Ba ngày kế tiếp của Vô Phong tuần tự theo một lịch trình cố định: ngủ dậy, ăn uống, làm việc nghiên cứu đến chiều muộn, tập kiếm, ăn tối một mình, tiếp tục đọc tài liệu rồi ngủ lúc một giờ sáng. Suốt ba ngày đó hắn không gặp Mi Kha, hoặc chỉ bắt kịp cái bóng của cô nàng rời khu biệt thự khi trời còn mờ tối. Trong mấy buổi tập kiếm, hắn nghe ông Quản Gia kể rằng cô nàng đang bận rộn với hội đồng thành phố, chính phủ và Băng Hóa quốc, đôi khi là dân chúng. Lục địa đang hỗn loạn, cô ả phải củng cố Biên Ngoại thành phòng ngọn lửa chiến tranh ập tới. “Nơi này xa xôi nhưng không lạc hậu. Chúng tôi biết Liên Minh Phương Bắc đang tan rã, nhiều người dân lo lắng. Cô chủ cần trấn an họ.” – Ông Quản Gia nói với tên tóc đỏ.
Tập tài liệu Đề Án Mắt Trắng còn rất nhiều thông tin nhưng hầu hết toàn kiến thức chuyên môn, não Vô Phong không khai thác được nhiều. Dù vậy hắn vẫn nắm bắt được những phần quan trọng nhất như “sản phẩm” Quỷ Nhãn, bước cải tiến làm tăng tỉ lệ xuất hiện Mắt Trắng trên thai nhi, những dấu hiệu hoại tử đầu tiên trên người Quỷ Nhãn, vân vân. Trên hết, đề án không đơn thuần là chế tạo vũ khí sinh học. Có một đoạn viết thế này:
“…thời Năm Đế Chế Cổ Đại và thời phi cơ giới, con người luôn ám ảnh trước những sức mạnh thần thánh và vũ khí tối thượng. Họ thêu dệt chúng thành truyền thuyết, huyền thoại, hay là gây chiến tranh để sở hữu chúng. Năm vũ khí tối thượng từng chi phối thế giới suốt thời phi cơ giới. Nhưng sau tất cả, con người mới là tác nhân chính. Nhờ bàn tay con người, năm vũ khí tối thượng mới phát huy năng lực và cũng bởi bàn tay con người, chúng đã bị phá hủy hoặc biến mất. Dưới sự trừng phạt của Vạn Thế, con người vẫn tồn tại. Đó là may mắn, định mệnh, hay chính con người mới là vũ khí tối thượng? Phải chăng chúng ta chưa khai thác hết sức mạnh của chính mình?…”
Vô Phong đoán người Băng Hóa có tham vọng đưa con người tiến lên tầm cao mới, họ tin Mắt Trắng chính là chìa khóa. Xét khía cạnh nào đấy, người Băng Hóa đã đúng. Mi Kha chính là tầm cao mà đề án luôn hướng tới. Đáng tiếc rằng họ phủ nhận mọi thứ từng dày công gây dựng, mọi cái chết của sản phụ và thai nhi phục vụ đề án trở thành đồ bỏ.
Vài ngày chúi mũi đọc viết, tên tóc đỏ chỉ tìm được vài thứ như thế. Công việc lặng lẽ cộng thêm cuộc sống bình bình tà tà của Biên Ngoại thành làm Vô Phong hơi chán, hắn thành thử háo hức tập kiếm hơn, đặc biệt là tập cùng ông Quản Gia. Thay vì giữ rịt như đầu bếp giấu công thức nấu ăn, ông Quản Gia chia sẻ mọi phương pháp tập kiếm của dòng họ cho Vô Phong. Mỗi bước đấu kiếm, mỗi bước di chuyển, hắn lại nghe được ít nhiều điều mới lạ.
-Họ Cát Giá chúng tôi luôn mạnh khi đánh tay đôi, nhất là với cách thủ thế truyền thống này! – Ông Quản Gia vừa nói vừa lùi người về phía sau, riêng tay phải cầm kiếm gỗ hướng về phía trước – Giảm tối đa thương tích, tập trung toàn lực ở một điểm, và quan trọng là…
Nói chưa hết, ông ta bất thình lình đâm kiếm nhanh như chớp. Phản xạ tự nhiên kéo Vô Phong lui bước, ngã loạng choạng. Hắn chồm dậy tìm cách phản công nhưng phải ngừng lại trước mũi kiếm đung đưa của ông Quản Gia. Hễ hắn tiến một bước, mũi kiếm lại tiến một bước sẵn sàng cú đâm chí mạng. Khung cảnh chiến đấu với Quỷ Nhãn được tái hiện phần nào; nhớ lại lúc đó, Vô Phong hầu như chỉ biết chạy và chạy. Ông Quản Gia giải thích:
-Tư thế này cho phép tận dụng tối đa sải tay, sức rướn và ít tiêu hao thể lực. Muốn phá nó thì phải đoán đối phương khi nào tấn công rồi tiến lên ra đòn quyết định. Tóm lại là phải mạo hiểm. Nó rất hữu dụng khi đánh tay đôi, quần chiến nhưng không hợp với chiến trường lớn; cũng vô dụng trước giáo, thương hoặc các đối thủ dùng khiên. Nhưng đây là thời hiện đại, giáo thương hay khiên không còn nữa nên nó rất hiệu quả, hy vọng sẽ giúp Múy phần nào.
Vô Phong nhớ ngày ở sa mạc phải liều mạng mới làm Quỷ Nhãn bị thương. Hồi tưởng ít phút, hắn vung kiếm tập tiếp. Kiếm gỗ va nhau vang chan chát, dội khắp bốn bức tường, vọng lên những xà ngang đỡ mái. Được một lúc, hắn cất lời:
-Tôi nghe nói họ Cát Giá không sử dụng bí kỹ? Tại sao vậy?
-Chúng tôi có sử dụng bí kỹ. Là thứ này… – Ông Quản Gia vận nội lực tạo tấm khiên màu trắng bạc trong lòng bàn tay – …dùng để chắn bom đạn. Nhưng chỉ loại bí kỹ này thôi, thưa Múy. Chúng tôi không học cũng không sáng tạo bí kỹ. Tại sao ư? Bởi vì bí kỹ làm người ta thiếu trân trọng thanh kiếm. Tôi không nói tất cả nhưng rất nhiều kẻ như thế. Chỉ cần học bí kỹ, đặt thợ rèn làm một thanh kiếm hoặc thanh đao phù hợp bí kỹ, kẻ đó lập tức trở thành chiến binh. Bây giờ, người ta so đo bí kỹ và những cơ chế máy móc kỹ thuật trong thanh kiếm thay vì một trận đấu kiếm đích thực. Nó… thiếu tôn nghiêm, thiếu phẩm giá.
-Chỉ là vậy? – Vô Phong ngạc nhiên – Nhưng bí kỹ giúp các ông mạnh hơn, đúng chứ?
