Tôn Nhạc Nhạc nhìn tối như suy tư gì đó, vì thế tôi bèn rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: “Đi đường vòng không quan trọng, quan trọng là biết khi nào nên quay đầu, tuyệt đối đừng đi mãi một con đường đen tối, nếu không cuối cùng đến khi cô muốn quay đầu lại sẽ phát hiện, thật ra phía sau đã sớm không còn đường nữa rồi...”
Cô ta nghe xong nhìn tôi một2cách cay đắng: “Anh thực sự không phải cảnh sát ư?” Tôi lắc đầu bất đắc dĩ: “Cô cảm thấy phải là phải, không phải là không phải! Nhưng tôi thật sự đâu cần phải lừa cô đâu? Kể cả cậu cảnh sát viên vừa rồi, tôi cảm thấy thái độ của cậu ta đối với cô vô cùng chân thành, có gì nói nấy, chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn lừa cô...”
Trên thực tế tôi hiểu5Tôn Nhạc Nhạc cũng biết thứ Viên Mục Dã cần là cái gì, chỉ không biết cô ta còn đang do dự điều gì nữa? Là muốn giúp bạn trai cũ của mình? Hay là muốn dùng thứ kia làm lợi thế cuối cùng cho mình?
Cô ta im lặng trong chốc lát, sau đó nói sâu xa: “Tôi biết cảnh sát viên cần cái gì... Nhưng bạn trai cũ của tôi nói thứ này rất quan trọng với6anh ta, nếu rơi vào tay cảnh sát, đời này của anh ta coi như xong.” Tôi bất đắc dĩ hết sức: “Có lẽ cô vẫn chưa biết nhỉ! Thật ra bạn trai cũ của cô đã bị điều tra rồi, đời này của anh ta đừng hòng trở mình nữa, chẳng lẽ cô còn muốn vì anh ta mà liên lụy đến bản thân mình nữa sao?”
Có lẽ là câu nói này của tôi đã đánh trúng5tận sâu trong lòng Tôn Nhạc Nhạc, cô ta xoay người sờ ba lô trên người, rồi đột nhiên quay đầu nói với Viện Mục Dã: “Cảnh sát Viên, sau khi ra ngoài tôi sẽ giao thứ trong tay mình cho anh, được không?”
Trong mắt Viên Mục Dã loé lên một chút vui sướng, tiếp đó cậu ta nói với Tôn Nhạc Nhạc bằng vẻ mặt chân thành: “Cảm ơn cô.”
Nhưng vào lúc này, Đinh Nhất vẫn luôn3đi trước tôi đột nhiên đứng lại, anh ta chỉ vào đoạn địa hình dần dần lên cao đẳng trước và nói với chúng tôi: “Phía trước chắc hẳn là sắp đến vách đá mà chúng ta đã leo lên khi trước rồi.”
Mọi người nghe thể đều vui vẻ hoan hô. Quả nhiên Đinh Nhất không làm chúng tôi thất vọng, cuối cùng cả đám chúng tôi cũng ra khỏi thung lũng đáng chết này rồi. Mà khi tất cả mọi người đều ra sức bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi đến vách đá, đột nhiên tôi lại cảm nhận được đằng trước phía bên trái của chúng tôi hình như có thứ gì đó...
Đinh Nhất thấy tôi đột ngột thả chậm bước chân, vội hỏi tôi làm sao? Tôi chỉ về bên trái phía trước mặt nói lấp lửng: “Nhóm lão Ngũ... không thể đi ra ngoài.” A Quảng mới nãy còn vui vẻ lạ thường, vừa nghe tôi nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, rồi anh ta vội vã chạy về phía ngón tay tôi chỉ... Khi mọi người đuổi theo anh ta, thì thấy ba cái xác khô nằm sấp trên mặt đất.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự rất khó tin được, ba cái xác khô này chính là ba đội viên ngày hôm qua còn cùng chúng tôi đi vào thung lũng. Giờ này phút này trên người bọn họ đã không còn nửa giọt máu nào, chắc là sau khi rời khỏi đội chúng tôi thì gặp muỗi khổng lồ tấn công.
