*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phải nghĩ cách trấn an âm hồn đó đã rồi tính sau.” Đêm hôm đó, chúng tôi đến biệt thự của Lưu Duệ, đúng như Chú Lê dự đoán, căn phòng kia đã bị âm hồn phẫn nộ phá lung tung lên, xem ra hắn rất tức giận! Thật ra tôi cũng không hiểu, trước đó Lam Viễn Quang đã tính ra tuổi thọ của người chung thọ với Lưu Hải Phúc không ngắn, vậy sao sau đó lại đột nhiên đoản mệnh như vậy?
Chú Lê giải thích cho tôi: “Thật ra mượn thọ hay chung thì cũng như nhau, đều có biển số rất lớn, nếu như một người trong chung thọ làm việc gì đó tổn hại âm đức dẫn đến tuổi thọ bị giảm2mạnh, sẽ khiến cả hai người cùng gặp xui xẻo.”
Tôi nhìn đổng nồi bát muối đũa bị đập tan nát: “Nhìn tình hình này thì tâm tình hắn thật sự không tốt, không dễ để trấn an đâu.”
Chú Lê cẩm la bàn đi xung quanh một vòng, sau đó nói với chúng tôi: “Sau khi trời tối tùy vào tình huống thì làm việc! Không biết tên Lưu Hải Phúc này đã làm chuyện thất đức gì, mà thoáng cái đã dùng hết mấy chục năm thọ của người ta.”
Sau khi trời tối, Chú Lê bày xong trận pháp ở phòng khách tầng một, chờ kẻ chung thì xui xẻo kia xuất hiện..
Thật ra, trong chuyện này cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho người khác,9có nhiều chuyện là do lựa chọn của bản thân mới khiến sự tình phát triển theo hướng xấu đi.
Thế nhưng người chết rồi không giống người sống, người sống thì bạn có thể cùng họ ngồi nói chuyện đạo lý, giảng đạo lý không thông còn có thể dùng đến luật pháp..
Nhưng người chết thì không được! Không thể nói đạo lý, người ta cảm thấy mình chết oan, vậy chúng tôi có thể làm gì chứ?
Đúng lúc chúng tôi đã dàn trận xong, sẵn sàng chờ quân địch xuất hiện, thì nghe tiếng “lách cách” vang lên trong phòng bếp, sau đó đèn trên đầu chúng tôi không ngừng chớp lia lịa..
Chúng tôi lập tức nhìn nhau, chính chủ đến rồi.
Lúc tôi nhìn thấy âm6hồn liền hiểu ngay vì sao oán khí của hắn lại sâu như vậy? Hắn ta chắc chỉ mới hai mươi tuổi, chết như vậy đúng là hơi sớm..
Đúng là chết trẻ thì khỏe ma, suy nghĩ vẫn chưa trưởng thành thêm chút nào, nhìn thấy mấy người chúng tôi, sắc mặt hắn âm trầm nói: “Làm sao? Hai hôm trước tôi vừa đánh đuổi một tên, nhà họ Lưu lại đến mời mấy người đến à?
Chú Lê khẽ cười nói: “Cậu thanh niên này, không nên tức giận như thế, chúng tôi là đến giúp cậu..
Chẳng lẽ cậu thực sự muốn tiếp tục như thế này sao? Nhà họ Lưu rất nhiều tiền, cậu làm loạn lên thì cùng lắm họ khỏa căn nhà này lại,0không ở đây nữa là xong, đến lúc đó cậu cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này.”
Tên nhóc kia thấy Chú Lê nói chuyện nhẹ nhàng, không giống Lam Viễn Quang, nên cũng dùng giọng điệu hòa hoãn: “Tôi thật sự chết quá oan uổng! Lúc trước tên thầy bói Lam Viễn Quang kia lừa tôi! Nói cái gì mà nếu tôi để ông chủ Lưu cùng chung thọ thì sẽ có thể sống cuộc sống giàu sang
Ông ta còn nói tôi có thể sống đến tám mươi tuổi! Chó má! Tất cả đều là chó má! Cái gì mà tám mươi tuổi, đến tuổi ba mươi tôi còn chưa được đón nữa là!”
