Hành trình ngày mai cũng không có gì đặc biệt, chỉ đi một lượt các điểm nổi tiếng của khu thắng cảnh núi Thanh Long. Tôi cũng không ngờ, một đám sinh viên đại học như họ lại chơi thuần túy quy củ như vậy. May mà tối ngày mai chúng tôi có thể cắm trại ngủ qua đêm trên một địa điểm chỉ định trong núi.
Nói thật, nếu không phải là vì ở cùng2An Ni, tôi thật sự chẳng cảm thấy hứng thú gì đối với việc dã ngoại qua đêm, rốt cuộc tôi đã sớm không còn là cậu nhóc vắt mũi chưa sạch chưa từng trải việc đời. Nếu có thể chọn lựa, tôi thà rằng về khách sạn ngủ giường rộng gối êm. Lúc ngủ đến nửa đêm, tôi bò dậy đi vệ sinh. Tính toán thời gian, giờ này chắc Đinh Nhất đã ra7cửa rồi, vì thế tôi gửi cho anh ta một tin nhắn: “Xuất phát chưa?”
Vài giây sau, Đinh Nhất trả lời: “Đã xuất phát rồi...”
Tôi nhắn lại một câu: “Ừ, lái xe đêm chú ý an toàn”
Biết họ đã xuất phát đi đến đây, lòng tôi lập tức cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều. Thật ra trở lại núi Thanh Long, tôi ít nhiều vẫn hơi e sợ, rốt cuộc trải nghiệm lần trước1ở chỗ này thật sự rất không thoải mái. Có điều lần này thật ra có một điểm đáng được ăn mừng, đó chính là nếu tôi lại bị thương sẽ không sợ không có bác sĩ, bởi vì cả xe trừ tài xế và tôi ra, tất cả đều là một nửa bác sĩ.
Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy Kim Thiệu Phong cũng ngồi dậy, đoán là cậu ta cũng ngủ7không được giống mình. Thấy tôi từ bên trong đi ra, cậu ta lạnh mặt lướt qua bên cạnh tôi, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi bực bội quay lại nhìn cậu ta, nghĩ bụng địch ý to đùng của thằng nhóc này đối với tôi là từ đâu ra? Tốt xấu gì mọi người cũng coi như bèo nước gặp nhau, đâu đến mức có thù mới hận cũ gì chứ?
Nghĩ đến đây,0tôi bèn kéo ghế dựa trong phòng, sau đó ngồi xuống dựa vào tường. Không bao lâu sau, Kim Thiệu Phong bước ra khỏi nhà vệ sinh, khi cậu ta nhìn thấy tôi ngồi trên ghế, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó tiếp tục lạnh mặt, chuẩn bị trở về giường. “Tôi đã từng gặp không ít pháp y chân chính... Có điều bọn họ chẳng giống như mấy gã trong phim ảnh một hai phải diễn mặt lạnh và giả bộ ngầu.” Tôi mở miệng trước. Kim Thiệu Phong vừa định lên giường, nghe tôi nói như vậy thì chậm rãi lùi bước lại, xoay người nói với tôi: “Anh nói tôi giả bộ ngầu?”
“Ừm, không phải sao?” Tôi gật đầu và thành thật nói.
Kim Thiệu Phong cười lạnh và độp lại: “Con người của tôi không phải đối với ai cũng tỏ ra ngầu, tôi không quen mặt tươi cười chào đón với người mình không thích.”
Tôi khẽ than một tiếng, rồi cực kỳ kiên nhẫn nói với cậu ta: “Nhóc thối, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Đối với người xa lạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng thể hiện ra thích thú hay chán ghét, bởi vì đây là biểu hiện không đúng mực. Hơn nữa, tôi đắc tội cậu chỗ nào, tôi ngủ với vợ cậu? Hay là đẩy con nhà cậu xuống giếng?”
“Anh! Anh nói bậy nói ba cái gì đó!” Không ngờ Kim Thiệu Phong bị mấy câu của tôi chọc giận. Tôi lắc lắc đầu, quả nhiên là đồ não phẳng, chẳng thú vị... Vì vậy không thèm để ý cậu ta, chuẩn bị lên giường ngủ. Những thằng nhóc này lại phẫn nộ trừng mắt với tôi, như thể lập tức muốn xông lên đánh một trận.
Tôi thấy cậu ta hùng hổ như con gà chọi, buồn cười nói: “Nếu là bởi vì Tưởng Hạm thì không cần thiết phải thể, điểm giao thoa duy nhất của tôi và cô ấy đều là vì Ngô An Ni. Có điều con bé đó là một kẻ hay gây họa, cậu muốn theo đuổi cô bé cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé!”
