Trắng. Màu trắng khắp nơi. Như thể rơi vào một hũ sữa khổng lồ. Dưới không có đất, trên không có trời, không mùi mưa xứ Mù Thủy, không cái rét buốt Băng Thổ. Ta thấy lạ. Ta nhớ vài phút trước, con điếm Tô Mãn chặt đứt tay của ta. Con khốn đó… Tại sao nó phá được bí kỹ “phong bế”? Ta phải giết nó! Nhưng có gì đấy là lạ, không gian trắng xóa này… ta cảm thấy dễ chịu… như được ngửi mùi hoa dại Diệp quốc, như được chiêm ngưỡng mái tóc phụ nữ Vinh Môn quốc, như được thưởng thức thịt quái vật bầu trời lục địa Kim Ngân. Ta muốn ở đây lâu hơn chút nữa. Kệ cha Mù Thủy! Cái xứ nhão nhoét ấy làm ta phát bệnh!
Ta là Tập Lâm, kế toán trưởng, bộ não tài chính của Lực Lượng Mù Thủy.
Bất chợt cảnh sắc thay đổi, từng mảng màu trắng bong tróc như vôi vữa. Sau đó những khoảnh tường xỉn xám, bàn ghế cũ kỹ, phòng ngủ lẫn phòng khách chật chội, ô cửa sổ bé tí dính đầy tuyết cáu bẩn… chúng lần lượt xuất hiện. Ta cảm giác quen thuộc nhưng không nhận ra. Để xem… À! Nhà cũ của ta! Chắc ba mươi năm rồi ta chưa quay lại chỗ này. Ồ, kia là ta khi mười lăm tuổi, đúng không? Đúng rồi, hồi ấy ta gầy gò vì đói ăn. Cũng phải thôi, Ba Pháo quốc gần cực bắc Băng Thổ, thiên nhiên khắc nghiệt, lúa mì hiếm, bánh mì khan, ta thường xuyên đói, phải lang thang khắp những con phố tồi tàn hoang phế. Rồi Lực Lượng Mù Thủy đánh Ba Pháo quốc, bom đạn làm nốt phần việc mà mùa đông còn dang dở với đất nước này. Phiến quân tìm thấy ta dưới đống đổ nát sau đưa về Mù Thủy. Ba và mế ta nằm đằng kia, dưới cột nhà tí tách lửa. Họ chết lâu rồi. Nhưng ta không nhớ mặt ba mế, cũng chẳng nhớ tên họ. Kỳ lạ…
Cảnh sắc thay đổi, ta thấy thằng bé Tập Lâm – hay chính ta – bị ném vào hố băng. Mỗi ngày ta luôn bị lạnh nhưng không chết, luôn mong ngóng ai đấy mang thức ăn tới. Ta như con thú bị thuần hóa. Dưới hố, ta quên thực tại hay thời gian, quên cả chuyện cũ ở quê nhà. Dần dà ta coi Lực Lượng Mù Thủy là gia đình, các thành viên là anh em, các bậc tiền bối là ba mế. Vậy ra đây là lý do ta quên ba mế đẻ? Sao giống bị tẩy não vậy? Không, đây là thử thách để gia nhập tổ chức. Ta không bị tẩy não!
Tổ chức cho ta đi học như lũ trẻ bình thường. Rồi ta lên trình độ cao cấp, trở thành học viên xuất sắc. Tốt nghiệp xong, ta muốn quay về phục vụ tổ chức nhưng các tiền bối bảo ta tích lũy kinh nghiệm. Ta được cử đi làm ở nhiều ngân hàng, từ Băng Thổ tới Thượng Cổ, từ Hoa Thổ sang Đông Thổ. Ta luôn là người giỏi nhất. Bỗng ngày kia, ta gặp một cô gái Bắc Thần quốc. Nàng nhỏ nhắn và thật đẹp. Ta muốn lập gia đình. Ồ đúng vậy, ta đã muốn lập gia đình, mua cả nhẫn cưới! Một ngày kia ta đặt nhẫn trong bó hoa rồi tới căn hộ nơi nàng sống. Ta muốn nàng bất ngờ. Nhưng chính ta bất ngờ khi thấy nàng trên giường, trán thủng một lỗ đạn, khăn trải giường trắng tinh khôi nhuốm đỏ như hoa hồng nở trên tuyết. Nàng bị giết. Ta kinh hoảng, hình như đấy là lần duy nhất trong đời ta thấy sợ. Lũ cảnh binh nói đó là vụ cướp và chẳng bao giờ tìm ra thủ phạm. Hết chuyện quyến luyến, ta trở về tổ chức.
Cảnh sắc thay đổi lần nữa. Lần này mọi thứ trôi vùn vụt như đoạn phim tua nhanh. Ta già đi, người phát tướng, không còn hứng thú tình cảm với bất cứ phụ nữ nào. Ta lờ mờ nhận ra vài sự kiện quan trọng trong mớ hình ảnh lẫn lộn. Liên minh Trục Chữ Thập ra đời nhằm đối chọi Khối Ngũ Giác; Bất Vọng trở thành nhân vật đứng đầu Bảy người mạnh nhất; đại thánh sứ Dạ Bích nổi tiếng một thời bị thiêu sống ở tháp trắng Vinh Môn, gọi là “kẻ phản bội đầu tiên”; tổ chức Xích Tuyết khủng bố khắp nơi, tấn công Hỗn Nguyên; Đại Hội Đồng thiết lập Lằn Ranh Đỏ; chiến tranh biên giới chớp nhoáng Phi Thiên – Lưu Vân; bản thân ta bị Băng Hóa bắt giữ, tra khảo… Nhiều chuyện, nhiều sự kiện nhưng ta vẫn nhớ hết. Chưa bao giờ ký ức của ta hiện hữu rõ ràng thế này, nhưng chẳng sao cả, cứ để mọi thứ như vậy. Ta cảm thấy dễ chịu.
Giữa dòng chảy hỗn độn, ta bỗng thấy mình cùng một ông già đang đối thoại. Ta vẫn nhớ câu chuyện kỳ lạ này. Lần đầu tiên trong đời, ta làm ăn với một kẻ như thế. Bằng cách nào đấy, ông già tìm được số liên lạc của tổ chức rồi đề nghị nói chuyện riêng. Ta định bỏ qua nhưng nghĩ sao lại chấp nhận. Hồi ấy là giữa năm 7505. Lần đầu gặp gỡ, ông già khúm núm sợ sệt, thân cô thế cô chẳng có gì ngoài tiền bạc. Ta lên tiếng:
-Ông cần gì ở chúng tôi?
Ông ta rụt rè đáp:
-Tôi nghe nói Lực Lượng Mù Thủy bán nhiều nguyên liệu, máy móc hiếm. Tôi muốn mua “máy phát nội lực”.
Không mào đầu, không chào hỏi cũng chẳng giới thiệu, ông già rất thẳng thắn. Khổ nỗi là sự thẳng thắn của kẻ ngờ nghệch. Loại người này làm ăn chỉ tổ phí thời giờ, ta cũng chẳng ham làm gian thương bòn rút lão mấy xu lẻ, muốn bỏ về. Nhưng chẳng phải ta đến đây vì sự ngờ nghệch của ông ta sao? Ta nán lại, hỏi tiếp:
-Tại sao ông mua máy phát nội lực?
-Tôi cần nguồn năng lượng lớn. Điện năng không đủ. – Ông già đáp.
