Cha hắn, Hàn Chính, là Thứ trưởng Bộ Tài Chính, nếu xuống địa phương, nếu không phải là Bí thư Tỉnh ủy cũng sẽ là Chủ tịch tỉnh. Dù thế nào, đối với cha hắn cũng là chuyện tốt.
Ở Trung Hoa, nếu muốn bước lên cao, nhất định phải từng chấp chính tại địa phương, mà cha hắn trước giờ đều đi làm ở Bộ Tài Chính. Vì vậy, lần này xuống địa phương xem như là bước ngoặt thật lớn, là một bắt đầu mới trên đường làm quan của cha hắn.
Hơn nữa, điều khiến Hàn Đông vui mừng là trong trí nhớ của hắn, ở kiếp trước, cha hắn luôn làm ở Bộ Tài Chính, đến lúc ông nội qua đời cũng chỉ ở cấp thứ trưởng thôi.
Hiện giờ, cha hắn từ các bộ và ủy ban trung ương được điều xuống cơ sở để rèn luyện, chắc chắn là phải được thăng lên một bậc. Chuyện này hoàn toàn không giống với trí nhớ kiếp trước.
- Mẹ, cha được điều đi đâu?
Dư Ngọc Trân khẽ thở dài một hơi, nói:
- Đến Vân Điền làm Quyền Chủ tịch tỉnh. Nghe nói điều kiện kinh tế ở đó rất kém, cha con vừa xuống tới phải lo nghĩ rồi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Đây là cha được thăng chức. Mẹ không phải từ phu nhân Thứ trưởng trở thành phu nhân Chủ tịch tỉnh sao?
- Mồm mép láu lỉnh!
Dư Ngọc Trân trách.
- Cha con thứ Tư tuần sau phải đi rồi, mẹ muốn chậm vài ngày. Thứ Sáu bay đến Thục Đô, con đến đón mẹ đó.
Hắn lại hỏi tiếp:
- Mẹ và cha đều đi cả, còn ông nội thế nào?
- Tính tình của ông không phải con không biết. ông chỉ nói muốn chúng ta tốt thôi, không cần phải quan tâm đến ông. Dù sao có điều dưỡng, có vệ sĩ, cũng không lo không ai chăm sóc ông.
Hàn Đông thở dài một hơi. Rất nhiều lúc ông nội thật cô độc, dù cho ở cùng cha mẹ hắn thì cơ bản cũng là một mình ở trong tứ hợp viện, có chuyện gì cũng do nhân viên phục vụ chăm sóc.
Nhưng Hàn Đông cũng biết, đây là lối sống thông thường của những người ở thế hệ của ông nội. Rất nhiều người trong số họ, cho dù con cháu đầy đàn cũng có thói quen ở một mình, lặng lẽ suy tư, quan sát.
Sở dĩ lúc này cha xuống địa phương vì Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ Quốc các tỉnh mời dự đại hội, cha hắn xuống đảm nhiệm chức Quyền Chủ tịch tỉnh trước thời hạn cũng xuất hiện sớm. Đến lúc đó, có thể thuận lợi được chọn làm Chủ tịch tỉnh Vân Điền trong Đại hội đại biểu Hội đồng Nhân dân tỉnh Vân Điền.
Hàn Đông vô cùng vui mừng trước bước tiến của cha mình.
Bởi vì sự thật đã bắt đầu hoàn toàn không giống với ký ức của hắn. Cha hắn năm nay bốn mươi sáu tuổi, có thể được điều xuống địa phương để nhận chức Chủ tịch tỉnh, có thể thấy được sức mạnh của gia tộc đã tăng nhiều so với kiếp trước. Việc này đương nhiên có liên quan đến Hàn Đông. Nếu không phải vì bài văn ba chương của Hàn Đông trong lần đại thảo luận đó, e là thái độ của ông nội đã không được như vậy, quan hệ của ông với Nam Tuần cũng sẽ không được ngày càng thân thiết như bây giờ. Kiếp trước, ông nội vì thiên về xu hướng bảo thủ, kết quả là quan hệ với Nam Tuần càng lúc càng xa, dù vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn ở Hoa Hạ nhưng chỉ giới hạn cho bản thân ông mà thôi. Còn toàn bộ thế lực của họ Hàn cũng dần dần bị đè ép, nếu không, cha hắn không đến nỗi lúc ông nội qua đời vẫn còn ở cấp Thứ trưởng.
- Tiếp tục cố gắng!
Hàn Đông nắm chặt tay lẩm bẩm.
Đó thật sự là một tin tức tốt, tất nhiên Hàn Đông vui mừng không dứt.
Tỉnh Vân Điền tiếp giáp với tỉnh Tây, nằm ở phía tây nam tỉnh Tây Xuyên. Tỉnh lị của nó là Minh Côn, bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, cả năm, nhiệt độ trong ngày không chênh lệch là bao, được gọi là Xuân Thành, là cửa ngõ khu vực trung tâm Đông Nam á, và cũng là một thành phố du lịch rất tuyệt. Hàn Đông chuẩn bị đến lúc đó đưa mẹ hắn đến Minh Côn, thuận tiện tham quan thành phố này, ngoài ra còn gặp được cha, nói về ý tưởng của mình cho cha biết.