“Chắc là vì lão Ngũ bị thương nên mùi máu trên người quá nồng, cho nên mới hấp dẫn bọn muỗi khổng lồ lại đây.” Viên Mục Dã trầm giọng nói. Sự sung sướng vì sắp được ra ngoài của mọi người đã bị cái chết của ba đội viên dập tắt trong nháy mắt. Lúc này A Quảng im lặng bỏ thi thể của ba đội viên vào túi đựng xác. Dưới tình huống như vậy, dù thế nào chúng tôi cũng không thể bỏ lại bọn họ.
Tuy rằng có thêm ba cái xác phải khiêng, nhưng không ai oán trách một câu, Wulan vẫn nhanh nhẹn làm ba cái cáng, đặt thi thể của ba người họ lên trên.
Đoạn đường về sau đều là đi lên, mang theo mấy thi thể tất nhiên tốc độ sẽ chậm lại. Nhưng đều đã đến được đây, cho dù có chậm nữa... chúng tôi cũng nhất định có thể đi ra ngoài. Nếu sớm biết là như thế này, lúc ấy không bằng cho ba người họ đi theo cả đội cho rồi, ít nhất sẽ không bỏ mạng...
Cuối cùng, vách đá hiểm yếu như một rào cản tự nhiên kia cũng xuất hiện trước mắt chúng tôi... Có thể coi như chúng tôi đã ra ngoài được rồi! Người của A Quảng cũng bắt đầu lục tục thả những thi thể xuống trước, sau đó mới là mấy tay mơ không biết leo núi chúng tôi.
Cũng không hiểu sao, tôi phát hiện cùng đến gần vách đá, Tôn Nhạc Nhạc càng thêm căng thẳng, dường như là sợ gặp phải chuyện gì đó. Ban đầu tôi còn tưởng là vì cô ta tự ý giấu sổ sách chứng cứ quan trọng nên lo lắng sẽ bị liên lụy, vì thế khẽ khàng khuyến cô ta: “Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, cô chỉ cần kể hết mọi chuyện cô biết cho cảnh sát là sẽ không sao đâu.”
Nhưng không ngờ Tôn Nhạc Nhạc lại đột nhiên hỏi tôi một câu rất kỳ quặc: “Người đã chết trong thung lũng có phải sẽ mãi mãi không bao giờ ra được đúng không?”
Tôi cũng không hiểu cô ta hỏi câu này là có ý gì, vì vậy thuận miệng trả lời: “Đương nhiên không phải, ít nhất thi thể của họ có thể mang ra được...”
Sau khi Tôn Nhạc Nhạc nghe xong thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, làm tôi cũng không biết mình nói câu đó có chỗ nào không đúng không? Lúc này A Quảng bảo chúng tôi chuẩn bị một chút, anh ta muốn lần lượt thả chúng tôi xuống.
Tôi muốn để Tôn Nhạc Nhạc đi xuống trước, suy cho cùng người ta là một cô gái, tôi vẫn hiểu nguyên tắc ưu tiên phái nữ. Nhưng mà chẳng ngờ là Tôn Nhạc Nhạc lại đột nhiên nói với tôi: “Các anh xuống trước đi, tôi biết leo núi... Tôi có thể xuống sau cùng với nhóm A Quảng.”
Tôi nghe mà thầm giật mình, nghĩ bụng con nhóc này cũng biết nhiều thứ nhỉ! Nếu cô ta đã nói như vậy, tôi còn đứng đây khiêm tốn với cô ta làm gì nữa! Vì vậy tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, lập tức đi xuống vách đá.
