Edit: windy
“Em là diễn viên.” Nam Sơ nói.
Lâm Lục Kiêu hai tay đút trong túi, bày tỏ hiểu liền gật gật đầu, cười tự giễu: “Ừ, em là diễn viên.”
Sau đó là một trận trầm mặc quỷ dị.
Giống như không có gì muốn dặn dò, anh bỏ lại một câu, “Bảy giờ tới hội trường.” Rồi xoay người rời đi.
Dưới ánh đèn đường mập mờ, bóng dáng người đàn ông mặc quân phục cao ngất, có vẻ đặc biệt thon dài.
Nam Sơ nhìn theo anh, nhìn bóng lưng của anh rời đi, thở dài.
Dì như ẩn hiện xuất hiện ngay sau lưng cô, ở bên tai cô thấp giọng thân thiết hỏi: “Cháu với tiểu Lục cãi nhau hả?”
Nam Sơ giật mình, quay đầu lại, mặt của dì ở ngay sườn vai cô, từ từ thu hồi ánh mắt, mãi đến khi bóng lưng kia biến mất ở sau lớp tuyết.
“Vâng.”
Dì thở dài: “Hai đưa kết hôn chưa?”
Nam Sơ cúi đầu: “Chưa.”
Từ sau khi Lâm Lục Kiêu đưa Nam Sơ vào khu này xong, dì liền thấy hai người cực kì xứng đôi, trai xinh gái đẹp, một người lạnh lùng, một người dịu dàng, một người cứng rắn, một người mềm mại.
Còn có như kiểu vợ nhỏ.
Ví như lúc mới vào đăng kí, Lâm Lục Kiêu bảo cô ấy lấy chứng minh thư ra.
Nam Sơ cúi đầu tìm trong túi, tiện tay liền đem khăn quàng cổ vừa tháo ra đưa cho Lâm Lục Kiêu, để anh cầm giúp, sau đó cũng tự nhiên nhận lấy, giống như thói quen.
“Lúc cậu ấy tới đây, cháu không biết đâu, cậu ấy cũng khá trầm mặc, nói chuyện với cậu ấy câu được câu không, mọi người cho rằng cậu ấy đều như vậy, mang theo cảm giác trời sinh ưu việt.”
“…”
Dì cảm thấy nói như vậy không ổn, vẫy vẫy tay, “Cũng không phải trời sinh cảm giác ưu việt, chỉ là trong lòng có sự nhiệt tình, không biết nháo với ai, khi đó mấy đứa ở đây thấy cậu ấy chỗ nào cũng không tốt, gây phiền toái với cậu ấy suốt, kết quả không quá một tháng, đã bị cậu ấy thu phục, nghe nói trước kia cậu ấy tốt nghiệp trường quân đội, mấy đứa này đều là lính tình nguyện, mơ ước vào trường quân đội, nơi này lại có sẵn một người, liền mỗi ngày quấn cậu ấy hỏi cái này hỏi cái kia, sau này phát hiện về vấn đề chuyên môn cậu ấy vẫn cực kì kiên nhẫn trả lời, cũng không có kiêu căng gì. Lâu ngày, mấy đứa liền thích cậu ấy.”
“Anh ấy hơi chậm nhiệt chút.”
Lúc mới quen.
Anh cũng rất lạnh lùng, ở lâu mới phát hiện tính cách anh với người lạ và người quen hoàn toàn khác nhau.
Dì lắc đầu, “Sau này nghe Triệu Quốc nói, cậu ấy bị đá.”
Nam Sơ không nói gì.
Vẻ mặt dì ấy lanh lợi: “Là cháu phải không? Ta thấy cậu ấy nhìn cháu không bình thường. Ta vừa nghe cậu ấy nói, vừa mới đưa ra một văn kiện, lãnh đạo rất thích tiểu Lục, để cậu ấy ở lại đây thêm một năm, ở chỗ này làm chỉ đạo viên một năm.”
