Hoa Phương tươi cười nhìn Hàn Đông, đôi mắt như đang phóng điện.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Ngại quá, tôi không muốn hát, mấy cô cứ hát đi.
Đồng thời, trong lòng Hàn Đông cũng âm thầm buồn cười, Hoa Phương và Vu Đông Lan này nghĩ mình là ai vậy? Các cô hẳn là tự đánh giá mình rất cao đi!
Lúc này, Bạch Vũ Giai đã bắt đầu hát. Giọng hát của cô trong trẻo, tao nhã, giống như làn gió trên chín tầng mây, dần dần lôi cuốn, khiến cho nỗi lòng người nghe lập tức bị cuốn theo, nhẹ nhàng bay bổng.
Hàn Đông ngồi xuống, lẳng lặng lắng nghe. Lúc này, vẻ mặt của Hàn Đông hết sức chân thành, giống như đang được nghe Phúc Âm trên trời.
Hoa Phương vốn còn muốn năn nỉ thêm mấy câu nữa, cũng liền há miệng, không nói thêm được câu nào.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, nếu như Hàn Đông ngưỡng mộ mình, thì căn bản đã không nói với mình như vậy.
Hàn Mạn Lương nhìn Hàn Đông, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Hàn Đông như thế này, khiến cho người ta có cảm giác nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Loại cảm giác này, khiến cho Hàn Mạn Lương lập tức liên tưởng đến lão thái gia.
Lắc lắc đầu, Hàn Mạn Lương thầm nghĩ trong lòng:
- Mình như thế nào lại nghĩ tới Lão thái gia vậy?
Ở trong nhà, Hàn Mạn Lương chẳng sợ bất cứ ai, nhưng lại rất sợ Hàn lão thái gia, đó là nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm, đừng nói là đứng trước mặt ông mà chỉ cần nghe thấy tiếng của ông thôi, Hàn Mạn Lương cũng sẽ cảm thấy rất khẩn trương.
Bởi vậy, chỉ trong lễ mừng năm mới, Hàn Mạn Lương mới cẩn thận mà đi gặp lão thái gia một lần, còn ngày thường thì dù đánh chết cũng không chịu đi đến tứ hợp viện của lão thái gia.
Nhưng Hàn Đông là em họ của anh ta nhưng không ngờ lại cũng khiến anh ta có loại cảm giác này, điều này khiến cho Hàn Mạn Lương vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng lại có chút ủ rũ:
- Chẳng lẽ là vì Tiểu Đông rất xuất sắc nên khí thế mới mạnh hơn mình nhiều như vậy?
Tuy nhiên, Hàn Mạn Lương rất nhanh liền vui vẻ lại, Hàn Đông bản lĩnh càng lớn, đi được càng xa thì đối với anh ta mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Bởi vì, trong mấy ngày ở chung này, anh ta thấy được Hàn Đông kỳ thật rất để ý thân tình, về sau có Hàn Đông chiếu cố, thì sau này khẳng định mình cũng sẽ được tốt. Kỳ thật, cho dù Hàn Đông có không chiếu cố anh ta thì chỉ cần nhà họ Hàn có một nhân vật lợi hại như vậy, thì những người khác cũng sẽ theo đó mà được sống khá giả. Giống như hiện tại, nhà họ Hàn đang có Hàn lão thái gia trấn giữ, giống như một cây đại thụ chống trời, khiến những người khác trong nhà họ Hàn, đều có thể được an cư lạc nghiệp.
- Có lẽ, một ngày nào đó Tiểu Đông cũng sẽ trở thành một nhân vật giống như Hàn lão thái gia đi.
Hàn Mạn Lương thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, tâm hồn của Hàn Đông đều đi theo tiếng ca của Bạch Vũ Giai, nhẹ nhàng rùng mình, cả tâm hồn đều chấn động.
Thực tế, giọng hát của Bạch Vũ Giai cũng rất bình thường, nhưng khi nghe được giọng hát của cô, trong lòng Hàn Đông bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ ảo, vô cùng bình thản.
Trên miệng của hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, có vẻ vô cùng điềm tĩnh, ánh mắt nhìn Bạch Vũ Giai hai tay đang cầm micro phía trước, tràn ngập nhu tình.
Hoa Phương và Vu Đông Lan thấy một màn như vậy, đều không khỏi quyệt miệng.
Các cô thấy là Bạch Vũ Giai hát cũng đâu phải là tốt lắm, vì sao Hàn Đông lại nghe một cách chăm chú như vậy, nhìn điệu bộ của Hàn Đông, giống như là đang được nghe nhạc trời vậy.
Bạch Vũ Giai hát xong, có chút e lệ, hơi hơi cúi đầu nói cảm ơn.
Hàn Đông vỗ tay đầu tiên.
Hàn Mạn Lương, Vương Tiểu Phong cũng theo đó mà ra sức vỗ tay, còn Hoa Phương và Vu Đông Lan thì cũng đành phải vỗ tay theo.
- Tiểu Bạch hát thật là hay, so với mấy ngôi sao ca nhạc còn hay hơn.
Hàn Mạn Lương cười nói.
- Khi về nếu như cô cho ra đĩa nhạc, khẳng định sẽ rất hot.
Bạch Vũ Giai đỏ mặt, nhìn Hàn Đông.
Hàn Mạn Lương lập tức cười nói:
- Tốt lắm, những lời tôi vừa nói, nếu như cô đồng ý, công ty sẽ tạo cho cô những điều kiện tốt nhất, đến lúc đó, cô liền có thể trở thành minh tinh.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Giọng hát của em rất êm tai, nếu như em đồng ý, thì có thể cho ra album.
Trong trí nhớ của hắn, tuy rằng Bạch Vũ Giai vẫn luôn chỉ hát cho mình nghe nhưng Hàn Đông lại nghĩ, kỳ thật, lúc trước, Bạch Vũ Giai vô cùng tin tưởng giọng hát của chính mình, như vậy thì hãy cứ để cho càng nhiều người nghe được đi, khiến cho càng nhiều người tán dương cô đi.
Bạch Vũ Giai cười ngọt ngào, nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn, cảm ơn ông chủ.
Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói:
- Là do cô có thực lực, cảm ơn tôi làm gì.
Lúc này, Vu Đông Lan cũng cầm micro lên hát. Trong lòng cô đang rất tức giận, cảm thấy giọng hát của Bạch Vũ Giai cũng đâu phải là tốt lắm, mình hát so với cô ấy còn dễ nghe hơn, nếu như Hàn Đông đã thích nghe người ta hát như vậy, thì có lẽ mình hãy dùng giọng ca mà hấp dẫn Hàn Đông đi.
Mà Hoa Phương thấy Vu Đông Lan đoạt hát trước, sắc mặt liền rất khó coi.
Hàn Đông căn bản là không có chú ý tới biểu hiện của hai người kia, hiện tại trong lòng hắn còn đang hồi tưởng lại tiếng ca lúc nãy, tiếng ca kia, dường như khiến cho cuộc sống kiếp trước của hắn được tái dựng lại một cách chân thật.
Bạch Vũ Giai thì quy củ ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, hai tay đặt trên gối, mắt hơi buông xuống.
Trong lòng cô đối với Hàn Đông tràn ngập cảm kích. Mình với Hàn Đông không hề quen biết, mà Hàn Đông lại vô cùng coi trọng mình, trợ giúp mình, khiến cho giấc mộng trước kia của mình trở thành hiện thực, khiến cho cô vô cùng cảm kích.
Hàn Đông quay sang, đúng lúc gặp được ánh mắt của Bạch Vũ Giai, ánh mắt hắn tràn ngập thương tiếc, khiến cho Bạch Vũ Giai đỏ mặt, cúi đầu.
Hôm sau, Hàn Đông đi vào Ủy ban nhân dân huyện, việc đầu tiên là bảo Tả Nhất Sơn gọi điện cho Cục trưởng cục giao thông Tạ Giang Tùng, hỏi ông ta xem là công tác chuẩn bị tu sửa cầu ở trấn Triệu Hoa làm như thế nào rồi.
Tạ Giang Tùng đi vào Ủy ban nhân dân huyện, đưa dự án tu sửa cầu ở trấn Triệu Hoa, cho Hàn Đông, nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi đã liên hệ với Cục giao thông thành phố, dự định chiều nay sẽ đưa lên, tranh thủ sớm mời chuyên gia đến thiết kế, sau đó nhanh chóng khởi công.
Hàn Đông vô cùng vừa lòng với thái độ công tác tích cực này của Tạ Giang Tùng, liền gật đầu, nói:
- Ừ, phải chú ý một chút, chuyên gia thì có thể đến viện quy hoạch thiết kế xây dựng ở tỉnh mà mời, chi phí cũng sẽ không quá cao.
Tạ Giang Tùng lập tức vui vẻ nói:
- Thế thì thật là tốt, theo tình hình hiện nay, thiết kế một cây cầu, chi phí cũng không phải là thấp.
Ông ta lại tươi cười mà cảm thán nói:
- Vẫn là Chủ tịch Hàn có mặt mũi, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản phí rất lớn.
Hàn Đông xua tay nói:
- Được rồi, nếu như đã lập dự án báo cáo xong rồi thì khẩn trương đến Cục giao thông thành phố mà đòi tiền đi, đồng thời, nếu cục giao thông muốn thành lập tôt lãnh đạo chuyên môn, phụ trách chuyện xây sửa cầu, thì liền để anh làm tổ trưởng đi.