Tiếp theo Đinh Nhất và đội trưởng Trinh cũng xuống đến nơi, còn Viên Mục Dã vẫn loanh quanh luẩn quẩn không muốn xuống dưới trước. Tôi biết cậu ta không yên tâm về Tôn Nhạc Nhạc, muốn cùng đi xuống với cô ta. Nhưng cuối cùng vẫn không vặn lại được cô nàng, cũng đành để người của A Quảng thả xuống trước cô ta một bước...
Sau đó chúng tôi ở dưới đỡ từng người từng người xuống, nhưng đến khi A Quảng cũng đã xuống rồi, lại vẫn không thấy bóng dáng của Tôn Nhạc Nhạc!! Viên Mục Dã lập tức nóng nảy, giơ tay giữ chặt A Quảng hỏi: “Tôn Nhạc Nhạc đâu?” Kết quả thấy sắc mặt của A Quảng khó coi đáp: “Cô ta... Cô ta nói cô ta không xuống, cô ta bảo tôi đưa thứ này cho cậu...” Viên Mục Dã nhận lấy xem thử, chính là cuốn sổ quan trọng mà cậu ta mong nhớ!
Tôi ở một bên nghe thế thì lập tức truy hỏi A Quảng: “Cô ta không xuống dưới nghĩa là sao?”.
Rõ ràng A Quảng cũng sợ hãi không ít, rồi anh ta kể lại cho chúng tôi, lúc ấy bên trên cũng chỉ còn lại hai người là anh ta và Tôn Nhạc Nhạc, anh ta cũng khó hiểu cơ? Cô gái này nhìn thế nào cũng không giống một người ưa vận động mạnh, sao có thể biết leo núi?
Kết quả khi anh ta chuẩn bị để Tôn Nhạc Nhạc đi xuống trước, cô ta đột nhiên lại nói với A Quảng: “Tôi không đi xuống nữa, tôi không muốn biến thành một cái xác khô, nếu là như vậy... tôi thà ở lại đây cho rồi. Anh đưa cuốn sổ này cho Viên Mục Dã giúp tôi, đây là thứ tôi đã đồng ý đưa cho anh ta. Hãy nói với anh ta Tôn Nhạc Nhạc tôi không nuốt lời.”
Cô ta nghe xong nhìn tôi một2cách cay đắng: “Anh thực sự không phải cảnh sát ư?” Tôi lắc đầu bất đắc dĩ: “Cô cảm thấy phải là phải, không phải là không phải! Nhưng tôi thật sự đâu cần phải lừa cô đâu? Kể cả cậu cảnh sát viên vừa rồi, tôi cảm thấy thái độ của cậu ta đối với cô vô cùng chân thành, có gì nói nấy, chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn lừa cô...”
Trên thực tế tôi hiểu5Tôn Nhạc Nhạc cũng biết thứ Viên Mục Dã cần là cái gì, chỉ không biết cô ta còn đang do dự điều gì nữa? Là muốn giúp bạn trai cũ của mình? Hay là muốn dùng thứ kia làm lợi thế cuối cùng cho mình?
Cô ta im lặng trong chốc lát, sau đó nói sâu xa: “Tôi biết cảnh sát viên cần cái gì... Nhưng bạn trai cũ của tôi nói thứ này rất quan trọng với6anh ta, nếu rơi vào tay cảnh sát, đời này của anh ta coi như xong.” Tôi bất đắc dĩ hết sức: “Có lẽ cô vẫn chưa biết nhỉ! Thật ra bạn trai cũ của cô đã bị điều tra rồi, đời này của anh ta đừng hòng trở mình nữa, chẳng lẽ cô còn muốn vì anh ta mà liên lụy đến bản thân mình nữa sao?”
Có lẽ là câu nói này của tôi đã đánh trúng5tận sâu trong lòng Tôn Nhạc Nhạc, cô ta xoay người sờ ba lô trên người, rồi đột nhiên quay đầu nói với Viện Mục Dã: “Cảnh sát Viên, sau khi ra ngoài tôi sẽ giao thứ trong tay mình cho anh, được không?”
