Thực chất tôi nghe ra trong lòng Wulan cũng không dám chắc, anh ta cũng sợ là Pupe không muốn cho chúng tôi đi, cho nên lúc này mới to tiếng nói rằng sẽ mang tiến công về cho người nhà cậu ta, hi vọng nếu thật sự là hồn ma của 1 Pupe quấy phá, có lẽ cậu ta nghe2thấy sẽ thả cho chúng tôi đi.
Nhưng anh ta nghĩ sai rồi, bởi vì không phải Pupe vậy nhốt chúng tôi, chỉ e chính cậu ta cũng bị nhốt ở đây, lần lượt trải qua cái chết đáng sợ kia... Còn chỗ không giống nhau duy nhất giữa chúng tôi và cậu ta là, chúng tôi còn sống, đây là sự5khác biệt của chúng tôi và cậu ta, cũng là ưu thế của chúng tôi.
Mặc dù tôi không biết chúng tôi có thể đi ra khỏi đây hay không, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đó chính là người chết chắc chắn không đi ra được... Cuối cùng cả đám chúng tôi đành phải nghỉ ngơi tại chỗ trước,6bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tiếp tục đi như vậy nữa.
Với diện tích của thung lũng này trong hiểu biết của chúng tôi, đáng lẽ phải đi ra ngoài từ lâu rồi, nhưng chúng tôi đã đi gần hai ngày nhưng đến cái bóng của vách đá cũng chưa thấy nữa! Nếu không phải chúng5tôi bị một sức mạnh nào đó vây đây, thì chính là vì từ trường làm chúng tôi luôn đi vòng quanh.
Lúc này A Quảng đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt chợt biến đổi: “Hỏng rồi, nếu như chỉ cần đi vào thung lũng là sẽ không ra được, vậy bọn lão Ngũ có đi ra ngoài được không?”
Tới3giờ tôi mới nhớ ra thằng nhóc gọi là lão Ngũ bị muỗi khổng lồ hút máu kia, lúc ấy còn có hai đội viên cùng đưa cậu ta đi. Nếu như thật sự thung lũng này vừa vào là sẽ bị nhốt, vậy bọn họ thì sao? Đã đi ra ngoài được rồi? Hay là cũng giống chúng tôi còn đi lung tung ở trong này đây? Bây giờ tôi chỉ hi vọng họ có thể bình an đi ra ngoài, nếu không đúng thật là chúng tôi chẳng còn chút hi vọng nào.
Cuối cùng sau khi thảo luận, mọi người nhất trí quyết định vứt bỏ tất cả các cách phán đoán phương hướng trước kia, để một người có cảm giác về phương hướng tốt nhất dắt mọi người đi một đường thẳng khác. Lần này mặc kệ là đi hướng nào, chỉ cần đi một đường thẳng tắp thôi, nhất định cuối cùng chúng tôi có thể nhìn thấy vách đá hình vòng cung quanh đảo.
Đây cũng là biện pháp cuối cùng rồi, bởi vì tất cả các cách thông thường đều không thể dẫn chúng tôi ra khỏi nơi quỷ quái này, có lẽ chỉ có cách không bình thường mới được. Nhưng trong chúng tôi, ai mới là người có cảm giác phương hướng tốt nhất đấy?
Nếu bảo tôi lựa chọn, chắc chắn tôi chọn Đinh Nhất, bởi vì trong lòng tôi, anh chàng này chính là một tên có tốc độ như báo, đôi mắt như chim ưng. Nếu như cảm giác phương hướng của anh ta không tốt thì người khác càng không được.