“Ai muốn theo đuổi cô ta!” Kim Thiệu Phong phản bác. Tôi vừa nghe Kim Thiệu Phong nói như vậy thì híp mắt, nghi ngờ nhìn cậu ta trong chốc lát, đột nhiên một tia chớp xẹt qua trong lòng tôi. Vì vậy tôi bật thốt lên: “Không phải cậu muốn theo đuổi Ngô An Ni chứ?!”
Bị nói trúng tim đen, trên mặt Kim Thiệu Phong hơi đỏ lên: “Từ năm nhất đại học tôi đã thích An Ni, tôi cũng vẫn luôn theo đuổi cô ấy, nhưng anh từ xó nào nhảy ra? Dám ngáng đường tôi!”
Nghe vậy, tôi thật sự không nhịn được cười, vì thế lời lẽ thấm thía nói với cậu ta: “Nhóc con, tốt xấu gì tôi cũng ăn cơm nhiều hơn cậu mấy năm, hôm nay anh trai tặng cậu miễn phí một câu đúc kết đời người. Nếu một cô gái có ý với cậu, vậy cậu theo đuổi sơ sơ một hai tháng tự nhiên sẽ nước chảy thành sông, nhưng nếu cô ấy không có ý đó với cậu, vậy kể cả cậu theo đuổi từ năm nhất cho tới năm tư cũng chẳng ích gì, biết chưa?” “Anh là cái thá gì?! An Ni sao có thể thích anh chứ?” Kim Thiệu Phong ương bướng nói.
Trong lòng tôi lập tức hơi giận dữ, nghĩ bụng sao thằng nhóc này thiếu muối thế chứ? Trước đó đúng thật là tôi không có lòng dạ so đo với một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng nếu cậu ta nói như vậy thì không phải chuyện có thể cho qua được nữa. Xem ra tối nay tôi phải dạy cho cậu ta biết sau này làm như thế nào để ở chung với người “không thân” rồi.
Vì thế tôi từ từ thu lại nụ cười trên mặt, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta: “Biết tại sao tôi từng gặp nhiều bác sĩ pháp y như vậy không? Đó là bởi vì tôi đã thấy rất nhiều người chết...”
“Nói cứ như có ai chưa thấy người chết ấy...” Kim Thiệu Phong tỏ vẻ không thèm để ý nói.
Tôi gật đầu, sau đó khóe mắt hạ xuống nhìn ra đêm tối ngoài cửa sổ, giọng nói nặng trịch: “Cậu có muốn biết con người trước khi chết có cảm giác gì hay không? Hoặc là tôi cũng có thể nói cho cậu biết họ cảm thấy thế nào sau khi chết...”
Kim Thiệu Phong nghe xanh cả mặt, mạnh miệng nói: “Chết... Chết cũng đã chết rồi, còn có thể có cảm giác gì?!” “Vậy là câu kiến thức hạn hẹp rồi, nể tình tương lai cậu sẽ trở thành bác sĩ pháp y, tôi có thể nói cho cậu một ít thứ trong trường học cậu sẽ vĩnh viễn không được học... Ví dụ như tâm trạng của con người trước khi chết và sau khi chết hoàn toàn khác. Người tự sát sau khi chết lập tức sẽ hối hận, người chết ngoài ý muốn phần lớn có tâm nguyện chưa hoàn thành, người bị mưu sát... cuối cùng đều sẽ oán hận chất chồng.” Mặt tối u ám nói.
Kim Thiệu Phong cười khan vài tiếng và nói: “Anh, anh đang kể chuyện ma quỷ chắc? Hù dọa ai hả?” Tôi không tiếp lời cậu ta, tiếp tục nói: “Có rất nhiều khi, âm hồn của con người sau khi chết vẫn sẽ tạm thời sống nhờ trong thân thể, nếu lúc này tiến hành giải phẫu bọn họ, vậy không khác xẻ thịt sống họ cả... Cho nên về sau lúc cậu giải phẫu thi thể nhất định phải cẩn thận một chút.”
“Câm miệng! Mấy lời anh nói một câu tôi cũng không tin!” Kim Thiệu Phong lớn tiếng ngăn cản tôi nói tiếp. Tôi chỉ khẽ nhún vai: “Haiz, tôi cũng có lòng tốt cho cậu biết, cậu có thể hỏi An Ni và Tưởng Hạm xem tôi làm nghề gì là biết lời tôi có phải sự thật hay không. Có điều tôi nghe nói không phải là ai ai cũng có thể làm bác sĩ pháp y, nếu lá gan của cậu không lớn, tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng chuyển ngành đi.”
