Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 29 - Chương 26

/80


Đã là hoàng hôn, bầu trời chiếu ra nhiều vệt, tia sáng chồng chéo, đám mây bao quanh giống như ngọn lửa đang cháy, ánh lửa thiêu đốt hai bóng dáng nhỏ gầy trên bãi tập.

Lâm Lục Kiêu ngậm điếu thuốc đứng trên bậc thang, ánh mắt đặt trên hai người đang chạy đi chạy lại, một trước một sau, cả người hai người đều là nước bùn, trên mặt còn nhiều hơn, nước bùn dính đầy cả mặt, đen sẫm sệt sệt, có chỗ khô đóng cục bắt đầu rơi xuống.

Thiệu Nhất Cửu từ phía sau chạy tới, chống đầu gối, ghé vào tai anh thở hổn hển.

Lâm Lục Kiêu lấy thuốc lá xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bãi tập, không mặn không nhạt hỏi: Đã chạy bao lâu rồi.

Thiệu Nhất Cửu lau mồ hôi, híp mắt, nói: Huấn luyện viên Trương phạt họ chạy mang vật nặng năm ngàn mét.

Ai ra tay trước. Anh lặng yên một lát, hỏi.

Chướng ngại vật chiến hào hố bùn cách bọn họ rất xa, nhóm binh lính nam đều nhìn không rõ, cho đến khi hai người đánh nhau, bên kia mới có người la to lên chạy tới, lúc xuống hố, hai người đã vật nhau thành một cục, mà lúc đó người cách hố bùn gần nhất chính là Tiểu Cửu.

Thiệu Nhất Cửu hơi không xác định nói: Thằng nhóc Tiểu Cửu nói, lúc hai người vượt qua chiến hào, Nghiêm Đại chống đỡ không nổi kéo Nam Sơ xuống theo, sau khi Nam Sơ bị kéo xuống lập tức nhào qua Nghiêm Đại . . . . . . Nhưng mà cái này cũng không quan trọng, anh cũng biết huấn luyện viên Trương rồi đó, ghét nhất chuyện binh lính đánh nhau, không phạt đến họ tâm phục khẩu phục chắc là sẽ không bỏ qua, em lo qua thời gian dài, hai cô nương này không chịu nổi, vốn chính là chương trình ghi hình, nếu gây ra điều gì cũng không tiện ăn nói với bên sản xuất đó.

Lâm Lục Kiêu hít một hơi thuốc, Người của chương trình đâu rồi?

Thiệu Nhất Cửu bĩu bĩu môi, Không biết, vừa xảy ra chuyện thì lập tức quay phim, cũng không biết khuyên can gì, vừa nói chuyện với đạo diễn rồi, đạo diễn còn nói làm sai thì phải phạt, hình như không hề sốt ruột.

Cậu trông chừng hai cô ấy một lát đi. Nói xong, Lâm Lục Kiêu thu hồi tầm mắt, xoay người lên bậc thang, chạy hai bước, Thiệu Nhất Cửu la to về phía bóng lưng anh, Anh đi đâu thế?

. . . . . .

Lâm Lục Kiêu đi đến văn phòng chỉ đạo viên.

Huấn luyện viên Trương đang cùng với chỉ đạo Dương vạch kế hoạch cho buổi huấn luyện ngày hôm sau, quay đầu nhìn thấy bóng người cao to ở cửa, ông hí mắt nhìn lên, xác định người tới, nhe răng cười, ngoắc ngoắc tay với người ngoài cửa, bảo anh đi tới.

Trương Vi Dương gần bốn mươi tuổi, năm xưa nhập ngũ, từng là lính dưới quyền Lâm Thanh Viễn, sau đó chuyển sang huấn luyện chiến đấu ở các chiến trường, là người nghiêm túc, lúc lông mày dựng lên dạy dỗ người ta thì đáy mắt bén ngót có thể hù chết người, lúc Lâm Lục Kiêu mới nhập ngũ bị ông dày vò không ít, nhưng chính là kiểu nhiệt huyết làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Dương Chấn Cương vừa lướt mắt nhìn anh, dùng ánh mắt ra hiệu với anh.

Lâm Lục Kiêu đi tới, trên mặt treo nụ cười hiếm thấy, Chú Trương.

Trương Vi Dương cảnh giác bất thường, nhiều năm thế này, lại nghe cậu ta gọi mình một cách lấy lòng như vậy, cũng là người tinh thông, có tới có ngăn cản, lạnh nhạt nói: Thi xong trở lại rồi?

Lâm Lục Kiêu đứng ở giữa hai người, cúi đầu liếc nhìn thời khóa biểu, cười yếu ớt: Mới vừa thi xong.

Thi cử thế nào?

Cứ như vậy thôi.

Trương Vi Dương biết tật xấu của người này, từ nhỏ đã như vậy, cà lơ phất phơ, không tranh hạng nhất, cứ duy trì tầm hạng ba, hỏi cậu ta vì sao không cố gắng một chút thi đứng nhất, cậu ta có thể nói chêm chọc cười ông, tranh hạng nhất gì chứ, con phải cho người ta cơ hội. Tuy nói như vậy, nhưng chưa từng thấy cậu ta hủy bỏ cuộc thi phát huy nào.

Được rồi, câu hỏi này của chú hỏi vô ích rồi, cháu mà thi không đậu, chú chặt đầu xuống cho cháu làm ghế ngồi. Trương Vi Dương cười nói.

Ai ngờ, Lâm Lục Kiêu một mực nghiêm trang nói: Đầu thì cháu không cần đâu, cháu đây chỉ xin nhờ chú một chuyện thôi.