Nhưng không ngờ khi tôi đề xuất để Đinh Nhất thử xem sao, những người khác lại không ai phản đối cả. Có điều ngẫm lại cũng phải, bởi vì trước giờ đi mở đường phía trước không phải A Quảng thì là Wulan, kết quả đi mãi vẫn không ra được, bây giờ có người khác chịu thay bọn họ thử sức, tất nhiên họ sẽ không phản đối, đây là cái gọi là chia sẻ trách nhiệm. Nhưng tôi cũng không để ý bọn họ nghĩ như thế nào, bởi vì mặc kệ ra sao, chỉ cần có thể đi ra ngoài là được. Tôi thật sự không muốn tiếp tục ở chỗ này thêm một phút đồng hồ nào nữa!! Đương nhiên, cũng không phải bởi vì tôi đã ăn chán loại chuỗi hoàng kia, mà là tôi luôn cảm thấy nếu còn tiếp tục thế này nữa, chỉ e sẽ còn xảy ra chuyện gì đó không hay...
Lần này để không quấy nhiễu Đinh Nhất phán đoán phương hướng, tất cả chúng tôi chỉ nhìn dưới chân, hoàn toàn dựa vào Đinh Nhất đi trước mở đường. Còn tôi đi theo phía sau Định Nhất, bởi vì bất kể khi nào, người duy nhất tôi thực sự có thể tin tưởng... cũng chỉ có một mình Đinh Nhất.
Còn về Viên Mục Dã và Tôn Nhạc Nhạc dĩ nhiên cũng đều đi theo phía sau tôi, từ sau khi Tôn Nhạc Nhạc xuất hiện, thằng nhóc Viên Mục Dã này vẫn luôn đi theo bên cạnh cô ta một tấc cũng không rời. Tất nhiên tôi biết lý do tại sao, nhưng những người khác không khỏi sẽ cho rằng cậu ta muốn tán tỉnh người ta!
Đột nhiên, lúc này lại nghe thằng nhóc Viên Mục Dã hỏi Tôn Nhạc Nhạc: “Ba lô của cô đựng toàn của quý gì vậy, chạy trốn cũng không quên mang đi?”
Tôn Nhạc Nhạc nghe xong, ánh mắt hơi loé lên và đáp: “Có thể có cái gì chứ! Chỉ là một ít hộ chiếu và tài liệu linh tinh thôi, tôi nghĩ lỡ như được cứu, không có hộ chiếu cũng không về nước được mà nhỉ?” Viên Mục Dã nghe xong gật gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Ở trong nước cô làm nghề gì?” “Tôi kinh doanh online.” Tôn Nhạc Nhạc trả lời rất dứt khoát, không có một chút do dự nào. Nhưng cô ta nào biết đâu rằng Viên Mục Dã làm nghề gì? Trước khi đi thằng nhóc này đã thuộc làu làu tư liệu của Tôn Nhạc Nhạc từ sớm rồi.
Đừng nói là Viên Mục Dã, ngay cả tôi chỉ liếc sơ qua tư liệu của cô ta cũng biết, công việc duy nhất có thể gọi là làm việc của cô ta chính là đặt hàng nước ngoài giùm người ta. Chỉ là không biết tiền kiếm được có đủ cho cô ta sống sau này hay không thôi, bởi vì sau này cô ta không trông cậy vào tình nhân làm chức quan cao của mình được nữa.
Tuy nhiên hiện giờ không ai biết trừ làm tình nhân cho hắn ra, Tôn Nhạc Nhạc còn có dính líu đến những chuyện dơ bẩn trong đó hay không, nếu không sau khi về nước, chờ đón cô ta cũng chỉ có thể là tai ương tù tội.
Có lẽ là thấy Viên Mục Dã quan tâm mình quá mức, lúc này Tôn Nhạc Nhạc cũng hơi nghi ngờ nhìn cậu ta nói: “Anh đẹp trai, anh làm nghề gì thế? Cứu hộ chuyên nghiệp a?” Không ngờ Viên Mục Dã lại trực tiếp trả lời cô ta: “Tôi là cảnh sát...”
Tôn Nhạc Nhạc nghe thể lập tức sững sờ ngay tại chỗ, có lẽ cô ta cũng lường trước được cảnh sát trong nước xuất hiện ở đây chắc chắn liên quan đến thứ quan trọng trong tay mình, vì thế cô ta không nói nữa, chỉ ghì chặt dây đeo ba lô, sau đó yên lặng đi lên phía trước.