Tạ Giang Tùng mừng rỡ trong lòng, vẻ mặt cảm kích, nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn đã tín nhiệm, tôi nhất định bảo đảm chất lượng, đem công tác lần này làm thật tốt.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ, anh đi mau đi.
Nhìn chung, năng lực công tác của Tạ Giang Tùng này thật không tồi, bởi vậy, Hàn Đông liền cho ông ta một cơ hội, sử dụng ông ta. Đương nhiên, tài chính cần để xây sửa cầu cũng không phải là số nhỏ, Hàn Đông cũng sẽ không giao hết cho Tạ Giang Tùng xong rồi không quản nữa, mà chỉ làm nhiệm vụ thẩm tra, giám sát mà thôi.
Hàn Đông nếu muốn công khai quản lý, thì phải cần trình độ rất cao, chính la vì phải tiến hành giám sát từng ban ngành của chính phủ. Tuy nhiên, Hàn Đông cũng biết, trong lúc thực hiện, rất nhiều địa phương khẳng định cũng có đối sách, tuy nhiên, mặc kệ thế nào, ít nhất so với trước kia, cũng đã có nhiều biện pháp giám sát hơn, việc hoàn thiện thể chế chính trị, cũng không phải là nhất thời có thể hoàn thành. Đặc biệt là ở một đất nước lớn như Trung Quốc, cho dù là một chuyện rất nhỏ thôi, nhưng sau khi được mở rộng ra, thì cũng sẽ trở thành chuyện lớn, bởi vậy các loại quan hệ cũng như tình huống rất phức tạp, làm chuyện gì, cũng chỉ có thể thông qua phương thức tiến dần mà thự hiện, không thể hy vọng xa vời làm một lần là xong.
Lúc này, Hàn Đông lại nghĩ tới vấn đề ở nhà máy dệt, đây chính là vấn đề làm người ta đau đầu a, cho dù hiện tại đã có Thẩm Tòng Phi lãnh đạo xuống, nhưng trên cơ bản nếu muốn ổn định thế cục, thì cần phải giải quyết vấn đề, mấu chốt là cần phải có người đến tiếp nhận cục diện rối rắm này mới được.
Nếu là xí nghiệp khác, hoặc là trên huyện yêu cầu thấp hơn một chút, thì có lẽ, việc giải quyết vấn đề ở nhà máy dệt kia cũng không khó khăn cho lắm. Thế nhưng vấn đề là, Hàn Đông muốn đem chuyện này trở thành hình mẫu trong việc cải cách công tác. Nếu muốn làm như vậy, thì nhất định phải kiên trì giữ vững hai nguyên tắc đã đề xuất lúc trước.
Hơn nữa, hiện tại đám đại biểu của nhà máy dệt cũng tham gia vào toàn bộ quá trình thay đổi chế độ, bởi vậy trên huyện cũng không thể như vậy giơ tay đầu hàng vô điều kiện.
Trong thời gian ngắn, Hàn Đông cũng không tìm được người thích hợp đến tiếp nhận, chỉ có thể hy vọng Ngưu Chí Không giới thiệu được người thích hợp sớm một chút.
Phê duyệt xong mấy phần văn kiện, Hàn Đông liền đứng lên đi ra ngoài, Tả Nhất Sơn lập tức đứng lên nói:
- Chủ tịch Hàn phải ra ngoài?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, đi xem tình hình ở đường Phú Thọ.
Tả Nhất Sơn lập tức gọi điện cho tài xế, sau đó, đi theo Hàn Đông.
Xuống dưới lầu, Lý Thiếu Vũ đã lái xe chờ sẵn.
Tả Nhất Sơn tiến lên trước mở cửa, đợi sau khi Hàn Đông ngồi vào, anh ta mới ngồi xuống ghế lái phụ.
Công trình đường Phú Thọ đang trong giai đoạn gấp rút. Hàn Đông xuống xe, đi dọc theo đường đi lên, thấy Hứa Hiểu Đông đang đứng nói chuyện với một người, Hàn Đông không khỏi mỉm cười, Hứa Hiểu Đông làm việc đích thực là rất tốt.
- Chủ tịch Hàn, chào ngài.
Hứa Hiểu Đông tiến lên chào hỏi.
Hàn Đông gật đầu, đưa cho ông ta một điếu thuốc, nói:
- Tôi chỉ là tiện đường đến xem thôi, thuận tiện cũng đi hít thở không khí một chút.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì điện thoại đi động của Hàn Đông lại vang lên. Lấy ra thì thấy là điện thoại của Văn phòng huyện ủy Hùng Chính Lâm, không biết là có chuyện gì, liền nhấc máy.
Hùng Chính Lâm hỏi:
- Chủ tịch Hàn, ngài đang ở đâu vậy?
Hàn Đông nói:
- Tôi đang ở hiện trường thi công đường Phú Lộ.
Hùng Chính Lâm nói:
- Tôi có một việc muốn báo với ngài, Bí thư Phùng xảy ra chuyện, một nhân viên phục vụ ở nhà khách huyện ủy sinh non, xảy ra án mạng, chuyện vẫn còn đang được điều tra.
Hàn Đông ngẩn người, Phùng Chấn Hoa không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, ngày thường nhìn bộ dạng của ông ta cũng không giống như một kẻ háo sắc, đồng thời, Hàn Đông cảm thấy kỳ quái, tại sao mình một chút động tĩnh cũng không nghe được.
Tắt điện thoại, Hàn Đông liền lập tức quay về Ủy ban nhân dân huyện, nếu chuyện của Phùng Chấn Hoa là thật, vậy thì vị trí của ông ta sẽ bị trống, nhân sự trong huyện cũng sẽ nảy sinh biến hóa. Như vậy, nếu như Hàn Đông nắm lấy được cơ hội này, thì có thể tiến thêm một bước đem thế cục trong huyện nắm trong tay, như vậy, về sau, Phương Trung càng không thể giở được thủ đoạn ra được nữa.
Hiện tại, Hàn Đông đã dần dần theo sát bức bách được Phương Trung, do vậy, một khi có cơ hội, Hàn Đông phải nắm bắt, nếu có thể biến Phó bí thư huyện ủy thành người của mình, vậy thì quyền phát ngôn của Hàn Đông ở huyện sẽ càng lớn hơn nữa.
Điện thoại trên bàn vang lên, Hàn Đông tiếp nhận, là điện thoại của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Đảng ủy công an:
- Hàn Đông, tôi vừa mới nhận được báo cáo của Cục Công an, có một việc có liên quan đến Phó bí thư ở huyện của cậu.
Chuyện Khương Tường Vũ muốn nói, chính là chuyện của Phùng Chấn Hoa. Hóa ra, sau khi nhân viên phục vụ ở nhà khách huyện ủy kia bị chết, người nhà của cô ta cảm thấy là ở huyện không thể giải quyết được vấn đề, vì vậy trực tiếp chạy tới Cục công an thành phố kêu oan, nói là Phùng Chấn Hoa đã hại chết người. Đối với những chuyện như vậy, Cục Công an Thành phố cũng không dám tự làm chủ, liền đến báo cáo cho Đảng ủy Công an.
Khương Tường Vũ nói:
- Mặc kệ là người phụ nữ kia có phải bị Phùng Chấn Hoa hại chết hay không, nhưng có thể xác định, Phùng Chấn Hoa và người phụ nữ kia có quan hệ bất chính, điều này có thể xác định thông qua tư liệu của người nhà cô ta đưa tới.
Hàn Đông cũng hiểu được mục đích của cuộc điện thoại này của Khương Tường Vũ, chính là muốn bảo mình phải chuẩn bị sẵn, bởi vì Phùng Chấn Hoa khẳng định sẽ không thể tiếp tục giữ chức Phó bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa nữa.
Tắt điện thoại, Hàn Đông lại tiến hành suy nghĩ về toàn bộ những cán bộ chủ yếu ở Huyện, trong lòng liền có định luận, vì để cho công tác về sau càng thêm thuận lợi, mặc kệ thế nào, đều phải đem vị trí Phó bí thư huyện ủy này nắm trong tay.
Hàn Đông liền cầm lấy điện thoại, gọi đến văn phòng của Thẩm Tòng Phi, nói:
- Tôi là Chủ tịch huyện, anh đến đây, tôi có chút việc muốn bàn với anh.
Thẩm Tòng Phi cũng khá thân thiết với Hàn Đông, cho nên, cơ hội này, Hàn Đông quyết định sẽ giúp cho Thẩm Tòng Phi leo lên, còn vị trí trống của Thẩm Tòng Phi sau đó, sẽ để cho Hứa Hiểu Đông đến tiếp nhận.
Như vậy, chừa ra được một vị trí Phó Chủ tịch huyện, Hàn Đông có thể sắp xếp cho trợ lý chủ tịch huyện Trương Trường Hà ngồi vào đó.
Vì để có thể chặt chẽ khống chế thế cục ở huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông quyết định sẽ nói chuyện trước với Đinh Vi Dân và Chu Khải Kiệt, tranh thủ sự ủng hộ của họ.
Hàn Đông cũng rất tự tin, tin là bọn họ sẽ ủng hộ suy nghĩ của mình. Dù sao, huyện Phú Nghĩa dưới sự cố gắng của mình đang trở mình biến hóa, theo góc độ công tác mà nói, bọn họ cũng sẽ nhất định ủng hộ mình.
Thẩm Tòng Phi nhanh chóng tiến vào, nói:
- Chủ tịch Hàn có gì chỉ bảo?
