Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 30 - Chương 27

/80


Phòng của Lâm Lục Kiêu lớn hơn phòng bọn họ, nhưng thiếu nhiều đồ dùng, một người ở, nhìn qua có hơi rộng, một giường đơn, một bàn gỗ, phía sau cửa là tủ quần áo và chậu rửa mặt.

Tổng thể rất sạch sẽ, đồ dùng được sắp xếp gọn gàng, chăn được xếp thành một khối hình vuông, có góc cạnh, đây là lần đầu tiên Nam Sơ thấy chăn của anh trong quân đội, mỗi một thứ đều phảng phất như được dùng dao gọt, Lâm Lục Kiêu kéo cô qua, từ phía sau giường lấy ra một cái ghế xếp dài, mở ra để nằm ngang, vỗ vỗ: Ngồi.

Nam Sơ đứng không nhúc nhích.

Lâm Lục Kiêu đứng thẳng, chống lại tầm mắt của cô, hất hất cẳm, ý nói cô ngồi xuống, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong mắt viết hết sức rõ ràng - - đừng để anh nói lần thứ hai.

Nam Sơ ngồi xuống.

Lâm Lục Kiêu lấy một cái ghế dựa gỗ đặt đối diện cô ngồi xuống, dáng ngồi cao lớn, chân mở rộng, khoanh tay, ánh mắt thâm sâu.

Thật lâu sau, anh hơi nhếch môi, Anh xin lỗi.

Nam Sơ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, Lâm Lục Kiêu hai tay chống đầu gối, thân thể hơi hơi nghiêng tới trước, ánh mắt thâm trầm.

... Vì sao? Nam Sơ hỏi.

Lâm Lục Kiêu người này, từ nhỏ cứ như vậy, bình thường cà lơ phất phơ, nếu có chuyện gì, quả cảm lại âm ngoan, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện này với ai, dù cho đỏ mặt tía tai với người đó, nhưng lại ý thức được bản thân làm sai, sẽ nhận sai, làm sai thì làm sai, nên gánh trách nhiệm thì anh sẽ không trốn, đây là ở trên công việc, ở trong quân đội.

Về mặt tình cảm anh không hiểu, năm hai mươi tư tuổi, gặp gỡ cô gái này, quả thật anh bị trêu chọc một chút, nhưng ngẫm lại lúc đó cô gái này chỉ mới mười sáu, bản thân nếu có thể động loại tâm tư gì thật đúng là không bằng cầm thú.

Nhưng không thể không thừa nhận, đêm đó, anh quả thật đã cứng lên.

Dáng vẻ cô gái nhỏ mềm mại nhỏ nhắn nằm trong chăn của anh, anh vừa đặt mông ngồi xuống, thấy được không thích hợp, vừa ngẩng đầu đã chống lại một đôi mắt trong suốt mềm mại, trong mê mông mang theo ánh nước, hơn nữa khi đó đúng là thời kỳ anh huyết khí sôi trào.

Cô gái nhỏ giọng nói mềm mại: Anh ngồi lên chân tôi rồi.

Thanh âm uyển chuyển êm tai, lại mang theo chút khiếp sợ, một chút cũng không biết đánh trúng dây thần kinh kia của anh.

Anh gom hết thảy ngọn nguồn đều quy kết cho việc bản thân độc thân đã lâu.

Năm đó là vì có chút áy náy với Nam Sơ nên mới giữ cô lại, dẫn cô về nhà, để nhà cho cô ở.

Ở hai ngày, đã bị cô nhóc thối này trêu chọc, trong lòng không quá thích, hơn nữa cô nhóc thối này mới mười sáu tuổi, bản thân động loại ý niệm đó, quả thực không bằng cầm thú, nghĩ lại có phải giống lời Đại Lưu nói, chính là cần một người bạn gái?

Vì thế sau đêm đó, cùng bọn Đại Lưu đi chơi, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa mắt phóng lên người những cô gái có dáng người xinh đẹp, nên khi đó Thẩm Mục nói anh đổi tính rồi.

Có tính đàn ông. Giai đoạn đầu đều là đến từ mấy bộ phim hành động đó, Lâm Lục Kiêu xem không nhiều lắm, chỉ ngẫu nhiên cần giải quyết nhu cầu sinh lý mới có thể tìm ra xem, đơn giản đều là ngực lớn, trẻ đẹp, chân dài... Đợi chút, xem nhiều hơn cũng như vậy thôi.

Cô gái kiểu này là kiểu mà Đại Lưu thích.

Ngực lớn, eo nhỏ, dáng người quả thật rất đẹp, mặt bình thường, đến giờ anh cũng nhớ không rõ lắm gương mặt hình dáng đó, nếu đi trên đường, người đó không gọi anh thật đúng là anh nhận không ra, anh không giỏi nhớ mặt người khác.

Cô gái đó tính tình hơi hấp tấp, chỉ mới gặp mặt một lần, lần thứ hai đã tìm Đại Lưu xin địa chỉ, đến nhà anh tìm anh, đụng phải cô nhóc này, kết quả cô nhóc này còn rất hiểu chuyện giúp anh nói dối lấy lí do em họ mà tìm lí do thoái thác, lúc đó anh thật sự là vừa tức vừa buồn cười.