Trong mắt Viên Mục Dã loé lên một chút vui sướng, tiếp đó cậu ta nói với Tôn Nhạc Nhạc bằng vẻ mặt chân thành: “Cảm ơn cô.”
Nhưng vào lúc này, Đinh Nhất vẫn luôn3đi trước tôi đột nhiên đứng lại, anh ta chỉ vào đoạn địa hình dần dần lên cao đẳng trước và nói với chúng tôi: “Phía trước chắc hẳn là sắp đến vách đá mà chúng ta đã leo lên khi trước rồi.”
Mọi người nghe thể đều vui vẻ hoan hô. Quả nhiên Đinh Nhất không làm chúng tôi thất vọng, cuối cùng cả đám chúng tôi cũng ra khỏi thung lũng đáng chết này rồi. Mà khi tất cả mọi người đều ra sức bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi đến vách đá, đột nhiên tôi lại cảm nhận được đằng trước phía bên trái của chúng tôi hình như có thứ gì đó...
Đinh Nhất thấy tôi đột ngột thả chậm bước chân, vội hỏi tôi làm sao? Tôi chỉ về bên trái phía trước mặt nói lấp lửng: “Nhóm lão Ngũ... không thể đi ra ngoài.” A Quảng mới nãy còn vui vẻ lạ thường, vừa nghe tôi nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, rồi anh ta vội vã chạy về phía ngón tay tôi chỉ... Khi mọi người đuổi theo anh ta, thì thấy ba cái xác khô nằm sấp trên mặt đất.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự rất khó tin được, ba cái xác khô này chính là ba đội viên ngày hôm qua còn cùng chúng tôi đi vào thung lũng. Giờ này phút này trên người bọn họ đã không còn nửa giọt máu nào, chắc là sau khi rời khỏi đội chúng tôi thì gặp muỗi khổng lồ tấn công.
“Chắc là vì lão Ngũ bị thương nên mùi máu trên người quá nồng, cho nên mới hấp dẫn bọn muỗi khổng lồ lại đây.” Viên Mục Dã trầm giọng nói. Sự sung sướng vì sắp được ra ngoài của mọi người đã bị cái chết của ba đội viên dập tắt trong nháy mắt. Lúc này A Quảng im lặng bỏ thi thể của ba đội viên vào túi đựng xác. Dưới tình huống như vậy, dù thế nào chúng tôi cũng không thể bỏ lại bọn họ.
Tuy rằng có thêm ba cái xác phải khiêng, nhưng không ai oán trách một câu, Wulan vẫn nhanh nhẹn làm ba cái cáng, đặt thi thể của ba người họ lên trên.
Đoạn đường về sau đều là đi lên, mang theo mấy thi thể tất nhiên tốc độ sẽ chậm lại. Nhưng đều đã đến được đây, cho dù có chậm nữa... chúng tôi cũng nhất định có thể đi ra ngoài. Nếu sớm biết là như thế này, lúc ấy không bằng cho ba người họ đi theo cả đội cho rồi, ít nhất sẽ không bỏ mạng...
Cuối cùng, vách đá hiểm yếu như một rào cản tự nhiên kia cũng xuất hiện trước mắt chúng tôi... Có thể coi như chúng tôi đã ra ngoài được rồi! Người của A Quảng cũng bắt đầu lục tục thả những thi thể xuống trước, sau đó mới là mấy tay mơ không biết leo núi chúng tôi.
Cũng không hiểu sao, tôi phát hiện cùng đến gần vách đá, Tôn Nhạc Nhạc càng thêm căng thẳng, dường như là sợ gặp phải chuyện gì đó. Ban đầu tôi còn tưởng là vì cô ta tự ý giấu sổ sách chứng cứ quan trọng nên lo lắng sẽ bị liên lụy, vì thế khẽ khàng khuyến cô ta: “Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, cô chỉ cần kể hết mọi chuyện cô biết cho cảnh sát là sẽ không sao đâu.”
