Năm mới, là ngày mà hầu như đối với bất cứ gia đình nào cũng là một ngày vui vẻ náo nhiệt nhưng đối với Thẩm gia mà nói thì lại quá bình thường.
Mấy ngày gần trước tết, người giúp việc trong nhà đã sớm quét dọn không còn một hạt bụi, cơm tất niên cũng được đầu bếp chuẩn bị sản sàng trong bếp, không có việc gì cần bọn họ phải quan tâm và bận rộn chuẩn bị. Bọn họ cũng chỉ cần có cần lộ mặt để ăn cơm mà thôi.
Đến giờ cơm, trên bàn là bữa tối mà đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị, cũng chính là cơm giao thừa của nhà bọn họ. Bữa cơm giao thừa của bọn họ yên tĩnh mà từ tốn, bầu không khí nặng nề quỷ dị, mọi người đều im lặng ăn thức ăn trước mặt mình. Rượu chúc mừng đối với bọn họ mà nói cũng xem như không tồn tại mà thôi.
Sau nửa giờ mọi người kết thúc bữa cơm tối này, Thẩm Trọng Giả không chút biến sắc nhìn thoáng qua Thẩm Ương, lại nhìn Thẩm Phi Cảnh lúc này ông mới chậm rãi mở miệng nói: “Phi Cảnh, sau hôm nay cháu hãy theo bố cháu vào công ty làm việc đi.”
Với một câu nói này, hai người thay đổi sắc mặt còn hai người thì không chút thay đổi nào. Người biến sắc chính là Thẩm Kiện Hoa và Lục Ngâm Thu, mà không biến sắc là Thẩm Ương và Thẩm Phi Cảnh.
Trên mặt Thẩm Phi Cảnh không nhìn ra một chút chập chờn nào, đây là sự lựa chọn của chính bản thân cậu, mà cậu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý xong rồi, vì vậy cậu nhìn Thẩm Trọng Giả nói: “Cháu biết rồi ạ, ông nội.”
“Ừ.” Thẩm Trọng Giả gật đầu nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Thẩm Ương như cũ.
Thật ra ông đang đánh cược, mặc dù biết lần đánh cược này chỉ cần không cẩn thận thì sẽ thua triệt để nhưng bây giờ ông đã không thể đợi được lâu như vậy nữa.
Nếu muốn nói trong tất cả mọi người nhà họ Thẩm này ai là người hiểu rõ Thẩm Trọng Giả nhất thì có lẽ người đó là Thẩm Ương. Anh với ông ấy ngầm đấu nhiều năm như vậy, chút ý đồ kia của ông anh còn không biết rõ sao? Chỉ là anh cũng xem như không phát hiện ý đồ gì đó mà thôi.
Thẩm Trọng Giả thấy Thẩm Ương không có chút động tác nào thì tay đặt trên tay ghế không khỏi nắm chặt. Qua hồi lâu, anh vẫn không tỏ thái độ gì thì ông không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, nói: “Được rồi, ta có hơi mệt mỏi nên lên lầu nghỉ ngơi trước đây.”
Sau khi bọn đi rồi thì dĩ nhiên tàn cục trên bàn sẽ có người dọn dẹp.
Bầu trời bên ngoài tâm tối, Thẩm Ương đứng trong sân, anh nói chuyện điện thoại với Khương Trân.
“Thẩm lão sư, anh đã ăn cơm tất niên chưa?” Giọng nói của cô ở đầu bên kia tràn ngập sự vui vẻ, cho dù không tận mắt nhìn thì anh cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc này của cô. Vừa nghĩ đến đấy, tim anh liền mềm nhũn.
“Anh ăn rồi, em thì sao?”
“Anh ăn sớm thật, bọn em còn chưa ăn nữa nhưng mà đang nấu rồi ạ.”
Nghe cô nói vậy Thẩm Ương không khỏi hâm mộ cô, “Là cùng nhau nấu sao?”
“Đương nhiên rồi ạ, em làm trợ thủ cho mẹ, bà nói phải nấu cho em một bữa thật ra dáng cơm tất niên.”
