Vì muốn làm rõ nên Trang Hà giả làm một vị thần y chuyên vân du bốn phương, nói muốn vào phủ chữa bệnh cho quý nhân, vậy nên mới được đưa vào gặp Diệp Lan đang bệnh tình nguy kịch.
Khi nhìn thấy Diệp Lan nằm trên giường, nếu không nhờ nốt ruồi đỏ ở khóe môi, thì có lẽ anh ta đã không thể nhận ra đây là cô bé xinh đẹp năm ấy.
Trang Hà bắt mạch xong thì cũng biết mình bất lực, thế là anh ta không trực tiếp để lộ thân phận của mình, hỏi Diệp Lan có di nguyện gì không, anh ta có thể giúp cô hoàn thành.
Lúc đầu Diệp Lan cũng giật mình, nhưng cô ấy nhanh chóng tin lời Trang Hà nói, vì có một số việc năm ấy chỉ có cô và Hỏa Hồ Ly mới biết thôi. Có lẽ mấy năm nay gặp phải quá nhiều chuyện buồn khổ, nên trước lúc chết có thể gặp người tâm sự cùng mình, âu cũng được an ủi.
Thế là Diệp Lan kể hết những chuyện khiến mình bị bệnh thành như bây giờ cho Trang Hà…
Thì ra a mã của Diệp Lan đã bị bệnh chết từ 7 năm trước, người ca ca duy nhất của cô là Huyền Lý được kế thừa tước vị Quận vương, trở thành tân chủ nhân của Vương phủ.
Từ nhỏ Huyền Lý đã rất yêu thương muội muội này, nên luôn quan tâm đến mọi chuyện của nàng. Đặc biệt là ở vấn đề tuyển em rể, y càng cố gắng làm thật tốt.
Huyền Lý chỉ là một Quận vương, nên không cần muội muội mình đi liên hôn, chỉ muốn tìm được người chồng như ý cho muội muội là được.
Nhưng anh ta tuyển tới tuyển lui đều cảm thấy không vừa ý, Diệp Lan cũng chẳng vui vẻ. Kể từ khi kế thừa tước vị của a mã, ca ca vẫn luôn dẫn binh đi đánh trận, nên chướng mắt với đám công tử ẻo lả trong kinh thành.
Nếu không phải loại tay trói gà không chặt, thì chính là tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại ngu si đơn giản, chẳng xuất hiện ai gần tuổi với Diệp Lan mà văn võ toàn tài cả.
Mãi cho đến khi Đoạn Tử Ngọc xuất hiện trong đời hai huynh muội, mọi chuyện mới thay đổi…
Đoạn Tử Ngọc là cháu trai của lão tướng quân Đoạn Thiên Lương, là Thám hoa do chính đương kim thánh thượng khâm điểm, vốn con đường làm quan rộng mở thênh thang. Đáng tiếc cha hắn là Đoạn Thụy Bang, vì tham lam nên cấu kết với hoàng tử gây ra một số việc, khiến Đoạn Tử Ngọc bị giáng xuống làm nhu quan tứ phẩm trong quân doanh của Huyền Lý.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Tử Ngọc, Huyền Lý đã vô cùng kinh ngạc. Khi ấy y thấy tiếc cho người thiếu niên oai hùng bất phàm này, muốn kết hợp hắn với muội muội Diệp Lan của mình. Thế là y điều hắn đến làm việc bên cạnh, như vậy thì có thể thỉnh thoảng ra vào Vương phủ.
Lúc đó Đoạn Tử Ngọc đang thấy tiền đồ mịt mờ, âu sầu vì thất bại thì đột nhiên được coi trọng, nên vô cùng cảm kích Huyền Lý. Hắn còn thầm thề, cả đời này sẽ chân thành đi theo Huyền Lý, làm trâu làm ngựa cho y.
