Mọi người nghe A Quảng kể xong đều ồ lên, bọn họ đều cảm thấy có phải cô gái này điên rồi không? Ở lại trong cái thung lũng quỷ quái kia có thể có kết cục gì tốt chứ! Nhưng ba người chúng tôi cũng đã hiểu ra tại sao Tôn Nhạc Nhạc làm như vậy. Bởi vì Tôn Nhạc Nhạc đã chết, nhất định là2lúc cô ta một mình đi lung tung ở trong thung lũng đã gặp nguy hiểm gì đó, cuối cùng vẫn mất đi tính mạng... Hiện giờ cô ta chẳng qua là đang không ngừng lặp lại chuyện xảy ra vào ngày rơi máy bay thôi. Có lẽ ngay từ đầu cô ta cũng không nhớ rõ mình đã chết rất nhiều lần, nhưng mà khi cô5ta càng ngày càng đến gần vách đá, cô ta đã dần dần nhớ ra tất cả mọi chuyện.
Cho nên cô ta mới hỏi tôi câu kia: “Có phải người chết ở trong thung lũng sẽ vĩnh viễn không ra ngoài được không?” Đây cũng là một lựa chọn của cô ta, tình nguyện ở trong thung lũng trải qua cái chết hết lần này đến lần6khác, chứ không muốn trong chớp mắt vừa rời khỏi thung lũng đã biến thành thi thể. Mà chúng tôi chỉ có thể tôn trọng lựa chọn này của cô ta, không thể thay đổi gì khác...
Khi chú Lê và hai đội viên trực chiến nhìn thấy đám chúng tôi mặt xám mày tro trở về từ trong rừng cũng đều giật mình không thôi. Lúc ấy5bọn họ đang bàn bạc nếu thật sự không thể liên hệ được với chúng tôi, cũng chỉ có thể gọi cứu viện. Một lần nữa ngồi trong chiếc lều có thể che mưa chắn gió, tôi vội vàng hấp tấp bảo chú Lê nhanh nấu cho tôi một tô mì gói! Lúc này bụng tôi đã đói tới mức ói ra chỉ toàn là nước!
Chú Lê3thấy tôi đói khổ đói sở đến mức này, không nói hai lời đi nấu mì ngay cho tôi. Ăn được một đũa mì gói chú Lê nấu, ba hồn bảy vía của tôi lập tức về lại thân xác, cảm giác đó giống như là bản thân từ ma biến lại thành người ấy.
Sau đó tôi kể lại cho chú Lê mọi chuyện diễn ra trong thung lũng, chú nghe xong bảo tôi, thật ra nhìn từ cách bố cục của hòn đảo này, những năm xưa chắc là có một công trình vô cùng trọng yếu, kiểu như lăng mộ loại lớn.
Còn về việc tại sao xuất hiện hiện tượng thời gian lặp lại, có lẽ có liên quan đến vách đá đầu đuôi nối liền với nhau kia. Trước đó Đinh Nhất cũng đã từng nói, bên trên có dấu vết do con người khai quật, có thể thung lũng này là một tảng núi đá lớn, bị người xưa đục đẽo thành vùng thung lũng này. Còn nguồn gốc của tảng đá lớn này có lẽ giống như một loại thiên thạch ngoài không gian nào đó, có sức mạnh bí ẩn mà bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể lý giải được...
Tôi nghe xong thở dài nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nhưng có một điểm có thể khẳng định là, không bao giờ được vào lại thung lũng này nữa! Một lát chúng ta phải bàn bạc với mọi người, sau đó thống nhất lời nói để trả lời cho Thẩm Vạn Tuyền. Nếu không nếu còn để từng nhóm người đi vào trong đấy, không biết sẽ còn chết bao nhiêu mạng người nữa đây?”