Nhưng không ngờ Tôn Nhạc Nhạc lại đột nhiên hỏi tôi một câu rất kỳ quặc: “Người đã chết trong thung lũng có phải sẽ mãi mãi không bao giờ ra được đúng không?”
Tôi cũng không hiểu cô ta hỏi câu này là có ý gì, vì vậy thuận miệng trả lời: “Đương nhiên không phải, ít nhất thi thể của họ có thể mang ra được...”
Sau khi Tôn Nhạc Nhạc nghe xong thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, làm tôi cũng không biết mình nói câu đó có chỗ nào không đúng không? Lúc này A Quảng bảo chúng tôi chuẩn bị một chút, anh ta muốn lần lượt thả chúng tôi xuống.
Tôi muốn để Tôn Nhạc Nhạc đi xuống trước, suy cho cùng người ta là một cô gái, tôi vẫn hiểu nguyên tắc ưu tiên phái nữ. Nhưng mà chẳng ngờ là Tôn Nhạc Nhạc lại đột nhiên nói với tôi: “Các anh xuống trước đi, tôi biết leo núi... Tôi có thể xuống sau cùng với nhóm A Quảng.”
Tôi nghe mà thầm giật mình, nghĩ bụng con nhóc này cũng biết nhiều thứ nhỉ! Nếu cô ta đã nói như vậy, tôi còn đứng đây khiêm tốn với cô ta làm gì nữa! Vì vậy tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, lập tức đi xuống vách đá.
Tiếp theo Đinh Nhất và đội trưởng Trinh cũng xuống đến nơi, còn Viên Mục Dã vẫn loanh quanh luẩn quẩn không muốn xuống dưới trước. Tôi biết cậu ta không yên tâm về Tôn Nhạc Nhạc, muốn cùng đi xuống với cô ta. Nhưng cuối cùng vẫn không vặn lại được cô nàng, cũng đành để người của A Quảng thả xuống trước cô ta một bước...
Sau đó chúng tôi ở dưới đỡ từng người từng người xuống, nhưng đến khi A Quảng cũng đã xuống rồi, lại vẫn không thấy bóng dáng của Tôn Nhạc Nhạc!! Viên Mục Dã lập tức nóng nảy, giơ tay giữ chặt A Quảng hỏi: “Tôn Nhạc Nhạc đâu?” Kết quả thấy sắc mặt của A Quảng khó coi đáp: “Cô ta... Cô ta nói cô ta không xuống, cô ta bảo tôi đưa thứ này cho cậu...” Viên Mục Dã nhận lấy xem thử, chính là cuốn sổ quan trọng mà cậu ta mong nhớ!
Tôi ở một bên nghe thế thì lập tức truy hỏi A Quảng: “Cô ta không xuống dưới nghĩa là sao?”.
Rõ ràng A Quảng cũng sợ hãi không ít, rồi anh ta kể lại cho chúng tôi, lúc ấy bên trên cũng chỉ còn lại hai người là anh ta và Tôn Nhạc Nhạc, anh ta cũng khó hiểu cơ? Cô gái này nhìn thế nào cũng không giống một người ưa vận động mạnh, sao có thể biết leo núi?
Kết quả khi anh ta chuẩn bị để Tôn Nhạc Nhạc đi xuống trước, cô ta đột nhiên lại nói với A Quảng: “Tôi không đi xuống nữa, tôi không muốn biến thành một cái xác khô, nếu là như vậy... tôi thà ở lại đây cho rồi. Anh đưa cuốn sổ này cho Viên Mục Dã giúp tôi, đây là thứ tôi đã đồng ý đưa cho anh ta. Hãy nói với anh ta Tôn Nhạc Nhạc tôi không nuốt lời.”
/1940
|