Từ khi ly hôn với Liễu Tân Minh thì Khương Trân và Khương Bạch cũng không có trải qua một bữa cơm tất niên nào ra trò cả. Ăn tết đối với người khác mà nói là những ngày tháng vui vẻ nhưng đối với nhà cô mà nói thì cũng chỉ là những ngày như bao ngày bình thường khác, thậm chí so với ngày bình thường càng gay go hơn.
“Thẩm lão sư, chúc mừng năm mới.” Giọng nói của Khương Trân lần nữa vang lên.
Đầu quả tim Thẩm Ương hơi run lên, “Ừm, chúc mừng năm mới.”
Đang nói chuyện thì Thẩm Ương cảm giác được phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân hơi trầm nhưng cũng không mạnh mẽ, cho dù không quay đầu lại thì anh cũng biết người đang đi đến ở phía sau là ai, vì thế anh nói với Khương Trân: “Trân Trân, ở bên này anh còn có chút việc nên anh cúp máy trước đây.”
“Được ạ, anh mau đi đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Ương xoay người lại, anh nhìn Thẩm Trọng Giả đang đi về phía mình, nhỏ giọng nói: “Ông nội.”
Thẩm Trọng Giả đi đến trước mặt Thẩm Ương, ông nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, nói: “Tiếng ông nội này cháu cũng đã kêu mười mấy năm rồi thế nhưng lại không có chút thành nào thế?”
Thẩm Ương không có trả lời câu hỏi anh của ông, Thẩm Trọng Giả thở dài, cũng không chuẩn bị lại trò chuyện về chủ đề này với anh nữa, dứt khoát hỏi anh: “Thời gian mà ông cháu suy xét cũng đủ lâu rồi, vậy bây giờ cháu nghĩ đến đâu rồi?”
“Không phải ông vừa để Phi Cảnh vào công ty sao ạ?” Thẩm Ương chậm rãi nói.
Thẩm Trọng Giả khẽ thở dài, ông biết ngay thằng bé sẽ nói đến cái này mà, “Chẳng lẽ cháu vẫn chưa hiểu dụng ý của ông sao?”
“Cháu đã nghiêm túc cân nhắc qua những gì ông nói, không thể không thừa nhận rằng những gì ông quả thật rất có đạo lý.”
Thẩm Trọng Giả nghe anh nói vậy thì không khỏi vui mừng ra mặt, “Cho nên? Cháu đồng ý vào công ty sao?”
Thẩm Ương nhìn ông, “Cháu có thể tiếp nhận công ty, nhưng ông cũng phải biết rõ giới hạn của cháu.”
Thẩm Trọng Giả đương nhiên biết rõ, nguyên nhân anh tiếp nhận công ty quá rõ ràng, huống chi sự kiện lần trước của Thẩm Kiện Hoa còn rõ ràng ngay trước mắt, đó là lần đầu tiên qua nhiều năm như vậy nó dùng giọng điệu đó nói chuyện với ông, ông biết rõ trong lòng nó đã có sự ngăn cách với người làm cha này nhưng vẫn luôn không có biểu hiện ra ngoài, mà lần đó nó nói những câu nói kia quả thực như đâm từng nhát dao vào tim ông, nó hỏi ông.
“Chẳng lẽ ba muốn bức Thẩm Ương thành con thứ hai thì ba mới cam tâm sao?”
“Dáng vẻ bây giờ của con chính là cuộc hôn nhân mà ba cho rằng môn đăng hộ đối, tương kính như tân sao?”
“Thằng bé không phải là con. Con sẽ bị ngài khống chế, nhưng thằng bé tuyệt đối sẽ không, qua nhiều năm như vậy chẳng lẽ ba còn không hiểu rõ sao? Dồn ép thằng bé đến nóng nảy thì sẽ không ai chiếm được lợi cả.”
…
Sự phát tiết của Thẩm Kiện Hoa làm ông không kịp chuẩn bị mà luống cuống chân tay, thế nhưng ông không thể không thừa nhận rằng Thẩm Ương không phải đứa cháu mà ông có thể nắm trong tay. Nếu như ông trẻ lại mười tuổi thì ông còn có thể đấu với thằng bé một trận, nhưng bây giờ ông đã là một người sắp xuống mồ rồi không thể chịu nổi một trận đấu. Thẩm Trọng Giả ông một đời tung hoành ngang dọc trong giới kinh doanh, tinh thông tính toán, thế nhưng đến phút cuối cùng trước khi chết lại té ngã trước mặt đứa cháu trai của mình.