Ông Quản Gia bật cười, bộ ria lá cọ rung rinh:
-“Mọi trận đấu kiếm đều kết thúc bằng kiếm”, ông tổ họ Cát Giá đã nói như vậy, thưa Múy. Lưỡi kiếm quyết định tất cả. Chỉ một cú đâm trúng đích hay một cú xỉa bất ngờ, tất cả sẽ kết thúc. Vì quá lạm dụng bí kỹ mà thiếu bài tập cơ bản, thiếu kỹ thuật nên đám chiến binh thời nay dễ mệt mỏi, dễ xao động khi trận đấu hoặc cuộc chiến kéo dài. Nội lực sinh từ đại não, càng sử dụng bí kỹ thì não càng mệt, cơ thể rệu rã theo, chắc Múy không lạ?! Họ Cát Giá khác. Chúng tôi chịu đựng lâu hơn, bền bỉ hơn và nhanh hơn. Thí dụ thế này!
Nói hết câu, ông Quản Gia hốt nhiên vươn người đâm kiếm gỗ. Vô Phong giật thót nhảy lùi nhưng vẫn bị trúng đòn đau điếng bên mạn sườn. Hắn cảm giác thanh kiếm vừa dài thêm một quãng, nhưng nhìn lại mới phát hiện ông Quản Gia nắm chuôi kiếm bằng ngón trỏ và ngón giữa. Cần rèn luyện nhiều, chiến đấu nhiều mới cầm được chắc chắn và đâm mạnh như thế - ông Quản Gia không hề khoác lác.
Và rồi ông Quản Gia kéo Vô Phong dậy, chỉ hắn cách chống đỡ bí kỹ, những đối thủ là pháp sư, những kẻ tấn công từ xa. Chẳng giấu giếm, chẳng giữ kẽ, cứ như tên tóc đỏ là người thừa kế dòng họ. Chỉ ít ngày ngắn ngủi, Vô Phong đã nắm bắt kha khá kỹ thuật đánh kiếm từ cơ bản đến nâng cao của họ Cát Giá. Lúc cao hứng, hắn cảm tưởng mình sắp trở thành một Quỷ Nhãn phiên bản hai. Cái sự nhiệt tình từ ông quản gia làm hắn nghi ngờ. Tâm lý kẻ trốn nã vốn chẳng nghĩ tốt về ai bao giờ. Một buổi nọ, Vô Phong hỏi ông ta:
-Ông dạy tôi những bí mật của họ Cát Giá, không sợ bà Tháp Tước giận à?
-Miễn sao đừng ai nói với bà ấy. – Ông Quản Gia đáp – Phòng tập kiếm này khi xưa ồn ã, có cả thành viên dòng họ lẫn người ngoài muốn học tập kiếm thuật Cát Giá. Giờ khung cảnh huy hoàng đó chẳng còn nữa; các kiếm sĩ theo những trường phái tân thời, họ Cát Giá thì không chịu mở cửa. Rốt cục chúng tôi chịu thiệt. Tôi không muốn những di sản của dòng họ trở thành ký ức. Không riêng Múy, bất cứ vị khách nào tới đây có hứng thú với kiếm thuật cổ xưa, tôi sẽ chỉ dẫn tận tình.
Vô Phong gật đầu, trong lòng kính nể ông già có bộ ria lỉa chỉa. Ông ta hẳn đã biết hắn từng là địch thủ đồng thời góp phần vào cái chết của Quỷ Nhãn. Được ông ta phục vụ ăn ở, tên tóc đỏ đã cảm thấy may lắm chứ không mong đợi gì hơn. Hắn nghe người ta đồn đại nhiều điều về phương bắc nhưng rốt cục lại chẳng hiểu phương bắc chút nào. Vô Phong bật cười:
-Vậy hôm chia tay, tôi có thể mời thầy uống bia? Người Phi Thiên thích bia hơn. Ở đây có bia chứ?
-Rất sẵn lòng và vinh dự cho tôi, thưa Múy. – Ông Quản Gia cúi đầu.
Biết lịch của Vô Phong, lũ trẻ An Lí – Át Sa cứ chiều tối lại nhong nhóng xuống phòng tập kiếm thay vì ngồi chung bàn ăn với bà phù thủy Tháp Tước. Chúng thích vị khách lạ. Bọn nhỏ thường ngồi ngoài chăm chú xem Vô Phong tập với ông Quản Gia. Đợi hai người tập xong, thằng nhóc An Lí trèo lên sàn đòi tên tóc đỏ dạy tiểu xảo, những kỹ thuật hiện đại trong bộ kiếm thuật Thiết vốn không thuộc truyền thống dòng họ. Vô Phong chiều đứa nhỏ rồi chỉ dẫn mấy chiêu trò hữu dụng (dĩ nhiên là phải đợi ông Quản Gia đi khuất). Tập với trẻ con thì thư giãn là chủ yếu, Vô Phong nhân thể tán dóc linh tinh để giải khuây. Hắn kể chuyện của mình, đổi lại lũ trẻ xì ra mấy chuyện vui vui trong dinh thự họ Cát Giá. Có khi chuyện phiếm vô tình lái sang mấy chủ đề nghiêm túc hơn. Bằng cái giọng non choẹt, “ông cụ non” An Lí quả quyết:
-Cháu sẽ trở thành chiến binh phục vụ dòng họ dù chị Mi Kha không muốn. Chị ấy nói cháu nên làm cái gì đấy khác nhưng cháu không nghĩ vậy. Họ Cát Giá chẳng còn mấy người và chị Mi Kha đang đơn độc. Bác Tháp Tước nói nhiều năm nay chẳng còn ai gánh trách nhiệm xử lý Lực Lượng Mù Thủy nữa; bác ấy nói một ngày nào đó bọn chúng sẽ quay lại đây báo thù. Cháu phải nhanh chóng thành thục kiếm thuật, bảo vệ thành phố và ra mặt trận! Vạn Thế đã định sẵn số phận của cháu là như vậy.
Thằng nhóc vung vẩy kiếm như đang chứng minh quyết tâm của mình. Trông ông nhõi con hầm hầm mặt tỏ ra người lớn, Vô Phong phì cười:
-Chiến trường không vui đâu nhóc. Chẳng có gì vui ngoài đó hết! Thế còn bé, lớn lên bé định làm gì? – Hắn quay sang hất hàm với Át Sa ngồi bên ngoài – Nói thử xem, đừng im lặng vậy chứ!
Bị hỏi bất ngờ, Át Sa rúm người như trái bóng bay xẹp. Mấy ngày ở phòng tập, nó không hé môi nửa lời. Vì ít tuổi nên Át Sa chưa được đụng vào kiếm. Con bé dường như cũng không quan tâm đến kiếm. Nó thích nhìn mọi người luyện tập chuyện trò hơn, tựa thể thu hết hình ảnh âm thanh vào tâm trí và sẽ nhâm nhi thưởng thức chúng khi đi ngủ hoặc lúc ở một mình. Lần đầu tiếp xúc, Vô Phong đoán con bé cùng dạng kiểu Liệt Trúc, hắn hỏi cốt chỉ để tỏ ra thân thiện chứ không đợi nó trả lời.