Chú Lê cũng đồng ý cách nghĩ của tôi, cũng không biết nhóm A Quảng và Wulan nghĩ như thế nào. Kết quả suy nghĩ của bọn họ cũng không mưu mà hợp với tôi, rốt cuộc bọn họ đều có đồng đội chết ở bên trong, cho nên bọn họ cũng không muốn lại có bi kịch giống như vậy xảy ra nữa.
Lúc này tôi phát hiện Viên Mục Dã hơi thương cảm nhìn cuốn sổ trong tay, trên bìa sổ còn được Tôn Nhạc Nhạc dán lên mấy cái hình sticker đáng yêu. Tôi biết cậu ta đang nghĩ đến Tôn Nhạc Nhạc, vì thế tôi bèn đi qua khuyên cậu ta: “Đừng nghĩ nữa... Cô ta đã chết từ trước rồi. Cho dù chúng ta có thể đưa cô ta ra khỏi thung lũng, cuối cùng cô ta cũng sẽ biến thành một cái xác, ai trong chúng ta cũng không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, cho nên không ai có thể cứu cô ta.”
Viên Mục Dã nghe xong thì gật đầu nói: “Những đạo lý đó tôi đều hiểu, nhưng vẫn không chấp nhận được việc cô ta muốn lặp đi lặp lại cái chết của mình như vậy, điều này không phải hơi quá tàn nhẫn ư?”. Tôi cũng hơi bất đắc dĩ: “Đích thực là hơi tàn nhẫn... Có điều cậu cũng có thể nghĩ ngược lại, dù mỗi ngày cô ta đều phải trải qua quá trình bị rơi máy bay, bạn bè chết đi, cuối cùng bản thân cũng chết, nhưng cô ta lại có thể mãi mãi tồn tại trong một ngày này... Tôi tin sở dĩ Tôn Nhạc Nhạc chọn ở lại chính là vì nguyên nhân này.”
“Như vậy có ý nghĩa ư?” Viên Mục Dã hỏi tôi với vẻ mặt mờ mịt.
Tôi không kìm được thở dài: “Ý nghĩa của mạng sống với mỗi người đều khác nhau, có người theo đuổi tình cảm mãnh liệt, cảm thấy sống với khổ đau còn không bằng chết đi một cách oanh liệt. Nhưng có người lại thà rằng kéo dài hơi tàn, cũng muốn hưởng thụ cảm giác còn sống... Có lẽ chúng ta không thể giải thích được lựa chọn của Tôn Nhạc Nhạc, nhưng chúng ta phải chấp nhận nó.”
Khi tôi đi ra khỏi lều, nhìn thấy A Quảng và Wulan đang xử lý chống phân huỷ cho thi thể. Thời gian sau khi ra khỏi thung lũng sẽ không lặp lại nữa, trong môi trường ẩm ướt thế này, tốc độ phân huỷ của những thi thể đó cũng sẽ nhanh hơn. Tôi vốn tưởng rằng chúng tôi chỉ mang về ba cái xác, nhưng mà bây giờ lại nhiều thêm ba cái nữa... Đúng là sông có khúc, người có lúc mà.
Lúc này A Quảng thấy tôi đi tới, liền nói cho cho tôi biết, anh ta đã gọi cho thuyền đánh cá lúc trước đưa chúng tôi lại đây, chắc là vào lúc chạng vạng chúng tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi gật đầu đáp: “Được rồi, đi sớm thì yên tâm sớm... Mặc dù lần này đội cứu hộ chúng ta tổn thất nghiêm trọng, nhưng cuối cùng cũng có cái để bàn giao.”