Tuổi này của cha hắn mà có thể tạo ra được chiến tích thì nhất định không gian phát triển không nhỏ, thế nên Hàn Đông phải đi nói chuyện với cha để mau chóng xác định tư tưởng chấp chính của cha mới được. Ưu thế lớn nhất của Hàn Đông là trong đầu chứa đầy ký ức kiếp trước, ý nghĩ phát triển kinh tế về chuyện cải cách sau này của Hoa Hạ chính xác hơn ai hết, nói chuyện với cha, hẳn là cũng giúp ích được. Hơn nữa, cha hắn được sự trợ giúp của người nhà, ông đi làm ở Bộ Tài chính lâu như vậy, chỉ cần thật sự muốn làm, thì không khó để lập được chiến tích.
Tiệc tối đã được đặt trước trong một phòng lớn ở khách sạn Long Đằng.
Hàn Đông đã yên vị, tâm trạng của hắn rất tốt, uống mấy chén rượu Ngũ Lương cũng chưa say. Điều này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chu Chính cười nói:
- Anh Đông, có phải anh tự trốn ở nhà để luyện tập không? Sao tửu lượng lại có thể nâng cao nhanh như vậy được?
Hàn Đông cười nói:
- Không phải tôi bị các cậu đào tạo nên sao?
Lúc tụ tập với mọi người, Hàn Đông cũng không phải làm bộ làm tịch. Chỉ là bạn bè gặp gỡ, Hàn Đông cũng không muốn mọi người vì thân phận của mình mà khác đi, nếu không sẽ mất hết ý nghĩa.
- Xem ra làm lãnh đạo cũng khác nha, tửu lượng ngày càng tăng.
Chu Chính rung đùi đắc ý nói.
Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn anh ta, cười nói:
- Được rồi, chúng ta uống thêm ly nữa đi, sau đó đi hát, tôi mời mọi người.
Trần Dân Tuyển nói:
- Hàn Đông mời khách, chúng ta tốt nhất nên vui vẻ một chút.
Đi đến phòng Karaoke. Đây là nơi đầu tiên của huyện Phú Nghĩa, cũng là nơi nổi tiếng nhất huyện Phú Nghĩa. Cùng trên một con phố đã có đến hơn mười phòng Karaoke. Người nào buổi tối ra ngoài hoạt động, cơ bản đều tìm đến con phố này.
ông chủ tất nhiên nhận ra được Hàn Đông, ân cần mời thuốc, cũng pha loại trà hảo hạng.
Vừa ca hát, vừa uống bia thoải mái.
Vì tâm trạng Hàn Đông khá tốt nên tuy uống nhiều rượu hơn lúc trước nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
Lúc này Chu Chính đang đứng phía trước cầm micro, điên cuồng mà hát. Hàn Đông không khỏi nhíu mày, xem ra lần sau không có phụ nữ đi cùng, thì không cần ca hát vẫn tốt hơn. Bằng không, nghe mấy người đàn ông này hát, quả thật như tra tấn.
Lúc này điện thoại đi động reng lên, Hàn Đông lấy ra xem, thấy là nhà Kiều San San gọi tới, bèn vội vã bước ra ngoài nghe điện thoại.
- Hi hi, Hàn Đông, sao anh lâu như vậy mới nghe điện thoại?
Kiều San San cười hỏi.
Hàn Đông nói:
- Hôm nay anh cùng ăn cơm với mấy người Chu Chính, đang ca hát mà.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Cuộc sống của anh cũng không tệ nha.
Hàn Đông thở dài một hơi nói:
- Anh không phải tìm vui trong đau khổ sao? Hay là mai anh đến gặp em?
- Cũng được, em định hỏi mai anh có việc gì không đây.
Kiều San San vui vẻ nói. Từ lúc xa Hàn Đông, ngày nào cô cũng nhớ đến hắn.
Hàn Đông nhớ đến lời của mẹ hắn, bèn nói:
- Đúng rồi San San, cuối tuần này mẹ anh đến đây, nói muốn đến gặp em.
- Hả?
Kiều San San giật mình kinh hãi, vội vã nói:
- Em…
Hàn Đông cười nói:
- Không sao đâu, chẳng phải em đã nói chuyện với mẹ anh rồi sao. Mẹ anh là người tốt mà.
Dù đúng là như thế, nhưng Kiều San San vẫn vô cùng căng thẳng. Dù sao trong điện thoại, cô cũng đâu có nói gì, giờ đối mặt với mẹ Hàn Đông, cô lại càng không biết nói gì nữa. Ngoài ra, cô cũng không biết rõ lần này mẹ Hàn Đông đến đây vì chuyện gì, nếu vì chuyện của cô và Hàn Đông mà đến, thì cô phải làm thế nào?