“Đó là đương nhiên.” Trải qua những lời nói đó của Thẩm Kiện Hoa, ông cũng đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều. Chẳng qua chỉ là một cô gái mà thôi, chỉ cần Thẩm Ương tiếp nhận Thẩm thị thì tự nhiên sẽ nâng cô bé ấy đến vị trí hàng đầu, như vậy thì cũng có thể sánh đôi với Thẩm thị của ông.
Huống chi, ông cũng không mù, thực ra ai cũng không uy hiếp được Thẩm Ương, thật sự có thể uy hiếp đến cũng chỉ có cô gái gọi là Khương Trân kia mà thôi. Chỉ cần cô ta khỏe mạnh thì đó chính là uy hiếp lớn nhất của anh, anh muốn bảo vệ cô ta, dĩ nhiên phải cẩn thận bảo vệ Thẩm thị, vừa nghĩ như vậy, Thẩm Trọng Giả liền cảm thấy tinh thần thoải mái.
Mà lúc này Thẩm Ương lại mở miệng, “Còn có, sau khi cháu tiếp nhận Thẩm thị thì ông cần phải từ bỏ ủy quyền của mình.”
Sắc mặt Thẩm Trọng Giả cứng đờ, ông không dám tin nhìn Thẩm Ương, thế nhưng chỉ trong chớp mắt ông như nghĩ thông cái gì đó, ông vỗ vai Thẩm Ương thật mạnh, “Tốt lắm, có đủ quyết đoán cũng đủ sự gan dạ, ông không có nhìn lầm cháu!”
Anh không chỉ có đủ quyết đoán cùng với gan dạ mà còn đủ tàn nhẫn!
Qua nhiều năm như vậy, mặc dù mọi việc của Thẩm thị đều do Thẩm Kiện Hoa xử lý nhưng mọi người cũng không biết rằng ông mới là người chân chính nắm quyền, cho dù là Thẩm Kiện Hoa cũng không dám nói ra hai chữ ủy quyền này với ông.
Ủy quyền, cũng có nghĩa là từ nay về sau tất cả mọi việc của Thẩm thị sẽ giao toàn bộ cho anh quản lý, ngay cả ông cũng không có quyền nhúng tay, mọi quyền lực của ông sẽ bị hủy bỏ triệt để, thùng rỗng kêu to. Thế nhưng nếu như ông đã đào hết tâm tư muốn Thẩm Ương thừa kế Thẩm thị thì cũng chính là ông đã chuẩn tốt đem Thẩm thị giao cho anh, nếu đã muốn giao cho anh vậy thì sớm một chút hay muộn một chút thì cũng không có gì khác nhau. Bây giờ anh vừa nói như vậy ông càng thêm tin rằng quyết định của mình không có sai, chỉ cần có anh thì Thẩm thị nhất định có thể ngồi vững vị trí đầu rồng của Tấn Thành.
“Vậy cháu định lúc nào sẽ vào công ty làm việc?” Không Trọng Giả không kịp chờ mà hỏi.
Thẩm Ương suy nghĩ, “Đợi sang năm mới cháu sẽ xử lý mọi chuyện của cháu xong xuôi.”
“Có thể.” Thẩm Trọng Giả hoàn toàn đồng ý, dù sao thì bây giờ anh đã đồng ý với ông thì ông cũng không sợ anh sẽ chạy mất.
Sau khi về phòng Thẩm Ương đứng bên cửa sổ một lát, anh nhìn bầu trời buổi tối tối tăm ngoài kia suy nghĩ đến dáng vẻ lúc này của Khương Trân, lúc này cô nhất định đang rất vui vẻ, vừa nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của cô thì anh cũng có chút ngồi không yên. Cái ý nghĩ này vừa này nảy mầm thì anh cũng không khống chế mình được nữa, anh muốn đi gặp cô. Ngay bây giờ.
Đang nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc –”
“Anh.” Là Thẩm Phi Cảnh.
