Nghe thế, tôi cười xấu xa bảo cô ấy: “Ừ, còn không phải ư? Em không thấy vừa rồi mặt anh ta luôn xị ra sao? Có lẽ không vui rồi...”
An Ni phì cười: “Đừng có không biết xấu hổ, em thấy Đinh Nhất2khá vui đấy. Rốt cuộc người ta có thể yên tĩnh mấy ngày rồi.” Thật ra tôi vốn định kể việc Đinh Nhất và chú Lê sẽ đến sau với cô ấy, nhưng tưởng tượng nếu để cô ấy biết, không khỏi sẽ làm7cô ấy mất hứng. Vì vậy lời đã đến bên miệng lại bị tôi nuốt xuống.
Lần này, đi chơi với chúng tôi phần lớn đều là bạn học cùng lớp với An Ni, trừ Tưởng Hạm ra, tôi không quen một ai. Nhờ chuyện1lần trước, Tưởng Hạm vô cùng ngưỡng mộ tôi, càng “say mê thần tượng” nghề nghiệp này của tôi, cho nên đặc biệt nhiệt tình với tôi.
Kết quả làm nam sinh vẻ ngoài đẹp trai bên cạnh cô ta luôn trừng mắt nhìn tôi,7khiến tôi dở khóc dở cười. Không biết thằng nhóc này trừ ngoại hình đẹp ra, trong đầu đều toàn bã đậu à?! Không thấy bên cạnh tôi có Ngô An Ni sao? Phải nói rõ cô gái này mới là bạn gái chính0quy của tôi đó! Thêm nữa, là con nhóc Tưởng Hạm này liên tiếp xáp đến tôi, chẳng có nửa xu quan hệ nào với tôi nhé!
An Ni thấy tôi lâm vào cảnh “túng quẫn”, đành phải mỉm cười và giới thiệu cho chúng tôi: “Để tớ giới thiệu với mọi người một chút, đây là... bạn tốt của tớ, Trương Tiến Bảo. Tiến Bảo, Tưởng Hạm thì không cần em giới thiệu, bên cạnh cũng là bạn tốt của cô ấy, Kim Thiệu Phong, cậu ấy là sinh viên hàng đầu trong khoa pháp y của đại học Y bọn em!”
Nghe vậy, tôi không khỏi hơi nâng mí mắt, đánh giá thằng nhóc này vài lần, nhìn bề ngoài cậu ta “tô vàng nạm ngọc” như vậy, không ngờ lại là bác sĩ pháp y tương lai. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Kim Thiệu Phong thấy tôi nhìn sang mình, lại nói với tôi bằng vẻ khiêu khích: “Không biết anh Trương làm nghề gì?”
Khóe miệng tôi giần giật, bởi vì tôi phát hiện cậu ta vừa hỏi thể, vài người chung quanh đều nhìn qua tôi, xem ra đám bạn học này của An Ni đều cảm thấy rất hứng thú với tôi nhỉ? Vì vậy tôi làm ra vẻ thâm trầm trả lời cậu ta: “Nghề của chúng tôi có chế độ bảo mật, không thể nói ra... Có điều tôi có thể cho cậu biết, tính chất công việc của tôi không khác lắm với công việc tương lai của cậu, đều là giao tiếp với xác chết...”
Kim Thiệu Phong không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, trong lúc nhất thời hơi nghẹn lời, chỉ thấy cậu ta khẽ sửng sốt, sau đó hậm hực kéo Tưởng Hạm lên xe buýt. Sau đó An Ni lại giới thiệu cho tôi các bạn học khác. Nhưng đột nhiên nhét nhiều cái tên xa lạ như vậy vào đầu, làm tốt nhất thời hơi lơ mơ, cuối cùng cũng không nhớ được mấy người.
