Hứa Hiểu Đông từ một Phó Chủ tịch huyện bình thường có thể lập tức nhảy thẳng vào làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, Phó Chủ tịch thường trực huyện, trở thành một trong những lãnh đạo mặt trước ở huyện, thực hiện một bước bay vọt, tất cả đều là bởi vì mình đã đúng lúc theo sát Hàn Đông, cũng đã cố gắng làm tốt công tác Hàn Đông giao cho mới có thể có được kết quả như vậy.
- Đi theo Chủ tịch Hàn làm việc thực sự đúng là không sai. Không cần phải suy xét nhiều, chỉ cần, thật sự làm tốt công việc, còn những chuyện khác thì không cần nghĩ đến, tuy rằng hơi bận, nhưng đơn thuần hơn nhiều.
Hứa Hiểu Đông thầm nghĩ trong lòng.
- Hơn nữa, Chủ tịch Hàn đối với người một nhà cũng không tồi, mình chưa cần nói gì mà anh ta đã nghĩ giúp đỡ mình, Chủ tịch Hàn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ về sau khẳng định sẽ không tồi.
Trương Trường Hà ngồi ở vị trí thứ hai. Trước đó, anh ta làm thư ký của Bí thư huyện ủy, nếu như không phải đi theo Hàn Đông, thì có thể giữ được chức Bí thư đảng ủy thị trấn Triệu Hoa cũng đã tốt lắm rồi, thế nhưng nhanh như vậy đã được thăng tiến, trở thành Phó Chủ tịch huyện thì quả thực đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.
Cho dù quan hệ cá nhân của anh cà và Hàn Đông rất tốt nhưng Trương Trường Hà trong lòng cũng vẫn vô cùng cảm kích Hàn Đông, hơn nữa cũng âm thầm quyết định, phải quyết tâm tăng mạnh quan hệ với Hàn Đông hơn nữa, đồng thời, về sau cũng phải chú ý xử lý tốt tình cảm giữa công và tư. Dù sao, giữa anh ta và Hàn Đông, vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không thể bởi vì quan hệ cá nhân mà bỏ qua loại chênh lệch thân phận này.
Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Ngô Duy Học sau khi công bố xong quyết định của Thành ủy, liền quay về.
Xe của Ngô Duy Học cuốn bụi mà đi, trong lúc vô ý, Hàn Đông quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Phương Trung.
Phương Trung mặt không đổi sắc cũng quay đầu đi.
Trong lòng ông ta hận không thể đem Hàn Đông ra nuốt sống nhưng hiện tại lại không thể biểu hiện ra mặt.
Đã lăn lộn trong quan trường lâu như vậy thì một chút lòng dạ như vậy ông ta cũng vẫn phải có.
Chẳng qua, cho dù ông ta có thể nhịn xuống thù hận, không để biểu lộ lên mặt thế nhưng cũng vẫn không thể bày ra bộ mặt tươi cười chào đón Hàn Đông được.
Hàn Đông biết tâm tình của Phương Trung không được tốt, khẽ mỉm cười, nói:
- Bí thư Phương, lần này, bộ máy Huyện ủy trải qua điều chỉnh, ngài xem khi nào thì mọi người họp mặt?
Phương Trung trong lòng rất uất hận nhưng việc Hàn Đông nói, cũng là việc đương nhiên. Ủy viên thường vụ huyện ủy điều chỉnh hai vị trí, hơn nữa còn là hai vị trí khá quan trọng, Phương Trung làm Bí thư huyện ủy, tất nhiên là phải mở Hội nghị thường vụ, tiến hành giao lưu, trao đổi công tác liên quan.
- Ừm, hai ngày sau đi.
Phương Trung thản nhiên nói, sau đó lên xe của mình.
Hàn Đông thản nhiên cười, thế cục hiện tại, thì Phương Trung cũng không phải là người định đoạt.
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Hứa Hiểu Đông liền đi đến văn phòng của Hàn Đông, trên mặt tràn ngập cảm kích, còn có thêm cả cung kính nữa,
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Chủ tịch Hứa, ngồi xuống nói chuyện đi.
Sau khi lên làm Phó Chủ tịch thường trực huyện, vẻ mặt của Hứa Hiểu Đông so với trước kia dường như là càng thêm cung kính, biểu hiện ông ta cũng không bởi vì chức vụ của mình được nâng cao mà có nửa phần đắc ý, vênh váo.
