Edit: windy
Các đồng đội bên dưới đều ồn ào, không khí lập tức bị cô em họ đột nhiên tới nói kéo lên.
Làn sóng ồn ào trận trước cao hơn trận sau.
Người trên đài đứng thẳng tắp, biểu tình kín như bưng.
Em họ như được ủng hộ, xấu hổ đỏ mặt, nói tiếp: “A…, tôi có thể nói cho anh về tình hình của tôi chút, năm nay tôi 28, làm việc ở một phòng giao dịch chứng khoán, bằng thạc sĩ, sau khi kết hôn, anh phải về phía Bắc, tôi có thể trở về cùng anh, không là vấn đề, bởi vì tôi… Thực sự thích anh…”
Thật rất thích.
Thích đến mức nghe nơi này tổ chức buổi quan hệ hữu nghị, liền tự báo danh tham gia, bởi vì gần đây luôn luôn nhớ đến anh, không hiểu vì sao, trong đầu đều là bộ dáng của anh.
Người đàn ông như anh, quả thật rất hấp dẫn.
Cô em họ nắm góc áo đứng ở trên đài cúi đầu, cúi đầu chờ đáp lại, cô đã nói rõ ràng như vậy, chắc là anh đã hiểu.
“Thật xin lỗi.”
Lâm Lục Kiêu đem hoa đưa cho người chủ trì, bỏ lại hai chữ rồi rời khỏi.
Hội trường sân khấu dựng cao hơn chút, Lâm Lục Liêu bước ra bên ngoài hai bước, tay trực tiếp chống ở cạnh sân khấu, tiêu sái nhảy xuống sân khấu.
“…”
“…”
“…”
Nụ cười trên mặt cô em họ đã cứng ngắc, sững sờ nhìn bóng lưng anh.
Hôm nay cô thật sự dùng hết sức để tới, mặc dù cũng biết người này không dễ, tính lại lạnh lùng, trong lòng cũng đã có chuẩn bị, mà khi anh thật như vậy lạnh lùng đi qua người mình, cô vẫn không nhịn được mà cứng ngắc.
Sau lưng mồ hôi đổ ra.
Sắc mặt trắng bệch, hô hấp không nhanh, ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Lục Kiêu.
Kết quả một giây sau.
Lại là một trận rộ lên.
Anh đi xuống sân khấu, người dưới đài có thể không thấy rõ biểu tình của anh, nhưng đám Triệu Quốc bọn họ lại nhìn rất rõ ràng.
Trong mắt đều là lửa, ánh mắt nổi lửa bùng bùng, lúc nhảy xuống, thẳng tắp trừng mắt nhìn người khởi xướng.
Lúc Lâm Lục Kiêu đi qua Nam Sơ, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không chút do dự cũng không thương tiếc đem người ở trên ghế, kéo ra ngoài.
Tình hình liền xấu hổ.
Hai người tới cổng, lãnh đạo mới hồi phục tinh thần, vỗ vỗ Triệu Quốc, “Hai người họ nháo cái gì vậy? Cậu nghĩ cần tới nhìn xem không, tính tình Lục Kiêu cũng không chừng lại làm ra chuyện gì đấy?”
Triệu Quốc rụt rụt cổ, anh ta không liên quan phá làm gì, “Có thể có chuyện gì, Lục Kiêu thích nha đầu kia thôi.”
Lãnh đạo nửa tin nửa ngờ.
Triệu Quốc còn nói, “Không tin ạ, thật đó, lúc vừa tới, mỗi ngày đều buồn rầu, chính là bị người ta đá, không cam lòng.”
…
Bên ngoài tối đen, đèn đường hắt xuống, gió tuyết phiêu diêu.
Dì đang ngồi xổm ở cửa chơi với chú chó, “Chủ của mày sắp về rồi, nhớ nó không?”
Chú chó vàng vui vẻ đứng trong đống tuyết phe phẩy cái đuôi, nhảy nhảy lên.