Tôi nghĩ bụng cậu Viên Mục Dã này có phải ngốc rồi không? Vừa rồi còn tán chuyện ngon trớn, sao nói lật mặt là lật liên thế? Cậu để lộ thân phận của mình nhanh như vậy làm cái gì? Cậu ta mà tiếp tục ngọt nhạt dăm ba câu, nói không chừng cô gái nhỏ này sẽ chủ động giao cuốn sổ cho cậu ta thì sao?
Giờ hay rồi, lúc trước trải đệm sẵn uổng phí hết cả, đừng để đến lúc đó cô ta sợ hãi lại thừa lúc cậu chưa chuẩn bị ném cái thứ kia đi mất! Cái này khó mà nói được. Đến hồi cô ta chết sống không nhận, Viên Mục Dã có thể làm gì người ta chứ?
Lúc này Tôn Nhạc Nhạc đỏ mắt đi tới bên cạnh tôi, nhất thời tôi không biết nên nói cái gì với cô ta. Nhưng không ngờ cô ta lại đột nhiên hỏi tôi: “Anh cũng là cảnh sát ư?”
Tôi lắc đầu đáp: “Cô nhìn tôi có giống không? Tôi nào có khí thể chính trực cả người thế kia...”
Tôn Nhạc Nhạc nghe xong bật cười “phụt” một tiếng, sau đó rũ mắt xuống nói với tôi: “Nếu tôi nói bạn trai cũ của tôi là một người đàn ông đã có vợ... Anh có xem thường tôi không?”
Tôi không ngờ Tôn Nhạc Nhạc lại đột nhiên ném cho tôi một vấn đề như vậy, làm tôi trong chốc lát không biết nên trả lời cô ta như thế nào, vì thế tôi im lặng một lúc rồi nói với cô ta: “Đã là bạn trai cũ, vậy thì có cái gì mà xem thường chứ? Ai chưa từng có tuổi trẻ: Ai chưa từng đi đường vàng khi còn trẻ chứ?”
Nhưng anh ta nghĩ sai rồi, bởi vì không phải Pupe vậy nhốt chúng tôi, chỉ e chính cậu ta cũng bị nhốt ở đây, lần lượt trải qua cái chết đáng sợ kia... Còn chỗ không giống nhau duy nhất giữa chúng tôi và cậu ta là, chúng tôi còn sống, đây là sự5khác biệt của chúng tôi và cậu ta, cũng là ưu thế của chúng tôi.
Mặc dù tôi không biết chúng tôi có thể đi ra khỏi đây hay không, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đó chính là người chết chắc chắn không đi ra được... Cuối cùng cả đám chúng tôi đành phải nghỉ ngơi tại chỗ trước,6bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tiếp tục đi như vậy nữa.
Với diện tích của thung lũng này trong hiểu biết của chúng tôi, đáng lẽ phải đi ra ngoài từ lâu rồi, nhưng chúng tôi đã đi gần hai ngày nhưng đến cái bóng của vách đá cũng chưa thấy nữa! Nếu không phải chúng5tôi bị một sức mạnh nào đó vây đây, thì chính là vì từ trường làm chúng tôi luôn đi vòng quanh.
Lúc này A Quảng đột nhiên nhớ ra gì đó, sắc mặt chợt biến đổi: “Hỏng rồi, nếu như chỉ cần đi vào thung lũng là sẽ không ra được, vậy bọn lão Ngũ có đi ra ngoài được không?”
Tới3giờ tôi mới nhớ ra thằng nhóc gọi là lão Ngũ bị muỗi khổng lồ hút máu kia, lúc ấy còn có hai đội viên cùng đưa cậu ta đi. Nếu như thật sự thung lũng này vừa vào là sẽ bị nhốt, vậy bọn họ thì sao? Đã đi ra ngoài được rồi? Hay là cũng giống chúng tôi còn đi lung tung ở trong này đây? Bây giờ tôi chỉ hi vọng họ có thể bình an đi ra ngoài, nếu không đúng thật là chúng tôi chẳng còn chút hi vọng nào.
