Ăn cơm chiều với Kiều San San xong, hai người lại triền miên hồi lâu cho đến hơn 10 giờ, Hàn Đông đưa Kiều San San về đến tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy.
Hai người lưu luyến chia tay. Nhìn Kiều San San bước nhẹ nhàng vào tiểu khu, Hàn Đông khẽ thở dài một hơi.
Biện pháp mà Kiều San San nhắc tới khiến Hàn Đông thấy áy náy một trận.
Nếu không phải trong lòng Kiều San San đặc biệt thiếu tự tin, đặc biệt áp lực thì sao cô có thể nhắc tới biện pháp thiệt thòi như vậy.
Dù là cô gái thế nào, trừ phi vạn bất đắc dĩ, cũng không thể nào cam tâm chấp nhận không có bất kỳ danh phận gì.
Cũng thế, nếu Kiều San San không thật lòng muốn chung sống với mình, cô hoàn toàn không thể nào đưa ra chủ ý đầy ủy khuất như vậy.
Lúc đầu, khi Kiều San San nói nếu không được thì muốn làm vợ nhỏ của hắn, Hàn Đông còn cho rằng cô nói đùa. Nhưng sau đó Kiều San San lại nói hết suy nghĩ trong lòng cô một cách nghiêm túc, Hàn Đông mới hiểu là cô thật sự muốn như vậy.
Chính vì thế, mà trong lòng Hàn Đông cảm thấy vô cùng áy náy, cảm thấy rất có lỗi với Kiều San San.
Từ radio lại phát một bài hát của Đặng Lệ Quân, quanh đi quẩn lại khiến cảm xúc trong lòng Hàn Đông lại dâng trào như cơn sóng.
Đồng thời, Hàn Đông cũng cảm nhận được cảm giác bất đắc dĩ mãnh liệt. Mỗi người, dù là ai, đều có một nỗi khổ khác nhau.
“San San, anh nhất định không phụ lòng em.” Hàn Đông thầm nói.
Ngày thứ Hai, chuyện đầu tiên Hàn Đông bắt tay vào khi đến văn phòng là triệu tập nhân viên công tác trong tổ đấu thầu đến phòng họp, nhấn mạnh tính kỷ luật của tổ chức với bọn họ.
- Để đảm bảo tính công khai trong việc đấu thầu lần này, chúng ta sẽ tăng mạnh quản lý giám sát, đối với bất kỳ hành vi vi phạm kỷ luật nào cũng nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý. Hy vọng mọi người không nghe tai này ra tai kia.
Hàn Đông đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh chuyện này, điều này làm cho Hứa Hiểu Đông phải hết sức cẩn thận. Anh ta hạ quyết tâm, bất kể ai tìm đến mình van xin, mình cũng không chấp nhận. So với tiền đồ của mình, mấy thứ ân tình kia chỉ là chuyện nhỏ.
Mở ra hết, mọi người đều sẽ tự động rời khỏi.
Hàn Đông đang ngồi một mình trong văn phòng xem văn kiện thì nghe được một trận âm thanh huyên náo mơ hồ vọng đến, dường như đang có rất nhiều người ầm ĩ bên ngoài.
- Nhất Sơn, bên ngoài có chuyện gì mà ầm ĩ như thế?
Hàn Đông nhíu mày nói.
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi ra xem ngay.
Tả Nhất Sơn bèn bước ra đường. Lúc sau, anh ta gõ cửa bước vào nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, bên ngoài là công nhân viên chức nhà máy xi măng Đại Hoa, khoảng hơn trăm người, còn giăng nhiều biểu ngữ nữa.
Hàn Đông ngẩn ra, sao lại xảy ra chuyện như vậy? điện thoại trên bàn reo vang, Hàn Đông nghe điện thoại, nghe Phương Trung nói:
- Chủ tịch huyện Hàn này, chuyện nhà máy xi măng Đại Hoa là sao thế?
- Chủ tịch huyện Phương, tôi cũng không rõ lắm.