Hàn Đông hiểu được điều lo lắng của Kiều San San, dịu dàng nói:
- Em đừng lo lắng, mẹ anh đã nói rồi, sẽ không phản đối chúng ta đâu. Lần này mẹ anh nhân tiện đến chơi Vinh Châu, không được vài ngày đã phải đi tỉnh Vân Điền rồi. Cha anh được điều đến tỉnh Vân Điền.
- Cha anh?
Kiều San San lại giật mình, còn nghĩ rằng cha Hàn Đông cũng muốn đến đây gặp cô.
Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, ngày 18 này cha anh sẽ đến tỉnh Vân Điền, mẹ anh đến sau vài ngày.
Lúc này Kiều San San mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, hỏi:
- Cha anh được điều làm Bí thư sao?
Hàn Đông nói:
- Sao có thể được đề bạt nhanh như vậy được, là Quyền Chủ tịch tỉnh thôi.
Kiều San San hơi im lặng một chút, dù là Quyền Chủ tịch tỉnh cũng không thể so được với gia đình mình.
Hàn Đông lại nói:
- Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao lúc đó anh với mẹ cùng đến, ăn chung một bữa cơm, uống chút trà, cũng không có gì căng thẳng đâu.
Kiều San San cũng chỉ có thể như thế. Dù sao mẹ con Hàn Đông đã đến, cũng không có cách nào trốn tránh được. Hơn nữa, thật vất vả Hàn Đông mới thuyết phục được mẹ hắn không phản đối chuyện cô và Hàn Đông, trước mặt bà cô phải tranh thủ khẳng định mình, tranh thủ được sự ủng hộ của bà càng nhiều càng tốt.
Nói chuyện xong, Hàn Đông đi vào trong, lúc đi ngang qua đại sảnh, chợt nghe một tên có vẻ mặt dữ tợn nói:
- Đường Tân Giang lần này chúng ta có lẽ lấy được ba gói thầu, đến lúc đó cùng nhau chỉnh trang, chắc chắn có thể kiếm tiền.
Một người khác nói:
- Tôi nghe nói hình như tổng cộng chỉ có sáu gói thầu, anh có thể lấy được đến ba cái sao?
- Ha ha, chuyện này anh không hiểu đâu. Anh không biết ông chủ của tập đoàn Hùng Phi là ai sao? Tôi đã theo ông chủ của họ hợp tác nhiều năm rồi, họ ăn thịt phía trước, chúng ta theo sau ăn canh, không lần nào gặp trở ngại đâu.
- Tập đoàn Hùng Phi hả, vậy thì không có vấn đề gì. Vậy đến lúc đó anh nhớ kéo tôi một phen, chúng ta cùng nhau làm mà sống.
- Yên tâm đi, tôi đây không phải nghĩ tới anh đầu tiên sao?
Nghe được bọn họ trò chuyện, trong lòng Hàn Đông cười lạnh. Xem ra công trình đường Tân Giang lần này, Sa Trí Tuyên vẫn chưa từ bỏ. Chỉ có điều không biết gã dựa vào đâu mà nắm chắc được ba gói thầu.
Nhưng Hàn Đông vẫn không dám sơ suất. Dù sao không có lửa làm sao có khói. Hai người này nói chuyện có bài bản hẳn hoi. Không chừng Sa Trí Tuyên quả thật là có cách rồi cũng nên.
“Xem ra phải tăng mạnh giám sát thêm một bước.” Hàn Đông thầm nghĩ. Hắn cũng có thể đoán được đại khái, Sa Trí Tuyên rất có khả năng sẽ giở trò quỷ trong tổ đấu thầu, dùng thủ đoạn để mua chuộc các nhân viên công tác tiến hành giao dịch thông tin.
Ngày hôm sau, Hàn Đông lái xe đến Vinh Châu, chạy thẳng đến quản trường Ngũ Tinh. Hàn Đông đã hẹn với Kiều San San, hôm nay gặp mặt trong cửa hàng của Cát Ny.
- Ha ha, lãnh đạo đích thân lái xe nha.
Cát Ny nói đùa.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, tôi không chỉ đích thân lái xe, còn đích thân ăn cơm, đích thân uống nước nữa.
Cát Ny cười khanh khách, bèn đẩy Kiều San San tới trước, nói:
- Được rồi, các người có thể đi chơi vui vẻ rồi, tôi không muốn theo làm cái bóng đèn to đâu.
Kiều San San đỏ bừng cả mặt. Hôm nay cô mặt một bộ váy liền màu hồng phấn, hơi cúi đầu, ẩn dưới đôi mi cong vút là đôi mắt long lanh bừng sáng, đầy tình ý, khuôn mặt trắng trẻo điểm hồng, thật vô cùng xinh đẹp.
Hàn Đông không khỏi nhìn cô đến ngây người. Chỉ vài ngày không gặp, sao Kiều San San dường như còn đẹp hơn trước kia.
- Ha ha, vậy chúng ta đi thôi.
Hàn Đông cười nói, đứa tay kéo tay Kiều San San.
Cát Ny mỉm cười nhìn hai người, trong lòng hơi bùi ngùi. Vì sao Kiều Hiếu Nghĩa lại không thích Hàn Đông. Người có tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại cao lớn đẹp trai, phong độ như Hàn Đông, có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy đâu.