Đối với điền này, Hàn Đông vô cùng vừa lòng. Hắn lấy thuốc ra, đưa cho Hứa Hiểu Đông một điếu, sau đó cũng ngậm một điếu.
Hứa Hiểu Đông lấy bật lửa ra, nghiêng người, châm thuốc cho Hàn Đông.
Hàn Đông gật đầu. Sau khi châm thuốc xong, hắn hút một ngụm, rồi nói:
- Chủ tịch Hứa, trọng trách sau này của ông rất nặng nề a.
Hứa Hiểu Đông cung kính nói:
- Có Chủ tịch Hàn lãnh đạo, cho dù trọng trách nặng hơn nữa tôi cũng không sợ.
Hàn Đông ha hả cười, nói:
- Làm Phó Chủ tịch thường trực huyện, so với trước kia, công tác của ông cũng có chút bất đồng, công tác hàng ngày của Ủy ban nhân dân huyện đều phải xử lý tốt, thế nhưng công tác trọng điểm bên ngoài cũng không thể vì vậy mà lơi lỏng.
Hứa Hiểu Đông gật đầu nói:
- Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ dụng tâm làm việc. Chẳng qua, Chủ tịch Hàn, công tác trước kia của tôi cũng phải nhanh chóng chuyển giao cho Chủ tịch Trương, Chủ tịch Trương năng lực công tác xuất chúng, khẳng định sẽ làm tốt hơn tôi.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng nên như vậy, chức trách Phó Chủ tịch thường trực huyện của ông cũng rất quan trọng, không thể phân tâm nhiều quá.
Lúc này, Hàn Đông cũng vừa mới thông báo là sẽ mở hội nghị chủ tịch.
Trong cuộc họp, Hàn Đông chủ yếu đem tình huống điều chỉnh ở Ủy ban nhân dân huyện thông báo ra một chút, sau đó phân công tiến hành điều chỉnh tương ứng, trên cơ bản, Hứa Hiểu Đông tiếp nhận phần công việc trước kia của Thẩm Tòng Phi còn Trương Trường Hà thì tiếp nhận phần công việc trước của Hứa Hiểu Đông.
Sau khi tan họp không lâu, Thẩm Tòng Phi liền gọi điện tới, nói:
- Chào Chủ tịch Hàn, buổi tối ngài có rảnh không, tôi mời ngài ăn cơm.
Hàn Đông cười nói:
- Được, ông nói địa điểm đi.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Vẫn là ở Phong Lâm Nhã Các, nơi đó yên tĩnh, đồ ăn cũng không tồi.
Hàn Đông đương nhiên hiểu được ý của Thẩm Tòng Phi, ngày đầu tiên nhậm chức, ông ta mời mình ăn cơm chính là để bày tỏ lập trường của bản thân.
Vừa tắt điện thoại thì điện thoại đi động của Hàn Đông lại vang lên, lần này là do Trần Dân Tuyển gọi tới, ông ta nói:
- Chủ tịch Hàn, buổi tối Ngài có rảnh không, tôi muốn mời ngài ăn cơm.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Anh Trần, cú điện thoại này của anh cũng trùng hợp thật nha, Bí thư Thẩm vừa mới hẹn tôi xong.
Trần Dân Tuyển nghe vậy trong lòng liền ủ rũ, sao mình lại không gọi điện cho sớm chứ.
Lúc này Hàn Đông lại nói:
- Tuy nhiên, anh Trần, chốc nữa chúng ta cùng nhau đi đi, dù sao thì anh Trần cũng không phải người ngoài, về sau công tác của mấy người cũng có nhiều điểm cần tiếp xúc, giao lưu sớm một chút cũng tốt.
Trần Dân Tuyển là Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, mà Thẩm Tòng Phi lại là Phó bí thư huyện ủy quản lý Đảng và tổ chức quần chúng, mà ở Huyện ủy Tôn Nghĩa Phương và người của Phương Trung, cho nên còn rất nhiều việc hai người cần hợp tác với nhau.