Hàn Đông bực bội nói. Sao Phương Trung lại gọi điện thoại đến hỏi mình về chuyện của nhà máy xi măng Đại Hoa chứ. Chẳng phải Hoàng Văn Vận đã nói chuyện với y, nói bên Kiểm toán phái người qua đó sao?
Phương Trung nói:
- Công nhân nhà máy xi măng nói là trên huyện muốn đóng cửa nhà máy xi măng, họ đến xin chỉ thị và kháng nghị. Xảy ra chuyện như vậy, cậu ra ngoài trấn an họ một chút đi.
- Được rồi, vậy tôi ra ngoài.
Hàn Đông rất bất mãn với thái độ của Phương Trung. Rõ ràng là ngay tại văn phòng y, sao y lại không ra mặt, cố tình đẩy mình ra. Hơn nữa, không phải Cam Minh Địch được phân công làm Phó Chủ tịch quản lý công nghiệp sao?
Nhưng Phương Trung là Chủ tịch huyện, y đã sắp xếp như vậy, Hàn Đông cũng không thể mặc kệ được. Vả lại, chuyện nhà máy xi măng lần này cũng là do Hàn Đông làm ra.
Hàn Đông suy nghĩ một lúc rồi nói với Tả Nhất Sơn:
- Cậu gọi điện thoại cho Cục Công an, bảo họ nhanh chóng phái người đến đây. Mặt khác gọi cho Vương Quân Bảo của nhà máy xi măng Đại Hoa, bảo gã phải có mặt tại đây trong vòng mười phút.
Sau đó, Hàn Đông bước xuống lầu.
Dưới lầu, hơn một trăm công nhân đang ồn ào huyên náo, còn giăng biểu ngữ nữa.
“Chúng tôi cần ăn cơm.”
“Ủy ban nhân dân huyện cũng không thể tùy ý xé bỏ hợp đồng.”
“Phản đối đóng cửa nhà máy xi măng.”
Nhìn thấy mấy biểu ngữ này, Hàn Đông khẽ cười nhạt. Những người này e là có người xúi giục, chưa rõ chân tướng đã chạy tới làm loạn.
Vài người bảo vệ đứng chắn ở cầu thang, không cho công nhân đi vào.
Còn Cam Minh Địch thì đứng trên cầu thang, quơ tay quơ chân giải thích. Nhưng y đứng cách xa công nhân như thế, giọng nói không lớn, công nhân không thể nào nghe được rõ ràng. Cho dù là nghe rõ, quần chúng đang xúc động, ai lại đi nghe y chứ.
Hàn Đông bước xuống đến cạnh Cam Minh Địch, nói với mấy người bảo vệ đang chắn phía trước:
- Tránh ra cả đi.
Mấy người bảo vệ thấy Hàn Đông, đều lo lắng nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, bọn họ…
Hàn Đông xua tay nói:
- Họ đều là quần chúng bình thường, có gì cần lo lắng chứ.
Nói xong, Hàn Đông liền bước lên phía trước, cách những công nhân đứng hàng đầu chỉ vài bước chân, sau đó hít một hơi, lớn tiếng nói:
- Mọi người yên lặng một chút, tôi là Hàn Đông, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện, mọi người có chuyện gì có thể nói với tôi.
- Hắn chính là Hàn Đông.
- Chính hắn muốn đóng cửa nhà máy xi măng.
Mấy công nhân cừa nghe thấy lại càng phẫn nộ hơn, bước tới thêm một bước.
Cam Minh Địch lúc này đã đến cạnh Hàn Đông, hơi lùi lại, khẩn trương nói:
- Chủ tịch huyện Hàn…
Hàn Đông lãnh đạm nói:
- Có gì phải sợ. Tôi cứ đứng ở đây, xem ai có thể làm gì.
Sau đó Hàn Đông lớn tiếng nói:
- Các anh muốn làm gì, tấn công chính quyền nhân dân, có biết là phạm pháp không?
Những người đứng phía trước hơi sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ chần chừ.