Lúc lên xe, tôi cố ý muốn cách xa hai con hàng Tưởng Hạm và Kim Thiệu Phong này một chút, nhưng ai ngờ chúng tôi mới vừa ngồi xuống, đã nghe Tưởng Hạm nói với hai bạn học phía trước chúng tôi: “Nam Nam, cậu và Tiểu Hâm ngồi bên kia đi...”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tưởng Hạm đang lôi kéo Kim Thiệu Phong vẻ mặt buồn bực ngồi vào chỗ phía trước chúng tôi. Tức thì, trong lòng tôi cảm thấy bất đắc dĩ, sau đó bực bội quay mặt ra ngoài cửa sổ xe.
An Ni nhẹ nhàng nhéo tôi một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tối cười cười: “Không sao, chỉ là lâu rồi không ra ngoài chơi, đặc biệt là đi chơi với em, cho nên hơi căng thẳng...”
An Ni nghe vậy khẽ cười: “Da mặt anh dày như vậy, còn biết căng thẳng cơ à?”
Tôi lập tức không phục nói: “Da mặt anh dày ư? Anh cảm thấy trước mặt em anh rất rụt rè được không?”
Sau đó tôi và An Ni vừa cười vừa nói chuyện phiếm... Thoáng cái khiến tôi có một ảo giác, hôm nay cô ấy vô cùng dịu dàng với tôi, hơn nữa tươi cười nhiều hơn mấy phần so với lúc gặp mặt bình thường. Sớm biết thế, tôi nên sớm dẫn cô ấy đi ra ngoài chơi, như vậy tình cảm giữa chúng tôi cũng có thể thăng hoa thêm một bước.
Khi tôi đang âm thầm lên kế hoạch sau này nhất định phải tìm cơ hội đơn độc đưa An Ni ra ngoài chơi, chợt cảm thấy bả vai nặng đi. Quay đầu lại nhìn, thấy An Ni đã ngủ thiếp đi từ khi nào, lúc này cô ấy đang dựa đầu vào vai tôi.
Nhìn thấy cảnh này, lòng tôi ngọt ngào, thầm nghĩ đây mới là cách đúng đắn để bắt đầu làm bạn gái, vì vậy cũng nhắm mắt lại và tận hưởng thời khắc dịu dàng hiểm có này... Hôm đó chúng tôi xuất phát vào giữa trưa, cho nên trời chưa tới chúng tôi đã tới khu du lịch núi Thanh Long. Đừng thấy trước đây tôi khịt mũi coi thường nơi này, nhưng hôm nay thăm lại, mới thấy đúng là có cảm giác khác! Xem ra trong mắt một người, cảnh vật có đẹp hay không hoàn toàn được quyết định bởi tâm tình của anh ta ngay lúc đó. Xuống xe, tôi hoạt động bả vai cứng đờ của mình, âm thầm cười khổ, vốn tưởng “người đẹp ở bên” sẽ là một chuyện tốt đẹp cỡ nào! Nhưng tiền để là người đẹp không thể thật sự ngủ say, nếu không cũng không phải chuyện nhẹ nhàng đâu! An Ni thấy tôi xoay xoay bả vai, tỏ ra quan tâm nói với tôi: “Có phải bị em đè tê hết rồi không?”
Là một người đàn ông chỉ số thông minh vẫn online, lúc này đương nhiên không thể thừa nhận, vì thế tôi nghiêm túc nói bừa: “Cái đầu con con này của em có thể đè anh tê cả tay sao? Là do anh ngồi xe một thời gian dài, cần phải hoạt động gân cốt một chút...”