-Năng lượng quang tố thì sao? Chúng tôi có bán máy phát quang tố, phổ biến hơn nhiều. Nói thật, nó rẻ hơn máy phát nội lực đấy!
Ông già lắc đầu, nói rằng phải có máy phát nội lực. Ta hỏi lý do, ổng không trả lời. Ngẫm nghĩ hồi lâu, ta bèn ký hợp đồng mua bán, mặt khác điều tra thân thế ông ta. Ông già đến từ Bạch Tu quốc, tên Kham Mộ, làm nghề sửa chữa cơ khí lặt vặt. Ta không tin, bởi kẻ “sửa chữa lặt vặt” không thể nào biết máy phát nội lực. Ta cho người điều tra thêm, phát hiện ông ta không phải dân bổn xứ mà mới chuyển tới khoảng mười năm. Nhưng trước mười năm đó, ông ta ở đâu, làm gì, ta không rõ. Ta cũng chẳng ngờ lão già ngờ ngệch bí ẩn đến vậy. Người giám sát báo cáo rằng cứ sau giờ làm việc, Kham Mộ lại tới thư viện. Ông ta dành hàng tiếng đồng hồ ở đó. Ông ta bí ẩn, nhưng ít nhất không gây hại cho tổ chức, hợp đồng vẫn tiếp tục.
Khung cảnh tan biến, ta lại chu du đến không gian khác, thời gian khác. Ta thấy mình ngó đồng hồ, miệng hút thuốc vẻ sốt ruột. Đồng hồ chỉ ngày 20 tháng 11 năm 7506. Hơn một năm thu thập, ta mới có máy phát nội lực. Thứ này hiếm, chế tạo khó, mất thời gian. Rồi ông già Kham Mộ tới. Ta mang người hướng dẫn đến chỉ cách sử dụng cho ông ta. Cơ mà ta lo thừa. Lão già sử dụng máy trơn tru thành thục như thể đã quá quen. Chút tò mò nổi lên, ta ép lão nói mục đích dùng cỗ máy. Tần ngần một lúc, Kham Mộ dè dặt:
-Tôi đang nghiên cứu… à không, tôi cần khởi động một hệ thống… nhưng cũng có thể gọi là nghiên cứu. Tôi chỉ muốn làm nốt công việc dở dang… Tôi không hại ai cả, thề có Vạn Thế!
Ông già ngờ ngệch! – Ta lẩm bẩm. Lão ra vẻ bí mật mà cứ như bật mí, giấu đầu hở đuôi. Ta hỏi tiếp:
-Nghiên cứu gì? Hệ thống gì?
Bằng cái giọng lập bập sợ sệt, lão già trả lời:
-Tôi nghiên cứu bộ não con người. Nếu tìm được chuỗi tuần hoàn của nó, con người sẽ tiến xa hơn bây giờ rất, rất nhiều!
Ta nhíu mày nheo mắt. Ta không phải kẻ ngốc. Ta có ba tấm bằng kinh tế học thuật, một tấm bằng quản trị, toàn loại xuất sắc(*). Nhưng nghe lão nói, ta ngạc nhiên tựa gã quê mùa quanh năm nốc rượu bằng chai bỗng tiếp xúc với một thứ gọi là “thưởng thức rượu vang như quý tộc thực thụ”. Ta lại tiếp tục:
-Chuỗi tuần hoàn gì trong bộ não con người?
-Một chuỗi dựa trên các nguyên liệu có sẵn. Bộ não chúng ta mang những “nguyên liệu” đó. Chuỗi tuần hoàn dựa trên thuyết cải tạo Trí Uẩn, mà cốt lõi là Vòng Trí Uẩn. Sử dụng được chuỗi tuần hoàn, con người sẽ biến đổi và tiến xa hơn hiện tại nhiều lắm!
Ta bật cười. Đám nghiên cứu khoa học, kẻ thực tài thì ít mà lũ tâm thần thì nhiều. Kham Mộ có lẽ không thuộc phần thiểu số. Nhưng còn một điều khác khiến ta chú ý hơn: ánh mắt của Kham Mộ. Nó đầy ham muốn, nhưng là ham muốn thuần khiết của kẻ truy cầu lý tưởng. Ta thích loại người này, ở mặt nào đó Kham Mộ giống ta. Dù sao ông già cũng chẳng gây hại đến tổ chức, ta đồng ý bán những cỗ máy. Một lát sau ta hỏi:
-Ông mang đống này về Bạch Tu quốc hay chỗ nào?
Bấy giờ lão già ngẩn mặt. Ông già ngốc nghếch, thực sự là thế! Ta định mặc Kham Mộ, nhưng nghĩ đến ánh mắt của lão, ta đổi ý, bèn nói:
-Chúng tôi không vận chuyển đâu! Nhưng có một tổ chức vận chuyển tên là Mũi Tên Vèo Vèo. Họ chuyển mọi thứ, trừ buôn người. Mặt hàng, địa điểm, thời gian, thanh toán đầy đủ, họ sẽ chuyển hàng cho ông bằng mọi giá. Số điện thoại của họ đây, cầm lấy!
Ông già cảm ơn rối rít rồi chuyển tiền. Điện thoại của ta rung lên kèm tin nhắn “Tài khoản LK-28vj109 đã chuyển chín trăm năm mươi thùng vàng(950)”. Đấy là lần cuối cùng ta gặp Kham Mộ, nhiều năm sau không nghe được gì nữa. Thi thoảng ta cho người dò la tin tức, chỉ biết ông ta đã bán xưởng cho người khác và mua vé một chiều tới Phi Thiên quốc. Dần dà ta cũng quên câu chuyện kỳ lạ đó.
Không gian xoắn quện, sánh dẻo rồi trải dài như bột mì. Ta tiếp tục lang thang giữa hình ảnh chắp vá tựa những mảnh gương vỡ. Từng mảnh là ký ức, là những điều ta chưa từng nói với ai kể cả đám thân cận nhất. Ta bị khai thác chăng? Không phải. Ta cảm thấy rất dễ chịu, người lâng lâng, tự nhiên thoải mái, hoàn toàn không phải tra khảo! Thật vậy! Cũng lâu chưa nhìn lại chính mình, ta nghĩ đây là dịp tốt. Tiếp tục trôi theo con đường ký ức chắp vá, ta nhận ra gương mặt Kham Mộ xuất hiện khá nhiều. Ta nhớ lão sao? Ồ phải, bởi lẽ có một chuyện buộc ta phải nhớ tới Kham Mộ. Rờ tay lên một mảnh ký ức, thân thể ta bị hút vào trong. Ta nhận ra mình đang đối thoại với một kẻ kỳ lạ đeo mặt nạ diêm dúa, áo liền quần lòe loẹt xanh đỏ. Gã thường tự xưng là “Tiếu”. Ta ngó đồng hồ, thấy thời gian chỉ tháng 6 năm 7516, vừa năm ngoái. Gã cất lời đoạn đẩy một mảnh giấy ra trước mặt ta:
-Danh sách các loại máy móc ở đây, ông cứ theo trình tự này mà chuẩn bị. He he! Liệu cái “băng đảng” của ông, ồ thứ lỗi, đừng cau mặt vậy chứ, tôi sợ! Hi hi, xin phép được sửa lại, liệu tổ chức của ông lo được không? Nói trước, Ngục Thánh không phải thứ dễ nghiên cứu!