A Quảng lại đột nhiên hỏi tôi: “Cậu nói những người chết ở trong thung lũng đó... Thật sự sẽ vĩnh viễn lặp lại cái ngày mà mình chết đi sao?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời anh ta: “Có lẽ thể... Tôi chỉ hi vọng không bao giờ có người bước vào thung lũng kia nữa. Các anh cũng coi như toàn bộ chuyện này là một cơn ác mộng, chúng ta đã ra ngoài rồi, cũng nên tỉnh mộng thôi.” Sở dĩ tôi nói như vậy với bọn họ là bởi vì vừa rồi chú Lê nói, trên đảo này có thể còn có lăng mộ quy mô lớn, nếu hôm nay có người nào đó ở đây kể chuyện này ra cho người khác... Không chừng sẽ có cao nhân nào nhìn ra bí mật trên hòn đảo này, đến lúc đó chỉ e sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Lúc sắc trời ngả muộn, thuyền đánh cá xuất hiện đúng hẹn, khi chúng tôi dọn dẹp tất cả đồ vật lên thuyền, bầu trời lại bắt đầu mây đen dày đặc, sấm sét ầm ầm nổi lên... Mặt mày ông chủ tàu ngờ vực hỏi chuyện Wulan bằng tiếng địa phương cả buổi.
Sau đó Wulan nói lại cho chúng tôi biết: “Ông ta bảo hòn đảo nhỏ này rất thú vị, vừa rồi khi họ lái đến đây thì thấy bầu trời trên đảo dày đặc mây đen, nhưng bên ngoài đảo lại là trắng sáng sao thưa.”
Tôi bèn hỏi Wulan trả lời ông chủ tàu như thế nào, anh ta nhún vai đáp: “Tôi bảo với ông ta nơi này là đảo bị ma quỷ nguyền rủa... Về sau cho dù lúc đánh cá đi ngang qua cũng phải cách xa xa, nếu không sẽ bị ma quỷ trên đảo nguyền rủa.” Tôi nghe xong thì vỗ bả vai anh ta, rồi giơ ngón tay cái với anh ta và nói: “Đỉnh đấy!”
Khi thuyền đánh cá của chúng tôi dần dần cách xa hòn đảo, trên bầu trời đã là sấm chớp đan xen, mưa to tầm tã! Có lẽ sấm chớp này chính là tín hiệu khởi động lại tất cả, những người chết đi vào ban ngày lại lần nữa sống lại, bắt đầu một vòng tròn sinh tử mới...
Rốt cuộc đã có thể về nhà, cuối cùng tôi đã có thể thả trái tim về chỗ cũ, tuy rằng chúng tôi không thể mang về toàn bộ thi thể, nhưng tốt xấu gì cũng có thứ để ăn nói với Thẩm Vạn Tuyền.
Cho nên cô ta mới hỏi tôi câu kia: “Có phải người chết ở trong thung lũng sẽ vĩnh viễn không ra ngoài được không?” Đây cũng là một lựa chọn của cô ta, tình nguyện ở trong thung lũng trải qua cái chết hết lần này đến lần6khác, chứ không muốn trong chớp mắt vừa rời khỏi thung lũng đã biến thành thi thể. Mà chúng tôi chỉ có thể tôn trọng lựa chọn này của cô ta, không thể thay đổi gì khác...
Khi chú Lê và hai đội viên trực chiến nhìn thấy đám chúng tôi mặt xám mày tro trở về từ trong rừng cũng đều giật mình không thôi. Lúc ấy5bọn họ đang bàn bạc nếu thật sự không thể liên hệ được với chúng tôi, cũng chỉ có thể gọi cứu viện. Một lần nữa ngồi trong chiếc lều có thể che mưa chắn gió, tôi vội vàng hấp tấp bảo chú Lê nhanh nấu cho tôi một tô mì gói! Lúc này bụng tôi đã đói tới mức ói ra chỉ toàn là nước!
Chú Lê3thấy tôi đói khổ đói sở đến mức này, không nói hai lời đi nấu mì ngay cho tôi. Ăn được một đũa mì gói chú Lê nấu, ba hồn bảy vía của tôi lập tức về lại thân xác, cảm giác đó giống như là bản thân từ ma biến lại thành người ấy.