Tôi hỏi hắn: “Trước đó ông ta không nói những nguy7hiểm của việc chung thọ với cậu sao?”
Tên kia phẫn nộ nói: “Ông ta chỉ nói tôi sẽ bị giảm một nửa tuổi thọ, nhưng ông ta nói tôi có thể sống đến tám mươi tuổi? Tôi còn gần sáu mươi năm nữa, chia cho ông Lưu một nửa tôi vẫn còn ba mươi năm nữa! Đến lúc đó, ông chủ Lưu sẽ chia cho tôi một nửa gia tài..
nhiều tiền như thế, đừng nói là ba mươi năm, tôi có dùng cả đời cũng không kiếm được bấy nhiêu tiền!”
Chú Lê hỏi hắn: “Cậu chết như thế nào?”
Không ngờ hắn lại lắc đầu, nói: “Không biết...” Tôi không tin hỏi lại: “Hả? Vậy cậu đúng là ma hồ đồ, đến cả chuyện mình chết thế nào cũng không biết?” Chú Lê thở dài: “Người trẻ tuổi, cậu tên là gì? Cho dù không biết mình chết thế nào, thì cậu cũng biết những chuyện trước khi chết chứ?”
Hẳn trả lời Chú Lê: “Tôi tên là Thái Tiểu Hạo, trước khi chết hình như tôi đang đi chơi cùng bạn bè, nhưng cụ thể thể nào thì tôi không nhớ rõ.”
Chú Lê tiếp tục hỏi
“Vậy sao cậu đến được đây?”
Nhưng Thái Tiểu Hạo cũng không biết gì nữa: “Không biết, sau khi chết tôi liên hiện ra ở đây...” Tôi nghe xong là hiểu! Khó trách hắn lại đem bán tuổi thọ của mình cho người khác
Hóa ra tên này từ khi còn sống đã là thằng ngố, sau khi chết làm một con ma càng hồ đồ hơn! Không còn cách nào, Chú Lê đành hỏi địa chỉ nhà hắn, đồng ý với hắn trước tiên đến nhà hắn xem tình hình thế nào rồi tính tiếp
Sau đó chúng tôi còn hứa sẽ giúp hắn bảo Lưu Duệ bồi thường một khoản tiền cho cha mẹ hắn..
Tên Thái Tiểu Hạo này vừa nghe đến chuyện được tiền bồi thường, nháy mắt lệ khí trên người đã giảm đi rất nhiều, quả nhiên là một kẻ tham tiền! Sáng sớm hôm sau, chúng tôi theo địa chỉ Thái Tiểu Hao đưa tìm đến nhà hắn..
Nhưng khi tôi và Chú Lê gõ cửa nhà hắn, thấy bên trong có hai cảnh sát.
Thái Tiểu Hạo đã mất tích mấy ngày, cha mẹ hắn không tìm được con nên đã phải báo cảnh sát
Lúc chúng tôi đến vừa vặn gặp hai cảnh sát đến nhà tìm hiểu sự tình, khiến chúng tôi phải nói láo nửa ngày, mới khiến cảnh sát tin chúng tôi là bạn của Thái Tiểu Hạo.
Sau khi cảnh sát đi, Chú Lê hỏi cha mẹ Thái Tiểu Hạn có biết trước khi mất tích hắn đi đâu không?
Cả hai người bọn họ đều lắc đầu nói: “Tiểu Hạo bình thường ít khi về nhà, thỉnh thoảng có vẻ cũng chỉ ngủ một đêm sáng hôm sau lại đi ngay
Bình thường chúng tôi hay gọi điện cho nó, hỏi xem nó đã tìm được việc chưa? Còn tiền không..
Nhưng từ hôm thứ ba thì không liên lạc được, điện thoại gọi thể nào cũng không ai bắt máy
Lúc đầu chúng tôi nghĩ là điện thoại hết pin, nhưng hai ngày sau đó điện thoại vẫn không liên lạc được
Chúng tôi cũng không còn cách nào mới báo cảnh sát.”
Tôi hỏi hai ông bà: “Hai bác có biết bình thường Thái Tiểu Hạo hay chơi với bạn nào không? Có thể nhận ra một hai người không?”
