Người Tìm Xác

Chương 1267

/1940


Sáng hôm sau, tinh thần tôi sảng khoái ngồi dậy khỏi giường, vươn vai thật dài. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Kim Thiệu Phong đang mang đôi mắt gấu trúc u oán trừng trừng nhìn tôi.

“Yo, chào buổi sáng! Tối qua ngủ thế nào?” Tôi vui sướng khi người gặp họa hỏi. “Tôi vẫn luôn không ngủ...” Kim Thiệu Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Nghe vậy, tôi hí hửng trong bụng! Không ngờ thằng nhóc này không chịu được dọa dẫm như vậy, là pháp2y còn sợ ma?! Tôi cũng mù mịt... Lúc này tôi cầm di động lên nhìn thời gian, thầm nghĩ có lẽ bọn Đinh Nhất cũng tới rồi, vì vậy gửi cho Đinh Nhất một tin nhắn. “Tới rồi chứ?”

Nhưng lần này Đinh Nhất lại không trả lời ngay lập tức... Tôi đợi mãi không nhận được tin nhắn của anh ta, vội gọi điện thoại.

“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”

Nghe được giọng nói nhắc nhở trong điện thoại,7lòng tôi hơi thất vọng, đành phải bất đắc dĩ cúp máy, nghĩ thầm có lẽ là tín hiệu chỗ bọn họ không tốt lắm chăng! Có điều như vậy cũng không có gì ghê gớm, bởi vì tôi biết sau khi | bọn họ tới nhất định sẽ lập tức liên hệ với tôi.

Sau khi ăn xong bữa sáng ở khách sạn, đoàn người chúng tôi lên xe buýt, thẳng hướng thắng cảnh đầu tiên “Sống Quên Tình”. Tới nơi, tôi thấy đúng là uổng1phí cái tên dễ nghe này, hóa ra chỉ là một thác nước cỡ nhỏ, chẳng biết ai lại đặt cái tên nghe kêu như vậy.

Có điều đúng là bởi vì cái tên này, cho nên nhóm nữ sinh do Tưởng Hạm dẫn đầu đều tranh nhau chụp ảnh lưu niệm ở đây. Tôi quay lại nhìn An Ni, lại thấy cô ấy hững hờ nhìn thác nước trước mặt, trong mắt không hề gợn sóng...

Tôi không khỏi lập tức nhớ tới lời chú Lê, chú7ấy đã từng dựa vào bát tự của An Ni tính ra cô ấy trời sinh tính tình lạnh lùng, không phải một cô gái dễ sống chung, bây giờ xem ra có lẽ lời ấy chẳng sai. Cô ấy đúng là có phần khác với các cô gái bình thường.

Nhưng như vậy có thể là do liên quan đến những việc trải qua từ nhỏ, cô ấy đã sớm thấy hết ấm lạnh của thế gian, sao còn có thể bắt cô ấy đối xử0với ai cũng ấm áp như gió xuân chứ? Có điều tôi lại tin chỉ cần thật lòng đối đãi, sẽ không sợ không bước vào được trái tim cô ấy. Nghĩ đến đây, tôi bèn kéo tay An Ni: “Đi, chúng ta cũng chụp ảnh chung nhé?”

An Ni khẽ cười nói: “Sao anh cũng không thoát khỏi lẽ thường thế?”

Tôi lập tức nói một cách nghiêm trang: “Ra ngoài chơi mà, đương nhiên phải chụp vài tấm ảnh, bằng không trở về lấy gì đăng lên WeChat đây?” Cuối cùng, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, An Ni rốt cuộc đã đồng ý chụp chung một tấm với tôi, chỉ là sau này tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy tấm ảnh này hơi châm chọc...

Tôi chụp ảnh xong thì thoáng nhìn qua tin nhắn trong di động, phát hiện vẫn chưa nhận được hồi âm của Đinh Nhất, nhìn kỹ hóa ra lần này lại là di động của tôi không có tín hiệu. Tôi buồn bực thả lại điện thoại di động vào túi, sau đó nhìn quanh quất. Hiện giờ chỉ hi vọng lát nữa xe buýt có thể đi ngang qua chỗ có tín hiệu mạnh một chút, để cho tôi liên hệ được với Đinh Nhất trước rồi nói.

Nhưng tôi không ngờ, suốt cả ngày hôm nay, tôi đều không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại hay tin nhắn gì của Đinh Nhất. Tuy rằng trong khoảng thời gian đó từng có vài lần tín hiệu mạnh hơn, nhưng tôi gọi điện thoại cho họ vẫn đều là thuê bao không liên lạc được.

