- - Ừ, công tác của Sở Văn phòng làm được rất tốt, tôi cũng nghe được rất nhiều đồng chí cán bộ lão thành khen ngợi bố trí kiểm tra sức khỏe lần này, các đồng chí vất vả rồi.
Hàn Đông vẻ mặt tươi cười ôn hòa, nhìn Vương Tĩnh, nói:
- - Chuyện này tạm thời kết thúc, đối với các đồng chí chăm chỉ làm việc phải động viên và biểu dương, và phải đưa vào trong đánh giá của Sở Văn phòng…
Cho dù Hàn Đông biết rằng, Phó trưởng ban Thư ký Khương Hi Bân mà Vương Tĩnh vừa nhắc đến chắc chắn là quan hệ với bà ta rất tốt, có thể nói là người của bà ta, nhưng Hàn Đông cũng không so đo nhiều, Vương Tĩnh là Trưởng ban thư ký, trong tay có một số người có thể dùng được là chuyện bình thường, Hàn Đông biết rõ đạo lý người quá thông minh thì không có bạn, huống hồ trên quan trường, vòng tròn lớn nhỏ ở khắp mọi nơi, một người hoặc ở cái vòng này, hoặc ở trong vòng khác, thậm chí có thể ở trong nhiều vòng, chỉ là vị trí ở trong mỗi cái vòng khác nhau, nhưng anh cũng không thể yêu cầu cấp dưới của mình ngoài vòng tròn của mình ra thì không được có vòng tròn của họ, nếu thực sự như vậy, thì Hàn Đông tin rằng những người này trong thể chế sớm muộn gì cũng không làm lâu dài được, bởi vì không có ai thực sự muốn làm cùng với anh ta.
Cho nên ý tứ trong lời nói của Hàn Đông đã nói rõ với Vương Tĩnh, hắn đã biết công lao của những người này, đến lúc đó đương nhiên sẽ suy xét, đồng thời cũng để cho Vương Tĩnh sau này tự mình bố trí thích hợp cho bọn họ.
- - Tôi sẽ quán triệt chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn.
Vương Tĩnh tươi cười chân thành, nói.
Trên thực tế, bà ta vội vàng đến báo cáo với Hàn Đông chuyện này, cũng không hoàn toàn là đến tranh công. Bây giờ Hàn Đông đã là Chủ tịch thành phố chính thức rồi, tiếp theo chắc chắn sẽ có động tác mới, bà ta muốn nhân tiện mấy ngày nay công việc của Hàn Đông cũng không nhiều lắm, giao lưu với Hàn Đông một chút, như vậy mới có thể nắm bắt được suy nghĩ của Hàn Đông.
Hàn Đông trong suy nghĩ công tác, thật ra cũng rất ít khi giấu diếm Vương Tĩnh, trong quá trình nói chuyện đều đã nói ra một số suy nghĩ công tác ngắn hạn và lâu dài, dù sao Vương Tĩnh là Trưởng ban thư ký, là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố, sau khi bà ta hiểu rõ suy nghĩ công việc của mình, thì có thể phối hợp tốt hơn trong quan hệ với các phương diện, có thể phối hợp tốt hơn với công việc của mình.
Vương Tĩnh vừa mới rời đi, Trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công an Lâm Dũng lại xuất hiện trước cửa văn phòng của Hàn Đông, anh ta tùy tiện chào hỏi Vương Lập Bình, sau đó đi đến gõ cửa phòng của Hàn Đông, đồng thời thò đầu vào thăm dò bên trong.
Vương Lập Bình thấy anh ta như vậy, trong lòng không khỏi buồn cười, Lâm Dũng này trông rất thông minh, hơn nữa danh tiếng trong thành phố Ninh Hải rất lớn, rất nhiều người đều sợ anh ta, nhưng trước mặt Hàn Đông, anh ta lại thể hiện có chút thật thà chất phác, hoặc có thể nói là bộ dạng rất cẩu thả.