Phải nghĩ cách trấn an âm hồn đó đã rồi tính sau.” Đêm hôm đó, chúng tôi đến biệt thự của Lưu Duệ, đúng như Chú Lê dự đoán, căn phòng kia đã bị âm hồn phẫn nộ phá lung tung lên, xem ra hắn rất tức giận! Thật ra tôi cũng không hiểu, trước đó Lam Viễn Quang đã tính ra tuổi thọ của người chung thọ với Lưu Hải Phúc không ngắn, vậy sao sau đó lại đột nhiên đoản mệnh như vậy?
Chú Lê giải thích cho tôi: “Thật ra mượn thọ hay chung thì cũng như nhau, đều có biển số rất lớn, nếu như một người trong chung thọ làm việc gì đó tổn hại âm đức dẫn đến tuổi thọ bị giảm2mạnh, sẽ khiến cả hai người cùng gặp xui xẻo.”
Tôi nhìn đổng nồi bát muối đũa bị đập tan nát: “Nhìn tình hình này thì tâm tình hắn thật sự không tốt, không dễ để trấn an đâu.”
Chú Lê cẩm la bàn đi xung quanh một vòng, sau đó nói với chúng tôi: “Sau khi trời tối tùy vào tình huống thì làm việc! Không biết tên Lưu Hải Phúc này đã làm chuyện thất đức gì, mà thoáng cái đã dùng hết mấy chục năm thọ của người ta.”
Sau khi trời tối, Chú Lê bày xong trận pháp ở phòng khách tầng một, chờ kẻ chung thì xui xẻo kia xuất hiện..
Thật ra, trong chuyện này cũng không thể đổ hết trách nhiệm cho người khác,9có nhiều chuyện là do lựa chọn của bản thân mới khiến sự tình phát triển theo hướng xấu đi.
Thế nhưng người chết rồi không giống người sống, người sống thì bạn có thể cùng họ ngồi nói chuyện đạo lý, giảng đạo lý không thông còn có thể dùng đến luật pháp..
Nhưng người chết thì không được! Không thể nói đạo lý, người ta cảm thấy mình chết oan, vậy chúng tôi có thể làm gì chứ?
Đúng lúc chúng tôi đã dàn trận xong, sẵn sàng chờ quân địch xuất hiện, thì nghe tiếng “lách cách” vang lên trong phòng bếp, sau đó đèn trên đầu chúng tôi không ngừng chớp lia lịa..
Chúng tôi lập tức nhìn nhau, chính chủ đến rồi.
Lúc tôi nhìn thấy âm6hồn liền hiểu ngay vì sao oán khí của hắn lại sâu như vậy? Hắn ta chắc chỉ mới hai mươi tuổi, chết như vậy đúng là hơi sớm..
Đúng là chết trẻ thì khỏe ma, suy nghĩ vẫn chưa trưởng thành thêm chút nào, nhìn thấy mấy người chúng tôi, sắc mặt hắn âm trầm nói: “Làm sao? Hai hôm trước tôi vừa đánh đuổi một tên, nhà họ Lưu lại đến mời mấy người đến à?
Chú Lê khẽ cười nói: “Cậu thanh niên này, không nên tức giận như thế, chúng tôi là đến giúp cậu..
Chẳng lẽ cậu thực sự muốn tiếp tục như thế này sao? Nhà họ Lưu rất nhiều tiền, cậu làm loạn lên thì cùng lắm họ khỏa căn nhà này lại,0không ở đây nữa là xong, đến lúc đó cậu cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này.”
Tên nhóc kia thấy Chú Lê nói chuyện nhẹ nhàng, không giống Lam Viễn Quang, nên cũng dùng giọng điệu hòa hoãn: “Tôi thật sự chết quá oan uổng! Lúc trước tên thầy bói Lam Viễn Quang kia lừa tôi! Nói cái gì mà nếu tôi để ông chủ Lưu cùng chung thọ thì sẽ có thể sống cuộc sống giàu sang
Ông ta còn nói tôi có thể sống đến tám mươi tuổi! Chó má! Tất cả đều là chó má! Cái gì mà tám mươi tuổi, đến tuổi ba mươi tôi còn chưa được đón nữa là!”