Sau này do Huyền Lý sắp xếp cho Đoạn Tử Ngọc gặp Diệp Lan, quả nhiên Diệp Lan vừa thấy đã vừa mắt nhân phẩm và tướng mạo của Đoạn Tử Ngọc. Nhưng khi Huyền Lý bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hai người, thì trong hoàng cung xảy ra một chuyện khiến hôn sự của cả hai rơi vào bế tắc…
Thì ra trong lúc đương kinh thánh thượng đi vi hành có gặp một cô gái người Hán, muốn nạp nàng làm phi. Nhưng Hoàng hậu lại tức giận ghen ghét, không đồng ý cho Hoàng thượng làm như thế, còn nhắc lại quy định trước kia của tổ tiên rằng: Mãn, Hán không được thông hôn!
Thật ra dân gian đã sớm chẳng còn ai quan tâm tới quy định này, có không ít người Mãn nạp nữ tử người Hán làm thiếp. Nhưng một khi hoàng thất đã nói không được, thì khắp thiên hạ cũng không được!
Huyền Lý thấy chuyện tốt của muội muội bị làm hỏng thì không cam lòng, thế là khổ tâm nghĩ ngợi, cuối cùng cũng tìm ra được cách đối phó, chính là để Đoạn Tử Ngọc bỏ Hán nhập Mãn.
Nhưng thật không ngờ khi nghe thấy cách này, Đoạn Tử Ngọc đã từ chối ngay. Đừng nhìn bề ngoài Đoạn Tử Ngọc chỉ là một thư sinh, thực ra bên trong hắn vẫn có ngạo khí của con nhà võ.
Cải tộc có lẽ là chuyện tốt với người khác, nhưng hắn thì cho đó là sự sỉ nhục lớn.
Đó cũng là lần đầu tiên Đoạn Tử Ngọc chống đối Huyền Lý, hai người tranh cãi gay gắt. Những người ở bên ngoài đều bị dọa, không dám đi vào xem thử đã xảy ra chuyện gì. Huyền Lý cũng không ngờ Đoạn Tử Ngọc lại có phản ứng mãnh liệt như thế, mặc kệ y nói thế nào hắn cũng không đồng ý cải tộc.
Sao Huyền Lý lại không biết nỗi khổ của Đoạn Tử Ngọc chứ, y cũng xuất thân từ Hoàng tộc, nên trời sinh luôn có cảm giác ưu việt về dòng máu của mình. Quan trọng nhất là, trong mắt của Đoạn Tử Ngọc, chỉ có những nữ tử muốn dựa vào Mãn tộc thì mới đồng ý cải tộc thôi.
Hắn đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, nếu cũng phải giống đám nữ tử kia mới đạt được tiền đồ và hôn sự, đó là điều hắn muốn sao?
Huyền Lý thấy mình không nói thông Đoạn Tử Ngọc được, đành sử dụng mọi cách để người nhà của hắn đến khuyên nhủ. Ông của Đoạn Tử Ngọc đã mất sớm, cha hắn vì có tội nên bị bãi chức quan ở nhà từ lâu. Cho nên khi Huyền Lý phái người đến tìm rồi nói tình huống rõ ràng, ông ta nhanh chóng đồng ý yêu cầu của Huyền Lý.
Vì sợ Đoạn Tử Ngọc đổi ý, sau khi nói chuyện với Huyền Lý xong, Đoạn Thụy Bang chạy tới Cam Túc một mình, mặc dù phải lưu lạc bên ngoài, nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn so với việc ở lại kinh thành.
Khi Đoạn Tử Ngọc biết mình bị cha đưa làm cờ thí vì tiền đồ, thì tức giận tới tìm Huyền Lý cãi nhau. Thế nhưng bây giờ có nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, lúc này cha hắn đã không còn chỗ dựa trong triều, nếu Huyền Lý không giúp mình thì dù có đến Cam Túc, hắn cũng sẽ bị người khác xa lánh.
Đến lúc đó có khi chức quan cũng mất, làm không tốt không biết chừng còn bị rơi đầu…
Cùng đường, Đoạn Tử Ngọc đành phải đồng ý yêu cầu của Huyền Lý, cải tộc rồi thành thân với Diệp Lan.
