Thẩm Ương mang theo ai bộ quần áo sạch, lái xe mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi. Lần này anh đến cũng không có báo trước cho Khương Trân.
Lúc đến trấn Thanh Liên thì đã hơn mười một giờ nhưng hiển nhiên đêm 30 tết của của trấn và thành thị không giống nhau, một đường anh lái vào đèn đường vẫn sáng chưng như ban ngày, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng con nít reo hò và tiếng pháo nổ nho nhỏ, trên phố lớn ngõ nhỏ cũng có thể nhìn thấy bóng người mặc quần áo mới nhảy nhót.
Hầu như người ở trấn còn chưa có ngủ, mọi người ở trấn đều vô cùng giản dị, phần lớn họ đều tụ tập trước cửa nhà mình, vừa ăn đậu phộng hạt dưa đồ ăn vặt vừa trò truyện với hàng xóm láng giếng. Bọn họ đang đợi đến mười hai giờ, mười hai giờ mọi người sẽ đốt pháo hoa cũng sẽ gọi con mình về nhà ăn sủi cảo. Ngụ ý là một năm mới thuận lợi, bình an.
Cho nên lúc Thẩm Ương lái xe vào trấn nhỏ thì mọi người ở trấn cũng nhỏ giọng nghị luận, đêm khuya thế này như thế nào còn có người lái xe đến chứ, hơn nữa mà nói thì ở trấn này ai mua xe thì bọn họ có thể không biết sao?
Mặc dù bọn họ không biết đây là xe gì nhưng như cần nhìn thì liền có thể biết được là mắc tiền, cũng không biết đến tìm nhà ai?
Mà lúc này đang ngồi ở cửa trò chuyện với các chú dì hàng xóm, đương nhiên cô cũng chú ý đến tiếng nghị luận trước mặt, cô mang theo lòng hiếu kỳ nhìn một cái nhưng vừa nhìn thì cô liền ngây ngẩn cả người.
Là xe của Thẩm Ương! Mặc dù còn cách khá xa nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra! Vì thế cô lập tức đứng dậy.
Khương Bạch Thiến và Tô Vân bên cạnh đều bị cô làm cho sợ hết hồn, vội vàng hỏi: “Sao vậy, Trân Trân?”
“Là Thẩm lão sư, là xe của Thẩm lão sư.” Khương Trân nói, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn tràn đầy ý cười giữa hai đầu lông mày không cách nào che giấu được.
Mà lúc này xe Thẩm Ương vững vàng dừng lại trước cửa nhà Khương Trân, người xung quanh đều nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu rõ là đến tìm Trân Trân. Cửa xe mở ra, người bước ra là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn mặc áo khoác màu đen.
“Thẩm lão sư.” Khương Trân đi qua đón anh, lúc này cô không có cách nào dùng lời nói để hình dung được tâm tình của bản thân lúc này. Cô không bao giờ có thể nghĩ đến anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ương dừng trên người Khương Trân vô dùng dịu dàng, nếu không phải lúc này còn có nhiều người như vậy thì chỉ sợ lúc này anh đã sớm kéo mạnh ôm cô vào lòng mình. Anh còn xót lại mấy phần lý trí, anh dịu dàng cười với cô, nắm tay cô đi đến chào hỏi Khương Bạch Thiến.
Sau khi Thẩm Ương xuống xe Khương Bạch Thiến cũng có một lúc thất thần, Thẩm Ương đi từ xa đến đây là điều mà bà không nghĩ đến, cũng may chỉ trong chớp mắt bà đã điều chỉnh được tâm trạng của mình. Đối với Thẩm Ương bà vô cùng hài lòng, bởi vậy lúc hai người đi về phía bà thì trên mặt bà mang theo nụ cười dịu dàng.
“Dì, chúc mừng năm mới.”
Khương Bạch Thiến cười cười, “Ừm, cháu cũng vậy, chúc mừng năm mới.”
Điều đáng tự hào nhất của trấn nhỏ bọn họ là có một đai minh tinh như Khương Trân xuất thân từ đây. Khương Trân cũng coi như là bọn họ nhìn lớn nên, cho dù thành đại minh tinh thì cũng không hề trở nên kiêu ngạo, mấy ngày nay thường xuyên đi theo Khương Bạch Thiến ra ngoài mua thức ăn, nhìn thấy bọn họ vẫn nhiệt tình chào hỏi, không hề có một chút ngôi sao nào.