“Phỏng chừng cũng chỉ có nhân vật như Chủ tịch thành phố Hàn mới thuần được ông bạn Lâm Dũng này.” Vương Lập Bình trong lòng thầm nghĩ, anh ta thật ra cũng hiểu rõ bộ dạng của Lâm Dũng như vậy, thật ra là ở trước mặt Hàn Đông thể hiện ra bản tính, như vậy thật ra là một loại biểu hiện thần phục, càng dễ có được tín nhiệm của Hàn Đông.
Mà bản thân Vương Lập Bình là Thư ký chuyên trách của Hàn Đông, anh ta không thể thể hiện cẩu thả, tùy tiện như Lâm Dũng được, anh ta phải thể hiện điềm đạm, cẩn thận và còn phải có đầu óc. Anh ta cũng đang cố gắng nỗ lực theo hướng này, bây giờ xem ra hiệu quả cũng rất tốt. Làm việc với Hàn Đông một thời gian dài rồi, anh ta cảm thấy Hàn Đông rất hài lòng về biểu hiện của mình, nhưng anh ta cũng không bởi vậy mà kiêu ngạo, trong công tác sau này anh ta còn phải cố gắng hơn nữa.
- - Vào đi, còn muốn tôi phải mời anh sao?
Hàn Đông nhìn bộ dạng Lâm Dũng lấm la lấm lét, bèn tức giận, nói.
Lâm Dũng cười hì hì, nói:
- - Chủ tịch thành phố, tôi sợ quấy rầy công việc của anh.
Hàn Đông đành cười cười, nói:
- - Đã đến rồi còn có thể không quấy rầy sao.
Lâm Dũng nhếch miệng cười, nói:
- - Nếu như vậy thì tôi mặc kệ vậy.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Dũng chủ yếu báo cáo chi tiết về công tác đảm bảo trị an trong thời gian này và công tác phòng thủ trọng điểm, kết quả bây giờ có thể nói là rất mỹ mãn, cho nên công tác của Cục Công an đương nhiên cũng hoàn thành sứ mệnh thuận lợi.
Đối với việc Hàn Đông trong cuộc bầu cử ở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân đạt được số phiếu cao như vậy, trong lòng Lâm Dũng cũng vô cùng khiếp sợ, theo anh ta thấy Hàn Đông có thể thông qua được bầu cử, cũng là rất bình thường, nhưng trong tình hình thành phố Ninh Hải phức tạp như vậy, lại có rất nhiều người không ngừng giở trò, bởi vậy nếu Hàn Đông muốn đạt được kết quả hoàn mỹ, dường như khó khăn rất lớn. Ai biết được Hàn Đông lại đạt được 80% phiếu thuận, điều này đại diện cho việc các đại biểu của Hội đồng nhân dân toàn thành phố đánh giá rất cao Chủ tịch thành phố Hàn Đông, Lâm Dũng còn nhớ khi Chủ tịch thành phố tiền nhiệm Trương Hồng Quang nhậm chức Chủ tịch thành phố nhiệm kỳ thứ hai, số phiếu thuận đạt được hơn 70% một chút, thiếu 10 điểm so với Hàn Đông, sự chênh lệch này là hơi lớn, hơn nữa Hàn Đông mới làm ở thành phố Ninh Hải được bao lâu chứ.
Đối với tình hình này, Lâm Dũng trong lòng vô cùng vui mừng, bây giờ anh ta đã trở thành nhân vật quan trọng trong phe cánh Hàn Đông, Hàn Đông có thể phát triển ở thành phố Ninh Hải càng tốt, đương nhiên sẽ càng có lợi cho anh ta. Nói không chừng làm được tốt, đến lúc đó ông cụ Hàn - ông nội của Hàn Đông sẽ biết đến tên mình.
- - Chủ tịch thành phố, buổi tối có rảnh không, đi ra ngoài một buổi, tôi lâu lắm không được ăn đồ ngon rồi.
Lâm Dũng xoa xoa tay, làm bộ rất thèm ăn.
Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta, nói:
- - Anh ăn còn không đủ ngon sao, tôi không có thời gian đi ăn với anh.
Anh bạn này đường đường là Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Công an, lẽ nào lại không có ai mời anh ta ăn cơm hay sao?
- - Chủ tịch thành phố, nể mặt tôi đi.
Lâm Dũng cười nịnh nọt, nói.
Hàn Đông đành chịu với bộ dạng cợt nhả này của anh ta, ngày mai Kiều San San và Bạch Vũ Giai sẽ đến đây, hắn cũng không muốn đi ăn uống với Lâm Dũng, bởi vậy liền từ chối.
Lâm Dũng cũng không bởi vậy mà gây gổ, cho dù không mời được Hàn Đông anh ta cũng đã đạt được mục đích, đây cũng được coi là một lần giao lưu với Hàn Đông.
Trong quan trường, giao lưu giữa người với người có rất nhiều loại, không phải hai người ngồi cùng nhau kín đáo nói chuyện mới là giao lưu, chỉ cần hai người ngồi nói phét, đùa giỡn đó cũng là một loại giao lưu rất tốt. Hơn nữa đến một mức độ nhất định, loại chuyện nhỏ nhặt này lại giống như chất bôi trơn vậy, mặc dù không đáng kể nhưng tác dụng lại rất lớn.
- - Hàn Đông, em và Bạch Vũ Giai sắp xuất phát rồi.
Kiều San Sang dịu dàng nói trong điện thoại.
- - Được, anh chờ hai em.
Vừa nghĩ đến sắp gặp được hai người phụ nữ mình yêu quý, Hàn Đông trong lòng vô cùng ấm áp.
- - Vâng, vậy anh ngoan ngoãn chờ ở nhà nhé.
Kiều San San cười hì hì, nói.
Nói chuyện đôi câu, trong điện thoại vọng đến tiếng của đài phát sân bay thông báo hành khách đi chuyến bay Ninh Hải chuẩn bị soát vé, Kiều San San bèn cúp điện thoại, sau đó nắm tay Bạch Vũ Giai, mỗi người kéo một vali đi về phía cửa soát vé.
Bởi vì hai người cùng có một người yêu, hơn nữa thân phận có chút đặc biệt, cho nên Kiều San San và Bạch Vũ Giai nhanh chóng thân thiết như chị em.
Kiều San San là Tổng giám đốc của Chi nhánh Công ty Vân Điền thuộc Tập đoàn Đông Thăng, cũng không phải là chuyện gì đều phải tự mình làm, hơn nữa cô cũng bồi dưỡng được mấy trợ thủ đáng tin cậy, bởi vậy thời gian rất thoải mái, có thể thường xuyên đi thăm Bạch Vũ Giai.
Ở cửa soát vé đã đứng một hàng dài, Kiều San San và Bạch Vũ Giai đứng vào trong hàng, thì thầm nói chuyện.
Kiều San San mặc áo khoác màu tím, mang vòng khuyên rủ xuống bờ vai, cho dù áo khoác đã che dấu đi thân hình của nàng, nhưng vừa nhìn bộ dạng và khí chất của cô, liền biết đây chắc chắn là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Còn Bạch Vũ Giai lại mặc một áo khoác màu trắng ngà, đeo cái kính to màu trà, trên cổ quàng một chiếc khăn to, che kín gần hết khuôn mặt, như vậy cũng là để người khác không nhận ra cô, dù sao Bạch Vũ Giai là một minh tinh, người thích cô không ít, sân bay là nơi nhiều người qua lại, rất dễ bị nhận ra.
Hai cô ở cùng một chỗ với nhau, giống như một phong cảnh tuyệt sắc vậy, tuy rằng chưa hoàn toàn lộ ra, nhưng vẫn đầy sức thu hút mạnh mẽ, hai thân hình thon thả cao ráo một tím một trắng, lại thêm dung nhan tuyệt thế vừa ẩn vừa hiện, không muốn thu hút ánh mắt của mọi người cũng không được.