Nam Sơ chợt thấy chóp mũi chợt lạnh, cô không để ý dơ tay quét xuống, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay, tới tận đáy lòng.
Tới khi ngẩng đầu lên.
Đèn đường chiếu xuống một vầng sáng mờ nhạt, dưới đó bông tuyết rơi xuống như đang bay lượn.
Tuyết rơi.
Đáy lòng cảm giác giống như có hàng vạn cảm xúc muốn tuôn ra.
Cô chìm sâu vào một lúc rồi tỉnh lại.
Cho đến nay.
Anh đều đã biến thành không để ý quá mức, khiến cho cô cảm thấy anh có khổ sở đến đâu mà thành như vậy, cũng không nghĩ cũng biết, lần chia tay đó rốt cuộc đã mang lại bao nhiêu tổn thương cho anh.
Cô cảm thấy bản thân mình hiểu anh, hiện giờ kết quả lại, nghĩ lại.
Cô kì thật một chút cũng không hiểu anh, bao gồm cả công việc của anh, giấc mơ của anh, sở thích của anh.
Hai người ở bên nhau, cũng đều là anh nhân nhượng tất cả sở thích của cô, ở bên ngoài gọi đồ, gọi lên đều là những món cô thích ăn nhất.
Anh nhớ rõ kì sinh lý của cô, nhớ rõ cô không thích ăn cay.
Khi hai người ở nhà xem phim, cũng có thể tìm được chính xác bộ phim tình cảm cô muốn xem, sau đó kiên cường chờ cô xem xong.
Trước khi ngủ liền vận động.
Cô thích làm phía sau, nhưng anh không thích, được một nửa, Nam Sơ liền tự nằm sấp lại.
Anh chống người, cười khổ không biết thế nào.
Sau cùng còn không phải là cô muốn làm thế nào thì thế đó sao.
Tính tình anh ở trong đội nóng nảy như thế, nhưng buổi
“Em là diễn viên.” Nam Sơ nói.
Lâm Lục Kiêu hai tay đút trong túi, bày tỏ hiểu liền gật gật đầu, cười tự giễu: “Ừ, em là diễn viên.”
Sau đó là một trận trầm mặc quỷ dị.
Giống như không có gì muốn dặn dò, anh bỏ lại một câu, “Bảy giờ tới hội trường.” Rồi xoay người rời đi.
Dưới ánh đèn đường mập mờ, bóng dáng người đàn ông mặc quân phục cao ngất, có vẻ đặc biệt thon dài.
Nam Sơ nhìn theo anh, nhìn bóng lưng của anh rời đi, thở dài.
Dì như ẩn hiện xuất hiện ngay sau lưng cô, ở bên tai cô thấp giọng thân thiết hỏi: “Cháu với tiểu Lục cãi nhau hả?”
Nam Sơ giật mình, quay đầu lại, mặt của dì ở ngay sườn vai cô, từ từ thu hồi ánh mắt, mãi đến khi bóng lưng kia biến mất ở sau lớp tuyết.
“Vâng.”
Dì thở dài: “Hai đưa kết hôn chưa?”
Nam Sơ cúi đầu: “Chưa.”
Từ sau khi Lâm Lục Kiêu đưa Nam Sơ vào khu này xong, dì liền thấy hai người cực kì xứng đôi, trai xinh gái đẹp, một người lạnh lùng, một người dịu dàng, một người cứng rắn, một người mềm mại.
Còn có như kiểu vợ nhỏ.
Ví như lúc mới vào đăng kí, Lâm Lục Kiêu bảo cô ấy lấy chứng minh thư ra.
Nam Sơ cúi đầu tìm trong túi, tiện tay liền đem khăn quàng cổ vừa tháo ra đưa cho Lâm Lục Kiêu, để anh cầm giúp, sau đó cũng tự nhiên nhận lấy, giống như thói quen.
