Đã qua canh hai, Diệp Lan đi vào sân. Vì hôm nay là rằm tháng tám nên mặt trăng vừa to vừa tròn vành vạch. Nhờ ánh trăng, nàng nhìn thấy hình như có hai bóng người đang chuyển động trong đình nghỉ chân.
Diệp Lan vừa mới đến gần, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của ca ca mình: “Sao đệ lại bướng bỉnh như thế, chẳng phải bây giờ đều rất tốt đấy sao? Đệ còn muốn ta làm gì nữa? Đệ nói đi?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Lan nghe thấy ca ca nói chuyện như thế với người ngoài, ngay cả đối với phúc tấn của y - chị dâu Diệp Lan, cũng chưa từng được như thế. Diệp Lan thực sự rất tò mò, người đang đứng sau cây cột kia là ai?
Nhưng không thấy người kia nói gì, sau đó tiếng của ca ca lại vang lên: “Ta biết đệ hận ta, nếu có cơ hội để giết ta, chắc chắn đệ sẽ không nương tay. Nhưng bây giờ đệ không có cơ hội đó, vậy vì sao lại không ngoan ngoãn nghe lời ta?”
Diệp Lan giật mình, là ai mà lại hận ca ca đến mức muốn giết huynh ấy đến vậy, thế mà ca ca vẫn một lòng giữ người này ở bên cạnh ư?! Ngay lúc nàng cúi đầu khó hiểu, thì đột nhiên nghe thấy tiếng xé quần áo vang lên trong đình.
Diệp Lan không phải cô gái ngây thơ chưa trải sự đời, tiếng động này rõ ràng là… hai người đang ân ái. Nữ nhân này là ai thế? Trong vương phủ này, còn có nữ nhân nào ca ca muốn mà lại không được?
Nghe tiếng động trong đình ngày càng kịch liệt, Diệp Lan đỏ mặt nghĩ phải mau rời khỏi đây, thì đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, giận dữ cất lên: “Thả, thả… tay ra! Sẽ bị người khác nhìn thấy!”
“Nhìn thấy thì đã sao? Phủ này là của ta, ta muốn làm cái gì thì làm!” Huyền Lý ngang ngược nói.
“Vậy Diệp Lan?!”
“Con bé ngủ từ sớm rồi…”
Diệp Lan như gặp sấm sét giữa trời quang, đứng ngây tại chỗ, cứng ngắc đến mức quên cả hô hấp. Sao có thể như vậy được? Vì sao lại xảy ra chuyện này với trượng phu mà nàng yêu nhất…
Không biết qua bao lâu, Diệp Lan thực sự không nghe nổi nữa, nhưng lại không có đủ dũng khí đi ra ngoài, đành phải loạng choạng trở về phòng.
Nàng mất ngủ cả đêm, biết rõ đến hừng đông Đoạn Tử Ngọc mới lặng lẽ trở về trong phòng, rón rén nằm xuống bên cạnh mình.
Sáng sớm dậy, Đoạn Tử Ngọc vẫn dịu dàng xoa chân cho nàng như bình thường, còn hỏi nàng muốn ăn sáng không? Diệp Lan đờ đẫn nhìn trượng phu, hắn bây hoàn toàn khác với kẻ bị ca ca đè dưới thân đêm qua.
Đoạn Tử Ngọc thấy sắc mặt Diệp Lan không tốt, lo lắng có phải nàng khó chịu ở đâu không, bèn vội vàng đứng dậy gọi hạ nhân đi mời Huyền Lý tới. Ca ca đến nhìn tình trạng của Diệp Lan, có một dự cảm chẳng lành, nhưng y lại gạt đi, cho rằng mình đã quá cả nghĩ.
Đến giờ ngọ, Huyền Lý mời thái y đến bắt mạch cho Diệp Lan, xem mạch xong, sắc mặt của thái y rất không tốt. Bây giờ trong kinh thành người nào mà chẳng biết không thể đắc tội với vị Vương gia này, y không chỉ nắm binh quyền, mà còn là người đắc lực bên cạnh Hoàng thượng.