Buổi tối hôm đó tôi vốn đang cảm thấy đêm dài dằng dặc, không ngủ được nên nhàm chán quá cơ. Kết quả tôi cứ thể kể chuyện ma quỷ cho Kim Thiệu Phong hết nửa đêm. Tôi thật sự sợ rằng thằng nhóc này sẽ phải đổi ngành sau khi trở về đấy!
Nói thật, nếu không phải là vì ở cùng2An Ni, tôi thật sự chẳng cảm thấy hứng thú gì đối với việc dã ngoại qua đêm, rốt cuộc tôi đã sớm không còn là cậu nhóc vắt mũi chưa sạch chưa từng trải việc đời. Nếu có thể chọn lựa, tôi thà rằng về khách sạn ngủ giường rộng gối êm. Lúc ngủ đến nửa đêm, tôi bò dậy đi vệ sinh. Tính toán thời gian, giờ này chắc Đinh Nhất đã ra7cửa rồi, vì thế tôi gửi cho anh ta một tin nhắn: “Xuất phát chưa?”
Vài giây sau, Đinh Nhất trả lời: “Đã xuất phát rồi...”
Tôi nhắn lại một câu: “Ừ, lái xe đêm chú ý an toàn”
Biết họ đã xuất phát đi đến đây, lòng tôi lập tức cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều. Thật ra trở lại núi Thanh Long, tôi ít nhiều vẫn hơi e sợ, rốt cuộc trải nghiệm lần trước1ở chỗ này thật sự rất không thoải mái. Có điều lần này thật ra có một điểm đáng được ăn mừng, đó chính là nếu tôi lại bị thương sẽ không sợ không có bác sĩ, bởi vì cả xe trừ tài xế và tôi ra, tất cả đều là một nửa bác sĩ.
Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy Kim Thiệu Phong cũng ngồi dậy, đoán là cậu ta cũng ngủ7không được giống mình. Thấy tôi từ bên trong đi ra, cậu ta lạnh mặt lướt qua bên cạnh tôi, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi bực bội quay lại nhìn cậu ta, nghĩ bụng địch ý to đùng của thằng nhóc này đối với tôi là từ đâu ra? Tốt xấu gì mọi người cũng coi như bèo nước gặp nhau, đâu đến mức có thù mới hận cũ gì chứ?
Nghĩ đến đây,0tôi bèn kéo ghế dựa trong phòng, sau đó ngồi xuống dựa vào tường. Không bao lâu sau, Kim Thiệu Phong bước ra khỏi nhà vệ sinh, khi cậu ta nhìn thấy tôi ngồi trên ghế, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó tiếp tục lạnh mặt, chuẩn bị trở về giường. “Tôi đã từng gặp không ít pháp y chân chính... Có điều bọn họ chẳng giống như mấy gã trong phim ảnh một hai phải diễn mặt lạnh và giả bộ ngầu.” Tôi mở miệng trước. Kim Thiệu Phong vừa định lên giường, nghe tôi nói như vậy thì chậm rãi lùi bước lại, xoay người nói với tôi: “Anh nói tôi giả bộ ngầu?”
“Ừm, không phải sao?” Tôi gật đầu và thành thật nói.
Kim Thiệu Phong cười lạnh và độp lại: “Con người của tôi không phải đối với ai cũng tỏ ra ngầu, tôi không quen mặt tươi cười chào đón với người mình không thích.”
Tôi khẽ than một tiếng, rồi cực kỳ kiên nhẫn nói với cậu ta: “Nhóc thối, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Đối với người xa lạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng thể hiện ra thích thú hay chán ghét, bởi vì đây là biểu hiện không đúng mực. Hơn nữa, tôi đắc tội cậu chỗ nào, tôi ngủ với vợ cậu? Hay là đẩy con nhà cậu xuống giếng?”
“Anh! Anh nói bậy nói ba cái gì đó!” Không ngờ Kim Thiệu Phong bị mấy câu của tôi chọc giận. Tôi lắc lắc đầu, quả nhiên là đồ não phẳng, chẳng thú vị... Vì vậy không thèm để ý cậu ta, chuẩn bị lên giường ngủ. Những thằng nhóc này lại phẫn nộ trừng mắt với tôi, như thể lập tức muốn xông lên đánh một trận.
Tôi thấy cậu ta hùng hổ như con gà chọi, buồn cười nói: “Nếu là bởi vì Tưởng Hạm thì không cần thiết phải thể, điểm giao thoa duy nhất của tôi và cô ấy đều là vì Ngô An Ni. Có điều con bé đó là một kẻ hay gây họa, cậu muốn theo đuổi cô bé cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé!”
“Ai muốn theo đuổi cô ta!” Kim Thiệu Phong phản bác. Tôi vừa nghe Kim Thiệu Phong nói như vậy thì híp mắt, nghi ngờ nhìn cậu ta trong chốc lát, đột nhiên một tia chớp xẹt qua trong lòng tôi. Vì vậy tôi bật thốt lên: “Không phải cậu muốn theo đuổi Ngô An Ni chứ?!”