Hàn Đông lấy thuốc ra, sau khi hai người hút xong, Hàn Đông nói:
- Bí thư Phùng có thể sẽ bị điều động.
Thẩm Tòng Phi sửng sốt, lập tức trong lòng kích động, Phùng Chấn Hoa bị điều động, mà Hàn Đông lại gọi mình đến, ý đồ đã rất rõ. Tuy nhiên, ông ta ngăn chặn kích động trong lòng, nói:
- Chủ tịch hàn có chuyện gì cứ việc nói!
Hàn Đông cũng không ấp úng nữa, nói:
- Ý của tôi là, để cho anh đi lên. Công tác trên huyện anh vốn đã rất quen thuộc rồi, do vậy để anh đi lên cũng là chuyện thích hợp, đến lúc đó, tôi sẽ lên thành phố nói chuyện này, anh cứ chuẩn bị sẵn đi.
Thẩm Tòng Phi cảm kích nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn.
Anh ta biết, Hàn Đông là người thực tế, việc mình đi theo hắn đã sớm biểu lộ rõ ràng, bởi vậy, hiện tại cũng không nói nhiều lời cảm kích nữa.
Hàn Đông gật đầu, lập tức đem ý đồ của mình nói cho Thẩm Tòng Phi.
Đối với những sắp xếp của Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi cảm thấy không tồi, dù sao Hứa Hiểu Đông và Trương Trường Hà, hai người này, trong công tác đều không có vấn đề gì cả.
Mà giờ phút này, Ủy viên thường vụ tành ủy, Bí thư Đảng ủy công an Khương Tường Vũ đang báo cáo công tác với Đinh Vi Dân, nói qua một chút tình huống của Phùng Chấn Hoa, mời Đinh Vi Dân cho chỉ thị.
Đinh Vi Dân tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, nói:
- Là một Đảng viên, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, thật là mất mặt. Anh phải cho Cục Công an tiến hành điều tra, nhất định phải tra rõ sự thật.
Khương Tường Vũ gật đầu, nói:
- Vâng, vậy có nên mời Ủy ban kỷ luật cùng nhau triển khai công tác hay không?
Đinh Vi Dân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, tôi sẽ thông báo cho Ủy ban kỷ luật.
Sau đó, dựa theo ý kiến của Đinh Vi Dân, Ủy ban kỷ luật và Cục Công an hợp thành một tổ điều tra, tiến hành điều tra vấn đề của Phùng Chấn Hoa.
Rất nhanh, chuyện của Phùng Chấn Hoa được truyền ra.
Đến khi Phùng Chấn Hoa bị Ủy ban kỷ luật mang đi, thì mọi người đều biết số mạng chính trị cảu Phùng Chấn Hoa đã đến hồi kết.
Có người thương tiếc, nhưng cũng có người vui mừng.
Còn Phương Trung thì một chút vui vẻ cũng không có.
Bởi vì trước mắt, ít nhất Phùng Chấn Hoa còn khá hợp tác với ông ta, hiện tại, Phùng Chấn Hoa xảy ra chuyện, như vậy, khẳng định Hàn Đông sẽ tranh đoạt vị trí Phó bí thư này, mà theo thế cục hiện tại xem ra, thì chỉ sợ là chính mình cũng không thể tranh được với Hàn Đông.
Tuy nhiên, mặc kệ là có tranh được hay không, Phương Trung vẫn phải đi thăm hỏi Thị trưởng Sa Ứng Lương và Phó bí thư Thành ủy Dương Lâm Sâm, đem tình huống ở huyện Phú Nghĩa tỉ mỉ nói hết một lần, thậm chí còn biểu hiện rất ủy khuất.
Phương Trung quả thật là rất ủy khuất, là Bí thư huyện ủy mà ở Huyện Phú Nghĩa, ông ta lại bị Hàn Đông áp chế rất gắt gao, thậm chí ngay cả Hội nghị thường vụ cũng không được mời dự họp.
Nếu như thật sự để Hàn Đông đoạt được vị trí Phó bí thư huyện ủy, thì cuộc sống sau này của ông ta càng khó qua được.
Nhưng Thị trưởng Sa Ứng Lương và Phó bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân đều toàn lực ủng hộ Hàn Đông, bởi vậy, cho dù là bọn họ muốn thỏa mãn thỉnh cầu của Phương Trung, nhưng cũng không dám cam đoan, bởi vậy chỉ nói một số lời cổ vũ, bảo Phương Trung trở về cố gắng công tác tốt mà thôi.
Sáng ngày mười một tháng mười một, Hàn Đông gọi điện thoại cho thư ký Nguyễn Nhất Hiên của Đinh Vi Dân, sau khi được Đinh Vi Dân cho phép, hắn lại gọi cho Chu Khải Kiệt, nói là mười giờ hắn sẽ đến báo cáo công tác với Đinh Vi Dân, sau đó sẽ đến báo cáo công tác với ông ta.
Quan hệ của hai người cũng không tồi, cho nên Hàn Đông nói chuyện cũng có chút tùy ý hơn. Chu Khải Kiệt nghe xong, cười nói:
- Hàn Đông cậu là vì chức Phó bí thư huyện ủy mà tới đi, dù sao, mỗi lần đề cập đến vấn đề của cậu, Bí thư Bùi và Tư lệnh Lý đều rất ủng hộ cậu, lần này bọn họ chắc cũng không ngoại lệ.
Hàn Đông nghe ra ý tứ trong lời nói của ông ta, cười nói:
- Hy vọng là như vậy.
Sau đó, Hàn Đông lại bảo Lý Thiếu Vũ lái xe qua đưa mình đến Vinh Châu.
Khi đến Thành ủy, Hàn Đông đi tới bên ngoài văn phòng của Đinh Vi Dân, Nguyễn Nhất Hiên vừa nhìn thấy, lập tức đứng lên, khách khí nói:
- Chủ tịch Hàn đến rồi, Bí thư Đinh bảo anh trực tiếp đi vào.
Đồng thời, trong lòng Nguyễn Nhất Hiên cũng vô cùng hâm mộ, Hàn Đông chỉ là một Chủ tịch huyện mà được Đinh Vi Dân đối xử vô cùng tốt.
Hàn Đông cảm ơn Nguyễn Nhất Hiên, đi đến gõ cửa, sau khi nghe được thanh âm của Đinh Vi Dân, mới đẩy cửa đi vào, thấy Đinh Vi Dân đang ngồi đọc văn kiện.
- Chào Bí thư Đinh, tôi đến báo cáo công tác với Ngài.
Hàn Đông không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.
Đinh Vi Dân buông văn kiện trong tay, gật đầu, nói:
- Ngồi đi, lần này là vì nhân sự bên trong huyện mà tới?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, Bí thư Đinh, hiện tại mọi việc ở huyện Phú Nghĩa đang trong lúc gấp rút, bởi vậy tôi hy vọng lúc thành ủy sắp xếp nhân sự ở Huyện ủy, có thể tận lực duy trì sự ổn định ở huyện ủy. Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện năng lực công tác xuất chúng, hơn nữa đã công tác ở huyện Phú Nghĩa được một thời gian không ngắn, đối với công tác của Đảng và tình huống nhân sự ở Huyện vô cùng quen thuộc, là người thích hợp nhất để đảm nhiệm chức vị Phó bí thư .
Thấy Hàn Đông trực tiếp chọn người như vậy, Đinh Vi Dân khẽ mỉm cười, hỏi:
- Thế còn những vị trí khác thì sao?
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, liền trực tiếp đem ý đồ của mình nói ra:
- Bí thư Đinh, hiện tại, các công tác ở huyện Phú Nghĩa đều đang trong thời khắc mấu chốt, cho nên, tôi mới lớn mật sắp xếp nhân sự như thế này, vẫn còn phải mời Bí thư Đinh xem xét.
Đinh Vi Dân cười ha hả, nói:
- Hàn Đông, ý tứ của cậu tôi đã hiểu rồi, những việc cậu làm ở huyện Phú Nghĩa tất cả mọi người ở đều hiểu rõ, bởi vậy những đề nghị cậu đưa ra, thành ủy sẽ tận lực suy xét, đồng thời cũng sẽ tận lực suy xét đến tình huống thực tế ở huyện Phú Nghĩa, bảo đảm cho công tác ở huyện Phú Nghĩa có thể nhanh chóng triển khai.
Hàn Đông cảm kích nói:
- Cảm ơn Bí thư Đinh.
Mặc dù Đinh Vi Dân không rõ ràng đáp ứng yêu cầu của mình, nhưng từ vẻ mặt và giọng điệu của ông ta,Hàn Đông có thể thấy được là ông ta ủng hộ mình.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Đinh Vi Dân, Hàn Đông lại đi đến văn phòng của Chu Khải Kiệt, hai người ngồi xuống bàn tiếp khác, Hàn Đông lấy bao thuốc Trung Hoa ra, sau khi châm thuốc cho Chu Khải Kiệt xong, mới nói:
- Trưởng ban Chu, lần này tôi tới chủ yếu là vì nhân sự ở huyện Phú Nghĩa, vừa rồi, tôi đã báo cáo tình huống với Bí thư Đinh, Ý của tôi là để cho Thẩm Tòng Phi đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy, Hứa Hiểu Đông đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực huyện, để Trương Trường Hà đảm nhiệm Phó Chủ tịch Huyện.