Mà Thẩm Ương ở trong lòng bọn họ cũng nổi tiếng như vậy, ở đây không ít người xem qua phim truyền hình của anh, có không ít người là fan mama. Sau khi biết được bạn trai của Khương Trân ấy vậy mà lại là anh thì có không ít người hâm mộ trong lòng. Vốn dĩ nhìn trên tivi đã cảm thấy chàng trai này lớn lên rất anh tuấn, nhưng vừa nhìn người thật thì lại càng anh tuấn hơn trên tivi rất nhiều.
Hơn nữa nhìn cũng rất lễ phép, tình cảnh lúc này cũng dần trở nên náo nhiệt, mọi người đều là hàng xóm láng giềng mười mấy năm nên bắt đầu khen ngợi anh không chút keo kiệt nào.
“Chị Khương à, đây chính là con rể nhà chị sao, thật có phúc lớn mà.”
“Nhóc này lớn lên rất đẹp trai đấy.”
“Hơn nữa đứng chung với Trân Trân quả thật là trai tài gái sắc mà.”
…
Lúc ban đầu mọi người vẫn còn hơi câu nệ nhưng sau đó lại phát hiện Thẩm Ương không có chút kiêu ngạo nào ngược lại vô cùng hiền lành, có ai hỏi anh cái gì thì anh sẽ nghiêm túc trả lời, vừa lễ phép mà lại ôn hòa. Mọi người thấy vậy không khỏi kéo ghế cho Thẩm Ương ngồi, rồi lại nhét hạt dưa và đậu phộng vào tay anh, mà Thẩm Ương cũng theo bọn họ mà tán gẫu về cuộc sống hằng ngày.
Khương Trân nhìn Thẩm Ương bị mấy cô dì chú bác quây quanh mà không khỏi cảm thấy buồn cười, anh nhất định không biết dáng vẻ này của anh buồn cười đến nhường nào, nơi này nghiễm nhiên trở thành một cuộc họp fans của anh thế nhưng ngoài ra thì Khương Trân càng cảm thấy cảm động hơn.
Cô hiểu rõ Thẩm Ương hơn bất cứ người nào, anh là một người không quá thích cùng người khác tán gẫu, tính cách của anh lạnh nhạt thế nhưng lúc này anh vậy mà một tay cầm đậu phộng một tay cầm hạt dưa ngồi ở đó nói việc nhà, lảm nhảm với một hội cô dì chú bác, trên mặt anh mang theo nụ cười chân thành. Cho dù chính bản thân anh không biết rằng chỉ cần anh cười mỉm thôi cũng làm cho người khác thoải mái vô cùng, vừa nghĩ đến anh như vậy cũng là vì cô thì cô lại rất muốn khóc.
Thẳng đến mười hai giờ, cũng đã đến giờ về nhà đốt pháo ăn sủi cảo thì mọi người mới buông tha cho Thẩm Ương. Mấy người lại luyến tiếc trở về.
“Tiểu Thẩm à, nếu không cháu đến nhà thím ăn sủi cảo đi. Bánh nhân thịt heo rau hẹ, da mỏng nhưng nhân nhiều, ăn vô cùng ngon.”
Nghe thím ấy nói chuyện mọi người ở đây không khỏi mỉm cười.
“Thím Lưu à, người ta đến đây là thăm vợ và mẹ vợ, có muốn ăn sủi cảo thì cũng là ở nhà mẹ vợ ăn nha. Hơn nữa, chúng ta đã chiếm Tiểu Thẩm một đoạn thời gian dài như vậy, cũng phải để cho người ta nghỉ ngơi chứ?”
Khương Trân bởi vì chữ “vợ” này mà xấu hổ đến mức tai nóng hầm hập.
Thím Lưu nghe nói như vậy cũng phản ứng lại, thím ấy vỗ đầu mình một cái, cười nói: “Ai da, còn không phải sao? Xem đầu óc này của tôi này, Tiểu Thẩm à vậy cháu mau về nhà đi, ngày mai chúng ta lại tìm cháu trò chuyện.”
Thẩm Ương cười đồng ý, “Vâng ạ.”