Anh đi qua mở cửa, vửa mở cửa liền thấy tâm trạng của Thẩm Phi Cảnh không tốt lắm, đôi mắt cậu lúc này đỏ ửng phối hợp với đầu tóc xoăn thêm vào dáng vẻ sững sờ ngây người của cậu tạo thành bộ dạng vô cùng tội nghiệp, “Em làm sao vậy?”
Thẩm Phi Cảnh chen qua khẽ hở đi vào, “Anh, ông nội nói đã nói với em.”
Vừa nãy cậu đang ở trong phọng dọn các tác phẩm của mình, cậu chuẩn bị bỏ tất cả vào thùng ai ngờ ông đi vào.
Trên mặt Thẩm Ương không có chút biểu cảm nào, “Ừ, biết rõ là được rồi.”
“Anh, thật xin lỗi, đều do em…” Giọng Thẩm Phi Cảnh có hơi nghẹn ngào.
Thẩm Ương liếc cậu một cái, “Ai nói là vì em?”
“Em đều biết.”
“Thôi đi, đừng có dát vàng lên mặt em, không có chút quan hệ nào với em cả anh làm như vậy đều chỉ vì bản thân mình mà thôi, anh có người cần bảo vệ, chỉ vậy mà thôi. Được rồi, không có việc gì thì em hãy mau về phòng đi, đừng ảnh hưởng anh dọn đồ.” Thẩm Ương không chút khách khí nào hạ lệnh đuổi khách.
Thẩm Phi Cảnh hơi nghẹn, “Anh muốn đi đâu?”
“Em quản anh, mau đi đi.” Thẩm Ương đẩy cậu ra ngoài.
Vừa nghĩ đến bộ dạng tội nghiệp của cậu là trong lòng anh lại không thoải mái, so với dáng vẻ này của Thẩm Phi Cảnh thì anh càng thích dáng vẻ một chút là bốc cháy, nóng nảy làm mình làm mẩy trước kia của Thẩm Phi Cảnh hơn, bộ dáng chít cha chít chít đấy của cậu anh vừa thấy liền không muốn nhìn.
Thẩm Phi Cảnh còn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Ương đẩy ra ngoài, cửa phòng “sầm” một tiếng mạnh mẽ đóng lại, hơi nước ướt át trong mắt cậu còn chưa kịp đọng lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho nhẹ bên cạnh, cậu quay người nhìn qua.
“Ông nội?”
“Bị đuổi ra ngoài?”
Thẩm Phi Cảnh, “…”
“Ông nội, vừa nãy anh cháu nói muốn thu xếp đồ, anh ấy muốn đi đâu sao ạ?” Cậu hỏi Thẩm Trọng Giả.
Thẩm Trọng Giả liếc cậu, nói: “Cháu quản nó đi nơi nào làm gì, muốn biết thì cháu tự đi nói nó đi.”
Nói xong, ông xoay người lên lầu. Ông dĩ nhiên biết rõ Thẩm Ương muốn đi đâu, lúc nãy ở trong sân trước khi ông đến thì có lẽ anh đang nói chuyện với Khương Trân. Chung quy là cơm tất niên anh cũng đã ăn rồi, cũng đã đồng ý tiếp quản công ty rồi, còn bây giờ anh muốn đi đâu thì anh vui là được rồi, hơn nữa bây giờ ông cũng không muốn đi chuốc lấy nhục nhã mà đi ngăn cản anh.
Thẩm Phi Cảnh nhìn thoáng qua bóng lưng của Thẩm Trọng Giả, lại nhìn qua cửa phòng đóng chặt của Thẩm Ương, một luồng cảm xúc chua xót ập lên não, vốn dĩ cậu muốn bảo vệ anh thế nhưng đến cuối cùng anh ấy vẫn bảo vệ cậu như cũ.
Đôi lời của tác giả: Thẩm lão sư về nhà thừa kế sự nghiệp của Thẩm gia, thực ra ông nội Thẩm không có nói sai, từ năm ba mươi hai tuổi trở về trước Thẩm lão sư sống vì bản thân mình thế nhưng sau tuổi ba mươi hai, anh không thể không suy xét đến Trân Trân và gia đình sau này của mình. Thế nhưng Thẩm lão sư tuyệt đối là một người có thực lực nhất, mặc kệ là diễn xuất hay kinh doanh!