Sau khi Đoạn Tử Ngọc và Diệp Lan thành thân thì ở lại Vương phủ, vốn là Huyền Lý định mua một phủ hộ ở bên ngoài cho bọn họ, nhưng không biết vì sao y không muốn để hai đứa em rời xa mình.
Hơn nữa Đoạn Tử Ngọc vẫn luôn đi theo y làm việc, nếu ở chung một nhà cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều. Thế nhưng một thời gian dài sau, Diệp Lan phát hiện Đoạn Tử Ngọc không còn tươi cười cởi mở như trước đây nữa.
Cho dù là ở ngoài hay trong nhà, hắn vẫn giữ một khuôn mặt ảm đạm, thỉnh thoảng mới nở nụ cười với nàng, nhưng Diệp Lan có thể nhận ra nụ cười kia không thật lòng. Cho dù khi Diệp Lan có thai, gương mặt của Đoạn Tử Ngọc cũng chỉ thoáng hiện vẻ vui mừng, rồi lập tức khôi phục lại kiểu không cảm xúc.
Mãi cho đến một ngày, xảy ra chuyện khiến Diệp Lan khó mà quên được, mà cũng vì chuyện này đã thay đổi hoàn toàn về ấn tượng của mình với… hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời nàng…
Hôm đó là ngày 15 tháng 8, đúng vào tiết Trung thu, sau khi ca ca Huyền Lý từ trong cung trở về thì ở lại hậu viện ngắm trăng cùng hai vợ chồng họ. Lúc đầu không khí còn hơi ngượng ngùng nên Huyền Lý chủ động rời đi.
Nhưng khi chỉ còn lại Diệp Lan và Đoạn Tử Ngọc, cả hai cũng chẳng có lời gì để nói, mà Diệp Lan đang mang thai nên càng dễ mệt mỏi, nàng bảo Đoạn Tử Ngọc đưa mình về phòng nghỉ ngơi!
Ai ngờ ngủ đến nửa đêm, Diệp Lan xoay người thì phát hiện Đoạn Tử Ngọc không còn nằm cạnh. Nàng xuống giường, muốn đi tìm xem nửa đêm nửa hôm Đoạn Tử Ngọc lại đi đâu?
Khi nhìn thấy Diệp Lan nằm trên giường, nếu không nhờ nốt ruồi đỏ ở khóe môi, thì có lẽ anh ta đã không thể nhận ra đây là cô bé xinh đẹp năm ấy.
Trang Hà bắt mạch xong thì cũng biết mình bất lực, thế là anh ta không trực tiếp để lộ thân phận của mình, hỏi Diệp Lan có di nguyện gì không, anh ta có thể giúp cô hoàn thành.
Lúc đầu Diệp Lan cũng giật mình, nhưng cô ấy nhanh chóng tin lời Trang Hà nói, vì có một số việc năm ấy chỉ có cô và Hỏa Hồ Ly mới biết thôi. Có lẽ mấy năm nay gặp phải quá nhiều chuyện buồn khổ, nên trước lúc chết có thể gặp người tâm sự cùng mình, âu cũng được an ủi.
Thế là Diệp Lan kể hết những chuyện khiến mình bị bệnh thành như bây giờ cho Trang Hà…
Thì ra a mã của Diệp Lan đã bị bệnh chết từ 7 năm trước, người ca ca duy nhất của cô là Huyền Lý được kế thừa tước vị Quận vương, trở thành tân chủ nhân của Vương phủ.
Từ nhỏ Huyền Lý đã rất yêu thương muội muội này, nên luôn quan tâm đến mọi chuyện của nàng. Đặc biệt là ở vấn đề tuyển em rể, y càng cố gắng làm thật tốt.
Huyền Lý chỉ là một Quận vương, nên không cần muội muội mình đi liên hôn, chỉ muốn tìm được người chồng như ý cho muội muội là được.
Nhưng anh ta tuyển tới tuyển lui đều cảm thấy không vừa ý, Diệp Lan cũng chẳng vui vẻ. Kể từ khi kế thừa tước vị của a mã, ca ca vẫn luôn dẫn binh đi đánh trận, nên chướng mắt với đám công tử ẻo lả trong kinh thành.