Hàn Đông thấy thế, thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng, nói:
- Tôi biết các anh đến đây chỉ vì muốn nói chuyện của nhà máy xi măng, cho nên tôi hy vọng tất cả mọi người kiềm chế. Có chuyện gì cứ bình tĩnh hòa nhã mà nói. Nhà máy xi măng Đại Hoa là doanh nghiệp nhà nước trong huyện, trên huyện tất nhiên phải đối xử thận trọng. Các anh làm loạn như thế, ngược lại chỉ khiến tình hình thêm phức tạp thôi.
- Đừng nghe hắn, làm quan không ai nói thật đâu.
- Đúng, mấy người làm quan luôn là trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, mọi người đừng tin hắn.
Hàn Đông nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy hai người đang nói chuyện giữa đám đông, liền hiểu được, hai gã này chắc chắn là chuyên môn đến để gieo tai bay vạ gió.
- Hừ, tôi biết tất cả mọi người đều an phận thủ thường, tới nơi này chỉ để bảo vệ quyền lợi của mình thôi. Nhưng nếu có người cố tình muốn phá hoại, chính phủ nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị.
Lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát đã nhanh chóng chạy tới. Từ trên xe nhảy xuống mười mấy viên cảnh sát, bao vậy nơi đó lại.
Thần sắc của đám công nhân này liền thay đổi. Phần lớn bọn họ đều là dân thường, chẳng quan hoàn cảnh trong nhà khó khăn, cuộc sống của người trong nhà đều dựa vào tiền lương còm cõi của nhà máy xi măng Đại Hoa mà sống qua ngày. Giờ nghe nói phải đóng cửa nhà máy xi măng Đại Hoa, những người này đều không còn nơi nào để đi, đang lúc nóng giận lại có người giật dây nên mới tới đây. Giờ thấy nhiều cảnh sát như vậy, trong lòng tất nhiên hoảng hốt.
- Đừng sợ, chúng ta nhiều người thế này, bọn họ không làm gì được đâu.
Hai người trốn trong đám người lúc nãy lại lên tiếng.
Hàn Đông sớm đã chú ý đến hai người này, bèn lớn tiếng nói:
- Mọi người chú ý, công an đến không phải để đối phó với các người. Trong đây có hai người cố ý giật dây mọi người, cố ý phá hoại, vì vậy mọi người đứng cách xa chúng một chút.
Nói xong, Hàn Đông liền chỉ hai người đó. Xa Tĩnh Chương dẫn đội tới đã sớm hiểu được ý của người chỉ huy, bước gần tới trước.
Hai người kia thấy thế, hoảng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Những công nhân khác, nghe Hàn Đông nói xong cũng đã theo bản năng mà lui về một bên.
Người nào cũng có ý thức tự bảo vệ mình, vì vậy Hàn Đông cố nói nói rõ là cảnh sát đến không phải để đối phó mọi người, như thế, mọi người cũng sẽ không đề phòng như trước nữa, sau đó vì tránh bị liên lụy, tất nhiên sẽ né tránh.
Cảnh sát tiến lên, nhanh chóng bắt giữ hai người đó, cho vào xe cảnh sát dẫn đi.
Những công nhân kia lại ngơ ngác nhìn nhau, đều có ý lui.
Hàn Đông lúc này lại nói với Xa Tĩnh Chương:
- Lão Xa, anh dẫn người đi đi, ở đây không có vấn đề gì đâu.
Xa Tĩnh Chương thấy Hàn Đông quyết đoán như thế, trong lòng vô cùng khâm phục. Anh ta cũng nhận thấy, tuy còn lại rất nhiều người, nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn, liền an tâm dẫn người rời đi.
Thấy cảnh sát đi cả rồi, những công nhân còn lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, bất giác trong lòng lại tin tưởng Hàn Đông thêm vài phần.
Hàn Đông lúc này mới mỉm cười nói:
- Nơi này nắng khá gay gắt, mọi người đứng đây nói chuyện cũng không tốt. Thế này đi, mọi cứ chọn vài người đại diện, có vấn đề gì thì cứ ngồi xuống từ từ nói.