Mấy ngày gần trước tết, người giúp việc trong nhà đã sớm quét dọn không còn một hạt bụi, cơm tất niên cũng được đầu bếp chuẩn bị sản sàng trong bếp, không có việc gì cần bọn họ phải quan tâm và bận rộn chuẩn bị. Bọn họ cũng chỉ cần có cần lộ mặt để ăn cơm mà thôi.
Đến giờ cơm, trên bàn là bữa tối mà đầu bếp tỉ mỉ chuẩn bị, cũng chính là cơm giao thừa của nhà bọn họ. Bữa cơm giao thừa của bọn họ yên tĩnh mà từ tốn, bầu không khí nặng nề quỷ dị, mọi người đều im lặng ăn thức ăn trước mặt mình. Rượu chúc mừng đối với bọn họ mà nói cũng xem như không tồn tại mà thôi.
Sau nửa giờ mọi người kết thúc bữa cơm tối này, Thẩm Trọng Giả không chút biến sắc nhìn thoáng qua Thẩm Ương, lại nhìn Thẩm Phi Cảnh lúc này ông mới chậm rãi mở miệng nói: “Phi Cảnh, sau hôm nay cháu hãy theo bố cháu vào công ty làm việc đi.”
Với một câu nói này, hai người thay đổi sắc mặt còn hai người thì không chút thay đổi nào. Người biến sắc chính là Thẩm Kiện Hoa và Lục Ngâm Thu, mà không biến sắc là Thẩm Ương và Thẩm Phi Cảnh.
Trên mặt Thẩm Phi Cảnh không nhìn ra một chút chập chờn nào, đây là sự lựa chọn của chính bản thân cậu, mà cậu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý xong rồi, vì vậy cậu nhìn Thẩm Trọng Giả nói: “Cháu biết rồi ạ, ông nội.”
“Ừ.” Thẩm Trọng Giả gật đầu nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Thẩm Ương như cũ.
Thật ra ông đang đánh cược, mặc dù biết lần đánh cược này chỉ cần không cẩn thận thì sẽ thua triệt để nhưng bây giờ ông đã không thể đợi được lâu như vậy nữa.
Nếu muốn nói trong tất cả mọi người nhà họ Thẩm này ai là người hiểu rõ Thẩm Trọng Giả nhất thì có lẽ người đó là Thẩm Ương. Anh với ông ấy ngầm đấu nhiều năm như vậy, chút ý đồ kia của ông anh còn không biết rõ sao? Chỉ là anh cũng xem như không phát hiện ý đồ gì đó mà thôi.
Thẩm Trọng Giả thấy Thẩm Ương không có chút động tác nào thì tay đặt trên tay ghế không khỏi nắm chặt. Qua hồi lâu, anh vẫn không tỏ thái độ gì thì ông không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, nói: “Được rồi, ta có hơi mệt mỏi nên lên lầu nghỉ ngơi trước đây.”
Sau khi bọn đi rồi thì dĩ nhiên tàn cục trên bàn sẽ có người dọn dẹp.
Bầu trời bên ngoài tâm tối, Thẩm Ương đứng trong sân, anh nói chuyện điện thoại với Khương Trân.
“Thẩm lão sư, anh đã ăn cơm tất niên chưa?” Giọng nói của cô ở đầu bên kia tràn ngập sự vui vẻ, cho dù không tận mắt nhìn thì anh cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc này của cô. Vừa nghĩ đến đấy, tim anh liền mềm nhũn.
“Anh ăn rồi, em thì sao?”
“Anh ăn sớm thật, bọn em còn chưa ăn nữa nhưng mà đang nấu rồi ạ.”
Nghe cô nói vậy Thẩm Ương không khỏi hâm mộ cô, “Là cùng nhau nấu sao?”
“Đương nhiên rồi ạ, em làm trợ thủ cho mẹ, bà nói phải nấu cho em một bữa thật ra dáng cơm tất niên.”
Từ khi ly hôn với Liễu Tân Minh thì Khương Trân và Khương Bạch cũng không có trải qua một bữa cơm tất niên nào ra trò cả. Ăn tết đối với người khác mà nói là những ngày tháng vui vẻ nhưng đối với nhà cô mà nói thì cũng chỉ là những ngày như bao ngày bình thường khác, thậm chí so với ngày bình thường càng gay go hơn.