Dì chọc chọc cái mũi của nó, cười nói: “Nhóc…”
Lời nói
Các đồng đội bên dưới đều ồn ào, không khí lập tức bị cô em họ đột nhiên tới nói kéo lên.
Làn sóng ồn ào trận trước cao hơn trận sau.
Người trên đài đứng thẳng tắp, biểu tình kín như bưng.
Em họ như được ủng hộ, xấu hổ đỏ mặt, nói tiếp: “A…, tôi có thể nói cho anh về tình hình của tôi chút, năm nay tôi 28, làm việc ở một phòng giao dịch chứng khoán, bằng thạc sĩ, sau khi kết hôn, anh phải về phía Bắc, tôi có thể trở về cùng anh, không là vấn đề, bởi vì tôi… Thực sự thích anh…”
Thật rất thích.
Thích đến mức nghe nơi này tổ chức buổi quan hệ hữu nghị, liền tự báo danh tham gia, bởi vì gần đây luôn luôn nhớ đến anh, không hiểu vì sao, trong đầu đều là bộ dáng của anh.
Người đàn ông như anh, quả thật rất hấp dẫn.
Cô em họ nắm góc áo đứng ở trên đài cúi đầu, cúi đầu chờ đáp lại, cô đã nói rõ ràng như vậy, chắc là anh đã hiểu.
“Thật xin lỗi.”
Lâm Lục Kiêu đem hoa đưa cho người chủ trì, bỏ lại hai chữ rồi rời khỏi.
Hội trường sân khấu dựng cao hơn chút, Lâm Lục Liêu bước ra bên ngoài hai bước, tay trực tiếp chống ở cạnh sân khấu, tiêu sái nhảy xuống sân khấu.
“…”
“…”
“…”
Nụ cười trên mặt cô em họ đã cứng ngắc, sững sờ nhìn bóng lưng anh.
Hôm nay cô thật sự dùng hết sức để tới, mặc dù cũng biết người này không dễ, tính lại lạnh lùng, trong lòng cũng đã có chuẩn bị, mà khi anh thật như vậy lạnh lùng đi qua người mình, cô vẫn không nhịn được mà cứng ngắc.
Sau lưng mồ hôi đổ ra.
Sắc mặt trắng bệch, hô hấp không nhanh, ánh mắt híp lại nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Lục Kiêu.
Kết quả một giây sau.
Lại là một trận rộ lên.
Anh đi xuống sân khấu, người dưới đài có thể không thấy rõ biểu tình của anh, nhưng đám Triệu Quốc bọn họ lại nhìn rất rõ ràng.
Trong mắt đều là lửa, ánh mắt nổi lửa bùng bùng, lúc nhảy xuống, thẳng tắp trừng mắt nhìn người khởi xướng.
Lúc Lâm Lục Kiêu đi qua Nam Sơ, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không chút do dự cũng không thương tiếc đem người ở trên ghế, kéo ra ngoài.
Tình hình liền xấu hổ.
Hai người tới cổng, lãnh đạo mới hồi phục tinh thần, vỗ vỗ Triệu Quốc, “Hai người họ nháo cái gì vậy? Cậu nghĩ cần tới nhìn xem không, tính tình Lục Kiêu cũng không chừng lại làm ra chuyện gì đấy?”
Triệu Quốc rụt rụt cổ, anh ta không liên quan phá làm gì, “Có thể có chuyện gì, Lục Kiêu thích nha đầu kia thôi.”
Lãnh đạo nửa tin nửa ngờ.
Triệu Quốc còn nói, “Không tin ạ, thật đó, lúc vừa tới, mỗi ngày đều buồn rầu, chính là bị người ta đá, không cam lòng.”
…
Bên ngoài tối đen, đèn đường hắt xuống, gió tuyết phiêu diêu.
Dì đang ngồi xổm ở cửa chơi với chú chó, “Chủ của mày sắp về rồi, nhớ nó không?”
Chú chó vàng vui vẻ đứng trong đống tuyết phe phẩy cái đuôi, nhảy nhảy lên.
Dì chọc chọc cái mũi của nó, cười nói: “Nhóc…”
Lời nói
/80
|