Thấy mấy công nhân này còn hơi chần chừ, Hàn Đông vỗ ngực cam đoan:
- Yên tâm đi, tôi sẽ giữ lời, ngoại trừ người xấu cố ý muốn đến đây phá hoại, những người khác sẽ không bị truy cứu trách nhiệm. Còn những đại biểu ở lại nói chuyện, trên huyện cũng sẽ không đối xử tệ với các anh.
Nói xong, Hàn Đông lại kêu bảo vệ đi hết, tại hiện trường chỉ còn hắn và Cam Minh Địch, ngoài ra còn có thư ký của họ lẳng lặng đứng phía sau.
Cứ như vậy, đám công nhân liền bình tĩnh lại. Họ thương lượng một chút, sau đó chọn ra bốn người đại diện.
Hàn Đông cũng nhận thấy, bốn người này được mọi người khá tin tưởng, trong đó có hai người có vẻ rất thật thà, còn hai người kia lại là người khôn khéo. Họ đúng là khéo chọn đại biểu.
- Ừ, mọi người đến phòng họp rồi nói. Nhất Sơn, cậu nói với Chủ nhiệm Lư, nói anh ấy chuẩn bị chút nước trà.
Lúc này, một chiếc Santana chạy vọt vào sân, phanh “két” một tiếng, dừng trước lầu. Giám đốc nhà máy xi măng Đại Hoa Vương Quân Bảo bước xuống, mang theo một chiếc cặp da đen, lớn tiếng kêu:
- Chủ tịch huyện Hàn, thật xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.
Hàn Đông xoay người lại, nhìn chằm chằm Vương Quân Bảo nói:
- Giám đốc Vương, anh làm việc cũng khá lắm.
Nói xong những lời này, Hàn Đông liền không thèm để ý đến gã nữa, dẫn người lập tức lên lầu.
Trong mắt Vương Quân Bảo liền hiện lên một tia phẫn nộ. Theo sau Hàn Đông bước lên lầu, gã đột nhiên bước tới trước nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi có việc cần báo cáo với anh.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Có gì thì anh cứ báo cáo với Chủ tịch huyện Cam đi. Chủ tịch huyện Cam mới là người được phân công quản lý công nghiệp.
Hai người lưu luyến chia tay. Nhìn Kiều San San bước nhẹ nhàng vào tiểu khu, Hàn Đông khẽ thở dài một hơi.
Biện pháp mà Kiều San San nhắc tới khiến Hàn Đông thấy áy náy một trận.
Nếu không phải trong lòng Kiều San San đặc biệt thiếu tự tin, đặc biệt áp lực thì sao cô có thể nhắc tới biện pháp thiệt thòi như vậy.
Dù là cô gái thế nào, trừ phi vạn bất đắc dĩ, cũng không thể nào cam tâm chấp nhận không có bất kỳ danh phận gì.
Cũng thế, nếu Kiều San San không thật lòng muốn chung sống với mình, cô hoàn toàn không thể nào đưa ra chủ ý đầy ủy khuất như vậy.
Lúc đầu, khi Kiều San San nói nếu không được thì muốn làm vợ nhỏ của hắn, Hàn Đông còn cho rằng cô nói đùa. Nhưng sau đó Kiều San San lại nói hết suy nghĩ trong lòng cô một cách nghiêm túc, Hàn Đông mới hiểu là cô thật sự muốn như vậy.
Chính vì thế, mà trong lòng Hàn Đông cảm thấy vô cùng áy náy, cảm thấy rất có lỗi với Kiều San San.
Từ radio lại phát một bài hát của Đặng Lệ Quân, quanh đi quẩn lại khiến cảm xúc trong lòng Hàn Đông lại dâng trào như cơn sóng.
Đồng thời, Hàn Đông cũng cảm nhận được cảm giác bất đắc dĩ mãnh liệt. Mỗi người, dù là ai, đều có một nỗi khổ khác nhau.
“San San, anh nhất định không phụ lòng em.” Hàn Đông thầm nói.
Ngày thứ Hai, chuyện đầu tiên Hàn Đông bắt tay vào khi đến văn phòng là triệu tập nhân viên công tác trong tổ đấu thầu đến phòng họp, nhấn mạnh tính kỷ luật của tổ chức với bọn họ.
