Tối ngày 11 tháng 3, Đội 11 mang Tập Lâm về U Thủy đúng như giao hẹn(*). Phó thống lĩnh Lâu Đa hơi thất vọng khi thấy gã đầu đinh tán mất bàn tay phải. Ông ta đòi hạ giá nhưng Mi Kha không nhân nhượng dù chỉ một chút. Hai người tranh cãi gay gắt khiến Vô Phong chợt dợm nghĩ “Người Băng Hóa không bao giờ tốt!”. Nơi này là lãnh thổ Băng Hóa quốc, Lâu Đa nổi điên là cả Đội 11 hết đường về. Nhưng Mi Kha chẳng sợ. Cô ả giơ tay chặn lời Lâu Đa rồi chốt hạ vấn đề:
-Xin lỗi, hoặc ông trả tiền đầy đủ hoặc chúng tôi mang hàng đi nơi khác!
Mi Kha sắt đá và không khoan nhượng. Lâu Đa mím môi, diện mạo thanh lịch bỗng chốc méo mó biến dạng. Nhưng cuối cùng ông phó thống lĩnh phải nhượng bộ. Gã mập Tập Lâm được di chuyển bằng xe đẩy rồi mất hút sau cánh cửa quân doanh, còn Đội 11 đến khu y tế điều trị. Sơ cứu xong xuôi họ lên phi thuyền rời U Thủy. Nhiệm vụ kết thúc, họ đang về nhà.
Trên phi thuyền, các thành viên im lặng và tránh nhìn mặt nhau. Họ chẳng muốn ngoảnh vào phi thuyền quá năm giây bởi dưới ánh đèn đỏ mờ là bao đựng xác Si Thăng. Người duy nhất ngó bao đựng xác nhiều hơn năm giây là Si Giáng. Cô gái làm nghề lính đánh thuê đã lâu, đau thương nào cũng từng trải, tuổi nghề không thấp. Nhưng tuổi đời Si Giáng còn quá trẻ để tiếp nhận viễn cảnh một thân một mình, cô gái vục mặt vào đầu gối khóc rấm rứt. Cả đám lặng thinh nhưng chẳng ai an ủi. Họ nhóng mắt ra cửa sổ, buông cái nhìn theo tuyết chảy rũ trong bóng đêm mệt mỏi. Giữa cảnh ấy, Mi Kha truyền tay mỗi người một điếu thuốc. Không gian ngập mùi khói, Mi Kha lại mở bi-đông rót rượu đủ mười ly như thể Si Thăng và Ung Khấu đang có mặt ở đây. Cô ả cất lời:
-Mọi người làm rất tốt! Sau vụ này, chúng ta nghỉ dài hạn. Năm tháng nhé?! Tôi sẽ chuyển tiền cho tất cả, phần của Si Thăng và Ung Khấu sẽ nhiều hơn một chút. Không ai phàn nàn chứ? Vậy chúc sức khỏe!
Mọi người nâng ly cùng nói “Chúc sức khỏe!”. Khói thuốc hun dịu đầu óc, hơi rượu xoa bóp thớ thịt rệu rã, cả đám dần khá hơn. Họ bắt đầu kể cuộc chiến trong căn cứ Lực Lượng Mù Thủy rồi bàn về Thổ Hành. Tán gẫu giúp họ thư thả đồng thời rút kinh nhiệm cho nhiệm vụ kế tiếp. Đấu Thánh chợt hất hàm với Vô Phong:
-Hình như bọn Thổ Hành biết anh bạn hả? Tôi thấy gã da đen gọi anh bạn nhiều lắm á!
Tên tóc đỏ cắn răng. Hắn định giữ kín chuyện này, chẳng dè ông thần Đấu Thánh cứ bô bô trước mặt mọi người. Những cặp mắt lần lượt chú mục Vô Phong như đợi hắn giải thích. Không ai thù hằn tên tóc đỏ kể cả Si Giáng, họ chỉ tò mò muốn biết đám quái vật Thổ Hành từ đâu chui ra. Cả đám im lặng, Mai Hoa đột nhiên cắt ngang:
-Nghe nói cô và chị gái chơi đàn hát hay lắm phải không, Si Giáng? Tôi là lính mới, chưa nghe bao giờ, liệu cô có thể…
Gã cú vọ lấp lửng sau mỉm cười an ủi. Si Giáng gật đầu cảm ơn gã đoạn rút một thanh kiếm thẳng đuột và mỏng hơn bình thường. Si Giáng lấy thanh kiếm từ người chị, kiếm ấy chỉ có cán mà không có đốc, lưỡi gồm hai mảnh cong tựa hai vành trăng khuyết châu đầu nhau, na ná thanh Khuyết Nguyệt của sát thủ. Si Giáng vận lực, cây kiếm thẳng tên là Vĩ mở sợi dây mảnh đàn hồi chạy dọc theo lưỡi, thanh kiếm cong tên Cầm bật năm sợi dây thép kéo căng từ cán đến mũi. Hai thanh kiếm luôn đi cùng nhau nên được gọi là “Vĩ Cầm”. Chúng giúp chị em sinh đôi ngụy trang thân phận, dễ thu hút đối tượng và cũng tiện để giải trí. Si Giáng không còn tâm trạng hát nhưng vẫn đủ tinh thần chơi một bản nhạc. Những âm trầm bổng từ cây Vĩ Cầm lạnh toát vang lên vỗ về linh hồn người chết, xoa dịu tâm tình người sống, gợn từng đợt triều ấm áp xua bớt nỗi lạnh lẽo ra khỏi khoang chứa. Mọi người không nhìn nhưng chăm chú nghe Si Giáng chơi nhạc. Suốt quãng đường về, thanh âm Vĩ Cầm như cái neo giúp họ tạm quên thực tại. Vô Phong thầm cảm ơn Mai Hoa cứu bồ.
Sau khoảng tiếng rưỡi, phi thuyền đáp xuống một thành phố nhỏ cách Tam Thủy Khu ba trăm cây số về hướng bắc. Tại đây có căn cứ của Bán Dạ Giáo Đoàn hoạt động cùng quân đội Hắc Thủy quốc. Đấu Thánh, Kh’srak, Lạn Bà cùng Vong Liêm được chuyển xuống khu phẫu thuật, đám còn lại về phòng nghỉ ngơi. Cùng lúc ấy Mi Kha thông báo Băng Hóa chuyển tiền, mỗi thành viên nhận hai trăm thùng vàng(200), riêng Si Thăng và Ung Khấu là ba trăm(300). Vô Phong không rõ Mi Kha nhận bao nhiêu, phỏng đoán tầm năm trăm(500). Nhưng tên tóc đỏ không quan tâm tiền bạc, việc hắn muốn làm nhất bây giờ là mở máy chiếu gửi thư cho Hỏa Nghi.