Hàn Đông chạy xe đến bờ sông, tìm một quãng sông yên tĩnh, dừng xe lại, sau đó gấp rút ôm Kiều San San vào lòng.
Kiều San San cũng nhiệt tình đáp trả lại Hàn Đông.
Hai người cảm thấy vài ngày không gặp tựa như đã ba năm, dường như tình cảm càng nhiều hơn.
Hôn nhau hồi lâu hai người mới buông nhau ra. Nhìn vào mắt nhau cũng có thể thấy được chân tình trong mắt người kia.
Có lẽ là khoảng cách đã khiến cho mọi thứ đều đẹp hơn. Tuy Hàn Đông mới cách xa Kiều San San có mấy ngày, nhưng vừa gặp mặt thì tình cảm trong lòng lập tức bùng lên.
Hàn Đông ôm lấy Kiều San San, tay nhẹ nhàng ve vuốt đôi vú đã thẳng đứng của cô, môi thì nhấm nháp vành tai cô, môi cô.
Hơi thở của Kiều San San bắt đầu dồn dập, đôi tay nhỏ bé đã chạy khắp trên người Hàn Đông.
Lúc Hàn Đông đưa tay xuống dưới tìm kiếm, Kiều San San vội vã nói:
- Hàn Đông, nơi này thanh thiên bạch nhật, chúng ta đừng ở chỗ này….
Hàn Đông nghĩ lại, tuy mình và Kiều San San yêu nhau cũng rất đỗi bình thường, nhưng vì thân phận của mình, nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
- Vậy chúng ta đi tìm nhà khách đi.
Hàn Đông cười xấu xa nói. Hắn hôn mặt Kiều San San một cái, lập tức lái xe đi tìm nhà khách.
Vừa vào nhà khách, hai người đều không nhịn được, ôm chầm lấy nhau.
Họ vốn yêu nhau, hơn nữa lại mới nếm thử tình yêu nam nữ, tất nhiên hơi hoang dã.
Trong phòng cảnh xuân lai láng.
Lúc lâu sau, hai người trần truồng nằm trên giường. Hàn Đông ôm Kiều San San vào lòng, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người đi tắm. Sau khi đi ra, Kiều San San nói;
- Hàn Đông, sau này mỗi Chủ nhật em sẽ về huyện Phú Nghĩa.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, sau này sáng sớm anh sẽ đi đón em.
Hắn cũng biết, Kiều San San không thích hẹn hò trong nhà khách, dường như là làm những việc mờ ám vậy.
Dù sao, đến Chủ nhật, Kiều San San có thể nói là đến chơi với Cát Ny, Kiều Hiếu Nghĩa cũng không thể nhốt cô trong nhà.
- Cha em còn ép em nữa không?
Hàn Đông hỏi. Lần trước nghe nói Kiều Hiếu Nghĩa không ngờ còn muốn ôm đùi Lăng Tụ Giai, điều này làm Hàn Đông cảm thấy vừa buồn cười vừa vô cùng tức giận. Kiều Hiếu Nghĩa quả thật là một người mê làm quan đến ngoan cố. Lăng Tụ Giai đã xuống đài, không ngờ Kiều Hiếu Nghĩa vẫn còn muốn lợi dụng mối quan hệ ông ta để lại. ông không chịu nghĩ, những người đó còn có thể nể mặt Lăng Tụ Giai sao? Cho dù là nể tình ngoài mặt, nhưng khi thật sự đụng chuyện rồi, còn chịu giải quyết sao?
Kiều San San lắc đầu, nói:
- Em cãi với ông ầm ĩ một trận, thời gian này ông cũng không để ý đến em.
Hàn Đông xót xa ôm Kiều San San vào lòng, nói:
- Hay là thế này, tối nay anh đến nhà em, nói chuyện với cha em thì sao?
Kiều San San dịu dàng nói:
- Thôi đi, anh nói với cha em anh là Thái tử sao? Mình cứ tạm thời chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ cha em sẽ không còn phản đối mạnh mẽ như thế nữa.
Hàn Đông hơi áy náy nói:
- Thật xin lỗi, anh…
Kiều San San đưa tay che miệng Hàn Đông lại, dịu dàng nói:
- Hàn Đông, chuyện này không trách anh được. Em biết anh thật lòng với em thì mãn nguyện rồi. Em làm vợ nhỏ của anh cũng được.
- Hả?
Hàn Đông hơi sửng sốt, nâng mặt cô lên nói:
- Bắt em làm vợ nhỏ không phải là ủy khuất cho em sao? Nếu có làm, thì em phải là vợ lớn.
Kiều San San dụi mặt vào ngực Hàn Đông nói:
- Hàn Đông, em nói thật đó.
Nhìn thấy hàng mi cô rũ xuống, Hàn Đông run rẩy. Tất nhiên hắn hiểu rõ áp lực trong lòng Kiều San San, cũng hiểu được cô luôn muốn chung sống với mình. Nhưng cô không tin rằng cô sẽ được người nhà của hắn chấp nhận, nên mới có ý tưởng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Hai người ôm chặt lấy nhau, dường như tiếc rằng không thể đem người kia kéo hết vào thân thể của mình.