Cái giọng lỡ cỡ nửa nam nửa nữ làm ta bực bội. Nếu chẳng vướng chuyện làm ăn, ta đã xé xác Tiếu. Đọc xong danh sách máy móc, ta trả lời:
-Không khó, hai tháng nữa là đủ. Vấn đề là sản phẩm mẫu. Không có sản phẩm mẫu, chúng ta không thể nghiên cứu.
Tiếu cười:
-Tôi đã nhờ Đông Hoàng. Ông ta đang nghiên cứu một đứa bé, sẽ có sản phẩm mẫu ngay thôi! He he! Vấn đề là ông nên tìm các nhà khoa học. Chúng ta cần những người giỏi chuyên môn. Phải thật giỏi! Điên khùng càng tốt, giỏi với điên thường sánh đôi mà! Nếu có thời gian, hãy tìm người này, ông ta tên Hỏa Phu. Người hiểu rõ Vòng Trí Uẩn hiện chỉ còn ông ta.
Gã mặt nạ đưa tấm ảnh cùng vài thông tin về Hỏa Phu. Ta xem, vừa lạ vừa quen, ngạc nhiên vô cùng. Mặc dù ảnh chân dung khác hoàn nhưng xét sự kiện thời gian lẫn tuổi tác, Hỏa Phu và Kham Mộ giống nhau kỳ lạ. Ta nhận ra hai người đó đều chung một ánh mắt khao khát thuần khiết. Kham Mộ từng đề cập “Vòng Trí Uẩn”. Hai người là một! – Ta khẳng định. Từ đấy ta bắt đầu tìm Hỏa Phu, nhưng ông ta đã biến mất khỏi thế giới. Hoàn toàn bốc hơi!
Nói về Tiếu, nhiều năm trước ta từng gặp gã. Nghĩ tới đấy khung cảnh lại thay đổi, con đường đầy mảnh vỡ ký ức chạy ngược. Lần này ta thấy mình dự họp với ban lãnh đạo tổ chức, xa xa đằng kia là Tiếu cùng thái độ nhơn nhơn trêu ngươi. Như mọi khi ta lại xem đồng hồ, ấy là một đêm lạnh lẽo tháng 10 năm 7507. Bằng cái giọng nhe nhởn, Tiếu cất lời:
-Các ông cần thay đổi. Tin tôi đi, sự nghiệp chống Băng Hóa của các ông sắp bế mạc! Các ông không thể khủng bố vài nơi rồi tự cho mình là chính nghĩa được. Thời ấy qua lâu rồi! Các ông càng giết người Băng Hóa, chính phủ họ càng mừng. Viện cớ các ông khủng bố, Băng Hóa đưa quân đưa người tới khắp lục địa. Họ làm thế cả trăm năm nay, giờ vẫn vậy, và bao giờ các ông mới phá vỡ thế độc tài của Băng Hóa?
Các bậc tiền bối nhìn nhau, vài người cười, vài người lắc đầu. Hồi đó ta chưa ngồi ghế lãnh đạo nhưng cũng nắm bắt phần lớn hoạt động tổ chức. Thằng đeo mặt nạ rõ ràng chẳng hiểu chuyện. Vài người định đứng dậy ra về thì Tiếu tiếp lời, miệng lưỡi đàng điếm hơn bao giờ hết:
-Hi hi hi! Đấy là nói chuyện lớn lao, giờ chuyển qua chuyện nhỏ nhặt nhé! Bao giờ các ông thành lập nhà nước tự trị? Bao giờ các ông sở hữu mỏ quang tố cho riêng mình?
Các tiền bối đổ dồn ánh mắt vào gã mặt nạ. Ngày ấy Liên Minh Phương Bắc vẫn vững mạnh, cộng thêm nhiều lý do đặc thù khiến Lực Lượng Mù Thủy không thể thành lập nhà nước tự trị. Quan trọng hơn cả là chúng ta thiếu thốn quang tố, mà hầu hết các mỏ quang tố ở lục địa này đã in dấu chân người Băng Hóa. Nhiều thập kỷ qua, chúng ta dựa vào nguồn tiền bên ngoài song nhà tài trợ đang ít dần. Không tìm được mỏ quang tố, mùa đông Băng Thổ sẽ nhấn chìm tổ chức. Tiếu nói:
-Hãy bắt đầu từ Hắc Thủy quốc. Nội bộ quốc hội Hắc Thủy đang nổi lên vài chính khách đòi giảm lệ thuộc Băng Hóa. Họ chỉ là một nhóm nhỏ nhưng rất thu hút công luận. Đừng để họ chết đuối, à, ý tôi là chìm xuống! Hãy ngừng khủng bố và liên kết với họ. Có chính khách ủng hộ, các ông sẽ trở nên “hợp pháp”. Hiện giờ chưa có kết quả nhưng chỉ vài năm nữa, các ông sẽ có quang tố!
Ta ghét Tiếu nhưng tán thành chủ trương của gã. Tranh luận nổ ra trong nội bộ tổ chức, cuối cùng ngả theo gã mặt nạ. Mười năm sau Lực Lượng Mù Thủy có lượng quang tố nhiều gấp rưỡi, chúng ta ngày càng tiến gần đến nhà nước tự trị. Cuộc bạo loạn ở Hắc Thủy và tình hình Băng Thổ như bây giờ không phải tự nhiên bùng phát, nó được lên kế hoạch từ nhiều năm trước. Vì lẽ đó ta vẫn làm ăn với Tiếu. Lần thứ hai trong đời, ta làm ăn với một kẻ lạ lùng như vậy. Nhưng phải đính chính một điều: ta ghét gã.
Không gian nhạt nhòa, ta lại đứng giữa những mảnh ký ức. Ta lang thang rồi bắt gặp vài cuộc đối thoại khác. Bên này, ta trông thấy mình đang trò chuyện với Ngũ Diệu – thành viên tổ chức Xích Tuyết. Xa xa, ta nhận ra mình bàn việc cùng Vạn Thù – thành viên Thập Kiếm – cũng là thành viên Tân đảng. Liên minh tam giác thiết lập. Ta nhận ghế lãnh đạo tổ chức, địa vị quan trọng hơn, nhiều vệ sĩ hơn, được bảo vệ nghiêm ngặt hơn. Từ rày tới giờ toàn công việc, ta chẳng ở yên một chỗ quá ba tháng. Đôi lúc ta mệt mỏi như cỗ máy khô dầu. Có lẽ ta nên nghỉ ngơi trong chốn lạ lùng nhưng thoải mái dễ chịu này.
Nhưng ta chưa vội ngủ vì phát hiện mảnh ký ức với một kẻ lạ lùng khác. Cũng như Kham Mộ hay Tiếu, kẻ này muốn gặp riêng ta. Hắn nói đang sở hữu một đồ vật ma thuật và muốn tìm khách hàng để bán. Hắn không bán cho Lực Lượng Mù Thủy mà muốn sử dụng chúng ta làm trung gian. Ta đoán hắn hiểu biết kha khá thị trường chợ đen. Vốn định giao việc cho người khác nhưng ta tự mình giải quyết. Ai chẳng tò mò đồ ma thuật chứ?
Rờ tay lên mảnh ký ức, ta bị hút vào. Lần này ta ngồi trên ghế, tự thưởng thức thuốc lá cùng rượu vang, xung quanh là vệ sĩ. Trước mặt ta là một tên trẻ tuổi. Hắn biết ta là ai nhưng chẳng sợ sệt, thậm chí tỏ rõ thái độ trịch thượng. Có một sự kỳ lạ: đôi mắt hắn cũng đầy khao khát giống Kham Mộ. Nhưng ta nhận ra sự khác biệt: nó không thuần khiết. Hoàn toàn không. Ta nhìn đồng hồ, lúc ấy là tháng 10 năm 7515. Nhấp chút rượu vang, ta hất hàm hỏi:
-Vậy ngươi là người gọi điện? Tên ngươi là gì? Mạt… cái gì… Lã? Tên là Mạt Lã? Được rồi, Mạt Lã, ngươi muốn bọn ta bán thứ gì?