Cuối cùng sau khi thảo luận, mọi người nhất trí quyết định vứt bỏ tất cả các cách phán đoán phương hướng trước kia, để một người có cảm giác về phương hướng tốt nhất dắt mọi người đi một đường thẳng khác. Lần này mặc kệ là đi hướng nào, chỉ cần đi một đường thẳng tắp thôi, nhất định cuối cùng chúng tôi có thể nhìn thấy vách đá hình vòng cung quanh đảo.
Đây cũng là biện pháp cuối cùng rồi, bởi vì tất cả các cách thông thường đều không thể dẫn chúng tôi ra khỏi nơi quỷ quái này, có lẽ chỉ có cách không bình thường mới được. Nhưng trong chúng tôi, ai mới là người có cảm giác phương hướng tốt nhất đấy?
Nếu bảo tôi lựa chọn, chắc chắn tôi chọn Đinh Nhất, bởi vì trong lòng tôi, anh chàng này chính là một tên có tốc độ như báo, đôi mắt như chim ưng. Nếu như cảm giác phương hướng của anh ta không tốt thì người khác càng không được.
Nhưng không ngờ khi tôi đề xuất để Đinh Nhất thử xem sao, những người khác lại không ai phản đối cả. Có điều ngẫm lại cũng phải, bởi vì trước giờ đi mở đường phía trước không phải A Quảng thì là Wulan, kết quả đi mãi vẫn không ra được, bây giờ có người khác chịu thay bọn họ thử sức, tất nhiên họ sẽ không phản đối, đây là cái gọi là chia sẻ trách nhiệm. Nhưng tôi cũng không để ý bọn họ nghĩ như thế nào, bởi vì mặc kệ ra sao, chỉ cần có thể đi ra ngoài là được. Tôi thật sự không muốn tiếp tục ở chỗ này thêm một phút đồng hồ nào nữa!! Đương nhiên, cũng không phải bởi vì tôi đã ăn chán loại chuỗi hoàng kia, mà là tôi luôn cảm thấy nếu còn tiếp tục thế này nữa, chỉ e sẽ còn xảy ra chuyện gì đó không hay...
Lần này để không quấy nhiễu Đinh Nhất phán đoán phương hướng, tất cả chúng tôi chỉ nhìn dưới chân, hoàn toàn dựa vào Đinh Nhất đi trước mở đường. Còn tôi đi theo phía sau Định Nhất, bởi vì bất kể khi nào, người duy nhất tôi thực sự có thể tin tưởng... cũng chỉ có một mình Đinh Nhất.
Còn về Viên Mục Dã và Tôn Nhạc Nhạc dĩ nhiên cũng đều đi theo phía sau tôi, từ sau khi Tôn Nhạc Nhạc xuất hiện, thằng nhóc Viên Mục Dã này vẫn luôn đi theo bên cạnh cô ta một tấc cũng không rời. Tất nhiên tôi biết lý do tại sao, nhưng những người khác không khỏi sẽ cho rằng cậu ta muốn tán tỉnh người ta!
Đột nhiên, lúc này lại nghe thằng nhóc Viên Mục Dã hỏi Tôn Nhạc Nhạc: “Ba lô của cô đựng toàn của quý gì vậy, chạy trốn cũng không quên mang đi?”
Tôn Nhạc Nhạc nghe xong, ánh mắt hơi loé lên và đáp: “Có thể có cái gì chứ! Chỉ là một ít hộ chiếu và tài liệu linh tinh thôi, tôi nghĩ lỡ như được cứu, không có hộ chiếu cũng không về nước được mà nhỉ?” Viên Mục Dã nghe xong gật gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Ở trong nước cô làm nghề gì?” “Tôi kinh doanh online.” Tôn Nhạc Nhạc trả lời rất dứt khoát, không có một chút do dự nào. Nhưng cô ta nào biết đâu rằng Viên Mục Dã làm nghề gì? Trước khi đi thằng nhóc này đã thuộc làu làu tư liệu của Tôn Nhạc Nhạc từ sớm rồi.