Chu Khải Kiệt cầm lấy bút, ghi lại mấy cái tên, rồi mỉm cười nói:
- Ừ, nếu Bí thư Đinh không có sắp xếp đặc biệt nào khác, thì ở Hội nghị thường vụ, tôi sẽ đưa những ứng viên này ra. Hôm qua, tôi có thấy Phương Trung đến đây, phỏng chừng là cũng vì chuyện này.
Hàn Đông nói:
- Tôi chỉ suy xét xem làm thế nào để cho huyện Phú Nghĩa có thể phát triển được nhanh hơn, còn những mặt khá, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Hàn Đông đương nhiên biết Phương Trung không cam lòng.
Nếu Phó bí thư Huyện ủy cũng trở thành người của mình, thì những công tác sau này của Phương Trung quả thật cũng sẽ không được tốt. Ở Huyện ủy bên kia, Chánh văn phòng huyên ủy, Phó bí thư huyện ủy đều là người của mình, thì cho dù ai Bí thư huyện ủy cũng đều sẽ căm tức.
Nhưng Hàn Đông hiện tại không quản được Phương Trung có bao nhiêu căm tức, bởi vì Hàn Đông nhất định phải đạt được mục đích của mình, cho nên nhất định phải tiến thêm một bước bảo đảm lực lượng của mình.
Để có thể thực hiện ý đồ của mình, thì bên trong Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Hàn Đông phải nắm được bảy phiếu để hình thành ưu thế áp đảo, cho dù Phương Trung có tham dự hội nghị, thì mình cũng không phải sợ ông ta nữa.
Bốn giờ chiều hôm sau, Hàn Đông nhận được điện thoại của Chu Khải Kiệt:
- Hàn Đông, Hội nghị thường vụ vừa mới chấm dứt, tất cả các ứng viên do cậu đề xuất đều được thông qua.
- Cảm ơn Trưởng ban Chu.
Hàn Đông khách khí nói.
- Ha ha, với tôi còn khách khí cái gì.
Chu Khải Kiệt cười nói.
- Ngày mai, Phó trưởng ban Ngô, ban Tổ chức cán bộ sẽ tới huyện Phú Nghĩa để tuyên bố bổ nhiệm.
Tắt điện thoại, Hàn Đông thở ra một hơi dài, từ nay, sức mạnh trong tay mình ở huyện Phú Nghĩa còn lớn hơn nữa.
Hàn Đông vốn cũng không phải là một người thích tranh quyền đoạt lợi, nhưng thân trong quan trường, vì muốn thực thi được ý tưởng của mình, vì để làm được càng nhiều chuyện, Hàn Đông không thể không đem quyền lực ở huyện Phú Nghĩa nắm chặt trong tay.
- Thật sự là bất đắc dĩ a. Nếu tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng, thì tất cả các hạng mục công tác trên nước Trung Quốc, khẳng định sẽ rất tốt.
Hàn Đông thở dài, nói.
Giờ phút này, Phương Trung cũng đang ngồi trước bàn làm việc suy nghĩ, hai tay không ngừng xoa đầu.
Ông ta cũng biết được quyết định của Thành ủy, quả tim giống như đã rơi vào hố băng vạn năm.
Lần này, những người được điều động, đều là thân tín của Hàn Đông.
Nếu như cứ tiếp tục như thế này thì một Bí thư huyện ủy như ông ta còn tôn nghiêm gì nữa.
Phương Trung trong lòng uất muốn chết.
Ông ta phỏng chừng là Bí thư huyện ủy uất ức nhất ở huyện Phú Nghĩa từ trước tới nay.
Nghĩ lại mà xem, một Bí thư huyện ủy có Chánh Văn phòng không phải là người một nhà cũng đã đủ mất mặt rồi, giờ, ngay cả Phó bí thư huyện ủy cũng không phải là người của mình nữa, vậy thì, sau này, lời nói của mình, ở huyện còn có tác dụng hay sao?
Trong đầu ông ta hiện lên hình ảnh Hàn Đông hơi nhếch khóe miệng, cười mà như không cười.
Phương Trung thở dài một hơi, ông ta cảm thấy, mình hẳn nên tìm Sa Trí Tuyên báo cáo một chút, đổi sang một chỗ khác, về sau bất kể như thế nào, cũng không ở cùng một chỗ với Hàn Đông nữa. Ở bên cạnh cộng sự với một người có bối cảnh hùng mạnh như vậy, thật sự là một loại bi ai.
Đây là lần thứ hai Phương Trung nghĩ đến việc điều động, lần trước là khi làm Chủ tịch huyện còn lần này là khi làm Bí thư huyện ủy, đều là vì Hàn Đông mà phải nghĩ đến việc thoái lui, chuyện này đối với ông ta mà nói, cũng coi như là một loại đau khổ.
Phương Trung nghĩ, Hàn Đông sở dĩ được Đinh Vi Dân toàn lực ủng hộ, còn không phải bởi vì bối cảnh sau lưng Hàn Đông hay sao, nếu không thì sao Đinh Vi Dân lại ủng hộ cậu ta như vậy.
Hơn nữa, trong lòng Phương Trung, từ sau khi lên làm Bí thư huyện ủy, ông ta cũng rất muốn làm ra được chuyện tốt ở huyện Phú Nghĩa.
Nhưng bây giờ xem ra, hết thảy đều phải dựa theo ý nghĩ của Hàn Đông, còn Bí thư huyện ủy như ông ta lại chỉ giống như vật trang trí mà thôi.
Thứ sáu, ngày mười ba, Phó Trưởng ban tổ chức thành ủy Ngô Duy Ngọc đến huyện Phú Nghĩa, trong đại hội cán bộ Cấp Phó cục ở toàn huyện, tuyên bố quyết định của Thành ủy.
Bổ nhiệm Thẩm Tòng Phi làm Ủy viên thường vụ, Phó bí thư huyện Phú Nghĩa.
Bổ nhiệm Hứa Hiểu Đông làm Ủy viên thường vụ huyện ủy huyện Phú Nghĩa.
Đề danh Hứa Hiểu Đông làm Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa, Trương Trường Hà làm Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa.
Phương Trung ngồi trên đài chủ tịch, sắc mặt âm trầm, tay nắm chặt bút máy, trong lòng vô cùng buồn bực.
Dưới đài Chủ tịch, trừ ông ta và Hàn Đông, còn lại chín Ủy viên thường vụ .
Trong số chín người này, có đến sáu người ở bên phía của Hàn Đông, trong ba người còn lại, Hoàn Duy Chương tuy là không để lộ rõ là đứng về phe của Hàn Đông, nhưng anh ta cũng không đầu nhập qua đây, vẫn còn trong trạng thái lập lờ, nhưng hiện giờ, dưới tình huống hiện nay, đảm bảo anh ta hẳn là sẽ không đầu nhập qua đây nữa.
Nói cách khác, hiện tại, trong số những Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phương Trung chỉ lấy được hai phiếu của Tôn Nghĩa Phương và Vương Tiến Quý, so với Hàn Đông thì quả thực rất cô độc.
- Thật bi ai a…
Phương Trung buồn bực nói trong lòng.
Chuyện bi ai của Phương Trung, đối với Hàn Đông mà nói, thì lại là một chuyện vui rất lớn. Hàn Đông ngồi trên đài chủ tịch, nhìn xuống đám Ủy viên thường vụ phía dưới, đại bộ phận đều là người của mình, trong lòng thầm nghĩ:
- Như vậy thì mình cũng có thể yên tâm làm chút chuyện.
Về phần cảm thụ của Phương Trung, Hàn Đông đại khái cũng có thể đoán ra được một ít. Tuy nhiên, hiện tại, Hàn Đông cũng không còn để lại cho Phương Trung chút hy vọng gì nữa, chỉ có đánh gục Phương Trung thì mới có thể khiến cho huyện Phú Nghĩa phát triển theo ý nghĩ của mình. Trong đám người phía dưới, thì phía bên Phương Trung chỉ có Tôn Nghĩa Phương và Vương Tiến Quý, cả hai trong lòng đều đang rất buồn bực.
Mà những người bên phía Hàn Đông thì trên mặt đều đang tràn đầy tươi cười, đây chính là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Trải qua phiên điều chỉnh lần này, Hàn Đông đã hoàn toàn khống chế được quyền lực ở huyện Phú Nghĩa, cho dù Phương Trung có là Bí thư huyện ủy đi chăng nữa, thế nhưng bên trong huyện ủy chỉ có hai, ba người ủng hộ ông ta, nếu như muốn ra quyết định quan trọng gì, thì ông ta không thể nào chống lại Hàn Đông được.
Thẩm Tòng Phi từ vị trí Phó Chủ tịch thường trực huyện ngồi lên được vị trí Phó bí thư huyện ủy, trong lòng vô cùng cảm kích Hàn Đông. Trước đó, ông ta chủ yếu dựa vào nguyên Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đương nhiệm Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Giải Toàn dẫn dắt mới có thể từ Phó Chủ tịch huyện đi lên một bước làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, sau đó, nếu như không có Hàn Đông, thì ông ta cũng không có cơ hội tiến lên làm Phó Chủ tịch thường trực huyện.
Mà lần này, sở dĩ ông ta có thể tiến thêm một bước nữa, làm Phó bí thư huyện ủy, cũng hoàn toàn là dựa vào Hàn Đông đi Thành ủy tiến cử. Mặc dù Thẩm Tòng Phi biết là sở dĩ Hàn Đông sở dĩ lại mạnh mẽ tiến cử mình như vậy, là bởi vì anh ta mốn nắm được toàn bộ thế cục ở huyện trong tay, nhưng trong lòng ông ta cũng vẫn vô cùng cảm kích.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Ngại quá, tôi không muốn hát, mấy cô cứ hát đi.