Trong đám đông, ánh mắt của rất nhiều người không khỏi dừng lại trên người hai cô, cho dù bên cạnh có bạn gái hoặc vợ cũng vẫn âm thầm lén nhìn, nhưng bị bạn gái đi bên cạnh phát hiện thấy bất thường, đương nhiên không tránh khỏi nỗi khổ da thịt, nhưng vừa có cơ hội, một số anh chàng vẫn không khỏi liếc mắt nhìn trộm, sau đó trong lòng tưởng tượng, ham muốn.
Ở trong hàng, có một gã bề ngoài có vẻ bình thường, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, trên vai vác một cái túi, trong mồm không ngừng nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy ánh mắt của gã mặc dù đang không ngừng liếc qua liếc lại nhưng trung tâm mắt nhìn lại tập trung vào Bạch Vũ Giai và Kiều San San.
Trên thực tế người này đi theo Bạch Vũ Giai và Kiểu San San đến sân bay, khi các cô mua vé máy bay gã cũng theo phía sau, hơn nữa cũng mua vé đi thành phố Ninh Hải.
Đương nhiên gã kia che giấu cũng rất tốt, hơn nữa nhìn bộ dạng thì không phải là lần đầu làm việc theo dõi này, cho nên Kiều San San và Bạch Vũ Giai vẫn không phát hiện ra sự có mặt của gã.
Lên máy bay, Kiều San San và Bạch Vũ Giai ngồi cùng với nhau, tâm trạng hai người rất vui, bởi vì không bao lâu nữa là các cô có thể đến nhà ở thành phố Ninh Hải, hơn nữa trong nhà còn có người mà các cô yêu đang chờ.
Gã đội mũ lưỡi trai ngồi ở hàng thứ ba phía sau, nhai kẹo cao su như không có việc gì, đợi sau khi máy bay cất cánh, giơ tay xem đồng hồ, lại nhìn hai mỹ nữ đang nói chuyện vui vẻ ở đằng trước, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó đầu dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt một lúc.
Hàn Đông vẻ mặt tươi cười ôn hòa, nhìn Vương Tĩnh, nói:
- - Chuyện này tạm thời kết thúc, đối với các đồng chí chăm chỉ làm việc phải động viên và biểu dương, và phải đưa vào trong đánh giá của Sở Văn phòng…
Cho dù Hàn Đông biết rằng, Phó trưởng ban Thư ký Khương Hi Bân mà Vương Tĩnh vừa nhắc đến chắc chắn là quan hệ với bà ta rất tốt, có thể nói là người của bà ta, nhưng Hàn Đông cũng không so đo nhiều, Vương Tĩnh là Trưởng ban thư ký, trong tay có một số người có thể dùng được là chuyện bình thường, Hàn Đông biết rõ đạo lý người quá thông minh thì không có bạn, huống hồ trên quan trường, vòng tròn lớn nhỏ ở khắp mọi nơi, một người hoặc ở cái vòng này, hoặc ở trong vòng khác, thậm chí có thể ở trong nhiều vòng, chỉ là vị trí ở trong mỗi cái vòng khác nhau, nhưng anh cũng không thể yêu cầu cấp dưới của mình ngoài vòng tròn của mình ra thì không được có vòng tròn của họ, nếu thực sự như vậy, thì Hàn Đông tin rằng những người này trong thể chế sớm muộn gì cũng không làm lâu dài được, bởi vì không có ai thực sự muốn làm cùng với anh ta.
Cho nên ý tứ trong lời nói của Hàn Đông đã nói rõ với Vương Tĩnh, hắn đã biết công lao của những người này, đến lúc đó đương nhiên sẽ suy xét, đồng thời cũng để cho Vương Tĩnh sau này tự mình bố trí thích hợp cho bọn họ.
- - Tôi sẽ quán triệt chỉ thị của Chủ tịch thành phố Hàn.