Trần Dân Tuyển nghe vậy, lập tức liền vui mừng trở lại, hiện tại, quyền lực của Hàn Đông ngày càng lớn, ông ta cảm thấy mình không thể nào giúp được Hàn Đông cho nên trong lòng cũng âm thầm nghĩ biện pháp, xem làm thế nào mới có thể nhanh chóng theo sát bước chân của Hàn Đông. Thấy một đám người đi theo Hàn Đông được đề bạt mà bản thân mình ở ban Tổ chức cán bộ lại không có gì tiến bộ, trong lòng ông ta cũng có chút sốt ruột.
Đây cũng là lý do tại sao Trần Dân Tuyển lại gọi điện tới, tuy nhiên, Hàn Đông bảo mình cùng đi ăn cơm với Thẩm Tòng Phi, cũng là một chuyện rất tốt.
Buổi tối, Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi, và Trần Dân Tuyển cùng nhau ăn cơm ở Phong Nhã Các, tuy rằng không có bàn đến công việc, nhưng có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm, đã chứng minh hết thảy.
Ăn cơm xong, Hàn Đông trực tiếp ra về.
Ngày mai là Chủ nhật, Kiều San San sẽ đến đây. Vừa nghĩ đến việc cô không ngờ cũng thích Hoa Phương, Hàn Đông cảm thấy hơi buồn cười. Kỳ thật, nếu như so sánh ra, thì Kiều San San so với Hoa Phương còn đẹp hơn rất nhiều, chẳng qua, Hoa Phương là diễn viên, là minh tinh mà thôi. Hàn Đông cảm thấy, Kiều San San còn hơn Hoa Phương rất nhiều.
Mười một giờ hôm sau, Kiều San San đến huyện Phú Nghĩa. Hàn Đông lái xe từ nhà đến nhà ga đón cô, nói:
- Buổi trưa muốn ăn gì?
Kiều San San nói:
- Còn sớm mà, nếu không thì chúng ta đi tìm Hoa Phương trước để chụp ảnh lưu niệm và ký tên đi?
Hàn Đông bất dắc dĩ nói:
- Gấp cái gì. Lúc này chỉ sợ Hoa Phương đang ở Thanh Sơn Lĩnh đóng phim, chúng ta đi ăn cơm trưa trước, nghỉ ngơi một lúc rồi anh đưa em đi Thanh Sơn Lĩnh, đến lúc đó, có thể thăm quan hiện trường đóng phim của mấy cô ấy, buổi tối thì cùng mấy cô ấy ăn cơm, em muốn ký tên hay chụp ảnh lưu niệm lúc nào chả được.
Kiều San San nói:
- Đơn giản vậy sao?
Hàn Đông cười nói:
- Đơn giản như vậy thôi, không phải chỉ là minh tinh thôi sao, đâu có phức tạp như em nghĩ vậy, nếu như em nguyện ý, thì cũng có thể đi đóng phim, trở nên nổi tiếng.
Kiều San San lắc đầu:
- Thế thì thôi đi. Em cũng không phải là không biết tự lượng sức.
Hàn Đông nói:
- Ở trong lòng anh, em so với Hoa Phương còn xinh đẹp, đáng yêu hơn gấp trăm lần.
- Thật sao?
Kiều San San hờn dỗi nói, trong lòng ngọt như uống mật.
Hai người ăn cơm xong, liền lái xe trở lại ký túc xá cục lương thực.
Vừa vào cửa, hai người đã không kìm nổi mà quấn lấy nhau.
Hô hấp của hai người cũng dần dần trở nên dồn dập.
Một tuần không gặp đối với hai người mà nói, quả thật giống như là xa cách ba năm, trong lòng đều vô cùng tưởng niệm.
Hai người hôn nhau rồi Hàn Đông liền ôm Kiều San San đi về phía phòng ngủ.
Kiều San San nói:
- Hàn Đông, chờ một chút, em chưa tắm.
Hàn Đông nghĩ đến việc Kiều San San đã ngồi xe lâu như vậy, đi tắm rửa trước cũng tốt, nói:
- Tốt, chúng ta liền đi tắm uyên ương, ha ha…
Kiều San San giơ tay đấm vào ngực Hàn Đông, nói:
- Anh là tên khốn khiếp, chỉ biết ức hiếp em thôi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Nam nhân không xấu. Nữ nhân không thương.
Hai người vào phòng tắm, cởi quần áo rồi vuốt ve tắm rửa cho đối phương, Kiều San San tỉnh thoảng lại thẹn thùng cười lên.