An Ninghe xong hừ khẽ, vẻ mặt không tin. Sau đó đoàn người chúng tôi lục tục vào khách sạn, tuy rằng đã đặt phòng sẵn, nhưng đến lúc vào ở mới chia phòng. Nhưng bây giờ lại có một vấn đề bày ra trước mắt chúng tôi, đó chính là người khác đều là một nam một nữ, vào ở có đôi có cặp, nhưng tôi và An Ni cả miệng cũng chưa hôn đâu đâu, đùng một cái ở chung phòng, hạnh phúc này có phải tới hơi nhanh quá hay không?! Kết quả là, sự thật chứng minh, hết thảy chuyện này đều do tôi suy nghĩ nhiều, bởi vì một đôi nam nữ khác cũng có vận mệnh tương tự với chúng tôi, vì thế cuối cùng tôi đành phải khổ sở ở cùng một phòng với con hàng ngu ngốc Kim Thiệu Phong. Buổi tối, tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà yên lặng rơi lệ trong lòng, tốn bao nhiêu sức như thế mới có thể ra ngoài chơi với An Ni một lần, kết quả lại cùng chung chăn gối với một thằng con trai xa lạ khác!! Tôi chỉ muốn hỏi
một chút, rốt cuộc là cái đồ ngu ngốc nào đặt tất cả các phòng đều là giường đôi?! Rõ ràng cái cậu Kim Thiệu Phong này cũng không thích cùng một phòng với tôi, toàn bộ thời gian đều xị mặt ra, cứ như tôi thiếu cậu ta tám triệu tệ vậy. Phải nói bề ngoài Kim Thiệu Phong cũng coi như là khá thuận mắt, cũng không biết sao, lại cho người ta ấn tượng giống như một con chim công, từ đầu đến chân đều kiêu ngạo không thôi.
Con người của tôi tính tình cũng coi như là khá hiền hoà, kết bạn càng là anh tôn trọng tôi một, tôi tôn trọng anh mười, anh không nể mặt tôi, dĩ nhiên tôi cũng sẽ không cho anh khuôn mặt tươi cười.
Có điều đứa trẻ giống như Kim Thiệu Phong cũng có một “ưu điểm”, đó chính là lòng dạ không sâu, EQ cũng không cao, thích hay không thích tất cả đều thể hiện ra mặt, chỗ tốt lớn nhất khi giao tiếp với loại người này chính là anh không cần phải lúc nào cũng đề phòng cậu ta. Tôi sợ nhất là cái loại người mặt ngoài hoà hợp êm thấm với anh, nhưng lòng không biết đang tính kế gài bẫy anh như thế nào.
An Ni phì cười: “Đừng có không biết xấu hổ, em thấy Đinh Nhất2khá vui đấy. Rốt cuộc người ta có thể yên tĩnh mấy ngày rồi.” Thật ra tôi vốn định kể việc Đinh Nhất và chú Lê sẽ đến sau với cô ấy, nhưng tưởng tượng nếu để cô ấy biết, không khỏi sẽ làm7cô ấy mất hứng. Vì vậy lời đã đến bên miệng lại bị tôi nuốt xuống.
Lần này, đi chơi với chúng tôi phần lớn đều là bạn học cùng lớp với An Ni, trừ Tưởng Hạm ra, tôi không quen một ai. Nhờ chuyện1lần trước, Tưởng Hạm vô cùng ngưỡng mộ tôi, càng “say mê thần tượng” nghề nghiệp này của tôi, cho nên đặc biệt nhiệt tình với tôi.
Kết quả làm nam sinh vẻ ngoài đẹp trai bên cạnh cô ta luôn trừng mắt nhìn tôi,7khiến tôi dở khóc dở cười. Không biết thằng nhóc này trừ ngoại hình đẹp ra, trong đầu đều toàn bã đậu à?! Không thấy bên cạnh tôi có Ngô An Ni sao? Phải nói rõ cô gái này mới là bạn gái chính0quy của tôi đó! Thêm nữa, là con nhóc Tưởng Hạm này liên tiếp xáp đến tôi, chẳng có nửa xu quan hệ nào với tôi nhé!
An Ni thấy tôi lâm vào cảnh “túng quẫn”, đành phải mỉm cười và giới thiệu cho chúng tôi: “Để tớ giới thiệu với mọi người một chút, đây là... bạn tốt của tớ, Trương Tiến Bảo. Tiến Bảo, Tưởng Hạm thì không cần em giới thiệu, bên cạnh cũng là bạn tốt của cô ấy, Kim Thiệu Phong, cậu ấy là sinh viên hàng đầu trong khoa pháp y của đại học Y bọn em!”