-Cháu muốn đi xa… – Át Sa bất ngờ lên tiếng, giọng hơi gắt lên như sợ Vô Phong không nghe thấy, rồi lại bối rối vì nhận ra mình vừa cư xử thiếu lễ độ – …cháu muốn đi quanh thành phố, đi xa hơn, ra biển…
Tên tóc đỏ ngạc nhiên vì con bé chịu nói, sau bật cười:
-Đại khái là đi xa chứ gì? Thế giới có hai đại dương, chín biển lớn, bé muốn đi đâu? Ta không biết biển, cũng ít khi đi tàu thủy. Nhưng ta biết một chút về thăng vân tàu, bầu trời và quái vật không trung, muốn nghe chứ?Át Sa ngơ ngác nhìn tên tóc đỏ đang nhăn nhở. Giả sử không sở hữu Mắt Trắng, con bé cũng dễ thương như bao đứa trẻ khác. Rồi trong một nỗ lực thoát khỏi tấm lưới vô hình đang trùm kín thân thể, con bé chống tay vươn người đoạn hỏi:
-Trên bầu trời… có gì…?
Vô Phong cười toe toét rồi bắt đầu kể. Những vùng trời, những chiếc thăng vân tàu quái dị, những hạm đội nổi tiếng, những con quái vật ngỡ chỉ tồn tại trong tưởng tượng, cả Cội Gió huyền thoại… mọi thứ được học từ Đạn Đạo, hắn đều kể cho Át Sa, vừa nói vừa minh họa bằng mấy trò khuỳnh chân khuỳnh tay tức cười. Đứa bé gái há hốc mồm lắng nghe, sau tới lượt ông cụ non An Lí nhỏng cổ tròn mắt trước thế giới mà tên tóc đỏ mang tới. Bấy giờ Vô Phong nhận ra cả hai đứa chưa bao giờ bước qua hàng rào bao quanh khu biệt thự. Ở đây chúng có tất cả và cũng nơi đây chúng thiếu tất cả. Chúng tồn tại dưới dạng công cụ chứ chưa bao giờ sống như con người. Giống Liệt Trúc, giống chính Vô Phong.
Tập kiếm với bọn trẻ, Vô Phong bất đắc dĩ phải kiêm thêm kể chuyện nên chẳng rèn luyện được mấy. Không gì làm người ta khó xử bằng đôi mắt háo hức của trẻ con, kể cả đó là Mắt Trắng. Nhưng hắn không phiền. Bởi cái sự phiền phức con trẻ làm hắn tạm quên cuộc sống chạy trốn và ít mộng mị hơn khi đêm tối ập đến. Kẻ trốn nã luôn khó ngủ.
Tới ngày thứ năm tức ngày cuối cùng ở khu biệt thự, không còn ai tập với Vô Phong. Ông Quản Gia, hai đứa trẻ con, người giúp việc – tất cả đều bận rộn, chỉ còn lại tên tóc đỏ cùng căn phòng mênh mông mùi kim loại. Trên những xà ngang im lìm, lo âu phiền não sà xuống, vỗ cánh phành phạch gieo những lo lắng vào đầu hắn như rắc muối tiêu. Khi lo lắng quá nhiều, bộ não chẳng bao giờ sắp xếp sự việc theo thứ tự, tất cả trào ra từ dây thần kinh và ùn ùn xô tới một cách vô tổ chức. Chúng gào lên với Vô Phong rằng hắn từ rày vĩnh viễn không thể quay lại Phi Thiên thành. Hắn sợ điều đó. Lố bịch làm sao khi hai năm trước đây, hắn còn dõng dạc tuyên bố với Thày Dạy Học rằng sẽ biến khỏi thành phố càng nhanh càng tốt. Nhưng quả thực hắn đang sợ.
Nghĩ quẩn nghĩ quanh càng thêm nặng óc, Vô Phong tập luyện, cố trút phiền muộn lên những cọc bện thừng hoặc hình nhân gỗ. Các vết chém kiếm ban đầu nông nhoèn lệch lạc, dần dà sâu hơn, lẹm hơn như có thù hằn. Bàn tay Vô Phong đỏ ửng tưởng chừng sắp bóp nát cán thanh Bộc Phá. Tức giận và căm thù xâm chiếm hắn, đối tượng bị nhắm đến không ai khác ngoài hoàng tử Lục Thiên. Nếu được trả giá, hắn sẵn sàng trả để đấm vỡ mặt thằng con hoang đó, bất chấp việc y là anh trai công chúa Lục Châu. Tức giận nhiều, sức lực mau giảm. Chưa được nửa tiếng, Vô Phong mệt nhoài. Cọc gỗ bện thừng lẫn hình nhân gỗ gãy đổ la liệt xung quanh hắn. Tên tóc đỏ chống gối thở dốc rồi rảo bộ quanh phòng cho thư giãn cơ bắp. Hắn ngắm nghía các thanh kiếm, tự hỏi liệu chúng có chủ nhân, đang nằm đây nghỉ hưu hay chưa một lần ra chiến trận.
Đương nghĩ ngợi vẩn vơ, hắn chợt dừng chân khi phát hiện một thanh trường kiếm dựng ở góc tường. Vô Phong len qua những bàn gỗ, lôi nó ra khỏi rừng kiếm rồi mang lên sàn tập. Hắn vẫn nhớ rõ thanh Số 4 mà Quỷ Nhãn thường dùng: dài quá khổ, lưỡi hơi cong và không bị võng xuống dù rất dài, bề mặt lưỡi loang lổ nhiều vết trắng xóa. Thanh kiếm mà hắn đang cầm đây là một bản sao của Số 4. Thử vung vẩy vài đường, Vô Phong nhận ra nó tuy không nặng nhưng cản gió vì chiều dài ngoại cỡ, mỗi động tác thi triển đều vướng víu và lâu hơn kiếm thường rất nhiều. Vậy mà trong tay Quỷ Nhãn, nó nhanh lẹ hung hiểm như rắn độc. Càng nghĩ, Vô Phong càng tin mình được cây mẹ chiếu cố khi đối đầu Quỷ Nhãn.
-Lâu rồi mới thấy nó! Anh tìm được hả?
Tiếng nói vọng tới làm Vô Phong ngoảnh về phía cửa. Là Mi Kha. Cô ả dường như vừa trở về, áo khoác lẫn đôi bốt còn lấm tuyết. Nàng ta bước lên sàn, cầm lấy thanh kiếm đánh vài đường. Trái ngược tên tóc đỏ, Mi Kha sử dụng Số 4 rất thuần thục, hoàn toàn không có động tác dư thừa. Cô ả nói:
-Chỉ duy họ Cát Giá biết sử dụng thanh kiếm này. Tổ tiên tôi đặt cho nó nhiều cái tên như “Tiên Phong” hoặc “Đội Trưởng”. Nó được rèn bằng thép đặc biệt chỉ có ở phương bắc; khi rèn, thay vì làm nguội trong nước, người ta làm nguội bằng tuyết ướt, nên mặt kiếm mới nhiều vết loang lổ. Rèn kiểu này, kiếm vẫn dài mà không bị võng song vẫn có tính đàn hồi. Người cầm kiếm sẽ xông lên công phá đội hình địch mở đường cho đoàn quân phía sau. Nhưng đấy là thời phi cơ giới, sang kỷ nguyên hiện đại thì nó bị lãng quên. Anh tôi dùng nó vì bất đắc dĩ. Hồi anh còn nhỏ, cha mẹ tôi vì ghét bỏ nên thường đuổi anh ra ngoài vườn. Anh phải tự kiếm chỗ ngủ, tự giặt quần áo. Cây tần bì cao, anh không trèo được, nên phải dùng thanh kiếm này để phơi quần áo.