Trong phòng riêng, Vô Phong chăm chú soạn thảo văn bản. Vốn chữ nghĩa hạn hẹp mà vấn đề cần viết lại phức tạp, thành thử tên tóc đỏ phùng mang trợn mắt như đánh vật. Nội dung thư tóm lược như sau: trước khi rời Tầng 14 chợ rác, Thày Dạy Học tặng tên tóc đỏ một ít Bột Khoan Não(còn gọi là Man Dược) phòng chuyện khẩn cấp. Điều bất ngờ là bí kỹ “phong bế” của Tập Lâm hoàn toàn vô dụng trước biệt dược này, Vô Phong đã nghĩ mọi chuyện khó khăn hơn thế. Vận dụng chút phép thuật học mót từ Thày Dạy Học, hắn thâm nhập tâm trí gã béo rồi phát hiện nhiều chi tiết quan trọng. Hỏa Phu mua máy phát nội lực từ Lực Lượng Mù Thủy dưới cái tên Kham Mộ, ông ta dùng tài khoản LX-28vj109. Mặt khác, người bán chiếc đĩa vàng là một kẻ tên Mạt Lã, y dùng tài khoản TX-1000598. Tại sao Mạt Lã có tài khoản của Hỏa Phu? Mạt Lã lấy chiếc đĩa vàng từ đâu? – Những câu hỏi chỉ được giải đáp rõ ràng khi Hỏa Nghi điều tra hai tài khoản kể trên.
Một điểm khác khiến tên tóc đỏ lưu tâm là Tiếu. Tên vũ công mặt nạ không tự dưng xuất hiện ở Vinh Môn quốc và lảm nhảm vài câu với Vô Phong. Gã xuất hiện trên cõi đời từ rất lâu, có thể trước cả khi Vô Phong “ra đời” từ phòng thí nghiệm. Gã là trung gian và là móc nối kéo ba cỗ chiến hạm Lực Lượng Mù Thủy – Xích Tuyết – Tân đảng. Dường như ba chiến hạm ấy đang chĩa nòng pháo về Tuyệt Tưởng Thành. Chuyện này không thuộc kế hoạch nhưng Vô Phong vẫn chép vào thư, hy vọng Hỏa Nghi tìm được thông tin giá trị.
Gửi thư xong, Vô Phong ngó đồng hồ. Đã quá nửa đêm, đang 26 tháng 3, một ngày nữa là lễ quốc khánh Phi Thiên(**). Nếu Hỏa Nghi chưa có thông tin mới, Vô Phong dự tính về Phi Thiên thành thăm Liệt Trúc rồi đưa con bé đi chơi. Hắn sẽ tới Thục Đán thành thăm công chúa, Tiểu Hồ. Nếu vẫn đủ thời giờ, hắn quyết tâm mò đến tiệm mì lão Lập. Mục tiêu tra hỏi Tập Lâm hoàn thành, hắn chẳng còn lưu luyến Đội 11 hay Bán Dạ Giáo Đoàn. Đương dự trù kế hoạch, Vô Phong chợt nghe tiếng gõ cửa. Hắn chạy ra thì thấy Mi Kha. Cô ả không nói gì mà chỉ nhìn, cặp mắt xám chú mục gương mặt tên tóc đỏ. Vô Phong dè dặt:
-Chuyện gì sao?
Mi Kha im lặng, chỉ nhếch đầu ý muốn Vô Phong theo cô ả. Tên tóc đỏ nhận lời. Thực tình hắn không rõ Mi Kha dẫn mình tới đâu vì cô ta đi chậm rãi như thể tản bộ trong công viên. Nó gợi nhớ hình ảnh công chúa hay Tiểu Hồ khi bước cạnh Vô Phong, phụ nữ khi có tâm sự đều chung một biểu hiện. Tên tóc đỏ biết nhưng mặc kệ. Hắn không muốn đụng vào phụ nữ nguy hiểm loại một như cô nàng(***).
Theo chân Mi Kha qua hành lang rồi xuống cầu thang, Vô Phong dừng chân ngoài phòng hỏa táng. Ở đó hắn thấy nhân viên giáo đoàn đưa thi thể Si Thăng vào lò thiêu, Si Giáng đứng cạnh theo dõi sự việc từ đầu chí cuối. Mi Kha trân trân, uống rượu trong vô thức rồi chìa bi-đông sang bên cạnh. Vô Phong cầm lấy nhưng không uống. Hắn cảm giác Mi Kha như con sói chứng kiến cái chết của đồng loại, dù chẳng rỏ một giọt nước mắt song con sói ghi nhớ tất cả trước khi lui vào bóng tối.
-Anh biết Thổ Hành? – Mi Kha bỗng cất lời.
Vô Phong chột dạ, thâm tâm đem mọi từ ngữ cay nghiệt nguyền rủa Đấu Thánh. Hắn đáp:
-Phải, một chút.
-Biết cỡ nào?
-Tôi từng là thành viên Thổ Hành.
Mi Kha liếc sang, mắt lóe tia bén lẻm. Vô Phong nhún vai tỏ vẻ khó xử, hắn không lường được Thổ Hành xuất hiện ở Mù Thủy. Họ im lặng hồi lâu. Im lặng mãi, tên tóc đỏ liền phân bua:
-Tôi không biết Thổ Hành nhiều đâu! Cũng giống như tôi không biết cô vậy. Mà đừng nói cô tìm Thổ Hành nhé?!
-Sợ tôi trả thù sao? Không đâu. – Mi Kha lắc đầu cười – Đánh thuê là vậy, thương tật hay cái chết là rủi ro công việc, không tránh được. Tôi chỉ muốn thu thập thông tin. Sắp có phi vụ lớn, tôi cần thật nhiều tin tức. Thổ Hành có thể là đối thủ tương lai. À, mà anh tham gia chứ? Vụ này lớn lắm, nếu hoàn thành, anh sẽ nhận một nghìn thùng vàng(1000).
Tính theo cá nhân, một nghìn thùng vàng thực sự khổng lồ. Số tiền quá lớn khiến Vô Phong tò mò:
-Vụ gì thế?
Mi Kha nhếch mép cười đoạn rời đi. Vô Phong theo cô ả đến phòng y tế. Tại đấy hắn nhận ra Đấu Thánh hết gào rú lại chửi bới khi bác sĩ gắp mảnh đạn khỏi người. Đạn bắn không hiểm bất quá găm sâu, gã kêu đau âu cũng bình thường. Nhưng vừa thấy Vô Phong sau cửa kính, gã liền câm bặt. Tên tóc đỏ cười toe nhe nhởn, Đấu Thánh nghiến hàm kèn kẹt. Vô Phong chỉ chọc tức chơi, chẳng dè gã lên gân quá thể vậy. Ở khía cạnh nào đó, đầu óc Đấu Thánh rõ ràng khá bất thường.
-Gã là khách hàng. – Mi Kha hất hàm về Đấu Thánh – Tháng 8 năm nay, Đội 11 đến Tuyệt Tưởng Thành. Chúng ta… ý tôi là nếu anh gia nhập… chúng ta sẽ chống lại Liệt Giả, kẻ mạnh hơn tất cả và quân đội của gã.
Vô Phong ngạc nhiên:
-Liệt Giả đánh Tuyệt Tưởng Thành? Tin tức đâu ra thế?
-Gã nói vậy. – Mi Kha hất hàm lần hai – Tiện cho anh hay, Đấu Thánh là hoàng tử thứ hai, người có khả năng thừa kế ngai vàng Tuyệt Tưởng Thành.