Bị nói trúng tim đen, trên mặt Kim Thiệu Phong hơi đỏ lên: “Từ năm nhất đại học tôi đã thích An Ni, tôi cũng vẫn luôn theo đuổi cô ấy, nhưng anh từ xó nào nhảy ra? Dám ngáng đường tôi!”
Nghe vậy, tôi thật sự không nhịn được cười, vì thế lời lẽ thấm thía nói với cậu ta: “Nhóc con, tốt xấu gì tôi cũng ăn cơm nhiều hơn cậu mấy năm, hôm nay anh trai tặng cậu miễn phí một câu đúc kết đời người. Nếu một cô gái có ý với cậu, vậy cậu theo đuổi sơ sơ một hai tháng tự nhiên sẽ nước chảy thành sông, nhưng nếu cô ấy không có ý đó với cậu, vậy kể cả cậu theo đuổi từ năm nhất cho tới năm tư cũng chẳng ích gì, biết chưa?” “Anh là cái thá gì?! An Ni sao có thể thích anh chứ?” Kim Thiệu Phong ương bướng nói.
Trong lòng tôi lập tức hơi giận dữ, nghĩ bụng sao thằng nhóc này thiếu muối thế chứ? Trước đó đúng thật là tôi không có lòng dạ so đo với một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, nhưng nếu cậu ta nói như vậy thì không phải chuyện có thể cho qua được nữa. Xem ra tối nay tôi phải dạy cho cậu ta biết sau này làm như thế nào để ở chung với người “không thân” rồi.
Vì thế tôi từ từ thu lại nụ cười trên mặt, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta: “Biết tại sao tôi từng gặp nhiều bác sĩ pháp y như vậy không? Đó là bởi vì tôi đã thấy rất nhiều người chết...”
“Nói cứ như có ai chưa thấy người chết ấy...” Kim Thiệu Phong tỏ vẻ không thèm để ý nói.
Tôi gật đầu, sau đó khóe mắt hạ xuống nhìn ra đêm tối ngoài cửa sổ, giọng nói nặng trịch: “Cậu có muốn biết con người trước khi chết có cảm giác gì hay không? Hoặc là tôi cũng có thể nói cho cậu biết họ cảm thấy thế nào sau khi chết...”
Kim Thiệu Phong nghe xanh cả mặt, mạnh miệng nói: “Chết... Chết cũng đã chết rồi, còn có thể có cảm giác gì?!” “Vậy là câu kiến thức hạn hẹp rồi, nể tình tương lai cậu sẽ trở thành bác sĩ pháp y, tôi có thể nói cho cậu một ít thứ trong trường học cậu sẽ vĩnh viễn không được học... Ví dụ như tâm trạng của con người trước khi chết và sau khi chết hoàn toàn khác. Người tự sát sau khi chết lập tức sẽ hối hận, người chết ngoài ý muốn phần lớn có tâm nguyện chưa hoàn thành, người bị mưu sát... cuối cùng đều sẽ oán hận chất chồng.” Mặt tối u ám nói.
Kim Thiệu Phong cười khan vài tiếng và nói: “Anh, anh đang kể chuyện ma quỷ chắc? Hù dọa ai hả?” Tôi không tiếp lời cậu ta, tiếp tục nói: “Có rất nhiều khi, âm hồn của con người sau khi chết vẫn sẽ tạm thời sống nhờ trong thân thể, nếu lúc này tiến hành giải phẫu bọn họ, vậy không khác xẻ thịt sống họ cả... Cho nên về sau lúc cậu giải phẫu thi thể nhất định phải cẩn thận một chút.”
“Câm miệng! Mấy lời anh nói một câu tôi cũng không tin!” Kim Thiệu Phong lớn tiếng ngăn cản tôi nói tiếp. Tôi chỉ khẽ nhún vai: “Haiz, tôi cũng có lòng tốt cho cậu biết, cậu có thể hỏi An Ni và Tưởng Hạm xem tôi làm nghề gì là biết lời tôi có phải sự thật hay không. Có điều tôi nghe nói không phải là ai ai cũng có thể làm bác sĩ pháp y, nếu lá gan của cậu không lớn, tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng chuyển ngành đi.”
Buổi tối hôm đó tôi vốn đang cảm thấy đêm dài dằng dặc, không ngủ được nên nhàm chán quá cơ. Kết quả tôi cứ thể kể chuyện ma quỷ cho Kim Thiệu Phong hết nửa đêm. Tôi thật sự sợ rằng thằng nhóc này sẽ phải đổi ngành sau khi trở về đấy!
/1940
|