-Thật hả? – Vô Phong nhíu mày – Có thật hả?
-Thật chứ! – Mi Kha phì cười đoạn nâng thanh kiếm ngang mặt – Anh tôi thường gọi nó là Sào Phơi, sau đấy là Số 4 trong bộ chín thanh kiếm Thương Binh của mình. Trong thời hiện đại của họ Cát Giá, chỉ mình anh biết sử dụng nó. Tôi cũng không dùng được, múa may thì tàm tạm. Nó còn có tên khác là “Cô Độc Kiếm”. Nó rất dài nên tầm hoạt động cũng rất lớn, gây tổn thương cho bất cứ ai đứng gần. Bởi thế ai cầm nó đều phải xác định chiến đấu một mình, chết một mình, không có đồng đội, không người cứu giúp…
Mi Kha đăm đăm nhìn thanh kiếm như đang hồi tưởng về anh trai. Vô Phong im lặng, hắn không thích làm kẻ bất lịch sự chen ngang bằng mấy câu hỏi dù rất muốn biết thêm về Quỷ Nhãn. Được ít phút, Mi Kha trả kiếm, đưa khăn lau mồ hôi cho hắn rồi nói:
-Chiều mai, anh sẽ ra bến tàu đi Băng Hóa quốc. Tôi phải ở lại, còn nhiều việc quá, mấy ngày nữa mới xong. Nhưng tôi đã sắp xếp người đi cùng anh. Đợi công việc ở Biên Ngoại thành xong xuôi, tôi sẽ bắt kịp anh ngay.
-Tại sao là Băng Hóa quốc? – Vô Phong hỏi.
-Anh sẽ gặp một nhân vật có tiếng trong giới học giả Băng Hóa, tên là Đa Vu Lạt. Ông ấy luôn giúp đỡ họ Cát Giá nếu có thể, bản thân tôi cũng chịu ơn ông ấy nhiều lần. Ông ấy đã hứa sẽ tìm cho tôi những nhà khoa học từng tham gia thí nghiệm Mắt Trắng. Và biết đâu đấy, anh có thể tìm được thông tin gì về Đề Án Ngục Thánh từ ông ta thì sao? Thú vị chứ?!
Vô Phong cười trừ. Hắn dò hỏi:
-Cô nghe được tin gì từ Phi Thiên quốc không? Mấy ngày nay tôi không xem tin tức.
-Nhớ nhung cô công chúa sao? – Mi Kha nhếch mép – Giờ cô ta xuất hiện khắp mặt báo rồi. Nào là “ứng cử viên hoàng đế”, nào là “người thừa kế trẻ tuổi”, đủ mỹ từ! Nhưng cô ta sẽ lại làm thánh sứ thôi, tin tôi đi. Người như cô ta không thể làm hoàng đế, vả lại cô ta đâu phải là đối thủ của anh trai mình? Nhắc mới nhớ, Phi Thiên quốc vận động bầu cử sớm vậy, xem chừng ông già Đệ Thập không ổn. Biết đâu đấy, ngày mai ông ta lăn đùng sùi bọt mép, nhỉ? Mà thôi, anh đang trốn nã, sao phải lo lắng cho người khác? Hãy tận hưởng những gì đang có, tóc đỏ à!
-Cô nghĩ tôi tận hưởng được cái gì? – Vô Phong thở phì.
-Khu biệt thự ấm áp, đồ ăn cũng rất ngon, đúng không? Và nếu anh muốn, chúng ta có thể “làm”. Ngay ở đây thì sao? Chỗ này hơi lạnh nhưng tôi không ngại. Làm cho xong chuyện dang dở ở Đồng Gió đi, đồ vô trách nhiệm!
Mi Kha cười cợt đoạn cởi cúc áo khoác, cởi cả áo lụa bên trong, viền áo lụa tẽ ra vẽ một đường trắng hồng từ cổ xuống tận rốn tạo hình chữ “V”. Không phải Mi Kha lính đánh thuê mà là tiểu thư Mi Kha danh giá, nữ tính, tóc vàng dài xòe rộng hai vai, thoang thoảng mùi dầu thơm và phải đứng gần mới ngửi thấy. Mi Kha dĩ nhiên cố tình đứng rất gần tên tóc đỏ, chóp mũi của họ gần như chạm nhau. Vô Phong cố gắng không ngó xuống cái chữ “V” nguy hiểm nọ, tâm trí lầm bầm nào công chúa nào Tiểu Hồ. Như biết hắn nghĩ gì, Mi Kha cười ranh ma. Cô ả bất ngờ túm tay tên tóc đỏ đem thọc vào áo mình. Vô Phong rởn tóc gáy, bàn tay cảm nhận được cái nóng lạnh lẫn lộn nhảy múa trên da thịt, cái ram ráp ở lưng sườn như vết sẹo, cái thơm nồng bốc lên như miếng phó-mát nóng chảy. Con chuột Vô Phong đã ngoạm ít nhiều lớp vỏ phó-mát này ở Đồng Gió, chỉ chút nữa là động tới phần lõi ngon lành nhất.
Nhưng sau rốt Vô Phong cúp đuôi bỏ đi. Hắn cảm giác không hay ho gì khi làm con chuột liếm láp cục phó-mát đang bày ra trước mặt. Thấy hắn dứt khoát, Mi Kha lắc đầu cười. Cô nàng chạy theo, vừa cài cúc áo vừa nói:
-Anh khờ quá! Cứ cho tôi là loại dâm đãng, nếu muốn, nhưng thực ra anh chẳng biết tí gì về phương bắc. Đàn bà xứ này không lằng nhằng ỏng eo như lũ con gái phương tây đâu, tóc đỏ. Ở đây chỉ có mùa đông bất diệt, còn máu sẽ đổ và con người sẽ quay ra trở giáo vào mặt nhau bất cứ lúc nào, nên hãy yêu thương nhau khi có thể dù chỉ một ngày hay một đêm. Đáng tiếc, anh không sống ở đây, anh không phải người phương bắc. Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu.
Tên tóc đỏ không hiểu những lời của Mi Kha trừ câu cuối cùng. Trong lúc hắn còn mặt ngơ mày ngác, Mi Kha tiếp lời:
-Ngủ một giấc. Đừng nghĩ nhiều. Đêm tối thường thay đổi suy nghĩ của con người. Nhưng nếu nghĩ về tôi thì được, hiểu chứ, tóc đỏ? Ngủ ngon!