Nếu không phải loại tay trói gà không chặt, thì chính là tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại ngu si đơn giản, chẳng xuất hiện ai gần tuổi với Diệp Lan mà văn võ toàn tài cả.
Mãi cho đến khi Đoạn Tử Ngọc xuất hiện trong đời hai huynh muội, mọi chuyện mới thay đổi…
Đoạn Tử Ngọc là cháu trai của lão tướng quân Đoạn Thiên Lương, là Thám hoa do chính đương kim thánh thượng khâm điểm, vốn con đường làm quan rộng mở thênh thang. Đáng tiếc cha hắn là Đoạn Thụy Bang, vì tham lam nên cấu kết với hoàng tử gây ra một số việc, khiến Đoạn Tử Ngọc bị giáng xuống làm nhu quan tứ phẩm trong quân doanh của Huyền Lý.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Tử Ngọc, Huyền Lý đã vô cùng kinh ngạc. Khi ấy y thấy tiếc cho người thiếu niên oai hùng bất phàm này, muốn kết hợp hắn với muội muội Diệp Lan của mình. Thế là y điều hắn đến làm việc bên cạnh, như vậy thì có thể thỉnh thoảng ra vào Vương phủ.
Lúc đó Đoạn Tử Ngọc đang thấy tiền đồ mịt mờ, âu sầu vì thất bại thì đột nhiên được coi trọng, nên vô cùng cảm kích Huyền Lý. Hắn còn thầm thề, cả đời này sẽ chân thành đi theo Huyền Lý, làm trâu làm ngựa cho y.
Sau này do Huyền Lý sắp xếp cho Đoạn Tử Ngọc gặp Diệp Lan, quả nhiên Diệp Lan vừa thấy đã vừa mắt nhân phẩm và tướng mạo của Đoạn Tử Ngọc. Nhưng khi Huyền Lý bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hai người, thì trong hoàng cung xảy ra một chuyện khiến hôn sự của cả hai rơi vào bế tắc…
Thì ra trong lúc đương kinh thánh thượng đi vi hành có gặp một cô gái người Hán, muốn nạp nàng làm phi. Nhưng Hoàng hậu lại tức giận ghen ghét, không đồng ý cho Hoàng thượng làm như thế, còn nhắc lại quy định trước kia của tổ tiên rằng: Mãn, Hán không được thông hôn!
Thật ra dân gian đã sớm chẳng còn ai quan tâm tới quy định này, có không ít người Mãn nạp nữ tử người Hán làm thiếp. Nhưng một khi hoàng thất đã nói không được, thì khắp thiên hạ cũng không được!
Huyền Lý thấy chuyện tốt của muội muội bị làm hỏng thì không cam lòng, thế là khổ tâm nghĩ ngợi, cuối cùng cũng tìm ra được cách đối phó, chính là để Đoạn Tử Ngọc bỏ Hán nhập Mãn.
Nhưng thật không ngờ khi nghe thấy cách này, Đoạn Tử Ngọc đã từ chối ngay. Đừng nhìn bề ngoài Đoạn Tử Ngọc chỉ là một thư sinh, thực ra bên trong hắn vẫn có ngạo khí của con nhà võ.
Cải tộc có lẽ là chuyện tốt với người khác, nhưng hắn thì cho đó là sự sỉ nhục lớn.
Đó cũng là lần đầu tiên Đoạn Tử Ngọc chống đối Huyền Lý, hai người tranh cãi gay gắt. Những người ở bên ngoài đều bị dọa, không dám đi vào xem thử đã xảy ra chuyện gì. Huyền Lý cũng không ngờ Đoạn Tử Ngọc lại có phản ứng mãnh liệt như thế, mặc kệ y nói thế nào hắn cũng không đồng ý cải tộc.