Đồng thời, trong lòng Hàn Đông cũng âm thầm buồn cười, Hoa Phương và Vu Đông Lan này nghĩ mình là ai vậy? Các cô hẳn là tự đánh giá mình rất cao đi!
Lúc này, Bạch Vũ Giai đã bắt đầu hát. Giọng hát của cô trong trẻo, tao nhã, giống như làn gió trên chín tầng mây, dần dần lôi cuốn, khiến cho nỗi lòng người nghe lập tức bị cuốn theo, nhẹ nhàng bay bổng.
Hàn Đông ngồi xuống, lẳng lặng lắng nghe. Lúc này, vẻ mặt của Hàn Đông hết sức chân thành, giống như đang được nghe Phúc Âm trên trời.
Hoa Phương vốn còn muốn năn nỉ thêm mấy câu nữa, cũng liền há miệng, không nói thêm được câu nào.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, nếu như Hàn Đông ngưỡng mộ mình, thì căn bản đã không nói với mình như vậy.
Hàn Mạn Lương nhìn Hàn Đông, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc.
Hàn Đông như thế này, khiến cho người ta có cảm giác nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Loại cảm giác này, khiến cho Hàn Mạn Lương lập tức liên tưởng đến lão thái gia.
Lắc lắc đầu, Hàn Mạn Lương thầm nghĩ trong lòng:
- Mình như thế nào lại nghĩ tới Lão thái gia vậy?
Ở trong nhà, Hàn Mạn Lương chẳng sợ bất cứ ai, nhưng lại rất sợ Hàn lão thái gia, đó là nỗi sợ hãi từ sâu trong nội tâm, đừng nói là đứng trước mặt ông mà chỉ cần nghe thấy tiếng của ông thôi, Hàn Mạn Lương cũng sẽ cảm thấy rất khẩn trương.
Bởi vậy, chỉ trong lễ mừng năm mới, Hàn Mạn Lương mới cẩn thận mà đi gặp lão thái gia một lần, còn ngày thường thì dù đánh chết cũng không chịu đi đến tứ hợp viện của lão thái gia.
Nhưng Hàn Đông là em họ của anh ta nhưng không ngờ lại cũng khiến anh ta có loại cảm giác này, điều này khiến cho Hàn Mạn Lương vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng lại có chút ủ rũ:
- Chẳng lẽ là vì Tiểu Đông rất xuất sắc nên khí thế mới mạnh hơn mình nhiều như vậy?
Tuy nhiên, Hàn Mạn Lương rất nhanh liền vui vẻ lại, Hàn Đông bản lĩnh càng lớn, đi được càng xa thì đối với anh ta mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Bởi vì, trong mấy ngày ở chung này, anh ta thấy được Hàn Đông kỳ thật rất để ý thân tình, về sau có Hàn Đông chiếu cố, thì sau này khẳng định mình cũng sẽ được tốt. Kỳ thật, cho dù Hàn Đông có không chiếu cố anh ta thì chỉ cần nhà họ Hàn có một nhân vật lợi hại như vậy, thì những người khác cũng sẽ theo đó mà được sống khá giả. Giống như hiện tại, nhà họ Hàn đang có Hàn lão thái gia trấn giữ, giống như một cây đại thụ chống trời, khiến những người khác trong nhà họ Hàn, đều có thể được an cư lạc nghiệp.
- Có lẽ, một ngày nào đó Tiểu Đông cũng sẽ trở thành một nhân vật giống như Hàn lão thái gia đi.
Hàn Mạn Lương thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, tâm hồn của Hàn Đông đều đi theo tiếng ca của Bạch Vũ Giai, nhẹ nhàng rùng mình, cả tâm hồn đều chấn động.
Thực tế, giọng hát của Bạch Vũ Giai cũng rất bình thường, nhưng khi nghe được giọng hát của cô, trong lòng Hàn Đông bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ ảo, vô cùng bình thản.
Trên miệng của hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, có vẻ vô cùng điềm tĩnh, ánh mắt nhìn Bạch Vũ Giai hai tay đang cầm micro phía trước, tràn ngập nhu tình.
Hoa Phương và Vu Đông Lan thấy một màn như vậy, đều không khỏi quyệt miệng.
Các cô thấy là Bạch Vũ Giai hát cũng đâu phải là tốt lắm, vì sao Hàn Đông lại nghe một cách chăm chú như vậy, nhìn điệu bộ của Hàn Đông, giống như là đang được nghe nhạc trời vậy.
Bạch Vũ Giai hát xong, có chút e lệ, hơi hơi cúi đầu nói cảm ơn.
Hàn Đông vỗ tay đầu tiên.
Hàn Mạn Lương, Vương Tiểu Phong cũng theo đó mà ra sức vỗ tay, còn Hoa Phương và Vu Đông Lan thì cũng đành phải vỗ tay theo.
- Tiểu Bạch hát thật là hay, so với mấy ngôi sao ca nhạc còn hay hơn.
Hàn Mạn Lương cười nói.
- Khi về nếu như cô cho ra đĩa nhạc, khẳng định sẽ rất hot.
Bạch Vũ Giai đỏ mặt, nhìn Hàn Đông.
Hàn Mạn Lương lập tức cười nói:
- Tốt lắm, những lời tôi vừa nói, nếu như cô đồng ý, công ty sẽ tạo cho cô những điều kiện tốt nhất, đến lúc đó, cô liền có thể trở thành minh tinh.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Giọng hát của em rất êm tai, nếu như em đồng ý, thì có thể cho ra album.
Trong trí nhớ của hắn, tuy rằng Bạch Vũ Giai vẫn luôn chỉ hát cho mình nghe nhưng Hàn Đông lại nghĩ, kỳ thật, lúc trước, Bạch Vũ Giai vô cùng tin tưởng giọng hát của chính mình, như vậy thì hãy cứ để cho càng nhiều người nghe được đi, khiến cho càng nhiều người tán dương cô đi.
Bạch Vũ Giai cười ngọt ngào, nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn, cảm ơn ông chủ.
Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói:
- Là do cô có thực lực, cảm ơn tôi làm gì.
Lúc này, Vu Đông Lan cũng cầm micro lên hát. Trong lòng cô đang rất tức giận, cảm thấy giọng hát của Bạch Vũ Giai cũng đâu phải là tốt lắm, mình hát so với cô ấy còn dễ nghe hơn, nếu như Hàn Đông đã thích nghe người ta hát như vậy, thì có lẽ mình hãy dùng giọng ca mà hấp dẫn Hàn Đông đi.
Mà Hoa Phương thấy Vu Đông Lan đoạt hát trước, sắc mặt liền rất khó coi.
Hàn Đông căn bản là không có chú ý tới biểu hiện của hai người kia, hiện tại trong lòng hắn còn đang hồi tưởng lại tiếng ca lúc nãy, tiếng ca kia, dường như khiến cho cuộc sống kiếp trước của hắn được tái dựng lại một cách chân thật.
Bạch Vũ Giai thì quy củ ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, hai tay đặt trên gối, mắt hơi buông xuống.
Trong lòng cô đối với Hàn Đông tràn ngập cảm kích. Mình với Hàn Đông không hề quen biết, mà Hàn Đông lại vô cùng coi trọng mình, trợ giúp mình, khiến cho giấc mộng trước kia của mình trở thành hiện thực, khiến cho cô vô cùng cảm kích.
Hàn Đông quay sang, đúng lúc gặp được ánh mắt của Bạch Vũ Giai, ánh mắt hắn tràn ngập thương tiếc, khiến cho Bạch Vũ Giai đỏ mặt, cúi đầu.
Hôm sau, Hàn Đông đi vào Ủy ban nhân dân huyện, việc đầu tiên là bảo Tả Nhất Sơn gọi điện cho Cục trưởng cục giao thông Tạ Giang Tùng, hỏi ông ta xem là công tác chuẩn bị tu sửa cầu ở trấn Triệu Hoa làm như thế nào rồi.
Tạ Giang Tùng đi vào Ủy ban nhân dân huyện, đưa dự án tu sửa cầu ở trấn Triệu Hoa, cho Hàn Đông, nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi đã liên hệ với Cục giao thông thành phố, dự định chiều nay sẽ đưa lên, tranh thủ sớm mời chuyên gia đến thiết kế, sau đó nhanh chóng khởi công.
Hàn Đông vô cùng vừa lòng với thái độ công tác tích cực này của Tạ Giang Tùng, liền gật đầu, nói:
- Ừ, phải chú ý một chút, chuyên gia thì có thể đến viện quy hoạch thiết kế xây dựng ở tỉnh mà mời, chi phí cũng sẽ không quá cao.
Tạ Giang Tùng lập tức vui vẻ nói:
- Thế thì thật là tốt, theo tình hình hiện nay, thiết kế một cây cầu, chi phí cũng không phải là thấp.
Ông ta lại tươi cười mà cảm thán nói:
- Vẫn là Chủ tịch Hàn có mặt mũi, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản phí rất lớn.
Hàn Đông xua tay nói:
- Được rồi, nếu như đã lập dự án báo cáo xong rồi thì khẩn trương đến Cục giao thông thành phố mà đòi tiền đi, đồng thời, nếu cục giao thông muốn thành lập tôt lãnh đạo chuyên môn, phụ trách chuyện xây sửa cầu, thì liền để anh làm tổ trưởng đi.