Cô ả cười khúc khích đoạn rời khỏi phòng tập, để lại Vô Phong với thanh Số 4. Nhìn thanh kiếm, tên tóc đỏ ngờ rằng Vạn Thế đã liên kết mình với Mi Kha từ ngày hắn đặt chân tới sa mạc Hồi Đằng. Rủi thay, sự liên kết đó bắt đầu bằng cái chết của Quỷ Nhãn. Nếu một ngày kia, quan hệ giữa hắn và cô ả kết thúc theo cái cách mà Vạn Thế sắp đặt cho cả hai, có thể hắn sẽ hối tiếc ít nhiều. Tên tóc đỏ nâng thanh kiếm, tự nói một mình:
-Số 4… Bốn là tư, tư giống “tử”, trùng hợp quá ha!
Hình dáng của thanh Số 4, có thể xem lại ở Quyển 3 Chương 30
Tập tài liệu Đề Án Mắt Trắng còn rất nhiều thông tin nhưng hầu hết toàn kiến thức chuyên môn, não Vô Phong không khai thác được nhiều. Dù vậy hắn vẫn nắm bắt được những phần quan trọng nhất như “sản phẩm” Quỷ Nhãn, bước cải tiến làm tăng tỉ lệ xuất hiện Mắt Trắng trên thai nhi, những dấu hiệu hoại tử đầu tiên trên người Quỷ Nhãn, vân vân. Trên hết, đề án không đơn thuần là chế tạo vũ khí sinh học. Có một đoạn viết thế này:
“…thời Năm Đế Chế Cổ Đại và thời phi cơ giới, con người luôn ám ảnh trước những sức mạnh thần thánh và vũ khí tối thượng. Họ thêu dệt chúng thành truyền thuyết, huyền thoại, hay là gây chiến tranh để sở hữu chúng. Năm vũ khí tối thượng từng chi phối thế giới suốt thời phi cơ giới. Nhưng sau tất cả, con người mới là tác nhân chính. Nhờ bàn tay con người, năm vũ khí tối thượng mới phát huy năng lực và cũng bởi bàn tay con người, chúng đã bị phá hủy hoặc biến mất. Dưới sự trừng phạt của Vạn Thế, con người vẫn tồn tại. Đó là may mắn, định mệnh, hay chính con người mới là vũ khí tối thượng? Phải chăng chúng ta chưa khai thác hết sức mạnh của chính mình?…”
Vô Phong đoán người Băng Hóa có tham vọng đưa con người tiến lên tầm cao mới, họ tin Mắt Trắng chính là chìa khóa. Xét khía cạnh nào đấy, người Băng Hóa đã đúng. Mi Kha chính là tầm cao mà đề án luôn hướng tới. Đáng tiếc rằng họ phủ nhận mọi thứ từng dày công gây dựng, mọi cái chết của sản phụ và thai nhi phục vụ đề án trở thành đồ bỏ.
Vài ngày chúi mũi đọc viết, tên tóc đỏ chỉ tìm được vài thứ như thế. Công việc lặng lẽ cộng thêm cuộc sống bình bình tà tà của Biên Ngoại thành làm Vô Phong hơi chán, hắn thành thử háo hức tập kiếm hơn, đặc biệt là tập cùng ông Quản Gia. Thay vì giữ rịt như đầu bếp giấu công thức nấu ăn, ông Quản Gia chia sẻ mọi phương pháp tập kiếm của dòng họ cho Vô Phong. Mỗi bước đấu kiếm, mỗi bước di chuyển, hắn lại nghe được ít nhiều điều mới lạ.
-Họ Cát Giá chúng tôi luôn mạnh khi đánh tay đôi, nhất là với cách thủ thế truyền thống này! – Ông Quản Gia vừa nói vừa lùi người về phía sau, riêng tay phải cầm kiếm gỗ hướng về phía trước – Giảm tối đa thương tích, tập trung toàn lực ở một điểm, và quan trọng là…
Nói chưa hết, ông ta bất thình lình đâm kiếm nhanh như chớp. Phản xạ tự nhiên kéo Vô Phong lui bước, ngã loạng choạng. Hắn chồm dậy tìm cách phản công nhưng phải ngừng lại trước mũi kiếm đung đưa của ông Quản Gia. Hễ hắn tiến một bước, mũi kiếm lại tiến một bước sẵn sàng cú đâm chí mạng. Khung cảnh chiến đấu với Quỷ Nhãn được tái hiện phần nào; nhớ lại lúc đó, Vô Phong hầu như chỉ biết chạy và chạy. Ông Quản Gia giải thích:
-Tư thế này cho phép tận dụng tối đa sải tay, sức rướn và ít tiêu hao thể lực. Muốn phá nó thì phải đoán đối phương khi nào tấn công rồi tiến lên ra đòn quyết định. Tóm lại là phải mạo hiểm. Nó rất hữu dụng khi đánh tay đôi, quần chiến nhưng không hợp với chiến trường lớn; cũng vô dụng trước giáo, thương hoặc các đối thủ dùng khiên. Nhưng đây là thời hiện đại, giáo thương hay khiên không còn nữa nên nó rất hiệu quả, hy vọng sẽ giúp Múy phần nào.
Vô Phong nhớ ngày ở sa mạc phải liều mạng mới làm Quỷ Nhãn bị thương. Hồi tưởng ít phút, hắn vung kiếm tập tiếp. Kiếm gỗ va nhau vang chan chát, dội khắp bốn bức tường, vọng lên những xà ngang đỡ mái. Được một lúc, hắn cất lời:
-Tôi nghe nói họ Cát Giá không sử dụng bí kỹ? Tại sao vậy?
-Chúng tôi có sử dụng bí kỹ. Là thứ này… – Ông Quản Gia vận nội lực tạo tấm khiên màu trắng bạc trong lòng bàn tay – …dùng để chắn bom đạn. Nhưng chỉ loại bí kỹ này thôi, thưa Múy. Chúng tôi không học cũng không sáng tạo bí kỹ. Tại sao ư? Bởi vì bí kỹ làm người ta thiếu trân trọng thanh kiếm. Tôi không nói tất cả nhưng rất nhiều kẻ như thế. Chỉ cần học bí kỹ, đặt thợ rèn làm một thanh kiếm hoặc thanh đao phù hợp bí kỹ, kẻ đó lập tức trở thành chiến binh. Bây giờ, người ta so đo bí kỹ và những cơ chế máy móc kỹ thuật trong thanh kiếm thay vì một trận đấu kiếm đích thực. Nó… thiếu tôn nghiêm, thiếu phẩm giá.
-Chỉ là vậy? – Vô Phong ngạc nhiên – Nhưng bí kỹ giúp các ông mạnh hơn, đúng chứ?
Ông Quản Gia bật cười, bộ ria lá cọ rung rinh:
-“Mọi trận đấu kiếm đều kết thúc bằng kiếm”, ông tổ họ Cát Giá đã nói như vậy, thưa Múy. Lưỡi kiếm quyết định tất cả. Chỉ một cú đâm trúng đích hay một cú xỉa bất ngờ, tất cả sẽ kết thúc. Vì quá lạm dụng bí kỹ mà thiếu bài tập cơ bản, thiếu kỹ thuật nên đám chiến binh thời nay dễ mệt mỏi, dễ xao động khi trận đấu hoặc cuộc chiến kéo dài. Nội lực sinh từ đại não, càng sử dụng bí kỹ thì não càng mệt, cơ thể rệu rã theo, chắc Múy không lạ?! Họ Cát Giá khác. Chúng tôi chịu đựng lâu hơn, bền bỉ hơn và nhanh hơn. Thí dụ thế này!