Đừng nói là Viên Mục Dã, ngay cả tôi chỉ liếc sơ qua tư liệu của cô ta cũng biết, công việc duy nhất có thể gọi là làm việc của cô ta chính là đặt hàng nước ngoài giùm người ta. Chỉ là không biết tiền kiếm được có đủ cho cô ta sống sau này hay không thôi, bởi vì sau này cô ta không trông cậy vào tình nhân làm chức quan cao của mình được nữa.
Tuy nhiên hiện giờ không ai biết trừ làm tình nhân cho hắn ra, Tôn Nhạc Nhạc còn có dính líu đến những chuyện dơ bẩn trong đó hay không, nếu không sau khi về nước, chờ đón cô ta cũng chỉ có thể là tai ương tù tội.
Có lẽ là thấy Viên Mục Dã quan tâm mình quá mức, lúc này Tôn Nhạc Nhạc cũng hơi nghi ngờ nhìn cậu ta nói: “Anh đẹp trai, anh làm nghề gì thế? Cứu hộ chuyên nghiệp a?” Không ngờ Viên Mục Dã lại trực tiếp trả lời cô ta: “Tôi là cảnh sát...”
Tôn Nhạc Nhạc nghe thể lập tức sững sờ ngay tại chỗ, có lẽ cô ta cũng lường trước được cảnh sát trong nước xuất hiện ở đây chắc chắn liên quan đến thứ quan trọng trong tay mình, vì thế cô ta không nói nữa, chỉ ghì chặt dây đeo ba lô, sau đó yên lặng đi lên phía trước.
Tôi nghĩ bụng cậu Viên Mục Dã này có phải ngốc rồi không? Vừa rồi còn tán chuyện ngon trớn, sao nói lật mặt là lật liên thế? Cậu để lộ thân phận của mình nhanh như vậy làm cái gì? Cậu ta mà tiếp tục ngọt nhạt dăm ba câu, nói không chừng cô gái nhỏ này sẽ chủ động giao cuốn sổ cho cậu ta thì sao?
Giờ hay rồi, lúc trước trải đệm sẵn uổng phí hết cả, đừng để đến lúc đó cô ta sợ hãi lại thừa lúc cậu chưa chuẩn bị ném cái thứ kia đi mất! Cái này khó mà nói được. Đến hồi cô ta chết sống không nhận, Viên Mục Dã có thể làm gì người ta chứ?
Lúc này Tôn Nhạc Nhạc đỏ mắt đi tới bên cạnh tôi, nhất thời tôi không biết nên nói cái gì với cô ta. Nhưng không ngờ cô ta lại đột nhiên hỏi tôi: “Anh cũng là cảnh sát ư?”
Tôi lắc đầu đáp: “Cô nhìn tôi có giống không? Tôi nào có khí thể chính trực cả người thế kia...”
Tôn Nhạc Nhạc nghe xong bật cười “phụt” một tiếng, sau đó rũ mắt xuống nói với tôi: “Nếu tôi nói bạn trai cũ của tôi là một người đàn ông đã có vợ... Anh có xem thường tôi không?”
Tôi không ngờ Tôn Nhạc Nhạc lại đột nhiên ném cho tôi một vấn đề như vậy, làm tôi trong chốc lát không biết nên trả lời cô ta như thế nào, vì thế tôi im lặng một lúc rồi nói với cô ta: “Đã là bạn trai cũ, vậy thì có cái gì mà xem thường chứ? Ai chưa từng có tuổi trẻ: Ai chưa từng đi đường vàng khi còn trẻ chứ?”
/1940
|