Ở Trung Hoa, nếu muốn bước lên cao, nhất định phải từng chấp chính tại địa phương, mà cha hắn trước giờ đều đi làm ở Bộ Tài Chính. Vì vậy, lần này xuống địa phương xem như là bước ngoặt thật lớn, là một bắt đầu mới trên đường làm quan của cha hắn.
Hơn nữa, điều khiến Hàn Đông vui mừng là trong trí nhớ của hắn, ở kiếp trước, cha hắn luôn làm ở Bộ Tài Chính, đến lúc ông nội qua đời cũng chỉ ở cấp thứ trưởng thôi.
Hiện giờ, cha hắn từ các bộ và ủy ban trung ương được điều xuống cơ sở để rèn luyện, chắc chắn là phải được thăng lên một bậc. Chuyện này hoàn toàn không giống với trí nhớ kiếp trước.
- Mẹ, cha được điều đi đâu?
Dư Ngọc Trân khẽ thở dài một hơi, nói:
- Đến Vân Điền làm Quyền Chủ tịch tỉnh. Nghe nói điều kiện kinh tế ở đó rất kém, cha con vừa xuống tới phải lo nghĩ rồi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Đây là cha được thăng chức. Mẹ không phải từ phu nhân Thứ trưởng trở thành phu nhân Chủ tịch tỉnh sao?
- Mồm mép láu lỉnh!
Dư Ngọc Trân trách.
- Cha con thứ Tư tuần sau phải đi rồi, mẹ muốn chậm vài ngày. Thứ Sáu bay đến Thục Đô, con đến đón mẹ đó.
Hắn lại hỏi tiếp:
- Mẹ và cha đều đi cả, còn ông nội thế nào?
- Tính tình của ông không phải con không biết. ông chỉ nói muốn chúng ta tốt thôi, không cần phải quan tâm đến ông. Dù sao có điều dưỡng, có vệ sĩ, cũng không lo không ai chăm sóc ông.
Hàn Đông thở dài một hơi. Rất nhiều lúc ông nội thật cô độc, dù cho ở cùng cha mẹ hắn thì cơ bản cũng là một mình ở trong tứ hợp viện, có chuyện gì cũng do nhân viên phục vụ chăm sóc.
Nhưng Hàn Đông cũng biết, đây là lối sống thông thường của những người ở thế hệ của ông nội. Rất nhiều người trong số họ, cho dù con cháu đầy đàn cũng có thói quen ở một mình, lặng lẽ suy tư, quan sát.
Sở dĩ lúc này cha xuống địa phương vì Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ Quốc các tỉnh mời dự đại hội, cha hắn xuống đảm nhiệm chức Quyền Chủ tịch tỉnh trước thời hạn cũng xuất hiện sớm. Đến lúc đó, có thể thuận lợi được chọn làm Chủ tịch tỉnh Vân Điền trong Đại hội đại biểu Hội đồng Nhân dân tỉnh Vân Điền.
Hàn Đông vô cùng vui mừng trước bước tiến của cha mình.
Bởi vì sự thật đã bắt đầu hoàn toàn không giống với ký ức của hắn. Cha hắn năm nay bốn mươi sáu tuổi, có thể được điều xuống địa phương để nhận chức Chủ tịch tỉnh, có thể thấy được sức mạnh của gia tộc đã tăng nhiều so với kiếp trước. Việc này đương nhiên có liên quan đến Hàn Đông. Nếu không phải vì bài văn ba chương của Hàn Đông trong lần đại thảo luận đó, e là thái độ của ông nội đã không được như vậy, quan hệ của ông với Nam Tuần cũng sẽ không được ngày càng thân thiết như bây giờ. Kiếp trước, ông nội vì thiên về xu hướng bảo thủ, kết quả là quan hệ với Nam Tuần càng lúc càng xa, dù vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn ở Hoa Hạ nhưng chỉ giới hạn cho bản thân ông mà thôi. Còn toàn bộ thế lực của họ Hàn cũng dần dần bị đè ép, nếu không, cha hắn không đến nỗi lúc ông nội qua đời vẫn còn ở cấp Thứ trưởng.
- Tiếp tục cố gắng!
Hàn Đông nắm chặt tay lẩm bẩm.
Đó thật sự là một tin tức tốt, tất nhiên Hàn Đông vui mừng không dứt.
Tỉnh Vân Điền tiếp giáp với tỉnh Tây, nằm ở phía tây nam tỉnh Tây Xuyên. Tỉnh lị của nó là Minh Côn, bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, cả năm, nhiệt độ trong ngày không chênh lệch là bao, được gọi là Xuân Thành, là cửa ngõ khu vực trung tâm Đông Nam á, và cũng là một thành phố du lịch rất tuyệt. Hàn Đông chuẩn bị đến lúc đó đưa mẹ hắn đến Minh Côn, thuận tiện tham quan thành phố này, ngoài ra còn gặp được cha, nói về ý tưởng của mình cho cha biết.