Điều này không khỏi khiến tôi hơi lo lo. Không phải hai người họ gặp chuyện gì chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy khả năng đó không lớn. Bởi vì bọn họ một người “đa mưu túc trí”, một người “lấy một chọi mười”, chắc hẳn sẽ không dễ gì gặp nguy hiểm. Có lẽ chỉ là do tín hiệu ở đây không tốt, cho nên mới tạm thời không liên hệ được họ thôi.

Buổi tối đến rất nhanh, chúng tôi đến chỗ cho phép cắm trại của khu danh lam thắng cảnh, định ngủ ngoài trời một đêm. Lúc này đã vào thu, mặc dù ban ngày trời vẫn nắng gắt như lửa, nhưng vừa tối đến thì gió núi đã se se lạnh. Vì vậy tôi chủ động dắt theo vài cậu trai đi nhặt củi chuẩn bị nhóm lửa, để các cô gái sưởi ấm.

Thằng nhóc Kim Thiệu Phong này dù vẫn tránh tránh né né tôi, nhưng cũng ngại ngồi chờ không với mấy cô gái, nên cậu ta cũng cùng đi theo nhặt củi đốt với chúng tôi.

Trước kia, khi cắm trại ngoài trời, đều có người dựng lều cho tôi, có người nhóm lửa cho. Nhưng lần này trong đoàn người đi cùng, tuổi tôi lớn nhất, lại là người có kinh nghiệm xã hội nhiều nhất. Chỉ với việc mấy cô nhóc bám theo sau liên tục gọi tôi anh Trương này anh Trương kia, tôi cũng phải làm hai việc đấy cho hoàn hảo chứ nhỉ! May mà ông đây chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi, vậy nên tôi bắt chước theo cách đám lão Hải nhóm lửa lần trước, cũng đốt được một đống lửa trại, được cả đám con gái khen nức nở. Nhưng từ đầu đến cuối An Ni đều nhìn tôi bằng vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt chẳng có cảm xúc gì cả... Mỗi lần như thế tôi đều cảm thấy rất mờ mịt, không biết cô bé này rốt cuộc nghĩ gì trong lòng.

Sau đó chúng tôi ăn tối đơn giản, rồi mọi người bắt đầu hoạt động tự do. Những cô cậu có đôi có cặp đều tự tìm một nơi cho riêng mình để hưởng thụ trải nghiệm dã ngoại hiếm có này. Lúc này tôi bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện trong khu cắm trại của thắng cảnh chỉ có một nhóm du khách là chúng tôi. Điều này khiến người ta không khỏi cảm thấy hơi lạ. Có điều An Ni lại thờ ơ nói: “Cái này cũng rất bình thường. Hôm nay anh không thấy người tới chơi đều là các bác trai bác gái sao? Với tuổi tác và sức khỏe của họ, sao có thể dã ngoại qua đêm vào mùa này được?” Tôi ngẫm lại cũng phải, hiện giờ nhiệt độ không khí trong núi cũng không quá mười lăm độ C, cũng chỉ có đám trai gái ngốc nghếch “chịu lạnh giỏi” bọn họ mới đi dã ngoại vào mùa này. Vốn dĩ tôi còn nghĩ có thể cùng ngắm sao với An Ni ở khoảnh đất hoang xa rời ồn ào náo nhiệt này, kết quả hai đứa đần Tưởng Hạm và Kim Thiệu Phong cứ ở lì đó sắm vai bóng đèn, hồn nhiên không biết chính mình chướng mắt cỡ nào.

Nếu là Kim Thiệu Phong cũng coi như thối, thằng nhãi này vẫn luôn mơ ước An Ni của tôi, mặt dày mày dạn làm bóng đèn tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng tốt xấu gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của Tưởng Hạm mà? Sao chút khả năng phân biệt này cô ta cũng không có chứ?!

Rơi vào đường cùng, chúng tôi đành phải bốn người cùng nhau ngắm sao trong xấu hổ, không biết nên nói những gì, trong thời gian đó chỉ có mỗi cái miệng của Tưởng Hạm tía lia không ngừng, thừa lại ba chúng tôi đều rất ăn ý chọn ngậm miệng.

Ai ngờ khi tôi không biết cục diện “bốn người ngắm ngôi sao” này sẽ tiếp tục bao lâu, chợt thấy một cậu trai hoang mang rối loạn chạy trở về, tôi thấy mặt cậu ta đầy mồ hôi, biết ngày nhất định là đã xảy ra chuyện.

Vì vậy tôi vội vã hỏi cậu ta: “Đã xảy ra chuyện gì ư?”

Nam sinh kia tên Tống Viễn, bởi vì chạy gấp quá nên cậu ta nói chuyện hơi đứt quãng: “Tử Hàm... Hạ Tử Hàm... rơi xuống hồ rồi!”

Tôi thấy cậu ta nói không rõ ràng, bèn kiên nhẫn nói: “Cậu đừng có gấp, hít thở đều lại rồi nói...”

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status