Nói hết câu, ông Quản Gia hốt nhiên vươn người đâm kiếm gỗ. Vô Phong giật thót nhảy lùi nhưng vẫn bị trúng đòn đau điếng bên mạn sườn. Hắn cảm giác thanh kiếm vừa dài thêm một quãng, nhưng nhìn lại mới phát hiện ông Quản Gia nắm chuôi kiếm bằng ngón trỏ và ngón giữa. Cần rèn luyện nhiều, chiến đấu nhiều mới cầm được chắc chắn và đâm mạnh như thế - ông Quản Gia không hề khoác lác.
Và rồi ông Quản Gia kéo Vô Phong dậy, chỉ hắn cách chống đỡ bí kỹ, những đối thủ là pháp sư, những kẻ tấn công từ xa. Chẳng giấu giếm, chẳng giữ kẽ, cứ như tên tóc đỏ là người thừa kế dòng họ. Chỉ ít ngày ngắn ngủi, Vô Phong đã nắm bắt kha khá kỹ thuật đánh kiếm từ cơ bản đến nâng cao của họ Cát Giá. Lúc cao hứng, hắn cảm tưởng mình sắp trở thành một Quỷ Nhãn phiên bản hai. Cái sự nhiệt tình từ ông quản gia làm hắn nghi ngờ. Tâm lý kẻ trốn nã vốn chẳng nghĩ tốt về ai bao giờ. Một buổi nọ, Vô Phong hỏi ông ta:
-Ông dạy tôi những bí mật của họ Cát Giá, không sợ bà Tháp Tước giận à?
-Miễn sao đừng ai nói với bà ấy. – Ông Quản Gia đáp – Phòng tập kiếm này khi xưa ồn ã, có cả thành viên dòng họ lẫn người ngoài muốn học tập kiếm thuật Cát Giá. Giờ khung cảnh huy hoàng đó chẳng còn nữa; các kiếm sĩ theo những trường phái tân thời, họ Cát Giá thì không chịu mở cửa. Rốt cục chúng tôi chịu thiệt. Tôi không muốn những di sản của dòng họ trở thành ký ức. Không riêng Múy, bất cứ vị khách nào tới đây có hứng thú với kiếm thuật cổ xưa, tôi sẽ chỉ dẫn tận tình.
Vô Phong gật đầu, trong lòng kính nể ông già có bộ ria lỉa chỉa. Ông ta hẳn đã biết hắn từng là địch thủ đồng thời góp phần vào cái chết của Quỷ Nhãn. Được ông ta phục vụ ăn ở, tên tóc đỏ đã cảm thấy may lắm chứ không mong đợi gì hơn. Hắn nghe người ta đồn đại nhiều điều về phương bắc nhưng rốt cục lại chẳng hiểu phương bắc chút nào. Vô Phong bật cười:
-Vậy hôm chia tay, tôi có thể mời thầy uống bia? Người Phi Thiên thích bia hơn. Ở đây có bia chứ?
-Rất sẵn lòng và vinh dự cho tôi, thưa Múy. – Ông Quản Gia cúi đầu.
Biết lịch của Vô Phong, lũ trẻ An Lí – Át Sa cứ chiều tối lại nhong nhóng xuống phòng tập kiếm thay vì ngồi chung bàn ăn với bà phù thủy Tháp Tước. Chúng thích vị khách lạ. Bọn nhỏ thường ngồi ngoài chăm chú xem Vô Phong tập với ông Quản Gia. Đợi hai người tập xong, thằng nhóc An Lí trèo lên sàn đòi tên tóc đỏ dạy tiểu xảo, những kỹ thuật hiện đại trong bộ kiếm thuật Thiết vốn không thuộc truyền thống dòng họ. Vô Phong chiều đứa nhỏ rồi chỉ dẫn mấy chiêu trò hữu dụng (dĩ nhiên là phải đợi ông Quản Gia đi khuất). Tập với trẻ con thì thư giãn là chủ yếu, Vô Phong nhân thể tán dóc linh tinh để giải khuây. Hắn kể chuyện của mình, đổi lại lũ trẻ xì ra mấy chuyện vui vui trong dinh thự họ Cát Giá. Có khi chuyện phiếm vô tình lái sang mấy chủ đề nghiêm túc hơn. Bằng cái giọng non choẹt, “ông cụ non” An Lí quả quyết:
-Cháu sẽ trở thành chiến binh phục vụ dòng họ dù chị Mi Kha không muốn. Chị ấy nói cháu nên làm cái gì đấy khác nhưng cháu không nghĩ vậy. Họ Cát Giá chẳng còn mấy người và chị Mi Kha đang đơn độc. Bác Tháp Tước nói nhiều năm nay chẳng còn ai gánh trách nhiệm xử lý Lực Lượng Mù Thủy nữa; bác ấy nói một ngày nào đó bọn chúng sẽ quay lại đây báo thù. Cháu phải nhanh chóng thành thục kiếm thuật, bảo vệ thành phố và ra mặt trận! Vạn Thế đã định sẵn số phận của cháu là như vậy.
Thằng nhóc vung vẩy kiếm như đang chứng minh quyết tâm của mình. Trông ông nhõi con hầm hầm mặt tỏ ra người lớn, Vô Phong phì cười:
-Chiến trường không vui đâu nhóc. Chẳng có gì vui ngoài đó hết! Thế còn bé, lớn lên bé định làm gì? – Hắn quay sang hất hàm với Át Sa ngồi bên ngoài – Nói thử xem, đừng im lặng vậy chứ!
Bị hỏi bất ngờ, Át Sa rúm người như trái bóng bay xẹp. Mấy ngày ở phòng tập, nó không hé môi nửa lời. Vì ít tuổi nên Át Sa chưa được đụng vào kiếm. Con bé dường như cũng không quan tâm đến kiếm. Nó thích nhìn mọi người luyện tập chuyện trò hơn, tựa thể thu hết hình ảnh âm thanh vào tâm trí và sẽ nhâm nhi thưởng thức chúng khi đi ngủ hoặc lúc ở một mình. Lần đầu tiếp xúc, Vô Phong đoán con bé cùng dạng kiểu Liệt Trúc, hắn hỏi cốt chỉ để tỏ ra thân thiện chứ không đợi nó trả lời.
-Cháu muốn đi xa… – Át Sa bất ngờ lên tiếng, giọng hơi gắt lên như sợ Vô Phong không nghe thấy, rồi lại bối rối vì nhận ra mình vừa cư xử thiếu lễ độ – …cháu muốn đi quanh thành phố, đi xa hơn, ra biển…
Tên tóc đỏ ngạc nhiên vì con bé chịu nói, sau bật cười:
-Đại khái là đi xa chứ gì? Thế giới có hai đại dương, chín biển lớn, bé muốn đi đâu? Ta không biết biển, cũng ít khi đi tàu thủy. Nhưng ta biết một chút về thăng vân tàu, bầu trời và quái vật không trung, muốn nghe chứ?Át Sa ngơ ngác nhìn tên tóc đỏ đang nhăn nhở. Giả sử không sở hữu Mắt Trắng, con bé cũng dễ thương như bao đứa trẻ khác. Rồi trong một nỗ lực thoát khỏi tấm lưới vô hình đang trùm kín thân thể, con bé chống tay vươn người đoạn hỏi:
-Trên bầu trời… có gì…?