Vô Phong gật gù. Từ lâu hắn đã đoán Đấu Thánh thuộc thành phần quý tộc. Chỉ là chức danh “hoàng tử” khiến tên tóc đỏ hơi bất ngờ. Mi Kha tiếp lời:
-Gã gia nhập Đội 11 nhằm đánh giá năng lực, đồng thời mời tôi chiến đấu cho Tuyệt Tưởng Thành. Tôi điều tra, biết rằng Tuyệt Tưởng Thành đang tập trung nhiều nguồn lực bên ngoài, Bán Dạ Giáo Đoàn là một trong số đó. Đấu Thánh khẳng định Liệt Giả sắp vượt Lằn Ranh Đỏ và đánh Tuyệt Tưởng Thành ngay trong năm. Tin tức chuẩn xác đấy!
Tên tóc đỏ thắc mắc:
-Vậy còn Đại Hội Đồng? Các liên minh nữa? Họ để Tuyệt Tưởng Thành bị đánh sao?
Mi Kha nhấp ngụm rượu, lắc đầu:
-Tuyệt Tưởng Thành không thuộc liên minh nào. Họ trung lập. Đại Hội Đồng bị hút vào chiến sự Băng Thổ, không còn thời gian lưu tâm Lằn Ranh Đỏ hay Kim Ngân. Vả lại Tuyệt Tưởng Thành không quan hệ tốt với thế giới. Họ cô độc.
-Chẳng phải họ còn lá chắn… ờ… Bách… tôi không nhớ tên…
-Bách Quang Lam Thuẫn. – Mi Kha nói – Họ luôn tự hào về nó. Họ tin tưởng lá chắn tuyệt đối. Lá chắn quả thực bất khả xâm phạm, bởi thế suốt lịch sử thế giới hiện đại, Tuyệt Tưởng Thành luôn đơn độc. Nhưng giờ họ phải chạy đông chạy tây tìm sự giúp đỡ chứng tỏ rằng lá chắn có vấn đề.
-Sao họ không báo lên Đại Hội Đồng?
Mi Kha khẽ lắc đầu:
-Ai biết? Người Tuyệt Tưởng Thành nổi tiếng kiêu căng ngạo mạn. Họ đâu cần ai giúp? Cũng chẳng ai muốn giúp họ. Nhưng tôi đoán họ muốn ém nhẹm chuyện lá chắn gặp trục trặc. Họ sợ những cặp mắt tham lam nhòm ngó tài nguyên quang tố. Giả sử họ trung lập kiểu Vinh Môn quốc, mọi chuyện đã khác.
Ngẫm lại chuyện năm ngoái, Vô Phong chợt hiểu lý do Đấu Thánh lên thăng vân tàu hay miễn cưỡng tham gia giải cứu công chúa hồi ở Âm Giới. Gã muốn kết đồng minh với Đạn Đạo và Phi Thiên. Tuyệt Tưởng Thành sắp chiến tranh, chả trách gã hoàng tử phải bỏ cuộc thi Tổng Lãnh để chạy đôn đáo. Nhưng với thái độ trịch thượng cùng câu cửa miệng “Tầm thường!”, Vô Phong nghi ngờ số lượng đồng minh của Đấu Thánh chỉ lấp lửng giữa “0” và “1”.
-Không có lá chắn, Tuyệt Tưởng Thành chắc chắn sụp đổ. – Mi Kha nói.
-Vậy sao cô còn giúp Đấu Thánh?
-Ai chê tiền? – Mi Kha nhún vai – Sao, anh nhận vụ này chứ?
Vô Phong im lặng. Hắn cảm giác quên béng điều gì quan trọng. Bần thần ít phút, hắn sực nhớ chuyện ở quán rượu cách đây ít ngày cùng giao kèo giữa mình và Đấu Thánh. Giao kèo được đóng dấu bởi Nguyên Thủy Diệm – ngọn lửa phán xét, kẻ phá vỡ lời thề vĩnh viễn không siêu thoát(****). Có thể Đấu Thánh hù dọa nhưng tên tóc đỏ chẳng muốn thất hứa. Hắn muốn chứng tỏ mình khác xa gã thánh sứ Tuyệt Tưởng Thành leo lẻo mồm mép như đàn bà. Khốn thay chiến tranh không phải chuyện đùa, Vô Phong đã dính vào rắc rối. Rắc rối to! – Hắn vò đầu bứt tai thầm rủa thằng khốn Đấu Thánh gài hàng.
Trông mặt Đấu Thánh tím rịm vì kìm nén cơn đau, Vô Phong bỏ đi, không quên nhe răng cười trêu ngươi gã. Hắn cùng Mi Kha rời tòa nhà, rảo bước quanh căn cứ như đôi tình nhân hẹn hò. Đợi mãi chẳng thấy Mi Kha mở lời, tên tóc đỏ định ra về. Đúng lúc ấy cô ả lên tiếng:
-Cảm ơn đã cứu tôi.
-Chuyện phải làm thôi. – Vô Phong tặc lưỡi.
-Vậy để tôi trả nợ. – Mi Kha tiếp lời – Tôi thấy anh tiêm thứ gì đó vào Tập Lâm, khai thác gã hả? Xem chừng anh sắp đi xa, tôi theo được chứ?
Vô Phong ngạc nhiên đoạn lắc đầu nguầy nguậy:
-Không, đây là chuyện riêng! Không phiền cô! Tôi có anh bạn Khọt Khẹt rồi!
-Kh’srak?! Anh ta thương nặng đấy, chừng hai tháng nữa mới bình phục. Anh định một thân một mình đi tiếp sao? Tôi sẽ làm bạn đồng hành của anh tới khi nào Kh’srak khỏi hẳn, được chứ? Anh không muốn có phụ nữ đồng hành à? Hay trông tôi tệ quá, anh thấy không xứng?
Mi Kha bước tới, mở cổ áo khoe hai đường cong quyến rũ kinh người. Đôi mắt tên tóc đỏ không sao rời nổi cái khe sâu đó. Hắn biết rằng nếu chạm vào sẽ cảm nhận được lớp da trắng mịn đương nổi gai ốc vì lạnh, đàn hồi tựa thể chiếc bánh xốp ngọt lịm phết đẫm kem. Ngon ngọt… ngọt ngon… chiếc bánh ngọt mềm mại đẫm kem… hắn càng nghĩ bậy, thằng ranh con dưới đũng quần càng biểu tình. Sức mạnh của phụ nữ nguy hiểm loại một ghê gớm hơn hắn tưởng. Vô Phong lui bước xua tay:
-Thực sự là không cần, cảm ơn cô! Tôi sẽ tự giải quyết! Còn gì không? Vậy tôi về phòng đây!