Mạt Lã đặt lên bàn một tấm ảnh. Hắn không mang hàng thật vì sợ ta nổi máu tham. Hắn thông minh và ranh ma. Tấm ảnh chụp một chiếc đĩa vàng, vành xòe mười mũi nhọn, chính giữa gắn viên lục bảo đa giác. Ta tự hào đọc kha khá sách nhưng chưa từng thấy món đồ ma thuật nào như vậy. Như đoán trước vẻ ngạc nhiên của ta, Mạt Lã cười:
-Hàng đảm bảo tốt, không phải loại vớ vẩn. Tôi dùng mạng mình thế chấp, ngài thấy sao? Cứ việc cho người giám sát tôi, nếu ngài muốn. Chỉ là tôi không thể đưa hàng tới, nó rất hệ trọng, xin thông cảm! Còn một điều nữa, khi tôi và khách hàng thỏa thuận, tôi muốn các ngài có mặt ở đó làm trung gian đồng thời bảo vệ tôi. Tôi thỏa thuận giá được bao nhiêu, các ngài hưởng mười phần trăm(10%). Thế nào?
Mạt Lã hiểu rõ cách thức giao dịch chợ đen. Hắn khôn ngoan, ta thừa nhận. Ta thực sự muốn chiếm cái đĩa làm của riêng dù nó chỉ là ảnh chụp. Ta bỗng cảm giác mình như một tạo vật méo mó, bất toàn vẹn. Chỉ khi sở hữu chiếc đĩa ta mới có ý nghĩa. Ta đã nghĩ nên tra khảo Mạt Lã, đau đớn sẽ làm hắn phun khai. Nhưng cái đĩa khiến ta lo lắng. Không biết lý do gì mà càng nhìn nó, ta càng nhớ rõ những hình ảnh kinh hoàng về người con gái Bắc Thần năm nào. Nàng nằm đó trên giường, trán thủng lỗ đạn, ga trải giường nhuộm đỏ. Dùng dằng một lúc, rốt cục nỗi lo lắng chiến thắng sự tham lam, ta đồng ý làm hợp đồng. Lần thứ ba trong đời, ta làm việc với kẻ kỳ quặc như thế.
Cảnh tượng biến đổi, ta trôi theo dòng chảy mờ ảo đến cuộc trò chuyện khác. Đối thoại cùng ta là một gã béo lùn không cổ, bụng phệ núng nính đến mức phi tự nhiên như thể nó là một cục thịt độc lập, lúc nào cũng chực rơi xuống đất. Gã thuộc những kẻ giàu nhất thế giới Tâm Mộng, từng xuất hiện vài lần trên truyền hình. Giới chợ đen kháo nhau gã thích sưu tầm đồ ma thuật, vậy nên gã tìm tới ta cũng hết sức bình thường.
-Chào ông, tôi là Cao Khánh. – Gã bắt tay với ta – Nghe nói ông đang rao bán chiếc đĩa vàng?
Ta trả lời:
-Phải. Nhưng tôi chỉ làm trung gian, giá cả thế nào, ngài phải thỏa thuận với kẻ bán. Chúng tôi không thể đấu giá vì không có mặt hàng. Ngài cũng không phải vị khách đầu tiên, nhiều người đã tìm tôi nhưng đều bỏ về. Họ phàn nàn giá bán quá đắt.
-Đắt cỡ nào?
-Hai vạn thùng vàng(20,000).
-Giá trần à?
-Không, là giá khởi điểm. – Ta lắc đầu – Kẻ bán không hạ giá, hắn thậm chí đòi cao hơn nữa.
-Vậy được! Hắn tên gì? Mạt Lã? Được, dẫn tôi gặp hắn. – Cao Khánh gật gù.
Ta ngạc nhiên. Ta không nghi ngờ độ giàu có của Cao Khánh, chỉ là gã vung tiền không đúng chỗ. Hai vạn thùng vàng cho một vật không rõ nguồn gốc, không tên tuổi? Ta đương thắc mắc, Cao Khánh tiếp lời:
-Còn một điều nữa, tôi muốn tự tay xử lý Mạt Lã, chỉ cần các ông làm ngơ. Tôi biết chuyện này trái hợp đồng, nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Thế này nhé, giá cả thỏa thuận giữa tôi và Mạt Lã giá trị bao nhiêu, các ông hưởng mười phần trăm(10%), đồng ý?
Ta phân vân. Với ta, nguyên tắc làm ăn là lẽ sống. Ta không bảo vệ Mạt Lã, chỉ bảo vệ nguyên tắc sống. Nhưng thâm tâm mách bảo ta chiếc đĩa vàng không phải thứ tốt đẹp, nên tống khứ nó càng nhanh càng tốt. Ta điều tra, biết rằng Mạt Lã chỉ là một tay nghiên cứu sinh người Bình Di quốc. Hắn luôn ám ảnh về địa vị xã hội, bởi lẽ ấy đôi mắt hắn luôn ngập tràn sự tham lam không thuần khiết. Ta ghét những kẻ như vậy. Ta không thích chúng một ngày kia bước lên giới thượng lưu cùng khuôn mặt nhơn nhơn đắc thắng, chẳng khác nào lời sỉ nhục cho những người như Kham Mộ. Nghĩ thái độ trịch thượng của Mạt Lã, ta đáp lời Cao Khánh:
-Đồng ý.
Như thường lệ, ta ngó đồng hồ. Hôm ấy trời hơi hửng nắng, một ngày đẹp hiếm hoi giữa tháng 2 năm 7516.
Ký ức tiếp tục tràn qua ta. Một đêm tháng 3 năm 7516, giữa lúc thế giới đổ dồn về lễ quốc khánh Phi Thiên quốc, ta thưởng thức rượu vang trong phòng riêng, vui thú lắng nghe vài bản nhạc cũ. Đương lim dim vì hơi ấm lò sưởi, ta nhận được tin nhắn: “Tài khoản TX-1000598 chuyển bốn ngàn thùng vàng(4000)”. Ta gật gù. Mạt Lã đã thỏa thuận xong. Ta tiếp tục nhấm nháp rượu rồi chờ đợi. Chừng hai tiếng sau, khi đang thiu thiu ngủ, ta chợt tỉnh giấc vì một cuộc điện thoại. Là Cao Khánh gọi.
-Tôi đã chuyển tiền cho ông. – Cao Khánh thở – Bốn ngàn thùng vàng. Cảm ơn vì đã giúp đỡ!
Ta mỉm cười đáp lễ. Mạt Lã ranh ma nhưng rốt cục không qua nổi tay Cao Khánh. Đám đàn em nói rằng trước lúc chết, Mạt Lã nguyền rủa ta rất dữ. “Mày sẽ chết không yên lành! Đầu mày sẽ bị bổ ra từng mảnh!” – Hắn nguyền rủa thế. Kệ thôi, người chết nói gì chẳng được? Ta cười lớn. Ngươi biết tại sao mình chết không, Mạt Lã? Bởi vì ngươi tham lam không triệt để. Ngươi không thuần khiết.