Khi tay nhỏ bé của Kiều San San đụng phải bộ vị trọng điểm, Hàn Đông liền nhất trụ kình thiên, rốt cuộc không kìm nổi nữa, hai người dưới vòi nước lập tức thần tốc quấn lấy nhau.
- Đi theo Chủ tịch Hàn làm việc thực sự đúng là không sai. Không cần phải suy xét nhiều, chỉ cần, thật sự làm tốt công việc, còn những chuyện khác thì không cần nghĩ đến, tuy rằng hơi bận, nhưng đơn thuần hơn nhiều.
Hứa Hiểu Đông thầm nghĩ trong lòng.
- Hơn nữa, Chủ tịch Hàn đối với người một nhà cũng không tồi, mình chưa cần nói gì mà anh ta đã nghĩ giúp đỡ mình, Chủ tịch Hàn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ về sau khẳng định sẽ không tồi.
Trương Trường Hà ngồi ở vị trí thứ hai. Trước đó, anh ta làm thư ký của Bí thư huyện ủy, nếu như không phải đi theo Hàn Đông, thì có thể giữ được chức Bí thư đảng ủy thị trấn Triệu Hoa cũng đã tốt lắm rồi, thế nhưng nhanh như vậy đã được thăng tiến, trở thành Phó Chủ tịch huyện thì quả thực đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.
Cho dù quan hệ cá nhân của anh cà và Hàn Đông rất tốt nhưng Trương Trường Hà trong lòng cũng vẫn vô cùng cảm kích Hàn Đông, hơn nữa cũng âm thầm quyết định, phải quyết tâm tăng mạnh quan hệ với Hàn Đông hơn nữa, đồng thời, về sau cũng phải chú ý xử lý tốt tình cảm giữa công và tư. Dù sao, giữa anh ta và Hàn Đông, vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không thể bởi vì quan hệ cá nhân mà bỏ qua loại chênh lệch thân phận này.
Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Ngô Duy Học sau khi công bố xong quyết định của Thành ủy, liền quay về.
Xe của Ngô Duy Học cuốn bụi mà đi, trong lúc vô ý, Hàn Đông quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Phương Trung.
Phương Trung mặt không đổi sắc cũng quay đầu đi.
Trong lòng ông ta hận không thể đem Hàn Đông ra nuốt sống nhưng hiện tại lại không thể biểu hiện ra mặt.
Đã lăn lộn trong quan trường lâu như vậy thì một chút lòng dạ như vậy ông ta cũng vẫn phải có.
Chẳng qua, cho dù ông ta có thể nhịn xuống thù hận, không để biểu lộ lên mặt thế nhưng cũng vẫn không thể bày ra bộ mặt tươi cười chào đón Hàn Đông được.
Hàn Đông biết tâm tình của Phương Trung không được tốt, khẽ mỉm cười, nói:
- Bí thư Phương, lần này, bộ máy Huyện ủy trải qua điều chỉnh, ngài xem khi nào thì mọi người họp mặt?
Phương Trung trong lòng rất uất hận nhưng việc Hàn Đông nói, cũng là việc đương nhiên. Ủy viên thường vụ huyện ủy điều chỉnh hai vị trí, hơn nữa còn là hai vị trí khá quan trọng, Phương Trung làm Bí thư huyện ủy, tất nhiên là phải mở Hội nghị thường vụ, tiến hành giao lưu, trao đổi công tác liên quan.
- Ừm, hai ngày sau đi.
Phương Trung thản nhiên nói, sau đó lên xe của mình.
Hàn Đông thản nhiên cười, thế cục hiện tại, thì Phương Trung cũng không phải là người định đoạt.
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Hứa Hiểu Đông liền đi đến văn phòng của Hàn Đông, trên mặt tràn ngập cảm kích, còn có thêm cả cung kính nữa,
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Chủ tịch Hứa, ngồi xuống nói chuyện đi.
Sau khi lên làm Phó Chủ tịch thường trực huyện, vẻ mặt của Hứa Hiểu Đông so với trước kia dường như là càng thêm cung kính, biểu hiện ông ta cũng không bởi vì chức vụ của mình được nâng cao mà có nửa phần đắc ý, vênh váo.
Đối với điền này, Hàn Đông vô cùng vừa lòng. Hắn lấy thuốc ra, đưa cho Hứa Hiểu Đông một điếu, sau đó cũng ngậm một điếu.