Tên tóc đỏ xoay gót đi nhanh. Dù không quay lại lần nào nhưng hắn biết Mi Kha đang quan sát mình với cặp mắt xám dội từng tia nhìn sắc ngọt. Hắn tự biết bản thân không phải chàng hoàng tử Vi Hàn có năng lực khiến phụ nữ tự động trút bỏ xiêm y. Mi Kha đang tiếp cận hắn. Lý do gì? – Vô Phong không hiểu. Trở về phòng, hắn mở máy chiếu gửi thêm một bức thư nữa cho Lục Thiên, vừa viết vừa xua hình ảnh bánh xốp phết đầy kem ra khỏi đầu:
“Nếu được, mong ngài giúp tôi điều tra Mi Kha, đội trưởng Đội 11 Bán Dạ Giáo Đoàn. Tôi muốn biết cô ta là ai.”
…
26 tháng 3 năm 7517, Phi Thiên quốc chuẩn bị đón lễ quốc khánh. Giống ngày này một năm trước, khắp Phi Thiên thành chăng cờ hoa, cảng hàng không chật ních khách du lịch, các tháp ẩm thực lẫn tháp giải trí tấp nập vô cùng. Mùa đông đã rời đi, tuyết cũng ngừng rơi, nắng đã khơi dòng sông Vành Đai Xanh, cái nóng của lễ hội chảy tràn hai quận Mắt Trắng lẫn Trăng Khuyết. Nơi đây dường như chẳng hề biết những cuộc chiến tranh đang xảy ra. Luôn có nơi hoang tàn tồn tại song song với chốn huy hoàng tráng lệ, thế giới Tâm Mộng chưa bao giờ đồng điệu.
Tính bất đồng điệu ấy diễn ra hàng ngày. Như chuyện Trần Độ đến Tháp Thánh Sứ là ví dụ. Trong mắt đại thánh sứ Tây Minh, lão già xác chết có khả năng biến khung cảnh xung quanh tương phản với mình. Thấy ngài đại thánh sứ đi tới, Trần Độ giơ tay chào trả. Trông lão khá mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng như thiếu ngủ nhiều bữa. Tây Minh mời thuốc, lão nhận một điếu, ho sù sụ trước khi nói:
-Tôi vừa từ Thục Đán thành về. Có vài tin tức đây! Liệt Giả sắp vượt Lằn Ranh Đỏ và đánh Tuyệt Tưởng Thành. Nguồn tin khá chính xác! Người Tuyệt Tưởng Thành đang tìm liên minh, họ đã gặp Phi Thiên. Hoàng đế đang họp với Hội Đồng Pháp Quan.
Tây Minh gật gù hiểu ý. Thở một lúc, Trần Độ tiếp lời:
-Tôi không nghĩ Phi Thiên hay liên minh nào sẽ giúp Tuyệt Tưởng Thành, khả năng ấy rất nhỏ.
-Sao vậy? – Tây Minh nhíu mày – Kéo được họ vào liên minh không phải tốt hơn sao?
Trần Độ cười:
-Sao tốt bằng việc cứ mặc Liệt Giả quậy tan nát nơi đó, rồi họp hành, rồi đưa quân can thiệp với lý do “gìn giữ an ninh”, tiện thể chiếm luôn các mỏ quang tố? Nói cách khác là hôi của. Người Tuyệt Tưởng Thành trước nay bo bo, không chịu chia phần cho ai. Thế nên người ta rất khoái coi cảnh gã nhà giàu tán gia bại sản. Cũng bởi Tuyệt Tưởng Thành không đồng điệu cùng thế giới. Họ tự hại mình thôi! Khà!
-Đại Hội Đồng biết chuyện chứ?
-Biết nhưng không có động thái. – Trần Độ rít thuốc – Đại Hội Đồng đang bị cuốn vào chiến tranh Băng Thổ, họ chẳng tin Liệt Giả đủ sức đánh Tuyệt Tưởng Thành.
Tây Minh nhíu mày, suy nghĩ hằn rõ nếp nhăn, tâm trí bất giác nghĩ về Liệt Trúc. Nhiều khả năng Phi Thiên bỏ mặc Tuyệt Tưởng Thành, nhưng nếu giúp, Liệt Trúc sẽ gặp nguy hiểm. Phi Thiên có thể khống chế con bé nhằm đối phó Liệt Giả. Hội Đồng Pháp Quan sẵn sàng dùng mọi cách nhằm khống chế Liệt Giả. Ngài đại thánh sứ dợm nghĩ nên đưa Liệt Trúc đi khỏi thủ đô. Như đoán được ý nghĩ của ông, Trần Độ thở dài:
-Liệt Giả ranh ma lắm! Gã dám đánh Tuyệt Tưởng Thành vì biết chừng nào ông còn sống, Liệt Trúc còn an toàn.
Lời Trần Độ hàm ý giễu cợt, Tây Minh gườm gườm mắt. Lão già xác chết cười xòa lấp liếm. Hai người im lặng hút thuốc, được một lúc Trần Độ nói:
-Sáng nay đội Thổ Hành gửi tin tức. Họ không tóm được Tập Lâm, bộ não tài chính của Lực Lượng Mù Thủy, nhiệm vụ thất bại. Biết người ngăn cản Thổ Hành là ai không? Vô Phong. Tên tóc đỏ đang làm cho Bán Dạ Giáo Đoàn, một công ty đánh thuê.
Nếp nhăn trên mặt Tây Minh xô đẩy, dựng nên tường thành mang tên “khó tin”. Trần Độ tiếp lời:
-Vụ này là tai nạn, chuyện không đáng có. Nhưng vài pháp quan kết tội hắn phản quốc, chống đối lợi ích quốc gia. Hoàng đế đang suy tính. Ông biết đấy, đệ thập đâu có ưa thằng tóc đỏ?
-Nếu đã không ưa, sao đệ thập còn dùng dằng? Cứ trục xuất Vô Phong là xong!
-Thằng tóc đỏ như áo mưa: một thứ buộc phải có, buộc phải dùng nhưng ai cũng ghét. – Trần Độ đáp.
-Ông biết hắn đang làm gì, phải chứ?
Tới lượt Trần Độ im lặng, điếu thuốc trên tay trĩu nặng tàn tro. Lão hiểu Tây Minh bao nhiêu, ngài đại thánh sứ hiểu lão bấy nhiêu. Lão lảng chuyện bằng cách đưa cho Tây Minh một quyển sách. Bìa sách đen thui không tựa đề, chỉ có dòng chữ trắng sát lề ghi Kho hạn chế - Thư viện quốc gia Xích Quỷ. Lão dập thuốc đoạn nói:
-Các thánh sứ thi cử hết cả rồi, giờ ông đang nhàn rỗi hả? Vậy nghiên cứu cuốn sách giùm, đôi chỗ tôi không hiểu. Ghi chú và giải đáp ở hết trong đó, ông sẽ hiểu ngay thôi. Phát hiện được điều gì, hãy thông báo cho tôi. Vậy nhé! Giờ tôi bận!
Lão già bước vội như muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Tây Minh gọi với theo:
-Ông sợ Vô Phong khám phá được điều gì chăng? Ông cũng biết sợ sao, bạn già?