Trương Vi Dương cảm thấy mới mẻ, nói với chỉ đạo Dương: Ơ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi nghe tên nhóc này mở miệng cầu xin người khác đó. Nói nghe thử xem.

Chỉ đạo Dương gật đầu liên tục, nhìn nét mặt Lâm Lục Kiêu, trực giác trong lòng không ổn, chỉ sợ tên nhóc này lại nói ra lời đại nghịch bất đạo gì đó.

Lâm Lục Kiêu cũng không vòng vo, thẳng thừng nói: Chuyện hôm nay, chú coi như không nhìn thấy, cũng đừng báo cáo vào sổ huấn luyện, trở về cũng đừng báo cáo với lãnh đạo.

Trương Vi Dương sững sờ, không ngờ là chuyện này, trong lòng không hiểu lại reo lên hồi chuông báo động, Cặp mắt sáng của chú đã nhìn thấy rõ ràng rành mạch, sao chú phải giả bộ không nhìn thấy? Hóa ra là hai cô nhóc đó xin cháu đến làm thuyết khách hả?

Nói xong, cảm thấy không đúng, Không đúng, Lục Kiêu, trong mắt chú, cháu cũng không phải là người thế này, trong đội này nếu ai dám đánh nhau cháu xử phạt có thể còn ác hơn chứ nữa!

Nói xong, lại cảm thấy không đúng, ánh mắt bắt đầu trở nên ý vị sâu xa: Cháu sẽ không nhìn trúng cô nhóc nào rồi hả ? Chú nói cho cháu biết, cái này không thể được đâu, người nào cũng không phải ứng cử viên phù hợp, cháu cũng đừng có sai phạm vớ vẩn.

Chú đã nói như thế, vậy cũng không có gì để nói, không phải cháu đây vừa mới trở lại chi đội sao, chú cứ đánh vào báo cáo, ngày mai chắc chắn bên chú Mạnh lại tìm cháu, vả lại cũng không phải là chuyện lớn, coi như chú giúp cháu giảm bớt ngừng buổi huấn luyện này lại được không?

Trương Vi Dương vẫn luôn cảm thấy không đúng, nhíu mày nói: “Cháu là sợ người ta bị huấn luyện khổ sở? Sao chú thấy khó tin thế này?

Lâm Lục Kiêu dựa vào bàn, ôm lấy tay, ánh mắt sâu thẳm: Chú hãy nói có được hay không?

Thật sự không phải vừa ý cô nào rồi hả? Trương Vi Dương thử dò xét hỏi.

Lâm Lục Kiêu sững sờ, ánh mắt thẳng tắp, vô cùng thẳng thắn vô tư, Thật sự không phải.

Trương Vi Dương đặt tay lên vai anh, Vậy được rồi, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cái người này mở miệng nhờ vả người khác, chú còn có thể không giúp sao? Nhưng mà chú cũng nhắc nhở cháu, cháu cũng đừng làm cho chú thất vọng.

Vừa dứt lời, Thiệu Nhất Cửu từ cửa chạy vào, đỏ mặt tía tai chạy đến: Đội trưởng Lâm, có người té xỉu.

Lâm Lục Kiêu đứng lên, vội hỏi, Người nào.

Cả hai đều bất tỉnh rồi.

Vẻ mặt Lâm Lục Kiêu căng thẳng, Trương Vi Dương định nói bảo người đưa đến quân y xem thử, người bên cạnh đã cất bước đi tới cửa rồi.

Trương Vi Dương nhìn thấy cảnh này, chỉ vào bóng lưng đã rời đi của anh, hỏi chỉ đạo Dương: Đây là phản ứng bình thường à?

Chỉ đạo Dương suy nghĩ một chút, nói: Bình thường, ban đầu lúc Mạnh Xử họp nói rồi, phải bảo đảm tất cả mọi người an toàn, có người té xỉu, gấp gáp là bình thường, trong lòng tôi đây cũng gấp này, tôi cũng phải đi xem một chút, anh ngồi đây nha, đợi lát nữa bảo Lục Kiêu tìm người đưa anh về chi đội!

Trương Vi Dương khoát tay, Tôi cũng đi xem thử, xong rồi tiện đường về luôn.

. . . . . .

Phòng quân y.

Lúc Lâm Lục Kiêu đến, phòng quân y chỉ có Nghiêm Đại, bác sĩ Thiệu đang cầm ống nghe để kiểm tra, thấy có người đi vào, dáng vẻ vội vàng lo lắng, Dì Thiệu, Nam Sơ đâu?

Quân y Thiệu: Đã tỉnh, trở về túc xá rồi.

Vừa dứt lời, phía sau chỉ đạo Dương và Trương Vi Dương lục tục đi vào, Lâm Lục Kiêu quăng chìa khóa cho Thiệu Nhất Cửu, Nhất Cửu, cậu đưa huấn luyện viên Trương trở về đại đội, anh ra ngoài một lát. Nói xong, liền đi ra ngoài, vừa đi vừa cởi nút áo khoác, Dương Chấn Cương đuổi theo, Lục Kiêu, cậu đi đâu đó?

Lâm Lục Kiêu liếc nhìn anh ta một cái, không ngừng bước chân: Tôi đi an ủi người bị thương, sao thế?

Dương Chấn Cương đuổi theo: Dáng vẻ này của cậu giống như là muốn đi tìm Nam Sơ đánh nhau vậy.

Lâm Lục Kiêu vỗ vỗ vai anh ta, trấn an nói: Yên tâm, tôi không đánh phụ nữ.

Cậu biết tôi có ý gì.

Lâm Lục Kiêu dừng lại, hơi ngẩng


/80

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status