Sau đó tôi kể lại cho chú Lê mọi chuyện diễn ra trong thung lũng, chú nghe xong bảo tôi, thật ra nhìn từ cách bố cục của hòn đảo này, những năm xưa chắc là có một công trình vô cùng trọng yếu, kiểu như lăng mộ loại lớn.
Còn về việc tại sao xuất hiện hiện tượng thời gian lặp lại, có lẽ có liên quan đến vách đá đầu đuôi nối liền với nhau kia. Trước đó Đinh Nhất cũng đã từng nói, bên trên có dấu vết do con người khai quật, có thể thung lũng này là một tảng núi đá lớn, bị người xưa đục đẽo thành vùng thung lũng này. Còn nguồn gốc của tảng đá lớn này có lẽ giống như một loại thiên thạch ngoài không gian nào đó, có sức mạnh bí ẩn mà bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể lý giải được...
Tôi nghe xong thở dài nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nhưng có một điểm có thể khẳng định là, không bao giờ được vào lại thung lũng này nữa! Một lát chúng ta phải bàn bạc với mọi người, sau đó thống nhất lời nói để trả lời cho Thẩm Vạn Tuyền. Nếu không nếu còn để từng nhóm người đi vào trong đấy, không biết sẽ còn chết bao nhiêu mạng người nữa đây?”
Chú Lê cũng đồng ý cách nghĩ của tôi, cũng không biết nhóm A Quảng và Wulan nghĩ như thế nào. Kết quả suy nghĩ của bọn họ cũng không mưu mà hợp với tôi, rốt cuộc bọn họ đều có đồng đội chết ở bên trong, cho nên bọn họ cũng không muốn lại có bi kịch giống như vậy xảy ra nữa.
Lúc này tôi phát hiện Viên Mục Dã hơi thương cảm nhìn cuốn sổ trong tay, trên bìa sổ còn được Tôn Nhạc Nhạc dán lên mấy cái hình sticker đáng yêu. Tôi biết cậu ta đang nghĩ đến Tôn Nhạc Nhạc, vì thế tôi bèn đi qua khuyên cậu ta: “Đừng nghĩ nữa... Cô ta đã chết từ trước rồi. Cho dù chúng ta có thể đưa cô ta ra khỏi thung lũng, cuối cùng cô ta cũng sẽ biến thành một cái xác, ai trong chúng ta cũng không thể thay đổi chuyện đã xảy ra, cho nên không ai có thể cứu cô ta.”
Viên Mục Dã nghe xong thì gật đầu nói: “Những đạo lý đó tôi đều hiểu, nhưng vẫn không chấp nhận được việc cô ta muốn lặp đi lặp lại cái chết của mình như vậy, điều này không phải hơi quá tàn nhẫn ư?”. Tôi cũng hơi bất đắc dĩ: “Đích thực là hơi tàn nhẫn... Có điều cậu cũng có thể nghĩ ngược lại, dù mỗi ngày cô ta đều phải trải qua quá trình bị rơi máy bay, bạn bè chết đi, cuối cùng bản thân cũng chết, nhưng cô ta lại có thể mãi mãi tồn tại trong một ngày này... Tôi tin sở dĩ Tôn Nhạc Nhạc chọn ở lại chính là vì nguyên nhân này.”
“Như vậy có ý nghĩa ư?” Viên Mục Dã hỏi tôi với vẻ mặt mờ mịt.
Tôi không kìm được thở dài: “Ý nghĩa của mạng sống với mỗi người đều khác nhau, có người theo đuổi tình cảm mãnh liệt, cảm thấy sống với khổ đau còn không bằng chết đi một cách oanh liệt. Nhưng có người lại thà rằng kéo dài hơi tàn, cũng muốn hưởng thụ cảm giác còn sống... Có lẽ chúng ta không thể giải thích được lựa chọn của Tôn Nhạc Nhạc, nhưng chúng ta phải chấp nhận nó.”