Vô Phong cười toe toét rồi bắt đầu kể. Những vùng trời, những chiếc thăng vân tàu quái dị, những hạm đội nổi tiếng, những con quái vật ngỡ chỉ tồn tại trong tưởng tượng, cả Cội Gió huyền thoại… mọi thứ được học từ Đạn Đạo, hắn đều kể cho Át Sa, vừa nói vừa minh họa bằng mấy trò khuỳnh chân khuỳnh tay tức cười. Đứa bé gái há hốc mồm lắng nghe, sau tới lượt ông cụ non An Lí nhỏng cổ tròn mắt trước thế giới mà tên tóc đỏ mang tới. Bấy giờ Vô Phong nhận ra cả hai đứa chưa bao giờ bước qua hàng rào bao quanh khu biệt thự. Ở đây chúng có tất cả và cũng nơi đây chúng thiếu tất cả. Chúng tồn tại dưới dạng công cụ chứ chưa bao giờ sống như con người. Giống Liệt Trúc, giống chính Vô Phong.
Tập kiếm với bọn trẻ, Vô Phong bất đắc dĩ phải kiêm thêm kể chuyện nên chẳng rèn luyện được mấy. Không gì làm người ta khó xử bằng đôi mắt háo hức của trẻ con, kể cả đó là Mắt Trắng. Nhưng hắn không phiền. Bởi cái sự phiền phức con trẻ làm hắn tạm quên cuộc sống chạy trốn và ít mộng mị hơn khi đêm tối ập đến. Kẻ trốn nã luôn khó ngủ.
Tới ngày thứ năm tức ngày cuối cùng ở khu biệt thự, không còn ai tập với Vô Phong. Ông Quản Gia, hai đứa trẻ con, người giúp việc – tất cả đều bận rộn, chỉ còn lại tên tóc đỏ cùng căn phòng mênh mông mùi kim loại. Trên những xà ngang im lìm, lo âu phiền não sà xuống, vỗ cánh phành phạch gieo những lo lắng vào đầu hắn như rắc muối tiêu. Khi lo lắng quá nhiều, bộ não chẳng bao giờ sắp xếp sự việc theo thứ tự, tất cả trào ra từ dây thần kinh và ùn ùn xô tới một cách vô tổ chức. Chúng gào lên với Vô Phong rằng hắn từ rày vĩnh viễn không thể quay lại Phi Thiên thành. Hắn sợ điều đó. Lố bịch làm sao khi hai năm trước đây, hắn còn dõng dạc tuyên bố với Thày Dạy Học rằng sẽ biến khỏi thành phố càng nhanh càng tốt. Nhưng quả thực hắn đang sợ.
Nghĩ quẩn nghĩ quanh càng thêm nặng óc, Vô Phong tập luyện, cố trút phiền muộn lên những cọc bện thừng hoặc hình nhân gỗ. Các vết chém kiếm ban đầu nông nhoèn lệch lạc, dần dà sâu hơn, lẹm hơn như có thù hằn. Bàn tay Vô Phong đỏ ửng tưởng chừng sắp bóp nát cán thanh Bộc Phá. Tức giận và căm thù xâm chiếm hắn, đối tượng bị nhắm đến không ai khác ngoài hoàng tử Lục Thiên. Nếu được trả giá, hắn sẵn sàng trả để đấm vỡ mặt thằng con hoang đó, bất chấp việc y là anh trai công chúa Lục Châu. Tức giận nhiều, sức lực mau giảm. Chưa được nửa tiếng, Vô Phong mệt nhoài. Cọc gỗ bện thừng lẫn hình nhân gỗ gãy đổ la liệt xung quanh hắn. Tên tóc đỏ chống gối thở dốc rồi rảo bộ quanh phòng cho thư giãn cơ bắp. Hắn ngắm nghía các thanh kiếm, tự hỏi liệu chúng có chủ nhân, đang nằm đây nghỉ hưu hay chưa một lần ra chiến trận.
Đương nghĩ ngợi vẩn vơ, hắn chợt dừng chân khi phát hiện một thanh trường kiếm dựng ở góc tường. Vô Phong len qua những bàn gỗ, lôi nó ra khỏi rừng kiếm rồi mang lên sàn tập. Hắn vẫn nhớ rõ thanh Số 4 mà Quỷ Nhãn thường dùng: dài quá khổ, lưỡi hơi cong và không bị võng xuống dù rất dài, bề mặt lưỡi loang lổ nhiều vết trắng xóa. Thanh kiếm mà hắn đang cầm đây là một bản sao của Số 4. Thử vung vẩy vài đường, Vô Phong nhận ra nó tuy không nặng nhưng cản gió vì chiều dài ngoại cỡ, mỗi động tác thi triển đều vướng víu và lâu hơn kiếm thường rất nhiều. Vậy mà trong tay Quỷ Nhãn, nó nhanh lẹ hung hiểm như rắn độc. Càng nghĩ, Vô Phong càng tin mình được cây mẹ chiếu cố khi đối đầu Quỷ Nhãn.
-Lâu rồi mới thấy nó! Anh tìm được hả?
Tiếng nói vọng tới làm Vô Phong ngoảnh về phía cửa. Là Mi Kha. Cô ả dường như vừa trở về, áo khoác lẫn đôi bốt còn lấm tuyết. Nàng ta bước lên sàn, cầm lấy thanh kiếm đánh vài đường. Trái ngược tên tóc đỏ, Mi Kha sử dụng Số 4 rất thuần thục, hoàn toàn không có động tác dư thừa. Cô ả nói:
-Chỉ duy họ Cát Giá biết sử dụng thanh kiếm này. Tổ tiên tôi đặt cho nó nhiều cái tên như “Tiên Phong” hoặc “Đội Trưởng”. Nó được rèn bằng thép đặc biệt chỉ có ở phương bắc; khi rèn, thay vì làm nguội trong nước, người ta làm nguội bằng tuyết ướt, nên mặt kiếm mới nhiều vết loang lổ. Rèn kiểu này, kiếm vẫn dài mà không bị võng song vẫn có tính đàn hồi. Người cầm kiếm sẽ xông lên công phá đội hình địch mở đường cho đoàn quân phía sau. Nhưng đấy là thời phi cơ giới, sang kỷ nguyên hiện đại thì nó bị lãng quên. Anh tôi dùng nó vì bất đắc dĩ. Hồi anh còn nhỏ, cha mẹ tôi vì ghét bỏ nên thường đuổi anh ra ngoài vườn. Anh phải tự kiếm chỗ ngủ, tự giặt quần áo. Cây tần bì cao, anh không trèo được, nên phải dùng thanh kiếm này để phơi quần áo.
-Thật hả? – Vô Phong nhíu mày – Có thật hả?