“Lúc cậu ấy tới đây, cháu không biết đâu, cậu ấy cũng khá trầm mặc, nói chuyện với cậu ấy câu được câu không, mọi người cho rằng cậu ấy đều như vậy, mang theo cảm giác trời sinh ưu việt.”
“…”
Dì cảm thấy nói như vậy không ổn, vẫy vẫy tay, “Cũng không phải trời sinh cảm giác ưu việt, chỉ là trong lòng có sự nhiệt tình, không biết nháo với ai, khi đó mấy đứa ở đây thấy cậu ấy chỗ nào cũng không tốt, gây phiền toái với cậu ấy suốt, kết quả không quá một tháng, đã bị cậu ấy thu phục, nghe nói trước kia cậu ấy tốt nghiệp trường quân đội, mấy đứa này đều là lính tình nguyện, mơ ước vào trường quân đội, nơi này lại có sẵn một người, liền mỗi ngày quấn cậu ấy hỏi cái này hỏi cái kia, sau này phát hiện về vấn đề chuyên môn cậu ấy vẫn cực kì kiên nhẫn trả lời, cũng không có kiêu căng gì. Lâu ngày, mấy đứa liền thích cậu ấy.”
“Anh ấy hơi chậm nhiệt chút.”
Lúc mới quen.
Anh cũng rất lạnh lùng, ở lâu mới phát hiện tính cách anh với người lạ và người quen hoàn toàn khác nhau.
Dì lắc đầu, “Sau này nghe Triệu Quốc nói, cậu ấy bị đá.”
Nam Sơ không nói gì.
Vẻ mặt dì ấy lanh lợi: “Là cháu phải không? Ta thấy cậu ấy nhìn cháu không bình thường. Ta vừa nghe cậu ấy nói, vừa mới đưa ra một văn kiện, lãnh đạo rất thích tiểu Lục, để cậu ấy ở lại đây thêm một năm, ở chỗ này làm chỉ đạo viên một năm.”
Nam Sơ chợt thấy chóp mũi chợt lạnh, cô không để ý dơ tay quét xuống, cảm xúc lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay, tới tận đáy lòng.
Tới khi ngẩng đầu lên.
Đèn đường chiếu xuống một vầng sáng mờ nhạt, dưới đó bông tuyết rơi xuống như đang bay lượn.
Tuyết rơi.
Đáy lòng cảm giác giống như có hàng vạn cảm xúc muốn tuôn ra.
Cô chìm sâu vào một lúc rồi tỉnh lại.
Cho đến nay.
Anh đều đã biến thành không để ý quá mức, khiến cho cô cảm thấy anh có khổ sở đến đâu mà thành như vậy, cũng không nghĩ cũng biết, lần chia tay đó rốt cuộc đã mang lại bao nhiêu tổn thương cho anh.
Cô cảm thấy bản thân mình hiểu anh, hiện giờ kết quả lại, nghĩ lại.
Cô kì thật một chút cũng không hiểu anh, bao gồm cả công việc của anh, giấc mơ của anh, sở thích của anh.
Hai người ở bên nhau, cũng đều là anh nhân nhượng tất cả sở thích của cô, ở bên ngoài gọi đồ, gọi lên đều là những món cô thích ăn nhất.
Anh nhớ rõ kì sinh lý của cô, nhớ rõ cô không thích ăn cay.
Khi hai người ở nhà xem phim, cũng có thể tìm được chính xác bộ phim tình cảm cô muốn xem, sau đó kiên cường chờ cô xem xong.
Trước khi ngủ liền vận động.
Cô thích làm phía sau, nhưng anh không thích, được một nửa, Nam Sơ liền tự nằm sấp lại.
Anh chống người, cười khổ không biết thế nào.
Sau cùng còn không phải là cô muốn làm thế nào thì thế đó sao.
Tính tình anh ở trong đội nóng nảy như thế, nhưng buổi
/80
|