Ngày đó Khương Trân vừa cười vừa đưa tấm hình mà cô chụp kia cho Thẩm Ương xem, anh ngồi trong một hội người lớn làm anh trở nên ngoan ngoãn không nói nên lời. Sau đó không biết sao cuối Thẩm Ương lại đăng tấm ảnh lên Weibo, tất cả mọi người đều biết anh và Khương Trân cùng nhau về nhà ăn tết, sau đó hai người cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà lên hotsearch.
Nhất cử nhất động của hai người bây giờ đều được mọi người quan tâm vô cùng, dù sao thì đường của hai người quá ngọt. Mặc dù hai người đều có lưu lượng siêu cao thế nhưng hai người cũng rất biết điều, không có show ân ái quá mức, chính vì như thế mà thỉnh thoảng tung một viên đường cũng có thể làm các fans lưu lại dư vị rất lâu về sau.
Mỗi ngày Thẩm Ương ở trấn Thanh Liên đều cũng Khương Bạch Thiến đi chợ mua thức ăn, trò chuyện với cô dì chú bác. Mặc kệ là đi chợ mua thức ăn hay cùng người lớn nói chuyện phiếm đều là những trải nghiệm mà Thẩm Ương có rất ít, thế nhưng anh lại cảm thấy bản thân mình lại có thể gánh vác vô cùng tốt.
Bởi vì công việc nên ngày mùng ba tết hai người liền quay lại Tấn Thành. Lúc đi mọi người đều đến tiễn bọn họ, nhét quà cho bọn họ, tình cảnh không quá khoa trương, thẳng cho đến khi lên xe Thẩm Ương mới nói với Khương Trân:
“Mọi người thật nhiệt tình.”
Khương Trân cười, cô có thể hiểu được cảm giác này của Thẩm Ương, “Đúng vậy, mọi người ở trấn Thanh Liên đều rất nhiệt tình hiếu khách.”
Chuyện Thẩm Ương chuẩn bị đăng thông báo rời giới giải trí vẫn chưa nói với Khương Trân, nên anh suy nghĩ rồi lại mở miệng, “Trân Trân, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì ạ, anh nói đi.”
“Anh đang xem xét quyết định rời khỏi giới giải trí.”
Sau khi nghe xong Khương Trân cũng không quá kinh ngạc, bởi vì trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị, huống chi anh đưa ra quyết định như vậy thì rõ ràng anh cũng đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều, vì thế cô nói: “Cho dù anh có đưa ra quyết định gì đi nữa thì em đều ủng hộ anh.”
Sau khi quay về Tấn Thành, Thẩm Ương liền đi tìm Nghiêm Lộc, anh nghĩ việc anh chuẩn bị rời khỏi giới giải trí này anh vẫn nên nói sớm với cậu ấy. Lúc Nghiêm Lộc nhìn thấy Thẩm Ương thì rất vui mừng, bởi vì lúc trước hai người lên hotsearch thì lại mang đến cho anh một ít tài nguyên.
Nghiêm Lộc cười nói, “Thẩm ca, anh về rồi?”
Thế nhưng sau khi Thẩm Ương nói xong tính toán của mình thì nụ cười ở khóe miệng của Nghiêm Lộc biến mất không còn xót lại chút gì, thậm chí còn mang theo hoang mang, “Thẩm ca, anh đang nói gì vậy ạ? Anh đừng có đùa vậy chứ.”
Thẩm Ương biết quyết định này của mình sẽ hù đến anh, anh áy náy nói, “Anh không có đùa với cậu. Anh nói thật, anh chuẩn bị rời khỏi giới giải trí.”
“Vậy tâm huyết nhiều năm qua của anh thì sao? Cứ từ bỏ như vậy? Anh, anh không thể như vậy, anh đi rồi thì em sống thế nào?” Anh ta thật vất vả mới nâng đỡ được một ảnh đế, thế nhưng anh nói rời khỏi liền rời khỏi, vậy anh ta nên làm thế thế nào?
Thẩm Ương an ủi cậu, “Làm cùng anh nhiều năm như vậy, em nâng đỡ anh thành một ảnh đế thì chính bản thân em cũng trở thành một người đại diện kim bài, cho dù không có anh thì dưới trướng cũng có rất nhiều hạt giống tốt để em lựa chọn.”