Tuổi này của cha hắn mà có thể tạo ra được chiến tích thì nhất định không gian phát triển không nhỏ, thế nên Hàn Đông phải đi nói chuyện với cha để mau chóng xác định tư tưởng chấp chính của cha mới được. Ưu thế lớn nhất của Hàn Đông là trong đầu chứa đầy ký ức kiếp trước, ý nghĩ phát triển kinh tế về chuyện cải cách sau này của Hoa Hạ chính xác hơn ai hết, nói chuyện với cha, hẳn là cũng giúp ích được. Hơn nữa, cha hắn được sự trợ giúp của người nhà, ông đi làm ở Bộ Tài chính lâu như vậy, chỉ cần thật sự muốn làm, thì không khó để lập được chiến tích.
Tiệc tối đã được đặt trước trong một phòng lớn ở khách sạn Long Đằng.
Hàn Đông đã yên vị, tâm trạng của hắn rất tốt, uống mấy chén rượu Ngũ Lương cũng chưa say. Điều này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Chu Chính cười nói:
- Anh Đông, có phải anh tự trốn ở nhà để luyện tập không? Sao tửu lượng lại có thể nâng cao nhanh như vậy được?
Hàn Đông cười nói:
- Không phải tôi bị các cậu đào tạo nên sao?
Lúc tụ tập với mọi người, Hàn Đông cũng không phải làm bộ làm tịch. Chỉ là bạn bè gặp gỡ, Hàn Đông cũng không muốn mọi người vì thân phận của mình mà khác đi, nếu không sẽ mất hết ý nghĩa.
- Xem ra làm lãnh đạo cũng khác nha, tửu lượng ngày càng tăng.
Chu Chính rung đùi đắc ý nói.
Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn anh ta, cười nói:
- Được rồi, chúng ta uống thêm ly nữa đi, sau đó đi hát, tôi mời mọi người.
Trần Dân Tuyển nói:
- Hàn Đông mời khách, chúng ta tốt nhất nên vui vẻ một chút.
Đi đến phòng Karaoke. Đây là nơi đầu tiên của huyện Phú Nghĩa, cũng là nơi nổi tiếng nhất huyện Phú Nghĩa. Cùng trên một con phố đã có đến hơn mười phòng Karaoke. Người nào buổi tối ra ngoài hoạt động, cơ bản đều tìm đến con phố này.
ông chủ tất nhiên nhận ra được Hàn Đông, ân cần mời thuốc, cũng pha loại trà hảo hạng.
Vừa ca hát, vừa uống bia thoải mái.
Vì tâm trạng Hàn Đông khá tốt nên tuy uống nhiều rượu hơn lúc trước nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
Lúc này Chu Chính đang đứng phía trước cầm micro, điên cuồng mà hát. Hàn Đông không khỏi nhíu mày, xem ra lần sau không có phụ nữ đi cùng, thì không cần ca hát vẫn tốt hơn. Bằng không, nghe mấy người đàn ông này hát, quả thật như tra tấn.
Lúc này điện thoại đi động reng lên, Hàn Đông lấy ra xem, thấy là nhà Kiều San San gọi tới, bèn vội vã bước ra ngoài nghe điện thoại.
- Hi hi, Hàn Đông, sao anh lâu như vậy mới nghe điện thoại?
Kiều San San cười hỏi.
Hàn Đông nói:
- Hôm nay anh cùng ăn cơm với mấy người Chu Chính, đang ca hát mà.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Cuộc sống của anh cũng không tệ nha.
Hàn Đông thở dài một hơi nói:
- Anh không phải tìm vui trong đau khổ sao? Hay là mai anh đến gặp em?
- Cũng được, em định hỏi mai anh có việc gì không đây.
Kiều San San vui vẻ nói. Từ lúc xa Hàn Đông, ngày nào cô cũng nhớ đến hắn.
Hàn Đông nhớ đến lời của mẹ hắn, bèn nói:
- Đúng rồi San San, cuối tuần này mẹ anh đến đây, nói muốn đến gặp em.
- Hả?
Kiều San San giật mình kinh hãi, vội vã nói:
- Em…
Hàn Đông cười nói:
- Không sao đâu, chẳng phải em đã nói chuyện với mẹ anh rồi sao. Mẹ anh là người tốt mà.
Dù đúng là như thế, nhưng Kiều San San vẫn vô cùng căng thẳng. Dù sao trong điện thoại, cô cũng đâu có nói gì, giờ đối mặt với mẹ Hàn Đông, cô lại càng không biết nói gì nữa. Ngoài ra, cô cũng không biết rõ lần này mẹ Hàn Đông đến đây vì chuyện gì, nếu vì chuyện của cô và Hàn Đông mà đến, thì cô phải làm thế nào?
Hàn Đông hiểu được điều lo lắng của Kiều San San, dịu dàng nói:
- Em đừng lo lắng, mẹ anh đã nói rồi, sẽ không phản đối chúng ta đâu. Lần này mẹ anh nhân tiện đến chơi Vinh Châu, không được vài ngày đã phải đi tỉnh Vân Điền rồi. Cha anh được điều đến tỉnh Vân Điền.