- Để đảm bảo tính công khai trong việc đấu thầu lần này, chúng ta sẽ tăng mạnh quản lý giám sát, đối với bất kỳ hành vi vi phạm kỷ luật nào cũng nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý. Hy vọng mọi người không nghe tai này ra tai kia.
Hàn Đông đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh chuyện này, điều này làm cho Hứa Hiểu Đông phải hết sức cẩn thận. Anh ta hạ quyết tâm, bất kể ai tìm đến mình van xin, mình cũng không chấp nhận. So với tiền đồ của mình, mấy thứ ân tình kia chỉ là chuyện nhỏ.
Mở ra hết, mọi người đều sẽ tự động rời khỏi.
Hàn Đông đang ngồi một mình trong văn phòng xem văn kiện thì nghe được một trận âm thanh huyên náo mơ hồ vọng đến, dường như đang có rất nhiều người ầm ĩ bên ngoài.
- Nhất Sơn, bên ngoài có chuyện gì mà ầm ĩ như thế?
Hàn Đông nhíu mày nói.
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi ra xem ngay.
Tả Nhất Sơn bèn bước ra đường. Lúc sau, anh ta gõ cửa bước vào nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, bên ngoài là công nhân viên chức nhà máy xi măng Đại Hoa, khoảng hơn trăm người, còn giăng nhiều biểu ngữ nữa.
Hàn Đông ngẩn ra, sao lại xảy ra chuyện như vậy? điện thoại trên bàn reo vang, Hàn Đông nghe điện thoại, nghe Phương Trung nói:
- Chủ tịch huyện Hàn này, chuyện nhà máy xi măng Đại Hoa là sao thế?
- Chủ tịch huyện Phương, tôi cũng không rõ lắm.
Hàn Đông bực bội nói. Sao Phương Trung lại gọi điện thoại đến hỏi mình về chuyện của nhà máy xi măng Đại Hoa chứ. Chẳng phải Hoàng Văn Vận đã nói chuyện với y, nói bên Kiểm toán phái người qua đó sao?
Phương Trung nói:
- Công nhân nhà máy xi măng nói là trên huyện muốn đóng cửa nhà máy xi măng, họ đến xin chỉ thị và kháng nghị. Xảy ra chuyện như vậy, cậu ra ngoài trấn an họ một chút đi.
- Được rồi, vậy tôi ra ngoài.
Hàn Đông rất bất mãn với thái độ của Phương Trung. Rõ ràng là ngay tại văn phòng y, sao y lại không ra mặt, cố tình đẩy mình ra. Hơn nữa, không phải Cam Minh Địch được phân công làm Phó Chủ tịch quản lý công nghiệp sao?
Nhưng Phương Trung là Chủ tịch huyện, y đã sắp xếp như vậy, Hàn Đông cũng không thể mặc kệ được. Vả lại, chuyện nhà máy xi măng lần này cũng là do Hàn Đông làm ra.
Hàn Đông suy nghĩ một lúc rồi nói với Tả Nhất Sơn:
- Cậu gọi điện thoại cho Cục Công an, bảo họ nhanh chóng phái người đến đây. Mặt khác gọi cho Vương Quân Bảo của nhà máy xi măng Đại Hoa, bảo gã phải có mặt tại đây trong vòng mười phút.
Sau đó, Hàn Đông bước xuống lầu.
Dưới lầu, hơn một trăm công nhân đang ồn ào huyên náo, còn giăng biểu ngữ nữa.
“Chúng tôi cần ăn cơm.”
“Ủy ban nhân dân huyện cũng không thể tùy ý xé bỏ hợp đồng.”
“Phản đối đóng cửa nhà máy xi măng.”
Nhìn thấy mấy biểu ngữ này, Hàn Đông khẽ cười nhạt. Những người này e là có người xúi giục, chưa rõ chân tướng đã chạy tới làm loạn.
Vài người bảo vệ đứng chắn ở cầu thang, không cho công nhân đi vào.