Tạ Giang Tùng mừng rỡ trong lòng, vẻ mặt cảm kích, nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn đã tín nhiệm, tôi nhất định bảo đảm chất lượng, đem công tác lần này làm thật tốt.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ, anh đi mau đi.
Nhìn chung, năng lực công tác của Tạ Giang Tùng này thật không tồi, bởi vậy, Hàn Đông liền cho ông ta một cơ hội, sử dụng ông ta. Đương nhiên, tài chính cần để xây sửa cầu cũng không phải là số nhỏ, Hàn Đông cũng sẽ không giao hết cho Tạ Giang Tùng xong rồi không quản nữa, mà chỉ làm nhiệm vụ thẩm tra, giám sát mà thôi.
Hàn Đông nếu muốn công khai quản lý, thì phải cần trình độ rất cao, chính la vì phải tiến hành giám sát từng ban ngành của chính phủ. Tuy nhiên, Hàn Đông cũng biết, trong lúc thực hiện, rất nhiều địa phương khẳng định cũng có đối sách, tuy nhiên, mặc kệ thế nào, ít nhất so với trước kia, cũng đã có nhiều biện pháp giám sát hơn, việc hoàn thiện thể chế chính trị, cũng không phải là nhất thời có thể hoàn thành. Đặc biệt là ở một đất nước lớn như Trung Quốc, cho dù là một chuyện rất nhỏ thôi, nhưng sau khi được mở rộng ra, thì cũng sẽ trở thành chuyện lớn, bởi vậy các loại quan hệ cũng như tình huống rất phức tạp, làm chuyện gì, cũng chỉ có thể thông qua phương thức tiến dần mà thự hiện, không thể hy vọng xa vời làm một lần là xong.
Lúc này, Hàn Đông lại nghĩ tới vấn đề ở nhà máy dệt, đây chính là vấn đề làm người ta đau đầu a, cho dù hiện tại đã có Thẩm Tòng Phi lãnh đạo xuống, nhưng trên cơ bản nếu muốn ổn định thế cục, thì cần phải giải quyết vấn đề, mấu chốt là cần phải có người đến tiếp nhận cục diện rối rắm này mới được.
Nếu là xí nghiệp khác, hoặc là trên huyện yêu cầu thấp hơn một chút, thì có lẽ, việc giải quyết vấn đề ở nhà máy dệt kia cũng không khó khăn cho lắm. Thế nhưng vấn đề là, Hàn Đông muốn đem chuyện này trở thành hình mẫu trong việc cải cách công tác. Nếu muốn làm như vậy, thì nhất định phải kiên trì giữ vững hai nguyên tắc đã đề xuất lúc trước.
Hơn nữa, hiện tại đám đại biểu của nhà máy dệt cũng tham gia vào toàn bộ quá trình thay đổi chế độ, bởi vậy trên huyện cũng không thể như vậy giơ tay đầu hàng vô điều kiện.
Trong thời gian ngắn, Hàn Đông cũng không tìm được người thích hợp đến tiếp nhận, chỉ có thể hy vọng Ngưu Chí Không giới thiệu được người thích hợp sớm một chút.
Phê duyệt xong mấy phần văn kiện, Hàn Đông liền đứng lên đi ra ngoài, Tả Nhất Sơn lập tức đứng lên nói:
- Chủ tịch Hàn phải ra ngoài?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, đi xem tình hình ở đường Phú Thọ.
Tả Nhất Sơn lập tức gọi điện cho tài xế, sau đó, đi theo Hàn Đông.
Xuống dưới lầu, Lý Thiếu Vũ đã lái xe chờ sẵn.
Tả Nhất Sơn tiến lên trước mở cửa, đợi sau khi Hàn Đông ngồi vào, anh ta mới ngồi xuống ghế lái phụ.
Công trình đường Phú Thọ đang trong giai đoạn gấp rút. Hàn Đông xuống xe, đi dọc theo đường đi lên, thấy Hứa Hiểu Đông đang đứng nói chuyện với một người, Hàn Đông không khỏi mỉm cười, Hứa Hiểu Đông làm việc đích thực là rất tốt.
- Chủ tịch Hàn, chào ngài.
Hứa Hiểu Đông tiến lên chào hỏi.
Hàn Đông gật đầu, đưa cho ông ta một điếu thuốc, nói:
- Tôi chỉ là tiện đường đến xem thôi, thuận tiện cũng đi hít thở không khí một chút.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì điện thoại đi động của Hàn Đông lại vang lên. Lấy ra thì thấy là điện thoại của Văn phòng huyện ủy Hùng Chính Lâm, không biết là có chuyện gì, liền nhấc máy.
Hùng Chính Lâm hỏi:
- Chủ tịch Hàn, ngài đang ở đâu vậy?
Hàn Đông nói:
- Tôi đang ở hiện trường thi công đường Phú Lộ.
Hùng Chính Lâm nói:
- Tôi có một việc muốn báo với ngài, Bí thư Phùng xảy ra chuyện, một nhân viên phục vụ ở nhà khách huyện ủy sinh non, xảy ra án mạng, chuyện vẫn còn đang được điều tra.
Hàn Đông ngẩn người, Phùng Chấn Hoa không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, ngày thường nhìn bộ dạng của ông ta cũng không giống như một kẻ háo sắc, đồng thời, Hàn Đông cảm thấy kỳ quái, tại sao mình một chút động tĩnh cũng không nghe được.
Tắt điện thoại, Hàn Đông liền lập tức quay về Ủy ban nhân dân huyện, nếu chuyện của Phùng Chấn Hoa là thật, vậy thì vị trí của ông ta sẽ bị trống, nhân sự trong huyện cũng sẽ nảy sinh biến hóa. Như vậy, nếu như Hàn Đông nắm lấy được cơ hội này, thì có thể tiến thêm một bước đem thế cục trong huyện nắm trong tay, như vậy, về sau, Phương Trung càng không thể giở được thủ đoạn ra được nữa.
Hiện tại, Hàn Đông đã dần dần theo sát bức bách được Phương Trung, do vậy, một khi có cơ hội, Hàn Đông phải nắm bắt, nếu có thể biến Phó bí thư huyện ủy thành người của mình, vậy thì quyền phát ngôn của Hàn Đông ở huyện sẽ càng lớn hơn nữa.
Điện thoại trên bàn vang lên, Hàn Đông tiếp nhận, là điện thoại của Ủy viên thường vụ Thành ủy, Đảng ủy công an:
- Hàn Đông, tôi vừa mới nhận được báo cáo của Cục Công an, có một việc có liên quan đến Phó bí thư ở huyện của cậu.
Chuyện Khương Tường Vũ muốn nói, chính là chuyện của Phùng Chấn Hoa. Hóa ra, sau khi nhân viên phục vụ ở nhà khách huyện ủy kia bị chết, người nhà của cô ta cảm thấy là ở huyện không thể giải quyết được vấn đề, vì vậy trực tiếp chạy tới Cục công an thành phố kêu oan, nói là Phùng Chấn Hoa đã hại chết người. Đối với những chuyện như vậy, Cục Công an Thành phố cũng không dám tự làm chủ, liền đến báo cáo cho Đảng ủy Công an.
Khương Tường Vũ nói:
- Mặc kệ là người phụ nữ kia có phải bị Phùng Chấn Hoa hại chết hay không, nhưng có thể xác định, Phùng Chấn Hoa và người phụ nữ kia có quan hệ bất chính, điều này có thể xác định thông qua tư liệu của người nhà cô ta đưa tới.
Hàn Đông cũng hiểu được mục đích của cuộc điện thoại này của Khương Tường Vũ, chính là muốn bảo mình phải chuẩn bị sẵn, bởi vì Phùng Chấn Hoa khẳng định sẽ không thể tiếp tục giữ chức Phó bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa nữa.
Tắt điện thoại, Hàn Đông lại tiến hành suy nghĩ về toàn bộ những cán bộ chủ yếu ở Huyện, trong lòng liền có định luận, vì để cho công tác về sau càng thêm thuận lợi, mặc kệ thế nào, đều phải đem vị trí Phó bí thư huyện ủy này nắm trong tay.
Hàn Đông liền cầm lấy điện thoại, gọi đến văn phòng của Thẩm Tòng Phi, nói:
- Tôi là Chủ tịch huyện, anh đến đây, tôi có chút việc muốn bàn với anh.
Thẩm Tòng Phi cũng khá thân thiết với Hàn Đông, cho nên, cơ hội này, Hàn Đông quyết định sẽ giúp cho Thẩm Tòng Phi leo lên, còn vị trí trống của Thẩm Tòng Phi sau đó, sẽ để cho Hứa Hiểu Đông đến tiếp nhận.
Như vậy, chừa ra được một vị trí Phó Chủ tịch huyện, Hàn Đông có thể sắp xếp cho trợ lý chủ tịch huyện Trương Trường Hà ngồi vào đó.
Vì để có thể chặt chẽ khống chế thế cục ở huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông quyết định sẽ nói chuyện trước với Đinh Vi Dân và Chu Khải Kiệt, tranh thủ sự ủng hộ của họ.
Hàn Đông cũng rất tự tin, tin là bọn họ sẽ ủng hộ suy nghĩ của mình. Dù sao, huyện Phú Nghĩa dưới sự cố gắng của mình đang trở mình biến hóa, theo góc độ công tác mà nói, bọn họ cũng sẽ nhất định ủng hộ mình.
Thẩm Tòng Phi nhanh chóng tiến vào, nói:
- Chủ tịch Hàn có gì chỉ bảo?