Thấy thái y ấp a ấp úng, Huyền Lý sầm mặt: “Ngô thái y, có lời gì thì cứ nói thẳng, làm chậm trễ việc trị bệnh của Diệp Lan cách cách thì ngươi không gánh nổi đâu…”
Ngô thái y cuống quít quỳ xuống: “Vương gia thứ tội, cái thai trong bụng cách cách e là không xong rồi.”
“Cái gì! Tại sao lại như vậy được?” Đoạn Tử Ngọc vẫn luôn ngồi xoa chân cho Diệp Lan, vội vàng bật dậy.
“Sợ là… sợ là cách cách suy nghĩ quá nhiều dẫn đến khí huyết trì trệ, hài tử đã không còn mạch đập nữa.” Ngô thái y dè dặt nói.
Diệp Lan nằm trên giường nghe tin con mình đã chết, máu xông lên não, ngất đi mất.
“Diệp Lan! Diệp Lan!!” Đoạn Tử Ngọc kích động gọi tên nàng.
Huyền Lý thấy thế, lập tức quát Ngô thái y: “Mau… xem xem, con bé thế nào rồi!”
Ngô thái y vội vàng châm cứu cho Diệp Lan, chốc lát sau nàng mới từ từ tỉnh lại… Nhưng khi Đoạn Tử Ngọc thấy ánh mắt Diệp Lan nhìn mình, hắn hiểu Diệp Lan đã biết chuyện của bọn họ.
Đêm đó, Ngô thái y bốc một thang thuốc cho Diệp Lan để đưa thai chết ra, cái thai là một bé trai đã sớm thành hình. Diệp Lan đau đớn vô cùng, từ đấy bệnh không dậy nổi.
Dù cho Huyền Lý và Đoạn Tử Ngọc đã hết lòng khuyên bảo, nói nàng vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội có con. Thế nhưng Diệp Lan chỉ dùng đôi mắt u oán nhìn chằm chằm vào hai người họ, đau đớn nói: “Thật là sẽ có sao? Hai người gạt ta đau đớn đến thế, mà tới lúc này vẫn còn muốn gạt tiếp sao?”
Huyền Lý im lặng, không biết phải trả lời muội muội như thế nào, còn hai mắt Đoạn Tử Ngọc đỏ bừng, gương mặt đầy bi phẫn nhưng cũng không nói được nửa câu.
Cứ như vậy, Diệp Lan bị bệnh đến ba năm, ba năm này Đoạn Tử Ngọc chăm sóc Diệp Lan từng li từng tí, tận tâm để ý mọi sinh thoạt thường ngày của nàng. Huyền Lý mời tất cả danh y trong thiên hạ đến, nhưng đều không trị được bệnh của Diệp Lan.
Nghe Diệp Lan kể về những chuyện mình đã trải qua, Trang Hà biết chứng bệnh của cô gọi là tâm bệnh. Đối với người chỉ một lòng hướng tới cái chết, không còn chút hy vọng sống nào, thì dù có lấy được tiên đan của Thái Thượng Lão Quân cũng không thể cứu nổi.
Nhưng sau khi được tâm sự với Trang Hà, tâm trạng của Diệp Lan tốt lên nhiều, nàng mời Trang Hà ở lại Vương phủ thêm mấy ngày cùng mình…
Sau đó Trang Hà gặp được Đoạn Tử Ngọc và người trước kia muốn đem anh ta làm thành áo lông chồn, Huyền Lý. Đoạn Tử Ngọc giống hệt như trong tưởng tượng, gương mặt tuấn tú đẹp như ngọc, tướng mạo bất phàm. Huyền Lý xuất thân là võ tướng, tất nhiên cũng có dáng người thẳng tắp, không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó nữa.