Tôi hỏi hắn: “Trước đó ông ta không nói những nguy7hiểm của việc chung thọ với cậu sao?”
Tên kia phẫn nộ nói: “Ông ta chỉ nói tôi sẽ bị giảm một nửa tuổi thọ, nhưng ông ta nói tôi có thể sống đến tám mươi tuổi? Tôi còn gần sáu mươi năm nữa, chia cho ông Lưu một nửa tôi vẫn còn ba mươi năm nữa! Đến lúc đó, ông chủ Lưu sẽ chia cho tôi một nửa gia tài..
nhiều tiền như thế, đừng nói là ba mươi năm, tôi có dùng cả đời cũng không kiếm được bấy nhiêu tiền!”
Chú Lê hỏi hắn: “Cậu chết như thế nào?”
Không ngờ hắn lại lắc đầu, nói: “Không biết...” Tôi không tin hỏi lại: “Hả? Vậy cậu đúng là ma hồ đồ, đến cả chuyện mình chết thế nào cũng không biết?” Chú Lê thở dài: “Người trẻ tuổi, cậu tên là gì? Cho dù không biết mình chết thế nào, thì cậu cũng biết những chuyện trước khi chết chứ?”
Hẳn trả lời Chú Lê: “Tôi tên là Thái Tiểu Hạo, trước khi chết hình như tôi đang đi chơi cùng bạn bè, nhưng cụ thể thể nào thì tôi không nhớ rõ.”
Chú Lê tiếp tục hỏi
“Vậy sao cậu đến được đây?”
Nhưng Thái Tiểu Hạo cũng không biết gì nữa: “Không biết, sau khi chết tôi liên hiện ra ở đây...” Tôi nghe xong là hiểu! Khó trách hắn lại đem bán tuổi thọ của mình cho người khác
Hóa ra tên này từ khi còn sống đã là thằng ngố, sau khi chết làm một con ma càng hồ đồ hơn! Không còn cách nào, Chú Lê đành hỏi địa chỉ nhà hắn, đồng ý với hắn trước tiên đến nhà hắn xem tình hình thế nào rồi tính tiếp
Sau đó chúng tôi còn hứa sẽ giúp hắn bảo Lưu Duệ bồi thường một khoản tiền cho cha mẹ hắn..
Tên Thái Tiểu Hạo này vừa nghe đến chuyện được tiền bồi thường, nháy mắt lệ khí trên người đã giảm đi rất nhiều, quả nhiên là một kẻ tham tiền! Sáng sớm hôm sau, chúng tôi theo địa chỉ Thái Tiểu Hao đưa tìm đến nhà hắn..
Nhưng khi tôi và Chú Lê gõ cửa nhà hắn, thấy bên trong có hai cảnh sát.
Thái Tiểu Hạo đã mất tích mấy ngày, cha mẹ hắn không tìm được con nên đã phải báo cảnh sát
Lúc chúng tôi đến vừa vặn gặp hai cảnh sát đến nhà tìm hiểu sự tình, khiến chúng tôi phải nói láo nửa ngày, mới khiến cảnh sát tin chúng tôi là bạn của Thái Tiểu Hạo.
Sau khi cảnh sát đi, Chú Lê hỏi cha mẹ Thái Tiểu Hạn có biết trước khi mất tích hắn đi đâu không?
Cả hai người bọn họ đều lắc đầu nói: “Tiểu Hạo bình thường ít khi về nhà, thỉnh thoảng có vẻ cũng chỉ ngủ một đêm sáng hôm sau lại đi ngay
Bình thường chúng tôi hay gọi điện cho nó, hỏi xem nó đã tìm được việc chưa? Còn tiền không..
Nhưng từ hôm thứ ba thì không liên lạc được, điện thoại gọi thể nào cũng không ai bắt máy
Lúc đầu chúng tôi nghĩ là điện thoại hết pin, nhưng hai ngày sau đó điện thoại vẫn không liên lạc được
Chúng tôi cũng không còn cách nào mới báo cảnh sát.”
Tôi hỏi hai ông bà: “Hai bác có biết bình thường Thái Tiểu Hạo hay chơi với bạn nào không? Có thể nhận ra một hai người không?”
/1940
|