Vương Tĩnh tươi cười chân thành, nói.
Trên thực tế, bà ta vội vàng đến báo cáo với Hàn Đông chuyện này, cũng không hoàn toàn là đến tranh công. Bây giờ Hàn Đông đã là Chủ tịch thành phố chính thức rồi, tiếp theo chắc chắn sẽ có động tác mới, bà ta muốn nhân tiện mấy ngày nay công việc của Hàn Đông cũng không nhiều lắm, giao lưu với Hàn Đông một chút, như vậy mới có thể nắm bắt được suy nghĩ của Hàn Đông.
Hàn Đông trong suy nghĩ công tác, thật ra cũng rất ít khi giấu diếm Vương Tĩnh, trong quá trình nói chuyện đều đã nói ra một số suy nghĩ công tác ngắn hạn và lâu dài, dù sao Vương Tĩnh là Trưởng ban thư ký, là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố, sau khi bà ta hiểu rõ suy nghĩ công việc của mình, thì có thể phối hợp tốt hơn trong quan hệ với các phương diện, có thể phối hợp tốt hơn với công việc của mình.
Vương Tĩnh vừa mới rời đi, Trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công an Lâm Dũng lại xuất hiện trước cửa văn phòng của Hàn Đông, anh ta tùy tiện chào hỏi Vương Lập Bình, sau đó đi đến gõ cửa phòng của Hàn Đông, đồng thời thò đầu vào thăm dò bên trong.
Vương Lập Bình thấy anh ta như vậy, trong lòng không khỏi buồn cười, Lâm Dũng này trông rất thông minh, hơn nữa danh tiếng trong thành phố Ninh Hải rất lớn, rất nhiều người đều sợ anh ta, nhưng trước mặt Hàn Đông, anh ta lại thể hiện có chút thật thà chất phác, hoặc có thể nói là bộ dạng rất cẩu thả.
“Phỏng chừng cũng chỉ có nhân vật như Chủ tịch thành phố Hàn mới thuần được ông bạn Lâm Dũng này.” Vương Lập Bình trong lòng thầm nghĩ, anh ta thật ra cũng hiểu rõ bộ dạng của Lâm Dũng như vậy, thật ra là ở trước mặt Hàn Đông thể hiện ra bản tính, như vậy thật ra là một loại biểu hiện thần phục, càng dễ có được tín nhiệm của Hàn Đông.
Mà bản thân Vương Lập Bình là Thư ký chuyên trách của Hàn Đông, anh ta không thể thể hiện cẩu thả, tùy tiện như Lâm Dũng được, anh ta phải thể hiện điềm đạm, cẩn thận và còn phải có đầu óc. Anh ta cũng đang cố gắng nỗ lực theo hướng này, bây giờ xem ra hiệu quả cũng rất tốt. Làm việc với Hàn Đông một thời gian dài rồi, anh ta cảm thấy Hàn Đông rất hài lòng về biểu hiện của mình, nhưng anh ta cũng không bởi vậy mà kiêu ngạo, trong công tác sau này anh ta còn phải cố gắng hơn nữa.
- - Vào đi, còn muốn tôi phải mời anh sao?
Hàn Đông nhìn bộ dạng Lâm Dũng lấm la lấm lét, bèn tức giận, nói.
Lâm Dũng cười hì hì, nói:
- - Chủ tịch thành phố, tôi sợ quấy rầy công việc của anh.
Hàn Đông đành cười cười, nói:
- - Đã đến rồi còn có thể không quấy rầy sao.
Lâm Dũng nhếch miệng cười, nói:
- - Nếu như vậy thì tôi mặc kệ vậy.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Dũng chủ yếu báo cáo chi tiết về công tác đảm bảo trị an trong thời gian này và công tác phòng thủ trọng điểm, kết quả bây giờ có thể nói là rất mỹ mãn, cho nên công tác của Cục Công an đương nhiên cũng hoàn thành sứ mệnh thuận lợi.