Trần Độ khựng lại như bị chọc vào tự ái. Giả sử người khác nói câu ấy thì lão chẳng để tâm, nhưng đây là Tây Minh. Lão già quay lại, tươi cười:
-Vô Phong không thể về đưa Liệt Trúc đi chơi quốc khánh. Thông tin đã có, hắn sẽ đi tiếp. Đồng sự Kh’srak của hắn đang thương nặng. Giờ thằng tóc đỏ có hai lựa chọn, một mình đi tiếp hoặc tìm bạn đồng hành mới. Ông nói tôi sợ ư? Tại sao tôi phải sợ khi tôi biết rõ hắn nhỉ?
-Xin lỗi, hoặc ông trả tiền đầy đủ hoặc chúng tôi mang hàng đi nơi khác!
Mi Kha sắt đá và không khoan nhượng. Lâu Đa mím môi, diện mạo thanh lịch bỗng chốc méo mó biến dạng. Nhưng cuối cùng ông phó thống lĩnh phải nhượng bộ. Gã mập Tập Lâm được di chuyển bằng xe đẩy rồi mất hút sau cánh cửa quân doanh, còn Đội 11 đến khu y tế điều trị. Sơ cứu xong xuôi họ lên phi thuyền rời U Thủy. Nhiệm vụ kết thúc, họ đang về nhà.
Trên phi thuyền, các thành viên im lặng và tránh nhìn mặt nhau. Họ chẳng muốn ngoảnh vào phi thuyền quá năm giây bởi dưới ánh đèn đỏ mờ là bao đựng xác Si Thăng. Người duy nhất ngó bao đựng xác nhiều hơn năm giây là Si Giáng. Cô gái làm nghề lính đánh thuê đã lâu, đau thương nào cũng từng trải, tuổi nghề không thấp. Nhưng tuổi đời Si Giáng còn quá trẻ để tiếp nhận viễn cảnh một thân một mình, cô gái vục mặt vào đầu gối khóc rấm rứt. Cả đám lặng thinh nhưng chẳng ai an ủi. Họ nhóng mắt ra cửa sổ, buông cái nhìn theo tuyết chảy rũ trong bóng đêm mệt mỏi. Giữa cảnh ấy, Mi Kha truyền tay mỗi người một điếu thuốc. Không gian ngập mùi khói, Mi Kha lại mở bi-đông rót rượu đủ mười ly như thể Si Thăng và Ung Khấu đang có mặt ở đây. Cô ả cất lời:
-Mọi người làm rất tốt! Sau vụ này, chúng ta nghỉ dài hạn. Năm tháng nhé?! Tôi sẽ chuyển tiền cho tất cả, phần của Si Thăng và Ung Khấu sẽ nhiều hơn một chút. Không ai phàn nàn chứ? Vậy chúc sức khỏe!
Mọi người nâng ly cùng nói “Chúc sức khỏe!”. Khói thuốc hun dịu đầu óc, hơi rượu xoa bóp thớ thịt rệu rã, cả đám dần khá hơn. Họ bắt đầu kể cuộc chiến trong căn cứ Lực Lượng Mù Thủy rồi bàn về Thổ Hành. Tán gẫu giúp họ thư thả đồng thời rút kinh nhiệm cho nhiệm vụ kế tiếp. Đấu Thánh chợt hất hàm với Vô Phong:
-Hình như bọn Thổ Hành biết anh bạn hả? Tôi thấy gã da đen gọi anh bạn nhiều lắm á!
Tên tóc đỏ cắn răng. Hắn định giữ kín chuyện này, chẳng dè ông thần Đấu Thánh cứ bô bô trước mặt mọi người. Những cặp mắt lần lượt chú mục Vô Phong như đợi hắn giải thích. Không ai thù hằn tên tóc đỏ kể cả Si Giáng, họ chỉ tò mò muốn biết đám quái vật Thổ Hành từ đâu chui ra. Cả đám im lặng, Mai Hoa đột nhiên cắt ngang:
-Nghe nói cô và chị gái chơi đàn hát hay lắm phải không, Si Giáng? Tôi là lính mới, chưa nghe bao giờ, liệu cô có thể…
Gã cú vọ lấp lửng sau mỉm cười an ủi. Si Giáng gật đầu cảm ơn gã đoạn rút một thanh kiếm thẳng đuột và mỏng hơn bình thường. Si Giáng lấy thanh kiếm từ người chị, kiếm ấy chỉ có cán mà không có đốc, lưỡi gồm hai mảnh cong tựa hai vành trăng khuyết châu đầu nhau, na ná thanh Khuyết Nguyệt của sát thủ. Si Giáng vận lực, cây kiếm thẳng tên là Vĩ mở sợi dây mảnh đàn hồi chạy dọc theo lưỡi, thanh kiếm cong tên Cầm bật năm sợi dây thép kéo căng từ cán đến mũi. Hai thanh kiếm luôn đi cùng nhau nên được gọi là “Vĩ Cầm”. Chúng giúp chị em sinh đôi ngụy trang thân phận, dễ thu hút đối tượng và cũng tiện để giải trí. Si Giáng không còn tâm trạng hát nhưng vẫn đủ tinh thần chơi một bản nhạc. Những âm trầm bổng từ cây Vĩ Cầm lạnh toát vang lên vỗ về linh hồn người chết, xoa dịu tâm tình người sống, gợn từng đợt triều ấm áp xua bớt nỗi lạnh lẽo ra khỏi khoang chứa. Mọi người không nhìn nhưng chăm chú nghe Si Giáng chơi nhạc. Suốt quãng đường về, thanh âm Vĩ Cầm như cái neo giúp họ tạm quên thực tại. Vô Phong thầm cảm ơn Mai Hoa cứu bồ.
Sau khoảng tiếng rưỡi, phi thuyền đáp xuống một thành phố nhỏ cách Tam Thủy Khu ba trăm cây số về hướng bắc. Tại đây có căn cứ của Bán Dạ Giáo Đoàn hoạt động cùng quân đội Hắc Thủy quốc. Đấu Thánh, Kh’srak, Lạn Bà cùng Vong Liêm được chuyển xuống khu phẫu thuật, đám còn lại về phòng nghỉ ngơi. Cùng lúc ấy Mi Kha thông báo Băng Hóa chuyển tiền, mỗi thành viên nhận hai trăm thùng vàng(200), riêng Si Thăng và Ung Khấu là ba trăm(300). Vô Phong không rõ Mi Kha nhận bao nhiêu, phỏng đoán tầm năm trăm(500). Nhưng tên tóc đỏ không quan tâm tiền bạc, việc hắn muốn làm nhất bây giờ là mở máy chiếu gửi thư cho Hỏa Nghi.