Những gì Thẩm Ương nói anh ta đều hiểu rõ, nhưng vấn đề bây giờ căn bản không phải là điều đó?
Cậu nâng đỡ Thẩm Ương mười năm, ở mười năm này thời gian cậu đi với anh còn nhiều hơn thời gian cậu ở cùng cha mẹ rất nhiều, đã trải qua biết bao sóng to gió lớn đếm không hết, nếu như anh rời khỏi giới giải trí thì căn bản là cậu không thể nào quen được!
“Thế nhưng em không nỡ.” Nghiêm Lộc nói ra lời từ tận đáy lòng.
Thẩm Ương vỗ vai cậu, cùng đi với anh mười năm, nếu nói cậu không nỡ chẳng lẽ anh nỡ sao? Thẩm chí anh từng có ý nghĩ đào Nghiêm Lộc đến Thẩm thị làm trợ lý cho anh, thế nhưng anh biết rõ, năng lực của Nghiêm Lộc càng thích hợp ở giới giải trí.
“Qua đoạn thời gian giúp anh liên lạc với phóng viên, tổ chức một buổi họp báo.”
Nghiêm Lộc biết rõ anh đã quyết định rồi, mặc dù biết rõ cho dù cậu nói thế nào đi nữa thì cũng không có thay đổi nào. Thực ra cậu đã chuẩn bị tâm lý cho việc này từ rất sớm, nhưng đến lúc việc này thật sự xảy thì cậu vẫn lơ mơ.
“Được, em biết rồi. Em sẽ chuẩn bị thật tốt.” Nghĩ đến việc đây có thể là việc cuối cùng mà cậu có thể giúp anh thì lại càng nhịn không được mà thương cảm hơn.
Thẩm Ương cười với cậu, “Được rồi, làm phiền em rồi.”
Bởi vì Thẩm Ương quyết định rời khỏi giới giải trí nên những công việc còn ký hợp đồng kia toàn bộ đều hủy bỏ hết. Một số đã ký hợp đồng thì có thể hủy thì hủy, không thể hủy thì anh cũng cố gắng hết sức hoàn thành.
Lúc đến trấn Thanh Liên thì đã hơn mười một giờ nhưng hiển nhiên đêm 30 tết của của trấn và thành thị không giống nhau, một đường anh lái vào đèn đường vẫn sáng chưng như ban ngày, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng con nít reo hò và tiếng pháo nổ nho nhỏ, trên phố lớn ngõ nhỏ cũng có thể nhìn thấy bóng người mặc quần áo mới nhảy nhót.
Hầu như người ở trấn còn chưa có ngủ, mọi người ở trấn đều vô cùng giản dị, phần lớn họ đều tụ tập trước cửa nhà mình, vừa ăn đậu phộng hạt dưa đồ ăn vặt vừa trò truyện với hàng xóm láng giếng. Bọn họ đang đợi đến mười hai giờ, mười hai giờ mọi người sẽ đốt pháo hoa cũng sẽ gọi con mình về nhà ăn sủi cảo. Ngụ ý là một năm mới thuận lợi, bình an.
Cho nên lúc Thẩm Ương lái xe vào trấn nhỏ thì mọi người ở trấn cũng nhỏ giọng nghị luận, đêm khuya thế này như thế nào còn có người lái xe đến chứ, hơn nữa mà nói thì ở trấn này ai mua xe thì bọn họ có thể không biết sao?
Mặc dù bọn họ không biết đây là xe gì nhưng như cần nhìn thì liền có thể biết được là mắc tiền, cũng không biết đến tìm nhà ai?
Mà lúc này đang ngồi ở cửa trò chuyện với các chú dì hàng xóm, đương nhiên cô cũng chú ý đến tiếng nghị luận trước mặt, cô mang theo lòng hiếu kỳ nhìn một cái nhưng vừa nhìn thì cô liền ngây ngẩn cả người.
Là xe của Thẩm Ương! Mặc dù còn cách khá xa nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra! Vì thế cô lập tức đứng dậy.
Khương Bạch Thiến và Tô Vân bên cạnh đều bị cô làm cho sợ hết hồn, vội vàng hỏi: “Sao vậy, Trân Trân?”