“Thẩm lão sư, chúc mừng năm mới.” Giọng nói của Khương Trân lần nữa vang lên.
Đầu quả tim Thẩm Ương hơi run lên, “Ừm, chúc mừng năm mới.”
Đang nói chuyện thì Thẩm Ương cảm giác được phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân hơi trầm nhưng cũng không mạnh mẽ, cho dù không quay đầu lại thì anh cũng biết người đang đi đến ở phía sau là ai, vì thế anh nói với Khương Trân: “Trân Trân, ở bên này anh còn có chút việc nên anh cúp máy trước đây.”
“Được ạ, anh mau đi đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Ương xoay người lại, anh nhìn Thẩm Trọng Giả đang đi về phía mình, nhỏ giọng nói: “Ông nội.”
Thẩm Trọng Giả đi đến trước mặt Thẩm Ương, ông nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, nói: “Tiếng ông nội này cháu cũng đã kêu mười mấy năm rồi thế nhưng lại không có chút thành nào thế?”
Thẩm Ương không có trả lời câu hỏi anh của ông, Thẩm Trọng Giả thở dài, cũng không chuẩn bị lại trò chuyện về chủ đề này với anh nữa, dứt khoát hỏi anh: “Thời gian mà ông cháu suy xét cũng đủ lâu rồi, vậy bây giờ cháu nghĩ đến đâu rồi?”
“Không phải ông vừa để Phi Cảnh vào công ty sao ạ?” Thẩm Ương chậm rãi nói.
Thẩm Trọng Giả khẽ thở dài, ông biết ngay thằng bé sẽ nói đến cái này mà, “Chẳng lẽ cháu vẫn chưa hiểu dụng ý của ông sao?”
“Cháu đã nghiêm túc cân nhắc qua những gì ông nói, không thể không thừa nhận rằng những gì ông quả thật rất có đạo lý.”
Thẩm Trọng Giả nghe anh nói vậy thì không khỏi vui mừng ra mặt, “Cho nên? Cháu đồng ý vào công ty sao?”
Thẩm Ương nhìn ông, “Cháu có thể tiếp nhận công ty, nhưng ông cũng phải biết rõ giới hạn của cháu.”
Thẩm Trọng Giả đương nhiên biết rõ, nguyên nhân anh tiếp nhận công ty quá rõ ràng, huống chi sự kiện lần trước của Thẩm Kiện Hoa còn rõ ràng ngay trước mắt, đó là lần đầu tiên qua nhiều năm như vậy nó dùng giọng điệu đó nói chuyện với ông, ông biết rõ trong lòng nó đã có sự ngăn cách với người làm cha này nhưng vẫn luôn không có biểu hiện ra ngoài, mà lần đó nó nói những câu nói kia quả thực như đâm từng nhát dao vào tim ông, nó hỏi ông.
“Chẳng lẽ ba muốn bức Thẩm Ương thành con thứ hai thì ba mới cam tâm sao?”
“Dáng vẻ bây giờ của con chính là cuộc hôn nhân mà ba cho rằng môn đăng hộ đối, tương kính như tân sao?”
“Thằng bé không phải là con. Con sẽ bị ngài khống chế, nhưng thằng bé tuyệt đối sẽ không, qua nhiều năm như vậy chẳng lẽ ba còn không hiểu rõ sao? Dồn ép thằng bé đến nóng nảy thì sẽ không ai chiếm được lợi cả.”
…
Sự phát tiết của Thẩm Kiện Hoa làm ông không kịp chuẩn bị mà luống cuống chân tay, thế nhưng ông không thể không thừa nhận rằng Thẩm Ương không phải đứa cháu mà ông có thể nắm trong tay. Nếu như ông trẻ lại mười tuổi thì ông còn có thể đấu với thằng bé một trận, nhưng bây giờ ông đã là một người sắp xuống mồ rồi không thể chịu nổi một trận đấu. Thẩm Trọng Giả ông một đời tung hoành ngang dọc trong giới kinh doanh, tinh thông tính toán, thế nhưng đến phút cuối cùng trước khi chết lại té ngã trước mặt đứa cháu trai của mình.