Hứa Hiểu Đông lấy bật lửa ra, nghiêng người, châm thuốc cho Hàn Đông.
Hàn Đông gật đầu. Sau khi châm thuốc xong, hắn hút một ngụm, rồi nói:
- Chủ tịch Hứa, trọng trách sau này của ông rất nặng nề a.
Hứa Hiểu Đông cung kính nói:
- Có Chủ tịch Hàn lãnh đạo, cho dù trọng trách nặng hơn nữa tôi cũng không sợ.
Hàn Đông ha hả cười, nói:
- Làm Phó Chủ tịch thường trực huyện, so với trước kia, công tác của ông cũng có chút bất đồng, công tác hàng ngày của Ủy ban nhân dân huyện đều phải xử lý tốt, thế nhưng công tác trọng điểm bên ngoài cũng không thể vì vậy mà lơi lỏng.
Hứa Hiểu Đông gật đầu nói:
- Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ dụng tâm làm việc. Chẳng qua, Chủ tịch Hàn, công tác trước kia của tôi cũng phải nhanh chóng chuyển giao cho Chủ tịch Trương, Chủ tịch Trương năng lực công tác xuất chúng, khẳng định sẽ làm tốt hơn tôi.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng nên như vậy, chức trách Phó Chủ tịch thường trực huyện của ông cũng rất quan trọng, không thể phân tâm nhiều quá.
Lúc này, Hàn Đông cũng vừa mới thông báo là sẽ mở hội nghị chủ tịch.
Trong cuộc họp, Hàn Đông chủ yếu đem tình huống điều chỉnh ở Ủy ban nhân dân huyện thông báo ra một chút, sau đó phân công tiến hành điều chỉnh tương ứng, trên cơ bản, Hứa Hiểu Đông tiếp nhận phần công việc trước kia của Thẩm Tòng Phi còn Trương Trường Hà thì tiếp nhận phần công việc trước của Hứa Hiểu Đông.
Sau khi tan họp không lâu, Thẩm Tòng Phi liền gọi điện tới, nói:
- Chào Chủ tịch Hàn, buổi tối ngài có rảnh không, tôi mời ngài ăn cơm.
Hàn Đông cười nói:
- Được, ông nói địa điểm đi.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Vẫn là ở Phong Lâm Nhã Các, nơi đó yên tĩnh, đồ ăn cũng không tồi.
Hàn Đông đương nhiên hiểu được ý của Thẩm Tòng Phi, ngày đầu tiên nhậm chức, ông ta mời mình ăn cơm chính là để bày tỏ lập trường của bản thân.
Vừa tắt điện thoại thì điện thoại đi động của Hàn Đông lại vang lên, lần này là do Trần Dân Tuyển gọi tới, ông ta nói:
- Chủ tịch Hàn, buổi tối Ngài có rảnh không, tôi muốn mời ngài ăn cơm.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Anh Trần, cú điện thoại này của anh cũng trùng hợp thật nha, Bí thư Thẩm vừa mới hẹn tôi xong.
Trần Dân Tuyển nghe vậy trong lòng liền ủ rũ, sao mình lại không gọi điện cho sớm chứ.
Lúc này Hàn Đông lại nói:
- Tuy nhiên, anh Trần, chốc nữa chúng ta cùng nhau đi đi, dù sao thì anh Trần cũng không phải người ngoài, về sau công tác của mấy người cũng có nhiều điểm cần tiếp xúc, giao lưu sớm một chút cũng tốt.
Trần Dân Tuyển là Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, mà Thẩm Tòng Phi lại là Phó bí thư huyện ủy quản lý Đảng và tổ chức quần chúng, mà ở Huyện ủy Tôn Nghĩa Phương và người của Phương Trung, cho nên còn rất nhiều việc hai người cần hợp tác với nhau.
Trần Dân Tuyển nghe vậy, lập tức liền vui mừng trở lại, hiện tại, quyền lực của Hàn Đông ngày càng lớn, ông ta cảm thấy mình không thể nào giúp được Hàn Đông cho nên trong lòng cũng âm thầm nghĩ biện pháp, xem làm thế nào mới có thể nhanh chóng theo sát bước chân của Hàn Đông. Thấy một đám người đi theo Hàn Đông được đề bạt mà bản thân mình ở ban Tổ chức cán bộ lại không có gì tiến bộ, trong lòng ông ta cũng có chút sốt ruột.