Vài hỉnh ảnh thoáng qua nhưng ta không thể cố hơn. Cảm giác dễ chịu này khiến ta mơ màng. Có lẽ ta nên ngủ. A, còn con điếm Tô Mãn, ta chưa tính sổ với nó! Nhưng thôi, đợi khi tỉnh dậy tính sau. Ta cần ngủ một giấc thật dài, thật sâu…
(*) Tập Lâm có ba tấm bằng kinh tế, một bằng quản trị, xem lại Quyển 3 Chương 66
Ta là Tập Lâm, kế toán trưởng, bộ não tài chính của Lực Lượng Mù Thủy.
Bất chợt cảnh sắc thay đổi, từng mảng màu trắng bong tróc như vôi vữa. Sau đó những khoảnh tường xỉn xám, bàn ghế cũ kỹ, phòng ngủ lẫn phòng khách chật chội, ô cửa sổ bé tí dính đầy tuyết cáu bẩn… chúng lần lượt xuất hiện. Ta cảm giác quen thuộc nhưng không nhận ra. Để xem… À! Nhà cũ của ta! Chắc ba mươi năm rồi ta chưa quay lại chỗ này. Ồ, kia là ta khi mười lăm tuổi, đúng không? Đúng rồi, hồi ấy ta gầy gò vì đói ăn. Cũng phải thôi, Ba Pháo quốc gần cực bắc Băng Thổ, thiên nhiên khắc nghiệt, lúa mì hiếm, bánh mì khan, ta thường xuyên đói, phải lang thang khắp những con phố tồi tàn hoang phế. Rồi Lực Lượng Mù Thủy đánh Ba Pháo quốc, bom đạn làm nốt phần việc mà mùa đông còn dang dở với đất nước này. Phiến quân tìm thấy ta dưới đống đổ nát sau đưa về Mù Thủy. Ba và mế ta nằm đằng kia, dưới cột nhà tí tách lửa. Họ chết lâu rồi. Nhưng ta không nhớ mặt ba mế, cũng chẳng nhớ tên họ. Kỳ lạ…
Cảnh sắc thay đổi, ta thấy thằng bé Tập Lâm – hay chính ta – bị ném vào hố băng. Mỗi ngày ta luôn bị lạnh nhưng không chết, luôn mong ngóng ai đấy mang thức ăn tới. Ta như con thú bị thuần hóa. Dưới hố, ta quên thực tại hay thời gian, quên cả chuyện cũ ở quê nhà. Dần dà ta coi Lực Lượng Mù Thủy là gia đình, các thành viên là anh em, các bậc tiền bối là ba mế. Vậy ra đây là lý do ta quên ba mế đẻ? Sao giống bị tẩy não vậy? Không, đây là thử thách để gia nhập tổ chức. Ta không bị tẩy não!
Tổ chức cho ta đi học như lũ trẻ bình thường. Rồi ta lên trình độ cao cấp, trở thành học viên xuất sắc. Tốt nghiệp xong, ta muốn quay về phục vụ tổ chức nhưng các tiền bối bảo ta tích lũy kinh nghiệm. Ta được cử đi làm ở nhiều ngân hàng, từ Băng Thổ tới Thượng Cổ, từ Hoa Thổ sang Đông Thổ. Ta luôn là người giỏi nhất. Bỗng ngày kia, ta gặp một cô gái Bắc Thần quốc. Nàng nhỏ nhắn và thật đẹp. Ta muốn lập gia đình. Ồ đúng vậy, ta đã muốn lập gia đình, mua cả nhẫn cưới! Một ngày kia ta đặt nhẫn trong bó hoa rồi tới căn hộ nơi nàng sống. Ta muốn nàng bất ngờ. Nhưng chính ta bất ngờ khi thấy nàng trên giường, trán thủng một lỗ đạn, khăn trải giường trắng tinh khôi nhuốm đỏ như hoa hồng nở trên tuyết. Nàng bị giết. Ta kinh hoảng, hình như đấy là lần duy nhất trong đời ta thấy sợ. Lũ cảnh binh nói đó là vụ cướp và chẳng bao giờ tìm ra thủ phạm. Hết chuyện quyến luyến, ta trở về tổ chức.
Cảnh sắc thay đổi lần nữa. Lần này mọi thứ trôi vùn vụt như đoạn phim tua nhanh. Ta già đi, người phát tướng, không còn hứng thú tình cảm với bất cứ phụ nữ nào. Ta lờ mờ nhận ra vài sự kiện quan trọng trong mớ hình ảnh lẫn lộn. Liên minh Trục Chữ Thập ra đời nhằm đối chọi Khối Ngũ Giác; Bất Vọng trở thành nhân vật đứng đầu Bảy người mạnh nhất; đại thánh sứ Dạ Bích nổi tiếng một thời bị thiêu sống ở tháp trắng Vinh Môn, gọi là “kẻ phản bội đầu tiên”; tổ chức Xích Tuyết khủng bố khắp nơi, tấn công Hỗn Nguyên; Đại Hội Đồng thiết lập Lằn Ranh Đỏ; chiến tranh biên giới chớp nhoáng Phi Thiên – Lưu Vân; bản thân ta bị Băng Hóa bắt giữ, tra khảo… Nhiều chuyện, nhiều sự kiện nhưng ta vẫn nhớ hết. Chưa bao giờ ký ức của ta hiện hữu rõ ràng thế này, nhưng chẳng sao cả, cứ để mọi thứ như vậy. Ta cảm thấy dễ chịu.
Giữa dòng chảy hỗn độn, ta bỗng thấy mình cùng một ông già đang đối thoại. Ta vẫn nhớ câu chuyện kỳ lạ này. Lần đầu tiên trong đời, ta làm ăn với một kẻ như thế. Bằng cách nào đấy, ông già tìm được số liên lạc của tổ chức rồi đề nghị nói chuyện riêng. Ta định bỏ qua nhưng nghĩ sao lại chấp nhận. Hồi ấy là giữa năm 7505. Lần đầu gặp gỡ, ông già khúm núm sợ sệt, thân cô thế cô chẳng có gì ngoài tiền bạc. Ta lên tiếng:
-Ông cần gì ở chúng tôi?
Ông ta rụt rè đáp:
-Tôi nghe nói Lực Lượng Mù Thủy bán nhiều nguyên liệu, máy móc hiếm. Tôi muốn mua “máy phát nội lực”.
Không mào đầu, không chào hỏi cũng chẳng giới thiệu, ông già rất thẳng thắn. Khổ nỗi là sự thẳng thắn của kẻ ngờ nghệch. Loại người này làm ăn chỉ tổ phí thời giờ, ta cũng chẳng ham làm gian thương bòn rút lão mấy xu lẻ, muốn bỏ về. Nhưng chẳng phải ta đến đây vì sự ngờ nghệch của ông ta sao? Ta nán lại, hỏi tiếp:
-Tại sao ông mua máy phát nội lực?
-Tôi cần nguồn năng lượng lớn. Điện năng không đủ. – Ông già đáp.
-Năng lượng quang tố thì sao? Chúng tôi có bán máy phát quang tố, phổ biến hơn nhiều. Nói thật, nó rẻ hơn máy phát nội lực đấy!