Trong phòng riêng, Vô Phong chăm chú soạn thảo văn bản. Vốn chữ nghĩa hạn hẹp mà vấn đề cần viết lại phức tạp, thành thử tên tóc đỏ phùng mang trợn mắt như đánh vật. Nội dung thư tóm lược như sau: trước khi rời Tầng 14 chợ rác, Thày Dạy Học tặng tên tóc đỏ một ít Bột Khoan Não(còn gọi là Man Dược) phòng chuyện khẩn cấp. Điều bất ngờ là bí kỹ “phong bế” của Tập Lâm hoàn toàn vô dụng trước biệt dược này, Vô Phong đã nghĩ mọi chuyện khó khăn hơn thế. Vận dụng chút phép thuật học mót từ Thày Dạy Học, hắn thâm nhập tâm trí gã béo rồi phát hiện nhiều chi tiết quan trọng. Hỏa Phu mua máy phát nội lực từ Lực Lượng Mù Thủy dưới cái tên Kham Mộ, ông ta dùng tài khoản LX-28vj109. Mặt khác, người bán chiếc đĩa vàng là một kẻ tên Mạt Lã, y dùng tài khoản TX-1000598. Tại sao Mạt Lã có tài khoản của Hỏa Phu? Mạt Lã lấy chiếc đĩa vàng từ đâu? – Những câu hỏi chỉ được giải đáp rõ ràng khi Hỏa Nghi điều tra hai tài khoản kể trên.
Một điểm khác khiến tên tóc đỏ lưu tâm là Tiếu. Tên vũ công mặt nạ không tự dưng xuất hiện ở Vinh Môn quốc và lảm nhảm vài câu với Vô Phong. Gã xuất hiện trên cõi đời từ rất lâu, có thể trước cả khi Vô Phong “ra đời” từ phòng thí nghiệm. Gã là trung gian và là móc nối kéo ba cỗ chiến hạm Lực Lượng Mù Thủy – Xích Tuyết – Tân đảng. Dường như ba chiến hạm ấy đang chĩa nòng pháo về Tuyệt Tưởng Thành. Chuyện này không thuộc kế hoạch nhưng Vô Phong vẫn chép vào thư, hy vọng Hỏa Nghi tìm được thông tin giá trị.
Gửi thư xong, Vô Phong ngó đồng hồ. Đã quá nửa đêm, đang 26 tháng 3, một ngày nữa là lễ quốc khánh Phi Thiên(**). Nếu Hỏa Nghi chưa có thông tin mới, Vô Phong dự tính về Phi Thiên thành thăm Liệt Trúc rồi đưa con bé đi chơi. Hắn sẽ tới Thục Đán thành thăm công chúa, Tiểu Hồ. Nếu vẫn đủ thời giờ, hắn quyết tâm mò đến tiệm mì lão Lập. Mục tiêu tra hỏi Tập Lâm hoàn thành, hắn chẳng còn lưu luyến Đội 11 hay Bán Dạ Giáo Đoàn. Đương dự trù kế hoạch, Vô Phong chợt nghe tiếng gõ cửa. Hắn chạy ra thì thấy Mi Kha. Cô ả không nói gì mà chỉ nhìn, cặp mắt xám chú mục gương mặt tên tóc đỏ. Vô Phong dè dặt:
-Chuyện gì sao?
Mi Kha im lặng, chỉ nhếch đầu ý muốn Vô Phong theo cô ả. Tên tóc đỏ nhận lời. Thực tình hắn không rõ Mi Kha dẫn mình tới đâu vì cô ta đi chậm rãi như thể tản bộ trong công viên. Nó gợi nhớ hình ảnh công chúa hay Tiểu Hồ khi bước cạnh Vô Phong, phụ nữ khi có tâm sự đều chung một biểu hiện. Tên tóc đỏ biết nhưng mặc kệ. Hắn không muốn đụng vào phụ nữ nguy hiểm loại một như cô nàng(***).
Theo chân Mi Kha qua hành lang rồi xuống cầu thang, Vô Phong dừng chân ngoài phòng hỏa táng. Ở đó hắn thấy nhân viên giáo đoàn đưa thi thể Si Thăng vào lò thiêu, Si Giáng đứng cạnh theo dõi sự việc từ đầu chí cuối. Mi Kha trân trân, uống rượu trong vô thức rồi chìa bi-đông sang bên cạnh. Vô Phong cầm lấy nhưng không uống. Hắn cảm giác Mi Kha như con sói chứng kiến cái chết của đồng loại, dù chẳng rỏ một giọt nước mắt song con sói ghi nhớ tất cả trước khi lui vào bóng tối.
-Anh biết Thổ Hành? – Mi Kha bỗng cất lời.
Vô Phong chột dạ, thâm tâm đem mọi từ ngữ cay nghiệt nguyền rủa Đấu Thánh. Hắn đáp:
-Phải, một chút.
-Biết cỡ nào?
-Tôi từng là thành viên Thổ Hành.
Mi Kha liếc sang, mắt lóe tia bén lẻm. Vô Phong nhún vai tỏ vẻ khó xử, hắn không lường được Thổ Hành xuất hiện ở Mù Thủy. Họ im lặng hồi lâu. Im lặng mãi, tên tóc đỏ liền phân bua:
-Tôi không biết Thổ Hành nhiều đâu! Cũng giống như tôi không biết cô vậy. Mà đừng nói cô tìm Thổ Hành nhé?!
-Sợ tôi trả thù sao? Không đâu. – Mi Kha lắc đầu cười – Đánh thuê là vậy, thương tật hay cái chết là rủi ro công việc, không tránh được. Tôi chỉ muốn thu thập thông tin. Sắp có phi vụ lớn, tôi cần thật nhiều tin tức. Thổ Hành có thể là đối thủ tương lai. À, mà anh tham gia chứ? Vụ này lớn lắm, nếu hoàn thành, anh sẽ nhận một nghìn thùng vàng(1000).
Tính theo cá nhân, một nghìn thùng vàng thực sự khổng lồ. Số tiền quá lớn khiến Vô Phong tò mò:
-Vụ gì thế?
Mi Kha nhếch mép cười đoạn rời đi. Vô Phong theo cô ả đến phòng y tế. Tại đấy hắn nhận ra Đấu Thánh hết gào rú lại chửi bới khi bác sĩ gắp mảnh đạn khỏi người. Đạn bắn không hiểm bất quá găm sâu, gã kêu đau âu cũng bình thường. Nhưng vừa thấy Vô Phong sau cửa kính, gã liền câm bặt. Tên tóc đỏ cười toe nhe nhởn, Đấu Thánh nghiến hàm kèn kẹt. Vô Phong chỉ chọc tức chơi, chẳng dè gã lên gân quá thể vậy. Ở khía cạnh nào đó, đầu óc Đấu Thánh rõ ràng khá bất thường.
-Gã là khách hàng. – Mi Kha hất hàm về Đấu Thánh – Tháng 8 năm nay, Đội 11 đến Tuyệt Tưởng Thành. Chúng ta… ý tôi là nếu anh gia nhập… chúng ta sẽ chống lại Liệt Giả, kẻ mạnh hơn tất cả và quân đội của gã.
Vô Phong ngạc nhiên:
-Liệt Giả đánh Tuyệt Tưởng Thành? Tin tức đâu ra thế?
-Gã nói vậy. – Mi Kha hất hàm lần hai – Tiện cho anh hay, Đấu Thánh là hoàng tử thứ hai, người có khả năng thừa kế ngai vàng Tuyệt Tưởng Thành.