“Là Thẩm lão sư, là xe của Thẩm lão sư.” Khương Trân nói, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn tràn đầy ý cười giữa hai đầu lông mày không cách nào che giấu được.
Mà lúc này xe Thẩm Ương vững vàng dừng lại trước cửa nhà Khương Trân, người xung quanh đều nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu rõ là đến tìm Trân Trân. Cửa xe mở ra, người bước ra là một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn mặc áo khoác màu đen.
“Thẩm lão sư.” Khương Trân đi qua đón anh, lúc này cô không có cách nào dùng lời nói để hình dung được tâm tình của bản thân lúc này. Cô không bao giờ có thể nghĩ đến anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ương dừng trên người Khương Trân vô dùng dịu dàng, nếu không phải lúc này còn có nhiều người như vậy thì chỉ sợ lúc này anh đã sớm kéo mạnh ôm cô vào lòng mình. Anh còn xót lại mấy phần lý trí, anh dịu dàng cười với cô, nắm tay cô đi đến chào hỏi Khương Bạch Thiến.
Sau khi Thẩm Ương xuống xe Khương Bạch Thiến cũng có một lúc thất thần, Thẩm Ương đi từ xa đến đây là điều mà bà không nghĩ đến, cũng may chỉ trong chớp mắt bà đã điều chỉnh được tâm trạng của mình. Đối với Thẩm Ương bà vô cùng hài lòng, bởi vậy lúc hai người đi về phía bà thì trên mặt bà mang theo nụ cười dịu dàng.
“Dì, chúc mừng năm mới.”
Khương Bạch Thiến cười cười, “Ừm, cháu cũng vậy, chúc mừng năm mới.”
Điều đáng tự hào nhất của trấn nhỏ bọn họ là có một đai minh tinh như Khương Trân xuất thân từ đây. Khương Trân cũng coi như là bọn họ nhìn lớn nên, cho dù thành đại minh tinh thì cũng không hề trở nên kiêu ngạo, mấy ngày nay thường xuyên đi theo Khương Bạch Thiến ra ngoài mua thức ăn, nhìn thấy bọn họ vẫn nhiệt tình chào hỏi, không hề có một chút ngôi sao nào.
Mà Thẩm Ương ở trong lòng bọn họ cũng nổi tiếng như vậy, ở đây không ít người xem qua phim truyền hình của anh, có không ít người là fan mama. Sau khi biết được bạn trai của Khương Trân ấy vậy mà lại là anh thì có không ít người hâm mộ trong lòng. Vốn dĩ nhìn trên tivi đã cảm thấy chàng trai này lớn lên rất anh tuấn, nhưng vừa nhìn người thật thì lại càng anh tuấn hơn trên tivi rất nhiều.
Hơn nữa nhìn cũng rất lễ phép, tình cảnh lúc này cũng dần trở nên náo nhiệt, mọi người đều là hàng xóm láng giềng mười mấy năm nên bắt đầu khen ngợi anh không chút keo kiệt nào.
“Chị Khương à, đây chính là con rể nhà chị sao, thật có phúc lớn mà.”
“Nhóc này lớn lên rất đẹp trai đấy.”
“Hơn nữa đứng chung với Trân Trân quả thật là trai tài gái sắc mà.”
…
Lúc ban đầu mọi người vẫn còn hơi câu nệ nhưng sau đó lại phát hiện Thẩm Ương không có chút kiêu ngạo nào ngược lại vô cùng hiền lành, có ai hỏi anh cái gì thì anh sẽ nghiêm túc trả lời, vừa lễ phép mà lại ôn hòa. Mọi người thấy vậy không khỏi kéo ghế cho Thẩm Ương ngồi, rồi lại nhét hạt dưa và đậu phộng vào tay anh, mà Thẩm Ương cũng theo bọn họ mà tán gẫu về cuộc sống hằng ngày.
Khương Trân nhìn Thẩm Ương bị mấy cô dì chú bác quây quanh mà không khỏi cảm thấy buồn cười, anh nhất định không biết dáng vẻ này của anh buồn cười đến nhường nào, nơi này nghiễm nhiên trở thành một cuộc họp fans của anh thế nhưng ngoài ra thì Khương Trân càng cảm thấy cảm động hơn.