Hai người đàn ông rất nghi ngờ trước sự xuất hiện của Trang Hà, ánh mắt nhìn anh ta đầy vẻ thù địch.
Trang Hà không thèm để ý mà cười nói: “Mời hai vị quý nhân cho hạ nhân lui đi, ta có việc muốn thương lượng với hai vị.”
Huyền Lý là võ tướng rong ruổi chiến trường quanh năm, giết người như ngóe. Còn Đoạn Tử Ngọc lại luôn đi theo Huyền Lý, nên cũng không phải thứ hèn nhát gì, họ hoàn toàn coi khinh Trang Hà trước mặt.
Thế là Huyền Lý phất tay với đám hạ nhân, ra hiệu cho họ lui ra ngoài, chỉ một loáng đã chỉ còn lại ba người.
Trang Hà cũng không vòng vo, nói thẳng là Diệp Lan không còn nhiều thời gian, nên nhanh chóng chuẩn bị hậu sự!
Huyền Lý giận dữ nói: “Tên điêu dân to gan ở đâu ra? Dám đến đây nói nhảm hả!”
Nhưng Đoạn Tử Ngọc kéo Huyền Lý lại: “Để hắn nói hết lời đã.”
Đường đường là Quận vương, lại để một tên nhu quan tứ phẩm xoa dịu bằng một câu, nếu nói hai người này không có chuyện gì, thì đánh chết Trang Hà cũng không tin.
“Vẫn là vị đại nhân này thông tình đạt lý, tiếc là không yêu hồng nhan… mà lại yêu võ tướng!” Nói rồi Trang Hà bật cười.
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, Trang Hà có thể nhìn thấy rõ sát ý của Huyền Lý nổi lên…
“Hai vị đừng vội, chuyện giữa các người không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn ở lại hoàn thành tâm nguyện của Diệp Lan, báo đáp ơn cứu mạng năm đó. Còn tâm nguyện là gì thì nàng vẫn chưa nói, cho nên ta mới ở lại phủ này.” Trang Hà thản nhiên nói như vậy.
Diệp Lan vừa mới đến gần, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của ca ca mình: “Sao đệ lại bướng bỉnh như thế, chẳng phải bây giờ đều rất tốt đấy sao? Đệ còn muốn ta làm gì nữa? Đệ nói đi?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Lan nghe thấy ca ca nói chuyện như thế với người ngoài, ngay cả đối với phúc tấn của y - chị dâu Diệp Lan, cũng chưa từng được như thế. Diệp Lan thực sự rất tò mò, người đang đứng sau cây cột kia là ai?
Nhưng không thấy người kia nói gì, sau đó tiếng của ca ca lại vang lên: “Ta biết đệ hận ta, nếu có cơ hội để giết ta, chắc chắn đệ sẽ không nương tay. Nhưng bây giờ đệ không có cơ hội đó, vậy vì sao lại không ngoan ngoãn nghe lời ta?”
Diệp Lan giật mình, là ai mà lại hận ca ca đến mức muốn giết huynh ấy đến vậy, thế mà ca ca vẫn một lòng giữ người này ở bên cạnh ư?! Ngay lúc nàng cúi đầu khó hiểu, thì đột nhiên nghe thấy tiếng xé quần áo vang lên trong đình.
Diệp Lan không phải cô gái ngây thơ chưa trải sự đời, tiếng động này rõ ràng là… hai người đang ân ái. Nữ nhân này là ai thế? Trong vương phủ này, còn có nữ nhân nào ca ca muốn mà lại không được?
Nghe tiếng động trong đình ngày càng kịch liệt, Diệp Lan đỏ mặt nghĩ phải mau rời khỏi đây, thì đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, giận dữ cất lên: “Thả, thả… tay ra! Sẽ bị người khác nhìn thấy!”
“Nhìn thấy thì đã sao? Phủ này là của ta, ta muốn làm cái gì thì làm!” Huyền Lý ngang ngược nói.