Hàn Đông lấy thuốc ra, sau khi hai người hút xong, Hàn Đông nói:
- Bí thư Phùng có thể sẽ bị điều động.
Thẩm Tòng Phi sửng sốt, lập tức trong lòng kích động, Phùng Chấn Hoa bị điều động, mà Hàn Đông lại gọi mình đến, ý đồ đã rất rõ. Tuy nhiên, ông ta ngăn chặn kích động trong lòng, nói:
- Chủ tịch hàn có chuyện gì cứ việc nói!
Hàn Đông cũng không ấp úng nữa, nói:
- Ý của tôi là, để cho anh đi lên. Công tác trên huyện anh vốn đã rất quen thuộc rồi, do vậy để anh đi lên cũng là chuyện thích hợp, đến lúc đó, tôi sẽ lên thành phố nói chuyện này, anh cứ chuẩn bị sẵn đi.
Thẩm Tòng Phi cảm kích nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn.
Anh ta biết, Hàn Đông là người thực tế, việc mình đi theo hắn đã sớm biểu lộ rõ ràng, bởi vậy, hiện tại cũng không nói nhiều lời cảm kích nữa.
Hàn Đông gật đầu, lập tức đem ý đồ của mình nói cho Thẩm Tòng Phi.
Đối với những sắp xếp của Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi cảm thấy không tồi, dù sao Hứa Hiểu Đông và Trương Trường Hà, hai người này, trong công tác đều không có vấn đề gì cả.
Mà giờ phút này, Ủy viên thường vụ tành ủy, Bí thư Đảng ủy công an Khương Tường Vũ đang báo cáo công tác với Đinh Vi Dân, nói qua một chút tình huống của Phùng Chấn Hoa, mời Đinh Vi Dân cho chỉ thị.
Đinh Vi Dân tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, nói:
- Là một Đảng viên, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, thật là mất mặt. Anh phải cho Cục Công an tiến hành điều tra, nhất định phải tra rõ sự thật.
Khương Tường Vũ gật đầu, nói:
- Vâng, vậy có nên mời Ủy ban kỷ luật cùng nhau triển khai công tác hay không?
Đinh Vi Dân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, tôi sẽ thông báo cho Ủy ban kỷ luật.
Sau đó, dựa theo ý kiến của Đinh Vi Dân, Ủy ban kỷ luật và Cục Công an hợp thành một tổ điều tra, tiến hành điều tra vấn đề của Phùng Chấn Hoa.
Rất nhanh, chuyện của Phùng Chấn Hoa được truyền ra.
Đến khi Phùng Chấn Hoa bị Ủy ban kỷ luật mang đi, thì mọi người đều biết số mạng chính trị cảu Phùng Chấn Hoa đã đến hồi kết.
Có người thương tiếc, nhưng cũng có người vui mừng.
Còn Phương Trung thì một chút vui vẻ cũng không có.
Bởi vì trước mắt, ít nhất Phùng Chấn Hoa còn khá hợp tác với ông ta, hiện tại, Phùng Chấn Hoa xảy ra chuyện, như vậy, khẳng định Hàn Đông sẽ tranh đoạt vị trí Phó bí thư này, mà theo thế cục hiện tại xem ra, thì chỉ sợ là chính mình cũng không thể tranh được với Hàn Đông.
Tuy nhiên, mặc kệ là có tranh được hay không, Phương Trung vẫn phải đi thăm hỏi Thị trưởng Sa Ứng Lương và Phó bí thư Thành ủy Dương Lâm Sâm, đem tình huống ở huyện Phú Nghĩa tỉ mỉ nói hết một lần, thậm chí còn biểu hiện rất ủy khuất.
Phương Trung quả thật là rất ủy khuất, là Bí thư huyện ủy mà ở Huyện Phú Nghĩa, ông ta lại bị Hàn Đông áp chế rất gắt gao, thậm chí ngay cả Hội nghị thường vụ cũng không được mời dự họp.
Nếu như thật sự để Hàn Đông đoạt được vị trí Phó bí thư huyện ủy, thì cuộc sống sau này của ông ta càng khó qua được.
Nhưng Thị trưởng Sa Ứng Lương và Phó bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân đều toàn lực ủng hộ Hàn Đông, bởi vậy, cho dù là bọn họ muốn thỏa mãn thỉnh cầu của Phương Trung, nhưng cũng không dám cam đoan, bởi vậy chỉ nói một số lời cổ vũ, bảo Phương Trung trở về cố gắng công tác tốt mà thôi.
Sáng ngày mười một tháng mười một, Hàn Đông gọi điện thoại cho thư ký Nguyễn Nhất Hiên của Đinh Vi Dân, sau khi được Đinh Vi Dân cho phép, hắn lại gọi cho Chu Khải Kiệt, nói là mười giờ hắn sẽ đến báo cáo công tác với Đinh Vi Dân, sau đó sẽ đến báo cáo công tác với ông ta.
Quan hệ của hai người cũng không tồi, cho nên Hàn Đông nói chuyện cũng có chút tùy ý hơn. Chu Khải Kiệt nghe xong, cười nói:
- Hàn Đông cậu là vì chức Phó bí thư huyện ủy mà tới đi, dù sao, mỗi lần đề cập đến vấn đề của cậu, Bí thư Bùi và Tư lệnh Lý đều rất ủng hộ cậu, lần này bọn họ chắc cũng không ngoại lệ.
Hàn Đông nghe ra ý tứ trong lời nói của ông ta, cười nói:
- Hy vọng là như vậy.
Sau đó, Hàn Đông lại bảo Lý Thiếu Vũ lái xe qua đưa mình đến Vinh Châu.
Khi đến Thành ủy, Hàn Đông đi tới bên ngoài văn phòng của Đinh Vi Dân, Nguyễn Nhất Hiên vừa nhìn thấy, lập tức đứng lên, khách khí nói:
- Chủ tịch Hàn đến rồi, Bí thư Đinh bảo anh trực tiếp đi vào.
Đồng thời, trong lòng Nguyễn Nhất Hiên cũng vô cùng hâm mộ, Hàn Đông chỉ là một Chủ tịch huyện mà được Đinh Vi Dân đối xử vô cùng tốt.
Hàn Đông cảm ơn Nguyễn Nhất Hiên, đi đến gõ cửa, sau khi nghe được thanh âm của Đinh Vi Dân, mới đẩy cửa đi vào, thấy Đinh Vi Dân đang ngồi đọc văn kiện.
- Chào Bí thư Đinh, tôi đến báo cáo công tác với Ngài.
Hàn Đông không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.
Đinh Vi Dân buông văn kiện trong tay, gật đầu, nói:
- Ngồi đi, lần này là vì nhân sự bên trong huyện mà tới?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, Bí thư Đinh, hiện tại mọi việc ở huyện Phú Nghĩa đang trong lúc gấp rút, bởi vậy tôi hy vọng lúc thành ủy sắp xếp nhân sự ở Huyện ủy, có thể tận lực duy trì sự ổn định ở huyện ủy. Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện năng lực công tác xuất chúng, hơn nữa đã công tác ở huyện Phú Nghĩa được một thời gian không ngắn, đối với công tác của Đảng và tình huống nhân sự ở Huyện vô cùng quen thuộc, là người thích hợp nhất để đảm nhiệm chức vị Phó bí thư .
Thấy Hàn Đông trực tiếp chọn người như vậy, Đinh Vi Dân khẽ mỉm cười, hỏi:
- Thế còn những vị trí khác thì sao?
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, liền trực tiếp đem ý đồ của mình nói ra:
- Bí thư Đinh, hiện tại, các công tác ở huyện Phú Nghĩa đều đang trong thời khắc mấu chốt, cho nên, tôi mới lớn mật sắp xếp nhân sự như thế này, vẫn còn phải mời Bí thư Đinh xem xét.
Đinh Vi Dân cười ha hả, nói:
- Hàn Đông, ý tứ của cậu tôi đã hiểu rồi, những việc cậu làm ở huyện Phú Nghĩa tất cả mọi người ở đều hiểu rõ, bởi vậy những đề nghị cậu đưa ra, thành ủy sẽ tận lực suy xét, đồng thời cũng sẽ tận lực suy xét đến tình huống thực tế ở huyện Phú Nghĩa, bảo đảm cho công tác ở huyện Phú Nghĩa có thể nhanh chóng triển khai.
Hàn Đông cảm kích nói:
- Cảm ơn Bí thư Đinh.
Mặc dù Đinh Vi Dân không rõ ràng đáp ứng yêu cầu của mình, nhưng từ vẻ mặt và giọng điệu của ông ta,Hàn Đông có thể thấy được là ông ta ủng hộ mình.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Đinh Vi Dân, Hàn Đông lại đi đến văn phòng của Chu Khải Kiệt, hai người ngồi xuống bàn tiếp khác, Hàn Đông lấy bao thuốc Trung Hoa ra, sau khi châm thuốc cho Chu Khải Kiệt xong, mới nói:
- Trưởng ban Chu, lần này tôi tới chủ yếu là vì nhân sự ở huyện Phú Nghĩa, vừa rồi, tôi đã báo cáo tình huống với Bí thư Đinh, Ý của tôi là để cho Thẩm Tòng Phi đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy, Hứa Hiểu Đông đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực huyện, để Trương Trường Hà đảm nhiệm Phó Chủ tịch Huyện.
Chu Khải Kiệt cầm lấy bút, ghi lại mấy cái tên, rồi mỉm cười nói:
- Ừ, nếu Bí thư Đinh không có sắp xếp đặc biệt nào khác, thì ở Hội nghị thường vụ, tôi sẽ đưa những ứng viên này ra. Hôm qua, tôi có thấy Phương Trung đến đây, phỏng chừng là cũng vì chuyện này.