Đây cũng là lý do tại sao Trần Dân Tuyển lại gọi điện tới, tuy nhiên, Hàn Đông bảo mình cùng đi ăn cơm với Thẩm Tòng Phi, cũng là một chuyện rất tốt.
Buổi tối, Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi, và Trần Dân Tuyển cùng nhau ăn cơm ở Phong Nhã Các, tuy rằng không có bàn đến công việc, nhưng có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm, đã chứng minh hết thảy.
Ăn cơm xong, Hàn Đông trực tiếp ra về.
Ngày mai là Chủ nhật, Kiều San San sẽ đến đây. Vừa nghĩ đến việc cô không ngờ cũng thích Hoa Phương, Hàn Đông cảm thấy hơi buồn cười. Kỳ thật, nếu như so sánh ra, thì Kiều San San so với Hoa Phương còn đẹp hơn rất nhiều, chẳng qua, Hoa Phương là diễn viên, là minh tinh mà thôi. Hàn Đông cảm thấy, Kiều San San còn hơn Hoa Phương rất nhiều.
Mười một giờ hôm sau, Kiều San San đến huyện Phú Nghĩa. Hàn Đông lái xe từ nhà đến nhà ga đón cô, nói:
- Buổi trưa muốn ăn gì?
Kiều San San nói:
- Còn sớm mà, nếu không thì chúng ta đi tìm Hoa Phương trước để chụp ảnh lưu niệm và ký tên đi?
Hàn Đông bất dắc dĩ nói:
- Gấp cái gì. Lúc này chỉ sợ Hoa Phương đang ở Thanh Sơn Lĩnh đóng phim, chúng ta đi ăn cơm trưa trước, nghỉ ngơi một lúc rồi anh đưa em đi Thanh Sơn Lĩnh, đến lúc đó, có thể thăm quan hiện trường đóng phim của mấy cô ấy, buổi tối thì cùng mấy cô ấy ăn cơm, em muốn ký tên hay chụp ảnh lưu niệm lúc nào chả được.
Kiều San San nói:
- Đơn giản vậy sao?
Hàn Đông cười nói:
- Đơn giản như vậy thôi, không phải chỉ là minh tinh thôi sao, đâu có phức tạp như em nghĩ vậy, nếu như em nguyện ý, thì cũng có thể đi đóng phim, trở nên nổi tiếng.
Kiều San San lắc đầu:
- Thế thì thôi đi. Em cũng không phải là không biết tự lượng sức.
Hàn Đông nói:
- Ở trong lòng anh, em so với Hoa Phương còn xinh đẹp, đáng yêu hơn gấp trăm lần.
- Thật sao?
Kiều San San hờn dỗi nói, trong lòng ngọt như uống mật.
Hai người ăn cơm xong, liền lái xe trở lại ký túc xá cục lương thực.
Vừa vào cửa, hai người đã không kìm nổi mà quấn lấy nhau.
Hô hấp của hai người cũng dần dần trở nên dồn dập.
Một tuần không gặp đối với hai người mà nói, quả thật giống như là xa cách ba năm, trong lòng đều vô cùng tưởng niệm.
Hai người hôn nhau rồi Hàn Đông liền ôm Kiều San San đi về phía phòng ngủ.
Kiều San San nói:
- Hàn Đông, chờ một chút, em chưa tắm.
Hàn Đông nghĩ đến việc Kiều San San đã ngồi xe lâu như vậy, đi tắm rửa trước cũng tốt, nói:
- Tốt, chúng ta liền đi tắm uyên ương, ha ha…
Kiều San San giơ tay đấm vào ngực Hàn Đông, nói:
- Anh là tên khốn khiếp, chỉ biết ức hiếp em thôi.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Nam nhân không xấu. Nữ nhân không thương.
Hai người vào phòng tắm, cởi quần áo rồi vuốt ve tắm rửa cho đối phương, Kiều San San tỉnh thoảng lại thẹn thùng cười lên.
Khi tay nhỏ bé của Kiều San San đụng phải bộ vị trọng điểm, Hàn Đông liền nhất trụ kình thiên, rốt cuộc không kìm nổi nữa, hai người dưới vòi nước lập tức thần tốc quấn lấy nhau.
/1284
|