Đối với việc Hàn Đông trong cuộc bầu cử ở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân đạt được số phiếu cao như vậy, trong lòng Lâm Dũng cũng vô cùng khiếp sợ, theo anh ta thấy Hàn Đông có thể thông qua được bầu cử, cũng là rất bình thường, nhưng trong tình hình thành phố Ninh Hải phức tạp như vậy, lại có rất nhiều người không ngừng giở trò, bởi vậy nếu Hàn Đông muốn đạt được kết quả hoàn mỹ, dường như khó khăn rất lớn. Ai biết được Hàn Đông lại đạt được 80% phiếu thuận, điều này đại diện cho việc các đại biểu của Hội đồng nhân dân toàn thành phố đánh giá rất cao Chủ tịch thành phố Hàn Đông, Lâm Dũng còn nhớ khi Chủ tịch thành phố tiền nhiệm Trương Hồng Quang nhậm chức Chủ tịch thành phố nhiệm kỳ thứ hai, số phiếu thuận đạt được hơn 70% một chút, thiếu 10 điểm so với Hàn Đông, sự chênh lệch này là hơi lớn, hơn nữa Hàn Đông mới làm ở thành phố Ninh Hải được bao lâu chứ.
Đối với tình hình này, Lâm Dũng trong lòng vô cùng vui mừng, bây giờ anh ta đã trở thành nhân vật quan trọng trong phe cánh Hàn Đông, Hàn Đông có thể phát triển ở thành phố Ninh Hải càng tốt, đương nhiên sẽ càng có lợi cho anh ta. Nói không chừng làm được tốt, đến lúc đó ông cụ Hàn - ông nội của Hàn Đông sẽ biết đến tên mình.
- - Chủ tịch thành phố, buổi tối có rảnh không, đi ra ngoài một buổi, tôi lâu lắm không được ăn đồ ngon rồi.
Lâm Dũng xoa xoa tay, làm bộ rất thèm ăn.
Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta, nói:
- - Anh ăn còn không đủ ngon sao, tôi không có thời gian đi ăn với anh.
Anh bạn này đường đường là Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Công an, lẽ nào lại không có ai mời anh ta ăn cơm hay sao?
- - Chủ tịch thành phố, nể mặt tôi đi.
Lâm Dũng cười nịnh nọt, nói.
Hàn Đông đành chịu với bộ dạng cợt nhả này của anh ta, ngày mai Kiều San San và Bạch Vũ Giai sẽ đến đây, hắn cũng không muốn đi ăn uống với Lâm Dũng, bởi vậy liền từ chối.
Lâm Dũng cũng không bởi vậy mà gây gổ, cho dù không mời được Hàn Đông anh ta cũng đã đạt được mục đích, đây cũng được coi là một lần giao lưu với Hàn Đông.
Trong quan trường, giao lưu giữa người với người có rất nhiều loại, không phải hai người ngồi cùng nhau kín đáo nói chuyện mới là giao lưu, chỉ cần hai người ngồi nói phét, đùa giỡn đó cũng là một loại giao lưu rất tốt. Hơn nữa đến một mức độ nhất định, loại chuyện nhỏ nhặt này lại giống như chất bôi trơn vậy, mặc dù không đáng kể nhưng tác dụng lại rất lớn.
- - Hàn Đông, em và Bạch Vũ Giai sắp xuất phát rồi.
Kiều San Sang dịu dàng nói trong điện thoại.
- - Được, anh chờ hai em.
Vừa nghĩ đến sắp gặp được hai người phụ nữ mình yêu quý, Hàn Đông trong lòng vô cùng ấm áp.
- - Vâng, vậy anh ngoan ngoãn chờ ở nhà nhé.
Kiều San San cười hì hì, nói.
Nói chuyện đôi câu, trong điện thoại vọng đến tiếng của đài phát sân bay thông báo hành khách đi chuyến bay Ninh Hải chuẩn bị soát vé, Kiều San San bèn cúp điện thoại, sau đó nắm tay Bạch Vũ Giai, mỗi người kéo một vali đi về phía cửa soát vé.