“Vậy Diệp Lan?!”
“Con bé ngủ từ sớm rồi…”
Diệp Lan như gặp sấm sét giữa trời quang, đứng ngây tại chỗ, cứng ngắc đến mức quên cả hô hấp. Sao có thể như vậy được? Vì sao lại xảy ra chuyện này với trượng phu mà nàng yêu nhất…
Không biết qua bao lâu, Diệp Lan thực sự không nghe nổi nữa, nhưng lại không có đủ dũng khí đi ra ngoài, đành phải loạng choạng trở về phòng.
Nàng mất ngủ cả đêm, biết rõ đến hừng đông Đoạn Tử Ngọc mới lặng lẽ trở về trong phòng, rón rén nằm xuống bên cạnh mình.
Sáng sớm dậy, Đoạn Tử Ngọc vẫn dịu dàng xoa chân cho nàng như bình thường, còn hỏi nàng muốn ăn sáng không? Diệp Lan đờ đẫn nhìn trượng phu, hắn bây hoàn toàn khác với kẻ bị ca ca đè dưới thân đêm qua.
Đoạn Tử Ngọc thấy sắc mặt Diệp Lan không tốt, lo lắng có phải nàng khó chịu ở đâu không, bèn vội vàng đứng dậy gọi hạ nhân đi mời Huyền Lý tới. Ca ca đến nhìn tình trạng của Diệp Lan, có một dự cảm chẳng lành, nhưng y lại gạt đi, cho rằng mình đã quá cả nghĩ.
Đến giờ ngọ, Huyền Lý mời thái y đến bắt mạch cho Diệp Lan, xem mạch xong, sắc mặt của thái y rất không tốt. Bây giờ trong kinh thành người nào mà chẳng biết không thể đắc tội với vị Vương gia này, y không chỉ nắm binh quyền, mà còn là người đắc lực bên cạnh Hoàng thượng.
Thấy thái y ấp a ấp úng, Huyền Lý sầm mặt: “Ngô thái y, có lời gì thì cứ nói thẳng, làm chậm trễ việc trị bệnh của Diệp Lan cách cách thì ngươi không gánh nổi đâu…”
Ngô thái y cuống quít quỳ xuống: “Vương gia thứ tội, cái thai trong bụng cách cách e là không xong rồi.”
“Cái gì! Tại sao lại như vậy được?” Đoạn Tử Ngọc vẫn luôn ngồi xoa chân cho Diệp Lan, vội vàng bật dậy.
“Sợ là… sợ là cách cách suy nghĩ quá nhiều dẫn đến khí huyết trì trệ, hài tử đã không còn mạch đập nữa.” Ngô thái y dè dặt nói.
Diệp Lan nằm trên giường nghe tin con mình đã chết, máu xông lên não, ngất đi mất.
“Diệp Lan! Diệp Lan!!” Đoạn Tử Ngọc kích động gọi tên nàng.
Huyền Lý thấy thế, lập tức quát Ngô thái y: “Mau… xem xem, con bé thế nào rồi!”
Ngô thái y vội vàng châm cứu cho Diệp Lan, chốc lát sau nàng mới từ từ tỉnh lại… Nhưng khi Đoạn Tử Ngọc thấy ánh mắt Diệp Lan nhìn mình, hắn hiểu Diệp Lan đã biết chuyện của bọn họ.
Đêm đó, Ngô thái y bốc một thang thuốc cho Diệp Lan để đưa thai chết ra, cái thai là một bé trai đã sớm thành hình. Diệp Lan đau đớn vô cùng, từ đấy bệnh không dậy nổi.
Dù cho Huyền Lý và Đoạn Tử Ngọc đã hết lòng khuyên bảo, nói nàng vẫn còn trẻ, sau này vẫn còn cơ hội có con. Thế nhưng Diệp Lan chỉ dùng đôi mắt u oán nhìn chằm chằm vào hai người họ, đau đớn nói: “Thật là sẽ có sao? Hai người gạt ta đau đớn đến thế, mà tới lúc này vẫn còn muốn gạt tiếp sao?”