Ông già lắc đầu, nói rằng phải có máy phát nội lực. Ta hỏi lý do, ổng không trả lời. Ngẫm nghĩ hồi lâu, ta bèn ký hợp đồng mua bán, mặt khác điều tra thân thế ông ta. Ông già đến từ Bạch Tu quốc, tên Kham Mộ, làm nghề sửa chữa cơ khí lặt vặt. Ta không tin, bởi kẻ “sửa chữa lặt vặt” không thể nào biết máy phát nội lực. Ta cho người điều tra thêm, phát hiện ông ta không phải dân bổn xứ mà mới chuyển tới khoảng mười năm. Nhưng trước mười năm đó, ông ta ở đâu, làm gì, ta không rõ. Ta cũng chẳng ngờ lão già ngờ ngệch bí ẩn đến vậy. Người giám sát báo cáo rằng cứ sau giờ làm việc, Kham Mộ lại tới thư viện. Ông ta dành hàng tiếng đồng hồ ở đó. Ông ta bí ẩn, nhưng ít nhất không gây hại cho tổ chức, hợp đồng vẫn tiếp tục.
Khung cảnh tan biến, ta lại chu du đến không gian khác, thời gian khác. Ta thấy mình ngó đồng hồ, miệng hút thuốc vẻ sốt ruột. Đồng hồ chỉ ngày 20 tháng 11 năm 7506. Hơn một năm thu thập, ta mới có máy phát nội lực. Thứ này hiếm, chế tạo khó, mất thời gian. Rồi ông già Kham Mộ tới. Ta mang người hướng dẫn đến chỉ cách sử dụng cho ông ta. Cơ mà ta lo thừa. Lão già sử dụng máy trơn tru thành thục như thể đã quá quen. Chút tò mò nổi lên, ta ép lão nói mục đích dùng cỗ máy. Tần ngần một lúc, Kham Mộ dè dặt:
-Tôi đang nghiên cứu… à không, tôi cần khởi động một hệ thống… nhưng cũng có thể gọi là nghiên cứu. Tôi chỉ muốn làm nốt công việc dở dang… Tôi không hại ai cả, thề có Vạn Thế!
Ông già ngờ ngệch! – Ta lẩm bẩm. Lão ra vẻ bí mật mà cứ như bật mí, giấu đầu hở đuôi. Ta hỏi tiếp:
-Nghiên cứu gì? Hệ thống gì?
Bằng cái giọng lập bập sợ sệt, lão già trả lời:
-Tôi nghiên cứu bộ não con người. Nếu tìm được chuỗi tuần hoàn của nó, con người sẽ tiến xa hơn bây giờ rất, rất nhiều!
Ta nhíu mày nheo mắt. Ta không phải kẻ ngốc. Ta có ba tấm bằng kinh tế học thuật, một tấm bằng quản trị, toàn loại xuất sắc(*). Nhưng nghe lão nói, ta ngạc nhiên tựa gã quê mùa quanh năm nốc rượu bằng chai bỗng tiếp xúc với một thứ gọi là “thưởng thức rượu vang như quý tộc thực thụ”. Ta lại tiếp tục:
-Chuỗi tuần hoàn gì trong bộ não con người?
-Một chuỗi dựa trên các nguyên liệu có sẵn. Bộ não chúng ta mang những “nguyên liệu” đó. Chuỗi tuần hoàn dựa trên thuyết cải tạo Trí Uẩn, mà cốt lõi là Vòng Trí Uẩn. Sử dụng được chuỗi tuần hoàn, con người sẽ biến đổi và tiến xa hơn hiện tại nhiều lắm!
Ta bật cười. Đám nghiên cứu khoa học, kẻ thực tài thì ít mà lũ tâm thần thì nhiều. Kham Mộ có lẽ không thuộc phần thiểu số. Nhưng còn một điều khác khiến ta chú ý hơn: ánh mắt của Kham Mộ. Nó đầy ham muốn, nhưng là ham muốn thuần khiết của kẻ truy cầu lý tưởng. Ta thích loại người này, ở mặt nào đó Kham Mộ giống ta. Dù sao ông già cũng chẳng gây hại đến tổ chức, ta đồng ý bán những cỗ máy. Một lát sau ta hỏi:
-Ông mang đống này về Bạch Tu quốc hay chỗ nào?
Bấy giờ lão già ngẩn mặt. Ông già ngốc nghếch, thực sự là thế! Ta định mặc Kham Mộ, nhưng nghĩ đến ánh mắt của lão, ta đổi ý, bèn nói:
-Chúng tôi không vận chuyển đâu! Nhưng có một tổ chức vận chuyển tên là Mũi Tên Vèo Vèo. Họ chuyển mọi thứ, trừ buôn người. Mặt hàng, địa điểm, thời gian, thanh toán đầy đủ, họ sẽ chuyển hàng cho ông bằng mọi giá. Số điện thoại của họ đây, cầm lấy!
Ông già cảm ơn rối rít rồi chuyển tiền. Điện thoại của ta rung lên kèm tin nhắn “Tài khoản LK-28vj109 đã chuyển chín trăm năm mươi thùng vàng(950)”. Đấy là lần cuối cùng ta gặp Kham Mộ, nhiều năm sau không nghe được gì nữa. Thi thoảng ta cho người dò la tin tức, chỉ biết ông ta đã bán xưởng cho người khác và mua vé một chiều tới Phi Thiên quốc. Dần dà ta cũng quên câu chuyện kỳ lạ đó.
Không gian xoắn quện, sánh dẻo rồi trải dài như bột mì. Ta tiếp tục lang thang giữa hình ảnh chắp vá tựa những mảnh gương vỡ. Từng mảnh là ký ức, là những điều ta chưa từng nói với ai kể cả đám thân cận nhất. Ta bị khai thác chăng? Không phải. Ta cảm thấy rất dễ chịu, người lâng lâng, tự nhiên thoải mái, hoàn toàn không phải tra khảo! Thật vậy! Cũng lâu chưa nhìn lại chính mình, ta nghĩ đây là dịp tốt. Tiếp tục trôi theo con đường ký ức chắp vá, ta nhận ra gương mặt Kham Mộ xuất hiện khá nhiều. Ta nhớ lão sao? Ồ phải, bởi lẽ có một chuyện buộc ta phải nhớ tới Kham Mộ. Rờ tay lên một mảnh ký ức, thân thể ta bị hút vào trong. Ta nhận ra mình đang đối thoại với một kẻ kỳ lạ đeo mặt nạ diêm dúa, áo liền quần lòe loẹt xanh đỏ. Gã thường tự xưng là “Tiếu”. Ta ngó đồng hồ, thấy thời gian chỉ tháng 6 năm 7516, vừa năm ngoái. Gã cất lời đoạn đẩy một mảnh giấy ra trước mặt ta:
-Danh sách các loại máy móc ở đây, ông cứ theo trình tự này mà chuẩn bị. He he! Liệu cái “băng đảng” của ông, ồ thứ lỗi, đừng cau mặt vậy chứ, tôi sợ! Hi hi, xin phép được sửa lại, liệu tổ chức của ông lo được không? Nói trước, Ngục Thánh không phải thứ dễ nghiên cứu!
Cái giọng lỡ cỡ nửa nam nửa nữ làm ta bực bội. Nếu chẳng vướng chuyện làm ăn, ta đã xé xác Tiếu. Đọc xong danh sách máy móc, ta trả lời:
-Không khó, hai tháng nữa là đủ. Vấn đề là sản phẩm mẫu. Không có sản phẩm mẫu, chúng ta không thể nghiên cứu.