Vô Phong gật gù. Từ lâu hắn đã đoán Đấu Thánh thuộc thành phần quý tộc. Chỉ là chức danh “hoàng tử” khiến tên tóc đỏ hơi bất ngờ. Mi Kha tiếp lời:
-Gã gia nhập Đội 11 nhằm đánh giá năng lực, đồng thời mời tôi chiến đấu cho Tuyệt Tưởng Thành. Tôi điều tra, biết rằng Tuyệt Tưởng Thành đang tập trung nhiều nguồn lực bên ngoài, Bán Dạ Giáo Đoàn là một trong số đó. Đấu Thánh khẳng định Liệt Giả sắp vượt Lằn Ranh Đỏ và đánh Tuyệt Tưởng Thành ngay trong năm. Tin tức chuẩn xác đấy!
Tên tóc đỏ thắc mắc:
-Vậy còn Đại Hội Đồng? Các liên minh nữa? Họ để Tuyệt Tưởng Thành bị đánh sao?
Mi Kha nhấp ngụm rượu, lắc đầu:
-Tuyệt Tưởng Thành không thuộc liên minh nào. Họ trung lập. Đại Hội Đồng bị hút vào chiến sự Băng Thổ, không còn thời gian lưu tâm Lằn Ranh Đỏ hay Kim Ngân. Vả lại Tuyệt Tưởng Thành không quan hệ tốt với thế giới. Họ cô độc.
-Chẳng phải họ còn lá chắn… ờ… Bách… tôi không nhớ tên…
-Bách Quang Lam Thuẫn. – Mi Kha nói – Họ luôn tự hào về nó. Họ tin tưởng lá chắn tuyệt đối. Lá chắn quả thực bất khả xâm phạm, bởi thế suốt lịch sử thế giới hiện đại, Tuyệt Tưởng Thành luôn đơn độc. Nhưng giờ họ phải chạy đông chạy tây tìm sự giúp đỡ chứng tỏ rằng lá chắn có vấn đề.
-Sao họ không báo lên Đại Hội Đồng?
Mi Kha khẽ lắc đầu:
-Ai biết? Người Tuyệt Tưởng Thành nổi tiếng kiêu căng ngạo mạn. Họ đâu cần ai giúp? Cũng chẳng ai muốn giúp họ. Nhưng tôi đoán họ muốn ém nhẹm chuyện lá chắn gặp trục trặc. Họ sợ những cặp mắt tham lam nhòm ngó tài nguyên quang tố. Giả sử họ trung lập kiểu Vinh Môn quốc, mọi chuyện đã khác.
Ngẫm lại chuyện năm ngoái, Vô Phong chợt hiểu lý do Đấu Thánh lên thăng vân tàu hay miễn cưỡng tham gia giải cứu công chúa hồi ở Âm Giới. Gã muốn kết đồng minh với Đạn Đạo và Phi Thiên. Tuyệt Tưởng Thành sắp chiến tranh, chả trách gã hoàng tử phải bỏ cuộc thi Tổng Lãnh để chạy đôn đáo. Nhưng với thái độ trịch thượng cùng câu cửa miệng “Tầm thường!”, Vô Phong nghi ngờ số lượng đồng minh của Đấu Thánh chỉ lấp lửng giữa “0” và “1”.
-Không có lá chắn, Tuyệt Tưởng Thành chắc chắn sụp đổ. – Mi Kha nói.
-Vậy sao cô còn giúp Đấu Thánh?
-Ai chê tiền? – Mi Kha nhún vai – Sao, anh nhận vụ này chứ?
Vô Phong im lặng. Hắn cảm giác quên béng điều gì quan trọng. Bần thần ít phút, hắn sực nhớ chuyện ở quán rượu cách đây ít ngày cùng giao kèo giữa mình và Đấu Thánh. Giao kèo được đóng dấu bởi Nguyên Thủy Diệm – ngọn lửa phán xét, kẻ phá vỡ lời thề vĩnh viễn không siêu thoát(****). Có thể Đấu Thánh hù dọa nhưng tên tóc đỏ chẳng muốn thất hứa. Hắn muốn chứng tỏ mình khác xa gã thánh sứ Tuyệt Tưởng Thành leo lẻo mồm mép như đàn bà. Khốn thay chiến tranh không phải chuyện đùa, Vô Phong đã dính vào rắc rối. Rắc rối to! – Hắn vò đầu bứt tai thầm rủa thằng khốn Đấu Thánh gài hàng.
Trông mặt Đấu Thánh tím rịm vì kìm nén cơn đau, Vô Phong bỏ đi, không quên nhe răng cười trêu ngươi gã. Hắn cùng Mi Kha rời tòa nhà, rảo bước quanh căn cứ như đôi tình nhân hẹn hò. Đợi mãi chẳng thấy Mi Kha mở lời, tên tóc đỏ định ra về. Đúng lúc ấy cô ả lên tiếng:
-Cảm ơn đã cứu tôi.
-Chuyện phải làm thôi. – Vô Phong tặc lưỡi.
-Vậy để tôi trả nợ. – Mi Kha tiếp lời – Tôi thấy anh tiêm thứ gì đó vào Tập Lâm, khai thác gã hả? Xem chừng anh sắp đi xa, tôi theo được chứ?
Vô Phong ngạc nhiên đoạn lắc đầu nguầy nguậy:
-Không, đây là chuyện riêng! Không phiền cô! Tôi có anh bạn Khọt Khẹt rồi!
-Kh’srak?! Anh ta thương nặng đấy, chừng hai tháng nữa mới bình phục. Anh định một thân một mình đi tiếp sao? Tôi sẽ làm bạn đồng hành của anh tới khi nào Kh’srak khỏi hẳn, được chứ? Anh không muốn có phụ nữ đồng hành à? Hay trông tôi tệ quá, anh thấy không xứng?
Mi Kha bước tới, mở cổ áo khoe hai đường cong quyến rũ kinh người. Đôi mắt tên tóc đỏ không sao rời nổi cái khe sâu đó. Hắn biết rằng nếu chạm vào sẽ cảm nhận được lớp da trắng mịn đương nổi gai ốc vì lạnh, đàn hồi tựa thể chiếc bánh xốp ngọt lịm phết đẫm kem. Ngon ngọt… ngọt ngon… chiếc bánh ngọt mềm mại đẫm kem… hắn càng nghĩ bậy, thằng ranh con dưới đũng quần càng biểu tình. Sức mạnh của phụ nữ nguy hiểm loại một ghê gớm hơn hắn tưởng. Vô Phong lui bước xua tay:
-Thực sự là không cần, cảm ơn cô! Tôi sẽ tự giải quyết! Còn gì không? Vậy tôi về phòng đây!
Tên tóc đỏ xoay gót đi nhanh. Dù không quay lại lần nào nhưng hắn biết Mi Kha đang quan sát mình với cặp mắt xám dội từng tia nhìn sắc ngọt. Hắn tự biết bản thân không phải chàng hoàng tử Vi Hàn có năng lực khiến phụ nữ tự động trút bỏ xiêm y. Mi Kha đang tiếp cận hắn. Lý do gì? – Vô Phong không hiểu. Trở về phòng, hắn mở máy chiếu gửi thêm một bức thư nữa cho Lục Thiên, vừa viết vừa xua hình ảnh bánh xốp phết đầy kem ra khỏi đầu:
“Nếu được, mong ngài giúp tôi điều tra Mi Kha, đội trưởng Đội 11 Bán Dạ Giáo Đoàn. Tôi muốn biết cô ta là ai.”