Huyền Lý im lặng, không biết phải trả lời muội muội như thế nào, còn hai mắt Đoạn Tử Ngọc đỏ bừng, gương mặt đầy bi phẫn nhưng cũng không nói được nửa câu.
Cứ như vậy, Diệp Lan bị bệnh đến ba năm, ba năm này Đoạn Tử Ngọc chăm sóc Diệp Lan từng li từng tí, tận tâm để ý mọi sinh thoạt thường ngày của nàng. Huyền Lý mời tất cả danh y trong thiên hạ đến, nhưng đều không trị được bệnh của Diệp Lan.
Nghe Diệp Lan kể về những chuyện mình đã trải qua, Trang Hà biết chứng bệnh của cô gọi là tâm bệnh. Đối với người chỉ một lòng hướng tới cái chết, không còn chút hy vọng sống nào, thì dù có lấy được tiên đan của Thái Thượng Lão Quân cũng không thể cứu nổi.
Nhưng sau khi được tâm sự với Trang Hà, tâm trạng của Diệp Lan tốt lên nhiều, nàng mời Trang Hà ở lại Vương phủ thêm mấy ngày cùng mình…
Sau đó Trang Hà gặp được Đoạn Tử Ngọc và người trước kia muốn đem anh ta làm thành áo lông chồn, Huyền Lý. Đoạn Tử Ngọc giống hệt như trong tưởng tượng, gương mặt tuấn tú đẹp như ngọc, tướng mạo bất phàm. Huyền Lý xuất thân là võ tướng, tất nhiên cũng có dáng người thẳng tắp, không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó nữa.
Hai người đàn ông rất nghi ngờ trước sự xuất hiện của Trang Hà, ánh mắt nhìn anh ta đầy vẻ thù địch.
Trang Hà không thèm để ý mà cười nói: “Mời hai vị quý nhân cho hạ nhân lui đi, ta có việc muốn thương lượng với hai vị.”
Huyền Lý là võ tướng rong ruổi chiến trường quanh năm, giết người như ngóe. Còn Đoạn Tử Ngọc lại luôn đi theo Huyền Lý, nên cũng không phải thứ hèn nhát gì, họ hoàn toàn coi khinh Trang Hà trước mặt.
Thế là Huyền Lý phất tay với đám hạ nhân, ra hiệu cho họ lui ra ngoài, chỉ một loáng đã chỉ còn lại ba người.
Trang Hà cũng không vòng vo, nói thẳng là Diệp Lan không còn nhiều thời gian, nên nhanh chóng chuẩn bị hậu sự!
Huyền Lý giận dữ nói: “Tên điêu dân to gan ở đâu ra? Dám đến đây nói nhảm hả!”
Nhưng Đoạn Tử Ngọc kéo Huyền Lý lại: “Để hắn nói hết lời đã.”
Đường đường là Quận vương, lại để một tên nhu quan tứ phẩm xoa dịu bằng một câu, nếu nói hai người này không có chuyện gì, thì đánh chết Trang Hà cũng không tin.
“Vẫn là vị đại nhân này thông tình đạt lý, tiếc là không yêu hồng nhan… mà lại yêu võ tướng!” Nói rồi Trang Hà bật cười.
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, Trang Hà có thể nhìn thấy rõ sát ý của Huyền Lý nổi lên…
“Hai vị đừng vội, chuyện giữa các người không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn ở lại hoàn thành tâm nguyện của Diệp Lan, báo đáp ơn cứu mạng năm đó. Còn tâm nguyện là gì thì nàng vẫn chưa nói, cho nên ta mới ở lại phủ này.” Trang Hà thản nhiên nói như vậy.
/1940
|