Sao Huyền Lý lại không biết nỗi khổ của Đoạn Tử Ngọc chứ, y cũng xuất thân từ Hoàng tộc, nên trời sinh luôn có cảm giác ưu việt về dòng máu của mình. Quan trọng nhất là, trong mắt của Đoạn Tử Ngọc, chỉ có những nữ tử muốn dựa vào Mãn tộc thì mới đồng ý cải tộc thôi.
Hắn đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, nếu cũng phải giống đám nữ tử kia mới đạt được tiền đồ và hôn sự, đó là điều hắn muốn sao?
Huyền Lý thấy mình không nói thông Đoạn Tử Ngọc được, đành sử dụng mọi cách để người nhà của hắn đến khuyên nhủ. Ông của Đoạn Tử Ngọc đã mất sớm, cha hắn vì có tội nên bị bãi chức quan ở nhà từ lâu. Cho nên khi Huyền Lý phái người đến tìm rồi nói tình huống rõ ràng, ông ta nhanh chóng đồng ý yêu cầu của Huyền Lý.
Vì sợ Đoạn Tử Ngọc đổi ý, sau khi nói chuyện với Huyền Lý xong, Đoạn Thụy Bang chạy tới Cam Túc một mình, mặc dù phải lưu lạc bên ngoài, nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn so với việc ở lại kinh thành.
Khi Đoạn Tử Ngọc biết mình bị cha đưa làm cờ thí vì tiền đồ, thì tức giận tới tìm Huyền Lý cãi nhau. Thế nhưng bây giờ có nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, lúc này cha hắn đã không còn chỗ dựa trong triều, nếu Huyền Lý không giúp mình thì dù có đến Cam Túc, hắn cũng sẽ bị người khác xa lánh.
Đến lúc đó có khi chức quan cũng mất, làm không tốt không biết chừng còn bị rơi đầu…
Cùng đường, Đoạn Tử Ngọc đành phải đồng ý yêu cầu của Huyền Lý, cải tộc rồi thành thân với Diệp Lan.
Sau khi Đoạn Tử Ngọc và Diệp Lan thành thân thì ở lại Vương phủ, vốn là Huyền Lý định mua một phủ hộ ở bên ngoài cho bọn họ, nhưng không biết vì sao y không muốn để hai đứa em rời xa mình.
Hơn nữa Đoạn Tử Ngọc vẫn luôn đi theo y làm việc, nếu ở chung một nhà cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều. Thế nhưng một thời gian dài sau, Diệp Lan phát hiện Đoạn Tử Ngọc không còn tươi cười cởi mở như trước đây nữa.
Cho dù là ở ngoài hay trong nhà, hắn vẫn giữ một khuôn mặt ảm đạm, thỉnh thoảng mới nở nụ cười với nàng, nhưng Diệp Lan có thể nhận ra nụ cười kia không thật lòng. Cho dù khi Diệp Lan có thai, gương mặt của Đoạn Tử Ngọc cũng chỉ thoáng hiện vẻ vui mừng, rồi lập tức khôi phục lại kiểu không cảm xúc.
Mãi cho đến một ngày, xảy ra chuyện khiến Diệp Lan khó mà quên được, mà cũng vì chuyện này đã thay đổi hoàn toàn về ấn tượng của mình với… hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời nàng…
Hôm đó là ngày 15 tháng 8, đúng vào tiết Trung thu, sau khi ca ca Huyền Lý từ trong cung trở về thì ở lại hậu viện ngắm trăng cùng hai vợ chồng họ. Lúc đầu không khí còn hơi ngượng ngùng nên Huyền Lý chủ động rời đi.
Nhưng khi chỉ còn lại Diệp Lan và Đoạn Tử Ngọc, cả hai cũng chẳng có lời gì để nói, mà Diệp Lan đang mang thai nên càng dễ mệt mỏi, nàng bảo Đoạn Tử Ngọc đưa mình về phòng nghỉ ngơi!
Ai ngờ ngủ đến nửa đêm, Diệp Lan xoay người thì phát hiện Đoạn Tử Ngọc không còn nằm cạnh. Nàng xuống giường, muốn đi tìm xem nửa đêm nửa hôm Đoạn Tử Ngọc lại đi đâu?
/1940
|