…
26 tháng 3 năm 7517, Phi Thiên quốc chuẩn bị đón lễ quốc khánh. Giống ngày này một năm trước, khắp Phi Thiên thành chăng cờ hoa, cảng hàng không chật ních khách du lịch, các tháp ẩm thực lẫn tháp giải trí tấp nập vô cùng. Mùa đông đã rời đi, tuyết cũng ngừng rơi, nắng đã khơi dòng sông Vành Đai Xanh, cái nóng của lễ hội chảy tràn hai quận Mắt Trắng lẫn Trăng Khuyết. Nơi đây dường như chẳng hề biết những cuộc chiến tranh đang xảy ra. Luôn có nơi hoang tàn tồn tại song song với chốn huy hoàng tráng lệ, thế giới Tâm Mộng chưa bao giờ đồng điệu.
Tính bất đồng điệu ấy diễn ra hàng ngày. Như chuyện Trần Độ đến Tháp Thánh Sứ là ví dụ. Trong mắt đại thánh sứ Tây Minh, lão già xác chết có khả năng biến khung cảnh xung quanh tương phản với mình. Thấy ngài đại thánh sứ đi tới, Trần Độ giơ tay chào trả. Trông lão khá mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng như thiếu ngủ nhiều bữa. Tây Minh mời thuốc, lão nhận một điếu, ho sù sụ trước khi nói:
-Tôi vừa từ Thục Đán thành về. Có vài tin tức đây! Liệt Giả sắp vượt Lằn Ranh Đỏ và đánh Tuyệt Tưởng Thành. Nguồn tin khá chính xác! Người Tuyệt Tưởng Thành đang tìm liên minh, họ đã gặp Phi Thiên. Hoàng đế đang họp với Hội Đồng Pháp Quan.
Tây Minh gật gù hiểu ý. Thở một lúc, Trần Độ tiếp lời:
-Tôi không nghĩ Phi Thiên hay liên minh nào sẽ giúp Tuyệt Tưởng Thành, khả năng ấy rất nhỏ.
-Sao vậy? – Tây Minh nhíu mày – Kéo được họ vào liên minh không phải tốt hơn sao?
Trần Độ cười:
-Sao tốt bằng việc cứ mặc Liệt Giả quậy tan nát nơi đó, rồi họp hành, rồi đưa quân can thiệp với lý do “gìn giữ an ninh”, tiện thể chiếm luôn các mỏ quang tố? Nói cách khác là hôi của. Người Tuyệt Tưởng Thành trước nay bo bo, không chịu chia phần cho ai. Thế nên người ta rất khoái coi cảnh gã nhà giàu tán gia bại sản. Cũng bởi Tuyệt Tưởng Thành không đồng điệu cùng thế giới. Họ tự hại mình thôi! Khà!
-Đại Hội Đồng biết chuyện chứ?
-Biết nhưng không có động thái. – Trần Độ rít thuốc – Đại Hội Đồng đang bị cuốn vào chiến tranh Băng Thổ, họ chẳng tin Liệt Giả đủ sức đánh Tuyệt Tưởng Thành.
Tây Minh nhíu mày, suy nghĩ hằn rõ nếp nhăn, tâm trí bất giác nghĩ về Liệt Trúc. Nhiều khả năng Phi Thiên bỏ mặc Tuyệt Tưởng Thành, nhưng nếu giúp, Liệt Trúc sẽ gặp nguy hiểm. Phi Thiên có thể khống chế con bé nhằm đối phó Liệt Giả. Hội Đồng Pháp Quan sẵn sàng dùng mọi cách nhằm khống chế Liệt Giả. Ngài đại thánh sứ dợm nghĩ nên đưa Liệt Trúc đi khỏi thủ đô. Như đoán được ý nghĩ của ông, Trần Độ thở dài:
-Liệt Giả ranh ma lắm! Gã dám đánh Tuyệt Tưởng Thành vì biết chừng nào ông còn sống, Liệt Trúc còn an toàn.
Lời Trần Độ hàm ý giễu cợt, Tây Minh gườm gườm mắt. Lão già xác chết cười xòa lấp liếm. Hai người im lặng hút thuốc, được một lúc Trần Độ nói:
-Sáng nay đội Thổ Hành gửi tin tức. Họ không tóm được Tập Lâm, bộ não tài chính của Lực Lượng Mù Thủy, nhiệm vụ thất bại. Biết người ngăn cản Thổ Hành là ai không? Vô Phong. Tên tóc đỏ đang làm cho Bán Dạ Giáo Đoàn, một công ty đánh thuê.
Nếp nhăn trên mặt Tây Minh xô đẩy, dựng nên tường thành mang tên “khó tin”. Trần Độ tiếp lời:
-Vụ này là tai nạn, chuyện không đáng có. Nhưng vài pháp quan kết tội hắn phản quốc, chống đối lợi ích quốc gia. Hoàng đế đang suy tính. Ông biết đấy, đệ thập đâu có ưa thằng tóc đỏ?
-Nếu đã không ưa, sao đệ thập còn dùng dằng? Cứ trục xuất Vô Phong là xong!
-Thằng tóc đỏ như áo mưa: một thứ buộc phải có, buộc phải dùng nhưng ai cũng ghét. – Trần Độ đáp.
-Ông biết hắn đang làm gì, phải chứ?
Tới lượt Trần Độ im lặng, điếu thuốc trên tay trĩu nặng tàn tro. Lão hiểu Tây Minh bao nhiêu, ngài đại thánh sứ hiểu lão bấy nhiêu. Lão lảng chuyện bằng cách đưa cho Tây Minh một quyển sách. Bìa sách đen thui không tựa đề, chỉ có dòng chữ trắng sát lề ghi Kho hạn chế - Thư viện quốc gia Xích Quỷ. Lão dập thuốc đoạn nói:
-Các thánh sứ thi cử hết cả rồi, giờ ông đang nhàn rỗi hả? Vậy nghiên cứu cuốn sách giùm, đôi chỗ tôi không hiểu. Ghi chú và giải đáp ở hết trong đó, ông sẽ hiểu ngay thôi. Phát hiện được điều gì, hãy thông báo cho tôi. Vậy nhé! Giờ tôi bận!
Lão già bước vội như muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Tây Minh gọi với theo:
-Ông sợ Vô Phong khám phá được điều gì chăng? Ông cũng biết sợ sao, bạn già?
Trần Độ khựng lại như bị chọc vào tự ái. Giả sử người khác nói câu ấy thì lão chẳng để tâm, nhưng đây là Tây Minh. Lão già quay lại, tươi cười:
-Vô Phong không thể về đưa Liệt Trúc đi chơi quốc khánh. Thông tin đã có, hắn sẽ đi tiếp. Đồng sự Kh’srak của hắn đang thương nặng. Giờ thằng tóc đỏ có hai lựa chọn, một mình đi tiếp hoặc tìm bạn đồng hành mới. Ông nói tôi sợ ư? Tại sao tôi phải sợ khi tôi biết rõ hắn nhỉ?
/334
|