Hàn Đông nói:
- Tôi chỉ suy xét xem làm thế nào để cho huyện Phú Nghĩa có thể phát triển được nhanh hơn, còn những mặt khá, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Hàn Đông đương nhiên biết Phương Trung không cam lòng.
Nếu Phó bí thư Huyện ủy cũng trở thành người của mình, thì những công tác sau này của Phương Trung quả thật cũng sẽ không được tốt. Ở Huyện ủy bên kia, Chánh văn phòng huyên ủy, Phó bí thư huyện ủy đều là người của mình, thì cho dù ai Bí thư huyện ủy cũng đều sẽ căm tức.
Nhưng Hàn Đông hiện tại không quản được Phương Trung có bao nhiêu căm tức, bởi vì Hàn Đông nhất định phải đạt được mục đích của mình, cho nên nhất định phải tiến thêm một bước bảo đảm lực lượng của mình.
Để có thể thực hiện ý đồ của mình, thì bên trong Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Hàn Đông phải nắm được bảy phiếu để hình thành ưu thế áp đảo, cho dù Phương Trung có tham dự hội nghị, thì mình cũng không phải sợ ông ta nữa.
Bốn giờ chiều hôm sau, Hàn Đông nhận được điện thoại của Chu Khải Kiệt:
- Hàn Đông, Hội nghị thường vụ vừa mới chấm dứt, tất cả các ứng viên do cậu đề xuất đều được thông qua.
- Cảm ơn Trưởng ban Chu.
Hàn Đông khách khí nói.
- Ha ha, với tôi còn khách khí cái gì.
Chu Khải Kiệt cười nói.
- Ngày mai, Phó trưởng ban Ngô, ban Tổ chức cán bộ sẽ tới huyện Phú Nghĩa để tuyên bố bổ nhiệm.
Tắt điện thoại, Hàn Đông thở ra một hơi dài, từ nay, sức mạnh trong tay mình ở huyện Phú Nghĩa còn lớn hơn nữa.
Hàn Đông vốn cũng không phải là một người thích tranh quyền đoạt lợi, nhưng thân trong quan trường, vì muốn thực thi được ý tưởng của mình, vì để làm được càng nhiều chuyện, Hàn Đông không thể không đem quyền lực ở huyện Phú Nghĩa nắm chặt trong tay.
- Thật sự là bất đắc dĩ a. Nếu tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng, thì tất cả các hạng mục công tác trên nước Trung Quốc, khẳng định sẽ rất tốt.
Hàn Đông thở dài, nói.
Giờ phút này, Phương Trung cũng đang ngồi trước bàn làm việc suy nghĩ, hai tay không ngừng xoa đầu.
Ông ta cũng biết được quyết định của Thành ủy, quả tim giống như đã rơi vào hố băng vạn năm.
Lần này, những người được điều động, đều là thân tín của Hàn Đông.
Nếu như cứ tiếp tục như thế này thì một Bí thư huyện ủy như ông ta còn tôn nghiêm gì nữa.
Phương Trung trong lòng uất muốn chết.
Ông ta phỏng chừng là Bí thư huyện ủy uất ức nhất ở huyện Phú Nghĩa từ trước tới nay.
Nghĩ lại mà xem, một Bí thư huyện ủy có Chánh Văn phòng không phải là người một nhà cũng đã đủ mất mặt rồi, giờ, ngay cả Phó bí thư huyện ủy cũng không phải là người của mình nữa, vậy thì, sau này, lời nói của mình, ở huyện còn có tác dụng hay sao?
Trong đầu ông ta hiện lên hình ảnh Hàn Đông hơi nhếch khóe miệng, cười mà như không cười.
Phương Trung thở dài một hơi, ông ta cảm thấy, mình hẳn nên tìm Sa Trí Tuyên báo cáo một chút, đổi sang một chỗ khác, về sau bất kể như thế nào, cũng không ở cùng một chỗ với Hàn Đông nữa. Ở bên cạnh cộng sự với một người có bối cảnh hùng mạnh như vậy, thật sự là một loại bi ai.
Đây là lần thứ hai Phương Trung nghĩ đến việc điều động, lần trước là khi làm Chủ tịch huyện còn lần này là khi làm Bí thư huyện ủy, đều là vì Hàn Đông mà phải nghĩ đến việc thoái lui, chuyện này đối với ông ta mà nói, cũng coi như là một loại đau khổ.
Phương Trung nghĩ, Hàn Đông sở dĩ được Đinh Vi Dân toàn lực ủng hộ, còn không phải bởi vì bối cảnh sau lưng Hàn Đông hay sao, nếu không thì sao Đinh Vi Dân lại ủng hộ cậu ta như vậy.
Hơn nữa, trong lòng Phương Trung, từ sau khi lên làm Bí thư huyện ủy, ông ta cũng rất muốn làm ra được chuyện tốt ở huyện Phú Nghĩa.
Nhưng bây giờ xem ra, hết thảy đều phải dựa theo ý nghĩ của Hàn Đông, còn Bí thư huyện ủy như ông ta lại chỉ giống như vật trang trí mà thôi.
Thứ sáu, ngày mười ba, Phó Trưởng ban tổ chức thành ủy Ngô Duy Ngọc đến huyện Phú Nghĩa, trong đại hội cán bộ Cấp Phó cục ở toàn huyện, tuyên bố quyết định của Thành ủy.
Bổ nhiệm Thẩm Tòng Phi làm Ủy viên thường vụ, Phó bí thư huyện Phú Nghĩa.
Bổ nhiệm Hứa Hiểu Đông làm Ủy viên thường vụ huyện ủy huyện Phú Nghĩa.
Đề danh Hứa Hiểu Đông làm Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa, Trương Trường Hà làm Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa.
Phương Trung ngồi trên đài chủ tịch, sắc mặt âm trầm, tay nắm chặt bút máy, trong lòng vô cùng buồn bực.
Dưới đài Chủ tịch, trừ ông ta và Hàn Đông, còn lại chín Ủy viên thường vụ .
Trong số chín người này, có đến sáu người ở bên phía của Hàn Đông, trong ba người còn lại, Hoàn Duy Chương tuy là không để lộ rõ là đứng về phe của Hàn Đông, nhưng anh ta cũng không đầu nhập qua đây, vẫn còn trong trạng thái lập lờ, nhưng hiện giờ, dưới tình huống hiện nay, đảm bảo anh ta hẳn là sẽ không đầu nhập qua đây nữa.
Nói cách khác, hiện tại, trong số những Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phương Trung chỉ lấy được hai phiếu của Tôn Nghĩa Phương và Vương Tiến Quý, so với Hàn Đông thì quả thực rất cô độc.
- Thật bi ai a…
Phương Trung buồn bực nói trong lòng.
Chuyện bi ai của Phương Trung, đối với Hàn Đông mà nói, thì lại là một chuyện vui rất lớn. Hàn Đông ngồi trên đài chủ tịch, nhìn xuống đám Ủy viên thường vụ phía dưới, đại bộ phận đều là người của mình, trong lòng thầm nghĩ:
- Như vậy thì mình cũng có thể yên tâm làm chút chuyện.
Về phần cảm thụ của Phương Trung, Hàn Đông đại khái cũng có thể đoán ra được một ít. Tuy nhiên, hiện tại, Hàn Đông cũng không còn để lại cho Phương Trung chút hy vọng gì nữa, chỉ có đánh gục Phương Trung thì mới có thể khiến cho huyện Phú Nghĩa phát triển theo ý nghĩ của mình. Trong đám người phía dưới, thì phía bên Phương Trung chỉ có Tôn Nghĩa Phương và Vương Tiến Quý, cả hai trong lòng đều đang rất buồn bực.
Mà những người bên phía Hàn Đông thì trên mặt đều đang tràn đầy tươi cười, đây chính là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Trải qua phiên điều chỉnh lần này, Hàn Đông đã hoàn toàn khống chế được quyền lực ở huyện Phú Nghĩa, cho dù Phương Trung có là Bí thư huyện ủy đi chăng nữa, thế nhưng bên trong huyện ủy chỉ có hai, ba người ủng hộ ông ta, nếu như muốn ra quyết định quan trọng gì, thì ông ta không thể nào chống lại Hàn Đông được.
Thẩm Tòng Phi từ vị trí Phó Chủ tịch thường trực huyện ngồi lên được vị trí Phó bí thư huyện ủy, trong lòng vô cùng cảm kích Hàn Đông. Trước đó, ông ta chủ yếu dựa vào nguyên Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đương nhiệm Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố Ngô Giải Toàn dẫn dắt mới có thể từ Phó Chủ tịch huyện đi lên một bước làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, sau đó, nếu như không có Hàn Đông, thì ông ta cũng không có cơ hội tiến lên làm Phó Chủ tịch thường trực huyện.
Mà lần này, sở dĩ ông ta có thể tiến thêm một bước nữa, làm Phó bí thư huyện ủy, cũng hoàn toàn là dựa vào Hàn Đông đi Thành ủy tiến cử. Mặc dù Thẩm Tòng Phi biết là sở dĩ Hàn Đông sở dĩ lại mạnh mẽ tiến cử mình như vậy, là bởi vì anh ta mốn nắm được toàn bộ thế cục ở huyện trong tay, nhưng trong lòng ông ta cũng vẫn vô cùng cảm kích.
/1284
|