- Cha anh?
Kiều San San lại giật mình, còn nghĩ rằng cha Hàn Đông cũng muốn đến đây gặp cô.
Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, ngày 18 này cha anh sẽ đến tỉnh Vân Điền, mẹ anh đến sau vài ngày.
Lúc này Kiều San San mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, hỏi:
- Cha anh được điều làm Bí thư sao?
Hàn Đông nói:
- Sao có thể được đề bạt nhanh như vậy được, là Quyền Chủ tịch tỉnh thôi.
Kiều San San hơi im lặng một chút, dù là Quyền Chủ tịch tỉnh cũng không thể so được với gia đình mình.
Hàn Đông lại nói:
- Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao lúc đó anh với mẹ cùng đến, ăn chung một bữa cơm, uống chút trà, cũng không có gì căng thẳng đâu.
Kiều San San cũng chỉ có thể như thế. Dù sao mẹ con Hàn Đông đã đến, cũng không có cách nào trốn tránh được. Hơn nữa, thật vất vả Hàn Đông mới thuyết phục được mẹ hắn không phản đối chuyện cô và Hàn Đông, trước mặt bà cô phải tranh thủ khẳng định mình, tranh thủ được sự ủng hộ của bà càng nhiều càng tốt.
Nói chuyện xong, Hàn Đông đi vào trong, lúc đi ngang qua đại sảnh, chợt nghe một tên có vẻ mặt dữ tợn nói:
- Đường Tân Giang lần này chúng ta có lẽ lấy được ba gói thầu, đến lúc đó cùng nhau chỉnh trang, chắc chắn có thể kiếm tiền.
Một người khác nói:
- Tôi nghe nói hình như tổng cộng chỉ có sáu gói thầu, anh có thể lấy được đến ba cái sao?
- Ha ha, chuyện này anh không hiểu đâu. Anh không biết ông chủ của tập đoàn Hùng Phi là ai sao? Tôi đã theo ông chủ của họ hợp tác nhiều năm rồi, họ ăn thịt phía trước, chúng ta theo sau ăn canh, không lần nào gặp trở ngại đâu.
- Tập đoàn Hùng Phi hả, vậy thì không có vấn đề gì. Vậy đến lúc đó anh nhớ kéo tôi một phen, chúng ta cùng nhau làm mà sống.
- Yên tâm đi, tôi đây không phải nghĩ tới anh đầu tiên sao?
Nghe được bọn họ trò chuyện, trong lòng Hàn Đông cười lạnh. Xem ra công trình đường Tân Giang lần này, Sa Trí Tuyên vẫn chưa từ bỏ. Chỉ có điều không biết gã dựa vào đâu mà nắm chắc được ba gói thầu.
Nhưng Hàn Đông vẫn không dám sơ suất. Dù sao không có lửa làm sao có khói. Hai người này nói chuyện có bài bản hẳn hoi. Không chừng Sa Trí Tuyên quả thật là có cách rồi cũng nên.
“Xem ra phải tăng mạnh giám sát thêm một bước.” Hàn Đông thầm nghĩ. Hắn cũng có thể đoán được đại khái, Sa Trí Tuyên rất có khả năng sẽ giở trò quỷ trong tổ đấu thầu, dùng thủ đoạn để mua chuộc các nhân viên công tác tiến hành giao dịch thông tin.
Ngày hôm sau, Hàn Đông lái xe đến Vinh Châu, chạy thẳng đến quản trường Ngũ Tinh. Hàn Đông đã hẹn với Kiều San San, hôm nay gặp mặt trong cửa hàng của Cát Ny.
- Ha ha, lãnh đạo đích thân lái xe nha.
Cát Ny nói đùa.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, tôi không chỉ đích thân lái xe, còn đích thân ăn cơm, đích thân uống nước nữa.
Cát Ny cười khanh khách, bèn đẩy Kiều San San tới trước, nói:
- Được rồi, các người có thể đi chơi vui vẻ rồi, tôi không muốn theo làm cái bóng đèn to đâu.
Kiều San San đỏ bừng cả mặt. Hôm nay cô mặt một bộ váy liền màu hồng phấn, hơi cúi đầu, ẩn dưới đôi mi cong vút là đôi mắt long lanh bừng sáng, đầy tình ý, khuôn mặt trắng trẻo điểm hồng, thật vô cùng xinh đẹp.
Hàn Đông không khỏi nhìn cô đến ngây người. Chỉ vài ngày không gặp, sao Kiều San San dường như còn đẹp hơn trước kia.
- Ha ha, vậy chúng ta đi thôi.
Hàn Đông cười nói, đứa tay kéo tay Kiều San San.
Cát Ny mỉm cười nhìn hai người, trong lòng hơi bùi ngùi. Vì sao Kiều Hiếu Nghĩa lại không thích Hàn Đông. Người có tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại cao lớn đẹp trai, phong độ như Hàn Đông, có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy đâu.
Hàn Đông chạy xe đến bờ sông, tìm một quãng sông yên tĩnh, dừng xe lại, sau đó gấp rút ôm Kiều San San vào lòng.