Khi tôi đi ra khỏi lều, nhìn thấy A Quảng và Wulan đang xử lý chống phân huỷ cho thi thể. Thời gian sau khi ra khỏi thung lũng sẽ không lặp lại nữa, trong môi trường ẩm ướt thế này, tốc độ phân huỷ của những thi thể đó cũng sẽ nhanh hơn. Tôi vốn tưởng rằng chúng tôi chỉ mang về ba cái xác, nhưng mà bây giờ lại nhiều thêm ba cái nữa... Đúng là sông có khúc, người có lúc mà.
Lúc này A Quảng thấy tôi đi tới, liền nói cho cho tôi biết, anh ta đã gọi cho thuyền đánh cá lúc trước đưa chúng tôi lại đây, chắc là vào lúc chạng vạng chúng tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi gật đầu đáp: “Được rồi, đi sớm thì yên tâm sớm... Mặc dù lần này đội cứu hộ chúng ta tổn thất nghiêm trọng, nhưng cuối cùng cũng có cái để bàn giao.”
A Quảng lại đột nhiên hỏi tôi: “Cậu nói những người chết ở trong thung lũng đó... Thật sự sẽ vĩnh viễn lặp lại cái ngày mà mình chết đi sao?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời anh ta: “Có lẽ thể... Tôi chỉ hi vọng không bao giờ có người bước vào thung lũng kia nữa. Các anh cũng coi như toàn bộ chuyện này là một cơn ác mộng, chúng ta đã ra ngoài rồi, cũng nên tỉnh mộng thôi.” Sở dĩ tôi nói như vậy với bọn họ là bởi vì vừa rồi chú Lê nói, trên đảo này có thể còn có lăng mộ quy mô lớn, nếu hôm nay có người nào đó ở đây kể chuyện này ra cho người khác... Không chừng sẽ có cao nhân nào nhìn ra bí mật trên hòn đảo này, đến lúc đó chỉ e sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Lúc sắc trời ngả muộn, thuyền đánh cá xuất hiện đúng hẹn, khi chúng tôi dọn dẹp tất cả đồ vật lên thuyền, bầu trời lại bắt đầu mây đen dày đặc, sấm sét ầm ầm nổi lên... Mặt mày ông chủ tàu ngờ vực hỏi chuyện Wulan bằng tiếng địa phương cả buổi.
Sau đó Wulan nói lại cho chúng tôi biết: “Ông ta bảo hòn đảo nhỏ này rất thú vị, vừa rồi khi họ lái đến đây thì thấy bầu trời trên đảo dày đặc mây đen, nhưng bên ngoài đảo lại là trắng sáng sao thưa.”
Tôi bèn hỏi Wulan trả lời ông chủ tàu như thế nào, anh ta nhún vai đáp: “Tôi bảo với ông ta nơi này là đảo bị ma quỷ nguyền rủa... Về sau cho dù lúc đánh cá đi ngang qua cũng phải cách xa xa, nếu không sẽ bị ma quỷ trên đảo nguyền rủa.” Tôi nghe xong thì vỗ bả vai anh ta, rồi giơ ngón tay cái với anh ta và nói: “Đỉnh đấy!”
Khi thuyền đánh cá của chúng tôi dần dần cách xa hòn đảo, trên bầu trời đã là sấm chớp đan xen, mưa to tầm tã! Có lẽ sấm chớp này chính là tín hiệu khởi động lại tất cả, những người chết đi vào ban ngày lại lần nữa sống lại, bắt đầu một vòng tròn sinh tử mới...
Rốt cuộc đã có thể về nhà, cuối cùng tôi đã có thể thả trái tim về chỗ cũ, tuy rằng chúng tôi không thể mang về toàn bộ thi thể, nhưng tốt xấu gì cũng có thứ để ăn nói với Thẩm Vạn Tuyền.
/1940
|