên như phụ nữ đòi quyền bình đẳng, tung một đấm lật hàm Tập Lâm. Gã đầu đinh tán bổ ngửa, tấm thân bồ tượng đè bẹp bàn rượu. Vô Phong nhổ đống máu, nghiến răng làu bàu:
-Thằng khốn, mày tát “chị” thế à?!
Cửa phòng mở toang, đám vệ sĩ ập vào. Chúng xồ đến bảo vệ Tập Lâm đoạn chĩa nòng súng về phía Vô Phong mà bóp cò. Tên tóc đỏ vội lao mình qua quầy rượu trước khi làn đạn đục hắn thành cái rổ. Giữa trường hỗn loạn, hắn thoáng nghe bọn vệ sĩ hò nhau đưa Tập Lâm ra ngoài, còn gã đầu đinh tán hét chúng phải giết bằng được “con điếm Tô Mãn”. Những bước chân khẩn trương đi ra, lại thêm tiếng chân rầm rập chạy vào, chốt an toàn vang lách cách rồi hàng chục nòng súng xả đạn về quầy rượu. Vô Phong lồm cồm bò dưới sàn, đầu ù đi vì âm thanh vang rền khắp màng nhĩ. Mi Kha, cô ở đâu? – Hắn muốn gào lên.
Đúng lúc Vô Phong tưởng mình tàn đời, căn phòng tắt phụt điện, tất cả chìm vào bóng đêm. Giữa ánh chớp nhập nhằng, hắn nhận ra hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện giữa phiến quân vung kiếm hạ gục từng gã phiến quân. Đám lính vội vã bắn trả nhưng không kịp, tất cả bị tiêu diệt trong nháy mắt. Hai bóng người nọ lao qua quầy rượu, soi đèn pin vào mặt Vô Phong. Tên tóc đỏ nheo mắt:
-Si Thăng? Si Giáng? Sao giờ mới đến?
Không cười đùa như mọi khi, hai cô gái lập tức đưa túi đồ cho hắn. Họ giúp tên tóc đỏ lột chiếc váy vướng víu, tháo bộ tóc giả. Si Thăng thở dốc:
-Rắc rối to á! Một đám khác đang ở đây, họ cũng tìm Tập Lâm. Không rõ họ có bao nhiêu người, chỉ thấy mặc đồng phục rằn ri đen xám. Anh chàng Khọt Khẹt nói họ là đội Thổ Hành từ Phi Thiên quốc. Thổ Hành là cái gì? Anh biết không?
“Cuối cùng cũng đến!” – Vô Phong nghĩ thầm đoạn hỏi:
-Vậy tiếng nổ vừa nãy…
-Do Thổ Hành làm, không phải chúng ta. – Si Giáng tiếp lời – Bãi đáp trên tầng sáu hỏng rồi á! Tập Lâm không thể dùng phi thuyền nữa, gã phải tìm đường khác.
Tình hình hiện tại rất khác kế hoạch ban đầu. Vô Phong hỏi tiếp:
-Vậy làm gì đây? Ai sẽ bắt Tập Lâm?
-Anh! – Si Thăng nói – Toàn đội chặn phiến quân và Thổ Hành, anh đuổi theo Tập Lâm. Lạn Bà sẽ hướng dẫn anh!
Vô Phong kiểm tra quân trang, giắt Bộc Phá cạnh hông rồi theo chị em Si Thăng ra ngoài. Cả tầng sáu hỗn loạn. Đứng từ đây, Vô Phong thấy phía cuối hành lang sáng rực những chùm đạn dội qua dội lại. Hắn giật thót khi phát hiện giữa lửa đạn bỗng xuất hiện một sinh vật cao lớn. Nó đâm thẳng vào phiến quân Mù Thủy, cánh tay dài ngoằng xé xác từng tên phiến quân, hệt cái cách giết lũ Chó Hoang khi ở Dương Hoa Tụ. “Thú!” – Vô Phong cả sợ, vội kéo chị em Si Thăng chạy đi như thể chính hắn mới là người dẫn đường. Tới cầu thang, chị em sinh đôi dừng bước, họ có nhiệm vụ chặn tầng sáu. Vô Phong thở phù:
-Đừng đối đầu Thổ Hành! Nếu được, hãy tránh mặt họ! Lời khuyên chân thành đấy!
Chị em sinh đôi nhìn nhau rồi nháy mắt với hắn:
-Bọn này nghe lời “chị” mà, Tô Mãn!
Hai người cười ngất rồi quay vào bóng tối, tựa thể đây chỉ là cuộc chơi trong suốt quãng đời vui vẻ của họ. Vô Phong nhào xuống tầng dưới, hộc tốc lao đi giữa những hành lang tối mù. Hắn vừa chạy vừa cầu khẩn đừng chạm mặt gã Thổ Hành nào, đặc biệt là Hắc Hùng.
/334
|