“Đó là đương nhiên.” Trải qua những lời nói đó của Thẩm Kiện Hoa, ông cũng đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều. Chẳng qua chỉ là một cô gái mà thôi, chỉ cần Thẩm Ương tiếp nhận Thẩm thị thì tự nhiên sẽ nâng cô bé ấy đến vị trí hàng đầu, như vậy thì cũng có thể sánh đôi với Thẩm thị của ông.
Huống chi, ông cũng không mù, thực ra ai cũng không uy hiếp được Thẩm Ương, thật sự có thể uy hiếp đến cũng chỉ có cô gái gọi là Khương Trân kia mà thôi. Chỉ cần cô ta khỏe mạnh thì đó chính là uy hiếp lớn nhất của anh, anh muốn bảo vệ cô ta, dĩ nhiên phải cẩn thận bảo vệ Thẩm thị, vừa nghĩ như vậy, Thẩm Trọng Giả liền cảm thấy tinh thần thoải mái.
Mà lúc này Thẩm Ương lại mở miệng, “Còn có, sau khi cháu tiếp nhận Thẩm thị thì ông cần phải từ bỏ ủy quyền của mình.”
Sắc mặt Thẩm Trọng Giả cứng đờ, ông không dám tin nhìn Thẩm Ương, thế nhưng chỉ trong chớp mắt ông như nghĩ thông cái gì đó, ông vỗ vai Thẩm Ương thật mạnh, “Tốt lắm, có đủ quyết đoán cũng đủ sự gan dạ, ông không có nhìn lầm cháu!”
Anh không chỉ có đủ quyết đoán cùng với gan dạ mà còn đủ tàn nhẫn!
Qua nhiều năm như vậy, mặc dù mọi việc của Thẩm thị đều do Thẩm Kiện Hoa xử lý nhưng mọi người cũng không biết rằng ông mới là người chân chính nắm quyền, cho dù là Thẩm Kiện Hoa cũng không dám nói ra hai chữ ủy quyền này với ông.
Ủy quyền, cũng có nghĩa là từ nay về sau tất cả mọi việc của Thẩm thị sẽ giao toàn bộ cho anh quản lý, ngay cả ông cũng không có quyền nhúng tay, mọi quyền lực của ông sẽ bị hủy bỏ triệt để, thùng rỗng kêu to. Thế nhưng nếu như ông đã đào hết tâm tư muốn Thẩm Ương thừa kế Thẩm thị thì cũng chính là ông đã chuẩn tốt đem Thẩm thị giao cho anh, nếu đã muốn giao cho anh vậy thì sớm một chút hay muộn một chút thì cũng không có gì khác nhau. Bây giờ anh vừa nói như vậy ông càng thêm tin rằng quyết định của mình không có sai, chỉ cần có anh thì Thẩm thị nhất định có thể ngồi vững vị trí đầu rồng của Tấn Thành.
“Vậy cháu định lúc nào sẽ vào công ty làm việc?” Không Trọng Giả không kịp chờ mà hỏi.
Thẩm Ương suy nghĩ, “Đợi sang năm mới cháu sẽ xử lý mọi chuyện của cháu xong xuôi.”
“Có thể.” Thẩm Trọng Giả hoàn toàn đồng ý, dù sao thì bây giờ anh đã đồng ý với ông thì ông cũng không sợ anh sẽ chạy mất.
Sau khi về phòng Thẩm Ương đứng bên cửa sổ một lát, anh nhìn bầu trời buổi tối tối tăm ngoài kia suy nghĩ đến dáng vẻ lúc này của Khương Trân, lúc này cô nhất định đang rất vui vẻ, vừa nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của cô thì anh cũng có chút ngồi không yên. Cái ý nghĩ này vừa này nảy mầm thì anh cũng không khống chế mình được nữa, anh muốn đi gặp cô. Ngay bây giờ.
Đang nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc –”
“Anh.” Là Thẩm Phi Cảnh.