Còn Cam Minh Địch thì đứng trên cầu thang, quơ tay quơ chân giải thích. Nhưng y đứng cách xa công nhân như thế, giọng nói không lớn, công nhân không thể nào nghe được rõ ràng. Cho dù là nghe rõ, quần chúng đang xúc động, ai lại đi nghe y chứ.
Hàn Đông bước xuống đến cạnh Cam Minh Địch, nói với mấy người bảo vệ đang chắn phía trước:
- Tránh ra cả đi.
Mấy người bảo vệ thấy Hàn Đông, đều lo lắng nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, bọn họ…
Hàn Đông xua tay nói:
- Họ đều là quần chúng bình thường, có gì cần lo lắng chứ.
Nói xong, Hàn Đông liền bước lên phía trước, cách những công nhân đứng hàng đầu chỉ vài bước chân, sau đó hít một hơi, lớn tiếng nói:
- Mọi người yên lặng một chút, tôi là Hàn Đông, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện, mọi người có chuyện gì có thể nói với tôi.
- Hắn chính là Hàn Đông.
- Chính hắn muốn đóng cửa nhà máy xi măng.
Mấy công nhân cừa nghe thấy lại càng phẫn nộ hơn, bước tới thêm một bước.
Cam Minh Địch lúc này đã đến cạnh Hàn Đông, hơi lùi lại, khẩn trương nói:
- Chủ tịch huyện Hàn…
Hàn Đông lãnh đạm nói:
- Có gì phải sợ. Tôi cứ đứng ở đây, xem ai có thể làm gì.
Sau đó Hàn Đông lớn tiếng nói:
- Các anh muốn làm gì, tấn công chính quyền nhân dân, có biết là phạm pháp không?
Những người đứng phía trước hơi sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ chần chừ.
Hàn Đông thấy thế, thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng, nói:
- Tôi biết các anh đến đây chỉ vì muốn nói chuyện của nhà máy xi măng, cho nên tôi hy vọng tất cả mọi người kiềm chế. Có chuyện gì cứ bình tĩnh hòa nhã mà nói. Nhà máy xi măng Đại Hoa là doanh nghiệp nhà nước trong huyện, trên huyện tất nhiên phải đối xử thận trọng. Các anh làm loạn như thế, ngược lại chỉ khiến tình hình thêm phức tạp thôi.
- Đừng nghe hắn, làm quan không ai nói thật đâu.
- Đúng, mấy người làm quan luôn là trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, mọi người đừng tin hắn.
Hàn Đông nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy hai người đang nói chuyện giữa đám đông, liền hiểu được, hai gã này chắc chắn là chuyên môn đến để gieo tai bay vạ gió.
- Hừ, tôi biết tất cả mọi người đều an phận thủ thường, tới nơi này chỉ để bảo vệ quyền lợi của mình thôi. Nhưng nếu có người cố tình muốn phá hoại, chính phủ nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị.
Lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát đã nhanh chóng chạy tới. Từ trên xe nhảy xuống mười mấy viên cảnh sát, bao vậy nơi đó lại.
Thần sắc của đám công nhân này liền thay đổi. Phần lớn bọn họ đều là dân thường, chẳng quan hoàn cảnh trong nhà khó khăn, cuộc sống của người trong nhà đều dựa vào tiền lương còm cõi của nhà máy xi măng Đại Hoa mà sống qua ngày. Giờ nghe nói phải đóng cửa nhà máy xi măng Đại Hoa, những người này đều không còn nơi nào để đi, đang lúc nóng giận lại có người giật dây nên mới tới đây. Giờ thấy nhiều cảnh sát như vậy, trong lòng tất nhiên hoảng hốt.
- Đừng sợ, chúng ta nhiều người thế này, bọn họ không làm gì được đâu.
Hai người trốn trong đám người lúc nãy lại lên tiếng.
Hàn Đông sớm đã chú ý đến hai người này, bèn lớn tiếng nói:
- Mọi người chú ý, công an đến không phải để đối phó với các người. Trong đây có hai người cố ý giật dây mọi người, cố ý phá hoại, vì vậy mọi người đứng cách xa chúng một chút.