Tiếu cười:
-Tôi đã nhờ Đông Hoàng. Ông ta đang nghiên cứu một đứa bé, sẽ có sản phẩm mẫu ngay thôi! He he! Vấn đề là ông nên tìm các nhà khoa học. Chúng ta cần những người giỏi chuyên môn. Phải thật giỏi! Điên khùng càng tốt, giỏi với điên thường sánh đôi mà! Nếu có thời gian, hãy tìm người này, ông ta tên Hỏa Phu. Người hiểu rõ Vòng Trí Uẩn hiện chỉ còn ông ta.
Gã mặt nạ đưa tấm ảnh cùng vài thông tin về Hỏa Phu. Ta xem, vừa lạ vừa quen, ngạc nhiên vô cùng. Mặc dù ảnh chân dung khác hoàn nhưng xét sự kiện thời gian lẫn tuổi tác, Hỏa Phu và Kham Mộ giống nhau kỳ lạ. Ta nhận ra hai người đó đều chung một ánh mắt khao khát thuần khiết. Kham Mộ từng đề cập “Vòng Trí Uẩn”. Hai người là một! – Ta khẳng định. Từ đấy ta bắt đầu tìm Hỏa Phu, nhưng ông ta đã biến mất khỏi thế giới. Hoàn toàn bốc hơi!
Nói về Tiếu, nhiều năm trước ta từng gặp gã. Nghĩ tới đấy khung cảnh lại thay đổi, con đường đầy mảnh vỡ ký ức chạy ngược. Lần này ta thấy mình dự họp với ban lãnh đạo tổ chức, xa xa đằng kia là Tiếu cùng thái độ nhơn nhơn trêu ngươi. Như mọi khi ta lại xem đồng hồ, ấy là một đêm lạnh lẽo tháng 10 năm 7507. Bằng cái giọng nhe nhởn, Tiếu cất lời:
-Các ông cần thay đổi. Tin tôi đi, sự nghiệp chống Băng Hóa của các ông sắp bế mạc! Các ông không thể khủng bố vài nơi rồi tự cho mình là chính nghĩa được. Thời ấy qua lâu rồi! Các ông càng giết người Băng Hóa, chính phủ họ càng mừng. Viện cớ các ông khủng bố, Băng Hóa đưa quân đưa người tới khắp lục địa. Họ làm thế cả trăm năm nay, giờ vẫn vậy, và bao giờ các ông mới phá vỡ thế độc tài của Băng Hóa?
Các bậc tiền bối nhìn nhau, vài người cười, vài người lắc đầu. Hồi đó ta chưa ngồi ghế lãnh đạo nhưng cũng nắm bắt phần lớn hoạt động tổ chức. Thằng đeo mặt nạ rõ ràng chẳng hiểu chuyện. Vài người định đứng dậy ra về thì Tiếu tiếp lời, miệng lưỡi đàng điếm hơn bao giờ hết:
-Hi hi hi! Đấy là nói chuyện lớn lao, giờ chuyển qua chuyện nhỏ nhặt nhé! Bao giờ các ông thành lập nhà nước tự trị? Bao giờ các ông sở hữu mỏ quang tố cho riêng mình?
Các tiền bối đổ dồn ánh mắt vào gã mặt nạ. Ngày ấy Liên Minh Phương Bắc vẫn vững mạnh, cộng thêm nhiều lý do đặc thù khiến Lực Lượng Mù Thủy không thể thành lập nhà nước tự trị. Quan trọng hơn cả là chúng ta thiếu thốn quang tố, mà hầu hết các mỏ quang tố ở lục địa này đã in dấu chân người Băng Hóa. Nhiều thập kỷ qua, chúng ta dựa vào nguồn tiền bên ngoài song nhà tài trợ đang ít dần. Không tìm được mỏ quang tố, mùa đông Băng Thổ sẽ nhấn chìm tổ chức. Tiếu nói:
-Hãy bắt đầu từ Hắc Thủy quốc. Nội bộ quốc hội Hắc Thủy đang nổi lên vài chính khách đòi giảm lệ thuộc Băng Hóa. Họ chỉ là một nhóm nhỏ nhưng rất thu hút công luận. Đừng để họ chết đuối, à, ý tôi là chìm xuống! Hãy ngừng khủng bố và liên kết với họ. Có chính khách ủng hộ, các ông sẽ trở nên “hợp pháp”. Hiện giờ chưa có kết quả nhưng chỉ vài năm nữa, các ông sẽ có quang tố!
Ta ghét Tiếu nhưng tán thành chủ trương của gã. Tranh luận nổ ra trong nội bộ tổ chức, cuối cùng ngả theo gã mặt nạ. Mười năm sau Lực Lượng Mù Thủy có lượng quang tố nhiều gấp rưỡi, chúng ta ngày càng tiến gần đến nhà nước tự trị. Cuộc bạo loạn ở Hắc Thủy và tình hình Băng Thổ như bây giờ không phải tự nhiên bùng phát, nó được lên kế hoạch từ nhiều năm trước. Vì lẽ đó ta vẫn làm ăn với Tiếu. Lần thứ hai trong đời, ta làm ăn với một kẻ lạ lùng như vậy. Nhưng phải đính chính một điều: ta ghét gã.
Không gian nhạt nhòa, ta lại đứng giữa những mảnh ký ức. Ta lang thang rồi bắt gặp vài cuộc đối thoại khác. Bên này, ta trông thấy mình đang trò chuyện với Ngũ Diệu – thành viên tổ chức Xích Tuyết. Xa xa, ta nhận ra mình bàn việc cùng Vạn Thù – thành viên Thập Kiếm – cũng là thành viên Tân đảng. Liên minh tam giác thiết lập. Ta nhận ghế lãnh đạo tổ chức, địa vị quan trọng hơn, nhiều vệ sĩ hơn, được bảo vệ nghiêm ngặt hơn. Từ rày tới giờ toàn công việc, ta chẳng ở yên một chỗ quá ba tháng. Đôi lúc ta mệt mỏi như cỗ máy khô dầu. Có lẽ ta nên nghỉ ngơi trong chốn lạ lùng nhưng thoải mái dễ chịu này.
Nhưng ta chưa vội ngủ vì phát hiện mảnh ký ức với một kẻ lạ lùng khác. Cũng như Kham Mộ hay Tiếu, kẻ này muốn gặp riêng ta. Hắn nói đang sở hữu một đồ vật ma thuật và muốn tìm khách hàng để bán. Hắn không bán cho Lực Lượng Mù Thủy mà muốn sử dụng chúng ta làm trung gian. Ta đoán hắn hiểu biết kha khá thị trường chợ đen. Vốn định giao việc cho người khác nhưng ta tự mình giải quyết. Ai chẳng tò mò đồ ma thuật chứ?
Rờ tay lên mảnh ký ức, ta bị hút vào. Lần này ta ngồi trên ghế, tự thưởng thức thuốc lá cùng rượu vang, xung quanh là vệ sĩ. Trước mặt ta là một tên trẻ tuổi. Hắn biết ta là ai nhưng chẳng sợ sệt, thậm chí tỏ rõ thái độ trịch thượng. Có một sự kỳ lạ: đôi mắt hắn cũng đầy khao khát giống Kham Mộ. Nhưng ta nhận ra sự khác biệt: nó không thuần khiết. Hoàn toàn không. Ta nhìn đồng hồ, lúc ấy là tháng 10 năm 7515. Nhấp chút rượu vang, ta hất hàm hỏi:
-Vậy ngươi là người gọi điện? Tên ngươi là gì? Mạt… cái gì… Lã? Tên là Mạt Lã? Được rồi, Mạt Lã, ngươi muốn bọn ta bán thứ gì?