Nghe vậy, tôi không khỏi hơi nâng mí mắt, đánh giá thằng nhóc này vài lần, nhìn bề ngoài cậu ta “tô vàng nạm ngọc” như vậy, không ngờ lại là bác sĩ pháp y tương lai. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Kim Thiệu Phong thấy tôi nhìn sang mình, lại nói với tôi bằng vẻ khiêu khích: “Không biết anh Trương làm nghề gì?”
Khóe miệng tôi giần giật, bởi vì tôi phát hiện cậu ta vừa hỏi thể, vài người chung quanh đều nhìn qua tôi, xem ra đám bạn học này của An Ni đều cảm thấy rất hứng thú với tôi nhỉ? Vì vậy tôi làm ra vẻ thâm trầm trả lời cậu ta: “Nghề của chúng tôi có chế độ bảo mật, không thể nói ra... Có điều tôi có thể cho cậu biết, tính chất công việc của tôi không khác lắm với công việc tương lai của cậu, đều là giao tiếp với xác chết...”
Kim Thiệu Phong không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, trong lúc nhất thời hơi nghẹn lời, chỉ thấy cậu ta khẽ sửng sốt, sau đó hậm hực kéo Tưởng Hạm lên xe buýt. Sau đó An Ni lại giới thiệu cho tôi các bạn học khác. Nhưng đột nhiên nhét nhiều cái tên xa lạ như vậy vào đầu, làm tốt nhất thời hơi lơ mơ, cuối cùng cũng không nhớ được mấy người.
Lúc lên xe, tôi cố ý muốn cách xa hai con hàng Tưởng Hạm và Kim Thiệu Phong này một chút, nhưng ai ngờ chúng tôi mới vừa ngồi xuống, đã nghe Tưởng Hạm nói với hai bạn học phía trước chúng tôi: “Nam Nam, cậu và Tiểu Hâm ngồi bên kia đi...”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tưởng Hạm đang lôi kéo Kim Thiệu Phong vẻ mặt buồn bực ngồi vào chỗ phía trước chúng tôi. Tức thì, trong lòng tôi cảm thấy bất đắc dĩ, sau đó bực bội quay mặt ra ngoài cửa sổ xe.
An Ni nhẹ nhàng nhéo tôi một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tối cười cười: “Không sao, chỉ là lâu rồi không ra ngoài chơi, đặc biệt là đi chơi với em, cho nên hơi căng thẳng...”
An Ni nghe vậy khẽ cười: “Da mặt anh dày như vậy, còn biết căng thẳng cơ à?”
Tôi lập tức không phục nói: “Da mặt anh dày ư? Anh cảm thấy trước mặt em anh rất rụt rè được không?”
Sau đó tôi và An Ni vừa cười vừa nói chuyện phiếm... Thoáng cái khiến tôi có một ảo giác, hôm nay cô ấy vô cùng dịu dàng với tôi, hơn nữa tươi cười nhiều hơn mấy phần so với lúc gặp mặt bình thường. Sớm biết thế, tôi nên sớm dẫn cô ấy đi ra ngoài chơi, như vậy tình cảm giữa chúng tôi cũng có thể thăng hoa thêm một bước.
Khi tôi đang âm thầm lên kế hoạch sau này nhất định phải tìm cơ hội đơn độc đưa An Ni ra ngoài chơi, chợt cảm thấy bả vai nặng đi. Quay đầu lại nhìn, thấy An Ni đã ngủ thiếp đi từ khi nào, lúc này cô ấy đang dựa đầu vào vai tôi.