Lần thứ ba gặp, anh mới hoàn thành nhiệm vụ, hai người cơm nước xong đưa cô gái đó về nhà, ở trên xe, cô gái đó nháy mắt với anh ám chỉ có thể lên ngồi một chút. Lúc đó Lâm Lục Kiêu chậm rãi gác tay lên cửa sổ hút thuốc, càng gấp gáp anh càng không vội, ngồi trên ghế chậm rãi gạt tàn thuốc.

Nhưng cô gái này cũng là một cao thủ, đưa người qua, ghé vào tai anh thổi hơi, một bên thổi hơi một bên thuần thục vói vào vạt áo T-shirt của anh, chỉ dừng ở bề ngoài mời anh: Đi lên làm không?

Trên mặt anh treo một ý cười cà lơ phất phơ, một bàn tay đặt ở ngoài cửa kính xe vẩy tàn thuốc, tay kia thì kéo tay cô gái ra: Làm cái gì?

Giọng anh vốn dễ nghe, mang chút tính lãnh cảm cấm dục.

Cô gái bị anh nói một câu như vậy, đặt tay lên ngực anh, Anh thật sự rất hư đó.

Lâm Lục Kiêu dựa vào ghế ngồi, nghe lời này, lườm cô gái một cái, quay đầu lại, cười hừ một tiếng, vứt điếu thuốc, tháo giây an toàn ra xuống xe vòng qua đầu xe bên kia mở cửa xe, kéo cô gái xuống xe, Về nhà đi.

Cô gái sửng sốt, Anh không lên sao?

Tạm thời không có hứng thú.

Anh dựa vào cửa xe, bỏ tay vào túi, trên gương mặt, là vẻ lưu manh cương nghị, nghĩ đến mà không chiếm được làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Lâm Lục Kiêu đạp chân ga đi mất, để lại một luồn khói xe, cô gái mang theo tức giận đứng dậm chân.

Mẹ nó! Tên lính cứu hỏa thối!

Khi đó anh vừa mới rời đội không lâu, tính cách bất thường, qua một thời gian mài dũa, tính cách thế nhưng đã thu liễm lại, nhưng gương mặt vẫn còn vẻ tà khí, đặc biệt khi nói chuyện với người khác lại có chút vô sỉ, vẫn còn vẻ ngạo mạn và kiêu ngạo của tuổi trẻ.

...

Hiện tại dáng vẻ nghiêm trang lôi kéo người như vậy, ngồi đối diện, nói xin lỗi, ngược lại vẫn là lần đầu.

Anh cười cười, thay đổi tư thế, hai tay khoanh trước ngực, tựa người về phía sau, tốc độ lời nói chậm dần, Khi mười tám anh đã vào quân, tính tình mọi người bên cạnh đều hung bạo, huấn luyện viên, chỉ đạo viên, bao gồm cha anh, thậm chí bao gồm cả Lâm Khai, thằng nhóc đó so với anh thì tốt hơn, bởi vì không tiếp xúc với hoàn cảnh này, bọn anh đều là dãi nắng dầm mưa, trong công việc xử lý chậm một chút thì một giây tiếp theo sẽ làm một gia đình biến mất, thời điểm tuổi trẻ nói đạo lý cũng không dựa vào miệng, ở trong đám cháy cũng vậy, mẹ nó lửa đã cháy đến nơi, còn nói đạo lý với họ gì nữa chứ, điều này khẳng định là không được. Thế nhưng đâu lại đấy, anh đã kiểm điểm lại, kiểm điểm thì kiểm điểm, nhưng anh vẫn không thay đổi được.

...

Trên mặt Nam Sơ không lộ vẻ gì: Anh kiểm điểm với ai ở đây chứ.

Anh gãi đầu nói, Nhưng chuyện vừa rồi, anh xin lỗi, anh không nên hét lên với em, không nên nói làm em mất mặt.

Nam Sơ gật đầu: Ừm, em tha thứ cho anh.

...

Cái này là tha thứ rồi hả? Anh có chút trở tay không kịp.

Anh thử dò xét, Thật sự tha thứ?

Nam Sơ bình tĩnh: Thật.

Nói rất thản nhiên, biểu cảm trên mặt cũng không có gì khác thường, đúng là tha thứ rồi hả? Sao cảm thấy hơi thiếu gì đó, cảm thấy như có chút xa cách, làm Lâm Lục Kiêu có chút phiền chán.

Anh khom người nhìn chằm chằm cô thật lâu, muốn nhìn ra một chút khác thường trong đó, cô cũng chỉ là bình tĩnh đứng lên, nói với anh: Đội trưởng, nếu anh chỉ nói chuyện này thì, em đã tha thứ anh, hơn nữa em cũng không để trong lòng, chỉ đạo Dương từng nói với em về chuyện của anh, hiện tại quả thật là thời kì mấu chốt của anh, không nên gây thêm phiền phức cho anh, vậy thôi chào anh.

Nói xong, cung kính khom


/80

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status