Mạt Lã đặt lên bàn một tấm ảnh. Hắn không mang hàng thật vì sợ ta nổi máu tham. Hắn thông minh và ranh ma. Tấm ảnh chụp một chiếc đĩa vàng, vành xòe mười mũi nhọn, chính giữa gắn viên lục bảo đa giác. Ta tự hào đọc kha khá sách nhưng chưa từng thấy món đồ ma thuật nào như vậy. Như đoán trước vẻ ngạc nhiên của ta, Mạt Lã cười:
-Hàng đảm bảo tốt, không phải loại vớ vẩn. Tôi dùng mạng mình thế chấp, ngài thấy sao? Cứ việc cho người giám sát tôi, nếu ngài muốn. Chỉ là tôi không thể đưa hàng tới, nó rất hệ trọng, xin thông cảm! Còn một điều nữa, khi tôi và khách hàng thỏa thuận, tôi muốn các ngài có mặt ở đó làm trung gian đồng thời bảo vệ tôi. Tôi thỏa thuận giá được bao nhiêu, các ngài hưởng mười phần trăm(10%). Thế nào?
Mạt Lã hiểu rõ cách thức giao dịch chợ đen. Hắn khôn ngoan, ta thừa nhận. Ta thực sự muốn chiếm cái đĩa làm của riêng dù nó chỉ là ảnh chụp. Ta bỗng cảm giác mình như một tạo vật méo mó, bất toàn vẹn. Chỉ khi sở hữu chiếc đĩa ta mới có ý nghĩa. Ta đã nghĩ nên tra khảo Mạt Lã, đau đớn sẽ làm hắn phun khai. Nhưng cái đĩa khiến ta lo lắng. Không biết lý do gì mà càng nhìn nó, ta càng nhớ rõ những hình ảnh kinh hoàng về người con gái Bắc Thần năm nào. Nàng nằm đó trên giường, trán thủng lỗ đạn, ga trải giường nhuộm đỏ. Dùng dằng một lúc, rốt cục nỗi lo lắng chiến thắng sự tham lam, ta đồng ý làm hợp đồng. Lần thứ ba trong đời, ta làm việc với kẻ kỳ quặc như thế.
Cảnh tượng biến đổi, ta trôi theo dòng chảy mờ ảo đến cuộc trò chuyện khác. Đối thoại cùng ta là một gã béo lùn không cổ, bụng phệ núng nính đến mức phi tự nhiên như thể nó là một cục thịt độc lập, lúc nào cũng chực rơi xuống đất. Gã thuộc những kẻ giàu nhất thế giới Tâm Mộng, từng xuất hiện vài lần trên truyền hình. Giới chợ đen kháo nhau gã thích sưu tầm đồ ma thuật, vậy nên gã tìm tới ta cũng hết sức bình thường.
-Chào ông, tôi là Cao Khánh. – Gã bắt tay với ta – Nghe nói ông đang rao bán chiếc đĩa vàng?
Ta trả lời:
-Phải. Nhưng tôi chỉ làm trung gian, giá cả thế nào, ngài phải thỏa thuận với kẻ bán. Chúng tôi không thể đấu giá vì không có mặt hàng. Ngài cũng không phải vị khách đầu tiên, nhiều người đã tìm tôi nhưng đều bỏ về. Họ phàn nàn giá bán quá đắt.
-Đắt cỡ nào?
-Hai vạn thùng vàng(20,000).
-Giá trần à?
-Không, là giá khởi điểm. – Ta lắc đầu – Kẻ bán không hạ giá, hắn thậm chí đòi cao hơn nữa.
-Vậy được! Hắn tên gì? Mạt Lã? Được, dẫn tôi gặp hắn. – Cao Khánh gật gù.
Ta ngạc nhiên. Ta không nghi ngờ độ giàu có của Cao Khánh, chỉ là gã vung tiền không đúng chỗ. Hai vạn thùng vàng cho một vật không rõ nguồn gốc, không tên tuổi? Ta đương thắc mắc, Cao Khánh tiếp lời:
-Còn một điều nữa, tôi muốn tự tay xử lý Mạt Lã, chỉ cần các ông làm ngơ. Tôi biết chuyện này trái hợp đồng, nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Thế này nhé, giá cả thỏa thuận giữa tôi và Mạt Lã giá trị bao nhiêu, các ông hưởng mười phần trăm(10%), đồng ý?
Ta phân vân. Với ta, nguyên tắc làm ăn là lẽ sống. Ta không bảo vệ Mạt Lã, chỉ bảo vệ nguyên tắc sống. Nhưng thâm tâm mách bảo ta chiếc đĩa vàng không phải thứ tốt đẹp, nên tống khứ nó càng nhanh càng tốt. Ta điều tra, biết rằng Mạt Lã chỉ là một tay nghiên cứu sinh người Bình Di quốc. Hắn luôn ám ảnh về địa vị xã hội, bởi lẽ ấy đôi mắt hắn luôn ngập tràn sự tham lam không thuần khiết. Ta ghét những kẻ như vậy. Ta không thích chúng một ngày kia bước lên giới thượng lưu cùng khuôn mặt nhơn nhơn đắc thắng, chẳng khác nào lời sỉ nhục cho những người như Kham Mộ. Nghĩ thái độ trịch thượng của Mạt Lã, ta đáp lời Cao Khánh:
-Đồng ý.
Như thường lệ, ta ngó đồng hồ. Hôm ấy trời hơi hửng nắng, một ngày đẹp hiếm hoi giữa tháng 2 năm 7516.
Ký ức tiếp tục tràn qua ta. Một đêm tháng 3 năm 7516, giữa lúc thế giới đổ dồn về lễ quốc khánh Phi Thiên quốc, ta thưởng thức rượu vang trong phòng riêng, vui thú lắng nghe vài bản nhạc cũ. Đương lim dim vì hơi ấm lò sưởi, ta nhận được tin nhắn: “Tài khoản TX-1000598 chuyển bốn ngàn thùng vàng(4000)”. Ta gật gù. Mạt Lã đã thỏa thuận xong. Ta tiếp tục nhấm nháp rượu rồi chờ đợi. Chừng hai tiếng sau, khi đang thiu thiu ngủ, ta chợt tỉnh giấc vì một cuộc điện thoại. Là Cao Khánh gọi.
-Tôi đã chuyển tiền cho ông. – Cao Khánh thở – Bốn ngàn thùng vàng. Cảm ơn vì đã giúp đỡ!
Ta mỉm cười đáp lễ. Mạt Lã ranh ma nhưng rốt cục không qua nổi tay Cao Khánh. Đám đàn em nói rằng trước lúc chết, Mạt Lã nguyền rủa ta rất dữ. “Mày sẽ chết không yên lành! Đầu mày sẽ bị bổ ra từng mảnh!” – Hắn nguyền rủa thế. Kệ thôi, người chết nói gì chẳng được? Ta cười lớn. Ngươi biết tại sao mình chết không, Mạt Lã? Bởi vì ngươi tham lam không triệt để. Ngươi không thuần khiết.
Vài hỉnh ảnh thoáng qua nhưng ta không thể cố hơn. Cảm giác dễ chịu này khiến ta mơ màng. Có lẽ ta nên ngủ. A, còn con điếm Tô Mãn, ta chưa tính sổ với nó! Nhưng thôi, đợi khi tỉnh dậy tính sau. Ta cần ngủ một giấc thật dài, thật sâu…
(*) Tập Lâm có ba tấm bằng kinh tế, một bằng quản trị, xem lại Quyển 3 Chương 66
/334
|