Nhìn thấy cảnh này, lòng tôi ngọt ngào, thầm nghĩ đây mới là cách đúng đắn để bắt đầu làm bạn gái, vì vậy cũng nhắm mắt lại và tận hưởng thời khắc dịu dàng hiểm có này... Hôm đó chúng tôi xuất phát vào giữa trưa, cho nên trời chưa tới chúng tôi đã tới khu du lịch núi Thanh Long. Đừng thấy trước đây tôi khịt mũi coi thường nơi này, nhưng hôm nay thăm lại, mới thấy đúng là có cảm giác khác! Xem ra trong mắt một người, cảnh vật có đẹp hay không hoàn toàn được quyết định bởi tâm tình của anh ta ngay lúc đó. Xuống xe, tôi hoạt động bả vai cứng đờ của mình, âm thầm cười khổ, vốn tưởng “người đẹp ở bên” sẽ là một chuyện tốt đẹp cỡ nào! Nhưng tiền để là người đẹp không thể thật sự ngủ say, nếu không cũng không phải chuyện nhẹ nhàng đâu! An Ni thấy tôi xoay xoay bả vai, tỏ ra quan tâm nói với tôi: “Có phải bị em đè tê hết rồi không?”
Là một người đàn ông chỉ số thông minh vẫn online, lúc này đương nhiên không thể thừa nhận, vì thế tôi nghiêm túc nói bừa: “Cái đầu con con này của em có thể đè anh tê cả tay sao? Là do anh ngồi xe một thời gian dài, cần phải hoạt động gân cốt một chút...”
An Ninghe xong hừ khẽ, vẻ mặt không tin. Sau đó đoàn người chúng tôi lục tục vào khách sạn, tuy rằng đã đặt phòng sẵn, nhưng đến lúc vào ở mới chia phòng. Nhưng bây giờ lại có một vấn đề bày ra trước mắt chúng tôi, đó chính là người khác đều là một nam một nữ, vào ở có đôi có cặp, nhưng tôi và An Ni cả miệng cũng chưa hôn đâu đâu, đùng một cái ở chung phòng, hạnh phúc này có phải tới hơi nhanh quá hay không?! Kết quả là, sự thật chứng minh, hết thảy chuyện này đều do tôi suy nghĩ nhiều, bởi vì một đôi nam nữ khác cũng có vận mệnh tương tự với chúng tôi, vì thế cuối cùng tôi đành phải khổ sở ở cùng một phòng với con hàng ngu ngốc Kim Thiệu Phong. Buổi tối, tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà yên lặng rơi lệ trong lòng, tốn bao nhiêu sức như thế mới có thể ra ngoài chơi với An Ni một lần, kết quả lại cùng chung chăn gối với một thằng con trai xa lạ khác!! Tôi chỉ muốn hỏi
một chút, rốt cuộc là cái đồ ngu ngốc nào đặt tất cả các phòng đều là giường đôi?! Rõ ràng cái cậu Kim Thiệu Phong này cũng không thích cùng một phòng với tôi, toàn bộ thời gian đều xị mặt ra, cứ như tôi thiếu cậu ta tám triệu tệ vậy. Phải nói bề ngoài Kim Thiệu Phong cũng coi như là khá thuận mắt, cũng không biết sao, lại cho người ta ấn tượng giống như một con chim công, từ đầu đến chân đều kiêu ngạo không thôi.
Con người của tôi tính tình cũng coi như là khá hiền hoà, kết bạn càng là anh tôn trọng tôi một, tôi tôn trọng anh mười, anh không nể mặt tôi, dĩ nhiên tôi cũng sẽ không cho anh khuôn mặt tươi cười.
Có điều đứa trẻ giống như Kim Thiệu Phong cũng có một “ưu điểm”, đó chính là lòng dạ không sâu, EQ cũng không cao, thích hay không thích tất cả đều thể hiện ra mặt, chỗ tốt lớn nhất khi giao tiếp với loại người này chính là anh không cần phải lúc nào cũng đề phòng cậu ta. Tôi sợ nhất là cái loại người mặt ngoài hoà hợp êm thấm với anh, nhưng lòng không biết đang tính kế gài bẫy anh như thế nào.
/1940
|