Nói xong, Hàn Đông liền chỉ hai người đó. Xa Tĩnh Chương dẫn đội tới đã sớm hiểu được ý của người chỉ huy, bước gần tới trước.
Hai người kia thấy thế, hoảng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
Những công nhân khác, nghe Hàn Đông nói xong cũng đã theo bản năng mà lui về một bên.
Người nào cũng có ý thức tự bảo vệ mình, vì vậy Hàn Đông cố nói nói rõ là cảnh sát đến không phải để đối phó mọi người, như thế, mọi người cũng sẽ không đề phòng như trước nữa, sau đó vì tránh bị liên lụy, tất nhiên sẽ né tránh.
Cảnh sát tiến lên, nhanh chóng bắt giữ hai người đó, cho vào xe cảnh sát dẫn đi.
Những công nhân kia lại ngơ ngác nhìn nhau, đều có ý lui.
Hàn Đông lúc này lại nói với Xa Tĩnh Chương:
- Lão Xa, anh dẫn người đi đi, ở đây không có vấn đề gì đâu.
Xa Tĩnh Chương thấy Hàn Đông quyết đoán như thế, trong lòng vô cùng khâm phục. Anh ta cũng nhận thấy, tuy còn lại rất nhiều người, nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn, liền an tâm dẫn người rời đi.
Thấy cảnh sát đi cả rồi, những công nhân còn lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, bất giác trong lòng lại tin tưởng Hàn Đông thêm vài phần.
Hàn Đông lúc này mới mỉm cười nói:
- Nơi này nắng khá gay gắt, mọi người đứng đây nói chuyện cũng không tốt. Thế này đi, mọi cứ chọn vài người đại diện, có vấn đề gì thì cứ ngồi xuống từ từ nói.
Thấy mấy công nhân này còn hơi chần chừ, Hàn Đông vỗ ngực cam đoan:
- Yên tâm đi, tôi sẽ giữ lời, ngoại trừ người xấu cố ý muốn đến đây phá hoại, những người khác sẽ không bị truy cứu trách nhiệm. Còn những đại biểu ở lại nói chuyện, trên huyện cũng sẽ không đối xử tệ với các anh.
Nói xong, Hàn Đông lại kêu bảo vệ đi hết, tại hiện trường chỉ còn hắn và Cam Minh Địch, ngoài ra còn có thư ký của họ lẳng lặng đứng phía sau.
Cứ như vậy, đám công nhân liền bình tĩnh lại. Họ thương lượng một chút, sau đó chọn ra bốn người đại diện.
Hàn Đông cũng nhận thấy, bốn người này được mọi người khá tin tưởng, trong đó có hai người có vẻ rất thật thà, còn hai người kia lại là người khôn khéo. Họ đúng là khéo chọn đại biểu.
- Ừ, mọi người đến phòng họp rồi nói. Nhất Sơn, cậu nói với Chủ nhiệm Lư, nói anh ấy chuẩn bị chút nước trà.
Lúc này, một chiếc Santana chạy vọt vào sân, phanh “két” một tiếng, dừng trước lầu. Giám đốc nhà máy xi măng Đại Hoa Vương Quân Bảo bước xuống, mang theo một chiếc cặp da đen, lớn tiếng kêu:
- Chủ tịch huyện Hàn, thật xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.
Hàn Đông xoay người lại, nhìn chằm chằm Vương Quân Bảo nói:
- Giám đốc Vương, anh làm việc cũng khá lắm.
Nói xong những lời này, Hàn Đông liền không thèm để ý đến gã nữa, dẫn người lập tức lên lầu.
Trong mắt Vương Quân Bảo liền hiện lên một tia phẫn nộ. Theo sau Hàn Đông bước lên lầu, gã đột nhiên bước tới trước nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi có việc cần báo cáo với anh.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Có gì thì anh cứ báo cáo với Chủ tịch huyện Cam đi. Chủ tịch huyện Cam mới là người được phân công quản lý công nghiệp.
/1284
|