Cô hiểu rõ Thẩm Ương hơn bất cứ người nào, anh là một người không quá thích cùng người khác tán gẫu, tính cách của anh lạnh nhạt thế nhưng lúc này anh vậy mà một tay cầm đậu phộng một tay cầm hạt dưa ngồi ở đó nói việc nhà, lảm nhảm với một hội cô dì chú bác, trên mặt anh mang theo nụ cười chân thành. Cho dù chính bản thân anh không biết rằng chỉ cần anh cười mỉm thôi cũng làm cho người khác thoải mái vô cùng, vừa nghĩ đến anh như vậy cũng là vì cô thì cô lại rất muốn khóc.
Thẳng đến mười hai giờ, cũng đã đến giờ về nhà đốt pháo ăn sủi cảo thì mọi người mới buông tha cho Thẩm Ương. Mấy người lại luyến tiếc trở về.
“Tiểu Thẩm à, nếu không cháu đến nhà thím ăn sủi cảo đi. Bánh nhân thịt heo rau hẹ, da mỏng nhưng nhân nhiều, ăn vô cùng ngon.”
Nghe thím ấy nói chuyện mọi người ở đây không khỏi mỉm cười.
“Thím Lưu à, người ta đến đây là thăm vợ và mẹ vợ, có muốn ăn sủi cảo thì cũng là ở nhà mẹ vợ ăn nha. Hơn nữa, chúng ta đã chiếm Tiểu Thẩm một đoạn thời gian dài như vậy, cũng phải để cho người ta nghỉ ngơi chứ?”
Khương Trân bởi vì chữ “vợ” này mà xấu hổ đến mức tai nóng hầm hập.
Thím Lưu nghe nói như vậy cũng phản ứng lại, thím ấy vỗ đầu mình một cái, cười nói: “Ai da, còn không phải sao? Xem đầu óc này của tôi này, Tiểu Thẩm à vậy cháu mau về nhà đi, ngày mai chúng ta lại tìm cháu trò chuyện.”
Thẩm Ương cười đồng ý, “Vâng ạ.”
Ngày đó Khương Trân vừa cười vừa đưa tấm hình mà cô chụp kia cho Thẩm Ương xem, anh ngồi trong một hội người lớn làm anh trở nên ngoan ngoãn không nói nên lời. Sau đó không biết sao cuối Thẩm Ương lại đăng tấm ảnh lên Weibo, tất cả mọi người đều biết anh và Khương Trân cùng nhau về nhà ăn tết, sau đó hai người cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà lên hotsearch.
Nhất cử nhất động của hai người bây giờ đều được mọi người quan tâm vô cùng, dù sao thì đường của hai người quá ngọt. Mặc dù hai người đều có lưu lượng siêu cao thế nhưng hai người cũng rất biết điều, không có show ân ái quá mức, chính vì như thế mà thỉnh thoảng tung một viên đường cũng có thể làm các fans lưu lại dư vị rất lâu về sau.
Mỗi ngày Thẩm Ương ở trấn Thanh Liên đều cũng Khương Bạch Thiến đi chợ mua thức ăn, trò chuyện với cô dì chú bác. Mặc kệ là đi chợ mua thức ăn hay cùng người lớn nói chuyện phiếm đều là những trải nghiệm mà Thẩm Ương có rất ít, thế nhưng anh lại cảm thấy bản thân mình lại có thể gánh vác vô cùng tốt.
Bởi vì công việc nên ngày mùng ba tết hai người liền quay lại Tấn Thành. Lúc đi mọi người đều đến tiễn bọn họ, nhét quà cho bọn họ, tình cảnh không quá khoa trương, thẳng cho đến khi lên xe Thẩm Ương mới nói với Khương Trân:
“Mọi người thật nhiệt tình.”
Khương Trân cười, cô có thể hiểu được cảm giác này của Thẩm Ương, “Đúng vậy, mọi người ở trấn Thanh Liên đều rất nhiệt tình hiếu khách.”
Chuyện Thẩm Ương chuẩn bị đăng thông báo rời giới giải trí vẫn chưa nói với Khương Trân, nên anh suy nghĩ rồi lại mở miệng, “Trân Trân, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì ạ, anh nói đi.”