-Thật chứ! – Mi Kha phì cười đoạn nâng thanh kiếm ngang mặt – Anh tôi thường gọi nó là Sào Phơi, sau đấy là Số 4 trong bộ chín thanh kiếm Thương Binh của mình. Trong thời hiện đại của họ Cát Giá, chỉ mình anh biết sử dụng nó. Tôi cũng không dùng được, múa may thì tàm tạm. Nó còn có tên khác là “Cô Độc Kiếm”. Nó rất dài nên tầm hoạt động cũng rất lớn, gây tổn thương cho bất cứ ai đứng gần. Bởi thế ai cầm nó đều phải xác định chiến đấu một mình, chết một mình, không có đồng đội, không người cứu giúp…
Mi Kha đăm đăm nhìn thanh kiếm như đang hồi tưởng về anh trai. Vô Phong im lặng, hắn không thích làm kẻ bất lịch sự chen ngang bằng mấy câu hỏi dù rất muốn biết thêm về Quỷ Nhãn. Được ít phút, Mi Kha trả kiếm, đưa khăn lau mồ hôi cho hắn rồi nói:
-Chiều mai, anh sẽ ra bến tàu đi Băng Hóa quốc. Tôi phải ở lại, còn nhiều việc quá, mấy ngày nữa mới xong. Nhưng tôi đã sắp xếp người đi cùng anh. Đợi công việc ở Biên Ngoại thành xong xuôi, tôi sẽ bắt kịp anh ngay.
-Tại sao là Băng Hóa quốc? – Vô Phong hỏi.
-Anh sẽ gặp một nhân vật có tiếng trong giới học giả Băng Hóa, tên là Đa Vu Lạt. Ông ấy luôn giúp đỡ họ Cát Giá nếu có thể, bản thân tôi cũng chịu ơn ông ấy nhiều lần. Ông ấy đã hứa sẽ tìm cho tôi những nhà khoa học từng tham gia thí nghiệm Mắt Trắng. Và biết đâu đấy, anh có thể tìm được thông tin gì về Đề Án Ngục Thánh từ ông ta thì sao? Thú vị chứ?!
Vô Phong cười trừ. Hắn dò hỏi:
-Cô nghe được tin gì từ Phi Thiên quốc không? Mấy ngày nay tôi không xem tin tức.
-Nhớ nhung cô công chúa sao? – Mi Kha nhếch mép – Giờ cô ta xuất hiện khắp mặt báo rồi. Nào là “ứng cử viên hoàng đế”, nào là “người thừa kế trẻ tuổi”, đủ mỹ từ! Nhưng cô ta sẽ lại làm thánh sứ thôi, tin tôi đi. Người như cô ta không thể làm hoàng đế, vả lại cô ta đâu phải là đối thủ của anh trai mình? Nhắc mới nhớ, Phi Thiên quốc vận động bầu cử sớm vậy, xem chừng ông già Đệ Thập không ổn. Biết đâu đấy, ngày mai ông ta lăn đùng sùi bọt mép, nhỉ? Mà thôi, anh đang trốn nã, sao phải lo lắng cho người khác? Hãy tận hưởng những gì đang có, tóc đỏ à!
-Cô nghĩ tôi tận hưởng được cái gì? – Vô Phong thở phì.
-Khu biệt thự ấm áp, đồ ăn cũng rất ngon, đúng không? Và nếu anh muốn, chúng ta có thể “làm”. Ngay ở đây thì sao? Chỗ này hơi lạnh nhưng tôi không ngại. Làm cho xong chuyện dang dở ở Đồng Gió đi, đồ vô trách nhiệm!
Mi Kha cười cợt đoạn cởi cúc áo khoác, cởi cả áo lụa bên trong, viền áo lụa tẽ ra vẽ một đường trắng hồng từ cổ xuống tận rốn tạo hình chữ “V”. Không phải Mi Kha lính đánh thuê mà là tiểu thư Mi Kha danh giá, nữ tính, tóc vàng dài xòe rộng hai vai, thoang thoảng mùi dầu thơm và phải đứng gần mới ngửi thấy. Mi Kha dĩ nhiên cố tình đứng rất gần tên tóc đỏ, chóp mũi của họ gần như chạm nhau. Vô Phong cố gắng không ngó xuống cái chữ “V” nguy hiểm nọ, tâm trí lầm bầm nào công chúa nào Tiểu Hồ. Như biết hắn nghĩ gì, Mi Kha cười ranh ma. Cô ả bất ngờ túm tay tên tóc đỏ đem thọc vào áo mình. Vô Phong rởn tóc gáy, bàn tay cảm nhận được cái nóng lạnh lẫn lộn nhảy múa trên da thịt, cái ram ráp ở lưng sườn như vết sẹo, cái thơm nồng bốc lên như miếng phó-mát nóng chảy. Con chuột Vô Phong đã ngoạm ít nhiều lớp vỏ phó-mát này ở Đồng Gió, chỉ chút nữa là động tới phần lõi ngon lành nhất.
Nhưng sau rốt Vô Phong cúp đuôi bỏ đi. Hắn cảm giác không hay ho gì khi làm con chuột liếm láp cục phó-mát đang bày ra trước mặt. Thấy hắn dứt khoát, Mi Kha lắc đầu cười. Cô nàng chạy theo, vừa cài cúc áo vừa nói:
-Anh khờ quá! Cứ cho tôi là loại dâm đãng, nếu muốn, nhưng thực ra anh chẳng biết tí gì về phương bắc. Đàn bà xứ này không lằng nhằng ỏng eo như lũ con gái phương tây đâu, tóc đỏ. Ở đây chỉ có mùa đông bất diệt, còn máu sẽ đổ và con người sẽ quay ra trở giáo vào mặt nhau bất cứ lúc nào, nên hãy yêu thương nhau khi có thể dù chỉ một ngày hay một đêm. Đáng tiếc, anh không sống ở đây, anh không phải người phương bắc. Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu.
Tên tóc đỏ không hiểu những lời của Mi Kha trừ câu cuối cùng. Trong lúc hắn còn mặt ngơ mày ngác, Mi Kha tiếp lời:
-Ngủ một giấc. Đừng nghĩ nhiều. Đêm tối thường thay đổi suy nghĩ của con người. Nhưng nếu nghĩ về tôi thì được, hiểu chứ, tóc đỏ? Ngủ ngon!
Cô ả cười khúc khích đoạn rời khỏi phòng tập, để lại Vô Phong với thanh Số 4. Nhìn thanh kiếm, tên tóc đỏ ngờ rằng Vạn Thế đã liên kết mình với Mi Kha từ ngày hắn đặt chân tới sa mạc Hồi Đằng. Rủi thay, sự liên kết đó bắt đầu bằng cái chết của Quỷ Nhãn. Nếu một ngày kia, quan hệ giữa hắn và cô ả kết thúc theo cái cách mà Vạn Thế sắp đặt cho cả hai, có thể hắn sẽ hối tiếc ít nhiều. Tên tóc đỏ nâng thanh kiếm, tự nói một mình:
-Số 4… Bốn là tư, tư giống “tử”, trùng hợp quá ha!
Hình dáng của thanh Số 4, có thể xem lại ở Quyển 3 Chương 30
/334
|