Anh đi qua mở cửa, vửa mở cửa liền thấy tâm trạng của Thẩm Phi Cảnh không tốt lắm, đôi mắt cậu lúc này đỏ ửng phối hợp với đầu tóc xoăn thêm vào dáng vẻ sững sờ ngây người của cậu tạo thành bộ dạng vô cùng tội nghiệp, “Em làm sao vậy?”
Thẩm Phi Cảnh chen qua khẽ hở đi vào, “Anh, ông nội nói đã nói với em.”
Vừa nãy cậu đang ở trong phọng dọn các tác phẩm của mình, cậu chuẩn bị bỏ tất cả vào thùng ai ngờ ông đi vào.
Trên mặt Thẩm Ương không có chút biểu cảm nào, “Ừ, biết rõ là được rồi.”
“Anh, thật xin lỗi, đều do em…” Giọng Thẩm Phi Cảnh có hơi nghẹn ngào.
Thẩm Ương liếc cậu một cái, “Ai nói là vì em?”
“Em đều biết.”
“Thôi đi, đừng có dát vàng lên mặt em, không có chút quan hệ nào với em cả anh làm như vậy đều chỉ vì bản thân mình mà thôi, anh có người cần bảo vệ, chỉ vậy mà thôi. Được rồi, không có việc gì thì em hãy mau về phòng đi, đừng ảnh hưởng anh dọn đồ.” Thẩm Ương không chút khách khí nào hạ lệnh đuổi khách.
Thẩm Phi Cảnh hơi nghẹn, “Anh muốn đi đâu?”
“Em quản anh, mau đi đi.” Thẩm Ương đẩy cậu ra ngoài.
Vừa nghĩ đến bộ dạng tội nghiệp của cậu là trong lòng anh lại không thoải mái, so với dáng vẻ này của Thẩm Phi Cảnh thì anh càng thích dáng vẻ một chút là bốc cháy, nóng nảy làm mình làm mẩy trước kia của Thẩm Phi Cảnh hơn, bộ dáng chít cha chít chít đấy của cậu anh vừa thấy liền không muốn nhìn.
Thẩm Phi Cảnh còn chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Ương đẩy ra ngoài, cửa phòng “sầm” một tiếng mạnh mẽ đóng lại, hơi nước ướt át trong mắt cậu còn chưa kịp đọng lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho nhẹ bên cạnh, cậu quay người nhìn qua.
“Ông nội?”
“Bị đuổi ra ngoài?”
Thẩm Phi Cảnh, “…”
“Ông nội, vừa nãy anh cháu nói muốn thu xếp đồ, anh ấy muốn đi đâu sao ạ?” Cậu hỏi Thẩm Trọng Giả.
Thẩm Trọng Giả liếc cậu, nói: “Cháu quản nó đi nơi nào làm gì, muốn biết thì cháu tự đi nói nó đi.”
Nói xong, ông xoay người lên lầu. Ông dĩ nhiên biết rõ Thẩm Ương muốn đi đâu, lúc nãy ở trong sân trước khi ông đến thì có lẽ anh đang nói chuyện với Khương Trân. Chung quy là cơm tất niên anh cũng đã ăn rồi, cũng đã đồng ý tiếp quản công ty rồi, còn bây giờ anh muốn đi đâu thì anh vui là được rồi, hơn nữa bây giờ ông cũng không muốn đi chuốc lấy nhục nhã mà đi ngăn cản anh.
Thẩm Phi Cảnh nhìn thoáng qua bóng lưng của Thẩm Trọng Giả, lại nhìn qua cửa phòng đóng chặt của Thẩm Ương, một luồng cảm xúc chua xót ập lên não, vốn dĩ cậu muốn bảo vệ anh thế nhưng đến cuối cùng anh ấy vẫn bảo vệ cậu như cũ.
Đôi lời của tác giả: Thẩm lão sư về nhà thừa kế sự nghiệp của Thẩm gia, thực ra ông nội Thẩm không có nói sai, từ năm ba mươi hai tuổi trở về trước Thẩm lão sư sống vì bản thân mình thế nhưng sau tuổi ba mươi hai, anh không thể không suy xét đến Trân Trân và gia đình sau này của mình. Thế nhưng Thẩm lão sư tuyệt đối là một người có thực lực nhất, mặc kệ là diễn xuất hay kinh doanh!
/76
|