Bởi vì hai người cùng có một người yêu, hơn nữa thân phận có chút đặc biệt, cho nên Kiều San San và Bạch Vũ Giai nhanh chóng thân thiết như chị em.
Kiều San San là Tổng giám đốc của Chi nhánh Công ty Vân Điền thuộc Tập đoàn Đông Thăng, cũng không phải là chuyện gì đều phải tự mình làm, hơn nữa cô cũng bồi dưỡng được mấy trợ thủ đáng tin cậy, bởi vậy thời gian rất thoải mái, có thể thường xuyên đi thăm Bạch Vũ Giai.
Ở cửa soát vé đã đứng một hàng dài, Kiều San San và Bạch Vũ Giai đứng vào trong hàng, thì thầm nói chuyện.
Kiều San San mặc áo khoác màu tím, mang vòng khuyên rủ xuống bờ vai, cho dù áo khoác đã che dấu đi thân hình của nàng, nhưng vừa nhìn bộ dạng và khí chất của cô, liền biết đây chắc chắn là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Còn Bạch Vũ Giai lại mặc một áo khoác màu trắng ngà, đeo cái kính to màu trà, trên cổ quàng một chiếc khăn to, che kín gần hết khuôn mặt, như vậy cũng là để người khác không nhận ra cô, dù sao Bạch Vũ Giai là một minh tinh, người thích cô không ít, sân bay là nơi nhiều người qua lại, rất dễ bị nhận ra.
Hai cô ở cùng một chỗ với nhau, giống như một phong cảnh tuyệt sắc vậy, tuy rằng chưa hoàn toàn lộ ra, nhưng vẫn đầy sức thu hút mạnh mẽ, hai thân hình thon thả cao ráo một tím một trắng, lại thêm dung nhan tuyệt thế vừa ẩn vừa hiện, không muốn thu hút ánh mắt của mọi người cũng không được.
Trong đám đông, ánh mắt của rất nhiều người không khỏi dừng lại trên người hai cô, cho dù bên cạnh có bạn gái hoặc vợ cũng vẫn âm thầm lén nhìn, nhưng bị bạn gái đi bên cạnh phát hiện thấy bất thường, đương nhiên không tránh khỏi nỗi khổ da thịt, nhưng vừa có cơ hội, một số anh chàng vẫn không khỏi liếc mắt nhìn trộm, sau đó trong lòng tưởng tượng, ham muốn.
Ở trong hàng, có một gã bề ngoài có vẻ bình thường, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, trên vai vác một cái túi, trong mồm không ngừng nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy ánh mắt của gã mặc dù đang không ngừng liếc qua liếc lại nhưng trung tâm mắt nhìn lại tập trung vào Bạch Vũ Giai và Kiều San San.
Trên thực tế người này đi theo Bạch Vũ Giai và Kiểu San San đến sân bay, khi các cô mua vé máy bay gã cũng theo phía sau, hơn nữa cũng mua vé đi thành phố Ninh Hải.
Đương nhiên gã kia che giấu cũng rất tốt, hơn nữa nhìn bộ dạng thì không phải là lần đầu làm việc theo dõi này, cho nên Kiều San San và Bạch Vũ Giai vẫn không phát hiện ra sự có mặt của gã.
Lên máy bay, Kiều San San và Bạch Vũ Giai ngồi cùng với nhau, tâm trạng hai người rất vui, bởi vì không bao lâu nữa là các cô có thể đến nhà ở thành phố Ninh Hải, hơn nữa trong nhà còn có người mà các cô yêu đang chờ.
Gã đội mũ lưỡi trai ngồi ở hàng thứ ba phía sau, nhai kẹo cao su như không có việc gì, đợi sau khi máy bay cất cánh, giơ tay xem đồng hồ, lại nhìn hai mỹ nữ đang nói chuyện vui vẻ ở đằng trước, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó đầu dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt một lúc.
/1284
|