Kiều San San cũng nhiệt tình đáp trả lại Hàn Đông.
Hai người cảm thấy vài ngày không gặp tựa như đã ba năm, dường như tình cảm càng nhiều hơn.
Hôn nhau hồi lâu hai người mới buông nhau ra. Nhìn vào mắt nhau cũng có thể thấy được chân tình trong mắt người kia.
Có lẽ là khoảng cách đã khiến cho mọi thứ đều đẹp hơn. Tuy Hàn Đông mới cách xa Kiều San San có mấy ngày, nhưng vừa gặp mặt thì tình cảm trong lòng lập tức bùng lên.
Hàn Đông ôm lấy Kiều San San, tay nhẹ nhàng ve vuốt đôi vú đã thẳng đứng của cô, môi thì nhấm nháp vành tai cô, môi cô.
Hơi thở của Kiều San San bắt đầu dồn dập, đôi tay nhỏ bé đã chạy khắp trên người Hàn Đông.
Lúc Hàn Đông đưa tay xuống dưới tìm kiếm, Kiều San San vội vã nói:
- Hàn Đông, nơi này thanh thiên bạch nhật, chúng ta đừng ở chỗ này….
Hàn Đông nghĩ lại, tuy mình và Kiều San San yêu nhau cũng rất đỗi bình thường, nhưng vì thân phận của mình, nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
- Vậy chúng ta đi tìm nhà khách đi.
Hàn Đông cười xấu xa nói. Hắn hôn mặt Kiều San San một cái, lập tức lái xe đi tìm nhà khách.
Vừa vào nhà khách, hai người đều không nhịn được, ôm chầm lấy nhau.
Họ vốn yêu nhau, hơn nữa lại mới nếm thử tình yêu nam nữ, tất nhiên hơi hoang dã.
Trong phòng cảnh xuân lai láng.
Lúc lâu sau, hai người trần truồng nằm trên giường. Hàn Đông ôm Kiều San San vào lòng, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người đi tắm. Sau khi đi ra, Kiều San San nói;
- Hàn Đông, sau này mỗi Chủ nhật em sẽ về huyện Phú Nghĩa.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, sau này sáng sớm anh sẽ đi đón em.
Hắn cũng biết, Kiều San San không thích hẹn hò trong nhà khách, dường như là làm những việc mờ ám vậy.
Dù sao, đến Chủ nhật, Kiều San San có thể nói là đến chơi với Cát Ny, Kiều Hiếu Nghĩa cũng không thể nhốt cô trong nhà.
- Cha em còn ép em nữa không?
Hàn Đông hỏi. Lần trước nghe nói Kiều Hiếu Nghĩa không ngờ còn muốn ôm đùi Lăng Tụ Giai, điều này làm Hàn Đông cảm thấy vừa buồn cười vừa vô cùng tức giận. Kiều Hiếu Nghĩa quả thật là một người mê làm quan đến ngoan cố. Lăng Tụ Giai đã xuống đài, không ngờ Kiều Hiếu Nghĩa vẫn còn muốn lợi dụng mối quan hệ ông ta để lại. ông không chịu nghĩ, những người đó còn có thể nể mặt Lăng Tụ Giai sao? Cho dù là nể tình ngoài mặt, nhưng khi thật sự đụng chuyện rồi, còn chịu giải quyết sao?
Kiều San San lắc đầu, nói:
- Em cãi với ông ầm ĩ một trận, thời gian này ông cũng không để ý đến em.
Hàn Đông xót xa ôm Kiều San San vào lòng, nói:
- Hay là thế này, tối nay anh đến nhà em, nói chuyện với cha em thì sao?
Kiều San San dịu dàng nói:
- Thôi đi, anh nói với cha em anh là Thái tử sao? Mình cứ tạm thời chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ cha em sẽ không còn phản đối mạnh mẽ như thế nữa.
Hàn Đông hơi áy náy nói:
- Thật xin lỗi, anh…
Kiều San San đưa tay che miệng Hàn Đông lại, dịu dàng nói:
- Hàn Đông, chuyện này không trách anh được. Em biết anh thật lòng với em thì mãn nguyện rồi. Em làm vợ nhỏ của anh cũng được.
- Hả?
Hàn Đông hơi sửng sốt, nâng mặt cô lên nói:
- Bắt em làm vợ nhỏ không phải là ủy khuất cho em sao? Nếu có làm, thì em phải là vợ lớn.
Kiều San San dụi mặt vào ngực Hàn Đông nói:
- Hàn Đông, em nói thật đó.
Nhìn thấy hàng mi cô rũ xuống, Hàn Đông run rẩy. Tất nhiên hắn hiểu rõ áp lực trong lòng Kiều San San, cũng hiểu được cô luôn muốn chung sống với mình. Nhưng cô không tin rằng cô sẽ được người nhà của hắn chấp nhận, nên mới có ý tưởng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Hai người ôm chặt lấy nhau, dường như tiếc rằng không thể đem người kia kéo hết vào thân thể của mình.
/1284
|