“Anh đang xem xét quyết định rời khỏi giới giải trí.”
Sau khi nghe xong Khương Trân cũng không quá kinh ngạc, bởi vì trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị, huống chi anh đưa ra quyết định như vậy thì rõ ràng anh cũng đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều, vì thế cô nói: “Cho dù anh có đưa ra quyết định gì đi nữa thì em đều ủng hộ anh.”
Sau khi quay về Tấn Thành, Thẩm Ương liền đi tìm Nghiêm Lộc, anh nghĩ việc anh chuẩn bị rời khỏi giới giải trí này anh vẫn nên nói sớm với cậu ấy. Lúc Nghiêm Lộc nhìn thấy Thẩm Ương thì rất vui mừng, bởi vì lúc trước hai người lên hotsearch thì lại mang đến cho anh một ít tài nguyên.
Nghiêm Lộc cười nói, “Thẩm ca, anh về rồi?”
Thế nhưng sau khi Thẩm Ương nói xong tính toán của mình thì nụ cười ở khóe miệng của Nghiêm Lộc biến mất không còn xót lại chút gì, thậm chí còn mang theo hoang mang, “Thẩm ca, anh đang nói gì vậy ạ? Anh đừng có đùa vậy chứ.”
Thẩm Ương biết quyết định này của mình sẽ hù đến anh, anh áy náy nói, “Anh không có đùa với cậu. Anh nói thật, anh chuẩn bị rời khỏi giới giải trí.”
“Vậy tâm huyết nhiều năm qua của anh thì sao? Cứ từ bỏ như vậy? Anh, anh không thể như vậy, anh đi rồi thì em sống thế nào?” Anh ta thật vất vả mới nâng đỡ được một ảnh đế, thế nhưng anh nói rời khỏi liền rời khỏi, vậy anh ta nên làm thế thế nào?
Thẩm Ương an ủi cậu, “Làm cùng anh nhiều năm như vậy, em nâng đỡ anh thành một ảnh đế thì chính bản thân em cũng trở thành một người đại diện kim bài, cho dù không có anh thì dưới trướng cũng có rất nhiều hạt giống tốt để em lựa chọn.”
Những gì Thẩm Ương nói anh ta đều hiểu rõ, nhưng vấn đề bây giờ căn bản không phải là điều đó?
Cậu nâng đỡ Thẩm Ương mười năm, ở mười năm này thời gian cậu đi với anh còn nhiều hơn thời gian cậu ở cùng cha mẹ rất nhiều, đã trải qua biết bao sóng to gió lớn đếm không hết, nếu như anh rời khỏi giới giải trí thì căn bản là cậu không thể nào quen được!
“Thế nhưng em không nỡ.” Nghiêm Lộc nói ra lời từ tận đáy lòng.
Thẩm Ương vỗ vai cậu, cùng đi với anh mười năm, nếu nói cậu không nỡ chẳng lẽ anh nỡ sao? Thẩm chí anh từng có ý nghĩ đào Nghiêm Lộc đến Thẩm thị làm trợ lý cho anh, thế nhưng anh biết rõ, năng lực của Nghiêm Lộc càng thích hợp ở giới giải trí.
“Qua đoạn thời gian giúp anh liên lạc với phóng viên, tổ chức một buổi họp báo.”
Nghiêm Lộc biết rõ anh đã quyết định rồi, mặc dù biết rõ cho dù cậu nói thế nào đi nữa thì cũng không có thay đổi nào. Thực ra cậu đã chuẩn bị tâm lý cho việc này từ rất sớm, nhưng đến lúc việc này thật sự xảy thì cậu vẫn lơ mơ.
“Được, em biết rồi. Em sẽ chuẩn bị thật tốt.” Nghĩ đến việc đây có thể là việc cuối cùng mà cậu có thể giúp anh thì lại càng nhịn không được mà thương cảm hơn.
Thẩm Ương cười với cậu, “Được rồi, làm phiền em rồi.”
Bởi vì Thẩm Ương quyết định rời khỏi giới giải trí nên những công việc còn ký hợp đồng kia toàn bộ đều hủy bỏ hết. Một số đã ký hợp đồng thì có thể hủy thì hủy, không thể hủy thì anh cũng cố gắng hết sức hoàn thành.
/76
|